Đến cửa phòng, Ôn Nhiễm đột nhiên xấu hổ. Cô loanh quanh trên hành lang, khi nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ lên lầu, cô vội vàng đứng ở cửa.

Sao mình hồi hộp như vậy? Vì sao lại hồi hộp chứ? Làm thế nào mới có thể ngừng hồi hộp đây, như mỗi lần anh tặng quà cho cô đấy?

Tạ Vân Lễ tặng cho cô nhiều quà, trông anh rất tự nhiên.

Khi lên lầu, thấy cô đứng lưỡng lự ở cửa phòng ngủ của anh, Tạ Vân Lễ chợt cảm thấy rất thú vị: “Quà để trong phòng à?”

“Vậy anh vào nhé?”

Ôn Nhiễm vẫn đứng cản đường anh, ấp úng: “Hay… hay, hay chờ một lát…”

Trong mắt Tạ Vân Lễ ánh lên niềm vui: “Món quà này cần phải chờ sao?”

“Vâng… vâng…” Ôn Nhiễm cúi đầu không nhìn anh, tựa như cũng muốn anh xem, rồi lại ngại để anh vào trong. Đấu tranh hồi lâu, cô mới lấy hết can đảm nói: “Nếu… nếu anh không thích…”

Tạ Vân Lễ chân thành bảo: “Anh đã nói rồi, chỉ cần em tặng thì anh sẽ thích hết.”

Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “... Vì sao?”

“Vì sao à…” Tạ Vân Lễ thấp giọng lặp lại câu hỏi của cô: “Vậy em thương Ca Ca, vì sao thương? Nếu bé không đáng yêu, em sẽ không thương bé à? Nếu bé không nghe lời em, quậy phá trong nhà, làm hư đồ của em, em còn thương bé không?”

Ôn Nhiễm gật đầu, kiên định đáp: “Có, bé là Ca Ca của em… Dù bé thế nào, em cũng thương.”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Thế nên, vì sao anh không thể thích… đồ em tặng chứ?”

Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, cảm thấy có phần hợp lý, rồi dường như không đúng lắm.

Đương nhiên cô không hiểu thế nào là câu nói mang hàm ý khác. Ẩn ý đằng sau vài lời trên, Tạ Vân Lễ không định giải thích cho cô, chỉ tiến tới một bước đè lên tay nắm cửa: “Để anh vào, nhé?”

Tư thế của anh, gần như áp sát vào cô.

Trước hành động bất chợt của anh, Ôn Nhiễm giật mình. Khi đang bối rối, cô liếc thấy khe hở bên cạnh, bèn nhanh chóng chui ra ngoài từ dưới cánh tay anh.

Tạ Vân Lễ cúi đầu, không nói tiếng nào, chỉ khẽ cười.

Anh không biết Ôn Nhiễm tặng gì cho anh, nhưng bất luận là gì, đấy nhất định cũng là vật cô dày công chuẩn bị, nhiều khả năng còn do chính tay cô làm.

Nhưng khi đẩy cửa vào phòng thấy món quà ấy, anh mới hiểu rõ, thế nào là tấm lòng thật sự.

Ôn Nhiễm tặng cho anh một bức tranh.

Trên bức tranh treo ở đầu giường anh, vẽ một con thần thú tuyệt đẹp trông hết sức mạnh mẽ. Thần thú sở hữu đôi cánh trắng tuyết khổng lồ, hình thể uy phong lẫm liệt, đôi mắt màu xanh đậm dịu dàng nhưng không kém phần cương nghị.

Khung cảnh đằng sau, cô vẽ vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm sâu thẳm.

Ở góc bức tranh, còn đề một dòng chữ nhỏ:

- Người bảo vệ giấc mộng của Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ cười rộ, anh vươn tay, khẽ vuốt ve bức tranh.

Anh có thể mường tượng ra cảnh Ôn Nhiễm nghiêm túc vẽ tranh cho anh. Chắc hẳn cô đang nghĩ, phải vẽ một con thần thú vừa dũng mãnh gan dạ, vừa lương thiện kiên cường, không thể nhìn đáng sợ quá, nhưng cũng không thể không có sức uy hiếp. Trong giấc mộng, thần thú phải tương trợ anh bảo vệ báu vật của anh, còn phải che chở anh không bị quái thú tấn công.

Cô đặt hết tâm trí vào hình dạng của thần thú, sau đó vẽ nên từng nét một.

Thậm chí cô còn dụng tâm lồng khung cho bức tranh rồi treo lên đầu giường anh.

Có lẽ đây là lượng công việc nguyên một ngày của cô.

Tạ Vân Lễ lẳng lặng ngắm nghía bức tranh, anh biết Ôn Nhiễm đang đứng lén nhìn anh ở cửa. Cô lo anh không thích tranh, hoặc lo anh không thích treo tranh ở đầu giường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô luôn như vậy, không tự tin, sợ hãi muốn giấu mình, cũng giấu nhẹm bao tác phẩm mà bản thân đã dốc sức sáng tác.

“Anh thích lắm.”

Anh không quay đầu nhìn cô, chỉ chăm chú thưởng thức bức tranh giống hệt truyện cổ tích ở trước mặt. Anh nhấn mạnh: “... Thích vô cùng, cảm ơn em, Nhiễm Nhiễm.”

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, anh không chê.

Thật ra cô cũng chỉ đành tạo nên món đồ như thế thôi, cô không thể ra ngoài, không thể chọn quà cho anh, cũng không biết làm gì khác. Băn khoăn ngẫm nghĩ hồi lâu, cô cũng chỉ còn mỗi cách này.

Trước đó anh kể anh nằm mơ thấy quái thú ngấp nghé báu vật của mình, còn anh phải đơn thương độc mã chiến đấu. Dù không sợ, anh cũng sẽ thấy cô độc và áp lực nhỉ?

Dẫu chỉ là một giấc chiêm bao thôi, dẫu chỉ là một phần sức nho nhỏ thôi, Ôn Nhiễm vẫn muốn giúp anh.

Anh thích món quà này, tốt thật đấy.

Buổi tối, Ôn Nhiễm trăn trở không ngủ được.

Không biết có phải vì ban nãy tâm trạng dao động quá nhiều không, trước khi ngủ, cô không khỏi suy nghĩ lung tung. Trong đầu cô liên tục xuất hiện hàng loạt chuyện khác nhau, có chuyện của Ca Ca, chuyện của dì Chúc, chuyện con trai dì Chúc, chuyện của bố mẹ, và cả… chuyện của Tạ Vân Lễ.

Cô mất ngủ.

“Tạ Vân Lễ… có ngủ ngon không?”

Tạ Vân Lễ ở phòng bên cạnh, cô không đóng cửa phòng mình, nên có thể nghe thấy tiếng anh bận rộn làm việc đến khoảng nửa đêm mới tắt đèn.

Cô còn biết trước khi ngủ, Tạ Vân Lễ đã sang xem cô một lần, nhưng anh không vào phòng cô mà chỉ đứng nhìn cô ở cửa phòng một lát.

Anh muốn xem cô có đắp kín chăn không à?

Cô thật sự không ngủ được, bao điều lấp đầy tâm trí. Cô đành ngồi dậy, thấy Ca Ca đang ngủ say, còn khe khẽ ngáy.

Cô rón rén xuống giường, không mang dép, cố gắng không phát ra âm thanh, lặng lẽ vòng qua Ca Ca rời khỏi phòng.

Tạ Vân Lễ đã ngủ, nhưng anh không đóng cửa.

Anh từng nói với cô, nếu ban đêm cô gặp ác mộng, hoặc cần gì thì cứ gọi anh. Anh không đóng cửa cũng vì sợ buổi tối không nghe thấy tiếng của cô.

Thật ra cô biết, anh tất bật trăm công nghìn việc. Nhiều lúc đã tan làm về biệt thự, đợi sau khi cô ngủ, anh vẫn có thể một mình bận bịu đến đêm khuya mới ngủ, ban ngày thì phải chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Trước đây anh nào cần làm những việc này.

Vì việc của cô, anh thật sự đã tốn nhiều thời gian và tinh thần sức lực.

Ôn Nhiễm rón rén vào phòng anh, bây giờ đã hơn hai giờ đêm, Tạ Vân Lễ đang say giấc nồng.

Cô không muốn đánh thức anh, thận trọng đi từng bước, mất mấy phút mới đến trước giường anh.

Rèm cửa để mở một nửa, ánh trăng bên ngoài yếu ớt chiếu vào, giữa màn đêm đen kịt, cô có thể thấy đường nét trên gương mặt điềm tĩnh của anh.

Cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đến dưới cổ anh, rồi ngồi quỳ chân trên tấm thảm dưới giường, chống cằm nhìn anh.

Tạ Vân Lễ, đêm nay liệu anh còn gặp ác mộng không?

Cô ngẩng đầu nhìn bức tranh mình vẽ.

Cứ nghĩ mình có thể bảo vệ giấc mộng của anh, nhưng suy cho cùng, đây cũng chỉ là một bức tranh thôi.

Ôn Nhiễm cúi đầu, thấy một tay của anh rơi ngoài chăn, cô do dự, cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của anh.

Nếu em có thể giúp được anh thì tốt biết mấy.

Nhưng em không biết gì cả, cũng không biết nên làm sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm nắm một ngón tay anh, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh lâu thật lâu.

Tạ Vân Lễ, rốt cuộc cớ sao anh lại xuất hiện trong đời em, còn muốn kết hôn với em?

Cớ sao, lại tốt với em như thế?

Có lẽ vì ở bên Tạ Vân Lễ, có lẽ vì khí chất điềm đạm trên người anh, khiến cô đang tỉnh táo bỗng chốc trở nên có phần buồn ngủ, cũng khiến cô yên lòng quá đỗi.

Cô lim dim mắt… nhưng chẳng muốn về phòng mình.

Muốn kề bên anh, ít nhất trong đêm nay, cô hy vọng anh có thể trải qua một giấc ngủ êm đềm, mơ thấy bao điều tốt đẹp.

Không biết đã qua bao lâu, khi sắp gục đầu lên giường, cô chợt cảm thấy thứ trong tay mình cử động. Cô thoáng nghĩ, hình như mình đang cầm ngón tay của Tạ Vân Lễ.

“... Nhiễm Nhiễm?”

“Ừm…” Ôn Nhiễm vô thức đáp một tiếng: “Tạ Vân Lễ…”

“Sao em lại sang đây?”

Nghe thấy giọng anh, Ôn Nhiễm mơ màng trả lời: “Em… em muốn ở với anh… em sợ anh, sợ anh sẽ gặp ác mộng… Lỡ… lỡ con quái thú, tới tìm anh nữa… thì làm sao đây? Lỡ quái thú… muốn trộm báu vật của anh… thì làm sao đây? Em muốn… muốn giúp anh.”

Sau đó, cằm cô được nhẹ nhàng nâng lên.

Với đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, cô thấy cặp mắt của Tạ Vân Lễ gần trong gang tấc.

“Em yên tâm, bất kỳ kẻ nào cũng không thể trộm báu vật được đâu.”

Cô nghe thấy chất giọng trầm ấm dịu dàng của anh: “Không một ai có thể cướp báu vật khỏi tay anh cả.”

Đã ba giờ rồi.

Tạ Vân Lễ không biết cô đã đến bên anh vào lúc nào, nhưng kể từ khoảnh khắc cô nắm ngón tay anh, anh đã nhận ra rồi.

Cô gái đáng yêu này lo lắng anh sẽ gặp ác mộng, sẽ không ngủ được, bèn âm thầm chạy tới giường anh trông chừng anh.

“Em đánh thức… anh rồi sao?”

Ôn Nhiễm tỉnh táo hơn một chút, cô nhìn gương mặt của Tạ Vân Lễ thấp thoáng giữa màn đêm, đột nhiên cảm thấy, dường như việc chạm mắt với anh không còn khiến cô căng thẳng, sợ hãi nhiều nữa.

Thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp dịu nhẹ thuộc về anh.

Cô chăm chú nhìn vào mắt anh trong bóng tối.

Anh chống cánh tay nâng nửa người dậy, ngón tay kia vẫn nằm trong tay cô, anh cứ để cô cầm ngón tay mình.

“Em không đánh thức anh, vừa rồi anh chỉ nằm mơ, thấy… con thần thú em tặng anh.”

Ôn Nhiễm tỉnh táo thêm một phần nữa: “Vậy thần thú… có giúp anh, đánh bại quái vật không?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Có, mặc dù vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn nhưng cũng sắp rồi.”

“Vậy… tốt quá!” Ôn Nhiễm vui vẻ: “Có thể giúp anh… tốt quá rồi.”

Trong đôi mắt cong cong vì hân hoan của cô, lấp lánh từng tia sáng đẹp đẽ xiết bao.

Có lẽ vì trông cô ngoan ngoãn, đáng yêu vô ngần.

Có lẽ vì nỗi xúc động bất chợt ùa về giữa đêm, khiến anh khó lòng kiềm chế …

Có lẽ vì anh đã suy nghĩ quá lâu, cũng đã đè nén quá lâu.

Có lẽ vì thấy cô không còn sợ anh nữa, thậm chí bắt đầu chủ động, chậm rãi gần gũi với anh hơn…

Cũng có lẽ chẳng cần nhiều lý do nhỏ nhặt như vậy.

Chỉ tự nhiên thế thôi, anh vươn một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, sau đó nghiêng tới…

Khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô.

Vào khoảnh khắc ấy, vạn vật như ngưng đọng.

Trong bức tranh ở đầu giường, con thần thú mạnh mẽ ấm áp chăm chú dõi theo bóng dáng hai người. Cô gái nhát gan xinh đẹp run rẩy nhắm mắt, nhận lấy nụ hôn dịu dàng, quý giá khôn cùng này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện