Ngoài tường, bóng người lờ mờ chợt biến mất.

Tào Bằng cũng bật cười!

"Tiên sinh có khí thế dũng mãnh cuồn cuộn, chư tà không thể xâm phạm được!"

"Hừ."

Bộc Dương Khải hừ một tiếng, xoay người bước đi.

"Hữu học, xem ra bước đầu tiên để chúng ta sống yên ở Hải Tây còn phải bắt tay từ bức tường ở sân này.Huyện nha đại diện cho uy nghiêm của triều đình.

Nếu bị người ta rình rập dễ dàng thế thì còn ra thể thống gì nữa?" Bộc Dương Khải vốn nghĩ rằng, muốn sống yên ở Hải Tây thì phải mau chóng giải quyết "tam hại".

Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ cần phải xây dựng uy tín của triều đình trước. Xây dựng thế nào? Đương nhiên chính là bắt đầu từ bức tường ở sân của nha huyện này.

Có điều, Tào Bằng không phát hiện ra, khi Bộc Dương Khải đi ra khỏi cổng vòm của hậu viện liền khẽ nhếch miệng lên.

Tào Bằng mặc dù không trả lời vấn đề của hắn, nhưng trên thực tế, cũng đã đưa ra một đáp án tốt nhất.....

Thúc tôn vẫn có phần quá khích!

Sáng sớm, Trần Đăng bước đi vội vàng, xuyên qua đường mòn, đi tới cạnh hồ nước.

"Phụ thân, người gọi con đến có việc sao?"

Trần Khuê quay lưng về phía hắn, cũng không xoay người lại, "Tính ngày thì Hải Tây lệnh mà Tào Công bổ nhiệm chắc đã tới rồi."

"Phụ thân, chắc là trong một hai ngày này."

"Cử người theo dõi bên kia.

"

Trần Đăng hỏi: "Ý của phụ thân là…."

"Xem đã rồi sau hãy nói." Trần Khuê khẽ ho một tiếng, "Tên Đặng Tắc này, trước đây chưa bao giờ nghe nói đến tên của hắn, tự nhiên lại được Tào Công ủy thác trọng trách, tuyệt không phải là hạng người bình thường. Theo dõi kỹ Hải Tây, có bất kỳ biến động gì, nhất định phải lập tức báo cho ta biết."

"Dạ!" Trần Đăng chắp tay tuân mệnh.

- Phùng Siêu! - Hồ Ban đi một đôi giầy đen lên tiếng gọi.

Mấy người đang ở hậu viện nha môn, Chu Thương mang theo thủ hạ giám thị bọn họ. Mấy người này chính là đám đạo tặc cùng với Phùng Siêu, nhưng bọn họ còn một thân phận khác là tuần binh Huyện Hải Tây. Lúc này Đặng Tắc đang thiếu người nên dùng mấy người này để làm việc, không cần biết họ muốn làm việc hay không, chỉ cần có Chu Thương để ý bọn họ thì không muốn làm cũng không được. Phùng Siêu bỏ búa xuống, đứng dậy.

- Đi theo ta, công tử cần gặp ngươi. - Hồ Ban ra hiệu ý bảo Phùng Siêu đi theo.

Phùng Siêu hơi giật mình rồi chạy nhanh đi theo.

- Mau thay bộ quần áo khác, công tử đang chờ!

- Vị công tử nào? - À, trong huyền nha này, còn có mấy vị công tử? đi thôi, đi là biết ngay!

Hồ Ban nói vậy làm cho Phùng Siêu thấy khó hiểu, gãi đầu như hòa thượng. Hắn theo Hồ Ban, đầu tiên thay một bộ quần áo mầu xám, áo bên ngoài rộng, đi theo sau Hồ Ban, qua hậu viện, nhanh chóng đi tới cửa phòng lớn.

Ngoài cửa, Tào Bằng mặc bộ quần áo đen, đứng chắp tay. Điển Mãn và Hứa Nghi cũng thay bộ đồ mới, tay cằm roi ngựa. Vương Mãi và Đặng Phạm thấp giọng nói chuyện với nhau, hai người thấy Phùng Siêu đi tới, gật đầu, cũng không nói nhiều.

- Các vị công tử, tội nhân đã đưa tới...!

Tào Bằng nôn nóng phất tay:

- Được rồi, được rồi, cái gì mà tội nhân hay không tội nhân, ngươi muốn được tha thì đi với ta ra ngoài.

- A?

- Đừng nói với ta ngươi không quen thuộc nơi này! Nét mặt Tào Bằng không mang cảm xúc, nhìn không ra vui hay buồn.

- Chúng ta vừa đến, tình hình bên này như thế nào cũng không rõ ràng, ngươi ở đây hai năm, như vậy cũng hiểu biết tình hình ở đây. Dẫn chúng ta đi một vòng, nhân tiện giới thiệu về Huyện Hải Tây phong thổ nhân tình...được rồi, ở đây có món gì ngon?

- Ách...cái này tội nhân biết!

- Nếu thế chúng ta đi thôi. - Tào Bằng nói rồi dẫn mọi người đi. Hắn cũng không cưỡi ngựa, hình như là định đi bộ.

Điển Mãn và Hứa Nghi cười hì hì đi theo phía sau, thỉnh thoảng nói đùa hai câu.

- Phùng Siêu, đi đường nào? - Đứng ở ngã đường, Tào Bằng nói:

- Mặc dù ngươi là người dẫn đường nhưng đi lên một chút để mọi người có thể nói chuyện với nhau.

- Vâng... tội nhân nguyện dẫn đường.

Tâm lý Phùng Siệu đột nhiên có vô hạn cảm khái. Hai năm trước, hắn là con trai của huyện lệnh, hai năm sau, hắn là tù nhân của huyện Hải Tây. Thiếu niên trước mắt này không hề tầm thường., Trong lòng Phùng Siêu cảm thấy ảm đạm, đồng thời cũng chờ mong cho tương lai.

Hắn bước nhanh hai bước, đi trước dẫn đường.

Phùng Siêu khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi dễ nhìn. Theo như lời hắn, thì tổ tiên của hắn ở Hứa Đô, ở địa phương cũng có danh tiếng. Nhưng phụ thân Phùng Viên đi tới đây nhận chức thì gia đình chia rachia tách với gia đình cho nên đi theo Đào Khiêm. Sau mười hai năm được thăng lên làm huyện lệnh, không nghĩ tới chỉ hai tháng liền bị mất mạng.

Phùng Siêu không về quê, chuyện ở quê cũng không có ấn tượng, cho nên cũng không nói nhiều.

Từ huyện nha mọi người đi đến thành nam. Đầu tiên mọi người đi đến Hải Tây lâu tham quan, nhìn toàn cảnh Hải Tây.

Tòa tháp lâu này nghe nói xây dựng từ thời Tây Hán, lúc ấy Hải Tây quốc dưới sự trị vì của Lý Nghiễm Lợi, vì vậy xây dựng tòa tháp lâu này để kỷ niệm. Lúc đó nó có tên là Quan hải các, là nơi để Lý Nghiêm Lợi uống rượu, ngắm biển Nhưng mà, sau này Lý Nghiễm Lợi đầu quân cho Hung nô, cho nên Quan Hải Các không còn người để ý, dần dần trở thành một cảnh quan của địa phương.

- Bên kia là hồ sen, giữa hồ có núi.

Vào mùa hè, cảnh tượng trong ao rất đẹp, xung quanh bờ là những hàng liễu rủ xuống…. có điều vào mùa này, không khí xung quanh ao trở nên rất lạnh. Phùng Siêu đứng bên Tào Bằng giới thiệu phong cảnh Hải Tây.

- Đi về hướng bắc sẽ đến tập thị(chợ), lúc này tập thị đang buôn bán, nếu công tử có hứng thú cũng có thể đến đó tham quan. Dân cư ở Hải Tây không nhiều lắm, nhưng nếu so với các huyện chung quanh thì cũng tính là phồn hoa.

Quận Quảng Lăng được xây dựng vào năm thứ ba Hán Vũ Đế, Giang đô quốc đổi thành Quảng Lăng Quốc. Đến thời Thủy kiến quốc, đổi thành quận Giang Bình. Vào Đông Hán, quận Giang Bình lại đổi tên thành Quận Quảng Lăng, nơi đây trở thành huyện Quảng lăng. Một thời gian đấu tranh kịch liệt, Quận, quốc hai tên thay đổi mấy lần.

Năm thứ ba Thuận Vĩnh Đế, Quận Quảng Lăng có 11 huyện: Quảng Lăng, Giang Đô, Cao Bưu, Bình An, Lăng Huyền, Đông Dương, Xạ Dương, Diêm Độc, Điểm Huyền, Đường Ấp và Hải Tây. Huyện Hải Tây có vị trí đặc biệt, tiếp giáp phía đông là Quận Đông Hải, lân cận là Khúc Dương chỉ cách có một con sông. Đây có thể nói là vùng đất quan trọng đi tới các nơi. Nghe giọng của Phùng Siêu mang theo tự hào. Có lẽ hai năm đã đồng hóa hắn, làm hắn trở thành một người Hải Tây...

- Phùng Siêu, hôm qua ngươi nói Hải Tây có tam hại? - Đột nhiên Tào Bằng hỏi một câu làm cho Phùng Siêu sợ hãi. Hắn vội vàng nhìn chung quanh, trên tháp lâu trừ bọn họ không còn người ngoài nào. Tào Bằng dẫn theo hơn 10 tùy tùng, bảo vệ cầu thang.

Điển Mãn và Hứa Nghi đứng ở cửa sổ, nhìn phương xa mà chỉ trỏ. Lần đầu tiên bọn họ thấy biển, khó trảnh khỏi tò mò. Chỉ là khoảng cách rất xa, cho nên cũng không thấy rõ ràng.

Vương Mãi và Đặng Phạm đứng ở sau Tào Bằng, nhìn như bảo vệ hắn. Lúc này Phùng Siêu mới thở phào một hơi.

- Ta muốn biết Hải Tây còn có nhân vật nào không?... Ý của ta là có nhân vật đặc biệt nào không...a a, chúng ta đi tơi đây dù sao cũng phải bái phỏng một chút hương thân bản địa, hiểu biết tình huống.

- Hải Tây...nếu nói cũng không có nhân vật nào lớn. Bất quá thời tiên đế, từng có một người làm đến Hiếu Liêm, ở triều đình thăng chức lên Thái trung đại phu, tên Mạch Hùng. Nhưng cũng không làm bao lâu, nghe người ta kể không đến một tháng thì bị cắt chức, đuổi về Hải Tây. Người này là danh nhân ở đây. Năm giặc thái bình làm loạn, Mạch Hùng đại nhân còn tổ chức hương thân chống cự. Những năm gần đây tuổi ngài đã cao, thân thể không khỏe. Cho nên lâu rồi không thấy lộ diện. Tiên phụ còn tại chức từng bái phỏng người này, nhưng cũng chỉ gặp qua một lần. Như tiên phụ kể lại, thân thể của Mạch đại nhân rất kém, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu mà thôi. - Nói đến người này Phùng Siêu không khỏi cảm thán một tiếng.

- Nếu Mạch lão đại nhân còn khỏe thì Hải Tây cũng không trở thành như vậy.

- Mạch Hùng? Tào Bằng nhíu mày, ngay lập tức nhớ lại Mạnh Thành đã từng bị giam. Bất quá Tào Bằng không có hỏi gì, mà tò mò nhìn Phùng Siêu nói:

- Chẳng lẽ Mạnh lão đại nhân không có con cái? Ngài không ra mặt thì con của ngài cũng được mà?

- Mạch Nhân...quá nhu nhược. - Phùng Siêu cười khổ nói:

- Đúng là Mạch lão đại nhân có một người con trai độc nhất, tuổi gần 40. Người này thân thể yếu đuối, luôn uống rượu say xỉn, rất ít khi tỉnh táo. Huyện Hải Tây không có người động đến hắn nên Mạch lão thái gia cũng không ra mặt...đúng rồi, tên lao đầu trong huyền nha chính là họ hàng xa của Mạch lão thái gia, nghe nói mạnh lão rất yêu thích hắn, cho nên hắn mới làm việc ở huyền nha. Người này tính tình khó chịu cho nên cũng không được lòng người, không biết vì sao Mạch lão thái gia thích hắn. Mạch đại nhân đối với Mạch Thành không quá coi trọng, cho nên cũng không cùng hắn lui tới, mặc hắn ở lại huyền nha...!

Ngón tay Tào Bằng gõ gõ vào mép bàn, lộ vẻ trầm tư.

- Còn gì nữa?

- Ở thành Tây còn có một người, là Vương tiên sinh, tên Vương Thành. Người này từng học sách thánh hiền, tại đây mở một trường tư, dạy cho trẻ gần đó. Gia cảnh người này không tệ, cho nên cũng không tham tiền của. Nói chung ở đây cũng là một người rất có danh tiếng, là người lương thiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện