“À… có lẽ là, miếng này…” Ôn Nhiễm đặt một mảnh ghép vào tay anh, sau đó chờ mong nhìn anh.
“Để ở đây à em?” Tạ Vân Lễ hỏi.
“Không phải… chắc, chỗ này.” Ôn Nhiễm cầm tay anh, kéo đến vị trí chính xác.
Mãi tới khi cảm nhận được hơi ấm thân thuộc trên tay, Ôn Nhiễm mới nhận ra mình đang nắm tay anh.
Chưa kể… hai người đã tựa sát vào nhau từ lúc nào chẳng hay.
Tạ Vân Lễ không dùng ghế nhỏ mà ngồi ngay cạnh cô. Trong vô thức, đôi bên đã kề sát vào nhau mà không ai phát hiện.
Ôn Nhiễm lập tức buông tay anh ra, ánh mắt nhanh chóng quay về bộ xếp hình.
Tai đột nhiên nóng lên, cô không nhịn được mà xoa xoa.
Một lúc sau, Ôn Nhiễm chớp mắt khẽ ngáp, buồn ngủ đến mức cụp mi.
“Muốn ngủ rồi à?” Giọng Tạ Vân Lễ nghe xa xăm.
“Ừm…”
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, anh bèn kéo cô đứng dậy: “Vậy ngủ thôi, ngày mai hẵng ghép tiếp.”
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Ôn Nhiễm mới phát hiện Tạ Vân Lễ đã giúp cô mở máy chiếu sao, đồng thời cũng tắt đèn ngủ trong phòng.
“Ngủ nào, anh ở bên cạnh, sẽ không đi đâu.”
Dưới ánh sao và vầng trăng khuyết bao trùm khắp phòng, Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, chợt lóe lên một suy nghĩ, cô cắn môi: “Tạ Vân Lễ, anh…”
“Gì cơ?”
Cô nói không rõ, Tạ Vân Lễ không nghe thấy, bèn xích đến gần cô một chút.
“Anh có thể… giống hôm qua…” Giọng cô càng nhỏ xíu yếu ớt hơn, anh không có cách nào nghe chính xác được.
Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của cô, Tạ Vân Lễ chợt vỡ lẽ.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán cô.
“Ngủ nào.” Anh khẽ nói: “Anh sẽ ở đây, chừng nào em ngủ rồi anh mới đi.”
Ôn Nhiễm nheo mắt.
Tạ Vân Lễ nói: “Nếu trong mơ gặp khó khăn gì, hãy gọi tên anh nhé.”
Ôn Nhiễm đang nhắm hờ mắt bỗng mở to ra.
Cô thấy khóe môi Tạ Vân Lễ hình như nhếch lên: “Ừm, trong mơ anh cũng ở đó.”
Tuy cô biết anh đang dỗ dành cô, như thuở nhỏ cô hay nghe dì Chúc nói trên đời tồn tại vị Thần bảo vệ, nhưng chỉ trẻ con mới tin lời này thôi.
Song, nhớ đến giấc mộng đêm qua, cô chợt cảm thấy, có lẽ Tạ Vân Lễ thật sự tài giỏi như vậy.
Rõ ràng cô đã buồn ngủ cực kỳ, vì chơi ghép hình quên mất thời gian, nên ngủ muộn hơn bình thường nửa tiếng. Nhưng không biết tại sao cô lại không hề khó chịu, thậm chí còn cảm nhận được một niềm vui khó tả.
Cả trái tim cũng nóng bừng.
Chắc do nhiệt độ trên người Tạ Vân Lễ nhỉ… Bàn tay anh ấm áp, ở bên cạnh anh dường như sẽ không bao giờ rơi vào nỗi bất lực lạnh lẽo.
Chỉ cần anh nhẹ nhàng xoa trán, toàn thân cô có thể được sưởi ấm.
Tạ Vân Lễ, anh ấm áp quá đỗi.
Nếu hơi ấm này có thể ở bên cạnh Ôn Nhiễm mãi thì tốt biết mấy… Nếu cô ở bên anh mãi thì tốt biết bao.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Ôn Nhiễm đã nghĩ vậy, thậm chí cô còn không biết cớ sao trong lòng mình lại bất chợt dâng lên nỗi niềm như thế.
Vô cùng kỳ lạ, nhưng tựa như thật.
Ngay cả chính cô cũng không rõ.
Hô hấp đều đặn, cô đã ngủ say.
Trong bóng tối, Tạ Vân Lễ ngắm nhìn cô rất lâu, rồi sờ đầu nhỏ của Ca Ca, sau đó anh chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong sân và ở cửa biệt thự đều lắp đặt camera an ninh, anh bật laptop lên, nhanh chóng tìm được đoạn video lúc Ôn Nhiễm ra khỏi sân.
Mấy bé mèo cách cửa sân không xa, vừa vặn ở khoảng cách mà camera có thể quay được, anh có thể thấy rõ cảnh Ôn Nhiễm cầm đồ ăn thận trọng tới gần chúng.
Cô mặc áo len màu xanh dương rộng rãi và quần ở nhà màu trắng, mái tóc dài buộc lỏng sau lưng, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Mèo con vừa đi xa, Ôn Nhiễm cũng theo sau, nhưng camera chỉ quay được một góc người của cô khi cô ngồi xổm xuống.
Một lát sau, hình như nhận ra gì đó, Ôn Nhiễm chợt đứng dậy, hoảng sợ nhìn về một hướng.
Camera an ninh không quay đến bên đó, Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Anh chỉ thấy nửa người Ôn Nhiễm trốn sau thân cây lớn, người nọ rõ ràng đang nói chuyện với cô, còn có ý đồ tiếp cận cô, nếu không cô sẽ không tỏ ra né tránh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mãi đến khi Ôn Nhiễm chạy vào trong sân đóng cửa, bóng dáng người nọ mới xuất hiện ở một góc nhỏ của camera.
Người đàn ông cao tầm một mét tám, mặc áo hoodie đen quần đen, trên tay cầm máy ảnh.
Hắn nhìn Ôn Nhiễm chằm chặp. Hồi lâu sau, Tạ Vân Lễ thấy hắn đột nhiên cúi người, nhặt thứ gì đó dưới đất, sau khi cầm lên xem qua xem lại, hắn bỏ vào túi của mình.
Anh nhớ ra Ôn Nhiễm kể cô làm rơi đồ bên ngoài, dù không thấy rõ, anh cũng có thể đoán được hắn đã nhặt vật gì.
- Dây buộc tóc của Ôn Nhiễm.
Đến tận khi người nọ rời khỏi rồi, đôi lông mày nhíu chặt của Tạ Vân Lễ vẫn chưa giãn ra, sắc mặt cũng ngày càng lạnh lẽo.
Phàm là người đàn ông bình thường, một khi đã gặp Ôn Nhiễm, chắc hẳn sẽ dừng mắt hồi lâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã được ngợi khen về dung mạo của mình, trên người toát lên khí chất độc đáo, giống hệt một nụ hoa sinh trưởng trong nhà kính, chậm rãi lẳng lặng nở rộ, sở hữu vẻ đẹp bình yên hàm súc.
Có người phát hiện, ắt sẽ có người ngấp nghé.
Muốn điều tra người nọ không khó, khó ở việc làm sao để dẹp bỏ suy nghĩ không nên có của hắn.
Nhưng bất luận thế nào… không thể để người nọ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hôm sau, Ôn Nhiễm rời giường theo thường lệ, lúc cô dẫn Ca Ca xuống lầu, Tạ Vân Lễ đã làm xong bữa sáng và chờ cô.
“Chào buổi sáng.”
Sau khi quan sát anh, Ôn Nhiễm ấp úng: “Ừm… anh, có phải đêm qua… anh ngủ không ngon không?”
Tạ Vân Lễ ngẩn người: “Phải, em phát hiện ra sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu, ngước mắt lên thoáng nhìn anh.
Ban nãy lén quan sát anh, cô đã thấy dưới mắt anh xuất hiện quầng thâm nhạt, rõ mười mươi đêm qua anh ngủ không ngon rồi. Lúc cô mất ngủ cũng sẽ vậy, dưới mắt sẽ lộ ra ít quầng thâm.
“Vì sao anh… ngủ không ngon? Không quen sao? Hay… hay vì, giường nhỏ quá?”
Tạ Vân Lễ lắc đầu: “Không phải.”
Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh, vậy lý do là gì nhỉ? Tạ Vân Lễ im lắng một lát bắt đầu kể: “Anh nằm mơ, thấy mình luôn trông coi một báu vật. Nhưng vào ngày nọ, một con quái thú xấu xí đột nhiên xuất hiện, ưng ý báu vật, muốn cướp khỏi tay anh.”
“Ơ.” Ôn Nhiễm nhíu mày: “Báu vật này rất quan trọng à anh?”
“Ừm.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Độc nhất vô nhị trên đời, nên anh lo lắng lắm ấy, cứ thấp thỏm sợ sệt sẽ có nhiều người phát hiện ra báu vật hơn.”
Ôn Nhiễm nghĩ ngợi: “Vậy trước khi quái thú trộm, mình nên giấu báu vật nhỉ?”
“Ý kiến của em hay đấy.” Tạ Vân Lễ nói: “Nhưng giấu lâu quá, e rằng báu vật sẽ dần cạn kiệt năng lượng, mất hết tự do. Anh cũng sầu não vô cùng, rốt cuộc nên làm gì đây… Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là phải đuổi quái thú trước đã.”
Ôn Nhiễm hỏi: “Giấc mơ của anh… phức tạp quá, cứ mơ liên tục như thế sao?”
“Ừm, giấc mơ của anh luôn diễn ra như vậy, kéo dài lâu lắm rồi.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên anh mơ thấy có quái thú ngấp nghé báu vật, nên trong lúc nhất thời… đã phẫn nộ.”
Ôn Nhiễm nhíu mày, cũng buồn rầu theo anh: “Vậy phải… làm sao bây giờ? Nếu lần sau mơ thấy… quái thú nữa, anh phải làm sao đây? Không ai… có thể giúp anh à?”
“Không, nhưng anh cũng không cần.” Tạ Vân Lễ cười: “Anh sẽ tìm đủ vũ khí, đánh bại nó.”
Ôn Nhiễm vẫn nhíu mày: “Nhưng… một mình anh, liệu có… quá sức không? Lỡ trong mơ, anh bị thương, cơ thể cũng sẽ… không thoải mái nhỉ?”
Không chỉ lo lắng về giấc mơ, dường như cô còn thật sự lo cho anh.
Tạ Vân Lễ nhìn vẻ nghiêm túc của cô, bèn trấn an: “Đừng lo, chờ lần sau nằm mơ, anh sẽ có vũ khí đặc biệt.”
“Vũ khí… đặc biệt?”
“Đúng, dù sao cũng là giấc mộng của anh mà, không phải của người khác.” Tạ Vân Lễ cười: “Do đó, không có kẻ nào trộm được báu vật của anh khỏi tay anh đâu.”
Ăn sáng xong, Tạ Vân Lễ không đến công ty ngay. Thấy anh cứ từ tốn chậm rãi, Ôn Nhiễm hỏi: “Hôm nay anh không cần… đi làm gấp sao?”
“Ừm, thi thoảng đến trễ một tí cũng không sao.” Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn gì? Anh về làm cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm ngẩn ra, vội vàng từ chối: “Không cần… không cần về, em sẽ tự…”
Nói được nửa câu, cô sực nhớ tới bãi chiến trường mình luống cuống gây ra trong phòng bếp trưa qua, Ôn Nhiễm đột nhiên nhụt chí.
Tạ Vân Lễ bỗng hỏi: “Muốn ra ngoài ăn không?”
Ôn Nhiễm sửng sốt.
“Anh có thể đặt phòng trước, không có người ngoài. Em có thể thoải mái ăn uống, sẽ không ai làm phiền em, anh có thể lái xe qua đón em.”
Thấy cô cắn môi đắn đo, Tạ Vân Lễ nói: “Nếu em không muốn, vậy anh vẫn sẽ về ăn cơm với em. Không sao hết, em muốn ở đâu cũng được, sau này muốn ra ngoài thì đến đó tính tiếp.”
“Không, em có thể… có thể ra ngoài.” Ôn Nhiễm nói: “Trước kia… em cũng hay, ăn cơm bên ngoài với mẹ. Chẳng qua… em thường xuyên, làm mất mặt…”
Vì cô không thích ứng được chốn đông người, nhiều khi không thể tập trung tinh thần, còn dễ mất khống chế, nên cô thường thu hút ánh mắt của nhiều người bên ngoài.
“Em sợ… sợ sẽ tạo thêm… phiền phức cho anh.”
Trước đây cô đã chịu biết bao ánh mắt khác thường rồi.
Mặc dù người nhà chưa từng trách cô vì chuyện này, nhưng cô vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề, khiến cô ngày càng không muốn ra ngoài.
Cô không thích người khác nhìn cô đăm đăm, cũng không thích ai chỉ trỏ người nhà của cô vì cô. Tất cả mọi chuyện này, sẽ khiến cô bất an buồn bực.
Cô sợ khi ra ngoài với Tạ Vân Lễ cũng sẽ như vậy, cô không muốn… người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Tạ Vân Lễ chỉ vì cô.
“Ôn Nhiễm, em tin anh không?” Tạ Vân Lễ đến trước mặt cô, nhẹ nhàng giữ vai cô.
Ôn Nhiễm vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu em tin anh, vậy hãy nhớ kỹ lời anh nói, dẫu em làm gì hay gặp phiền phức gì, anh cũng có thể giúp em giải quyết.” Với chất giọng vững vàng điềm tĩnh, anh nhấn mạnh từng từ từng chữ: “ Chí ít, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh như tin tưởng cậu bạn ở trạm cứu trợ, hoặc như tin tưởng dì Chúc.”
Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.
Đương nhiên cô tin anh, bắt đầu từ ngày mơ màng lấy anh, thật ra cô đã nảy sinh niềm tin khó tả với người đàn ông này.
Dù không thông minh, cô cũng sẽ không phó thác cuộc hôn nhân của mình cho một người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể tin tưởng.
Kể từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã cảm thấy ở Tạ Vân Lễ toát lên một khí chất đặc biệt. Dù bấy giờ cô không thể thấy mặt anh vì không dám ngẩng đầu, dù cô không hề hiểu rõ người này, nhưng cô vẫn nghĩ, mình có thể đặt niềm tin vào anh.
Trước khi đi, Tạ Vân Lễ đứng dặn dò cô liên tục ở cửa, Ôn Nhiễm cũng nói mình sẽ nhớ lời anh.
“Trước khi anh về, em đừng ra khỏi cửa, cũng tạm thời đừng rời sân nữa.”
“Vì sao?”
“... Vì hôm nay trời sẽ nổi gió lớn, chất lượng không khí cũng không tốt lắm, chỉ sợ có thứ gì không sạch sẽ thổi vào. Em nhớ đóng cửa kỹ càng, chờ anh về, biết chưa?”
Ôn Nhiễm nhìn hoa cỏ rực rỡ ngoài cửa sổ.
Hôm nay hình như trời rất đẹp mà… Khi nào mới trở gió đây?
Nhưng Tạ Vân Lễ đã kiên quyết không để cô ra ngoài một mình, cô cũng không định chống đối. Dù sao ngoại trừ chơi với Ca Ca trong sân một lát, bình thường cô cũng hiếm khi rời biệt thự một mình.
“Ca Ca, buổi trưa hôm nay chị… phải ra ngoài ăn, nhưng chị căng thẳng quá. Một bé cún như em, một mình ở nhà không sao chứ? Liệu có… sợ không? Nhưng chị ra ngoài… không thể dẫn em theo được…”
Ca Ca nhìn vẻ buồn phiền của cô, đến gần cọ đầu vào tay cô.
Ôn Nhiễm sờ đầu bé: “Sẽ ổn thôi… Ca Ca, là một chú cún, dũng cảm. Huống chi biệt thự, cũng rất an toàn. Tạ Vân Lễ từng nói, đây là nơi an toàn nhất, nên, nên chỉ cần em ngoan ngoãn không ra ngoài là được rồi.”
Nếu biết cô sẽ rời khỏi biệt thự, thậm chí còn dùng bữa chung với Tạ Vân Lễ, chắc dì Chúc sẽ ủng hộ cô nhỉ?
Ôn Nhiễm bỗng suy tư, hôm nay đã sang ngày thứ ba dì Chúc rời đi, vì sao ngay cả điện thoại dì cũng ít gọi cho cô vậy?
“Để ở đây à em?” Tạ Vân Lễ hỏi.
“Không phải… chắc, chỗ này.” Ôn Nhiễm cầm tay anh, kéo đến vị trí chính xác.
Mãi tới khi cảm nhận được hơi ấm thân thuộc trên tay, Ôn Nhiễm mới nhận ra mình đang nắm tay anh.
Chưa kể… hai người đã tựa sát vào nhau từ lúc nào chẳng hay.
Tạ Vân Lễ không dùng ghế nhỏ mà ngồi ngay cạnh cô. Trong vô thức, đôi bên đã kề sát vào nhau mà không ai phát hiện.
Ôn Nhiễm lập tức buông tay anh ra, ánh mắt nhanh chóng quay về bộ xếp hình.
Tai đột nhiên nóng lên, cô không nhịn được mà xoa xoa.
Một lúc sau, Ôn Nhiễm chớp mắt khẽ ngáp, buồn ngủ đến mức cụp mi.
“Muốn ngủ rồi à?” Giọng Tạ Vân Lễ nghe xa xăm.
“Ừm…”
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, anh bèn kéo cô đứng dậy: “Vậy ngủ thôi, ngày mai hẵng ghép tiếp.”
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Ôn Nhiễm mới phát hiện Tạ Vân Lễ đã giúp cô mở máy chiếu sao, đồng thời cũng tắt đèn ngủ trong phòng.
“Ngủ nào, anh ở bên cạnh, sẽ không đi đâu.”
Dưới ánh sao và vầng trăng khuyết bao trùm khắp phòng, Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, chợt lóe lên một suy nghĩ, cô cắn môi: “Tạ Vân Lễ, anh…”
“Gì cơ?”
Cô nói không rõ, Tạ Vân Lễ không nghe thấy, bèn xích đến gần cô một chút.
“Anh có thể… giống hôm qua…” Giọng cô càng nhỏ xíu yếu ớt hơn, anh không có cách nào nghe chính xác được.
Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của cô, Tạ Vân Lễ chợt vỡ lẽ.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán cô.
“Ngủ nào.” Anh khẽ nói: “Anh sẽ ở đây, chừng nào em ngủ rồi anh mới đi.”
Ôn Nhiễm nheo mắt.
Tạ Vân Lễ nói: “Nếu trong mơ gặp khó khăn gì, hãy gọi tên anh nhé.”
Ôn Nhiễm đang nhắm hờ mắt bỗng mở to ra.
Cô thấy khóe môi Tạ Vân Lễ hình như nhếch lên: “Ừm, trong mơ anh cũng ở đó.”
Tuy cô biết anh đang dỗ dành cô, như thuở nhỏ cô hay nghe dì Chúc nói trên đời tồn tại vị Thần bảo vệ, nhưng chỉ trẻ con mới tin lời này thôi.
Song, nhớ đến giấc mộng đêm qua, cô chợt cảm thấy, có lẽ Tạ Vân Lễ thật sự tài giỏi như vậy.
Rõ ràng cô đã buồn ngủ cực kỳ, vì chơi ghép hình quên mất thời gian, nên ngủ muộn hơn bình thường nửa tiếng. Nhưng không biết tại sao cô lại không hề khó chịu, thậm chí còn cảm nhận được một niềm vui khó tả.
Cả trái tim cũng nóng bừng.
Chắc do nhiệt độ trên người Tạ Vân Lễ nhỉ… Bàn tay anh ấm áp, ở bên cạnh anh dường như sẽ không bao giờ rơi vào nỗi bất lực lạnh lẽo.
Chỉ cần anh nhẹ nhàng xoa trán, toàn thân cô có thể được sưởi ấm.
Tạ Vân Lễ, anh ấm áp quá đỗi.
Nếu hơi ấm này có thể ở bên cạnh Ôn Nhiễm mãi thì tốt biết mấy… Nếu cô ở bên anh mãi thì tốt biết bao.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Ôn Nhiễm đã nghĩ vậy, thậm chí cô còn không biết cớ sao trong lòng mình lại bất chợt dâng lên nỗi niềm như thế.
Vô cùng kỳ lạ, nhưng tựa như thật.
Ngay cả chính cô cũng không rõ.
Hô hấp đều đặn, cô đã ngủ say.
Trong bóng tối, Tạ Vân Lễ ngắm nhìn cô rất lâu, rồi sờ đầu nhỏ của Ca Ca, sau đó anh chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong sân và ở cửa biệt thự đều lắp đặt camera an ninh, anh bật laptop lên, nhanh chóng tìm được đoạn video lúc Ôn Nhiễm ra khỏi sân.
Mấy bé mèo cách cửa sân không xa, vừa vặn ở khoảng cách mà camera có thể quay được, anh có thể thấy rõ cảnh Ôn Nhiễm cầm đồ ăn thận trọng tới gần chúng.
Cô mặc áo len màu xanh dương rộng rãi và quần ở nhà màu trắng, mái tóc dài buộc lỏng sau lưng, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Mèo con vừa đi xa, Ôn Nhiễm cũng theo sau, nhưng camera chỉ quay được một góc người của cô khi cô ngồi xổm xuống.
Một lát sau, hình như nhận ra gì đó, Ôn Nhiễm chợt đứng dậy, hoảng sợ nhìn về một hướng.
Camera an ninh không quay đến bên đó, Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Anh chỉ thấy nửa người Ôn Nhiễm trốn sau thân cây lớn, người nọ rõ ràng đang nói chuyện với cô, còn có ý đồ tiếp cận cô, nếu không cô sẽ không tỏ ra né tránh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mãi đến khi Ôn Nhiễm chạy vào trong sân đóng cửa, bóng dáng người nọ mới xuất hiện ở một góc nhỏ của camera.
Người đàn ông cao tầm một mét tám, mặc áo hoodie đen quần đen, trên tay cầm máy ảnh.
Hắn nhìn Ôn Nhiễm chằm chặp. Hồi lâu sau, Tạ Vân Lễ thấy hắn đột nhiên cúi người, nhặt thứ gì đó dưới đất, sau khi cầm lên xem qua xem lại, hắn bỏ vào túi của mình.
Anh nhớ ra Ôn Nhiễm kể cô làm rơi đồ bên ngoài, dù không thấy rõ, anh cũng có thể đoán được hắn đã nhặt vật gì.
- Dây buộc tóc của Ôn Nhiễm.
Đến tận khi người nọ rời khỏi rồi, đôi lông mày nhíu chặt của Tạ Vân Lễ vẫn chưa giãn ra, sắc mặt cũng ngày càng lạnh lẽo.
Phàm là người đàn ông bình thường, một khi đã gặp Ôn Nhiễm, chắc hẳn sẽ dừng mắt hồi lâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã được ngợi khen về dung mạo của mình, trên người toát lên khí chất độc đáo, giống hệt một nụ hoa sinh trưởng trong nhà kính, chậm rãi lẳng lặng nở rộ, sở hữu vẻ đẹp bình yên hàm súc.
Có người phát hiện, ắt sẽ có người ngấp nghé.
Muốn điều tra người nọ không khó, khó ở việc làm sao để dẹp bỏ suy nghĩ không nên có của hắn.
Nhưng bất luận thế nào… không thể để người nọ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hôm sau, Ôn Nhiễm rời giường theo thường lệ, lúc cô dẫn Ca Ca xuống lầu, Tạ Vân Lễ đã làm xong bữa sáng và chờ cô.
“Chào buổi sáng.”
Sau khi quan sát anh, Ôn Nhiễm ấp úng: “Ừm… anh, có phải đêm qua… anh ngủ không ngon không?”
Tạ Vân Lễ ngẩn người: “Phải, em phát hiện ra sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu, ngước mắt lên thoáng nhìn anh.
Ban nãy lén quan sát anh, cô đã thấy dưới mắt anh xuất hiện quầng thâm nhạt, rõ mười mươi đêm qua anh ngủ không ngon rồi. Lúc cô mất ngủ cũng sẽ vậy, dưới mắt sẽ lộ ra ít quầng thâm.
“Vì sao anh… ngủ không ngon? Không quen sao? Hay… hay vì, giường nhỏ quá?”
Tạ Vân Lễ lắc đầu: “Không phải.”
Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh, vậy lý do là gì nhỉ? Tạ Vân Lễ im lắng một lát bắt đầu kể: “Anh nằm mơ, thấy mình luôn trông coi một báu vật. Nhưng vào ngày nọ, một con quái thú xấu xí đột nhiên xuất hiện, ưng ý báu vật, muốn cướp khỏi tay anh.”
“Ơ.” Ôn Nhiễm nhíu mày: “Báu vật này rất quan trọng à anh?”
“Ừm.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Độc nhất vô nhị trên đời, nên anh lo lắng lắm ấy, cứ thấp thỏm sợ sệt sẽ có nhiều người phát hiện ra báu vật hơn.”
Ôn Nhiễm nghĩ ngợi: “Vậy trước khi quái thú trộm, mình nên giấu báu vật nhỉ?”
“Ý kiến của em hay đấy.” Tạ Vân Lễ nói: “Nhưng giấu lâu quá, e rằng báu vật sẽ dần cạn kiệt năng lượng, mất hết tự do. Anh cũng sầu não vô cùng, rốt cuộc nên làm gì đây… Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là phải đuổi quái thú trước đã.”
Ôn Nhiễm hỏi: “Giấc mơ của anh… phức tạp quá, cứ mơ liên tục như thế sao?”
“Ừm, giấc mơ của anh luôn diễn ra như vậy, kéo dài lâu lắm rồi.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên anh mơ thấy có quái thú ngấp nghé báu vật, nên trong lúc nhất thời… đã phẫn nộ.”
Ôn Nhiễm nhíu mày, cũng buồn rầu theo anh: “Vậy phải… làm sao bây giờ? Nếu lần sau mơ thấy… quái thú nữa, anh phải làm sao đây? Không ai… có thể giúp anh à?”
“Không, nhưng anh cũng không cần.” Tạ Vân Lễ cười: “Anh sẽ tìm đủ vũ khí, đánh bại nó.”
Ôn Nhiễm vẫn nhíu mày: “Nhưng… một mình anh, liệu có… quá sức không? Lỡ trong mơ, anh bị thương, cơ thể cũng sẽ… không thoải mái nhỉ?”
Không chỉ lo lắng về giấc mơ, dường như cô còn thật sự lo cho anh.
Tạ Vân Lễ nhìn vẻ nghiêm túc của cô, bèn trấn an: “Đừng lo, chờ lần sau nằm mơ, anh sẽ có vũ khí đặc biệt.”
“Vũ khí… đặc biệt?”
“Đúng, dù sao cũng là giấc mộng của anh mà, không phải của người khác.” Tạ Vân Lễ cười: “Do đó, không có kẻ nào trộm được báu vật của anh khỏi tay anh đâu.”
Ăn sáng xong, Tạ Vân Lễ không đến công ty ngay. Thấy anh cứ từ tốn chậm rãi, Ôn Nhiễm hỏi: “Hôm nay anh không cần… đi làm gấp sao?”
“Ừm, thi thoảng đến trễ một tí cũng không sao.” Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn gì? Anh về làm cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm ngẩn ra, vội vàng từ chối: “Không cần… không cần về, em sẽ tự…”
Nói được nửa câu, cô sực nhớ tới bãi chiến trường mình luống cuống gây ra trong phòng bếp trưa qua, Ôn Nhiễm đột nhiên nhụt chí.
Tạ Vân Lễ bỗng hỏi: “Muốn ra ngoài ăn không?”
Ôn Nhiễm sửng sốt.
“Anh có thể đặt phòng trước, không có người ngoài. Em có thể thoải mái ăn uống, sẽ không ai làm phiền em, anh có thể lái xe qua đón em.”
Thấy cô cắn môi đắn đo, Tạ Vân Lễ nói: “Nếu em không muốn, vậy anh vẫn sẽ về ăn cơm với em. Không sao hết, em muốn ở đâu cũng được, sau này muốn ra ngoài thì đến đó tính tiếp.”
“Không, em có thể… có thể ra ngoài.” Ôn Nhiễm nói: “Trước kia… em cũng hay, ăn cơm bên ngoài với mẹ. Chẳng qua… em thường xuyên, làm mất mặt…”
Vì cô không thích ứng được chốn đông người, nhiều khi không thể tập trung tinh thần, còn dễ mất khống chế, nên cô thường thu hút ánh mắt của nhiều người bên ngoài.
“Em sợ… sợ sẽ tạo thêm… phiền phức cho anh.”
Trước đây cô đã chịu biết bao ánh mắt khác thường rồi.
Mặc dù người nhà chưa từng trách cô vì chuyện này, nhưng cô vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề, khiến cô ngày càng không muốn ra ngoài.
Cô không thích người khác nhìn cô đăm đăm, cũng không thích ai chỉ trỏ người nhà của cô vì cô. Tất cả mọi chuyện này, sẽ khiến cô bất an buồn bực.
Cô sợ khi ra ngoài với Tạ Vân Lễ cũng sẽ như vậy, cô không muốn… người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Tạ Vân Lễ chỉ vì cô.
“Ôn Nhiễm, em tin anh không?” Tạ Vân Lễ đến trước mặt cô, nhẹ nhàng giữ vai cô.
Ôn Nhiễm vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu em tin anh, vậy hãy nhớ kỹ lời anh nói, dẫu em làm gì hay gặp phiền phức gì, anh cũng có thể giúp em giải quyết.” Với chất giọng vững vàng điềm tĩnh, anh nhấn mạnh từng từ từng chữ: “ Chí ít, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh như tin tưởng cậu bạn ở trạm cứu trợ, hoặc như tin tưởng dì Chúc.”
Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.
Đương nhiên cô tin anh, bắt đầu từ ngày mơ màng lấy anh, thật ra cô đã nảy sinh niềm tin khó tả với người đàn ông này.
Dù không thông minh, cô cũng sẽ không phó thác cuộc hôn nhân của mình cho một người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể tin tưởng.
Kể từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã cảm thấy ở Tạ Vân Lễ toát lên một khí chất đặc biệt. Dù bấy giờ cô không thể thấy mặt anh vì không dám ngẩng đầu, dù cô không hề hiểu rõ người này, nhưng cô vẫn nghĩ, mình có thể đặt niềm tin vào anh.
Trước khi đi, Tạ Vân Lễ đứng dặn dò cô liên tục ở cửa, Ôn Nhiễm cũng nói mình sẽ nhớ lời anh.
“Trước khi anh về, em đừng ra khỏi cửa, cũng tạm thời đừng rời sân nữa.”
“Vì sao?”
“... Vì hôm nay trời sẽ nổi gió lớn, chất lượng không khí cũng không tốt lắm, chỉ sợ có thứ gì không sạch sẽ thổi vào. Em nhớ đóng cửa kỹ càng, chờ anh về, biết chưa?”
Ôn Nhiễm nhìn hoa cỏ rực rỡ ngoài cửa sổ.
Hôm nay hình như trời rất đẹp mà… Khi nào mới trở gió đây?
Nhưng Tạ Vân Lễ đã kiên quyết không để cô ra ngoài một mình, cô cũng không định chống đối. Dù sao ngoại trừ chơi với Ca Ca trong sân một lát, bình thường cô cũng hiếm khi rời biệt thự một mình.
“Ca Ca, buổi trưa hôm nay chị… phải ra ngoài ăn, nhưng chị căng thẳng quá. Một bé cún như em, một mình ở nhà không sao chứ? Liệu có… sợ không? Nhưng chị ra ngoài… không thể dẫn em theo được…”
Ca Ca nhìn vẻ buồn phiền của cô, đến gần cọ đầu vào tay cô.
Ôn Nhiễm sờ đầu bé: “Sẽ ổn thôi… Ca Ca, là một chú cún, dũng cảm. Huống chi biệt thự, cũng rất an toàn. Tạ Vân Lễ từng nói, đây là nơi an toàn nhất, nên, nên chỉ cần em ngoan ngoãn không ra ngoài là được rồi.”
Nếu biết cô sẽ rời khỏi biệt thự, thậm chí còn dùng bữa chung với Tạ Vân Lễ, chắc dì Chúc sẽ ủng hộ cô nhỉ?
Ôn Nhiễm bỗng suy tư, hôm nay đã sang ngày thứ ba dì Chúc rời đi, vì sao ngay cả điện thoại dì cũng ít gọi cho cô vậy?
Danh sách chương