Trong căn phòng của huyện nha…
Bộc Dương Khải nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt khó tin. Còn Bộ Chất lại ngồi một bên, chăm chú nhìn xấp điều lệ trong tay. Cảm giác đầu óc hơi choáng váng. Những thứ này, nếu do người lớn, tỷ như mình hay Đặng Tắc làm thì Bộ Chất chắc chắn sẽ không có cảm giác như thế.
Nhưng người làm chuyện này lại là Tào Bằng. Hơn nữa từ đầu tới cuối, người bày ra chuyện này cũng là Tào Bằng. Mà năm nay hắn mới gần mười bốn tuổi ---- Ồ. Được rồi, theo cách nói của Tào Bằng, hắn sắp mười lăm tuổi rồi! Một thiếu niên mười lăm tuổi, có thể ra trận giết địch, có thể đánh nhau ở chiến trường. Nhưng nếu nói đi đàm phán... Bộ Chất thật sự không yên tâm lắm về Tào Bằng. Suy cho cùng, việc này phải cẩn thận, không cần đấm đá.
Vẻ mặt Tào Bằng lại uể oải, ủ dột nói: "Đao này của ta vẫn là nhẹ. Mấy tên khốn đó căn bản không cần bàn bạc đã đồng ý. Sớm biết như thế, ta đã tăng thuế quản lý lên một ngàn quan. Nhìn lũ đó đồng ý vui vẻ thế, tám trăm quan ít quá!"
Bộc Dương Khải cười gượng...
"Hữu học. Ngươi trưng thu các loại thuế này, rốt cuộc để làm gì?" - Bộ Chất buông những khế ước này xuống, nhìn Tào Bằng khẽ hỏi.
"Dùng làm gì đâu. Đương nhiên là nuôi quân."
"Hả?"
"Nếu không ta thành lập Tào duyện thự để làm gì?"
Bộc Dương Khải nheo mắt lại, nhìn Tào Bằng một lúc lâu mới khẽ hỏi: " Chẳng lẽ ngươi muốn tiêu diệt thổ phỉ?"
Tào Bằng đứng lên, bước ra khỏi thư phòng nhìn bốn phía. Sau đó cao giọng quát: "Hồ Ban, truyền lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tới gần thư phòng hai mươi bước." Nguồn tại http://Truyện FULL
"Vâng!"
Hồ Ban hiện giờ hình như đã trở thành quản sự của nha huyện. Theo đó Chu Thương, Hạ Hầu Lan, Phan Chương cũng được trọng dụng. Rất nhiều khi, Tào Bằng cũng không tiện luôn miệng quát bảo với bọn họ như trước.
Thấy Hồ Ban đáp. Tào Bằng lúc này mới yên tâm, quay người lại.
"Bộc Dương tiên sinh. Tử Sơn tiên sinh... Thật không dám dấu diếm, Đặng huyện lệnh chưa bao giờ thôi ý nghĩ bình định hải tặc. Chỉ có điều chúng ta đều biết. rằng lũ hải tặc ở trong huyện thành vẫn có tai mắt. Một khi chờ bổ sung quân cho Hải Tây, lũ hải tặc chắc chắn sẽ nghe được tin đồn, nên ra tay trước là tốt nhất. Cho nên, Đặng huyện lệnh đã bàn bạc với tại hạ, quyết định công bố với bên ngoài, chỉ nhận một trăm tuần binh, không tăng thêm quân nữa. Tuy nhiên đám quân này cần được mở rộng", cùng với sự ổn định của chúng ta ở huyện Hải Tây, sớm muộn gì cũng sẽ động chạm đến lợi ích của một số người. Đừng thấy hiện tại chúng ta sống yên ổn với hải tặc. Nhưng ta dám chắc, giữa chúng ta sớm muộn sẽ có xung đột sống chết."
Bộc Dương Khải cùng Bộ Chất không biểu lộ ra nét mặt, trầm ngâm không nói.
Thực ra, sao bọn họ không rõ đạo lý này chứ? Chẳng qua, bọn họ càng rõ hơn, một khi tăng cường quân trắng trợn, hải tặc tuyệt không để mặc cho Đặng Tắc làm đâu.
"Ngươi thành lập Tào duyện thự…"
"Hải Tây cần ổn định, chợ búa càng cần ổn định. Ta lấy cớ sửa chợ, âm thầm chiêu mộ thêm binh. Số người cũng sẽ không nhiều lắm, chừng trăm người. Đến lúc đó ta sẽ đem những người này giao cho Ngũ Ca cùng Thất ca quản lý, mượn chợ để âm thầm huấn luyện binh mã."
"Ngấm ngầm hành động?"
Mắt Bộ Chất sáng lên, lập tức hiểu ra ý của Tào Bằng. Tào Bằng gật đầu, khẽ thở dài, "Thực lực của chúng ta đúng là vẫn còn yếu kém."
Hắn gượng cười nói: "Nếu chúng ta có đủ thực lực, cần gì phải làm lén lút? Đây cũng là không còn cách nào. Có một số việc Đặng huyện lệnh không tiện ra mặt. Thôi thì để tại hạ làm người xấu vậy. Có điều, một vài người như thế này, vẫn là không đủ!"
"Hữu học. Từ từ thôi." Bộc Dương Khải cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
"À, tại hạ không sao…" Tào Bằng hít sâu một hơi, chấn hưng tinh thần. Hắn đột nhiên hỏi: "Tử Sơn tiên sinh, sản nghiệp của Trần Thăng đã kiểm kê xong xuôi chưa?"
"Đại khái đã kiểm tra xong. Sản nghiệp dưới danh nghĩa của tên này đúng là kinh người. Ngoài mười hai gian hàng liên quan đến các ngành nghề ở chợ Bắc ra, còn có một ngàn khoảnh ruộng tốt. Biệt trang của hắn ở ngoài thành có mấy ngàn hộ nông dân, tất cả đều dựa vào Trần Thăng mà không có hộ tịch ở quan phủ. Tình hình này không phải chỉ mình nhà Trần Thăng, mà gồm rất nhiều nhà đều có hiện tượng người ẩn náu. Bây giờ ta hơi đau đầu, mấy ngàn hộ nông dân này nên xử trí thế nào đây? Nếu thu hồi tài sản ruộng vườn của Trần Thăng. Những người này sẽ sống ra sao?"
Tào Bằng ngẫm nghĩ, "Dồn điền!"
"Hả?"
"Bắt chước cách Tào Công làm ở Hứa Đô, chúng ta dồn điền ở Hải Tây."
"Dồn điền ---- cũng là một cách. Nếu như có thể dồn điền, ít nhất Hải Tây không cần nhập thêm lương thực từ bên ngoài, còn có thể bảo đảm lương thực đầy kho. Chẳng qua, dân cư của chúng ta cũng không nhiều. Chỉ mấy ngàn hộ nông dân, cũng khó làm nên trò trống gì, tác dụng không lớn."
Tào Bằng nghe vậy, cũng cảm thấy hơi đau đầu...... Theo như lời của Bộ Chất, quả thật là một vấn đề tồn tại.
Những năm gần đây, bởi vì lũ lụt và thổ phỉ cướp bóc, cho nên dân Hải Tây đã rất ít làm việc đồng áng. Việc này khiến Hải Tây chịu hậu quả nghiêm trọng, chịu ảnh hưởng lớn từ bên ngoài. Không có của cải dân sinh, hết thảy dựa vào nhập khẩu. Chung quy khó có thể phát triển lâu dài.
Tào Bằng hỏi: "Bộc Dương tiên sinh. Ngài đoán chừng trong đám nhà buôn đó sẽ ẩn náu bao nhiêu người?"
"Ừ, khoảng thời gian này ta sửa sang lại án hậu, cũng lưu ý đến tình hình về mặt này. Hải Tây hiện giờ dân cư thưa thớt, đại khái có bảy tám ngàn người? Ừ, con số cũng không chênh lệch lắm. Ta đoán nếu nhiều hơn thì cũng không thể ít hơn con số này. Ngươi hỏi để làm gì?"
"Có thể bảo bọn họ đưa những người đang ẩn nấp đó ra không?"
Bộc Dương Khải và Bộ Chất nhìn nhau, cùng lắc đầu, "Việc này, chỉ sợ rất khó".
"Nếu có lợi ích thì sao?"
"Vậy thì phải xem lợi ích lớn đến đâu..... Nếu nhỏ, thì chỉ sợ các thương gia không đồng ý."
Những năm cuối thời Đông Hán, cái gì quan trọng nhất? Đó là: dân cư! Khác với thời đại dùng vũ khí nóng, ở thời đại này chủ yếu là dùng sức người. Tào Tháo không tán thành việc giết chết hàng trăm vạn người. Sao vậy?? Vì đó chính là dân cư. Còn ở Đông Ngô, Tôn Thị không ngừng gây chiến với Sơn Việt, bao vây tiêu diệt dân bản xứ. Nói là cuộc chiến của bọn man di thực chất cũng chỉ vì con người.!
Có người, có thể trồng trọt, có thể đánh giặc, có thể sinh con đẻ cái. Tiếp tục gia tăng dân cư.
Nói ra thì những thế gia vọng tộc ngoài việc có gia thế hiển hách, được thừa kế học vấn ra, còn nắm giữ một lượng lớn đất đai, tài nguyên và dân cư. Những thương nhân Hải Tây sao lại có thể không biết đạo lý này? Như lời Bộ Chất đã nói. Không có lợi ích to lớn mà muốn bọn họ nhượng lại tài nguyên trong tay? Khó lắm, khó lắm! Tuy nhiên vấn đề là trong tay Tào Bằng có lợi ích to lớn gì có thể nhượng lại đây? Đêm đã khuya. Tào Bằng ngồi ở trong phòng. Lật tới lật lui chiếc rương trước mặt.
Cửu liên hoàn? Cái này cũng có thể làm lễ vật? Còn cái thứ đồ chơi này chẳng phải là hình nhân được làm tinh xảo thôi sao? Coi lão tử là trẻ con?
Trong rương đầy kín, tất cả đều là những đồ vật tinh xảo nhưng vô ích mà thương nhân Hải Tây thông qua Vương Thành tặng cho Tào Bằng. Có điều nói thật rằng chúng cũng không có tác dụng gì.
Tào Bằng không có một chút hứng thú nào đối với thứ này. Tuy nhiên điều hắn rất kỳ lạ chính là, Vương Thành sao lại nghĩ tới cái này? Là ngẫu nhiên, hay là có dụng tâm khác?
Tối nay, Vương Thành không xuất hiện ở Phi Dương các. Đây cũng là có ý với Tào Bằng… Hắn muốn nhìn xem Vương Thành sẽ có phản ứng gì! Tuy vậy theo lời Hồ Ban báo, Vương Thành rất bình tĩnh, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào. Khi ăn cơm tối, hắn dùng bữa trong một tửu quán. Rồi sau đó liền trở về nhà ngủ ----
Đây không phải là phản ứng của một người bình thường. Nếu đổi là Tào Bằng, sau một hồi bận rộn, kết quả ngay tới tư cách tham gia cũng không có, chắc chắn sẽ không vui.
Người này thật lập dị!
Tào Bằng cầm lấy quả cầu bằng ngọc trên án thư, nghịch ngợm trong tay.
"A Phúc, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
"Hổ đầu ca, đệ đang suy nghĩ một chuyện!"
Vương Mãi ở trong chái nhà cạnh phòng Tào Bằng, nửa đêm tỉnh dậy lại thấy đèn trong phòng của Tào Bằng vẫn sáng. Hắn dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "A Phúc, đừng ngủ quá muộn. Nếu nghĩ chưa thông thì trước hết đừng suy nghĩ nữa, sau hãy nói."
"Đệ biết rồi ----"
Tào Bằng buông quả cầu bằng ngọc xuống, không ngờ hai quả quả cầu bằng ngọc đó lăn trên án thư, rồi làm đổ cái hình cá chép bằng đồng đặt ở mép thư án. Bức tượng bằng đồng rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lớn.
Vương Mãi vội vàng chạy qua, nhặt bức tượng đồng lên, đùa nghịch trong tay một lúc, đang định đặt ở án thư thì đột nhiên nói: "A Phúc, ngươi xem miệng con cá này đi, đúng là thú vị."
"Hả?"
Bộc Dương Khải nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt khó tin. Còn Bộ Chất lại ngồi một bên, chăm chú nhìn xấp điều lệ trong tay. Cảm giác đầu óc hơi choáng váng. Những thứ này, nếu do người lớn, tỷ như mình hay Đặng Tắc làm thì Bộ Chất chắc chắn sẽ không có cảm giác như thế.
Nhưng người làm chuyện này lại là Tào Bằng. Hơn nữa từ đầu tới cuối, người bày ra chuyện này cũng là Tào Bằng. Mà năm nay hắn mới gần mười bốn tuổi ---- Ồ. Được rồi, theo cách nói của Tào Bằng, hắn sắp mười lăm tuổi rồi! Một thiếu niên mười lăm tuổi, có thể ra trận giết địch, có thể đánh nhau ở chiến trường. Nhưng nếu nói đi đàm phán... Bộ Chất thật sự không yên tâm lắm về Tào Bằng. Suy cho cùng, việc này phải cẩn thận, không cần đấm đá.
Vẻ mặt Tào Bằng lại uể oải, ủ dột nói: "Đao này của ta vẫn là nhẹ. Mấy tên khốn đó căn bản không cần bàn bạc đã đồng ý. Sớm biết như thế, ta đã tăng thuế quản lý lên một ngàn quan. Nhìn lũ đó đồng ý vui vẻ thế, tám trăm quan ít quá!"
Bộc Dương Khải cười gượng...
"Hữu học. Ngươi trưng thu các loại thuế này, rốt cuộc để làm gì?" - Bộ Chất buông những khế ước này xuống, nhìn Tào Bằng khẽ hỏi.
"Dùng làm gì đâu. Đương nhiên là nuôi quân."
"Hả?"
"Nếu không ta thành lập Tào duyện thự để làm gì?"
Bộc Dương Khải nheo mắt lại, nhìn Tào Bằng một lúc lâu mới khẽ hỏi: " Chẳng lẽ ngươi muốn tiêu diệt thổ phỉ?"
Tào Bằng đứng lên, bước ra khỏi thư phòng nhìn bốn phía. Sau đó cao giọng quát: "Hồ Ban, truyền lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tới gần thư phòng hai mươi bước." Nguồn tại http://Truyện FULL
"Vâng!"
Hồ Ban hiện giờ hình như đã trở thành quản sự của nha huyện. Theo đó Chu Thương, Hạ Hầu Lan, Phan Chương cũng được trọng dụng. Rất nhiều khi, Tào Bằng cũng không tiện luôn miệng quát bảo với bọn họ như trước.
Thấy Hồ Ban đáp. Tào Bằng lúc này mới yên tâm, quay người lại.
"Bộc Dương tiên sinh. Tử Sơn tiên sinh... Thật không dám dấu diếm, Đặng huyện lệnh chưa bao giờ thôi ý nghĩ bình định hải tặc. Chỉ có điều chúng ta đều biết. rằng lũ hải tặc ở trong huyện thành vẫn có tai mắt. Một khi chờ bổ sung quân cho Hải Tây, lũ hải tặc chắc chắn sẽ nghe được tin đồn, nên ra tay trước là tốt nhất. Cho nên, Đặng huyện lệnh đã bàn bạc với tại hạ, quyết định công bố với bên ngoài, chỉ nhận một trăm tuần binh, không tăng thêm quân nữa. Tuy nhiên đám quân này cần được mở rộng", cùng với sự ổn định của chúng ta ở huyện Hải Tây, sớm muộn gì cũng sẽ động chạm đến lợi ích của một số người. Đừng thấy hiện tại chúng ta sống yên ổn với hải tặc. Nhưng ta dám chắc, giữa chúng ta sớm muộn sẽ có xung đột sống chết."
Bộc Dương Khải cùng Bộ Chất không biểu lộ ra nét mặt, trầm ngâm không nói.
Thực ra, sao bọn họ không rõ đạo lý này chứ? Chẳng qua, bọn họ càng rõ hơn, một khi tăng cường quân trắng trợn, hải tặc tuyệt không để mặc cho Đặng Tắc làm đâu.
"Ngươi thành lập Tào duyện thự…"
"Hải Tây cần ổn định, chợ búa càng cần ổn định. Ta lấy cớ sửa chợ, âm thầm chiêu mộ thêm binh. Số người cũng sẽ không nhiều lắm, chừng trăm người. Đến lúc đó ta sẽ đem những người này giao cho Ngũ Ca cùng Thất ca quản lý, mượn chợ để âm thầm huấn luyện binh mã."
"Ngấm ngầm hành động?"
Mắt Bộ Chất sáng lên, lập tức hiểu ra ý của Tào Bằng. Tào Bằng gật đầu, khẽ thở dài, "Thực lực của chúng ta đúng là vẫn còn yếu kém."
Hắn gượng cười nói: "Nếu chúng ta có đủ thực lực, cần gì phải làm lén lút? Đây cũng là không còn cách nào. Có một số việc Đặng huyện lệnh không tiện ra mặt. Thôi thì để tại hạ làm người xấu vậy. Có điều, một vài người như thế này, vẫn là không đủ!"
"Hữu học. Từ từ thôi." Bộc Dương Khải cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
"À, tại hạ không sao…" Tào Bằng hít sâu một hơi, chấn hưng tinh thần. Hắn đột nhiên hỏi: "Tử Sơn tiên sinh, sản nghiệp của Trần Thăng đã kiểm kê xong xuôi chưa?"
"Đại khái đã kiểm tra xong. Sản nghiệp dưới danh nghĩa của tên này đúng là kinh người. Ngoài mười hai gian hàng liên quan đến các ngành nghề ở chợ Bắc ra, còn có một ngàn khoảnh ruộng tốt. Biệt trang của hắn ở ngoài thành có mấy ngàn hộ nông dân, tất cả đều dựa vào Trần Thăng mà không có hộ tịch ở quan phủ. Tình hình này không phải chỉ mình nhà Trần Thăng, mà gồm rất nhiều nhà đều có hiện tượng người ẩn náu. Bây giờ ta hơi đau đầu, mấy ngàn hộ nông dân này nên xử trí thế nào đây? Nếu thu hồi tài sản ruộng vườn của Trần Thăng. Những người này sẽ sống ra sao?"
Tào Bằng ngẫm nghĩ, "Dồn điền!"
"Hả?"
"Bắt chước cách Tào Công làm ở Hứa Đô, chúng ta dồn điền ở Hải Tây."
"Dồn điền ---- cũng là một cách. Nếu như có thể dồn điền, ít nhất Hải Tây không cần nhập thêm lương thực từ bên ngoài, còn có thể bảo đảm lương thực đầy kho. Chẳng qua, dân cư của chúng ta cũng không nhiều. Chỉ mấy ngàn hộ nông dân, cũng khó làm nên trò trống gì, tác dụng không lớn."
Tào Bằng nghe vậy, cũng cảm thấy hơi đau đầu...... Theo như lời của Bộ Chất, quả thật là một vấn đề tồn tại.
Những năm gần đây, bởi vì lũ lụt và thổ phỉ cướp bóc, cho nên dân Hải Tây đã rất ít làm việc đồng áng. Việc này khiến Hải Tây chịu hậu quả nghiêm trọng, chịu ảnh hưởng lớn từ bên ngoài. Không có của cải dân sinh, hết thảy dựa vào nhập khẩu. Chung quy khó có thể phát triển lâu dài.
Tào Bằng hỏi: "Bộc Dương tiên sinh. Ngài đoán chừng trong đám nhà buôn đó sẽ ẩn náu bao nhiêu người?"
"Ừ, khoảng thời gian này ta sửa sang lại án hậu, cũng lưu ý đến tình hình về mặt này. Hải Tây hiện giờ dân cư thưa thớt, đại khái có bảy tám ngàn người? Ừ, con số cũng không chênh lệch lắm. Ta đoán nếu nhiều hơn thì cũng không thể ít hơn con số này. Ngươi hỏi để làm gì?"
"Có thể bảo bọn họ đưa những người đang ẩn nấp đó ra không?"
Bộc Dương Khải và Bộ Chất nhìn nhau, cùng lắc đầu, "Việc này, chỉ sợ rất khó".
"Nếu có lợi ích thì sao?"
"Vậy thì phải xem lợi ích lớn đến đâu..... Nếu nhỏ, thì chỉ sợ các thương gia không đồng ý."
Những năm cuối thời Đông Hán, cái gì quan trọng nhất? Đó là: dân cư! Khác với thời đại dùng vũ khí nóng, ở thời đại này chủ yếu là dùng sức người. Tào Tháo không tán thành việc giết chết hàng trăm vạn người. Sao vậy?? Vì đó chính là dân cư. Còn ở Đông Ngô, Tôn Thị không ngừng gây chiến với Sơn Việt, bao vây tiêu diệt dân bản xứ. Nói là cuộc chiến của bọn man di thực chất cũng chỉ vì con người.!
Có người, có thể trồng trọt, có thể đánh giặc, có thể sinh con đẻ cái. Tiếp tục gia tăng dân cư.
Nói ra thì những thế gia vọng tộc ngoài việc có gia thế hiển hách, được thừa kế học vấn ra, còn nắm giữ một lượng lớn đất đai, tài nguyên và dân cư. Những thương nhân Hải Tây sao lại có thể không biết đạo lý này? Như lời Bộ Chất đã nói. Không có lợi ích to lớn mà muốn bọn họ nhượng lại tài nguyên trong tay? Khó lắm, khó lắm! Tuy nhiên vấn đề là trong tay Tào Bằng có lợi ích to lớn gì có thể nhượng lại đây? Đêm đã khuya. Tào Bằng ngồi ở trong phòng. Lật tới lật lui chiếc rương trước mặt.
Cửu liên hoàn? Cái này cũng có thể làm lễ vật? Còn cái thứ đồ chơi này chẳng phải là hình nhân được làm tinh xảo thôi sao? Coi lão tử là trẻ con?
Trong rương đầy kín, tất cả đều là những đồ vật tinh xảo nhưng vô ích mà thương nhân Hải Tây thông qua Vương Thành tặng cho Tào Bằng. Có điều nói thật rằng chúng cũng không có tác dụng gì.
Tào Bằng không có một chút hứng thú nào đối với thứ này. Tuy nhiên điều hắn rất kỳ lạ chính là, Vương Thành sao lại nghĩ tới cái này? Là ngẫu nhiên, hay là có dụng tâm khác?
Tối nay, Vương Thành không xuất hiện ở Phi Dương các. Đây cũng là có ý với Tào Bằng… Hắn muốn nhìn xem Vương Thành sẽ có phản ứng gì! Tuy vậy theo lời Hồ Ban báo, Vương Thành rất bình tĩnh, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào. Khi ăn cơm tối, hắn dùng bữa trong một tửu quán. Rồi sau đó liền trở về nhà ngủ ----
Đây không phải là phản ứng của một người bình thường. Nếu đổi là Tào Bằng, sau một hồi bận rộn, kết quả ngay tới tư cách tham gia cũng không có, chắc chắn sẽ không vui.
Người này thật lập dị!
Tào Bằng cầm lấy quả cầu bằng ngọc trên án thư, nghịch ngợm trong tay.
"A Phúc, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
"Hổ đầu ca, đệ đang suy nghĩ một chuyện!"
Vương Mãi ở trong chái nhà cạnh phòng Tào Bằng, nửa đêm tỉnh dậy lại thấy đèn trong phòng của Tào Bằng vẫn sáng. Hắn dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "A Phúc, đừng ngủ quá muộn. Nếu nghĩ chưa thông thì trước hết đừng suy nghĩ nữa, sau hãy nói."
"Đệ biết rồi ----"
Tào Bằng buông quả cầu bằng ngọc xuống, không ngờ hai quả quả cầu bằng ngọc đó lăn trên án thư, rồi làm đổ cái hình cá chép bằng đồng đặt ở mép thư án. Bức tượng bằng đồng rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lớn.
Vương Mãi vội vàng chạy qua, nhặt bức tượng đồng lên, đùa nghịch trong tay một lúc, đang định đặt ở án thư thì đột nhiên nói: "A Phúc, ngươi xem miệng con cá này đi, đúng là thú vị."
"Hả?"
Danh sách chương