“Cô không biết mẹ tôi nhập viện?”
Kiều Tử Hằng thì thầm: “Thảo nào nhiều ngày rồi cũng không thấy cô tới thăm bà ấy.”
Đương nhiên cậu ta không biết mọi người, kể cả dì Chúc đã giấu giếm Ôn Nhiễm. Vậy nên khi nghe câu này của cậu ta, Ôn Nhiễm đã sững sờ.
“Nằm viện…” Lúc cô lên tiếng, từng lời như thể đang gắng gượng nặn ra: “Sao… sao lại nhập viện? Dì Chúc… dì Chúc bị sao thế? Mắc… bệnh à? Nghiêm trọng không?”
Càng hoảng hốt càng lắp bắp, khi cô nói xong từ cuối cùng, Kiều Tử Hằng sắp hết hiểu rồi: “Cô nói chậm thôi, tôi biết cô muốn hỏi gì, mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp không phải mới ngày một ngày hai. Vài hôm trước… bà ấy cãi nhau với bố tôi nên tái phát bệnh. Không sao, lát nữa tôi sẽ nói bà ấy gọi cho cô, giờ bà ấy đang làm kiểm tra. Cũng không vấn đề gì lớn đâu, dù sao tuổi cũng cao rồi. Cô đã không biết thì cứ tiếp tục không biết nhé, tránh cho mẹ tôi biết tôi nói với cô rồi lại mắng tôi, mấy ngày nay tôi nghe chửi đủ nhiều rồi…”
Kiều Tử Hằng không hề biết câu này của mình đã ảnh hưởng đến Ôn Nhiễm cỡ nào, sau đó cậu ta không nghe thấy cô trả lời thì cúp máy.
Nhưng trên thực tế, Ôn Nhiễm vốn không thể nói nên lời.
Hóa ra dì Chúc đổ bệnh, dì còn cãi nhau với người nhà, chứng tỏ không chỉ mỗi sức khỏe dì không tốt mà tâm trạng của dì cũng không tốt, mấy ngày nay chắc chắn dì buồn lắm.
Nhưng tất cả những vấn đề trên, cô không hề biết.
Cô cứ ngây ngốc ở biệt thự, những tưởng sau khi về nhà mình, dì Chúc rất vui vẻ nên mới không có thời gian quay lại, cũng không có thời gian gọi điện cho cô.
Dì Chúc không nói cô biết, Tạ Vân Lễ cũng không, không một ai nói cho cô.
Có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa dì Chúc xuất viện quay về, họ sẽ che giấu cô tiếp, và cô sẽ mãi mãi không biết chuyện này.
Vì sao, ai cũng muốn giấu giếm cô? Kể cả Tạ Vân Lễ cũng… gạt cô.
Rõ ràng anh đã bảo dì Chúc đang đoàn tụ với con trai ở nhà, con trai chỉ gặp ít phiền phức nên dì khá bận rộn.
Những chuyện này, họ muốn cô yên tâm nên mới nói vậy sao?
Vì sợ cô ở nhà một mình sẽ hoảng sợ, nên mới che giấu cô sao?
Vì dù nói cho cô biết thì ngoại trừ căng thẳng sợ hãi, cô sẽ không giúp được gì, nên báo cô cũng không có ích sao?
Như trước kia, cô không hề biết mẹ bệnh nặng tới mức nào, mãi đến ngày trơ mắt chứng kiến cảnh mẹ sụp đổ.
Ôn Nhiễm như mất hết sức lực, chậm rãi ngã xuống sàn nhà.
Ca Ca đã nhận ra tâm trạng của cô thay đổi, một mực vòng quanh cô.
“Ca Ca…”
Tạ Vân Lễ sắp tới rồi, cô nên làm gì đây?
Cô lo cho dì Chúc lắm, nhưng cô vẫn hiểu, họ không kể cô nghe, giấu giếm cô, có lẽ cũng đúng… Dù sao họ cũng là người thân của cô, còn thông minh hơn cô rất nhiều.
Cô luôn biết rõ mình thuộc nhóm người đặc biệt, nhiều vấn đề cô sẽ nghĩ mãi không ra, cũng không tài nào đi làm được. Thậm chí người thân gặp bất trắc và khó khăn, cô cũng không thể giúp đỡ.
Còn cả khả năng, cô sẽ tạo ra nhiều phiền phức cho họ hơn.
…
Vừa vào sân, Tạ Vân Lễ đã thấy Ôn Nhiễm ôm đầu gối ngồi bần thần ở cửa, còn Ca Ca ngồi cạnh cô.
“Nhiễm Nhiễm, sao em ra đây?” Tạ Vân Lễ bước nhanh đến, đỡ cô dậy khỏi nền đất lạnh buốt: “Anh đã dặn em, trước khi anh về đừng ra ngoài rồi mà?”
Ôn Nhiễm hơi tái mặt, hoang mang nhìn anh: “Nhưng… bên ngoài, không nổi… gió.”
Sắc mặt Tạ Vân Lễ cứng đờ.
Anh nói sẽ trở gió để cô ngoan ngoãn ở bên trong, vì chỉ cần cô ra khỏi biệt thự, có thể sẽ bị kẻ có ý đồ xấu thấy, thậm chí tiếp cận với mục đích không tốt.
Nếu là một cô gái bình thường, ban ngày ban mặt, ở trong khu biệt thự có bảo vệ tuần tra này thì sẽ không thể gặp nguy hiểm trước cửa được.
Nhưng Ôn Nhiễm thì khác.
Vì một khi gặp phải nguy hiểm dù chỉ một phần mười ngàn thôi, cô cũng không thể tự bảo vệ mình.
Do đó anh thà để cô ở bên trong, chứ không muốn hạ khả năng gặp nguy hiểm của cô xuống.
“Em xem… dự báo thời tiết rồi, hôm nay, không trở gió.” Ôn Nhiễm nhìn cằm anh, hàng mi cô run rẩy. Dường như cô muốn nhìn vào mắt anh nhưng lại không thể: “Anh đang… gạt em sao? Tạ Vân Lễ?”
Tạ Vân Lễ vừa định lên tiếng, Ôn Nhiễm đã cụp mắt nói: “Nhưng… không sao, vì anh muốn… tốt cho em, dù sao dự báo thời tiết… cũng có lúc, không đúng.”
“Nhiễm Nhiễm…”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em mặc bộ này… được không?”
Cô lùi về sau một bước, dang hai tay ra để anh xem trang phục của mình: “Liệu có… chỗ nào không ổn không anh? Trước kia ra ngoài… dì Chúc luôn giúp em, giúp em chọn quần áo. Em không biết, thế này đã được chưa… liệu có kỳ lạ quá không?”
Cô mặc đầm trắng, khoác áo len hở cổ màu vàng nhạt bên ngoài. Màu sắc ấm áp này càng tôn lên đường nét dịu dàng trên mặt cô, vóc dáng cũng thoạt trông mảnh mai hơn.
“Không lạ, đẹp lắm, nhưng…” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “Vẫn còn thiếu một thứ, để anh tìm cho em.”
Anh vào trong chưa được bao lâu thì đã ra ngoài, trên tay cầm thêm một chiếc khăn choàng cổ màu trắng gạo.
“Tuy hôm nay gió không lớn, nhưng trời vẫn se lạnh.” Tạ Vân Lễ cẩn thận choàng khăn qua cổ cô. Khăn choàng mềm mại che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong tư thế này, Ôn Nhiễm chỉ thấy được ngực anh.
Vì anh cao hơn cô nhiều.
“Được rồi.”
“Ồ…” Ôn Nhiễm ngước cằm, khăn choàng cổ đã che miệng cô. Cô vốn đã nói không rõ, lần này mở lời ắt sẽ càng khó nghe hơn.
“Ca Ca ở biệt thự giữ nhà.” Tạ Vân Lễ dắt Ca Ca vào trong: “Em yên tâm, bé nó đã quen thuộc với căn biệt thự này rồi, không sao đâu.”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “... Bé có sợ không?”
“Nếu không mắc chứng lo âu chia ly… có lẽ bé sẽ chỉ ngoan ngoãn chờ em ở nhà thôi.”
“Lo âu chia ly? Lo âu… chia ly?” Ôn Nhiễm lặp lại cụm từ này hai lần, ngẫm nghĩ một lát: “Là kiểu xa nhau thì sẽ… vô cùng lo lắng, sao?”
Tạ Vân Lễ đáp: “Ừm, nhưng anh nhìn trạng thái của Ca Ca, chắc bé không có đâu, huống hồ mình cũng không ra ngoài quá lâu, em yên tâm nhé.”
Ôn Nhiễm ngồi xổm xuống, sờ đầu nhỏ của Ca Ca: “Phải ngoan ngoãn, ở đây chờ chị, đừng lo lắng vì chị không ở bên cạnh… biết không?”
Nhìn cô dịu dàng dặn dò Ca Ca, Tạ Vân Lễ đột nhiên thầm tự giễu, người thật sự mắc chứng lo âu chia ly:
Có lẽ là anh của hiện tại.
Trước khi lên xe, Tạ Vân Lễ lấy một vật ra từ trên xe.
“Là chụp tai chống ồn, có thể ngăn chặn những âm thanh em không thích.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đeo chụp tai lên đầu cô: “Lúc không muốn nghe thấy âm thanh, em đeo vào nhé.”
Ôn Nhiễm chạm vào chụp tai, trước đây cô cũng có món đồ này. Nhưng vì ít khi ra ngoài, nên cô cũng không biết chụp tai cũ ở đâu, lâu lắm rồi chưa dùng lại.
Lần này, Tạ Vân Lễ mở cửa ghế phụ lái cho cô, vì chỉ có hai người họ, nếu cô ngồi phía sau, anh sẽ không chăm sóc được.
Ôn Nhiễm ngồi trên ghế phụ lái, lúc đang bất an cử động, Tạ Vân Lễ bỗng nghiêng người đến, vươn tay giúp cô cài dây an toàn.
Hai người kề sát nhau, khi Ôn Nhiễm cứng đờ người, Tạ Vân Lễ cũng khựng lại.
Cô có thể cảm nhận được mùi hương của anh xuyên qua khe hở của khăn choàng cổ, như có như không lướt trên da mình.
Chỉ trong vài giây ấy, Ôn Nhiễm có phần khó thở, cô không khỏi nghiêng đầu đi.
Còn Tạ Vân Lễ lên ngồi ghế điều khiển, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lạnh không em?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, rồi nhận ra anh sẽ không thấy, cô bèn trúc trắc thốt ra hai từ đằng sau lớp khăn choàng cổ: “Không lạnh.”
Tạ Vân Lễ lái xe ổn định vững vàng.
Vì lo cô sẽ sợ, mỗi lần gặp đèn đỏ anh sẽ chậm rãi dừng xe.
Quan sát từng tòa nhà cao tầng, ngắm nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ bên ngoài, Ôn Nhiễm vô thức trở nên ngây người.
Quả thực quá lâu rồi cô mới ra ngoài, dù khung cảnh chỉ bình thường thôi, nhưng cô vẫn như bước vào một thế giới lạ lẫm khổng lồ.
Nếu chỉ ở một mình, có lẽ cô sẽ giống con vật nhỏ vô tình lạc vào khu rừng rậm xa lạ, vừa băn khoăn vừa bất lực không biết đường ra.
Nhiều khả năng ngay cả đường về nhà cũng không tìm được.
Có thể đối với người khác, đây chỉ là nơi sinh sống bình thường, con đường mỗi ngày sẽ đi qua thôi. Dù gặp hằng hà sa số người xa lạ, họ cũng đã tập thành thói quen, sẽ không hề khó chịu.
Nhưng cô…
“Không thoải mái à? Ôn Nhiễm?”
Nghe thấy giọng Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm quay đầu nhìn anh.
Anh lái xe vẫn như mọi khi, trông chín chắn bình tĩnh.
Về phần cô, ngay cả một chiếc xe hơi to lướt ngang qua thôi, cô cũng sẽ không khỏi run lẩy bẩy. May thay Tạ Vân Lễ đã đeo chụp tai cho cô, chưa đến mức khiến cô sợ hãi khi nghe thấy tiếng còi xe.
Dường như anh thật sự có thể quán xuyến tốt tất cả mọi việc.
Một người đàn ông tiệm cận hoàn mỹ nhường này, vì sao, phải cưới một cô gái không hoàn mỹ, thậm chí còn thiếu sót ở nhiều khía cạnh làm vợ chứ?
Phải tốn bao nhiêu thời gian, tinh thần lẫn sức lực chăm sóc cô như vậy, còn phải lo lắng cô không thích nghi được.
Ôn Nhiễm luôn giữ im lặng, Tạ Vân Lễ thoáng nhìn cô.
Cô đeo chụp tai nhưng nhắm mắt, sắc mặt cũng không hồng hào mấy.
Tạ Vân Lễ siết chặt bàn tay cầm vô lăng.
Không đau lòng là chuyện không thể.
Bắt đầu từ lần đầu tiên thấy cô, nỗi xót xa mà anh dành cho cô chưa bao giờ vơi bớt nửa phần. Qua từng lần gặp mặt, cảm giác đau lòng ấy ngày một trĩu nặng hơn.
Cô hoàn toàn không biết, nỗi niềm ấy đã kéo dài bao lâu, hay bắt đầu từ thời điểm nào.
Chính vì điều này, lòng nhẫn nại và kiềm chế của anh đã dần dà phát triển mạnh mẽ, ngay cả anh cũng không dám tin.
…
Có lẽ vì quãng đường không xa, có lẽ vì anh lái xe vững vàng, Ôn Nhiễm còn chưa khó chịu mấy thì đã đến nơi.
Nhà hàng cách công ty khá gần, vì quen biết với ông chủ nên anh đã bao hết giờ trưa, nhân viên phục vụ cũng cắt bớt một nửa.
Tuy ông chủ nhà hàng cực kỳ tò mò về nhân vật quan trọng anh dẫn theo, nhưng nên tránh thì vẫn tránh, đây cũng là lý do Tạ Vân Lễ chọn địa điểm này.
Lúc Ôn Nhiễm mở mắt ra, anh đã dừng xe.
“Tới rồi em.”
Tạ Vân Lễ rời khỏi xe mở cửa cho cô, Ôn Nhiễm cởi dây an toàn trước, thận trọng bước xuống.
Tạ Vân Lễ dừng một chút, vươn tay về phía cô.
Ôn Nhiễm ngẩn ra một lát mới hiểu ý anh.
“Sợ em lạc mất.” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “... Được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nắm tay… quả thực sẽ yên lòng hơn phần nào.
Bước từ bãi đậu xe yên tĩnh vào thang máy, sau đó tới làn đường dành riêng cho người đi bộ. Nhìn muôn hình vạn trạng người lướt qua, Ôn Nhiễm hơi lúng túng. Bên cạnh cô, Tạ Vân Lễ đã giúp cô chỉnh lại chụp tai, nắm chặt tay cô.
Dường như anh đang nói cho cô biết, nếu sợ cô cứ tập trung chú ý vào anh, đừng bận tâm đến người khác.
Từ cửa nhà hàng đến đại sảnh rộng lớn, họ chỉ thấy vài nhân viên phục vụ, ai cũng mỉm cười cúi đầu, không nói gì không hỏi gì.
Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn Tạ Vân Lễ.
Nhà hàng này, thật sự mở cửa đón khách sao?
Cô tháo chụp tai xuống, kéo áo Tạ Vân Lễ: “Tạ Vân Lễ… Có phải… mình đi nhầm rồi không? Vì sao… không có… khách khác?”
Sợ mình nói chuyện sẽ quấy nhiễu người khác, nên cô chỉ thỏ thẻ hỏi. Tạ Vân Lễ đành cúi người xích gần hơn một chút mới nghe thấy rõ.
“Vì… nghe nói anh sẽ tới ăn, nên ông chủ nhà hàng đã đặc biệt tạm ngừng phục vụ khách khác.” Tạ Vân Lễ bảo: “Không sao, sau này anh sẽ giới thiệu thêm một số người đến đây ăn.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vậy anh ta… thật sự là bạn tốt, của anh đó.”
Tạ Vân Lễ cười: “Ừm, bạn tốt của anh nhiều lắm.”
“Nên em đừng để ý quá, dù làm rơi dĩa, hay không thể ăn món nào cũng không sao cả.”
Phàm là việc mà tiền có thể giải quyết, bên cạnh ắt sẽ xuất hiện nhiều người đối xử tốt với bạn.
Tất nhiên cô không cần phải hiểu lý lẽ này.
Dù sao khi anh liệt kê hàng loạt yêu cầu, ông chủ vừa mỉm cười đồng ý, vừa âm thầm tăng phí phục vụ lên gấp mấy lần.
Anh đặt phòng riêng sát cửa sổ, bên trong không lớn quá, nhưng lối trang trí độc đáo. Ngoại trừ bàn ăn còn để một bàn trà, trên bàn trà trưng hoa tươi trắng nõn, tất cả mọi ngóc ngách sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào.
Chỉ có hai người trong phòng riêng, thoạt nhìn rất rộng rãi.
Khi phục vụ vào đưa đồ ăn cũng nhẹ tay nhẹ chân, chỉ đứng ở cửa chúc một câu ngon miệng lúc ra ngoài, sau đó sẽ đóng cửa.
Tổng cộng mười món, khi được dọn lên, Ôn Nhiễm hết sức kinh ngạc.
Không phải vì các món ăn này hiếm lạ hay cô chưa từng ăn chưa từng thấy, thật ra trong đó có một vài món bình thường cô thích ăn. Điều khiến cô ngạc nhiên là, bất kể về khẩu phần hay khâu trình bày, món nào cũng khiến cô thoải mái.
Vì sao cô lại thoải mái?
Thuở nhỏ cô rất kén ăn, nếu thấy thứ gì không muốn ăn, cô sẽ nhịn đói cả ngày, hoặc quậy phá món ăn.
Như nhiều trẻ tự kỷ khác, cô không biết quan tâm cảm xúc của người khác, cũng không thể bày tỏ suy nghĩ của mình.
Đợi đến khi lớn hơn, trải qua giai đoạn can thiệp trị liệu, cô mới từ từ biết vài quy tắc, nhưng tật kén ăn vẫn giữ nguyên.
Do cô bẩm sinh không giống trẻ bình thường, cách cô nhận thức về vấn đề ăn uống cũng khác biệt rất lớn. Ví dụ như cô sẽ luôn dùng khay ăn thường dùng, khẩu phần và kiểu trình bày phải tuân theo một quy tắc nhất định.
Phần nào giống vài người bình thường mắc chứng OCD nghiêm trọng, nhưng biểu hiện của cô sẽ nhạy cảm và mãnh liệt hơn.
Những món ăn hôm nay cũng không ngoại lệ, tất cả đã được sắp xếp theo cách cô vừa ý nhất. Chẳng hạn như món tôm trước mặt, chiếc dĩa tinh xảo vuông vức, đặt ba con tôm ngay ngắn. Mấy món khác cũng vừa vặn, là số lượng khiến cô không thể chê được điểm nào.
Đương nhiên, người ngoài sẽ không nuông chiều tật xấu này của cô, chắc chắn Tạ Vân Lễ ngồi trước mắt đã sắp đặt toàn bộ.
Tạ Vân Lễ đeo găng tay chuyên dụng, bóc vỏ tôm rồi để vào dĩa, đẩy sang chỗ cô.
“Nếm thử xem có ngon không em.”
Ôn Nhiễm ăn hai con tôm mà anh bóc vỏ, thận trọng gắp con thứ ba để vào chén anh: “Món này… ngon lắm… anh cũng ăn nhé.”
Đồ ăn ngon có thể chia sẻ với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chia sẻ món mình ưng ý với người khác.
Tạ Vân Lễ nhìn con tôm, chậm rãi gắp bỏ vào miệng.
“... Ngon thật, muốn ăn nữa không? Có thể gọi thêm một phần đấy.”
Ôn Nhiễm lắc đầu.
Khẩu phần của mười món ăn đã đủ cho hai người, sẽ không lãng phí, vì món nào món nấy dù rất ít nhưng vẫn vừa vặn.
Ăn một lát, Ôn Nhiễm ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên lối đi bộ bên dưới, cô thấy vô số người qua lại: Vài người sẽ dừng bước hoặc vào cửa hàng, vài người sẽ vừa xem điện thoại vừa đi, hầu hết sẽ tụm năm tụm ba sóng vai cùng nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong số họ có cặp đôi, có vợ chồng, một nhà ba người, bạn bè, anh chị em…
Cô có thể tưởng tượng được bao âm thanh ồn ã, hỗn loạn hòa vào nhau.
Một cảm giác hoàn toàn khác biệt với hình ảnh cô thấy trên TV.
Vì sao lại đáng sợ? Bởi lẽ, từng hình ảnh ấy hoặc nhanh hoặc chậm hiện lên trước mắt cô, cô muốn bắt lấy muốn dừng lại, nhưng rồi chẳng thể tập trung chú ý, chẳng thể khống chế suy nghĩ của mình. Toàn bộ hình ảnh đã quen với người khác này sẽ thường xuyên khiến cô hoảng hốt sợ hãi, thậm chí khó thở… Cô không tài nào giao tiếp với người khác được, không tài nào biểu đạt suy nghĩ của mình được, cũng không tài nào thả lỏng bản thân được…
Thuở nhỏ, vào mỗi lần được dẫn ra đường, cô sẽ luôn cảm tưởng mình như một con quái vật không thể hòa nhập với xã hội.
Hoặc cô sẽ không biết mình là gì, bỗng dưng bước vào thế giới lạ lẫm mà hoàn toàn không thể thích nghi này.
Cô khép mình, không nhìn không nghĩ, hoặc sẽ sợ hãi kêu to hoặc sẽ trốn chạy, đây là cách cô ứng phó với tất cả mọi chuyện.
Đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ nặng hơn cô, thậm chí ở độ tuổi của cô bây giờ, cũng không thể làm chủ cuộc sống. Cô có thể cải thiện đến mức này, hoàn toàn là thành quả do gia đình cô chung tay góp sức.
“Nhiễm Nhiễm?”
Tiếng gọi khiến Ôn Nhiễm bừng tỉnh, cô thấy mình vẫn còn cầm đũa trên tay, nhưng không rõ đã bần thần bao lâu rồi.
Còn ở phía đối diện, Tạ Vân Lễ đang tỏ ra phức tạp nhìn cô, trong mắt anh như lóe lên cảm xúc nào đấy mà cô không hiểu.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh khẽ hỏi cô: “Thấy không quen à?”
Ôn Nhiễm ngẩn người rồi chậm rãi gật đầu: “Thật ra… vẫn ổn. So với khi còn bé… em đã quen, hơn nhiều rồi.”
Khả năng ngôn ngữ của cô cũng nhờ vào việc can thiệp trị liệu từ thuở nhỏ, từng lần từng lần, từng ngày từng ngày, cô mới dần dà tập tành được thế này. Nhưng cô cũng biết, đối với người bình thường, có lẽ ngôn ngữ của cô sẽ khiến họ mất kiên nhẫn. Ví dụ như hôm nay Kiều Tử Hằng nói chuyện điện thoại với cô, cô còn chưa nói hết một câu, cậu ta đã ngắt lời. Cuối cùng, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã cúp máy vì không nghe thấy câu trả lời chậm chạp của cô.
Người có thể kiên nhẫn với cô, khắp thế gian có được mấy ai đây?
Tạ Vân Lễ trước mắt, quả thực nằm trong số ít đó.
Ôn Nhiễm cụp mắt, nhìn miếng cá đã được anh lóc hết xương ra, cõi lòng cô chìm trong cảm giác khó tả…
… Đây chính là, niềm hạnh phúc mà mẹ nói sao? Mẹ ơi?
Mẹ đã bảo, rồi sẽ đến một ngày con gặp được một người mang tới hạnh phúc cho con. Con những tưởng, người ấy sẽ là dì Chúc hoặc mẹ, cũng chỉ mỗi hai người thôi.
“Nhiễm Nhiễm, em sao vậy?”
Tạ Vân Lễ cầm bàn tay cô đang đặt trên bàn, cảm thấy lạnh buốt: “Em lạnh à?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không lạnh… Em chỉ, hơi nhớ mẹ, và dì Chúc.”
Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp, chậm rãi thả tay cô ra.
“Món này cũng ngon lắm… Anh nếm thử xem.” Ôn Nhiễm gắp một miếng bánh bí đỏ đến chỗ anh, nhưng giữa chừng cô cầm đũa không chắc nên rơi xuống bàn.
“A… em xin lỗi!” Ôn Nhiễm định gắp miếng khác nhưng Tạ Vân Lễ đã ngăn cô.
“Không sao.” Tạ Vân Lễ gắp miếng bí đỏ rơi trên bàn, điềm nhiên bỏ vào miệng.
Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn tay anh.
Nhân viên phục vụ đã bưng món tráng miệng lên, là một miếng bánh ngọt nhỏ, khẩu phần vừa đủ ăn.
Từ đầu tới cuối, Tạ Vân Lễ luôn chăm sóc cô.
Nhưng chính hành động chăm sóc và chiều chuộng này khiến Ôn Nhiễm càng thêm khổ sở.
Cô không biết nỗi khổ sở này đến từ đâu, nhưng cô không thể giãi bày được.
Tựa như dẫu cô làm sai ra sao, anh cũng sẽ bao dung hết. Nhưng rõ ràng, cô nào phải người trọn vẹn.
Dường như kể từ ngày kết hôn, ngoại trừ bao phiền phức vô tận, cô chưa từng mang đến điều gì cho anh.
Bánh vừa ngọt vừa ngon, nhưng khi ăn vào, cô chỉ nếm thấy một thoáng đắng chát.
Song, cô cố kìm nén nỗi lòng khó hiểu này, cứ gắng kìm nén mãi, cuối cùng trái tim cũng trở nên đau đớn.
“Ăn no chưa em?”
Nghe anh hỏi, cô cụp mắt gật đầu: “No rồi… Anh thì sao?”
“Anh cũng thế.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh: “Muốn đi dạo một chốc không? Lát nữa mới tới giờ anh về công ty, hay có thứ gì em muốn mua không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Muốn… về nhà.”
“Được, anh đưa em về.”
Tạ Vân Lễ đứng dậy đến bên cô, đầu tiên giúp cô choàng khăn qua cổ, sau đó vươn tay về phía cô.
Ôn Nhiễm do dự rồi đưa tay cho anh, Tạ Vân Lễ nắm lấy. Lúc ra ngoài, Ôn Nhiễm thấy nhân viên phục vụ mỉm cười với họ.
Cô theo sát Tạ Vân Lễ, nhẹ nhàng cúi đầu.
Nhân viên lễ tân mở cửa cho họ nở nụ cười: “Hoan nghênh lần sau quay lại, Tổng giám đốc Tạ, cô Tạ.”
Nhận ra Ôn Nhiễm hình như mới run lên, Tạ Vân Lễ siết chặt bàn tay cầm tay cô.
Họ rời khỏi nhà hàng, từng tiếng ồn ầm ĩ và mùi hương ồ ạt ùa tới.
Tạ Vân Lễ cúi đầu hỏi cô: “Muốn đeo chụp tai không?”
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, lắc đầu. Cô ngước lên nhìn quanh, có lẽ vì anh nắm tay cô nên cô bỗng cảm thấy, tuy thế giới này vẫn lạ lẫm nhưng dường như… không còn đáng sợ nhiều nữa.
Nhưng cô vẫn không thể chịu đựng tất cả mọi âm thanh, tất cả mọi ánh mắt hữu ý hay vô tình nhìn cô của người qua đường. Cô không khỏi nhích đến gần Tạ Vân Lễ thêm một chút.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đã thấm mồ hôi lạnh, thân nhiệt cũng giảm xuống. Nhưng dường như Tạ Vân Lễ không để ý, bàn tay anh vẫn khô ráo ấm áp, cứ nắm chặt tay cô mãi.
Hơi ấm ấy liên tục truyền từ lòng bàn tay anh sang người cô, tựa như nguồn sức mạnh to lớn vững chãi, chống đỡ cho cô tiến từng bước theo cạnh anh.
Ôn Nhiễm bỗng dưng muốn khóc.
Nhưng cô sẽ không khóc, vì cô biết mình không thể. Một khi bật khóc, cô sẽ không dừng được, sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức hơn.
Anh cứ nắm tay cô, băng qua biển người xa lạ, đến thẳng bãi đậu xe.
Khi lên xe, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng thả lỏng người, không gian nhỏ trên xe khiến cô thoải mái hơn phần nào.
Đằng sau lớp khăn choàng cổ, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.
“Ngồi vững nhé.” Tạ Vân Lễ giúp cô cài dây an toàn: “Chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Giấu nửa mặt mình vào khăn choàng cổ, Ôn Nhiễm gật đầu.
Suốt dọc đường, chẳng ai lên tiếng. Ôn Nhiễm vẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa kính, cho tới lúc anh dừng xe, cô mới biết đã đến biệt thự.
Tạ Vân Lễ mở cửa xe cho cô, vươn tay về phía cô: “Nào.”
Về nhà rồi cũng phải nắm tay sao?
Ôn Nhiễm khựng một nhịp, vẫn cầm tay anh. Đến khi hai người vào trong, Ca Ca hớn hở vẫy đuôi chạy quanh cả hai, Tạ Vân Lễ chợt nói: “Tới nhà rồi.”
“Nếu em muốn khóc thì đừng nhịn nữa, Nhiễm Nhiễm.” Anh cởi khăn choàng cổ che khuất hơn nửa gương mặt cô ra, sau đó giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời: “Đây là nhà của em, anh đã nói thế nào, em muốn làm gì cũng được.”
Ôn Nhiễm sững sờ.
“Muốn anh đi không?” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng thả tay cô ra: “Nếu em muốn ở một mình, anh sẽ để Ca Ca ở bên em. Nếu…”
Anh còn chưa nói xong, đôi mắt đang cố mở to hết sức của cô lập tức tuôn rơi từng giọt lệ.
Kiều Tử Hằng thì thầm: “Thảo nào nhiều ngày rồi cũng không thấy cô tới thăm bà ấy.”
Đương nhiên cậu ta không biết mọi người, kể cả dì Chúc đã giấu giếm Ôn Nhiễm. Vậy nên khi nghe câu này của cậu ta, Ôn Nhiễm đã sững sờ.
“Nằm viện…” Lúc cô lên tiếng, từng lời như thể đang gắng gượng nặn ra: “Sao… sao lại nhập viện? Dì Chúc… dì Chúc bị sao thế? Mắc… bệnh à? Nghiêm trọng không?”
Càng hoảng hốt càng lắp bắp, khi cô nói xong từ cuối cùng, Kiều Tử Hằng sắp hết hiểu rồi: “Cô nói chậm thôi, tôi biết cô muốn hỏi gì, mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp không phải mới ngày một ngày hai. Vài hôm trước… bà ấy cãi nhau với bố tôi nên tái phát bệnh. Không sao, lát nữa tôi sẽ nói bà ấy gọi cho cô, giờ bà ấy đang làm kiểm tra. Cũng không vấn đề gì lớn đâu, dù sao tuổi cũng cao rồi. Cô đã không biết thì cứ tiếp tục không biết nhé, tránh cho mẹ tôi biết tôi nói với cô rồi lại mắng tôi, mấy ngày nay tôi nghe chửi đủ nhiều rồi…”
Kiều Tử Hằng không hề biết câu này của mình đã ảnh hưởng đến Ôn Nhiễm cỡ nào, sau đó cậu ta không nghe thấy cô trả lời thì cúp máy.
Nhưng trên thực tế, Ôn Nhiễm vốn không thể nói nên lời.
Hóa ra dì Chúc đổ bệnh, dì còn cãi nhau với người nhà, chứng tỏ không chỉ mỗi sức khỏe dì không tốt mà tâm trạng của dì cũng không tốt, mấy ngày nay chắc chắn dì buồn lắm.
Nhưng tất cả những vấn đề trên, cô không hề biết.
Cô cứ ngây ngốc ở biệt thự, những tưởng sau khi về nhà mình, dì Chúc rất vui vẻ nên mới không có thời gian quay lại, cũng không có thời gian gọi điện cho cô.
Dì Chúc không nói cô biết, Tạ Vân Lễ cũng không, không một ai nói cho cô.
Có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa dì Chúc xuất viện quay về, họ sẽ che giấu cô tiếp, và cô sẽ mãi mãi không biết chuyện này.
Vì sao, ai cũng muốn giấu giếm cô? Kể cả Tạ Vân Lễ cũng… gạt cô.
Rõ ràng anh đã bảo dì Chúc đang đoàn tụ với con trai ở nhà, con trai chỉ gặp ít phiền phức nên dì khá bận rộn.
Những chuyện này, họ muốn cô yên tâm nên mới nói vậy sao?
Vì sợ cô ở nhà một mình sẽ hoảng sợ, nên mới che giấu cô sao?
Vì dù nói cho cô biết thì ngoại trừ căng thẳng sợ hãi, cô sẽ không giúp được gì, nên báo cô cũng không có ích sao?
Như trước kia, cô không hề biết mẹ bệnh nặng tới mức nào, mãi đến ngày trơ mắt chứng kiến cảnh mẹ sụp đổ.
Ôn Nhiễm như mất hết sức lực, chậm rãi ngã xuống sàn nhà.
Ca Ca đã nhận ra tâm trạng của cô thay đổi, một mực vòng quanh cô.
“Ca Ca…”
Tạ Vân Lễ sắp tới rồi, cô nên làm gì đây?
Cô lo cho dì Chúc lắm, nhưng cô vẫn hiểu, họ không kể cô nghe, giấu giếm cô, có lẽ cũng đúng… Dù sao họ cũng là người thân của cô, còn thông minh hơn cô rất nhiều.
Cô luôn biết rõ mình thuộc nhóm người đặc biệt, nhiều vấn đề cô sẽ nghĩ mãi không ra, cũng không tài nào đi làm được. Thậm chí người thân gặp bất trắc và khó khăn, cô cũng không thể giúp đỡ.
Còn cả khả năng, cô sẽ tạo ra nhiều phiền phức cho họ hơn.
…
Vừa vào sân, Tạ Vân Lễ đã thấy Ôn Nhiễm ôm đầu gối ngồi bần thần ở cửa, còn Ca Ca ngồi cạnh cô.
“Nhiễm Nhiễm, sao em ra đây?” Tạ Vân Lễ bước nhanh đến, đỡ cô dậy khỏi nền đất lạnh buốt: “Anh đã dặn em, trước khi anh về đừng ra ngoài rồi mà?”
Ôn Nhiễm hơi tái mặt, hoang mang nhìn anh: “Nhưng… bên ngoài, không nổi… gió.”
Sắc mặt Tạ Vân Lễ cứng đờ.
Anh nói sẽ trở gió để cô ngoan ngoãn ở bên trong, vì chỉ cần cô ra khỏi biệt thự, có thể sẽ bị kẻ có ý đồ xấu thấy, thậm chí tiếp cận với mục đích không tốt.
Nếu là một cô gái bình thường, ban ngày ban mặt, ở trong khu biệt thự có bảo vệ tuần tra này thì sẽ không thể gặp nguy hiểm trước cửa được.
Nhưng Ôn Nhiễm thì khác.
Vì một khi gặp phải nguy hiểm dù chỉ một phần mười ngàn thôi, cô cũng không thể tự bảo vệ mình.
Do đó anh thà để cô ở bên trong, chứ không muốn hạ khả năng gặp nguy hiểm của cô xuống.
“Em xem… dự báo thời tiết rồi, hôm nay, không trở gió.” Ôn Nhiễm nhìn cằm anh, hàng mi cô run rẩy. Dường như cô muốn nhìn vào mắt anh nhưng lại không thể: “Anh đang… gạt em sao? Tạ Vân Lễ?”
Tạ Vân Lễ vừa định lên tiếng, Ôn Nhiễm đã cụp mắt nói: “Nhưng… không sao, vì anh muốn… tốt cho em, dù sao dự báo thời tiết… cũng có lúc, không đúng.”
“Nhiễm Nhiễm…”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em mặc bộ này… được không?”
Cô lùi về sau một bước, dang hai tay ra để anh xem trang phục của mình: “Liệu có… chỗ nào không ổn không anh? Trước kia ra ngoài… dì Chúc luôn giúp em, giúp em chọn quần áo. Em không biết, thế này đã được chưa… liệu có kỳ lạ quá không?”
Cô mặc đầm trắng, khoác áo len hở cổ màu vàng nhạt bên ngoài. Màu sắc ấm áp này càng tôn lên đường nét dịu dàng trên mặt cô, vóc dáng cũng thoạt trông mảnh mai hơn.
“Không lạ, đẹp lắm, nhưng…” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “Vẫn còn thiếu một thứ, để anh tìm cho em.”
Anh vào trong chưa được bao lâu thì đã ra ngoài, trên tay cầm thêm một chiếc khăn choàng cổ màu trắng gạo.
“Tuy hôm nay gió không lớn, nhưng trời vẫn se lạnh.” Tạ Vân Lễ cẩn thận choàng khăn qua cổ cô. Khăn choàng mềm mại che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong tư thế này, Ôn Nhiễm chỉ thấy được ngực anh.
Vì anh cao hơn cô nhiều.
“Được rồi.”
“Ồ…” Ôn Nhiễm ngước cằm, khăn choàng cổ đã che miệng cô. Cô vốn đã nói không rõ, lần này mở lời ắt sẽ càng khó nghe hơn.
“Ca Ca ở biệt thự giữ nhà.” Tạ Vân Lễ dắt Ca Ca vào trong: “Em yên tâm, bé nó đã quen thuộc với căn biệt thự này rồi, không sao đâu.”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “... Bé có sợ không?”
“Nếu không mắc chứng lo âu chia ly… có lẽ bé sẽ chỉ ngoan ngoãn chờ em ở nhà thôi.”
“Lo âu chia ly? Lo âu… chia ly?” Ôn Nhiễm lặp lại cụm từ này hai lần, ngẫm nghĩ một lát: “Là kiểu xa nhau thì sẽ… vô cùng lo lắng, sao?”
Tạ Vân Lễ đáp: “Ừm, nhưng anh nhìn trạng thái của Ca Ca, chắc bé không có đâu, huống hồ mình cũng không ra ngoài quá lâu, em yên tâm nhé.”
Ôn Nhiễm ngồi xổm xuống, sờ đầu nhỏ của Ca Ca: “Phải ngoan ngoãn, ở đây chờ chị, đừng lo lắng vì chị không ở bên cạnh… biết không?”
Nhìn cô dịu dàng dặn dò Ca Ca, Tạ Vân Lễ đột nhiên thầm tự giễu, người thật sự mắc chứng lo âu chia ly:
Có lẽ là anh của hiện tại.
Trước khi lên xe, Tạ Vân Lễ lấy một vật ra từ trên xe.
“Là chụp tai chống ồn, có thể ngăn chặn những âm thanh em không thích.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đeo chụp tai lên đầu cô: “Lúc không muốn nghe thấy âm thanh, em đeo vào nhé.”
Ôn Nhiễm chạm vào chụp tai, trước đây cô cũng có món đồ này. Nhưng vì ít khi ra ngoài, nên cô cũng không biết chụp tai cũ ở đâu, lâu lắm rồi chưa dùng lại.
Lần này, Tạ Vân Lễ mở cửa ghế phụ lái cho cô, vì chỉ có hai người họ, nếu cô ngồi phía sau, anh sẽ không chăm sóc được.
Ôn Nhiễm ngồi trên ghế phụ lái, lúc đang bất an cử động, Tạ Vân Lễ bỗng nghiêng người đến, vươn tay giúp cô cài dây an toàn.
Hai người kề sát nhau, khi Ôn Nhiễm cứng đờ người, Tạ Vân Lễ cũng khựng lại.
Cô có thể cảm nhận được mùi hương của anh xuyên qua khe hở của khăn choàng cổ, như có như không lướt trên da mình.
Chỉ trong vài giây ấy, Ôn Nhiễm có phần khó thở, cô không khỏi nghiêng đầu đi.
Còn Tạ Vân Lễ lên ngồi ghế điều khiển, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lạnh không em?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, rồi nhận ra anh sẽ không thấy, cô bèn trúc trắc thốt ra hai từ đằng sau lớp khăn choàng cổ: “Không lạnh.”
Tạ Vân Lễ lái xe ổn định vững vàng.
Vì lo cô sẽ sợ, mỗi lần gặp đèn đỏ anh sẽ chậm rãi dừng xe.
Quan sát từng tòa nhà cao tầng, ngắm nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ bên ngoài, Ôn Nhiễm vô thức trở nên ngây người.
Quả thực quá lâu rồi cô mới ra ngoài, dù khung cảnh chỉ bình thường thôi, nhưng cô vẫn như bước vào một thế giới lạ lẫm khổng lồ.
Nếu chỉ ở một mình, có lẽ cô sẽ giống con vật nhỏ vô tình lạc vào khu rừng rậm xa lạ, vừa băn khoăn vừa bất lực không biết đường ra.
Nhiều khả năng ngay cả đường về nhà cũng không tìm được.
Có thể đối với người khác, đây chỉ là nơi sinh sống bình thường, con đường mỗi ngày sẽ đi qua thôi. Dù gặp hằng hà sa số người xa lạ, họ cũng đã tập thành thói quen, sẽ không hề khó chịu.
Nhưng cô…
“Không thoải mái à? Ôn Nhiễm?”
Nghe thấy giọng Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm quay đầu nhìn anh.
Anh lái xe vẫn như mọi khi, trông chín chắn bình tĩnh.
Về phần cô, ngay cả một chiếc xe hơi to lướt ngang qua thôi, cô cũng sẽ không khỏi run lẩy bẩy. May thay Tạ Vân Lễ đã đeo chụp tai cho cô, chưa đến mức khiến cô sợ hãi khi nghe thấy tiếng còi xe.
Dường như anh thật sự có thể quán xuyến tốt tất cả mọi việc.
Một người đàn ông tiệm cận hoàn mỹ nhường này, vì sao, phải cưới một cô gái không hoàn mỹ, thậm chí còn thiếu sót ở nhiều khía cạnh làm vợ chứ?
Phải tốn bao nhiêu thời gian, tinh thần lẫn sức lực chăm sóc cô như vậy, còn phải lo lắng cô không thích nghi được.
Ôn Nhiễm luôn giữ im lặng, Tạ Vân Lễ thoáng nhìn cô.
Cô đeo chụp tai nhưng nhắm mắt, sắc mặt cũng không hồng hào mấy.
Tạ Vân Lễ siết chặt bàn tay cầm vô lăng.
Không đau lòng là chuyện không thể.
Bắt đầu từ lần đầu tiên thấy cô, nỗi xót xa mà anh dành cho cô chưa bao giờ vơi bớt nửa phần. Qua từng lần gặp mặt, cảm giác đau lòng ấy ngày một trĩu nặng hơn.
Cô hoàn toàn không biết, nỗi niềm ấy đã kéo dài bao lâu, hay bắt đầu từ thời điểm nào.
Chính vì điều này, lòng nhẫn nại và kiềm chế của anh đã dần dà phát triển mạnh mẽ, ngay cả anh cũng không dám tin.
…
Có lẽ vì quãng đường không xa, có lẽ vì anh lái xe vững vàng, Ôn Nhiễm còn chưa khó chịu mấy thì đã đến nơi.
Nhà hàng cách công ty khá gần, vì quen biết với ông chủ nên anh đã bao hết giờ trưa, nhân viên phục vụ cũng cắt bớt một nửa.
Tuy ông chủ nhà hàng cực kỳ tò mò về nhân vật quan trọng anh dẫn theo, nhưng nên tránh thì vẫn tránh, đây cũng là lý do Tạ Vân Lễ chọn địa điểm này.
Lúc Ôn Nhiễm mở mắt ra, anh đã dừng xe.
“Tới rồi em.”
Tạ Vân Lễ rời khỏi xe mở cửa cho cô, Ôn Nhiễm cởi dây an toàn trước, thận trọng bước xuống.
Tạ Vân Lễ dừng một chút, vươn tay về phía cô.
Ôn Nhiễm ngẩn ra một lát mới hiểu ý anh.
“Sợ em lạc mất.” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “... Được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nắm tay… quả thực sẽ yên lòng hơn phần nào.
Bước từ bãi đậu xe yên tĩnh vào thang máy, sau đó tới làn đường dành riêng cho người đi bộ. Nhìn muôn hình vạn trạng người lướt qua, Ôn Nhiễm hơi lúng túng. Bên cạnh cô, Tạ Vân Lễ đã giúp cô chỉnh lại chụp tai, nắm chặt tay cô.
Dường như anh đang nói cho cô biết, nếu sợ cô cứ tập trung chú ý vào anh, đừng bận tâm đến người khác.
Từ cửa nhà hàng đến đại sảnh rộng lớn, họ chỉ thấy vài nhân viên phục vụ, ai cũng mỉm cười cúi đầu, không nói gì không hỏi gì.
Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn Tạ Vân Lễ.
Nhà hàng này, thật sự mở cửa đón khách sao?
Cô tháo chụp tai xuống, kéo áo Tạ Vân Lễ: “Tạ Vân Lễ… Có phải… mình đi nhầm rồi không? Vì sao… không có… khách khác?”
Sợ mình nói chuyện sẽ quấy nhiễu người khác, nên cô chỉ thỏ thẻ hỏi. Tạ Vân Lễ đành cúi người xích gần hơn một chút mới nghe thấy rõ.
“Vì… nghe nói anh sẽ tới ăn, nên ông chủ nhà hàng đã đặc biệt tạm ngừng phục vụ khách khác.” Tạ Vân Lễ bảo: “Không sao, sau này anh sẽ giới thiệu thêm một số người đến đây ăn.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vậy anh ta… thật sự là bạn tốt, của anh đó.”
Tạ Vân Lễ cười: “Ừm, bạn tốt của anh nhiều lắm.”
“Nên em đừng để ý quá, dù làm rơi dĩa, hay không thể ăn món nào cũng không sao cả.”
Phàm là việc mà tiền có thể giải quyết, bên cạnh ắt sẽ xuất hiện nhiều người đối xử tốt với bạn.
Tất nhiên cô không cần phải hiểu lý lẽ này.
Dù sao khi anh liệt kê hàng loạt yêu cầu, ông chủ vừa mỉm cười đồng ý, vừa âm thầm tăng phí phục vụ lên gấp mấy lần.
Anh đặt phòng riêng sát cửa sổ, bên trong không lớn quá, nhưng lối trang trí độc đáo. Ngoại trừ bàn ăn còn để một bàn trà, trên bàn trà trưng hoa tươi trắng nõn, tất cả mọi ngóc ngách sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào.
Chỉ có hai người trong phòng riêng, thoạt nhìn rất rộng rãi.
Khi phục vụ vào đưa đồ ăn cũng nhẹ tay nhẹ chân, chỉ đứng ở cửa chúc một câu ngon miệng lúc ra ngoài, sau đó sẽ đóng cửa.
Tổng cộng mười món, khi được dọn lên, Ôn Nhiễm hết sức kinh ngạc.
Không phải vì các món ăn này hiếm lạ hay cô chưa từng ăn chưa từng thấy, thật ra trong đó có một vài món bình thường cô thích ăn. Điều khiến cô ngạc nhiên là, bất kể về khẩu phần hay khâu trình bày, món nào cũng khiến cô thoải mái.
Vì sao cô lại thoải mái?
Thuở nhỏ cô rất kén ăn, nếu thấy thứ gì không muốn ăn, cô sẽ nhịn đói cả ngày, hoặc quậy phá món ăn.
Như nhiều trẻ tự kỷ khác, cô không biết quan tâm cảm xúc của người khác, cũng không thể bày tỏ suy nghĩ của mình.
Đợi đến khi lớn hơn, trải qua giai đoạn can thiệp trị liệu, cô mới từ từ biết vài quy tắc, nhưng tật kén ăn vẫn giữ nguyên.
Do cô bẩm sinh không giống trẻ bình thường, cách cô nhận thức về vấn đề ăn uống cũng khác biệt rất lớn. Ví dụ như cô sẽ luôn dùng khay ăn thường dùng, khẩu phần và kiểu trình bày phải tuân theo một quy tắc nhất định.
Phần nào giống vài người bình thường mắc chứng OCD nghiêm trọng, nhưng biểu hiện của cô sẽ nhạy cảm và mãnh liệt hơn.
Những món ăn hôm nay cũng không ngoại lệ, tất cả đã được sắp xếp theo cách cô vừa ý nhất. Chẳng hạn như món tôm trước mặt, chiếc dĩa tinh xảo vuông vức, đặt ba con tôm ngay ngắn. Mấy món khác cũng vừa vặn, là số lượng khiến cô không thể chê được điểm nào.
Đương nhiên, người ngoài sẽ không nuông chiều tật xấu này của cô, chắc chắn Tạ Vân Lễ ngồi trước mắt đã sắp đặt toàn bộ.
Tạ Vân Lễ đeo găng tay chuyên dụng, bóc vỏ tôm rồi để vào dĩa, đẩy sang chỗ cô.
“Nếm thử xem có ngon không em.”
Ôn Nhiễm ăn hai con tôm mà anh bóc vỏ, thận trọng gắp con thứ ba để vào chén anh: “Món này… ngon lắm… anh cũng ăn nhé.”
Đồ ăn ngon có thể chia sẻ với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chia sẻ món mình ưng ý với người khác.
Tạ Vân Lễ nhìn con tôm, chậm rãi gắp bỏ vào miệng.
“... Ngon thật, muốn ăn nữa không? Có thể gọi thêm một phần đấy.”
Ôn Nhiễm lắc đầu.
Khẩu phần của mười món ăn đã đủ cho hai người, sẽ không lãng phí, vì món nào món nấy dù rất ít nhưng vẫn vừa vặn.
Ăn một lát, Ôn Nhiễm ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên lối đi bộ bên dưới, cô thấy vô số người qua lại: Vài người sẽ dừng bước hoặc vào cửa hàng, vài người sẽ vừa xem điện thoại vừa đi, hầu hết sẽ tụm năm tụm ba sóng vai cùng nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong số họ có cặp đôi, có vợ chồng, một nhà ba người, bạn bè, anh chị em…
Cô có thể tưởng tượng được bao âm thanh ồn ã, hỗn loạn hòa vào nhau.
Một cảm giác hoàn toàn khác biệt với hình ảnh cô thấy trên TV.
Vì sao lại đáng sợ? Bởi lẽ, từng hình ảnh ấy hoặc nhanh hoặc chậm hiện lên trước mắt cô, cô muốn bắt lấy muốn dừng lại, nhưng rồi chẳng thể tập trung chú ý, chẳng thể khống chế suy nghĩ của mình. Toàn bộ hình ảnh đã quen với người khác này sẽ thường xuyên khiến cô hoảng hốt sợ hãi, thậm chí khó thở… Cô không tài nào giao tiếp với người khác được, không tài nào biểu đạt suy nghĩ của mình được, cũng không tài nào thả lỏng bản thân được…
Thuở nhỏ, vào mỗi lần được dẫn ra đường, cô sẽ luôn cảm tưởng mình như một con quái vật không thể hòa nhập với xã hội.
Hoặc cô sẽ không biết mình là gì, bỗng dưng bước vào thế giới lạ lẫm mà hoàn toàn không thể thích nghi này.
Cô khép mình, không nhìn không nghĩ, hoặc sẽ sợ hãi kêu to hoặc sẽ trốn chạy, đây là cách cô ứng phó với tất cả mọi chuyện.
Đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ nặng hơn cô, thậm chí ở độ tuổi của cô bây giờ, cũng không thể làm chủ cuộc sống. Cô có thể cải thiện đến mức này, hoàn toàn là thành quả do gia đình cô chung tay góp sức.
“Nhiễm Nhiễm?”
Tiếng gọi khiến Ôn Nhiễm bừng tỉnh, cô thấy mình vẫn còn cầm đũa trên tay, nhưng không rõ đã bần thần bao lâu rồi.
Còn ở phía đối diện, Tạ Vân Lễ đang tỏ ra phức tạp nhìn cô, trong mắt anh như lóe lên cảm xúc nào đấy mà cô không hiểu.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh khẽ hỏi cô: “Thấy không quen à?”
Ôn Nhiễm ngẩn người rồi chậm rãi gật đầu: “Thật ra… vẫn ổn. So với khi còn bé… em đã quen, hơn nhiều rồi.”
Khả năng ngôn ngữ của cô cũng nhờ vào việc can thiệp trị liệu từ thuở nhỏ, từng lần từng lần, từng ngày từng ngày, cô mới dần dà tập tành được thế này. Nhưng cô cũng biết, đối với người bình thường, có lẽ ngôn ngữ của cô sẽ khiến họ mất kiên nhẫn. Ví dụ như hôm nay Kiều Tử Hằng nói chuyện điện thoại với cô, cô còn chưa nói hết một câu, cậu ta đã ngắt lời. Cuối cùng, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã cúp máy vì không nghe thấy câu trả lời chậm chạp của cô.
Người có thể kiên nhẫn với cô, khắp thế gian có được mấy ai đây?
Tạ Vân Lễ trước mắt, quả thực nằm trong số ít đó.
Ôn Nhiễm cụp mắt, nhìn miếng cá đã được anh lóc hết xương ra, cõi lòng cô chìm trong cảm giác khó tả…
… Đây chính là, niềm hạnh phúc mà mẹ nói sao? Mẹ ơi?
Mẹ đã bảo, rồi sẽ đến một ngày con gặp được một người mang tới hạnh phúc cho con. Con những tưởng, người ấy sẽ là dì Chúc hoặc mẹ, cũng chỉ mỗi hai người thôi.
“Nhiễm Nhiễm, em sao vậy?”
Tạ Vân Lễ cầm bàn tay cô đang đặt trên bàn, cảm thấy lạnh buốt: “Em lạnh à?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không lạnh… Em chỉ, hơi nhớ mẹ, và dì Chúc.”
Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp, chậm rãi thả tay cô ra.
“Món này cũng ngon lắm… Anh nếm thử xem.” Ôn Nhiễm gắp một miếng bánh bí đỏ đến chỗ anh, nhưng giữa chừng cô cầm đũa không chắc nên rơi xuống bàn.
“A… em xin lỗi!” Ôn Nhiễm định gắp miếng khác nhưng Tạ Vân Lễ đã ngăn cô.
“Không sao.” Tạ Vân Lễ gắp miếng bí đỏ rơi trên bàn, điềm nhiên bỏ vào miệng.
Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn tay anh.
Nhân viên phục vụ đã bưng món tráng miệng lên, là một miếng bánh ngọt nhỏ, khẩu phần vừa đủ ăn.
Từ đầu tới cuối, Tạ Vân Lễ luôn chăm sóc cô.
Nhưng chính hành động chăm sóc và chiều chuộng này khiến Ôn Nhiễm càng thêm khổ sở.
Cô không biết nỗi khổ sở này đến từ đâu, nhưng cô không thể giãi bày được.
Tựa như dẫu cô làm sai ra sao, anh cũng sẽ bao dung hết. Nhưng rõ ràng, cô nào phải người trọn vẹn.
Dường như kể từ ngày kết hôn, ngoại trừ bao phiền phức vô tận, cô chưa từng mang đến điều gì cho anh.
Bánh vừa ngọt vừa ngon, nhưng khi ăn vào, cô chỉ nếm thấy một thoáng đắng chát.
Song, cô cố kìm nén nỗi lòng khó hiểu này, cứ gắng kìm nén mãi, cuối cùng trái tim cũng trở nên đau đớn.
“Ăn no chưa em?”
Nghe anh hỏi, cô cụp mắt gật đầu: “No rồi… Anh thì sao?”
“Anh cũng thế.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh: “Muốn đi dạo một chốc không? Lát nữa mới tới giờ anh về công ty, hay có thứ gì em muốn mua không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Muốn… về nhà.”
“Được, anh đưa em về.”
Tạ Vân Lễ đứng dậy đến bên cô, đầu tiên giúp cô choàng khăn qua cổ, sau đó vươn tay về phía cô.
Ôn Nhiễm do dự rồi đưa tay cho anh, Tạ Vân Lễ nắm lấy. Lúc ra ngoài, Ôn Nhiễm thấy nhân viên phục vụ mỉm cười với họ.
Cô theo sát Tạ Vân Lễ, nhẹ nhàng cúi đầu.
Nhân viên lễ tân mở cửa cho họ nở nụ cười: “Hoan nghênh lần sau quay lại, Tổng giám đốc Tạ, cô Tạ.”
Nhận ra Ôn Nhiễm hình như mới run lên, Tạ Vân Lễ siết chặt bàn tay cầm tay cô.
Họ rời khỏi nhà hàng, từng tiếng ồn ầm ĩ và mùi hương ồ ạt ùa tới.
Tạ Vân Lễ cúi đầu hỏi cô: “Muốn đeo chụp tai không?”
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, lắc đầu. Cô ngước lên nhìn quanh, có lẽ vì anh nắm tay cô nên cô bỗng cảm thấy, tuy thế giới này vẫn lạ lẫm nhưng dường như… không còn đáng sợ nhiều nữa.
Nhưng cô vẫn không thể chịu đựng tất cả mọi âm thanh, tất cả mọi ánh mắt hữu ý hay vô tình nhìn cô của người qua đường. Cô không khỏi nhích đến gần Tạ Vân Lễ thêm một chút.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đã thấm mồ hôi lạnh, thân nhiệt cũng giảm xuống. Nhưng dường như Tạ Vân Lễ không để ý, bàn tay anh vẫn khô ráo ấm áp, cứ nắm chặt tay cô mãi.
Hơi ấm ấy liên tục truyền từ lòng bàn tay anh sang người cô, tựa như nguồn sức mạnh to lớn vững chãi, chống đỡ cho cô tiến từng bước theo cạnh anh.
Ôn Nhiễm bỗng dưng muốn khóc.
Nhưng cô sẽ không khóc, vì cô biết mình không thể. Một khi bật khóc, cô sẽ không dừng được, sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức hơn.
Anh cứ nắm tay cô, băng qua biển người xa lạ, đến thẳng bãi đậu xe.
Khi lên xe, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng thả lỏng người, không gian nhỏ trên xe khiến cô thoải mái hơn phần nào.
Đằng sau lớp khăn choàng cổ, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.
“Ngồi vững nhé.” Tạ Vân Lễ giúp cô cài dây an toàn: “Chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Giấu nửa mặt mình vào khăn choàng cổ, Ôn Nhiễm gật đầu.
Suốt dọc đường, chẳng ai lên tiếng. Ôn Nhiễm vẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa kính, cho tới lúc anh dừng xe, cô mới biết đã đến biệt thự.
Tạ Vân Lễ mở cửa xe cho cô, vươn tay về phía cô: “Nào.”
Về nhà rồi cũng phải nắm tay sao?
Ôn Nhiễm khựng một nhịp, vẫn cầm tay anh. Đến khi hai người vào trong, Ca Ca hớn hở vẫy đuôi chạy quanh cả hai, Tạ Vân Lễ chợt nói: “Tới nhà rồi.”
“Nếu em muốn khóc thì đừng nhịn nữa, Nhiễm Nhiễm.” Anh cởi khăn choàng cổ che khuất hơn nửa gương mặt cô ra, sau đó giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời: “Đây là nhà của em, anh đã nói thế nào, em muốn làm gì cũng được.”
Ôn Nhiễm sững sờ.
“Muốn anh đi không?” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng thả tay cô ra: “Nếu em muốn ở một mình, anh sẽ để Ca Ca ở bên em. Nếu…”
Anh còn chưa nói xong, đôi mắt đang cố mở to hết sức của cô lập tức tuôn rơi từng giọt lệ.
Danh sách chương