Triệu Tài đi đi đi, chợt nghe tiếng kêu của Liễu Tư Tư, vừa quay đầu lại phát hiện cứ tưởng người theo sau mình đã sớm không thấy.

“X! Con đàn bà này, đi đâu mất rồi?” Triệu Tài do dự có nên trở về tìm hay không. Cảm thấy trở về rất nguy hiểm, gã không muốn vì một người đàn bà hy sinh tính mạng. Tại thời điểm này, giữ mạng của mình quan trọng hơn.

Nhưng mà cúi đầu thấy dưới lầu cương thi còn rất nhiều, Triệu Tài cảm thấy lúc này đi xuống càng thêm nguy hiểm. Chi bằng để đám cảm tử này thay gã quét sạch cương thi, rồi mới thong thả đi xuống.

Triệu Tài định tranh thủ lúc này quay lại xem có món gì đáng giá thì lấy, tiện đường tìm con ngốc kia. Nếu cô không có việc gì thì tốt nhất, dù sao tính cách cô phóng đãng, bộ dáng xinh đẹp, trên giường đủ dâm đãng. Càng nghĩ Triệu Tài càng kích động, muốn sau khi tìm được người, đợi tới địa phương an toàn sẽ làm một lần dập lửa.

Nếu cô gặp chuyện, Triệu Tài cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Gã không ngu đến mức tìm cương thi quyết đấu. Mạng sống chỉ có một, phụ nữ thì còn nhiều, con nhỏ này không có thì gã có thể đi tìm cô gái khác.

Triệu Tài vừa nghĩ vừa quay người lại, không thèm để ý nhóm Phương Chí Hoành mới đi xuống hỏi gã tại sao còn quay lại. Gã không muốn có nhiều người cùng mình chia chác đồ quý. Nếu gã nói ra, bọn họ sẽ không đi chịu chết ngược lại chạy tới tranh đoạt đồ vật, vậy thì gã mất nhiều hơn được.

Đi vòng vòng tầng một, Triệu Tài tay cầm gậy sắt nhịp trong lòng bàn tay, thấy trước mặt rơi vàng thỏi lớn cỡ bàn tay thì mắt sáng ngời. Gã ngồi xổm xuống nhặt lên vàng thỏi chùi chùi vào áo, chùi sạch mấy thứ bẩn dính trên vàng, hiện ra màu hoàng kim lóa mắt. Gã vui sướng nhét vào túi quần.

Gã đứng lên tròng mắt xoay tròn tiếp tục đảo chung quanh, phát hiện một cái tủ đồ khe hở bên trong có bóng dáng co giật. Chẳng lẽ là Liễu Tư Tư? Triệu Tài nheo mắt đánh giá. Chắc là không phải, nếu là con nhỏ kia thì đã sớm la làng, sao có thể núp ở bên trong? Như vậy đó là cái gì? Triệu Tài nắm chặt gậy sắt cất bước đi đến.

Theo gã bước chân tới gần thì bóng đen càng run rẩy biên độ lớn. Triệu Tài giơ lên cây gậy, chạy càng lúc càng gần…

Ngay lúc gã sắp tiếp cận thì một cái bóng vọt mạnh ra. Triệu Tài lập tức vung cây gậy đập mạnh xuống.

*Bùm!!!*

Bóng đem ngã xuống đất.

Triệu Tài cúi đầu xem rõ ràng bóng đen, sắc mặt trở nên phức tạp kinh nghi.

Té trên mặt đất không phải cương thi như trong suy nghĩ, mà là một đứa con nít khoảng năm, sáu tuổi. Tóc đen nhánh cột thành hai cục tròn, mặt trên cột hình con thỏ đáng yêu bằng nhựa, mặc cái váy đầm hồng nhạt, trong lòng ôm chặt túi xách nữ.

Đầu đứa bé bị Triệu Tài đập trúng, máu tươi từ đỉnh đầu bị đánh hõm chậm rãi chảy xuống khuôn mặt tròn trịa của cô bé, từ gò má chảy vào khóe mắt. Cô bé đau quá càng ôm chặt túi xách, cuộn mình trên mặt đất nức nở nói.

“Anh gì ơi, đừng mà, em ngoan lắm, em đang đợi mẹ, mẹ bảo em phải ở bên trong chờ. Mẹ, mẹ.” Cô bé kêu mẹ, trong mắt rơi giọt nước trong suốt, thanh âm nghẹn ngào bởi vì bị đánh mà càng thêm suy yếu, không ngừng gọi mẹ.

Triệu Tài sợ hãi nhìn xung quanh, sợ người khác trông thấy gã đánh cô bé, nhất là trong nhóm còn có hai cảnh sát. Nếu bọn họ biết gã đánh cô bé này bị thương nặng, sợ là sau khi chạy tới địa phương an toàn sẽ nhốt gã vào tù.

Triệu Tài hung tợn quát cô bé.

“Câm miệng!!! Không được ra tiếng! Kêu la cái gì! Mẹ mày đã chết!!!”

Khỏi nghĩ cũng biết, chắc là hai mẹ con đi dạo phố rồi đụng phải bệnh dịch bùng nổ cương thi. Người mẹ đem con giấu trong tủ đồ, chính mình dụ cương thi rời đi. Bây giờ thời gian đã qua lâu rồi, người mẹ kia có lẽ đã bị cương thi ăn sạch.

Triệu Tài lay động cô bé ý thức đã mơ hồ, nghe không lọt gã cảnh cáo, chỉ biết nằm trên mặt đất không ngừng khóc kêu mẹ.

Mẹ đã dặn nó giúp mẹ giữ túi xách, bên trong có mẹ mua cho nó sô cô la, mẹ nói trước khi nó ăn hết sô cô la thì mẹ sẽ trở về.

Mẹ nói xạo! Mặc kệ nó ăn ít cỡ nào thì sô cô la vẫn là ăn hết, nhưng mẹ không trở về, nó ngồi chờ trong ngăn tủ chân đều run. Lần đầu tiên không có cha mẹ bên cạnh, một người cả đêm nơm nớp lo sợ. Nó rất đói bụng, mệt mỏi lắm, muốn chui ra lại sợ mẹ trở về tìm không thấy nó. Nó ngoan ngoãn chờ mẹ, nhưng mẹ không trở về…

Cô bé cảm giác đầu rất đau rất đau, có chất lỏng nóng ấm chảy vào mắt, cô bé không thấy rõ cảnh vật.

Cô bé sợ hãi khổ sở kêu mẹ! Mẹ! Con đau!! Mẹ! Mẹ ở đâu? Nghe cô bé ngày càng gào to, Triệu Tài tay cầm gậy giơ cao, trán đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập. Không thể để nó kêu nữa! Nếu bị người khác thấy…không! Tuyệt đối không được! Nhất định không được để người khác phát hiện! Dù sao chỉ là đứa con nít, sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra.

Nhìn chằm chằm đứa bé nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, Triệu Tài lộ ra nụ cười dữ tợn đáng sợ.

*Phang!!!*

*Phang!!!!*

*Bốp bốp!!!!!!*

Liên tục không ngừng đập mạnh, đánh vào thân thể nhỏ bé căn bản không thể phản kháng, cho đến khi đứa trẻ miệng rốt cuộc không phát ra thanh âm, Triệu Tài ngừng lại hành vi tựa như ác quỷ không hề có nhân tính. Nhìn túi xách mà đứa bé còn ôm chặt trong ngực, Triệu Tài khom người giật mạnh vài lần mới lấy ra được.

Kéo khóa túi xách, bên trong không có thứ đáng giá gã chờ mong. Chỉ có một cái chìa khóa, thẻ từ điện thoại, sổ tay và mấy món đồ vặt vãnh. Hơn nữa bên trong còn có bốn cái giấy đóng gói sô cô la xếp chỉnh tề? Mấy thứ rác rưởi gì thế này?

Triệu Tài vẻ mặt thất vọng tùy tiện quăng đi giấy kẹo. Giấy kẹo bảy màu trên không trung chậm rãi chuyển động, như cánh bướm sắp tử vong, nhẹ nhàng rơi xuống trên thi thể cô bé.

“Chó má, toàn là rác rưởi! Vậy mà làm như bảo bối ôm chặt. Thật mụ nội nó xui xẻo!” Triệu Tài một cước đem thi thể cô bé đá văng ra xa, phun một bãi nước miếng, cầm gậy sắt loang lổ vết máu đi về phía trước tìm kiếm thứ đáng giá.

Gã đi không xa thì thấy trên mặt đất túi xách hoa văn da báo quen thuộc, cái này không phải của con nhỏ Liễu Tư Tư sao? Cô luôn cầm túi xách này không rời tay, tùy thời từ bên trong lấy ra đồ trang điểm, không tô son trát phấn thì cô liền khó chịu.

Thế thì tại sao bây giờ vứt nó trên mặt đất? Triệu Tài kỳ quái mở túi xách ra, phát hiện bên trong tràn đầy đủ loại kiểu dáng trang sức châu báu. Mắt gã sáng rỡ, hèn chi con nhỏ đó đi đâu mất, hóa ra đã sớm qua bên này lấy trang sức đắt tiền.

“Ưm…ư….”

Dường như nghe thấy tiếng của Liễu Tư Tư truyền đến từ phía sau góc, Triệu Tài nghi hoặc hỏi.

“Tư Tư?”

Thanh âm im bặt, không nghe thêm gì nữa. Triệu Tài nghi ngờ đi qua, không biết cô đang làm cái trò gì, chẳng lẽ tìm được đồ càng quý trọng không muốn gã biết? Nghĩ như vậy gã càng vội vàng hướng góc cua quẹo vào, ngây ngẩn nhìn.

Trước mắt gã, con cương thi một tay siết cổ Liễu Tư Tư đang giãy dụa kêu to, một bên vùi đầu gặm cắn. Nghe thấy động tĩnh, cương thi lập tức tru lên đứng dậy hướng Triệu Tài xông tới.

Triệu Tài lần đầu tiên gần gũi nhìn cương thi, cái miệng tràn đầy máu tươi và màu tím đầu lưỡi thè ra bên ngoài, thật sự làm người ta buồn nôn. Gã vung lên gậy sắt phòng vệ, mạnh dùng sức một cây gậy đập cương thi té nhào trên mặt đất. Gã thở phì phò nhìn Liễu Tư Tư quỳ rạp trên mặt đất.

Liễu Tư Tư thấy Triệu Tài, cố gắng đứng dậy nhưng không còn sức lực, yết hầu bị cắn thương chỉ có thể đứt quãng kêu gã, vừa hướng Triệu Tài bò đi qua.

“Triệu…..Triệu Tài…anh….sao giờ mới đến… đau…đau chết…em, mau…mau lên….lại đây đỡ…em…đứng dậy! Chỗ…chỗ này thật đáng sợ…em….sợ….muốn chết….”

Nhưng Triệu Tài đứng nhìn thấy Liễu Tư Tư trên mặt đất khốn khổ vùng vẫy, lại không cử động. Gã đứng tại chỗ đánh giá người yêu ngày xưa mình ngon ngọt dụ dỗ, nay lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Anh…sao anh…không…lại đây….? Mau mau….tới…đỡ….em!” Liễu Tư Tư sợ hãi, kinh hoảng sắp phát điên, tay bấu mặt đất bò nhanh hơn, thanh âm bén nhọn hướng Triệu Tài kêu to.

Bị Liễu Tư Tư tiếng nói cao vút khiến cho mất kiên nhẫn, Triệu Tài nhăn mặt nhăn mày lộ ra biểu tình thương hại châm chọc, đối với người đang bò tới gần cười nhạo nói.

“Tư Tư, cô sống không được bao lâu, còn kêu la cái gì?”

“Nói…nói cái gì?” Liễu Tư Tư khó hiểu ngẩng đầu.

“Tự xem bụng của mình đi, đồ ngu.”

Liễu Tư Tư thế này mới như ý thức được cái gì, chậm chạp cúi đầu, từ ngực nhìn xuống tới bụng. Chỉ thấy bụng cô đã bị cương thi sức lực mạnh vô cùng xé mở một cái động to trực tiếp xuyên thấu đến sau lưng. Trong quá trình bò sát, ruột màu hồng trắng từ cơ thể lồi ra một mảng lớn, có chút nội tạng cũng rớt ra bên ngoài. Con đường cô bò đi dính đầy hồng chói mắt vết máu, cùng với mảnh thịt vụn bị cương thi nhai nuốt rơi ra.

Cô nhớ lại sau khi bị cương thi nhào lên, nó một tay liền đâm thủng bụng, xé mở bụng cô, lôi ra nội tạng gặm cắn.

Liễu Tư Tư vẻ mặt trở nên mờ mịt, môi đỏ tươi thì thào, ngước lên khuôn mặt đã bị mồ hôi và nước mắt loang lổ. Viền mắt đen thui theo giọt nước lem thành vệt đáng sợ, thêm phấn trắng phụ trợ càng tăng hiệu quả kinh khủng.

“Triệu Tài….không cần đi….không cần bỏ lại em một người….đừng….đừng….đi….”

Triệu Tài nhìn cô gái tựa như đã điên kéo theo khúc ruột bò lết tới gần gã thì thào lẩm bẩm, chán ghét quay đầu. Gã không thèm lưu luyến lùi bước, định rời đi.

Chợt nghe phía sau cô gái thanh âm van nài dần dần cất cao. Rõ ràng cổ họng đã bị cắn thương vì sao thanh âm đột nhiên cao vút, dồn dập lớn tiếng thét xuyên vào lỗ tai Triệu Tài.

“Triệu Tài!!! Anh không được đi —— em không muốn một người ở lại đây! Anh phải cùng em!!! Triệu Tài — anh không được đi —— anh đi không được đâu!!!”

X mẹ nó. Đã là lúc nào còn ảo tưởng gã sẽ cùng cô ở lại đây chết chung? Triệu Tài trong lòng thầm cười nhạo, vui vẻ vung trong tay túi xách hoa văn da báo. Thu hoạch không nhỏ, cũng nên đi xuống lầu, cương thi hẳn là đã bị đám người kia thu thập gần xong.

……………….

Một đôi tay, một đôi tay nhiễm máu tươi, móng tay còn sơn màu hồng nhạt hoạt tiết hoa văn da báo, đây là một đôi tay cỡ nào quen thuộc? Móng tay này là gã cùng cô, không kiên nhẫn nhìn người thợ một nét một nét sơn lên.

Cũng chính là đôi tay này lại xuất hiện ở cổ chân Triệu Tài. Từ phía sau chân gã vươn ra, nắm bắt hai chân gã chặt như gọng kiềm.

Triệu Tài thất thần, không nghĩ đến Liễu Tư Tư bụng thủng một lỗ lớn còn có sức lực mạnh đến vậy, và cả sự cố chấp, có thể một đường bò tới bắt lấy chân gã.

Trên mặt đất Liễu Tư Tư ngửa đầu, con ngươi trợn lên, thoạt nhìn giống như chỉ còn tròng trắng mắt, nhìn chằm chằm gã làm cho Triệu Tài lạnh sống lưng.

“Không cho đi——”

“A!” Triệu Tài kinh hoảng, sốt ruột giơ lên cây gậy muốn đập xuống, nhưng phát hiện gậy sắt không nhúc nhích? Gã nghi hoặc quay đầu xem, phát hiện vừa mới con cương thi bị đánh té thì nay tay nó bắt chặt cây gậy, mạnh dùng sức đem gậy sắt từ trong tay gã giật ra. Mất đi gậy phòng thân, Triệu Tài sợ hãi muốn xoay người chạy trốn. Bốn phía nhìn lại, không biết từ khi nào xung quanh đã vây đầy cương thi, chúng nhe răng vung móng tay đen dài hướng gã chộp tới.

“Á?!”

Triệu Tài vội vã nhấc chân muốn né, lại đã quên Liễu Tư Tư còn đang bắt chặt chân mình. Dùng sức quá nhiều khiến mất đi cân bằng té ngã trên mặt đất.

“Buông! Con nhỏ đáng chết này! Cương thi sắp tới đây!” Triệu Tài hoảng sợ tàn nhẫn đạp đá người nắm chân mình, Liễu Tư Tư. Triệu Tài hổn hển rống to.

“Không buông! Tao muốn mày cùng…ha ha….cùng tao chết! Tốt quá—–” Liễu Tư Tư cười đến phấn son trên mặt hòa thành một, tinh thần đã bị kích thích hỏng mất.

“Buông ra! Buông ra!!!” Đạp mấy đá cũng chưa đạp văng người, Triệu Tài ngồi dậy chuẩn bị lấy tay gỡ ra, ai ngờ tay cũng bị Liễu Tư Tư nắm chặt.

“Con mụ điên này mau thả ra! Cương thi sắp…” Triệu Tài vừa vùng vẫy vừa ngoái đầu xem tình huống phía sau, vừa lúc bị một con cương thi tiến đến gần há mồm cắn cổ.

*Phập!* một tiếng.

Sắc bén răng nanh một ngụm cắn đứt khối thịt gần động mạch chủ.

Máu bắn phụt ra phun lên cao, muốn bụm lại cũng không được, máu tươi tựa như dòng suối ồ ạt chảy, Triệu Tài vô lực giãy dụa.

Cương thi nghe mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, lập tức vây quanh Triệu Tài, Liễu Tư Tư hai người. Xé rách thân thể bọn họ, chọn lựa phần thân thể nào ngon nhất cắn xé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện