Ôn Nhiễm nói, khi ấy bọn họ không thể kết bạn được.

Chỉ một câu đơn giản, Tạ Vân Lễ đã hiểu ý cô.

Trong mắt trẻ bình thường, kết bạn với các đứa bé cùng tuổi rất đơn giản, chỉ cần cười với nhau, chia sẻ một ít đồ ăn vặt, cả hai đã trở nên thân thiết. Nhưng với trẻ tự kỷ, có thể ở gần nhau nhiều năm cũng không nói một lời, nhiều khả năng các bé còn không hiểu ý nghĩa của cụm từ “bạn bè”.

Đối với Ôn Nhiễm và Tiểu Trí, thay vì nói họ là “bạn bè” theo nghĩa truyền thống, chi bằng nói họ là “đồng loại” chia sẻ chung sở thích, vì vậy trong phạm vi sở thích đó, họ có thể giao tiếp theo cách của mình.

Ôn Nhiễm chọn một số đồ ăn vặt in hình động vật trên bao bì, cô biết chắc chắn Tiểu Trí sẽ thích các loại này.

Không biết từ lúc nào cô đã chọn nhiều đồ đến mức một xe đẩy cũng không đủ, Tạ Vân Lễ bèn kéo một xe trống khác tới để cô bỏ vào tiếp.

“Có phải, hơi... nhiều rồi không?”

Tạ Vân Lễ nói: “Không sao, dư thì em ăn.”

“Em không ăn.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Đồ ăn vặt, sẽ làm em béo.”

“Béo cũng tốt, nhưng em không béo được đâu.” Tạ Vân Lễ dùng một tay ôm vai cô, véo nhẹ cánh tay mảnh mai của cô: “Ăn hết mớ này em cũng không béo nổi.”

Ôn Nhiễm vốn có cơ địa không mập, dù cô “kén ăn” theo thói quen nhưng dì Chúc rất chú ý đến dinh dưỡng, Tạ Vân Lễ cũng thường xuyên mua các loại thực phẩm bổ sung cho cô. Nhưng bất kể cô ăn thế nào, cân nặng vẫn không thay đổi.

Thỉnh thoảng tăng được một hai ký, cô sẽ nhanh chóng sụt xuống. Vì vậy lúc nào trông cô cũng gầy yếu.

Ôn Nhiễm ăn uống không hiệu quả, Tạ Vân Lễ muốn cô cố gắng rèn luyện thân thể, nên thường kéo cô ra ngoài đi dạo, đôi khi chạy bộ một chốc.

Song, lần nào cô chạy theo anh, sắc mặt cũng chuyển từ đỏ bừng sang tái nhợt, có lúc cô còn suýt ngất xỉu. Tạ Vân Lễ không dám để cô chạy bộ nữa, chỉ đành từ từ.

Thậm chí anh còn tìm một chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng, nhờ dì Chúc bổ sung dinh dưỡng hằng ngày cho Ôn Nhiễm theo thực đơn của chuyên gia.

Một năm trôi qua, cân nặng của Ôn Nhiễm vẫn không thay đổi nhưng sắc mặt cô đã hồng hào hơn nhiều, chí ít đã có sức sống. Cô không còn dễ dàng trắng bệch mặt khi mệt, thi thoảng còn tự nguyện ra ngoài phơi nắng.

Giống việc mua sắm, trong những chuyện mà cứ cách một thời gian cô sẽ chủ động muốn làm, tới trung tâm cứu trợ cũng thuộc số đó.

Ngoài nguyên nhân tự kỷ bẩm sinh khiến cô không muốn tiếp xúc với người khác, lý do chính trước đây cô không ra ngoài, có lẽ vì bóng ma tâm lý quá lớn. Còn bây giờ, cô đã dần thoát khỏi ám ảnh ấy, can đảm hơn.

Tất nhiên cô can đảm hơn, phần lớn vẫn nhờ Tạ Vân Lễ ở bên cạnh.

Khi mọi thứ gần xong, cuối cùng họ chất đồ lên xe.

Ôn Nhiễm bỗng nhiên thèm trà sữa, nhưng cô ngại mở lời. Thấy biểu cảm của cô, Tạ Vân Lễ hiểu ngay: “Sao thế? Em muốn gì à?”

Ôn Nhiễm chỉ về phía cửa hàng bên đường.

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Được.”

Đấy là một thương hiệu trà sữa healthy nổi tiếng, chỉ dùng sữa tươi và trái cây tươi, Tạ Vân Lễ đã mua cho cô vài lần, cô không hay uống nên tất nhiên yêu cầu này sẽ được đáp ứng.

Anh nắm tay Ôn Nhiễm, băng qua đường mua trà sữa.

May mắn hàng đợi không dài, Tạ Vân Lễ lấy số, gọi một ly vị Ôn Nhiễm thích.

Xuyên suốt quá trình này, anh luôn nắm tay Ôn Nhiễm. Khi có người xung quanh, anh sẽ ôm vai cô, để cô dựa vào mình.

Đối với người khác, họ chỉ là một cặp vừa đẹp mắt vừa đẹp đôi, chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Vì khát khao bảo vệ mạnh mẽ, Tạ Vân Lễ gần như nắm tay cô một tấc không rời, che chở cô kín kẽ. Chỉ cần thấy ai tới gần một chút, anh sẽ lập tức ôm cô vào lòng.

Mặt khác, Ôn Nhiễm có thể cảm nhận được người khác đang nhìn mình đăm đăm, nhưng cô không căng thẳng khó chịu nhiều nữa. Vì khi cô được Tạ Vân Lễ nắm tay, sự hiện diện của anh đã xua tan tất cả mọi ánh mắt khiến cô không thoải mái.

Điện thoại của Tạ Vân Lễ đột ngột rung lên, trùng hợp cửa hàng trà sữa cũng gọi số của anh, đơn của họ đã làm xong.

Ôn Nhiễm đẩy anh: “Anh qua lấy, trà sữa giúp em, nhớ nhận, điện thoại.”

“Ừm, anh đi ngay.”

Tạ Vân Lễ lấy điện thoại ra liếc nhìn, nhanh chóng bước đến quầy lấy trà sữa.

Chỉ mất một hai phút.

Anh bất chợt cảm thấy có điều không ổn, vô thức quay đầu nhìn.

Ôn Nhiễm vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, dường như đang ngoan ngoãn đợi anh.

Không còn ai xếp hàng nữa, vị trí của cô ở bên cạnh một bồn cây, thoạt trông mọi thứ vẫn bình thường, song...

Ôn Nhiễm đang đưa lưng về phía anh.

Trong lòng giật thót, Tạ Vân Lễ không kịp lấy trà sữa đã đưa đến tay, anh mau chóng xoay người bước sang chỗ cô.

Ôn Nhiễm sẽ không đứng yên quay lưng với anh, vì cô không có cảm giác an toàn. Bình thường cô nhất định sẽ nhìn anh, dù đôi khi sẽ dời mắt sang nơi khác nếu bị thứ gì đó thu hút, cô cũng sẽ thi thoảng nhìn anh để xác nhận anh vẫn còn ở đấy.

Cô sẽ tuyệt đối không đứng im như thế.

Chỉ trong giây tiếp theo, Ôn Nhiễm bỗng giơ tay lên không ngừng đập vào đầu mình, bắt đầu run rẩy khắp người.

“... 48... 3...”

Tạ Vân Lễ chạy vài bước đã tới bên cô, đỡ lấy cơ thể run rẩy của cô: “Nhiễm Nhiễm.”

Ôn Nhiễm tái mét mặt mày, không ngừng lẩm bẩm lặp lại gì đó, trông đau khổ cùng cực. Tạ Vân Lễ ôm cô vào lòng, không để cô tổn thương bản thân: “Không sao rồi, không sao rồi, ngoan nào, anh ở đây...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh nghe thấy, Ôn Nhiễm cứ lặp đi lặp lại một dãy số, xen lẫn hai chữ cái tiếng Anh.

Là biển số xe.

Tạ Vân Lễ nhíu mày, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn. Từ góc cô đứng, vừa vặn thấy một chiếc xe đậu ven đường bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt sắp rời đi.

Chính là số xe mà cô đang đọc không ngừng.

Trong thoáng chốc, Tạ Vân Lễ đã hiểu mọi chuyện, anh ôm chặt Ôn Nhiễm: “Không sao, không sao, chúng ta về nhà thôi, Nhiễm Nhiễm, anh đưa em về.”

Dường như Ôn Nhiễm không nghe thấy anh nói gì, hoàn toàn chìm trong cơn hoảng sợ. Tạ Vân Lễ không thể lái xe được, tạm thời tìm một người lái thay. Khi lên xe, anh ôm chặt cô, liên tục vỗ về rất lâu, Ôn Nhiễm mới bật khóc.

“Anh biết, anh biết mà, em có thể khóc, không sao đâu...” Tạ Vân Lễ vuốt ve tóc cô, hôn lên gương mặt và vầng trán lạnh lẽo của cô: “Mình về nhà nhé?”

Trên mặt đẫm lệ, Ôn Nhiễm gật đầu, lặp lại theo lời anh: “Về nhà... về nhà...”

Tới biệt thự, anh và dì Chúc đưa Ôn Nhiễm lên lầu xong, Tạ Vân Lễ đã thuật lại tình hình ngắn gọn cho dì Chúc nghe, dì Chúc cũng kinh hãi biến sắc.

Dì lên lầu với Ôn Nhiễm khoảng nửa tiếng, sau đó lấy hộp thuốc cho cô uống ít thuốc an thần. Thấy cô ngủ rồi, dì mới xuống lầu.

Lâu lắm rồi Ôn Nhiễm mới mất kiểm soát như vậy.

Có thể nói, Tạ Vân Lễ đã hoàn toàn trở thành chỗ dựa giúp cô bình tâm cảm xúc, nên cô gần như ngừng sử dụng thuốc an thần.

“Sao lại thế này... Tôi cứ nghĩ con bé sẽ không gặp phải chuyện này nữa.”

Sắc mặt Tạ Vân Lễ u ám: “Thật sự là chiếc xe đã đâm chết Ca Ca?”

“Đúng đúng đúng, dãy số con bé nhắc đến là biển số xe đó.”

Tạ Vân Lễ im lặng một lát: “Dì có thể kể chi tiết chuyện đấy cho tôi nghe không?”

Nhớ tới quá khứ, dì Chúc thở dài xót xa: “Là thế này, Nhiễm Nhiễm dẫn theo chú Ca Ca ra ngoài chơi, đám trẻ hàng xóm đang đá bóng, cứ nằng nặc đòi chơi với Ca Ca và Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm chắc chắn không thể, con bé sợ mấy đứa trẻ hoạt bát nên thường trốn rất xa, nhưng tụi nhỏ đá bóng trúng Ca Ca. Bóng đập phải Ca Ca lăn ra đường. Ca Ca vốn thích bóng, giằng ra khỏi dây chạy theo nhặt bóng. Nào ngờ khi Ca Ca chạy ra đường, chúng tôi thấy một chiếc xe đang lao tới từ xa, tốc độ rất nhanh. Ca Ca muốn ngậm quả bóng đi, cũng trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí chiếc xe đó còn không hề né ra, cứ lao thẳng vào...”

“Kết quả xảy ra tai nạn...” Nói đến đây, dì Chúc thở hổn hển vài lần mới nén được nỗi buồn: “Ngay trước mắt Nhiễm Nhiễm, mấy đứa trẻ thấy máu thì đứng hét lên như điên. Nhiễm Nhiễm bàng hoàng, đứng chết trân tại chỗ, tôi định bế con bé đi, nhưng con bé không cho tôi bế, chỉ chạy qua ôm chặt Ca Ca. Con bé vừa khóc vừa gào thét tên Ca Ca khàn cả giọng... Tôi đau lòng tột cùng, con bé chưa bao giờ phát ra âm thanh như thế, dù bản thân bị thương con bé cũng chưa từng khóc. Tôi vội vàng gọi cho bố mẹ con bé... Cho đến khi bố mẹ con bé đến, con bé vẫn ôm chặt Ca Ca không chịu buông ra, bố con bé ép buộc định bế con bé rời khỏi, nhưng con bé cắn tay bố. Hết cách, chúng tôi đành phải mang cả xác Ca Ca về…”

Tạ Vân Lễ càng nghe càng sa sầm mặt.

Anh đưa khăn giấy cho dì Chúc đã rơi nước mắt, đợi dì bình tĩnh lại rồi mới hỏi tiếp: “Vậy từ đầu đến cuối gã tài xế không hề dừng xe?”

Dì Chúc đáp: “Bấy giờ chúng tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, rõ ràng với khoảng cách đó, rõ ràng chú chó lớn như vậy, tài xế có thể thấy, có thể đủ thời gian né tránh, nhưng gã không hề giảm tốc độ. Đâm xong, gã đã dừng một chốc, nhưng sau đó nhanh chóng lái xe rời khỏi…”

“Chúng tôi vừa tức giận vừa đau buồn, nhưng mọi người lo cho Nhiễm Nhiễm không thôi, Ca Ca là sinh mạng của con bé. Xuyên suốt một tuần, ngày nào gối của con bé cũng ướt đẫm. Dù bị ép uống thuốc để ngủ, con bé vẫn cứ gọi tên Ca Ca trong mơ, vẫn khóc mãi không ngừng. Mẹ con bé đành mời bác sĩ Tâm lý chuyên nghiệp đến nhiều lần, nhưng cũng không có tác dụng. Ai nói gì Nhiễm Nhiễm cũng không nghe, bất kỳ cách nào có thể nghĩ ra, chúng tôi đã thử hết, nhưng vẫn vô ích...”

“Bấy giờ, chỉ cần Nhiễm Nhiễm thấy chiếc xe nào giống chiếc xe đó, tâm trạng sẽ suy sụp, con bé cứ lặp đi lặp lại dãy số kia, cứ tự làm đau mình. Bác sĩ bảo con bé bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn [*], triệu chứng nghiêm trọng. Chỉ trong một tuần, con bé đã tàn tạ không thể tả, chỉ còn cách nhập viện điều trị. Về sau, bạn của mẹ Nhiễm Nhiễm giới thiệu một bác sĩ... chính xác là một nhà thôi miên, tên Quý Vân Vãn, có tiếng trong ngành. Với liệu pháp thôi miên, thử xem có thể tạm thời xóa đoạn ký ức này của Nhiễm Nhiễm không. Chúng tôi nhanh chóng tìm đến nhà thôi miên ấy…”

[*] Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD): tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, suy nghĩ về ký ức đau buồn.

Dì Chúc uống một ngụm nước, vô thức nhìn lên lầu.

Ôn Nhiễm đã ngủ nhờ tác dụng của thuốc, chỉ hy vọng cô không còn gặp cơn ác mộng đầy đau khổ nào nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Quả thực bác sĩ Quý rất giỏi, nghe bảo còn giúp cảnh sát địa phương phá nhiều vụ án lớn. Cô ấy vừa là nhà thôi miên vừa là chuyên gia Tâm lý Tội phạm, vừa nhìn đã biết đây là một người phụ nữ mạnh mẽ dịu dàng. Chúng tôi kể tình trạng của Nhiễm Nhiễm cho cô ấy nghe, cô ấy hơi đắn đo, dù sao Nhiễm Nhiễm cũng là một đứa trẻ tự kỷ, hệ thần kinh vốn dĩ đã khiếm khuyết. Đối với đứa trẻ như vậy, cô ấy không tự tin có thể dùng liệu pháp thôi miên để điều trị ký ức đau khổ của Nhiễm Nhiễm. Huống hồ, cô ấy cũng không khuyến khích dùng thôi miên cho một đứa trẻ tự kỷ bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”

“Nhưng khi gặp Nhiễm Nhiễm, biết về hoàn cảnh của Nhiễm Nhiễm, cô ấy đã mềm lòng, thấy đứa trẻ này quá đáng thương nên quyết định thử một lần. Cuối cùng chúng tôi giao Nhiễm Nhiễm cho cô ấy.”

Tạ Vân Lễ hỏi: “Nhà thôi miên mà dì nói, tôi từng nghe tới, đúng là một người phụ nữ tài giỏi, vậy cô ấy có thành công không?”

Dì Chúc lắc đầu: “Thôi miên nào đơn giản như chúng ta tưởng, cô ấy cần nhiều thời gian để tìm hiểu Nhiễm Nhiễm, còn phải đợi Nhiễm Nhiễm nói chuyện trước, từ đó mới lên kế hoạch điều trị cho Nhiễm Nhiễm được. Sau một tháng thực hiện quá trình này, cô ấy nói với chúng tôi, Nhiễm Nhiễm đã tạm thời chôn giấu ký ức đau khổ kia, nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ ẩn sâu trong tiềm thức... Tóm lại, cô ấy nói nhiều điều mà chúng tôi không hiểu lắm, hình như ngoài thôi miên còn dùng thêm một số liệu pháp điều trị khác nữa. Kết luận cuối cùng, Nhiễm Nhiễm vẫn sẽ nhớ Ca Ca, sẽ nhớ kỷ niệm vui vẻ lẫn buồn bã liên quan đến Ca Ca, nhưng trong thời gian ngắn, con bé sẽ không chìm đắm vào nỗi đau ấy nhiều lần. Phần còn lại đành nhờ thời gian chữa lành thôi, nhưng yếu tố quan trọng nhất, chúng tôi phải hạn chế chuyện Nhiễm Nhiễm bị kích thích hết mức.”

“Bấy giờ bác sĩ Quý dặn chúng tôi, sẽ khó tránh khỏi việc Nhiễm Nhiễm bị kích động và chìm trong đau khổ lần nữa. Tuy mức độ nghiêm trọng giảm dần theo tuổi tác, nhưng con bé vẫn sẽ bị một số cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng. Chưa kể với tình trạng của mình, Nhiễm Nhiễm cũng dễ mất kiểm soát hơn người bình thường. Điều chúng tôi có thể làm là cố gắng an ủi Nhiễm Nhiễm trước, ở bên Nhiễm Nhiễm, dìu dắt con bé vượt qua tổn thương, nếu cần thiết thì đưa con bé tới bệnh viện điều trị thêm.”

Dì Chúc thở dài: “Bác sĩ Quý tốt lắm, nhờ cô ấy, tình trạng của Nhiễm Nhiễm đã cải thiện hơn hẳn. Sau khi xuất viện, con bé đã chịu ăn uống ngủ nghỉ bình thường. Trong một khoảng thời gian dài, chúng tôi không dám nhắc đến tên Ca Ca, còn thu dọn hết mọi thứ liên quan tới Ca Ca, chỉ sợ con bé bị kích thích. Sau này con bé thường thẫn thờ nhìn vào chỗ Ca Ca từng nằm, rồi bệnh của mẹ con bé trở nặng, con bé đặt hết tâm trí vào mẹ.”

Dì Chúc lo lắng hỏi: “Ắt hẳn Nhiễm Nhiễm đã thấy chiếc xe tải kia và bị kích thích. Cậu nói xem, chúng ta cần đưa con bé gặp lại bác sĩ Quý không?”

Tạ Vân Lễ im lặng một lát: “Tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ Quý trước, bây giờ quan trọng nhất vẫn là ổn định cảm xúc của em ấy.”

Lúc này, Ca Ca từ từ bước về phía Tạ Vân Lễ, ngồi xuống bên chân anh, nghiêng đầu nhìn anh rồi nhìn dì Chúc.

Khi bàn chuyện cả hai luôn nhắc đến tên Ca Ca, nên bé đã loanh quanh gần hai người hồi lâu, nhưng không ai để ý tới bé.

Tạ Vân Lễ vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Ca Ca được cho phép lập tức nhảy lên sô pha, bé nằm kế anh, nhẹ nhàng gác đầu nhỏ trên đùi anh.

Ca Ca đã hơn một tuổi, thuở bé trông như một chú cún Golden. Nhưng khi trưởng thành, rõ ràng bé nhỏ hơn hẳn Golden, có lẽ đây là kết quả lai giữa Golden và một giống chó nhỏ hơn.

Tạ Vân Lễ xoa đầu bé.

“Ca Ca, em cũng phải giúp Nhiễm Nhiễm nhanh chóng vượt qua nhé, biết không?”

Ca Ca ngẩng đầu nhìn anh.

Ca Ca thông minh lắm, hiểu nhiều lời nói, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ mình. Mỗi lần Ôn Nhiễm bất an hoặc buồn bã, bé luôn có thể nhận ra và chạy đến bên cô, quả thực giống hệt một chú chó trị liệu chuyên nghiệp. Tuy không biết bé có hiểu lời anh nói không, nhưng Ca Ca vẫn ngoan ngoãn liếm mu bàn tay Tạ Vân Lễ, như đang đáp lời anh.

Thật ra, nếu chú Ca Ca trước đây già yếu, qua đời theo quy luật tự nhiên của cuộc sống thì còn đỡ. Ôn Nhiễm hiểu rõ điều ấy, nên dù thấy chú Ca Ca ra đi vì tuổi già, cô sẽ không đau đớn thế này, cũng không tới mức mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn nghiêm trọng.

Nhưng trớ trêu thay, chú Ca Ca đã chết trong tình trạng máu me thê thảm ngay trước mắt Ôn Nhiễm.

Tạ Vân Lễ nhớ tới lời kể của dì Chúc, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo: “Gã tài xế, bao gồm chiếc xe kia... tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt em ấy nữa.”

Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là giúp Ôn Nhiễm bình tâm.

So với bác sĩ nhà thôi miên, dĩ nhiên sự bầu bạn của gia đình sẽ giúp ích hơn hẳn.

Nhờ tác dụng của thuốc, Ôn Nhiễm ngủ mười mấy tiếng mới tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy, cô cảm nhận được sinh vật lông xù nào đó đang liếm tay mình.

Cô cúi đầu nhìn, hóa ra Ca Ca đang nằm bên giường.

Cô còn thấy một vòng tay đang ôm lấy mình, bèn quay đầu nhìn, hóa ra Tạ Vân Lễ đang ngủ cạnh cô.

Vào khoảnh khắc ấy, trái tim Ôn Nhiễm như được sưởi ấm, vừa chua xót vừa yên bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện