Đương nhiên Tạ Vân Lễ không thể nào để Lương Trạch Kỳ dọa đến Ôn Nhiễm, nhất là khi bây giờ anh ấy mới nốc nhiều rượu đến mức váng đầu như vậy.

“Người đâu! Khiêng sếp Lương của mấy người ra khỏi đây mau!”

Nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ, Giám đốc Lưu vội vàng gọi hai bảo vệ và nhân viên phục vụ qua, đỡ Lương Trạch Kỳ đi.

May sao lần này Lương Trạch Kỳ không giãy giụa, chỉ bi thương gào thét về phía đầu xe: “Chị dâu, em sai rồi! Em biết sai thật rồi!! Chị dâu phải tha thứ cho em!”

Tạ Vân Lễ mặc kệ anh ấy, khởi động xe rời đi.

Giám đốc Lưu cầm điện thoại nói với Lương Trạch Kỳ: “Sếp Lương, đã chụp hết rồi.”

Anh ta thật sự không rõ, cảnh mất mặt như thế mà Lương Trạch Kỳ còn muốn anh ta quay video chụp hình lại, chẳng lẽ bản thân không ngại sao? Lương Trạch Kỳ vịn vào anh ta nôn một lát, khi nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của mình trên màn hình điện thoại, anh ấy hài lòng gật đầu: “Ừm, lần này chắc đã tạo được ấn tượng tốt với chị dâu rồi.”

Giám đốc Lưu bừng tỉnh vỡ lẽ: “Hóa ra cô gái trên xe vừa rồi là vợ của sếp Tạ, thảo nào anh ấy lại cưng chiều như thế.”

Mặt mũi của Lương Trạch Kỳ đã bầm tím do bị người ta đánh, nhưng tâm trạng thì tốt cực kỳ, vì anh ấy hết sức chắc chắn, ban nãy mình đã giành được thiện cảm to lớn của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm.

Thế nhưng…

“Vừa rồi… người đó, có phải anh ta, nên đi khám… khám bác sĩ không?” Ôn Nhiễm thành thật hỏi Tạ Vân Lễ: “Anh ta là, là, bạn của anh sao? Trông còn, ngốc hơn cả em.”

“Ai nói em ngốc chứ? Em thông minh hơn cậu ta nhiều.” Tạ Vân Lễ cười: “Trong lòng anh, em luôn là cô gái thông minh nhất.”

Bỗng dưng được Tạ Vân Lễ khen một câu như thế, Ôn Nhiễm có phần vui vẻ. Cô cắn môi, muốn cười nhưng rồi sợ mình cười sẽ trông kiêu ngạo.

Ừm… Nhưng Tạ Vân Lễ vừa mới khen cô đấy, cô vui lắm, vui thì cũng có thể cười mà nhỉ?

Cô vẫn không nhịn được, khẽ cười thành tiếng: “Hì hì…”

Tạ Vân Lễ nhìn cô, thấy cô cong cong mắt, lúm đồng tiền hiện ra.

“Đang nghĩ gì mà vui vậy?”

Cô hiếm khi cười, nên không hề biết nụ cười của mình cuốn hút thế nào.

Trong mắt anh, nụ cười của cô rực rỡ hơn bất kỳ thứ gì ngọt ngào trên đời này.

Ôn Nhiễm trả lời: “Anh khen em, thông minh.”

“Khen em nên em vui à?” Tạ Vân Lễ cười: “Vậy sau này anh sẽ khen em nhiều hơn.”

“Chúng ta… có thể… về nhà chưa?”

“Ừm, bây giờ về thôi.”

Ôn Nhiễm lại nở nụ cười vui vẻ: “Tốt quá.”

Quả nhiên cô vẫn thích ở nhà nhất.

“Cũng không biết… Ca Ca, ở biệt thự, có khóc không?” Ôn Nhiễm lo lắng: “Liệu bé có, cảm thấy, chúng ta… vứt bỏ bé không?”

“Vậy chúng ta về rồi xin lỗi bé đàng hoàng, sau đó cho bé đồ ăn ngon.”

“Vâng!”

Đến cửa khu biệt thự, Tạ Vân Lễ thoáng nhìn điện thoại.

Anh vẫn chưa xem tin nhắn mới, nhưng ắt hẳn đây là kết quả mà anh muốn.

“A…” Ôn Nhiễm đột nhiên giật mình kêu lên.

Nhìn theo ánh mắt của cô, Tạ Vân Lễ vừa vặn thấy Triệu Nam Phong xám xịt mặt mày kéo vali của mình ra ngoài.

“Anh ta… anh ta là người, nói chuyện với em ngày đó.”

Thấy Ôn Nhiễm như đang sợ hãi, Tạ Vân Lễ bèn nắm tay cô: “Đừng sợ, xem ra hắn chuyển nhà rồi, về sau sẽ không còn cơ hội nói chuyện với em nữa.”

Ôn Nhiễm nghi ngờ nhìn anh.

Trong mắt Tạ Vân Lễ thấp thoáng nét cười, nhưng không giống vẻ vui sướng.

Có điều anh đã nói vậy, Ôn Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, sau này đã có vài lần cô nhớ tới cảnh người cầm máy ảnh đó đứng sau lưng mình, mỗi lần nghĩ đến cô cứ cảm thấy là lạ, cực kỳ không thoải mái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng bây giờ Tạ Vân Lễ đang cầm tay cô, bảo cô chớ sợ, dường như cô thật sự không còn sợ người đó nữa.

Về đến biệt thự, việc đầu tiên cô làm là ôm lấy Ca Ca nhào tới nghênh đón họ.

Đây là lần đầu tiên Ca Ca ở nhà một mình lâu như thế, được cô ẵm lên, bé ư ử làm nũng, khiến Ôn Nhiễm đau lòng quá chừng, luôn xoa đầu nhỏ của bé xin lỗi bé, còn lấy đồ ăn vặt cho bé.

Dỗ dành Ca Ca xong, cô phát hiện Tạ Vân Lễ đã chuẩn bị bữa tối cho cô trong phòng bếp.

Thật ra cô biết, Tạ Vân Lễ luôn tất bật cho đến bây giờ không ngơi nghỉ, nhưng khi về nhà, anh vẫn chọn chăm sóc cô trước, nấu cơm tối cho cô.

Ngay cả quần áo anh cũng chưa thay, cứ mặc sơ mi vào bếp.

Ôn Nhiễm bế Ca Ca, xoa móng vuốt nhỏ của bé: “Anh ấy tốt quá… đúng không?”

So với những gì cô thấy trên TV và sách, anh tốt hơn bất cứ nam chính nào.

“Nhiễm Nhiễm, ăn cơm nào.” Lúc gọi cô, Tạ Vân Lễ thấy cô đang cười tủm tỉm nhìn mình.

“Sao vậy, trên mặt anh dính gì à?”

Ôn Nhiễm lắc đầu, vẫn cong cong mắt: “Anh… đẹp, quá.”

Tạ Vân Lễ sửng sốt, không ngờ cô lại đột nhiên nói một câu như thế, khiến anh nhất thời không biết nên tiếp lời ra sao.

Kiểu khen ngợi về ngoại hình thế này, từ nhỏ anh đã từng nghe không ít lần. Nhưng bất kể người lớn hay người cùng thế hệ, bất kể nam hay nữ, bất kể tán thưởng ra sao, cũng không khiến anh… bối rối bằng câu “Anh đẹp quá” của Ôn Nhiễm.

Đặc biệt khi yếu tố tiên quyết là anh biết rõ cô sẽ không nói dối, cũng sẽ không giống người khác, cố ý khen ngợi một người vì nguyên nhân nào đó.

Khen anh xong, Ôn Nhiễm thả Ca Ca xuống rồi đến rửa tay. Sau khi tới bàn ăn ngồi ngay ngắn, cô bắt đầu dùng bữa.

Lúc ăn, hai người luôn vô tình chạm mắt nhau, một giây sau thì đồng loạt nhìn sang nơi khác.

“Muốn ăn thêm ít trái cây không?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em hết ăn nổi rồi.”

“À mà… anh, có mệt không? Hay lát nữa, để em dọn?”

“Không cần, để anh làm là được.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng… ạ.”

Thật ra cô vẫn muốn giúp anh vài chuyện, nhưng nhiều việc cô thà đừng làm còn hơn, vì sẽ dễ mang đến phiền phức cho anh.

Dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Tạ Vân Lễ ra ngoài không thấy cô, TV đã tắt, Ca Ca cũng không ở đây.

Anh đoán khả năng cao cô đã mệt nên về phòng trước, bèn lên tầng hai xem sao, quả nhiên phòng cô sáng đèn.

Anh không quấy rầy cô nữa, về phòng mình cầm điện thoại bắt đầu trả lời tin nhắn.

Đúng như dự đoán, sau khi bằng chứng về việc mấy năm nay Triệu Nam Phong bắt cá nhiều tay được bí mật gửi cho một số người, những phụ nữ từng hẹn hò với hắn, không ai có thể kiềm chế nổi cơn giận dữ của mình.

Mớ hình kia, hoặc hắn cầm máy ảnh chụp lén người qua đường, hoặc hắn lảng vảng trong các quán bar, hộp đêm sôi động, tán tỉnh phụ nữ khắp nơi.

Hoặc quanh quẩn ở một số khu chung cư cao cấp, phía sau còn thấy nhiều cô gái trẻ đã bị làm mờ mặt.

Triệu Nam Phong thành thạo cách tìm người, hắn luôn đẩy đưa với các phụ nữ mạnh mẽ chỉ một lòng vì sự nghiệp, còn độc thân hoặc đã ly dị. Kiểu phụ nữ này, một mặt đã trải qua biết bao thăng trầm, ngoài sự nghiệp con cái ra, họ không còn quan tâm đến tình yêu mấy, hẹn hò với Triệu Nam Phong chỉ vì hắn đẹp mã giỏi lấy lòng, nên họ cũng sẵn sàng chi tiền cho hắn. Nhưng mặt khác, họ cũng không phải người sẽ chịu đựng mọi thiệt thòi mà không làm gì.

Vì thế, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho Triệu Nam Phong, dù sao phụ nữ dày dạn kiểu này sẽ có tính cách giống nhau: Không ưa mấy gã đàn ông đang yêu đương với mình mà còn dám ức hiếp các cô gái nhỏ đơn thuần khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người xử lý chuyện này hết sức chuyên nghiệp, sau khi liên lạc với Hứa Lan Tâm, Hứa Lan Tâm lập tức đoán được Triệu Nam Phong đã đụng chạm người không nên đụng chạm.

Tuy hiếu kỳ nhưng bà ta không hỏi nhiều, chỉ âm thầm xóa hết tất cả hình ảnh lẫn video quay chụp lén trong laptop và máy ảnh của Triệu Nam Phong, cũng xem như dùng tư cách phụ nữ bảo vệ vô số cô gái bị chụp lén kia.

Trong đó chắc chắn cũng bao gồm bức ảnh chụp lén Ôn Nhiễm.

Về phần Triệu Nam Phong, toàn bộ phụ nữ mà hắn từng tổn thương sẽ không để cho hắn sống tốt.

Mỗi một người trong bọn họ, ắt sẽ trả cho hắn những gì nên trả.

Tạ Vân Lễ không kể bất cứ ai nghe về việc này, ngay cả Chu Duy cũng không.

Còn Ôn Nhiễm sẽ mãi mãi không biết.

Mấy thứ xấu xa lộn xộn này không cần cô phải biết, cô chỉ nên vô ưu vô lo sống cuộc đời của mình.

Ôn Nhiễm đứng ở cửa hồi lâu mới lấy can đảm gõ cửa.

Nhưng bên trong không vang lên âm thanh gì, mặc dù cửa không khóa, cô cũng ngại vào, bèn đợi thêm một lát rồi gõ cửa lần nữa.

Lần này, cô đã nghe thấy tiếng bước chân có phần gấp gáp.

Vào lúc Tạ Vân Lễ mở cửa ra, hai người đồng loạt trở nên ngẩn ngơ.

Vốn dĩ anh vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, sợ cô gặp chuyện nên anh mới vội vã mở cửa.

Nhưng đến khi thấy ánh mắt sững sờ của Ôn Nhiễm, anh mới nhận ra bây giờ mình… không thích hợp để gặp cô.

Vì Tạ Vân Lễ mới tắm xong, tuy anh mặc đồ ở nhà nhưng tóc vẫn còn nhỏ nước, quần áo cũng không chỉnh tề.

Bầu không khí như ngưng đọng.

Lần đầu tiên Ôn Nhiễm không thể né tránh ánh mắt ngay, mà chỉ biết đứng tần ngần ở đó.

Mái tóc đen nhánh của Tạ Vân Lễ vẫn đang nhỏ nước, áo ở nhà màu đen anh chưa kịp cài mấy nút trên cùng, phần ngực lộ ra, thậm chí cô còn có thể thấy đường nét cơ thể rõ ràng của anh…

Đôi bên cứng đờ người tầm mười giây.

Ôn Nhiễm xoay người sang chỗ khác trước: “Em… xin lỗi, em không biết anh… đang tắm.”

“... Không sao, anh tắm xong rồi.” Tạ Vân Lễ cố gắng giữ bình tĩnh: “Tìm anh có chuyện gì sao?”

“Ừm… ừm… cũng không có chuyện gì.” Ôn Nhiễm ấp úng, như muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói được.

“Muốn anh chơi ghép hình với em à? Hay em mất ngủ?”

Nghe giọng anh, Ôn Nhiễm thầm lấy hết can đảm, hít sâu một hơi, mở lời: “Em… em muốn giúp anh, sấy tóc! Được không?”

Cô dứt lời, dường như bầu không khí lại ngưng đọng một lần nữa.

“Nhiễm Nhiễm, em vừa mới hỏi…” Có lẽ đây là lần đầu tiên Tạ Vân Lễ không dám chắc mình có nghe rõ lời cô nói không, nên anh đành phải xác nhận lại: “Em muốn giúp anh, sấy tóc?”

Ôn Nhiễm quay lưng về phía anh, gật đầu: “Vâng! Đúng vậy.”

Câu trả lời chắc nịch.

Nhìn suối tóc dài mềm mại sau lưng cô, Tạ Vân Lễ định lên tiếng, đã thấy cô hạ vai xuống, có vẻ đang nhụt chí, cô khẽ hỏi: “Cũng… không được à?”

Anh lập tức nhận ra, anh thật sự đã từ chối ý định của cô nhiều lần, ví dụ như muốn giúp anh nấu cơm, muốn giúp anh dọn dẹp phòng bếp, muốn giúp anh lau nhà, muốn giúp anh gọt trái cây… Nhưng anh chưa từng đồng ý.

Nếu lần này anh từ chối nữa, chắc cô sẽ buồn bã bật khóc mất.

“Được, nếu em sẵn lòng, vậy… hãy giúp anh sấy tóc nhé.”

Quả nhiên, khi nghe anh đồng ý, Ôn Nhiễm đã ngẩng phắt đầu.

Thậm chí cô còn tinh tế chuyển ghế đến cho anh, để anh ngồi xuống, sau đó sắp xếp tất cả mọi thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện