Lương Trạch Kỳ chu đáo, yêu cầu Quản lý dọn sạch sẽ nửa khu vực, thuê phòng lớn nhất, bên trong ngoài bida còn sắp xếp một số trò chơi giải trí khác, thích hợp giết thời gian khi buồn chán.

Lúc Tạ Vân Lễ dẫn Ôn Nhiễm đến, lối vào cũng không còn bao nhiêu người.

Vừa thấy Ôn Nhiễm, Lương Trạch Kỳ đã tự động cách xa ba mét, cực kỳ lễ phép lịch sự cụp mắt ngoan ngoãn nói: “Chào chị dâu, mời chị dâu ngồi, đây là ghế sô pha, đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt được chuẩn bị cho chị dâu ạ. Nếu điều hòa lạnh, tôi có thể điều chỉnh nhiệt độ cho chị dâu bất cứ lúc nào, ngoài ra cần gì chị dâu cứ nói với tôi, khi không cần chị dâu cứ xem tôi như không khí là được ạ.”

Tạ Vân Lễ: “...”

Ôn Nhiễm nhìn anh ấy, rồi nhìn Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ đành phải giải thích: “Thi thoảng cậu ta sẽ không ngốc.”

Ôn Nhiễm hiểu ra gật đầu, sau đó ngượng ngùng kéo ống tay áo Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ nhướn mày: “Cảm ơn anh, Lương Trạch Kỳ.”

Đang nói thay Ôn Nhiễm.

Lương Trạch Kỳ cười tươi như hoa: “Có gì đâu, nên làm mà.”

“Anh, chơi với, anh ấy đi.” Ôn Nhiễm nhỏ giọng nói với Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ gật đầu.

Được, nể mặt em, chơi cùng cậu ta một lúc vậy.

Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, Ôn Nhiễm an tâm ngồi trên sô pha xem họ chơi.

Bây giờ mới chín rưỡi tối, quả thực chưa tới giờ cô ngủ.

Cô vẫn giống thuở bé, thấy thứ gì mình chưa từng thấy thì sinh lòng tò mò muốn thử. Tạ Vân Lễ và Lương Trạch Kỳ mới chơi nửa ván, đã thấy Ôn Nhiễm chơi ném phi tiêu.

“Chị dâu vẫn không biết cậu yêu thầm cô ấy lâu như thế, đúng không?”

Tạ Vân Lễ nói: “Ừ, không biết.”

“Vậy cậu không để cô ấy biết sao?” Lương Trạch Kỳ hỏi.

Anh ấy thật sự hiếu kỳ, kể từ khi biết chuyện Tạ Vân Lễ đã phải lòng Ôn Nhiễm thế nào, anh ấy cứ nghĩ hoài nghĩ mãi, càng nghĩ càng cảm động, cảm giác như không có tình yêu nào trên đời này khiến anh ấy cảm động hơn hai người họ.

Nhờ đó, Lương Trạch Kỳ bỗng dưng bắt đầu tin rằng tình yêu thật sự tồn tại.

Ít nhất, chắc chắn tồn tại với Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm.

“Em ấy không cần phải biết…” Tạ Vân Lễ khựng lại: “Nhưng đến một ngày, em ấy sẽ tự khắc biết.”

“Ơ? Ngày nào? Còn chuyện gì mà tôi không biết à?” Lương Trạch Kỳ ngạc nhiên.

Tạ Vân Lễ liếc anh ấy: “Hình như cậu quan tâm hơi nhiều rồi đấy, gần đây rảnh rỗi nữa hả?”

Anh không hối hận vì đã kể việc quá khứ với Lương Trạch Kỳ, vì cậu ngốc Lương Trạch Kỳ này sẽ không nhiều chuyện với người khác.

Huống hồ hôm đó sau khi nghe xong, không biết nghĩ thế nào, cậu ngốc họ Lương đã khóc bù lu bù loa, nói mẹ của Ôn Nhiễm quả là một người mẹ tốt, khen Ôn Nhiễm là thiên thần nhỏ, còn bảo kiếp trước Tạ Vân Lễ đã cứu cả thế giới nên đời này mới có thể cưới được chị dâu, qua hồi lâu thì mắng mình ngu ngốc…

Cậu chàng này, ngoại trừ thi thoảng ngu ngốc thì cũng tốt bụng. Nếu không, chỉ dựa vào mấy lời lung tung lúc trước, anh ấy đã sớm bị Tạ Vân Lễ đánh tàn phế rồi.

Trước kia, hai người luôn theo luật ai thua sẽ uống rượu, nên nhân viên phục vụ cũng đưa rượu hai người sưu tầm tới theo thói quen. Nhưng thấy Ôn Nhiễm ở đây, hai người không hề uống.

“Vì sao bấy giờ cậu mặt dày cầu hôn mình, chẳng lẽ chị dâu không thấy lạ ư?”

Mặt dày? Tuy hai từ này không sai, khi ấy anh chỉ là một người lạ, gặp người ta đã đột ngột ngỏ lời cầu hôn, quả thực cũng thuộc dạng mặt dày.

Tạ Vân Lễ vô cảm đáp: “Em ấy không tò mò giống cậu.”

Lương Trạch Kỳ ngạc nhiên: “Cô ấy không tò mò về chuyện của cậu?”

Tạ Vân Lễ bảo: “Cậu đang ỷ vào việc hôm nay em ấy ở đây, nên tôi không thể đánh cậu đúng không?”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Lương Trạch Kỳ nhanh chân chạy về phía Ôn Nhiễm: “Chị dâu ơi cứu mạng!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng anh ấy cũng không dám quấy rầy Ôn Nhiễm thật, chỉ chạy quanh cô một vòng xa xa rồi chạy về.

Tạ Vân Lễ tới bên cạnh Ôn Nhiễm: “Chơi vui không em?”

Ôn Nhiễm đang híp mắt ném phi tiêu nhưng lần nào cũng không trúng, cô sầu lắm, Tạ Vân Lễ bèn đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.

“Để anh dạy em.”

Cổ tay vừa dùng lực, phi tiêu đã bay thẳng vào hồng tâm.

Ôn Nhiễm kinh ngạc quá chừng: “Sao anh, gì cũng… giỏi vậy?”

Lén nghe được câu này, Lương Trạch Kỳ nhanh miệng chêm vào: “Cậu ấy còn giỏi nhiều điều lắm…”

Ôn Nhiễm ngượng ngùng đẩy Tạ Vân Lễ: “Anh, chơi với anh ấy tiếp đi, đừng lo cho em.”

Sau đó Tạ Vân Lễ và Lương Trạch Kỳ chơi bida gần một tiếng đồng hồ, thi thoảng Tạ Vân Lễ sẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Nhiễm, nên chơi mất tập trung, khiến anh thua mấy ván.

Còn Lương Trạch Kỳ không dám nhìn cô nhiều, sợ bị ăn đòn.

Hơn một tiếng trôi qua, khi Tạ Vân Lễ ngẩng đầu nhìn Ôn Nhiễm lần nữa, đã thấy cô hơi buồn ngủ. Anh đặt ly trong tay xuống, muốn mau chóng kết thúc ván đưa cô về ngủ.

Nhưng khi để ly xuống anh mới phát hiện, không ngờ mình đã vô thức uống rượu vang đỏ, thậm chí thua mấy ván thì sẽ uống mấy ly.

Anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “... Ai đưa rượu cho tôi?”

“Anh hai ơi! Cậu tự uống mà.” Lương Trạch Kỳ chỉ vào ly nước bên cạnh ly rượu: “Cậu định uống nước nhưng cầm nhầm đúng không? Ai bảo cậu cứ mất tập trung nhìn lén chị dâu làm chi…”

Nhìn lén? Anh còn cần phải nhìn lén à?

Tạ Vân Lễ hỏi: “Con mắt nào của cậu thấy tôi nhìn lén?”

Đúng vậy, dù anh mất tập trung nhưng vẫn quang minh chính đại nhìn cô đấy.

Tạ Vân Lễ không nói nhảm với anh ấy nữa, đặt cây cơ xuống, đến trước mặt Ôn Nhiễm.

Cô buồn ngủ chống cằm, thoạt trông mơ màng.

Căn hộ nằm trên lầu, anh vốn dĩ muốn cõng cô lên, nhưng có lẽ vì đang ở nơi xa lạ, nên cô đã tỉnh táo lại khi anh vừa đến gần: “Hửm? Sao thế anh?”

“Xong rồi, chúng ta về thôi.”

“Chơi xong rồi à?” Ôn Nhiễm quay đầu thoáng nhìn Lương Trạch Kỳ, Lương Trạch Kỳ cứ như bị người ta vứt bỏ, cúi đầu dựa vào bàn bida.

Trông chẳng khác gì người bạn nhỏ chơi chưa chán không muốn về nhà.

Tạ Vân Lễ bình tĩnh thản nhiên chặn ánh mắt cô nhìn Lương Trạch Kỳ: “Buồn ngủ rồi sao? Anh cõng em lên trên nhé?”

Vừa nghe xong, Ôn Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Không cần không cần ạ.”

Trơ mắt nhìn hai người họ rời khỏi, Lương Trạch Kỳ cô đơn thở dài, quả nhiên, người có gia đình rồi đúng là khác biệt.

“Anh ấy… nhìn, lẻ loi quá anh nhỉ?”

Tạ Vân Lễ nói: “Cậu ta còn nhiều bạn lắm, không hề lẻ loi đâu.”

Ôn Nhiễm gật đầu, rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.

Thấy ánh mắt của cô, Tạ Vân Lễ dừng một thoáng, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”

Ôn Nhiễm không đáp, cho đến khi họ quay về căn hộ rồi đóng cửa, cô mới đến trước mặt anh ngửi ngửi: “Anh, uống rượu à?”

Tạ Vân Lễ đáp: “... Ừm, vô ý nhầm rượu là nước.”

Ôn Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh, lại, bất cẩn như vậy?”

Một mặt, vì anh đã quen với việc ai thua sẽ uống rượu khi chơi bida với Lương Trạch Kỳ, nên bấy giờ uống anh cũng không thấy gì bất thường. Mặt khác… anh cứ nao nao lo nhìn Ôn Nhiễm, trong đầu cũng nghĩ về cô.

Dẫu cô chỉ cách anh mấy mét, dẫu chỉ cần vài bước anh có thể đến trước mặt cô.

Song, tâm trí anh vẫn không ngừng xoay quanh mỗi mình cô.

Niềm nhung nhớ kỳ lạ khó tả này, vẫn sẽ vô thức tăng lên dù hai người gần nhau như thế.

“Nhiễm Nhiễm…”

“Dạ?” Ôn Nhiễm lo lắng giơ tay chạm vào mặt anh: “Khó chịu không? Liệu có, không thoải mái không anh?”

Nóng nhẹ, quả nhiên vẫn do uống rượu sao?

Cô muốn làm gì đó, nhưng rồi không biết làm gì cho anh. Khi cô đang bối rối băn khoăn, Tạ Vân Lễ bỗng nắm tay cô nghiêng đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó, anh nhắm mắt, hôn nhẹ… vào lòng bàn tay cô.

Một nụ hôn rất đỗi dịu dàng.

Cảm giác tê dại bất chợt như giật điện ấy, khiến Ôn Nhiễm lập tức đỏ mặt.

Tạ Vân Lễ cầm tay cô, rồi buông ra.

Nhìn cô thêm một lát, anh nói: “... Anh tắm đây.”

Mãi đến khi thay đồ ngủ xong nằm trên giường, Ôn Nhiễm mới nhận ra, hôm nay họ sẽ ngủ chung giường.

Vì căn hộ này, chỉ có một phòng ngủ.

Dường như cô hơi căng thẳng, rồi như không căng thẳng lắm.

Có lẽ vì nơi này khiến cô cảm thấy an toàn, đâu đâu cũng chìm trong mùi hương sạch sẽ thân thuộc.

“Tạ Vân Lễ…”

Cô lẩm bẩm gọi tên anh, ngay sau đó nghe thấy Tạ Vân Lễ đáp lại: “Hửm? Nhiễm Nhiễm.”

Ôn Nhiễm giật mình, vì cô cứ mải mê lo nghĩ, nên giờ mới phát hiện anh đã rời phòng tắm, còn lặng lẽ tới bên giường.

Ôn Nhiễm lập tức dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho anh.

Tạ Vân Lễ khựng lại.

Anh những tưởng cô sẽ không quen việc anh ngủ kế bên, nhưng rõ ràng cô không hề bài xích.

Tạ Vân Lễ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn phần nào.

Nhưng đương nhiên, anh không thể hoàn toàn thả lỏng.

Vừa mới nằm xuống, anh đã nghe thấy Ôn Nhiễm thấp thỏm hỏi: “Anh vẫn ổn chứ? Liệu có, khó chịu không?”

Quả thực không thoải mái lắm, nhưng không phải vì uống rượu.

Tạ Vân Lễ điều chỉnh nhịp thở: “Không, anh ổn.”

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ dịu nhẹ, nên Ôn Nhiễm không thấy rõ thái độ của anh, cô nhích đến gần anh, giơ tay chạm vào mặt anh: “Nhưng… trên người anh, nóng quá…”

Dường như ngay cả hơi thở cũng nóng hổi, cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể anh, cao hơn hẳn bình thường.

Trong bóng tối, hô hấp của Tạ Vân Lễ như dừng lại.

Anh nắm tay Ôn Nhiễm đặt trên ngực mình, thở dài: “Nhiễm Nhiễm, em…”

Ôn Nhiễm sửng sốt.

Cô chợt nhớ tới nụ hôn vào lòng bàn tay mình của anh ban nãy.

Cả ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng của anh, như thể anh đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, ngay cả nhịp thở cũng chậm rãi trĩu nặng.

Cô bỗng chốc hiểu ra một chuyện.

Hiểu ra, anh đang nghĩ gì.

Hoặc nên nói, hiểu anh muốn gì.

Nhịp tim của cô đột nhiên đập nhanh đến lạ, thân nhiệt cũng dần tăng lên, tựa như bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh ảnh hưởng.

Tiếng tim đập của hai người hòa vào nhau.

Vào lúc cô không biết nên làm sao, Tạ Vân Lễ đặt tay lên mặt cô, khẽ hôn xuống môi cô.

Như một lẽ tự nhiên, răng lưỡi hai người nhẹ nhàng quấn quýt.

Một lát sau, Tạ Vân Lễ rời khỏi môi cô.

Hơi thở của anh càng thêm nóng hổi, đầy kìm nén cũng mạnh mẽ hơn. Cô có thể cảm nhận được, anh đang hết sức kiềm chế chính mình, ngay cả bàn tay đặt lên vai cô cũng âm thầm run rẩy, như sợ làm tổn thương cô.

“Em… có thể…” Cô cắn môi, nhỏ giọng nỉ non: “Nếu… anh muốn… em có thể…”

Đồng tử Tạ Vân Lễ đột nhiên co lại.

Thật ra cô hiểu hết.

Hiểu anh đang kiềm chế, cũng hiểu khát khao gần gũi mà anh vẫn luôn đè nén.

“Nhiễm Nhiễm…”

Tiếng cô đáp lời gần như nhấn chìm giữa mùi hương của anh.

Khi Tạ Vân Lễ hôn cô một lần nữa, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng vỡ lẽ, toàn bộ mọi nhẫn nhịn dằn lòng nơi anh mà cô cảm nhận được bấy lâu, mãnh liệt hơn cô tưởng tượng nhiều không kể xiết.

Cô đã tỏ tường cả.

Dù nhiều vấn đề cô không thể hiểu sâu sắc như người bình thường, cũng không thể dễ dàng làm chủ mọi thứ, nhưng cô luôn học hỏi không ngừng. Vì vậy, việc người khác biết cô cũng hiểu gần hết, chỉ đôi khi thật sự không thể làm được thôi.

Nhưng không sao, dẫu cô không biết cách, Tạ Vân Lễ vẫn sẽ chỉ dẫn cô.

Trên hết, Tạ Vân Lễ không hề ép buộc cô, anh đã từng bước từng bước một, dốc sức dịu dàng dạy tất cả mọi điều cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện