Tào Bằng nói:

-Lập tức thông báo trong thành sắp xếp để mọi người vui vẻ một chút. Nhưng quân Hạ Bì vội vã bỏ chạy, còn cố ý bày ra kế Kim thiền thoát xác như thế. Bọn họ càng cố ý tỏ vẻ huyền bí như vậy, càng cho thấy bọn họ đang nóng lòng muốn rút lui. Chuyện cấp bách là chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với Cam Ninh, dẫn quân truy kích. Nếu không thể hợp lực thật chặt chẽ, tất sẽ bị bọn họ đánh trả. Cũng không thể quá xa để duy trì áp lực đối với quân Hạ Bì.

Tào Bằng đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái của quân sĩ:

-Chư quân, kiến công lập nghiệp chính là lúc này đây.

Thật ra, Tào Bằng cũng biết. Đánh đến bây giờ, binh lính đã rất mệt mỏi. Không chỉ có binh sĩ uể oải mà ngay cả bọn Chu Thương, Phan Chương cũng đã rất mệt mỏi rồi. Hơn nữa, chiến thuật truy kích phải dựa vào tốc độ. Tào Bằng giờ có muốn truy kích Tào Tính – Trần Cung, vấn đề lớn nhất của hắn là không có ngựa. Đi bộ để truy kích tất càng khiến binh lính thêm khổ cực. Nhưng cho tới bây giờ, Tào Bằng không còn sự lựa chọn nào khác.

Bọn Phan Chương nghe thấy thế, cả đám đều nóng lòng. Chợt, Tào Bằng lệnh bố trí ba trăm quân tốt. Bốn người Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Phan Chương, Đặng Phạm, mỗi người dẫn năm mươi người, đích thân Tào Bằng dẫn trăm người. Sau khi ăn lương khô xong liền tức khắc cho nhân mã truy kích Hạ Bì. Cùng lúc đó, hắn lại lệnh cho Vương Húc hỏa tốc liên hệ với Cam Ninh, lệnh hai người Cam Ninh và Đặng Chi cùng tiến hành truy kích. Binh mã trong tay Cam Ninh và Đặng Chi không nhiều lắm nhưng may rằng đều là kỵ binh. Trận chiến Khúc Dương hai ngày vừa qua, Cam Ninh và Đặng Chi vốn không tham dự, vì thế quân lực của bọn họ vẫn còn đầy đủ. Hai người bọn họ truy kích sẽ có khả năng đánh trọng thương quân Hạ Bì nhiều nhất.

Không sai, Điêu Thuyền có ân nghĩa với Tào Bằng.

Tào Bằng chưa từng quên! Nhưng ân nghĩa là ân nghĩa. Nếu như Lã Bố không chủ động khiêu khích, Tào Bằng tuyệt đối sẽ không truy đuổi đến như thế này.

Bất kể Tào Tháo có xuất binh hay không, Tào Bằng đều phải đánh Lã Bố hết sức có thể. Chỉ có cách đả thương Lã Bố, Hải Tây mới có thể giành được sự bình an. Còn một vấn đề nữa là chỉ có được chiến tích hiển hách, Tào Bằng mới có thể khiến Trần Đăng nhìn thẳng vào hắn chứ không phải là một con tốt thí. Chính vì thế, kể cả về công về tư, Tào Bằng đều phải truy kích, phải tấn công…

Khi rời khỏi Hạ Bì, có lẽ Trần Cung không ngờ rằng trận chiến gã vốn tưởng là dễ dàng lắm cuối cùng lại có kết cục như thế. Khi Tào Tính chỉ huy nhân mã giả vờ tấn công Khúc Dương, Trần Cung dẫn quân rời khỏi Khúc Dương.

Lã Cát mặt mày khó chịu, dọc đường đi không hề nói câu nào với Trần Cung. Cũng khó trách, ngày hôm qua y bị Trần Cung lừa cứ tưởng rằng sẽ giành được Khúc Dương trước, nào ngờ lại bị gã thay trắng đổi đen. Cũng may là Trần Cung không phá thành, bằng không Lã Cát càng thêm phần khó chịu. Nhưng cho dù là thế, y cũng đã hiểu được thái độ của Trần Cung đối với y. Hóa ra, mọi chuyện không tốt đẹp như y vẫn tưởng!

Cho tới nay, Lã Cát đều luôn tin rằng Trần Cung đang giúp y… Nhưng nhìn từ tình hình hiện tại thì Trần Cung chưa từng để mắt đến y. Những tình cảm tôn kính gã vẫn thể hiện trước đây chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi. Cũng có lẽ trong mắt Trần Cung, Lã Cát chẳng qua chỉ là một thằng hề xuất hiện trên sân khấu Hạ Bì, thoạt nhìn rất nực cười a.

Dọc đường đi, Lã Cát luôn trầm mặc. Y lo lắng trong thời gian tới, nếu y tiếp tục ở lại Hạ Bì cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi quân Hạ Bì rút khỏi Khúc Dương luôn ủ rũ. Trần Cung tuy hiểu nhưng không biết làm sao, đành phải chờ đến khi chạy về Hạ Tương rồi tìm cách điều chỉnh sau. Dù sao, trước mắt gã muốn chạy về Hạ Tương đã.

Tào Tính đánh nghi binh bên ngoài thành Khúc Dương xong liền dùng kế Kim thiền thoát xác, thuận lợi rời khỏi chiến trường Khúc Dương. Hắn để lại một ít binh mã chặn phía sau, rồi dẫn phần lớn kỵ quân đi. Chính vì thế, Tào Bằng chẳng mất bao lâu đã đuổi kịp đại đội nhân mã, thẳng đường xuống Hạ Tương.

-Quân sư có từng phái người đến Từ huyện trước không? -Khi rời khỏi Khúc Dương, ta đã sai người đến Từ huyện thông báo cho Văn Viễn rồi, đồng thời cũng lệnh cho gã nhanh chóng quay về. Chắc hẳn khi chúng ta đến Hạ Tương, Văn Viễn đã nhận được tin tức. Từ tối nay đến rạng sáng, chúng ta có thể dẫn binh mã trở về Hạ Tương.

Tào Tính gật đầu, lẩm bẩm:

-Nếu Văn Viễn trở về, Trần Nguyên Long chắc không dám làm gì.

Trần Cung mỉm cười, không bàn tiếp. Hắn nhìn lướt qua Lã Cát:

-Thúc Long, nhìn Tử Thiện xem.

-Tử Thiện?

-Hài tử này hình như có gì đó không bình thường.

Trần Cung dù sao cũng là Trần Cung, dù đang trên đường rút binh nhưng cũng sẽ không lơi lỏng cảnh giác. Sự trầm mặc của Lã Cát khiến Trần Cung cũng cảm thấy bất thường. Nếu như y gào thét, thậm chí chửi gã ầm lên, biết đâu gã sẽ không để ý. Nhưng Lã Cát hết lần này đến lần khác đều trầm mặc, khiến Trần Cung có cảm giác rất lạ: "Hài tử này không phải đang sinh lòng khác đấy chứ? Đổi lại là Trần Cung, nếu như bị Lã Cát lừa gạt như thế cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ. Nhưng phẫn nộ rồi thì sao đây?

Trần Cung sẽ không để mắt đến Lã Cát, lại càng không quan tâm đến chút phẫn nộ nhỏ nhoi này của y. Nhưng sự trầm mặc của Lã Cát lại khiến gã phần nào lo lắng. Cẩn thận nhớ lại, gã chợt cảm thấy liệu có phải khi ở Khúc Dương gã đã quá đà hay không? Dù sao trên danh nghĩa Lã Cát cũng là nhi tử của Lã Bố.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Cung chợt dẹp bỏ thứ cảm giác hổ thẹn này đi. Quá đà thì sao nào? Một tiểu tử luôn bừng bừng dã tâm như thế, nếu không giáo huấn cho y một phen thì sao y có thể biết tốt xấu đây?

Nghĩ tới đây, Trần Cung bình tĩnh lại… "Để Tào Tính sai người theo dõi, Lã Cát này cũng sẽ không thể gây ra chuyện gì được. Chờ đến khi trở về Hạ Bì, y có muốn làm ầm ĩ lên cũng không còn được nữa rồi."

Chuyện cấp bách lúc này chính là trở về Hạ Tương. Vì vậy, Trần Cung cùng thương lượng với Tào Tính một chút, lại tiếp tục điều động nhân mã, gia tăng tốc độ hành quân.

Ban đêm, trời nổi mưa. Mưa tháng chín vô cùng lạnh lẽo. Gió từ trên thượng du thổi xuống cũng rét thấu xương. Y phục ướt đẫm bị gió thổi qua càng làm người run rẩy. Đường trở nên lầy lội, tốc độ hành quân cũng vì thế mà chậm đi nhiều.

-Công Đài, để bọn họ nghỉ ngơi, tránh mưa một chút đi?

Mắt thấy binh lính lạnh run trong gió mưa lạnh lẽo, Tào Tính không đành lòng liền kiến nghị với Trần Cung. Trần Cung lắc đầu, nhẹ giọng nói:

-Không thể nghỉ ngơi được. Giờ mà nghỉ ngơi, đến khi muốn chạy sẽ chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Muốn nghỉ ngơi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Hạ Tương. Thúc Long hiểu rõ Tào Hữu Học sẽ không từ bỏ ý đồ như thế đâu. Trong tay hắn có một đội kỵ quân, lại có dũng tướng thống lĩnh. Vạn nhất hắn đuổi theo, chúng ta khó có thể chống đỡ nổi. Chính vì thế, việc cấp bách lúc này chính là chạy về Hạ Tương…

Nhắc tới đám kỵ quân kia, Tào Tính chợt giật mình. Nếu như Trần Cung không nói, Tào Tính chắc hẳn đã quên chuyện này rồi…

Đường lui binh của bọn họ hoàn toàn sóng êm gió lặng, Cam Ninh không hề xuất hiện ngăn cản. Nhưng như thế không có nghĩa là y sẽ ngồi nhìn bọn họ rời đi. Cho đến giờ y vẫn chưa xuất hiện là bởi vì binh lực ở xa. Tào Tính thậm chí còn cảm giác được Cam Ninh kia thật giống như một con độc xà giấu mình chỗ tối. Chỉ cần hắn lộ ra nửa điểm sơ hở thôi, Cam Ninh mà bắt được nhất định sẽ đánh hắn một đòn trí mạng.

Nhìn quân sĩ mệt mỏi, Tào Tính không đành lòng. Thế nhưng hắn lại càng biết rằng mối lo của Trần Cung không phải không có lý. Tình hình như thế này, binh lính còn chậm trễ một ngày, là còn thêm phần khó khăn, trắc trở. Hắn khẽ cắn môi, quát lớn:

-Truyện lệnh của ta ba quân cùng tăng tốc. Mọi thứ có thể bỏ nhưng phải giữ lại binh khí bên người, trước bình minh phải chạy về Hạ Tương. Nếu kẻ nào chần chờ, cố ý kéo dài thời gian, làm dao động lòng quân, giết ngay tại chỗ, tuyệt không tha.

Dường như hắn cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi… Nhưng Tào Tính cũng khuyến khích bọn họ một chút:

-Sau khi trở về Hạ Tương, mỗi người sẽ được tăng một đấu gạo. Các huynh đệ, sau khi trở về, chúng ta sẽ cùng nghỉ ngơi.

Trần Cung nhíu mày, rồi chợt gật đầu. Lương thảo của Hạ Bì tuy không cho là sung túc nhưng vẫn có thể giữ vững thêm một thời gian nữa. Chí ít tính đến nay, binh lính còn hơn năm nghìn người, mỗi người tăng mười đấu gạo mà thôi. Mất ngần ấy gạo, Hạ Bì vẫn có thể giữ vững được. Nếu như mất bằng đó mà có thể giúp năm nghìn người mau chóng trở về Hạ Tương được thì cũng không phải là tổn thất. Nhưng nếu như mất mạng ngoài thành Khúc Dương này thì làm? Chính vì thế, Trần Cung không hề ngăn cản Tào Tính.

Mỗi người tăng một cấp gạo, kể ra cũng không phải là nhiều. Thế nhưng phải biết rằng lương giới Hạ Bì hiện tại đang ít ỏi thế nào, có thể tăng được một cấp gạo, ít ra cũng có thể ăn no nê, sức hấp dẫn quả không nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện