Quân lính gác cổng nhìn kỵ binh dũng mãnh lên mặt quát nạt, trong lòng quả thật rất tức giận.

Một tên cứ mở miệng là cãi lại, tên kia thấy Điển Mãn mặc áo giáp sáng loáng, ngồi trên con ngựa uy phong, khí khái phi phàm đó chắc chắn không phải quan viên bình thường.

Hắn vội vàng giữ chặt đồng bọn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.

"Mau mở cửa thành!"

Đồng thời, người đàn ông có dáng vẻ môn bá kia tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị nào là Đặng huyện lệnh?"

Đặng Tắc bước ra từ trong xe, gật đầu với môn bá đó, "Ta chính là Đặng Tắc… Triều đình đã phát công văn đến từ lâu, ngươi có nhận được không?"

"A, tại hạ đã nhận được. Vài ngày trước, Trần Thái Thú còn phái người tới thông báo, nhưng bởi vì không biết hành trình của Huyện lệnh nên không nghênh đón từ xa, xin Huyện lệnh thứ tội."

Khi các quan mới nhậm chức, trước tiên triều đình phải gửi công văn tới Thái Thú của các quận.

Rồi sau đó, Thái Thú các quận lại sai người thông báo đến các huyện thành trực thuộc, để các quan viên đang giữ chức sẽ có sự chuẩn bị trước, bàn giao cho quan viên mới nhậm chức.

Có điều huyện Hải Tây rất lâu đã không có ai cai quản, lần trước có huyện lệnh đã là chuyện của năm ngoái rồi.

Cho nên Thái Thú quận Quảng Lăng là Trần Đăngchỉ cần thông báo tình hình cho người dân trong huyện được biết. Nếu nha huyện không có người thì sẽ có người ở địa phương chịu trách nhiệm nghênh đón. Nói chung, trong những trường hợp này, mọi người đều sẽ cố hết sức làm tốt, tránh gây ra những phiền toái không đáng có.

Tình hình ở Hải Tây hình như rất đặc biệt!

Tào Bằng ngồi chắc trên con Chiếu Dạ Bạch, gật đầu với Đặng Tắc, sau đó khoát tay ý bảo đội xe khởi hành.

Môn bá kêu quân lính gác cửa tránh ra rồi tiến lên trước dẫn đường. Một hàng xe tiến vào thành, liền thấy đường xá tối om không một ánh đèn, khắp nơi là cảnh tượng thê lương. Còn sớm mà các cửa hàng cửa hiệu lớn nhỏ hai bên đường đều đã rục rịch đóng cửa. Chỉ còn lại mấy chỗ bán hàng rong vẫn chịu khó buôn bán… Trong đêm đông vắng lặng hiu quạnh, dường như không người đi lại. Vì thế các sạp hàng rong cũng vắng vẻ như thế, không thấy một bóng người khách nào.

Tân huyện lệnh lần đầu tới, văn võ lại trốn đâu hết, danh gia vọng tộc cũng chẳng thấy tung tích đâu.

Huyện Hải Tây này quả nhiên có cá tính!

Biết rõ thượng quan sắp tới nhưng lại chỉ phái môn bá tiếp đón…

Kiểu ra uy này quả lợi hại!

Tào Bằng hơi nhếch miệng lên, liên tiếp cười nhạt.

Càng như thế, chẳng phải càng chứng tỏ, vấn đề ở huyện Hải Tây này không nhỏ sao? Hắn quay đầu nói Vương Mãi: "Hổ đầu ca, cảm giác so với thị trấn Trung Dương của chúng ta thế nào?"

"Mẹ nó, giống như sắp chết hết cả rồi ấy, so làm sao được với sự náo nhiệt của thị trấn Trung Dương."

Hứa Nghi ghìm ngựa, đợi Tào Bằng một lúc.

"A Phúc, người ở nơi này hình như không hoan nghênh chúng ta."

"Không phải hình như, mà đúng là thế… Có điều không sao cả, chúng ta đã đến đây rồi, tóm lại phải xem xem nơi này có gì huyền diệu."

"Hả?"

Hứa Nghi sửng sốt một chút, tựa hồ đã dần hiểu được hàm ý trong lời Tào Bằng.

Hắn có chút lỗ mãng, có chút dũng mãnh… Nhưng dù sao cũng là con cháu đại tộc, ít nhiều cũng biết một vài âm mưu quỷ kế.

"A Phúc, ý của ngươi là…"

Tào Bằng đưa tay lên môi, xuỵt một cái.

Ý đó chính là: ngươi biết, ta biết, không cần phải nói!

Hứa Nghi chợt giật mình, gật đầu, không nói thêm.

Đoàn xe đi qua một chiếc cổng vòm, liền thấy trên một mặt tường cao lớn ven đường được chia làm hai vạch trái phải. Tuy nhiên, bức tường đã bị tàn phá, có vài chỗ đổ sập xuống. Đứng ở bên ngoài bức tường, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.Đó là một căn nhà, có gian chính và hai chái nhà, còn có hai mảnh sân.

Lướt qua kiến trúc trong bức tường, loáng thoáng có thể nhìn những căn nhà cao lớn, kiên cố.

Nơi này, hẳn là bức tường phía sau của nha huyện!

Rẽ phải, men theo bức tường cao đi về phía đông, hướng phía bắc, rồi lại phía tây...

Đi thẳng đến một cánh cửa lớn sơn màu đen xì, trên đó được treo một tấm mộc bài bị mưa gió bào mòn.

Tấm bảng hơi nghiêng lệch, còn có nét chữ của nha huyện Hải Tây.

Môn bá cúi người bẩm tấu: "Đặng Huyện lệnh, nơi này chính là nha huyện."

Đây là nha huyện sao?

Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải xuống xe ngựa, đứng ở dưới bậc thềm cửa, ngẩng đầu nhìn lên.

Bên cạnh cửa mạng nhện kết đầy, mặt đất bẩn thỉu, nhìn không ra rốt cuộc đã bao lâu không ai quét dọn. Cọc buộc ngựa bên cạnh đã gãy đôi, cơ bản không dùng được nữa. Trong khi đó cánh cửa lớn đen xì đó đang đóng chặt, sau cánh cửa im ắng, lặng ngắt như tờ.

"Gọi cửa!"

Sắc mặt của Đặng Tắc càng lúc càng sa sầm lại.

Chu Thương không nói gì liền xông lên bậc thang, đập tay rầm rầm vào cửa.

"Ai đó, ai đó!"

"Mở cửa."

Một tên gia đinh tướng người thấp bé bước ra, mặt mũi hung tợn, râu mọc lởm chởm.

Hắn giơ cây đèn cầy trong tay lên, dò xét Chu Thương từ trên xuống dưới, sau đó há mồm quát: "Cái tên đen xì nhà ngươi thật không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết nha môn này luôn đóng chặt cửa sao? Trong nhà có người chết, con dâu thì bỏ trốn theo người ngoài, gõ, gõ, gõ cái mẹ ngươi ấy!"

Tính cách của Chu Thương thế nào?

Cương trực dữ dằn!

Chưa nói tới việc tham gia Khăn Vang, từng làmsơn tặc… Vì đi theo Đặng Tắc nên mới sửa được chút ít tính tình.

Nhưng hắn đã phải chịu nỗi nhục nhã này, lập tức giận tím mặt liền giơ tay ra túm chặt cổ áo tên môn đinh đó lại, sau đó dùng lực cánh tay nâng bổng môn đinh lên, hướng về phía chiếc cột trụ bên cạnh cánh cửa chính sơn màu đen xì, đập liên tục mười mấy phát, ""Loại đê tiện chó má, còn dám nói năng lỗ mãng, lão tử sẽ vặn đầu ngươi."

Môn đinh khóc lóc cầu xin tha thứ liên tục, Chu Thương mới bỏ qua.

Tào Bằng ở trên ngựa, cũng không tới ngăn cản mà chỉ thờ ở nhìn.

Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Ở ngã tư đường đằng xa có bóng người chợt xuất hiện rồi thoáng chốc lại không còn động tĩnh.

Trong lòng cười nhạt: xem ra, nước ở huyện thành Hải Tây đục lắm!

Hắn xoay người xuống ngựa, hô một tiếng: "Chu thúc, đừng dong dài với hắn, vào đã rồi hãy nói."

"Đây là nha huyện, các ngươi…"

"Đồ mù, tân Đặng huyện lệnh ngay trước mắt ngươi, còn không mở cửa nha môn ra cho ta ngay, tới tham kiến đi chứ hả?"

Nói rồi Chu Thương đẩy cánh cửa nha môn đen xì

Đâu ngờ, hắn căn bản không hề dùng lực thì đại môn đã đổ rầm một cái xuống đất.

"Cái này......"

"Quên đi, chúng ta đi vào đã rồi nói sau."

Đặng Tắc và Bộc Dương Khải sánh bước tiến vào, mấy người Tào Bằng, Điển Mãn, Hứa Nghi đi sát theo sau.

Bốn mươi tên tùy tùng lập tức xuống ngựa xếp hàng bên ngoài cửa nha môn. Còn có mười mấy gia nô theo hầu mua ở Hạ Bì, dưới sự chỉ huy của Hồ Ban, bọn chúng dỡ xe ngựa, chuyển hành lý… Trước cửa nha huyện Hải Tây vắng vẻ, nay đột nhiên trở nên náo nhiệt, kéo theo cả bầu không khí trong huyện thành hiu quạnh này lại hết sức huyên náo.

Chu Thương và Hạ Hầu Lan tìm được cây đuốc đốt lên.

Nhờ ánh sáng đó, Đặng Tắc nhìn quanh bốn phía trong viện, rồi dừng lại ở sân trước gian chính.

Cửa sổ đối diện gian nhà chính nha môn đóng chặt, giấy dán cửa rách tung toé, không ra thể thống gì. Trong viện, trong phòng là một mảng tối đen, không một bóng người.

Đặng Tắc đột nhiên thấy tâm trạng buồn bực khó chịu quanh quẩn trong đầu.

Hắn bảo Chu Thương dẫn tên môn đinh lại, mặt u ám nhìn y không nói câu gì.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt Đặng Tắc lạnh lẽo. Môn đinh chỉ cảm thấy đột nhiên ớn lạnh cả người, vội vàng quỳ phục xuống.

"Ngươi là ai?

Môn đinh lắp bắp đáp: "Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Mạch Thành."

"Mạch Thành, ngươi làm gì?"

"Tiểu...... Tiểu nhân là cai ngục của bản nha."

"Nha huyện này sao lại rách nát như thế?"

"Bẩm, bẩm đại nhân, bản nha đã nhiều năm không được sử dụng, thế cho nên, thế cho nên......"

"Ấn tín và triện của nha huyện ở nơi nào?"

"Đại nhân, ấn tín và triện của bản nha ba năm trước đây không biết tung tích ở đâu, các đại nhân sau này đều do Châu Mục và Thái Thú ủy nhiệm, vì thế không cần ấn tín và triện."

"Sai dịch đâu?"

"Sai dịch, sai dịch đã không có từ lâu rồi."

"Đồ hỗn trướng!" Đặng Tắc giận tím mặt, "Theo như ngươi nói, cả huyện Hải Tây này chỉ có một mình ngươi tận trung với chức vụ sao?"

"A......"

"Đãi dịch đâu? Thư sai đâu? Cả tuần binh đâu nữa?"

"Cái này…"

"Bản nha đã hai năm chưa từng chiêu mộ đãi dịch, thư sai lại càng chưa từng có. Còn về tuần binh, trước đây thật ra có. Tuy nhiên sau khi binh Tào duyện sử trước kia là Phùng Siêu đi khỏi thì tuần binh cũng giải tán. Trong nha huyện này hiện giờ quả thật chỉ còn lại một mình tại hạ trông coi."

Đặng Tắc cười nhạt, "Đúng là một người trung thành."

Hắn quay đầu nhìn sang Bộc Dương Khải, chỉ thấy Bộc Dương Khải cũng không nói gì, chỉ gật đầu với hắn.

"Người đâu, nhốt hắn vào ngục đã, rốt cuộc chuyện gì đang quấy phá ở đây, bản quan sau khi điều tra rõ sẽ xử lý…"

"Vâng!"

Mạch Thành nghe thế, cực kỳ hoảng sợ.

"Đại nhân, tại hạ bị oan, tại hạ bị oan…"

Chu Thương tiến lên, giáng cho hắn một cái bạt tai, "còn dám nhiều lời, ta rút lưỡi ngươi."

Mạch Thành đối mặt với hung thần ác sát như Chu Thương đành phải nuốt nghẹn, không dám lên tiếng nữa.

"Đi thôi, tới đại lao của ngươi, dẫn đường phía trước đi."

"Đem những tên cướp này cũng đều nhốt hết lại."

"Vâng!"

Tào Bằng đứng ở cửa nha huyện, đột nhiên quay đầu nói với môn bá: "Ngươi rất nhàn rỗi hả?"

"Dạ?"

"Đi thôi, kể hết những chuyện xảy ra ở đây cho chủ của ngươi… Mặt khác giúp nói một câu, đó là Hải Tây này là địa hạt của Hán thất."

Môn bá nghe xong, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.

Hắn liếc nhìn Tào Bằng rồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Điển Mãn ngạc nhiên nhìn theo bóng của môn bá, "A Phúc, ý ngươi là…"

"Không có Huyện lệnh, không có văn võ lại viên, không có đãi dịch, không có thư sai, không có tuần binh… chỉ có môn tốt?" Tào Bằng cười ha hả nói: "Tam ca, nếu không ai cho ngươi bổng lộc, ngươi có đồng ý làm chuyện này không? Huyện Hải Tây này chẳng có thằng ngốc đâu!"

"Tên Mạch Thành kia cũng thế?"

"Dù sao, không đơn giản như hắn nói đâu."

Thử nghĩ xem, một công ty đã đóng cửa, ngay cả ông chủ cũng không thấy bóng dáng, mà lại có những nhân viên tận tâm trách nhiệm, nếu không là kẻ ngốc thì hẳn có mưu đồ khác. Tào Bằng có thể nghĩ ra được nguyên do trong đó thì Đặng Tắc và Bộc Dương Khải đương nhiên không có lý do gì không nhìn ra.

Chái nhà tiền viện nơi ở của tuần binh và nha tốt, trông trống không. Phía sau gian nhà chính là lao ngục, tương tự cũng không một bóng người. Không cần phải nói, nhà tù đã rất lâu không sử dụng nên cửa lao không còn vững chắc.

"A Phúc, chúng ta vào công đường và nha thính xem."

"Được!"

Tào Bằng đón lấy cây đuốc trong tay Đặng Phạm rồi đi theo Đặng Tắc và Bộc Dương Khải tiến vào cửa công đường.

Đẩy cửa ra, tiếng bản lề cót két do bị rỉ vang lên. Bước vào trong phòng thì thấy khắp nơi đều giăng đầy mạng nhện. Khăn bàn màu đỏ tươi phủ trên bàn xử án cũng đã phai màu. Khi Tào Bằng đi qua, mấy con chuột đen xì đột nhiên chạy ra khiến Tào Bằng nhảy dựng lên.

"Không ngờ, Hải Tây lại rách nát như vậy!"

Bộc Dương Khải không nén được tiếng thở dài thườn thượt

Nơi này thật sự vẫn là thiên hạ của Hán thất sao?

Hắn đang định bày tỏ cảm xúc thì chợt nghe thấy những tiếng ồn áo huyên náo vang ra từ tiền viện.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Đặng Tắc xoay người nhìn ra ngoài.

Lúc này, chỉ thấy Hạ Hầu Lan hớt hơ hớt hải chạy vào, "Đại nhân, thủ lĩnh của đám cướp chặn đường lúc nãy kêu muốn gặp đại nhân, nói có chuyện quan trọng bẩm báo."

"Hả?"

Đặng Tắc không khỏi ngây người, có vẻ không nghĩ ra đám cướp này có chuyện gì muốn nói.

"Anh rể, nơi này thật sự quá… Chúng ta vào trong chái nhà nói chuyện đi. Ban nãy đệ quan sát một vòng, thấy gian phòng đó là còn có thể đặt chân."

"Cũng đành phải vậy."

Đặng Tắc từng nghĩ tới các chuyện xảy ra sau khi hắn tới Hải Tây.

Tuy nhiên hắn không bao giờ ngờ được lại xảy ra tình trạng như thế…

Trong chính nha huyện của mình muốn nói chuyện với mọi người, ngay cả chỗ nói chuyện cũng không có, mà phải chạy tới nhà dưới của bọn nha dịch để gặp người khác.

Nghĩ đến đây, Đặng Tắc không khỏi nở nụ cười đau khổ.

"Bộc Dương tiên sinh, chúng ta cùng đi chứ?"

Bộc Dương Khải vừa cười vừa nói: "Ta cũng đang có ý này."

Tào Bằng cùng hai người đi ra khỏi nha thính, tiến thẳng đến chái nhà.

Vừa bước vào, chỉ thấy Vương Mãi cùng Đặng Phạm đang nhìn chằm chằm một thanh niên. Thanh niên đó mặc quần áo đen, quỳ trên mặt đất. Búi tóc lòa xòa, trên trán còn có một vết thương thâm đen. Thấy đám Đặng Tắc tiến vào, người thanh niên kia có vẻ rất kích động, chuẩn bị đứng lên. Vương Mãi mau tay nhanh mắt, tiến lên nắm chặt lấy vai hắn, lạnh lùng quát: "Thành thật đi, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!"

"Ta không phải kẻ cướp!"

Người thanh niên la lớn.

Đặng Tắc cười nhạt: "Chặn đường cướp của, không phải kẻ cướp thì là cái gì?"

"Ta không phải kẻ cướp, ta thật sự không phải kẻ cướp… Ở huyện thành Hải Tây này, kẻ cướp thực sự không phải là ta mà là người khác!"

Người thanh niên kích động kêu gào,ra sức giãy dụa.

Vương Mãi cùng Đặng Phạm đè mạnh hắn xuống, miệng liên tục quát tháo.

Đặng Tắc nhíu mày một túc, nhìn người thanh niên kia, mãi không nói lời nào.

Còn Tào Bằng, sau khi bước vào đã đứng bên cạnh quan sát người thanh niên. Thấy người đó kích động như thế, hắn liền đi ra ngoài bảo người múc một gầu nước giếng, sau đó đi vào dơ tay lên dội nước xuống mặt người thanh niên. Người đó giật mình, thở hổn hển, không còn giãy dụa nữa.

"Ngươi...... Là Phùng Siêu?"

"Hả?"

Người thanh niên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Tào Bằng.

Không chỉ hắn cảm thấy bất ngờ mà ngay cả Đặng Tắc và Bộc Dương Khải cũng không hiểu ra sao.

Phùng Siêu, là ai?

Tào Bằng hít một hơi, trầm giọng nói: "Phùng Siêu, binh Tào duyện sử huyện Hải Tây. Ban nãy ta nghe Mạch Thành nói về sự mất tích ly kỳ của ngươi trước đây… Ha ha, ngươi xem ngươi, tuy đã thay đổi quần áo nhưng được chải chuốt cầu kỳ chỉnh tề, lại còn đi giày đen, đây không phải những thứ mà kẻ cướp bình thường có thể mặc được… Anh rể, đệ nghĩ hắn đích thực không phải là kẻ cướp, kể cả những tên cướp chặn đường kia… Bọn chúng là tuần binh của huyện này, đúng không?"

Phùng Siêu hoảng sợ nhìn Tào Bằng mãi nói không ra lời.

"Các ngươi không phải kẻ cướp, các ngươi là cường đạo... cường đạo do tuần binh giả dạng!"

Đặng Tắc nhíu mắt lại, ánh mắt sắc lạnh.

Tào Bằng cười nói: "Ngươi đừng phủ nhận, thật ra nếu muốn chứng minh, rất đơn giản. … Ta chỉ cần lôi Mạch Thành tới đây, hắn sẽ thành thật khai báo.

A, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Hai năm trước, huyện Hải Tây từng có quá một vị Huyện lệnh, tên là Phùng Viên. Đây là người Hứa Đô, cũng vị quan cuối cùng mà triều đình phái tới. Đáng tiếc, vị Phùng huyện lệnh Phùng Viên chỉ làm huyện lệnh được hai tháng đã bị đạo phỉ tập kích Hải Tây, bị giết trong loạn lạc… Hình như ông ta có một đứa con trai, cùng ông tới huyện Hải Tây. Sau này cũng không có tin tức của người này…"

Đặng Tắc vỗ tay, "Đúng vậy, đích thật là có chuyện như vậy."

Tào Bằng cười ha hả nhìn người thanh niên, "Phùng Siêu, Phùng binh tào duyện sử! Tốt lắm, giờ có thể nói, làm quan êm đẹp không làm, tội gì đi làm cướp?"

Hai gò má của Phùng Siêu co giật dữ dội, nhìn đám Đặng Tắc mãi không cất được nên lời!

Câu chuyện của huyện Hải Tây sắp sửa bắt đầu.

Rất nhiều người lên tiếng khiến cho Đặng Tắc đứng ở trước sân khấu, luôn có chút gì đó không được thoải mái lắm.

Thật ra, mọi thứ ở huyện Hải Tây vẫn là Tào Bằng trước tiên. Đồng thời, hắn sẽ đạt được tước vị rất nhanh, dần dần nổi bật.

Câu chuyện mới chỉ vừa mở màn.

Sức mạnh thật sự của Tào Bằng cũng được bắt đầu từ đây.

Môn bá nghe xong, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.

Hắn liếc nhìn Tào Bằng rồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Điển Mãn ngạc nhiên nhìn theo bóng của môn bá, "A Phúc, ý ngươi là…"

"Không có Huyện lệnh, không có văn võ lại viên, không có đãi dịch, không có thư sai, không có tuần binh… chỉ có môn tốt?" Tào Bằng cười ha hả nói: "Tam ca, nếu không ai cho ngươi bổng lộc, ngươi có đồng ý làm chuyện này không? Huyện Hải Tây này chẳng có thằng ngốc đâu!"

"Tên Mạch Thành kia cũng thế?"

"Dù sao, không đơn giản như hắn nói đâu."

Thử nghĩ xem, một công ty đã đóng cửa, ngay cả ông chủ cũng không thấy bóng dáng, mà lại có những nhân viên tận tâm trách nhiệm, nếu không là kẻ ngốc thì hẳn có mưu đồ khác. Tào Bằng có thể nghĩ ra được nguyên do trong đó thì Đặng Tắc và Bộc Dương Khải đương nhiên không có lý do gì không nhìn ra.

Chái nhà tiền viện nơi ở của tuần binh và nha tốt, trông trống không. Phía sau gian nhà chính là lao ngục, tương tự cũng không một bóng người. Không cần phải nói, nhà tù đã rất lâu không sử dụng nên cửa lao không còn vững chắc.

"A Phúc, chúng ta vào công đường và nha thính xem."

"Được!"

Tào Bằng đón lấy cây đuốc trong tay Đặng Phạm rồi đi theo Đặng Tắc và Bộc Dương Khải tiến vào cửa công đường.

Đẩy cửa ra, tiếng bản lề cót két do bị rỉ vang lên. Bước vào trong phòng thì thấy khắp nơi đều giăng đầy mạng nhện. Khăn bàn màu đỏ tươi phủ trên bàn xử án cũng đã phai màu. Khi Tào Bằng đi qua, mấy con chuột đen xì đột nhiên chạy ra khiến Tào Bằng nhảy dựng lên.

"Không ngờ, Hải Tây lại rách nát như vậy!"

Bộc Dương Khải không nén được tiếng thở dài thườn thượt

Nơi này thật sự vẫn là thiên hạ của Hán thất sao?

Hắn đang định bày tỏ cảm xúc thì chợt nghe thấy những tiếng ồn áo huyên náo vang ra từ tiền viện.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Đặng Tắc xoay người nhìn ra ngoài.

Lúc này, chỉ thấy Hạ Hầu Lan hớt hơ hớt hải chạy vào, "Đại nhân, thủ lĩnh của đám cướp chặn đường lúc nãy kêu muốn gặp đại nhân, nói có chuyện quan trọng bẩm báo."

"Hả?"

Đặng Tắc không khỏi ngây người, có vẻ không nghĩ ra đám cướp này có chuyện gì muốn nói.

"Anh rể, nơi này thật sự quá… Chúng ta vào trong chái nhà nói chuyện đi. Ban nãy đệ quan sát một vòng, thấy gian phòng đó là còn có thể đặt chân."

"Cũng đành phải vậy."

Đặng Tắc từng nghĩ tới các chuyện xảy ra sau khi hắn tới Hải Tây. Tuy nhiên hắn không bao giờ ngờ được lại xảy ra tình trạng như thế…

Trong chính nha huyện của mình muốn nói chuyện với mọi người, ngay cả chỗ nói chuyện cũng không có, mà phải chạy tới nhà dưới của bọn nha dịch để gặp người khác.

Nghĩ đến đây, Đặng Tắc không khỏi nở nụ cười đau khổ.

"Bộc Dương tiên sinh, chúng ta cùng đi chứ?"

Bộc Dương Khải vừa cười vừa nói: "Ta cũng đang có ý này."

Tào Bằng cùng hai người đi ra khỏi nha thính, tiến thẳng đến chái nhà.

Vừa bước vào, chỉ thấy Vương Mãi cùng Đặng Phạm đang nhìn chằm chằm một thanh niên. Thanh niên đó mặc quần áo đen, quỳ trên mặt đất. Búi tóc lòa xòa, trên trán còn có một vết thương thâm đen. Thấy đám Đặng Tắc tiến vào, người thanh niên kia có vẻ rất kích động, chuẩn bị đứng lên. Vương Mãi mau tay nhanh mắt, tiến lên nắm chặt lấy vai hắn, lạnh lùng quát: "Thành thật đi, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!"

"Ta không phải kẻ cướp!" Người thanh niên la lớn.

Đặng Tắc cười nhạt: "Chặn đường cướp của, không phải kẻ cướp thì là cái gì?"

"Ta không phải kẻ cướp, ta thật sự không phải kẻ cướp… Ở huyện thành Hải Tây này, kẻ cướp thực sự không phải là ta mà là người khác!"

Người thanh niên kích động kêu gào,ra sức giãy dụa.

Vương Mãi cùng Đặng Phạm đè mạnh hắn xuống, miệng liên tục quát tháo.

Đặng Tắc nhíu mày một túc, nhìn người thanh niên kia, mãi không nói lời nào.

Còn Tào Bằng, sau khi bước vào đã đứng bên cạnh quan sát người thanh niên. Thấy người đó kích động như thế, hắn liền đi ra ngoài bảo người múc một gầu nước giếng, sau đó đi vào dơ tay lên dội nước xuống mặt người thanh niên. Người đó giật mình, thở hổn hển, không còn giãy dụa nữa.

"Ngươi...... Là Phùng Siêu?"

"Hả?" Người thanh niên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Tào Bằng.

Không chỉ hắn cảm thấy bất ngờ mà ngay cả Đặng Tắc và Bộc Dương Khải cũng không hiểu ra sao.

Phùng Siêu, là ai?

Tào Bằng hít một hơi, trầm giọng nói: "Phùng Siêu, binh Tào duyện sử huyện Hải Tây. Ban nãy ta nghe Mạch Thành nói về sự mất tích ly kỳ của ngươi trước đây… Ha ha, ngươi xem ngươi, tuy đã thay đổi quần áo nhưng được chải chuốt cầu kỳ chỉnh tề, lại còn đi giày đen, đây không phải những thứ mà kẻ cướp bình thường có thể mặc được… Anh rể, đệ nghĩ hắn đích thực không phải là kẻ cướp, kể cả những tên cướp chặn đường kia… Bọn chúng là tuần binh của huyện này, đúng không?"

Phùng Siêu hoảng sợ nhìn Tào Bằng mãi nói không ra lời.

"Các ngươi không phải kẻ cướp, các ngươi là cường đạo... cường đạo do tuần binh giả dạng!"

Đặng Tắc nhíu mắt lại, ánh mắt sắc lạnh.

Tào Bằng cười nói: "Ngươi đừng phủ nhận, thật ra nếu muốn chứng minh, rất đơn giản. … Ta chỉ cần lôi Mạch Thành tới đây, hắn sẽ thành thật khai báo.

A, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Hai năm trước, huyện Hải Tây từng có quá một vị Huyện lệnh, tên là Phùng Viên. Đây là người Hứa Đô, cũng vị quan cuối cùng mà triều đình phái tới. Đáng tiếc, vị Phùng huyện lệnh Phùng Viên chỉ làm huyện lệnh được hai tháng đã bị đạo phỉ tập kích Hải Tây, bị giết trong loạn lạc… Hình như ông ta có một đứa con trai, cùng ông tới huyện Hải Tây. Sau này cũng không có tin tức của người này…"

Đặng Tắc vỗ tay, "Đúng vậy, đích thật là có chuyện như vậy."

Tào Bằng cười ha hả nhìn người thanh niên, "Phùng Siêu, Phùng binh tào duyện sử! Tốt lắm, giờ có thể nói, làm quan êm đẹp không làm, tội gì đi làm cướp?"

Hai gò má của Phùng Siêu co giật dữ dội, nhìn đám Đặng Tắc mãi không cất được nên lời!

Câu chuyện của huyện Hải Tây sắp sửa bắt đầu.

Rất nhiều người lên tiếng khiến cho Đặng Tắc đứng ở trước sân khấu, luôn có chút gì đó không được thoải mái lắm.

Thật ra, mọi thứ ở huyện Hải Tây vẫn là Tào Bằng trước tiên. Đồng thời, hắn sẽ đạt được tước vị rất nhanh, dần dần nổi bật.

Câu chuyện mới chỉ vừa mở màn.

Sức mạnh thật sự của Tào Bằng cũng được bắt đầu từ đây.

Hồ Ban chỉ huy người dọn dẹp sạch sẽ thư phòng và phòng ngủ trước.

Sau khi dội mấy thùng nước giếng, mặt đất cuối cùng đã khôi phục được màu sắc vốn có. Những thứ ô uế như bụi bẩn và cứt chuột được rửa trôi ra ngoài theo rãnh nước. Tất cả cửa sổ đều được mở, gió lạnh thổi vào cuốn đi những luồng khí ẩm thấp hôi tanh lưu cữu trong phòng.

Có điều, muốn vào ở ngay, e rằng cũng không thể được.

Trong gian chái nhà, Phùng Siêu khóc lóc nghẹn ngào.

"Không phải ta muốn làm kẻ trộm, thật sự bất đắc dĩ mà thôi."

Đặng Tắc hỏi: "Cái gì gọi là bất đắc dĩ?"

Phùng Siêu nghe Đặng Tắc hỏi, nước mắt rơi như mưa.

Vốn là, hơn hai năm trước, phụ thân của Phùng Siêu là Phùng Viên, đầu tiên là phụ tá của Từ Châu mục Đào Khiêm. Lúc ấy Từ Châu không hỗn loạn như bây giờ, vấn đề của huyện Hải Tây đã trở thành hiểm họa bên trong của Đào Khiêm. Huyện Hải Tây dù địa thế hoang vắng nhưng là đầu mối then chốt của con đường muối nối liền khu vực Lưỡng Hoài. Do sự hỗn loạn của huyện Hải Tây đã làm cho con đường muối Lưỡng Hoài gặp trở ngại, thêm vào đó còn bị hào tộc địa phương điều khiển, khiến cho thuế muối của Từ Châu bị thất thoát rất lớn. Đào Khiêm muốn chấn chỉnh lại Hải Tây, liền tiến cử lên triều đình khi đó ở Trường An để cho Phùng Viên làm Hải Tây lệnh.

Sau khi Đổng trác dời đô khỏi Trường An đến nay, hắn vẫn luôn thử hồi phục mối quan hệ với chư hầu Quan Đông, chia rẽ lực lượng của chư hầu Quan Đông. Cho nên Đào Khiêm rất dễ dàng nhận được sự ủy nhiệm của triều đình, Phùng Viên mang chiếu lệnh triều đình tới Hải Tây nhậm chức.

Phùng Viên là người rất chăm chỉ và cũng hết sức trách nhiệm.

Khi vừa nhậm chức, ông đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn cục diện hỗn loạn ở huyện Hải Tây.

Chỉ là, Phùng Viên làm quá mạnh, dẫn tới động chạm vào lợi ích của rất nhiều người.

Sau hai tháng nhậm chức, một đám đạo tặc đột nhiên tập kích Hải Tây. Phùng Viên vội vàng ứng chiến, thế nhưng sức một người chẳng làm được gì, ông bị đạo tặc giết chết, thi thể bị treo trên cửa phòng tiếp đón bên ngoài thành Hải Tây suốt ba ngày liền mới được phát hiện. Phùng Siêu lúc ấy nhậm chức Tào duyện sử của huyện Hải Tây, sau khi biết được tin đã vô cùng phẫn nộ. Tuy nhiên đám đao tặc không hề để lại bất kỳ dấu vết nào, hắn cũng không biết nên như thế nào mới có thể báo thù.

Vốn định thông qua Đào Khiêm, nhưng lại không ngờ năm đó đã xảy ra chuyện thuộc cấp của Đào Khiêm sát hại Tào Tung.

Tào Tháo vì báo thù cho cha đã huy động binh lính thảo phạt Từ Châu..."

Đào Khiêm đối mặt với tình thế nguy cấp, quân Tào Tháo vây bốn mặt, lúc đó đâu còn để ý tới chuyện của Hải Tây nữa?

Không lâu sau, vì Lã Bố công chiếm Bộc Dương, nên Tào Tháo đành phải thu binh quay về. Đào Khiêm tiếp đó bị bệnh năng, trước lúc lâm chung đã phó thác Từ Châu cho Lưu Bị.

Nhắc tới Lưu Bị, Phùng Siêu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.

"Tướng quân trấn đông cũng mặc kệ sao?"

"Đừng nhắc đến tên bán nước đó!"

Phùng Siêu nổi giận gầm rú "Lưu Huyền Đức, đồ bán nước!"

Tào Bằng nghe thấy không khỏi ngạc nhiên.

Chịu ảnh hưởng của "Tam Quốc Diễn Nghĩa", ấn tượng của Tào Bằng đối Lưu Bị về tổng thể mà nói, cũng không phải quá xấu.Trong trí nhớ của hắn, Lưu Bị hẳn là một bậc trưởng bối ôn hòa và nho nhã. Mặc dù sau này hắn đã bớt yêu quý Lưu Bị đi nhiều, sau khi tái sinh, càng phát hiện Lưu Bị không như những gì đời sau truyền lại, thanh danh vang dội. Tư Mã khen ngợi Lưu Bị, có chí lớn; Còn Quách Gia lại cho rằng, Lưu Bị là kẻ giả nhân giả nghĩa.

Phiên bản này đã gây xôn xao dư luận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện