Tiếu Dịch nghiêng người sang trái tránh thoát cú táp của KASD, nắm đao nhanh chóng chém miệng trùng của KASD. Thân trùng mập mạp bị một đao mở ra, bên trong máu nửa trắng trong suốt bắn ra ngoài. Tiếu Dịch mau chóng lùi về sau, tránh máu có hiệu quả ăn mòn giống chất dịch.

KASD miệng bị cắt, rống giận tiếp tục đong đưa thân hình phóng tới chỗ Tiếu Dịch. KASD miệng rộng hướng vị trí Tiếu Dịch đứng, co duỗi thân mình cắm phập xuống. Nhưng Tiếu Dịch đều nhanh nhẹn tránh hết. Ngược lại là bức tường sau lưng Tiếu Dịch bị KASD cắn nhiều lần, khóe miệng gã chảy ra máu trắng đem tường dày ăn mòn thủng một lỗ. Ăn mòn kiểu này cũng quá đáng sợ đi? Mấy người đứng ở góc xa nhìn vách tường xung quanh Tiếu Dịch, đều bị máu trùng ăn mòn, rất là lấy làm kỳ.

Tiếu Dịch trốn tránh vài lần, rốt cuộc bắt được cơ hội. Hắn nhún chân nhảy lên lưng KASD, ngồi xổm vị trí chính giữa, nắm lấy thân trùng không ngừng quay cuồng để ổn định thân thể. Hắn giơ đao nhọn trong tay cắm thẳng xuống thân trùng.

Máu trắng nửa trong suốt không ngừng bắn tung tóe, không thể tránh dính một ít lên tay nắm đao của Tiếu Dịch. Tay Tiếu Dịch bị máu có tính ăn mòn khiến mu bàn tay bắt đầu thối rữa, làn da bị tiêu hóa lộ ra thịt bên trong, phạm vi ăn mòn còn đang lan rộng.

Trên tay miệng vết thương đã có thể thấy được xương cốt bên trong, nhưng Tiếu Dịch đều không hề chớp mắt một cái, trấn định cầm đao tiếp tục đâm xuống. Hình thể thân trùng của KASD rất nhanh bị Tiếu Dịch chém thành hai đoạn.

Hắn từ trên thân trùng nhảy xuống, nguyên bản thân trùng chia thành hai đoạn không nhúc nhích, bỗng nhiên co duỗi hướng đám Vương Dương mấp máy bò qua. Còn lại nửa thân thể có cái đầu, thì chưa từ bỏ ý định quay lại tiếp tục nhào tới cắn Tiếu Dịch. Vừa cắn, đầu KASD còn cất tiếng cười to.

“Ha ha ha! GNZ0, ngươi nghĩ rằng cắt ta làm hai thì ta sẽ không sống lại? Quá coi thường ta!”

Tốt xấu gã là cao cấp thể thực nghiệm trong sở nghiên cứu, có bị chia làm hai đoạn thì gã vẫn có thể sống tiếp, còn có thể mọc lại nửa bị mất. Riêng bộ phận đuôi bị chặt bỏ, cũng sẽ mọc ra cái miệng tiếp tục công kích người khác.

Tiếu Dịch nghe vậy mày chau lại, quay đầu nhìn hướng Vương Dương. Chợt thấy Vương Dương đứng trong góc vẫy tay với hắn, tỏ vẻ bọn họ không thành vấn đề.

“Ông cứ đối phó phần đầu, cái đuôi ngu xuẩn này chúng tôi có thể giải quyết.”

Tiếu Dịch không nói gì, thay đổi tay thuận cầm đao, cánh tay kia bị ăn mòn lộ ra xương trắng đã bắt đầu tự chữa trị, mọc ra thịt. Tiếu Dịch tầm mắt ngó hướng đầu KASD, mặc kệ dạng sinh vật khó chơi cỡ nào, đầu đều là điểm yếu.

……………………………

Vốn mấy người đang xem kịch vui, đã thấy phần đuôi trùng ghê tởm bò hướng họ. Phần cuối của cái đuôi, lỗ hổng hình tròn chậm rãi biến lớn, không ngờ thành cái miệng to tràn đầy răng nhọn, muốn cắn đoàn người.

Vương Dương quay đầu hỏi đứng bên cạnh Kiều Phi Vũ.

“Cái kia, Lâm Kiệt mang tới thuốc nổ ông có giữ không?”

“A, có, cậu muốn sao?”

“Thiêu nướng.”

Vương Dương lộ ra nụ cười lưu manh mọi sự nằm trong tầm tay. Cậu vội chạy vào một gian phòng thí nghiệm lục tung cả lên, thật đúng là tìm được mấy bình nước hóa học dễ cháy.

Cậu kêu mấy người hỗ trợ đem thuốc nổ rải từ ngoài vào trong phòng. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Vương Dương chạy ra ngoài hấp dẫn cái đuôi có miệng rộng ghê tởm, còn có thể tiết ra chất lỏng ăn mòn. Loại sinh vật này không thể cùng nó đánh giáp lá cà, dễ dàng bị thương chính mình, nên lợi dụng đạo cụ phối hợp mới tốt.

Cái đuôi dường như khá mẫn cảm đối với âm thanh chấn động, đi theo phía sau Vương Dương, mở to miệng mấp máy thân thể nhầy nhụa bò sát. Vương Dương hấp dẫn nó bò vào phòng thí nghiệm, mở nút các chai có chất lỏng thực nghiệm quăng hướng cái đuôi. Cậu mau chóng đóng cửa, bật lửa, đốt đường dây thuốc nổ.

Thuốc nổ lập tức cháy lên, từ ngoài cửa lan vào bên trong phòng thí nghiệm.

Lửa chạy tới trên thân cái đuôi trùng bị nhốt trong phòng, lập tức bùng lên. Thân trùng ở trong phòng thí nghiệm điên cuồng vặn vẹo, chất dịch trên người cũng vung vẩy tứ tung. May mắn vì để nhốt nó đã khóa cửa lại, nếu không chắc chắn sẽ dính vào người bọn họ. Không biết Vương Dương tìm nước hóa học có thành phần gì, khá đậm đặc, chất lỏng tưới trên mình cái đuôi bắt lửa liền không thể tắt. Lửa vẫn đốt cái đuôi cho đến khi nó biến thành vật thể đen xì héo rút mất nước, thoạt nhìn không thể khôi phục.

KASD không biết nửa phần đuôi đã bị Vương Dương đốt thành tro, nửa thân trùng còn đang đuổi theo Tiếu Dịch không bỏ. Nhưng Tiếu Dịch rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, nhảy lên một cái, trực tiếp chém cái đầu đang há to mồm.

KASD đang há mồm gào to, nháy mắt nguyên cái đầu đều bị chém lăn xuống dưới đất. Thân trùng không có cái đầu khống chế, dần uể oải. Vương Dương tiến lên đem nước hóa học còn dư rưới lên cái đầu còn đang kêu to, bật lửa.

“Rốt cuộc không kêu nữa…”

Cậu thở phào nhẹ nhõm, thể thực nghiệm này thật quá ồn ào, vừa đánh vừa nói nhiều chuyện vô nghĩa. Sau khi dùng đuốc đốt lửa, gã rốt cuộc im miệng, thế giới cuối cùng im lặng…

Nửa thân trùng không có đầu chậm rãi thu nhỏ, biến thành thân thể hình người. Trên cổ phần đầu và nửa người dưới đều không có, chỉ còn lại nửa người trên và cái miệng rộng ở vị trí ngực.

Vương Dương không muốn tiếp tục dây dưa với nửa phần thân thể này, kéo qua cùng cái đầu tiếp tục đốt cháy. Mấy người thật cẩn thận tránh cả hành lang và trên tường dính đầy chất ăn mòn, tiếp tục hướng bên trong sở nghiên cứu.

“Tiếu Dịch, cái thuốc trung hòa kia cụ thể đặt ở chỗ nào?” Phương Chí Hoành không biết bọn họ đi vào sở nghiên cứu rồi địa điểm dừng chân cuối cùng ở đâu, có chút lo lắng Lý Du hôn mê sau lưng mình. Dù sao Lý Du thể chất kẻm cỏi nhất, không có khả năng giống Vương Dương bị nhiễm còn tràn đầy sinh lực. Gã vội vã muốn tìm thuốc trung hòa, giúp Lý Du giải trừ bệnh độc, chậm một phút đồng hồ Lý Du nhiều một phần nguy hiểm.

“Ở tầng trên cùng, phòng lưu trữ thuốc.”

Trên cơ bản nghiên cứu ra tất cả loại thuốc khác biệt công năng đều gửi đến phòng lưu trữ bảo quản, trong đó cũng bao gồm loại bệnh độc cương thi đã lan ra ngoài.

“Ai, thang máy này không trực tiếp lên cao, xem ra chúng ta còn phải đi lâu.”

Đi vòng quanh trong sở nghiên cứu giống như mê cung, còn phải tìm thang lầu đi lên, quả là khó khăn trập trùng. Vương Dương thở dài một hơi, nghĩ tới Lâm Kiệt vô tội bị liên lụy rơi vào hố sâu, liền cảm thấy trong lòng khó chịu.

Cậu cúi đầu, vô tình thấy tay Tiếu Dịch bị ăn mòn, Vương Dương lập tức khẩn trương bắt lấy tay Tiếu Dịch túm đến trước mặt mình, cẩn thận xem xét.

Chỉ thấy mu bàn tay của Tiếu Dịch đã bị chất lỏng ăn mòn, da thịt mục rữa đang tiến hành khép lại. Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra miệng vết thương bị ăn mòn, bộ dáng là cỡ nào kinh khủng. Vương Dương khóe miệng vẫn nhếch lên nay sụp xuống, nhíu mày hỏi.

“Có đau không?”

“Còn được…”

“X! Dù ông có năng lực chữa trị thì cũng đừng bình tĩnh vậy chứ? Có dây thần kinh đau được không.” Vương Dương muốn dùng tay đụng vào một chút, lại sợ làm đau Tiếu Dịch. Thấy Vương Dương bộ dáng lo lắng vò đầu bứt tai, Tiếu Dịch bị cậu cầm tay, tâm tình trở nên rất tốt.

Kiều Phi Vũ đứng cạnh nhìn hai người, thầm tính toán có nên tiến lên xen mồm thăm hỏi tình huống của Tiếu Dịch. Có lẽ đối với Tiếu Dịch, chỉ cần một mình Vương Dương quan tâm là đủ rồi. Nếu lúc này bọn họ chen vào, không chừng còn có thể bị Tiếu Dịch trừng mắt cảnh cáo.

Khi tiến về phía trước, đoàn người đi ngang qua thân thể của người điên lúc nãy mới gặp, nay bị KASD ăn mất còn có nửa phần thân dưới. Vương Dương đi qua ngồi xổm xuống, thò tay luồn vào mảnh vải còn sót lại trên người hài cốt, tìm kiếm.

“Cậu đang tìm cái gì?”

Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương mặt không đổi sắc không chột dạ, tìm kiếm trên người nửa phần thân thể lộ ra ruột nội tạng, còn có phần chân tay cụt, Kiều Phi Vũ cảm giác bụng của mình bắt đầu đau.

“Nếu hắn là quân nhân, không lý nào trên người chỉ có một khẩu súng, tôi đang tìm xem còn có vũ khí khác hay không.”

Vương Dương ngồi đưa lưng về phía Kiều Phi Vũ, không quay đầu lại, một lát sau, dường như là vui mừng đã phát hiện vật gì.

“Ô! Không tồi, còn có súng ngắn và lưu đạn nè! Thật đáng tiếc, nếu hắn không điên, có thể dùng mấy thứ này phòng thân.”

Cậu lấy ra súng và băng đạn moi từ bên trong phần chân tay cụt, đứng lên đưa cho Kiều Phi Vũ. Còn mình thì nhét lưu đạn vào trong túi quần, phòng ngừa tình huống đột xuất.

“Ông hãy cầm súng này trước đi, chờ chúng ta đi nữa để coi có phát hiện vũ khí gì không.”

“A…cậu không cần à?” Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương đưa khẩu súng cho mình dùng, nghi hoặc tại sao cậu không để cho chính bản thân.

“Ha ha, hiện tại tôi xài đao thuận tay ~ hơn nữa, anh bạn, tôi cũng không muốn lỡ đụng quái vật, còn phải lo bảo vệ đằng trước đằng sau cái gì. Ông có súng rồi có thể giúp đỡ mọi người.”

Này mọi người, không cần Vương Dương nói Kiều Phi Vũ cũng hiểu được. Đó chính là ở trong nhóm một cặp thể lực yếu nhất bây giờ còn bị thương Lý Du và Phương Chí Hoành.

Quả thật mọi người cần đề cao sức chiến đấu, nếu không, sắp tới lại sẽ có người hy sinh.

“Vậy được rồi, tôi lấy khẩu súng này.” Kiều Phi Vũ vươn tay nhận lấy, cảm giác khi tay chạm vào có chất lỏng dính dính. Gã dường như biết đó là cái gì, khóe miệng run rẩy.

“Ừm…còn có máu trên vỏ súng, ông nhớ lau khô rồi hãy dùng, đừng để trượt tay.”

Gặp Kiều Phi Vũ cầm súng trong tay dính đầy máu tươi, Vương Dương cười đến sáng lạn.

“Cậu…”

Kiều Phi Vũ khóe miệng co rút, lặng lẽ nhận lấy súng, tay kia vội lấy khăn từ trong túi quần để lau sạch tay dính đầy máu.

Ai….thật quá ghê tởm…..





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện