Cha! Đặng huyện lệnh đi rồi.
Sau khi tiễn Đặng Tắc và Tào Bằng về xong, Mạch Nhân quay trở vào trong viện. Y đi lên hành lang của ngôi lầu, nơi đây có một cái mành thật dầy che trước cửa. Từ bên trong nhà vọng ra những tiếng ho khan cùng với tiếng thở dốc. Ngay sau đó cái rèm được vén lên, từ bên trong có một nam tử hơi thấp, làn da đen sẫm đi ra.
- Lão gia! Ngoài này gió to, lão thái gia mời ngài vào trong nhà nói chuyện.
Mạch Nhân gật đầu, cất bước đi vào. Tuy nhiên khi y đi ngang qua nam tử đó thì nét mặt có chút chán ghét.
Nam tử kia đúng là Mạch Thành. Nói thật ra, Mạch Nhân cũng không biết tại sao Mạch Hùng lại tin Mạch Thành.
Nhớ ngày đó, khi Mạch Thành tới đây, Mạch Nhân cũng chẳng thèm để ý tới y, cũng chẳng cần biết thân thích như thế nào, có điều từ trước tới giờ không hề nghe nói tới người này, bây giờ lại đột nhiên tới đây thì làm sao Mạch Thành thèm để ý? Hơn nữa Mạch Thành có chút gì đó đáng khinh, khiến cho người ta không gây được thiện cảm, đồng thời ăn nói lại thô tục. Có đôi khi gã còn lơ đễnh biểu hiện sự lưu manh.
Nhưng cho dù Mạch Nhân có thế nào thì Mạch Thành cũng là người em cùng họ.
Tuy nhiên Mạch Hùng lại để ý. Chẳng những lão giữ Mạch Thành ở bên cạnh mà còn rất quan tâm.
Trước đây Mạch Thành ở lại huyện nha, Mạch Nhân cảm thấy không thích hợp. Sau khi Đặng Tắc tới nhậm chức liền bắt lấy Mạch Thành. Lúc đầu Mạch Nhân cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng sau đó Mạch Hùng truyền lời nên y mới để ý. Cũng may là Đặng Tắc cũng nể mặt y.
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc đông y. Nơi lò sưởi, lửa than cháy rất đượm khiến cho căn phòng vô cùng ấm áp.
Chính giữa căn phòng có đặt một cái giường, phía sau có đặt một tấm bình phong, trên đó có treo một cái gương đồng. Có một lão nhân đang nằm trên giường.
- Phụ thân!
- Đặng huyện lệnh đi rồi? Âm thanh của lão nhân phều phào, hơn nữa còn có giọng mũi độc đáo của Hải Tây.
Nếu như không lắng nghe thì chỉ sợ rất khó nghe được lão nói cái gì. Cũng may là Mạch Nhân đã quen cho nên cũng không thấy khó khăn lắm.
- Vâng! Đã đi rồi.
- Hắn tới làm gì?
- Một là muốn gặp phụ thân, nghe phụ thân dạy bảo. Hai là muốn nói với con rằng ba ngày sau sẽ thiết yến ở huyện nha nên mời con tới dự.
- Dự tiệc?
- Đúng vậy...nghe nói còn có cả những người khác.
Mạch Hùng ho khan một tiếng rồi trở tấm thân béo mập trên giường. Một cái gương mặt vô cùng ghê tởm xuất hiện với đầy nếp nhăn, gần như che hết mắt mũi của lão. Một vết sẹo dài trên trán kéo tới tận tai càng khiến cho khuôn mặt của lão thêm dữ tợn. Năm đó Mạch hùng tổ chức hương thân chống lại trộm cướp mà bị thương. Vết sẹo này cũng có từ khi đó cho tới nay cũng được nhiều năm nhưng vẫn còn đỏ tươi chẳng khác gì một con giun. Mạch Nhân cúi đầu. Đã nhiều năm rồi nhưng gã vẫn không cảm thấy quen được.
- Những ai?
- Dường như là tất cả những người có danh tiếng ở Hải Tây đều được mời, bao gồm cả con.
- Ừm.
- Cha! Người nói con có nên đi không?
- Ngươi xem... Khụ khụ!
Mạch Hùng còn chưa dứt lời thì đã ho rũ rượi, rồi sau đó nhổ một cục đờm. Mạch Thành liền bước tới đỡ lấy Mạch Hùng.
- Lão gia! Thể trạng ông không được khỏe, không nên nói nhiều lắm.
Mạch Nhân biến sắc vừa mới định mở miệng thì đã thấy Mạch Hùng phất tay với mình. Vì vậy mà câu trách cứ vừa mới lên tới miệng, Mạch Nhân liền nuốt trở lại.
Mạch Thành quả thật vô lễ.
Danh gia vọng tộc có quy tắc của danh gia vọng tộc. Mạch gia mặc dù không được coi là giàu có những cũng dòng dõi nhà quan. Những người trong họ đều phải tuân theo quy tắc đã được đặt ra... Trong lúc chủ nhà nói chuyện làm sao chấp nhận được một kẻ chỉ thuộc chi mà dám xen mồm vào? Chưa nói từ trước tới giờ, Mạch Nhân vẫn không coi Mạch Thành vào đâu, lại càng không xem y là người trong họ Mạch.
Sau khi hừ một tiếng, Mạch Nhân phất tay áo rời đi. Vừa mới ra khỏi cửa, Mạch Nhân liền dừng bước từ bên ngoài nói vọng vào:
- Đúng rồi! Còn có một chuyện. Vừa rồi, Đặng Huyện lệnh có hỏi con một việc.
- Khụ khụ! Có chuyện gì?
- Hắn hỏi con có biết chuyện miệng chặn bằng đồng hình con cá không?
Sau cái rèm cửa vọng ra một tiếng động nhỏ, hình như cái gương đồng bị rơi xuống.
- Miếng đồng hình con cá?
- Đúng vậy! Đặng huyện lệnh nói ở trong cái góc tối của một cái thư phòng ở huyện nha đã tìm được con cá chép bằng đồng. Ha ha! Hắn còn hỏi con rằng con cá bằng đồng đó có liên quan tới bảo tàng của Lý Quảng Lợi không? Con chỉ trả lời rằng không biết. Theo con thấy, đức hạnh của Đặng Huyện lệnh dường như cũng chẳng tốt lắm. Từ những người trước cho tới giờ đều chỉ nghe ngóng tới tiền.
Người như vậy ở lại Hải Tây chỉ sợ Hải Tây cũng không được ổn lắm.
Con định tới Quảng Lăng gặp Trần Nguyên Long một chuyến... Nếu được thì điều hắn trở về. Chung quy hắn không phải là người Hải Tây thì làm sao có thể suy nghĩ cho Hải Tây được?
Sau rèm cửa lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, âm thanh của Mạch Hùng lại vang lên:
- Nếu con đã có ý định đó thì cứ làm đi.
- Vâng.
Mạch Nhân đáp:
- Con không tới bữa tiệc vào ba ngày tới nữa.
- Ừ....
Được sự đồng ý của Mạch Hùng, Mạch Nhân thở phảo nhẹ nhõm.
Đừng có thấy nhà họ Mạch của y ở Hải Tây có uy tín, nhưng ở quận Quảng Lăng vẫn chưa là cái gì. Nếu luận xuất thân thì ở quận Quảng Lăng có dòng họ Trần. Nếu luận về tiền tài thì ở quận Quảng Lăng có nhà họ Lỗ. Dù sao thì thế nào cũng không tới được nhà họ Mạch. Nếu trước đây vào thời điểm Mạch Hùng còn khỏe thì còn có thể. Nhưng hiện giờ, Mạch Hùng đã bị bệnh, quyền lực của nhà họ Mạch cũng bị giảm mạnh.
Đừng có thấy nhà họ Mạch có tiền, nhưng ở Quảng Lăng vẫn chưa là ái gì cả. Nếu như không có Mạch Hùng chèo chống thì Mạch Nhân làm sao có thể đuổi được Đặng Tắc? Dù sao thì Đặng Tắc cũng là mệnh quan triều đình. Mạch Nhân còn chưa tự tin tới mức thuyết phục được Trần Đăng bỏ qua chiếu lệnh của Triều đình. Nếu như có sự đồng ý của Mạch Hùng thì việc đuổi Đặng Tắc còn có khả thi...
Gương mặt tròn núc ních của Mạch Nhân điểm một nụ cười.
"Cái huyện Hải Tây này kết quả chính là của nhà họ Mạch chúng ta."
Cái tin Đặng Tắc chuẩn bị mở tiệc ở huyện nha chiêu đãi khách nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Không sợ người làm gì, chỉ sợ ngươi không có được tiếng vang mà thôi.
Bất cứ người nào có chút kinh nghiệm đều cảm nhận được rằng Đặng Tắc gần đây yên lặng như vậy dường như đang chuẩn bị cho một hành động nào đó. Không biết hắn lại mang tới sự thay đổi nào cho Hải Tây? Suy nghĩ này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không yên tâm. Bởi vì Đặng Tắc hoàn toàn khác so với mấy vị huyện lệnh trước kia. Dường như hắn có thể ẩn nhẫn, lại biết cái nào nặng, cái nào nhẹ...
Lúc trước Trần Thăng kiêu ngạo và ương ngạnh là vậy khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Đặng Tắc ở lại Hải Tây cũng không được bao lâu nhưng không ngờ Đặng Tắc lại diệt được Trần Thăng. Chẳng những hắn giải quyết được vấn đề mà còn xóa sổ cả nhà đối phương thủ đoạn độc ác như vậy khiến cho người ta phải líu lưỡi.
Rồi sau đó hắn lại chỉnh đốn chợ Bắc, lập ra Tào Duyện thự. Biểu hiện của hắn có thể nói là cứng rắn.
Người nào không chịu phối hợp thì chỉ trong mấy ngày liền bị xóa sổ. Hoặc là bị tra ra còn thiếu nợ thuế, hoặc là có cấu kết với trộm cướp rồi tống vào nhà lao. Sau đó chưa kể họ còn bị tịch thu gia sản mà còn bị đuổi khỏi Hải Tây.
Lúc đầu, Đặng Tắc chỉ nhằm vào một số ít thương nhân. Tuy nhiên rõ ràng sau khi địa vị của Đặng Tắc ở Hải Tây từ từ được củng cố thì sớm muộn hắn cũng có những hành động khác. Suy nghĩ của đám thương nhân rất đơn giản đó là dân không đấu với quan. Nếu có thể sử dụng tiền bạc để giải quyết vấn đề là tốt nhất.
Bọn họ đều đợi Đặng Tắc có hành động nhưng gã vẫn nằm yên. Điều đó khiến cho đám thương nhân bắt đầu lo lắng bước tiếp theo của Đặng Tắc sẽ chĩa mũi dùi về phía mình...
Không phải đám thương nhân không nghĩ tới việc liên thủ đối đầu với Đặng Tắc. Nhưng vết xe đổ của Trần Thăng vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Nếu không có chuyện bất đắc xi, thực tại họ cũng không muốn đối đầu với quan phủ. Hiện tại, bọn họ đều chờ tới bữa tiệc của Đặng Tắc sẽ chứng minh tất cả có thương lượng được hay không.
Đây là lần thứ hai Đặng Tắc thiết yến ở nha huyện. So với lần đầu tiên có mục đích giăng lưới bắt chim ra thì lần này rõ ràng có sự thay đổi.
Sau khi tin tức được đưa ra, mọi người liền tranh nhau hỏi thăm. Lần này huyện nha sẽ mời ai tới dự tiệc? Chín vị thương gia lớn thì không cần phải nói. Một số nhân vật nổi tiếng của Hải Tây cũng có khả năng được mời. Nhưng còn số khác thì sao? Trong lúc nhất thời, đám thương nhân Hải Tây đều muốn được mới tới đó. Mặc dù mọi người không hiểu được mục đích của lần mời tiệc này là gì nhưng họ cũng có thể đoán là đã có chuyện lớn xảy ra.
Lần đầu tiên Đặng Tắc thiết yến đã phá hủy gốc rễ mà Trần Thăng đã cắm bao nhiêu năm ở Hải Tây.
Như vậy lần này...
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoáng cái ba ngày đã trôi qua. Huyện nha cũng không trang hoàng bốn xung quanh mà giống như cũ, chỉ có đường phố được quét sạch lại mà thôi. Hai bên cửa lớn, mỗi bên có năm cái cọc để buộc ngựa. Trời vừa mới tối, ngoài cửa lớn đã trở nên náo nhiệt.
Người tới đầu tiên chính là Hoàng Chỉnh, tự Văn Thanh. Gã không tới tay không mà còn mang theo lễ vật. Đó là một tấm bia đá Luận Ngữ do danh sĩ Sái Ung tự tay làm từ những năm cuối Đông Hán.
Chú ý đây là tấm bia đá chứ không phải là bản chép tay.
Những năm đó, Sái Ung mắc tội với thập thường thị rồi bị hãm hại phải lưu vong ở Giang Bắc. Sự tài hoa của Sái Ung thì không cần phải nói, đức hạnh cũng chẳng phải bàn, chỉ có điều hơi nặng chút thư sinh. Nửa đời ngài đấu tranh với thập thường thị có được thanh danh rất to. Tới khi tuổi già, ngài bị Đổng Trác ức hiếp nên mới bất đắc dĩ làm quan. Tuy nhiên mục đích làm quan của ngài cũng còn là vì biên soạn Đông Quan Hán Kỷ. Mặc dù nói Đổng Trách là người thô bỉ nhưng cũng coi trọng kẻ sĩ vì vậy mà Sái Ung được đãi ngộ rất cao.
Vì vậy mà sau khi Đổng Trác chết, Sái Ung đã khóc tang cho y, mà không ngờ đắc tội với Tư đồ Vương Doãn. Tại sao trong lúc đấu tranh tàn khốc như vậy ngươi không làm cho tốt cái việc của mình mà chạy tới đây khóc cho Đổng Trác? Chuyện này chẳng phải khiến cho Vương Doãn mất mặt hay sao? Vì thế mà Sái Ung bị Vương Doãn sát hại.
Nhìn chung cả đời Sái Ung được mệnh danh là kỳ tài vô song, đồng thời hết sức coi trọng việc học.
Khi phải lưu vong ở Giang Bắc, Sái Ung còn lập ở địa phương một cái thư viện, viết Luận Ngữ rồi điêu khác thành bia mà dựng trong thư viện. Sau loạn Khăn Vàng, tấm bia đá đó liền biết mất. Mà không biết Hoảng Chỉnh lấy được nó ở đâu. Sau khi biết được tin Tào Bằng giỏi về luận vì vậy mà y dốc hết sức sai người đi tìm lễ vật, không ngờ lại mua được một tấm bia đá dày như thế.
Mặc dù không phải là vàng bạc nhưng cũng đủ thể hiện được tấm lòng của Hoàng Chỉnh. Một thứ lễ vật như vậy cũng không phải là nhỏ.
Chín vị thương nhân lớn đều là những người nhạy bén, mang tới lễ vật đa dạng nhưng vật nào cũng thể hiện tâm ý của họ.
Tới khi cả thành lên đèn rực rỡ, cái cọc gỗ của huyện nha cũng được treo đèn lồng.
Các vị khách cũng đều đến, trong số đó có cả Vương Thành. Vừa mới vào cửa, Vương Thành đã cười cười nói chuyện với mọi người.
Hoảng Chỉnh quay sang trêu ghẹo:
- Vương tiên sinh! Gần đây người chẳng khác nào xuất quỷ nhập thần thật khó tìm được.
- Xin mọi người hiểu cho! Vài ngày trước ta có một chút việc vặt nên mới không ở trong nhà. Tới tận sáng hôm nay mới trở về. Vừa mới về tới đây nghe Đặng Huyện lệnh thiết yến, Thành ta làm sao không tới được? Nghe nói trước đó mấy ngày, mọi người có tới tìm ta mà không thể gặp. Có tội, có tội.
Y đứng giữa đám người vừa cười vừa ói.
- Vì cớ gì mà không thấy Mạch công?
Vương Thành đột nhiên lên tiếng.
- A... Không biết. - Phan Dũng làm đồ mộc nhìn lướt qua xung quanh rồi cũng ngạc nhiên mà nói:
- Theo lý thì Mạch công cũng có thể tới đây, tại sao cho tới giờ vẫn không thấy mặt?
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì chợt nghe từ hậu đường vọng ra tiếng hô:
- Đặng huyện lệnh tới.
Ngay sau đó, Đặng Tắc nhanh chóng bước ra từ phía sau.
- Để cho mọi người phải chờ lâu, xin được lượng thứ.
Hắn cười cười rồi khoát tay:
- Nếu mọi người đã tới thì bữa tiệc nên bắt đầu thôi.
- Đặng huyện lệnh! Mạch công dường như còn chưa tới.
- A?
Đặng Tắc nhướng mày liếc nhìn xung quanh rồi chợt cười:
- Nếu không tới vậy thì cũng không cần phải đợi thêm.
Mọi người nghe nói vậy mà trống ngực đập thình thịch. Còn đám người Hoảng Chỉnh nhìn nhau, không giữ được bình tĩnh.
Chẳng lẽ Đặng huyện lệnh và người họ Mạch có chuyện sao? Lúc trước, Đặng huyện lệnh thiết yến cũng chỉ một mình Vương Thành và Mạch Nhân tới đây.
Nghe nói trước đây mấy ngày, Đặng huyện lệnh còn tới tận nhà Mạch Nhân,. Khi đó cả hai nói chuyện rất vui vẻ, tại sao mà trong nháy mắt lại trở nên như thế này?
Tình cảnh của Mạch Nhân hoàn toàn khác với Trần Thăng. Trần Thăng mặc dù mạnh nhưng gốc rễ còn chưa sâu.
Còn Mạch Nhân thì lại là lão quan lâu đời, sau lưng của y chính là đại diện cho vấn đề lợi ích. Nếu Đặng Tắc và Mạch Nhân gây ầm ỹ chẳng phải là...
Có câu nói tiệc không phải là tiệc ngon.
Nếu thật sự Đặng Tắc và Mạch Nhân trở mặt thì hiện giờ họ ở đây dường như không ổn.
Mấy tên bản địa thay đổi sắc mặt, dường như có chút do dự.
Đặng Tắc cười nói:
- Người đâu! Dâng rượu.
- Khoan đã.
Một lão nhân chợt đứng dậy, chắp tay nói:
- Hôm nay Đặng huyện lệnh mở yến tiệc chiêu đãi chúng ta một bữa, thật sự khiến cho ta cảm thấy vinh hạnh.
Chỉ có điều hôm nay Đặng huyện lệnh mời chúng ta tới đây là có ý gì?
- A! Chuyện này tạm thôi. Trước tiên có thể vừa ăn vừa nói cũng được.
- Đặng huyện lệnh! Xin ngài hãy nói sự tình cho rõ ràng đi. Nếu không chúng ta mang nó trong lòng, cho dù có ăn sơn hào hải vị cũng không ngon.
Đó là một người bản địa nên thể hiện một thái độ cứng rắn. Mạch Nhân vắng mặt khiến cho bữa tiệc này rơi vào hoàn cảnh khác thường.
Đặng Tắc vẫn thản nhiên mà cười.
Hắn thả chén rượu trong tay, nhìn lão già vừa nói. Đối với sự bướng bỉnh đó, hắn cũng chẳng để ý mà gật đầu nhẹ.
- Nếu vậy thì cúng ta sẽ nói về chính sự trước.
Bầu không khí trong phòng khách hết sức căng thẳng. Mới rồi còn tiếng cười đùa, chuyện trò rộn rã giờ đã biến thành cảnh giương cung bạt kiếm. Rất nhiều người đang ngồi nhất thời nghẹt thở.
Đây mới là sức mạnh của huyện Hải Tây sao?
Đặng Tắc đã không còn là người thanh niên vừa mới tới Hải Tây, vẫn còn không biết gì nữa rồi.
Mới có một tháng qua nhưng rất nhiều sự việc đã xảy ra, y cũng dần trưởng thành hơn. Chỉ bởi vì một mình Mạch Nhân chưa tới mà lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy sao? Những thế lực bản địa này đan xen vào nhau, tạo thành một cái võng thật lớn ở huyện Hải Tây. Bình thường, cái võng này lặng yên không một tiếng động, không ai để ý đến họ. Chỉ khi nào có chuyện xảy ra, bọn họ thậm chí không cần bàn bạc, chỉ trong nháy mắt đã có thể nhất trí với nhau. Thảo nào A Phúc nói, muốn khống chế Hải Tây, Mạch Nhân chính là nhân vật then chốt.
Lại nói, trước đây Đặng Tắc vốn không hề để ý đến Mạch Nhân, vậy thì giờ y phải cẩn thận hơn nhiều.
Vương triều này lấy các thế gia vọng tộc nhà quan lập nghiệp. Năm ấy, khi Lưu Tú phản bội Vương Mãn đã dựa vào các thế gia vọng tộc bản địa ở quận Nam Dương. Cũng vì thế mới tạo nên triều đại cho tới giờ, đồng thời các thế lực quyền thế của các gia tộc mới được như bây giờ. Một số gia tộc quyền hào ở địa phương thậm chí còn có khả năng đối đầu với quan phủ.
Tình hình ở huyện Hải Tây lại càng nổi bật hơn.
Trong thời gian ba năm Huyện lệnh được thay đổi, sức mạnh của quan phủ trên thực tế bị suy yếu trầm trọng.
Ngay từ đầu, Đặng Tắc không hề tiếp xúc với những người này, thực ra là lựa chọn rất chính xác. Nhưng khi ở huyện Hải Tây lâu ngày, y đã từng thấy quan phủ và chư thân xung đột, nhưng chưa từng quyết liệt như thế. Đây đã là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ là, Đặng Tắc thật không ngờ chuyện lại xảy ra như thế. Chỉ bởi vì một mình Mạch Nhân không tham gia bữa tiệc rượu, lại khiến hương thân địa phương phản ứng quyết liệt đến thế.
Ngón tay Đặng Tắc miết trên thành ghế. Y không hề lo lắng, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy phấn khích. Đây chẳng phải là chuyện y đã chờ đợi bao lâu nay sao?
-Hôm nay, ta mời chư công đến đây thật ra là muốn thương lượng một chuyện.
Đặng Tắc cất giọng nói, tiếng nói không lớn lắm nhưng lại cương quyết và lạnh lẽo. Đôi mắt như chim ưng của y liếc qua từng người một. Bọn Hoàng Chỉnh, Phan Dũng không khỏi nuốt nước bọt, cảnh giác.
Bọn họ đã từng thấy được sự cương quyết của Tào Bằng, thế nhưng vẫn còn chưa thỉnh giáo sự cương quyết của Đặng Tắc.
Thật đúng là…Không phải người một nhà, thì không thể bước qua cánh cửa gia môn.
Hai huynh đệ này gần như đi ra từ một khuôn đúc. Cách nói năng không nhanh không chậm nhưng lại khiến người khiếp sợ, nghẹt thở.
-Từ lúc bản quan nhậm chức tới nay đã được một tháng. Cho đến tận giữa tháng trước, bản quan vẫn chưa được nâng cốc ăn mừng với chư công lần nào. Thứ nhất là do công việc bận rộn, thứ hai là do còn có nhiều chuyện khó khăn. Hôm nay, ta mời chư công tới, ngoài chuyện bàn bạc về tình hình của nơi này, bản quan còn muốn nói về Hải Tây trong cách nhìn nhận của ta. Nói đơn giản, bản quan rất không hài lòng với tình trạng hiện nay của Hải Tây. Ta thường nghe người ta nói Hải Tây có ba cái hại. Ba cái hại này là gì? Hải tặc, tư thương buôn muối, gian thương…
Sau khi tiễn Đặng Tắc và Tào Bằng về xong, Mạch Nhân quay trở vào trong viện. Y đi lên hành lang của ngôi lầu, nơi đây có một cái mành thật dầy che trước cửa. Từ bên trong nhà vọng ra những tiếng ho khan cùng với tiếng thở dốc. Ngay sau đó cái rèm được vén lên, từ bên trong có một nam tử hơi thấp, làn da đen sẫm đi ra.
- Lão gia! Ngoài này gió to, lão thái gia mời ngài vào trong nhà nói chuyện.
Mạch Nhân gật đầu, cất bước đi vào. Tuy nhiên khi y đi ngang qua nam tử đó thì nét mặt có chút chán ghét.
Nam tử kia đúng là Mạch Thành. Nói thật ra, Mạch Nhân cũng không biết tại sao Mạch Hùng lại tin Mạch Thành.
Nhớ ngày đó, khi Mạch Thành tới đây, Mạch Nhân cũng chẳng thèm để ý tới y, cũng chẳng cần biết thân thích như thế nào, có điều từ trước tới giờ không hề nghe nói tới người này, bây giờ lại đột nhiên tới đây thì làm sao Mạch Thành thèm để ý? Hơn nữa Mạch Thành có chút gì đó đáng khinh, khiến cho người ta không gây được thiện cảm, đồng thời ăn nói lại thô tục. Có đôi khi gã còn lơ đễnh biểu hiện sự lưu manh.
Nhưng cho dù Mạch Nhân có thế nào thì Mạch Thành cũng là người em cùng họ.
Tuy nhiên Mạch Hùng lại để ý. Chẳng những lão giữ Mạch Thành ở bên cạnh mà còn rất quan tâm.
Trước đây Mạch Thành ở lại huyện nha, Mạch Nhân cảm thấy không thích hợp. Sau khi Đặng Tắc tới nhậm chức liền bắt lấy Mạch Thành. Lúc đầu Mạch Nhân cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng sau đó Mạch Hùng truyền lời nên y mới để ý. Cũng may là Đặng Tắc cũng nể mặt y.
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc đông y. Nơi lò sưởi, lửa than cháy rất đượm khiến cho căn phòng vô cùng ấm áp.
Chính giữa căn phòng có đặt một cái giường, phía sau có đặt một tấm bình phong, trên đó có treo một cái gương đồng. Có một lão nhân đang nằm trên giường.
- Phụ thân!
- Đặng huyện lệnh đi rồi? Âm thanh của lão nhân phều phào, hơn nữa còn có giọng mũi độc đáo của Hải Tây.
Nếu như không lắng nghe thì chỉ sợ rất khó nghe được lão nói cái gì. Cũng may là Mạch Nhân đã quen cho nên cũng không thấy khó khăn lắm.
- Vâng! Đã đi rồi.
- Hắn tới làm gì?
- Một là muốn gặp phụ thân, nghe phụ thân dạy bảo. Hai là muốn nói với con rằng ba ngày sau sẽ thiết yến ở huyện nha nên mời con tới dự.
- Dự tiệc?
- Đúng vậy...nghe nói còn có cả những người khác.
Mạch Hùng ho khan một tiếng rồi trở tấm thân béo mập trên giường. Một cái gương mặt vô cùng ghê tởm xuất hiện với đầy nếp nhăn, gần như che hết mắt mũi của lão. Một vết sẹo dài trên trán kéo tới tận tai càng khiến cho khuôn mặt của lão thêm dữ tợn. Năm đó Mạch hùng tổ chức hương thân chống lại trộm cướp mà bị thương. Vết sẹo này cũng có từ khi đó cho tới nay cũng được nhiều năm nhưng vẫn còn đỏ tươi chẳng khác gì một con giun. Mạch Nhân cúi đầu. Đã nhiều năm rồi nhưng gã vẫn không cảm thấy quen được.
- Những ai?
- Dường như là tất cả những người có danh tiếng ở Hải Tây đều được mời, bao gồm cả con.
- Ừm.
- Cha! Người nói con có nên đi không?
- Ngươi xem... Khụ khụ!
Mạch Hùng còn chưa dứt lời thì đã ho rũ rượi, rồi sau đó nhổ một cục đờm. Mạch Thành liền bước tới đỡ lấy Mạch Hùng.
- Lão gia! Thể trạng ông không được khỏe, không nên nói nhiều lắm.
Mạch Nhân biến sắc vừa mới định mở miệng thì đã thấy Mạch Hùng phất tay với mình. Vì vậy mà câu trách cứ vừa mới lên tới miệng, Mạch Nhân liền nuốt trở lại.
Mạch Thành quả thật vô lễ.
Danh gia vọng tộc có quy tắc của danh gia vọng tộc. Mạch gia mặc dù không được coi là giàu có những cũng dòng dõi nhà quan. Những người trong họ đều phải tuân theo quy tắc đã được đặt ra... Trong lúc chủ nhà nói chuyện làm sao chấp nhận được một kẻ chỉ thuộc chi mà dám xen mồm vào? Chưa nói từ trước tới giờ, Mạch Nhân vẫn không coi Mạch Thành vào đâu, lại càng không xem y là người trong họ Mạch.
Sau khi hừ một tiếng, Mạch Nhân phất tay áo rời đi. Vừa mới ra khỏi cửa, Mạch Nhân liền dừng bước từ bên ngoài nói vọng vào:
- Đúng rồi! Còn có một chuyện. Vừa rồi, Đặng Huyện lệnh có hỏi con một việc.
- Khụ khụ! Có chuyện gì?
- Hắn hỏi con có biết chuyện miệng chặn bằng đồng hình con cá không?
Sau cái rèm cửa vọng ra một tiếng động nhỏ, hình như cái gương đồng bị rơi xuống.
- Miếng đồng hình con cá?
- Đúng vậy! Đặng huyện lệnh nói ở trong cái góc tối của một cái thư phòng ở huyện nha đã tìm được con cá chép bằng đồng. Ha ha! Hắn còn hỏi con rằng con cá bằng đồng đó có liên quan tới bảo tàng của Lý Quảng Lợi không? Con chỉ trả lời rằng không biết. Theo con thấy, đức hạnh của Đặng Huyện lệnh dường như cũng chẳng tốt lắm. Từ những người trước cho tới giờ đều chỉ nghe ngóng tới tiền.
Người như vậy ở lại Hải Tây chỉ sợ Hải Tây cũng không được ổn lắm.
Con định tới Quảng Lăng gặp Trần Nguyên Long một chuyến... Nếu được thì điều hắn trở về. Chung quy hắn không phải là người Hải Tây thì làm sao có thể suy nghĩ cho Hải Tây được?
Sau rèm cửa lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, âm thanh của Mạch Hùng lại vang lên:
- Nếu con đã có ý định đó thì cứ làm đi.
- Vâng.
Mạch Nhân đáp:
- Con không tới bữa tiệc vào ba ngày tới nữa.
- Ừ....
Được sự đồng ý của Mạch Hùng, Mạch Nhân thở phảo nhẹ nhõm.
Đừng có thấy nhà họ Mạch của y ở Hải Tây có uy tín, nhưng ở quận Quảng Lăng vẫn chưa là cái gì. Nếu luận xuất thân thì ở quận Quảng Lăng có dòng họ Trần. Nếu luận về tiền tài thì ở quận Quảng Lăng có nhà họ Lỗ. Dù sao thì thế nào cũng không tới được nhà họ Mạch. Nếu trước đây vào thời điểm Mạch Hùng còn khỏe thì còn có thể. Nhưng hiện giờ, Mạch Hùng đã bị bệnh, quyền lực của nhà họ Mạch cũng bị giảm mạnh.
Đừng có thấy nhà họ Mạch có tiền, nhưng ở Quảng Lăng vẫn chưa là ái gì cả. Nếu như không có Mạch Hùng chèo chống thì Mạch Nhân làm sao có thể đuổi được Đặng Tắc? Dù sao thì Đặng Tắc cũng là mệnh quan triều đình. Mạch Nhân còn chưa tự tin tới mức thuyết phục được Trần Đăng bỏ qua chiếu lệnh của Triều đình. Nếu như có sự đồng ý của Mạch Hùng thì việc đuổi Đặng Tắc còn có khả thi...
Gương mặt tròn núc ních của Mạch Nhân điểm một nụ cười.
"Cái huyện Hải Tây này kết quả chính là của nhà họ Mạch chúng ta."
Cái tin Đặng Tắc chuẩn bị mở tiệc ở huyện nha chiêu đãi khách nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Không sợ người làm gì, chỉ sợ ngươi không có được tiếng vang mà thôi.
Bất cứ người nào có chút kinh nghiệm đều cảm nhận được rằng Đặng Tắc gần đây yên lặng như vậy dường như đang chuẩn bị cho một hành động nào đó. Không biết hắn lại mang tới sự thay đổi nào cho Hải Tây? Suy nghĩ này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không yên tâm. Bởi vì Đặng Tắc hoàn toàn khác so với mấy vị huyện lệnh trước kia. Dường như hắn có thể ẩn nhẫn, lại biết cái nào nặng, cái nào nhẹ...
Lúc trước Trần Thăng kiêu ngạo và ương ngạnh là vậy khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Đặng Tắc ở lại Hải Tây cũng không được bao lâu nhưng không ngờ Đặng Tắc lại diệt được Trần Thăng. Chẳng những hắn giải quyết được vấn đề mà còn xóa sổ cả nhà đối phương thủ đoạn độc ác như vậy khiến cho người ta phải líu lưỡi.
Rồi sau đó hắn lại chỉnh đốn chợ Bắc, lập ra Tào Duyện thự. Biểu hiện của hắn có thể nói là cứng rắn.
Người nào không chịu phối hợp thì chỉ trong mấy ngày liền bị xóa sổ. Hoặc là bị tra ra còn thiếu nợ thuế, hoặc là có cấu kết với trộm cướp rồi tống vào nhà lao. Sau đó chưa kể họ còn bị tịch thu gia sản mà còn bị đuổi khỏi Hải Tây.
Lúc đầu, Đặng Tắc chỉ nhằm vào một số ít thương nhân. Tuy nhiên rõ ràng sau khi địa vị của Đặng Tắc ở Hải Tây từ từ được củng cố thì sớm muộn hắn cũng có những hành động khác. Suy nghĩ của đám thương nhân rất đơn giản đó là dân không đấu với quan. Nếu có thể sử dụng tiền bạc để giải quyết vấn đề là tốt nhất.
Bọn họ đều đợi Đặng Tắc có hành động nhưng gã vẫn nằm yên. Điều đó khiến cho đám thương nhân bắt đầu lo lắng bước tiếp theo của Đặng Tắc sẽ chĩa mũi dùi về phía mình...
Không phải đám thương nhân không nghĩ tới việc liên thủ đối đầu với Đặng Tắc. Nhưng vết xe đổ của Trần Thăng vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Nếu không có chuyện bất đắc xi, thực tại họ cũng không muốn đối đầu với quan phủ. Hiện tại, bọn họ đều chờ tới bữa tiệc của Đặng Tắc sẽ chứng minh tất cả có thương lượng được hay không.
Đây là lần thứ hai Đặng Tắc thiết yến ở nha huyện. So với lần đầu tiên có mục đích giăng lưới bắt chim ra thì lần này rõ ràng có sự thay đổi.
Sau khi tin tức được đưa ra, mọi người liền tranh nhau hỏi thăm. Lần này huyện nha sẽ mời ai tới dự tiệc? Chín vị thương gia lớn thì không cần phải nói. Một số nhân vật nổi tiếng của Hải Tây cũng có khả năng được mời. Nhưng còn số khác thì sao? Trong lúc nhất thời, đám thương nhân Hải Tây đều muốn được mới tới đó. Mặc dù mọi người không hiểu được mục đích của lần mời tiệc này là gì nhưng họ cũng có thể đoán là đã có chuyện lớn xảy ra.
Lần đầu tiên Đặng Tắc thiết yến đã phá hủy gốc rễ mà Trần Thăng đã cắm bao nhiêu năm ở Hải Tây.
Như vậy lần này...
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoáng cái ba ngày đã trôi qua. Huyện nha cũng không trang hoàng bốn xung quanh mà giống như cũ, chỉ có đường phố được quét sạch lại mà thôi. Hai bên cửa lớn, mỗi bên có năm cái cọc để buộc ngựa. Trời vừa mới tối, ngoài cửa lớn đã trở nên náo nhiệt.
Người tới đầu tiên chính là Hoàng Chỉnh, tự Văn Thanh. Gã không tới tay không mà còn mang theo lễ vật. Đó là một tấm bia đá Luận Ngữ do danh sĩ Sái Ung tự tay làm từ những năm cuối Đông Hán.
Chú ý đây là tấm bia đá chứ không phải là bản chép tay.
Những năm đó, Sái Ung mắc tội với thập thường thị rồi bị hãm hại phải lưu vong ở Giang Bắc. Sự tài hoa của Sái Ung thì không cần phải nói, đức hạnh cũng chẳng phải bàn, chỉ có điều hơi nặng chút thư sinh. Nửa đời ngài đấu tranh với thập thường thị có được thanh danh rất to. Tới khi tuổi già, ngài bị Đổng Trác ức hiếp nên mới bất đắc dĩ làm quan. Tuy nhiên mục đích làm quan của ngài cũng còn là vì biên soạn Đông Quan Hán Kỷ. Mặc dù nói Đổng Trách là người thô bỉ nhưng cũng coi trọng kẻ sĩ vì vậy mà Sái Ung được đãi ngộ rất cao.
Vì vậy mà sau khi Đổng Trác chết, Sái Ung đã khóc tang cho y, mà không ngờ đắc tội với Tư đồ Vương Doãn. Tại sao trong lúc đấu tranh tàn khốc như vậy ngươi không làm cho tốt cái việc của mình mà chạy tới đây khóc cho Đổng Trác? Chuyện này chẳng phải khiến cho Vương Doãn mất mặt hay sao? Vì thế mà Sái Ung bị Vương Doãn sát hại.
Nhìn chung cả đời Sái Ung được mệnh danh là kỳ tài vô song, đồng thời hết sức coi trọng việc học.
Khi phải lưu vong ở Giang Bắc, Sái Ung còn lập ở địa phương một cái thư viện, viết Luận Ngữ rồi điêu khác thành bia mà dựng trong thư viện. Sau loạn Khăn Vàng, tấm bia đá đó liền biết mất. Mà không biết Hoảng Chỉnh lấy được nó ở đâu. Sau khi biết được tin Tào Bằng giỏi về luận vì vậy mà y dốc hết sức sai người đi tìm lễ vật, không ngờ lại mua được một tấm bia đá dày như thế.
Mặc dù không phải là vàng bạc nhưng cũng đủ thể hiện được tấm lòng của Hoàng Chỉnh. Một thứ lễ vật như vậy cũng không phải là nhỏ.
Chín vị thương nhân lớn đều là những người nhạy bén, mang tới lễ vật đa dạng nhưng vật nào cũng thể hiện tâm ý của họ.
Tới khi cả thành lên đèn rực rỡ, cái cọc gỗ của huyện nha cũng được treo đèn lồng.
Các vị khách cũng đều đến, trong số đó có cả Vương Thành. Vừa mới vào cửa, Vương Thành đã cười cười nói chuyện với mọi người.
Hoảng Chỉnh quay sang trêu ghẹo:
- Vương tiên sinh! Gần đây người chẳng khác nào xuất quỷ nhập thần thật khó tìm được.
- Xin mọi người hiểu cho! Vài ngày trước ta có một chút việc vặt nên mới không ở trong nhà. Tới tận sáng hôm nay mới trở về. Vừa mới về tới đây nghe Đặng Huyện lệnh thiết yến, Thành ta làm sao không tới được? Nghe nói trước đó mấy ngày, mọi người có tới tìm ta mà không thể gặp. Có tội, có tội.
Y đứng giữa đám người vừa cười vừa ói.
- Vì cớ gì mà không thấy Mạch công?
Vương Thành đột nhiên lên tiếng.
- A... Không biết. - Phan Dũng làm đồ mộc nhìn lướt qua xung quanh rồi cũng ngạc nhiên mà nói:
- Theo lý thì Mạch công cũng có thể tới đây, tại sao cho tới giờ vẫn không thấy mặt?
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì chợt nghe từ hậu đường vọng ra tiếng hô:
- Đặng huyện lệnh tới.
Ngay sau đó, Đặng Tắc nhanh chóng bước ra từ phía sau.
- Để cho mọi người phải chờ lâu, xin được lượng thứ.
Hắn cười cười rồi khoát tay:
- Nếu mọi người đã tới thì bữa tiệc nên bắt đầu thôi.
- Đặng huyện lệnh! Mạch công dường như còn chưa tới.
- A?
Đặng Tắc nhướng mày liếc nhìn xung quanh rồi chợt cười:
- Nếu không tới vậy thì cũng không cần phải đợi thêm.
Mọi người nghe nói vậy mà trống ngực đập thình thịch. Còn đám người Hoảng Chỉnh nhìn nhau, không giữ được bình tĩnh.
Chẳng lẽ Đặng huyện lệnh và người họ Mạch có chuyện sao? Lúc trước, Đặng huyện lệnh thiết yến cũng chỉ một mình Vương Thành và Mạch Nhân tới đây.
Nghe nói trước đây mấy ngày, Đặng huyện lệnh còn tới tận nhà Mạch Nhân,. Khi đó cả hai nói chuyện rất vui vẻ, tại sao mà trong nháy mắt lại trở nên như thế này?
Tình cảnh của Mạch Nhân hoàn toàn khác với Trần Thăng. Trần Thăng mặc dù mạnh nhưng gốc rễ còn chưa sâu.
Còn Mạch Nhân thì lại là lão quan lâu đời, sau lưng của y chính là đại diện cho vấn đề lợi ích. Nếu Đặng Tắc và Mạch Nhân gây ầm ỹ chẳng phải là...
Có câu nói tiệc không phải là tiệc ngon.
Nếu thật sự Đặng Tắc và Mạch Nhân trở mặt thì hiện giờ họ ở đây dường như không ổn.
Mấy tên bản địa thay đổi sắc mặt, dường như có chút do dự.
Đặng Tắc cười nói:
- Người đâu! Dâng rượu.
- Khoan đã.
Một lão nhân chợt đứng dậy, chắp tay nói:
- Hôm nay Đặng huyện lệnh mở yến tiệc chiêu đãi chúng ta một bữa, thật sự khiến cho ta cảm thấy vinh hạnh.
Chỉ có điều hôm nay Đặng huyện lệnh mời chúng ta tới đây là có ý gì?
- A! Chuyện này tạm thôi. Trước tiên có thể vừa ăn vừa nói cũng được.
- Đặng huyện lệnh! Xin ngài hãy nói sự tình cho rõ ràng đi. Nếu không chúng ta mang nó trong lòng, cho dù có ăn sơn hào hải vị cũng không ngon.
Đó là một người bản địa nên thể hiện một thái độ cứng rắn. Mạch Nhân vắng mặt khiến cho bữa tiệc này rơi vào hoàn cảnh khác thường.
Đặng Tắc vẫn thản nhiên mà cười.
Hắn thả chén rượu trong tay, nhìn lão già vừa nói. Đối với sự bướng bỉnh đó, hắn cũng chẳng để ý mà gật đầu nhẹ.
- Nếu vậy thì cúng ta sẽ nói về chính sự trước.
Bầu không khí trong phòng khách hết sức căng thẳng. Mới rồi còn tiếng cười đùa, chuyện trò rộn rã giờ đã biến thành cảnh giương cung bạt kiếm. Rất nhiều người đang ngồi nhất thời nghẹt thở.
Đây mới là sức mạnh của huyện Hải Tây sao?
Đặng Tắc đã không còn là người thanh niên vừa mới tới Hải Tây, vẫn còn không biết gì nữa rồi.
Mới có một tháng qua nhưng rất nhiều sự việc đã xảy ra, y cũng dần trưởng thành hơn. Chỉ bởi vì một mình Mạch Nhân chưa tới mà lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy sao? Những thế lực bản địa này đan xen vào nhau, tạo thành một cái võng thật lớn ở huyện Hải Tây. Bình thường, cái võng này lặng yên không một tiếng động, không ai để ý đến họ. Chỉ khi nào có chuyện xảy ra, bọn họ thậm chí không cần bàn bạc, chỉ trong nháy mắt đã có thể nhất trí với nhau. Thảo nào A Phúc nói, muốn khống chế Hải Tây, Mạch Nhân chính là nhân vật then chốt.
Lại nói, trước đây Đặng Tắc vốn không hề để ý đến Mạch Nhân, vậy thì giờ y phải cẩn thận hơn nhiều.
Vương triều này lấy các thế gia vọng tộc nhà quan lập nghiệp. Năm ấy, khi Lưu Tú phản bội Vương Mãn đã dựa vào các thế gia vọng tộc bản địa ở quận Nam Dương. Cũng vì thế mới tạo nên triều đại cho tới giờ, đồng thời các thế lực quyền thế của các gia tộc mới được như bây giờ. Một số gia tộc quyền hào ở địa phương thậm chí còn có khả năng đối đầu với quan phủ.
Tình hình ở huyện Hải Tây lại càng nổi bật hơn.
Trong thời gian ba năm Huyện lệnh được thay đổi, sức mạnh của quan phủ trên thực tế bị suy yếu trầm trọng.
Ngay từ đầu, Đặng Tắc không hề tiếp xúc với những người này, thực ra là lựa chọn rất chính xác. Nhưng khi ở huyện Hải Tây lâu ngày, y đã từng thấy quan phủ và chư thân xung đột, nhưng chưa từng quyết liệt như thế. Đây đã là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ là, Đặng Tắc thật không ngờ chuyện lại xảy ra như thế. Chỉ bởi vì một mình Mạch Nhân không tham gia bữa tiệc rượu, lại khiến hương thân địa phương phản ứng quyết liệt đến thế.
Ngón tay Đặng Tắc miết trên thành ghế. Y không hề lo lắng, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy phấn khích. Đây chẳng phải là chuyện y đã chờ đợi bao lâu nay sao?
-Hôm nay, ta mời chư công đến đây thật ra là muốn thương lượng một chuyện.
Đặng Tắc cất giọng nói, tiếng nói không lớn lắm nhưng lại cương quyết và lạnh lẽo. Đôi mắt như chim ưng của y liếc qua từng người một. Bọn Hoàng Chỉnh, Phan Dũng không khỏi nuốt nước bọt, cảnh giác.
Bọn họ đã từng thấy được sự cương quyết của Tào Bằng, thế nhưng vẫn còn chưa thỉnh giáo sự cương quyết của Đặng Tắc.
Thật đúng là…Không phải người một nhà, thì không thể bước qua cánh cửa gia môn.
Hai huynh đệ này gần như đi ra từ một khuôn đúc. Cách nói năng không nhanh không chậm nhưng lại khiến người khiếp sợ, nghẹt thở.
-Từ lúc bản quan nhậm chức tới nay đã được một tháng. Cho đến tận giữa tháng trước, bản quan vẫn chưa được nâng cốc ăn mừng với chư công lần nào. Thứ nhất là do công việc bận rộn, thứ hai là do còn có nhiều chuyện khó khăn. Hôm nay, ta mời chư công tới, ngoài chuyện bàn bạc về tình hình của nơi này, bản quan còn muốn nói về Hải Tây trong cách nhìn nhận của ta. Nói đơn giản, bản quan rất không hài lòng với tình trạng hiện nay của Hải Tây. Ta thường nghe người ta nói Hải Tây có ba cái hại. Ba cái hại này là gì? Hải tặc, tư thương buôn muối, gian thương…
Danh sách chương