Cuối tháng mười, đồng hương của Lã Bố, người Tinh Châu, thái thú Trương Dương của Nghệ Dương xuất binh cứu viện gã.
Trương Dương, tự Trĩ Thúc, dùng võ dũng để cai trị Tịnh Châu. Những năm cuối thời Linh Đế, Trương Dương làm tư mã cho Thượng quân giáo úy Tắc Thạc, sau này Tắc Thạc bị giết. Trương Dương trở về Tịnh Châu mộ binh, định đi theo Hà Tiến. Nhưng không ngờ y còn chưa kịp xuất binh, Hà Tiến đã bị giết, loạn Đổng Trác nổi lên.
Trương Dương và Viên Thiệu cùng liên kết, hợp binh ở phía nam Đan Vu và Phu La tới Lê Dương, lập nên đội hình riêng. Sau này, Đổng Trác phong Trương Dương làm thái thú Hà Nội.
Nguyên niên Kiến An, Hán Đế rời khỏi Trường An.
Trương Dương nghênh đón Hán Đế ở An Ấp, hộ tống người tới Lạc Dương, đảm nhiệm chức đại tư mã.
Y một thân tính cách ôn hòa, đối đãi với bộ hạ nhân từ. Nào ngờ xuất binh cứu viện Lã Bố, không lâu sau thì bị bộ hạ Dương Xú giết chết, táng thân…
Hy vọng cuối cùng của Lã Bố cũng theo cái chết của Trương Dương mà tan thành mây khói!
Viên Thuật nhận được lời cầu viện của Lã Bố liền tức thì trở mặt. Không những y không xuất binh cứu viện, mà còn muốn Lã Bố giao con gái gã cho y trước, cũng may Lã Lam đã đến Thọ Xuân thành hôn với Kỳ Tử. Nhưng Hạ Bì hiện bị đại quân bao vây, Lã Bố làm cách nào để đưa Lã Lam ra khỏi thành đây? Tháng mười một, trận ác chiến bắt đầu dưới thành Hạ Bì.
Thành Hạ Bì ngập tràn mùi thuốc súng.
Từ huyện lại càng nhiều những tiếng kêu la không dứt.
So với Hạ Bì, Hạ Tương vẫn rất bình yên. Tào Tháo không rảnh triệu kiến Tào Bằng, còn Tào Bằng cũng vui vẻ ở lại Hạ Tương, nhàn nhã dong chơi.
Đồng thời, hắn cũng bí mật chuẩn bị, bí mật hành động.
Cứu nhà Lã Bố là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Huống hồ gì chuyện này lại được thực hiện ngay dưới mắt của Tào Tháo, lại rất dễ gây ra nhiều biến cố nữa.
Việc cấp bách, Tào Bằng phải tìm đường đi từ Hạ Tương đến Hạ Bì trước, thế nhưng không có mệnh lệnh của Tào Tháo, hắn chỉ có thể ở lại thị trấn Hạ Tương mà thôi.
-Bá Miêu, nghĩ một cách để ta đến Hạ Bì đi.
Trong nha đường của Hạ Tương, Tào Bằng sốt ruột, lo lắng không yên.
Đặng Chi phụng mệnh đến Hạ Tương, giúp đỡ Tào Bằng hành sự. Nhưng lúc này đây, Đặng Chi đã không còn dám nói to nữa, lại càng không dám dò xét chút nào. Trước đây, ở Khúc Dương, gã đưa ra một kế suýt nữa khiến Tào Bằng bị kìm chân lại ở Khúc Dương. Giờ hồi tưởng lại, Đặng Chi vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu như không phải đúng lúc Trần Đăng xuất binh, vượt qua Hoài Thủy, chiếm thấy Hoài Phổ thì Tào Bằng rất có thể đã thực sự tiêu đời rồi.
Đặng Chi nhìn về phía bức tường thành xa xôi của Khúc Dương, không khỏi cảm khái.
Gã từng quan sát trận chiến ở Khúc Dương. Được nhìn tận mắt như vậy, gã mới hiểu được thị trấn Khúc Dương lúc đó chịu áp lực lớn thế nào.
Từ miệng quân thủ thành, Đặng Chi mới được đủ loại sự tích về Tào Bằng.
Từ chuyện Trần Cung khiếp hãi, đến chuyện đêm tập doanh của Tào Bằng; từ chuyện dương đông kích tây của Trần Cung, đến chuyện Tào Bằng kịp thời ứng đối thế nào; từ chuyện đánh nghi binh của Tào Tính, đến chuyện Tào Bằng truy kích ra sao… Tuy nói những chuyện này có chứa nhiều phần may mắn, nhưng vẫn đủ để chứng minh Tào Bằng có đủ năng lực đứng đầu một phương. Đặng Chi không khỏi nghĩ nếu lúc ấy đổi lại là gã trấn thủ Khúc Dương, liệu có thể làm được như Tào Bằng hay không?
Chính vì thế, khi gặp lại Tào Bằng, Đặng Chi đã bớt kiêu ngạo đi rất nhiều.
Còn Tào Bằng nhìn vẫn khiêm tốn như trước…
Xét về khí phách mà nói, Thúc Tôn nghiêm khắc, khiến người không dám gần gũi, còn Hữu Học ấm áp, thiện lương, rất nhiệt tình!
Trong lòng Đặng Chi dần có sự phân thứ bậc cao thấp với Tào Bằng!
Lúc mới đầu, nghe thấy kế hoạch của Tào Bằng, Đặng Chi càng thêm hoảng sợ.
Nhưng đối với hành động có ân báo ân này của Tào Bằng, Đặng Chi lại rất tán thành.
Chỉ là Tào Bằng muốn đến Hạ Bì không phải là chuyện dễ. Tào Tháo hiện không thiếu binh thiếu tướng, vốn không đến lân hắn xuất hiện.
Lần này, Tào Tháo xuất binh, văn có Quách Gia, Tuân Diễn, võ có Điển Vi, Hứa Chử.
Bọn Hạ Hầu Đôn, Từ Hoảng đều không phải người tầm thường. Tào Tháo sao có thể điều một hài tử mười lăm tuối đến tuyến đầu của Hạ Bì được?
Chưa kể, có đến Hạ Bì rồi cũng không thể hành sự.
Đặng Chi nói:
-Công tử muốn đến Hạ Bì phải làm cho Tào Công để ý tới người mới được.
-Vấn đề là ta nên làm như thế nào mới có thể thu hút sự chú ý của Tào Công đây? Ngươi cũng biết tinh lực của Tào Công hiện đều ở Hạ Bì.
Chuyện này thật làm khó Đặng Chi.
Không thể vượt quá bổn phận, nếu không sẽ khiến người hoài nghi; cũng không thể đùa giỡn, bằng không sẽ không thể làm Tào Tháo quan tâm.
Chuyện này có muốn chắc chắn cũng quá khó, cho dù là Đặng Chi cũng phải bối rối.
-Quên đi, để bàn sau vậy.
-Được!
Tào Bằng chợt hỏi:
-Chu Thúc rời bến có ai hỏi han gì không?
Đặng Chi lắc đầu, nói:
-Chu huyện úy lần này rời bến là đi công vụ. Trước đây, nhiều lần gã cũng rời bến rồi. Mọi người cũng đã quen, chưa có kẻ nào để mắt nghi ngờ cả.
-Như vậy rất tốt, bằng không sẽ rất phiền phức.
-A, Hữu Học cứ yên tâm đi. Hải Tây hiện tuy không phải vững chãi như sắt thép, nhưng chung quy vẫn đang được kiểm soát, tuyệt đối không có sai lầm.
-Lần này cứ coi như là một lần buông thả của ta.
-Đại trượng phu có ân phải báo đáp, cũng là chuyện tốt. Ta muốn nói là Hữu Học, ngươi làm không sai.
Tào Bằng mỉm cười, chuyển chủ đề câu chuyện…
-Công tử, có chuyện rồi!
Ngay khi Tào Bằng và Đặng Chi còn đang bàn chuyện, từ ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng bước chân vội vã.
Hạ Hầu Lan khôi giáp xộc xệch, lảo đảo chạy ào vào. Vừa thấy Tào Bằng, y đã hổn hển quát lên:
-Công tử, lương thảo của chúng ta đã bị cướp rồi!
*****
Thời tiết càng lúc càng lạnh. Tháng mười một vừa đến, nhiệt độ đã giảm hẳn xuống, lạnh thấu xương.
Trong trướng chủ soái đặt hai chậu than, khí nóng bốc lên hừng hực, xua đi cái lạnh giá, chỉ còn lại cảm giác ấm áp như mùa xuân sang.
Tào Tháo buông quyển sách xuống, cười ha ha, nói với Quách gia:
-Lúc trước, nếu không có Phụng Hiếu và Văn Nhược kiên quyết, suýt chút nữa ta đã đánh mất một nhân tài rồi. Không ngờ vị tham quân độc tí (một tay) này lại có bản lĩnh như thế, không chỉ ổn định được Hải Tây, mà còn tiên phong xây dựng đồn điền ở Hải Tây, đả thông đường lương của ta.
Nói ra thì Quách Gia tựa hồ cũng không thay đổi nhiều lắm.
Y vẫn phong phanh như trước, thậm chí còn gầy gò hơn, nhưng sắc mặt lại có vẻ rất tốt, tinh thần cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, so với trước, quả thực là có tiến bộ lớn.
Nghe Tào Tháo nói vậy, Quách Gia buông cây bút lông trong tay xuống.
-Nào phải chỉ có Tư Không là không ngờ, ngay cả là Quách Gia ta cũng cảm thấy bất ngờ nữa là.
Bởi trước đó, Tào Bằng đã điều động năm mươi vạn hộc lương thảo từ Hải Tây, tích trữ ở huyện Khúc Dương. Sau khi Tào Tháo dẫn binh vây khốn Hạ Bì mới không bị rơi vào hoàn cảnh thiếu lương thảo như trong sử sách. Tuy rằng tình hình chiến sự cũng không thuận lợi lắm, Lã Bố chống đỡ cũng cực kỳ kiên quyết, nhưng chung quy lại, tình hình chiến trận vẫn tiến triển theo đúng hướng Tào Tháo dự kiến. Không phải lo lắng gì về tình hình hậu phương, Tào Tháo đương nhiên sẽ không buông tha Lã Bố.
-Phụng Hiếu, trận chiến Từ Châu mà kết thúc, ta muốn để Đặng Thúc Tôn làm thái thú Đông Hải, ngươi thấy sao?
Quách Gia mới đầu vui mừng, rồi lại chợt lắc đầu.
-Không được.
-Vì sao?
Theo lý mà nói, Đặng Tắc là do một tay Quách Gia tiến cử, hắn được thăng chức thái thú, Quách Gia cũng được mở mày mở mặt.
Tào Tháo thật không ngờ Quách Gia lại phản đối lời đề nghị này. Chính vì thế, y không khỏi hiếu kỳ, chăm chú nhìn Quách Gia.
Quách Gia thở dài, nói với Tào Tháo:
-Ta không đồng ý để Đặng Thúc Tôn được thăng chức là có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là Đặng Thúc Tôn vốn không có công danh mà được làm huyện lệnh Hải Tây là trường hợp đặc biệt. Mới cách có một năm, chủ công lại định thăng chức quan cho hắn, tất sẽ khiến nhiều người cảm thấy bất mãn. Đến lúc đó, Đặng Thúc Tôn đứng trước đầu sóng ngọn gió, chắc gì đã có biểu hiện xuất sắc hơn được bây giờ… Đó là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai là xem cách làm của Đặng Tắc ở Hải Tây thì rất có nề nếp. Hải Tây hiện tại đang không ngừng lớn mạnh, dường như còn đang thịnh vượng lên nữa. Đất Hải Tây giáp với Hoài Thủy, lại có liên quan đến Lưỡng Hoài, nối liền với Tề Lỗ, là vùng đất trọng yếu phía Đông. Nếu đồn điền Hải Tây phát triển tốt đẹp, Tư Không có thể nắm được yết hầu của Lưỡng Hoài, tiến vào Hoài Thủy, thẳng đến Đại giang, thậm chí có thể để mắt đến Giang Đông nữa. Chưa kể cố thủ Hải Tây, Hoài Bắc cũng không gặp phải thảm họa chiến tranh. Lúc này, nếu mạo muội thay đổi người, chắc gì đã là chuyện hay. Người tiếp nối chắc gì đã làm tiếp được những chuyện Đặng Thúc Tôn đang làm, giúp Hải Tây phát triển thêm một bước nữa? Nếu đã không thể, chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Tào Tháo không khỏi gật đầu, tán thưởng.
Quách Gia lại nói:
-Huống hồ Đặng Thúc Tôn làm một huyện lệnh một huyện còn có thể, nếu làm thái thú một quận, e rằng tầm mắt và tài năng của hắn vẫn còn phải mài giũa nhiều nữa.
Không thể không nói, Quách Gia thật sự đã suy nghĩ cho Đặng Tắc.
Quả không sai, bằng vào thành tích của Đặng Tắc ở Hải Tây đích thực hơn người. Nhưng Quách Gia lại biết được một mình Đặng Tắc không đủ sức để coi sóc một phương. Hiện nay, hắn ở Hải Tây - một nơi hẻo lánh, còn có Trần Đăng có thể che gió chắn mưa cho. Nhưng nếu làm thái thú một quận, hắn nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều âm mưu quỷ kế. Có thể cai trị một huyện không có nghĩa là có thể cai trị một quận. Huống hồ gì quận Đông Hải rất phức tạp, xét tình hình hiện tại mà nói thì chưa chắc Đặng Tắc đã có thể khống chế được nơi này.
Chính vì thế, Quách Gia cho rằng Đặng Tắc hiện tốt nhất nên ở lại Hải Tây, tiếp tục mài giũa.
Nhược bằng để hắn thăng chức quá nhanh ắt sẽ gặp nguy hiểm. Thái thú và huyện lệnh là hai chức vụ hoàn toàn khác nhau. Thái thú là chức quan được hưởng hai nghìn thạch bổng lộc, coi như là nòng cốt của triều đình, nắm thực quyền trong tay. Tình hình của Đặng Tắc hiện tại không thích hợp để thăng chức.
Tào Tháo nói:
-Vậy ngươi nghĩ nên làm sao để thưởng hắn đây?
Dù sao Đặng Tắc đã có thành tích lớn như vậy, bảo đảm được đường lương cho trận chiến ở Từ Châu, nếu như không thưởng thì cũng không hợp lý.
Quách Gia suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
-Hải Tây một năm nay phát triển rất tốt, diện tích đất đai không ngừng tăng, không còn là một huyện nữa. Ta nghe nói mặt phía bắc của đồn điền Hải Tây tiếp giáp với Y Lô Hương, thuộc về Cù huyện; mà hướng tây lại vượt qua Du Thủy, có khả năng sẽ hợp với Khúc Dương làm một khối. Đã như vậy, sao không để hắn kiêm nhiệm chức điển nông đô úy đi? Nếu hắn làm được việc, thì tiếp tục phong thưởng, đề bạt.
Điển nông đô úy là chức vụ có từ năm Kiến An thứ hai.
Bởi lúc đó, khi dời đô đến Hứa huyện, Tào Tháo đã hạ lệnh xây dựng đồn điền.
Trong lúc tất cả đều phản đối, chỉ có Tảo Chi, người xã Toánh Xuyên là vẫn kiên trì thực hiện. Chính vì thế, chức điển nông đô úy được giao cho y.
Năm đó, Hứa đô được mùa thu hoạch.
Chính vì thế, Tảo Chi được thăng chức làm điển nông trung lang tướng, được Tào Tháo giao cho trọng trách.
Chức điển nông đô úy là một chức quan mới. Xét về chức vụ mà nói thì cao hơn huyện lệnh, nhưng lại thấp hơn thái thú. Công việc chính cũng là xây dựng đồn điền một khu vực, vốn không có xung đột quá lớn với chức thái thú. Nếu như Đặng Tắc nhậm chức điển nông đô úy, đồng nghĩa với việc hắn là người thứ hai sau Tảo Chi đảm nhiệm chức quan này.
Nhờ có mùa thu hoạch của Hứa đô và Hải Tây, Tào Tháo càng kiên quyết xây dựng đồn điền hơn.
Kiến nghị này của Quách Gia khiến Tào Tháo hết sức hài lòng. Nhưng trong lòng y vẫn thầm nghĩ chức điển nông đô úy kể ra có chút bạc đãi Đặng Tắc.
-Nếu Tư không muốn thưởng bạc, sao không ban cho người bên cạnh Thúc Tôn đi?
-A?
-Tư Không chẳng lẽ đã quên Đặng Thúc Tôn còn có một người em vợ sao? Trước đây Hưu Nhược từng hết lời khen ngợi hắn. Người này nghe chừng không có công danh, nhưng cũng có chút đức hạnh. Bài thơ "Lậu thất minh" trên cây quạt kia chẳng hay Tư không còn nhớ hay không? Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm…
-Hữu long tắc linh.
Tào Tháo buột miệng thốt lên, chợt cười ha ha.
-Nếu không phải Phụng Hiếu nhắc thì suýt chút nữa ta quên mất người này.
-Đức hạnh của Hữu Học cao vời, rất có danh tiếng ở Quảng Lăng. Người này lại có võ dũng nữa, có thể đối đầu với cả trăm người. Trước đây, khi Lã Bố chinh phạt Hải Tây, chính người này đã cướp lấy Khúc Dương, đẩy lùi Trần Cung. Sau này, hắn lại đoạt được Hạ Tương, chặt đứt đường lui của Trương Liêu, khiến Hạ Bì trở thành một tòa cô thành.
Tào Tháo nheo đôi mắt lại.
Y nói:
-Tào Bằng còn trẻ nhưng cũng là một người có bản lĩnh.
-Nếu như vậy thì sao không phong thưởng cho hắn?
-Vậy ngươi cho rằng nên thưởng thế nào đây?
-Trước đây, Trần Nguyên Long để hắn làm chức huyện úy Hải Lăng. Nhưng Hải Lăng thực ra rất tan hoang, không có hình thù gì cả. Nhưng địa hình của Hải Lăng lại có liên quan đến sông Hoài Thủy, không chỉ trấn giữ cửa khẩu con sông, mà còn là cửa ngõ phía đông của Hoài Nam. Từ trước đến nay, buôn muối và tư thương với Hải Lăng gần như đã bị vứt bỏ. Toàn bộ con đường buôn muối của Hoài Nam hiện đều dựa vào Hải Tây nỗ lực cung ứng. Theo ta thấy thì có thể để Tào Hữu Học làm chức nông đô úy.
Tào Tháo hít một hơi thật sâu, trầm tư.
Nông đô úy cũng không phải là chức quan mới. Kể từ thời Hán Vũ Đế, chức này đã có rồi. Ban đầu, nông đô úy coi sóc công việc đồn điền ở các khu vực trong quận, thật ra cũng tương tự với chức điển nông đô úy, nhưng quyền lực lại không lớn bằng điển nông đô úy…
Có điều, quyền hành của nông đô úy lại được phân chia rõ ràng, kiêm cả chức đại ti nông và tiết chế thái thú của quận.
Là tiết chế, chức không phải là chức quan.
Nói cách khác, nông đô úy tách biệt với chức quan của quận, có thể tiếp quản binh lính, có thể xử lý chính vụ, cũng có lúc không cần phải nghe theo ý kiến của ai cả.
Chủ ý này của Quách Gia vừa gãi đúng chỗ ngứa của Tào Tháo.
Tào Tháo quyết ý xây dựng đồn điền, là muốn tăng thu nhập, đồng thời vẫn bình ổn lương giới. Nhưng xây dựng đồn điền không phải là chuyện dễ dàng. Đặc biệt, nó lại có liên quan đến chuyện kiểm tra, đo đạc đất đai, không tránh khỏi sẽ động chạm đến quyền lợi của một số người. Ở Hứa Đô cũng thế, mà Lạc Dương cũng vậy, kể cả là các địa phương hác đều có những giới hạn của nó. Thế nhưng phía đông Hoài Nam lại không dính dáng đến vấn đề như vậy. Nơi nào có ruộng tốt mà lại vô chủ thì cũng chẳng có người hỏi thăm. Đất đai ở Hoài Nam lại màu mỡ, không xung đột đến lợi ích của ai cả, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Đã có đồn điền Hải Tây xây dựng trước, thì muốn thúc đẩy ở phía đông Hoài Nam cũng không quá khó khăn.
Chức nông đô úy từ lâu đã bị xếp xó, hơn nữa thứ phẩm cũng không cao lắm, bổng lộc chừng bốn trăm đấu gạo, tương đương với chức huyện trưởng một huyện.
Hải Lăng hiện nay, con đường buôn muối cũng chỉ còn là một mảnh đất hoang, cũng sẽ không có người nào tranh thủ.
Chức vụ này để cho Tào Bằng làm thật ra rất hợp.
Nhưng Tào Tháo vẫn còn chút lo lắng:
-Phụng Hiếu, Tào Bằng có thể đảm đương được trọng trách này hay không?
-Tư Không còn chưa biết lúc trước Đặng Thúc Tôn xây dựng đồn điền ở Hải Tây, chính Tào Bằng là người khởi xướng ư?
-A?
Tào Tháo thốt lên.
Quách Gia xử lý xong công việc liền ra khỏi căn lều lớn của chủ soái.
Canh gác ngoài trướng là thủ trung quân, là các dũng tướng trong doanh trại. Vừa ra khỏi đại trướng, Quách Gia liền thấy hai người Điển Mãn và Hứa Nghi đang đứng một chỗ, thì thầm to nhỏ với nhau.
Lần chinh phạt Từ Châu này, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng theo quân xuất chiến.
Trải qua hai năm rèn luyện, Điển Mãn và Hứa Nghi đã làm lễ trưởng thành vào năm Kiến An thứ ba, gia nhập hàng quân dũng sĩ.
Hôm nay, hai người đã giữ chức lang tướng, coi như là lực lượng trung kiên của quân dũng sĩ.
Quách Gia nhẹ nhàng, tiêu sái tiến lên, định nghe xem hai người này rốt cuộc đang thì thầm cái gì.
-Lão tam, rốt cuộc ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?
-Chả hiểu gì cả.
-Ngươi nói xem lúc trước, vì sao A Phúc không nói rõ ràng ra? Tứ thủy hoàn Hạ Bì, khả nhất cử phá chi là có ý gì?
-Hay là chúng ta phái người đi hỏi hắn cho rõ ràng xem?
-Được, phải nhanh lên, nếu không sẽ bị người ta đoạt mất công đầu đấy.
-Viên Đức, Minh Lý, các ngươi đang thì thầm cái gì đấy?
Bởi đã trải qua lễ trưởng thành, Điển Mãn và Hứa Nghi hiển nhiên cũng phải có tên tự. Mãn nghĩa là viên mãn, chính vì thế tự của Điển Mãn là Viên Đức, còn Hứa Nghi là Minh Lý. Tự của hai người là do Tào Tháo ban cho, cũng biểu thị sự ưu ái của Tào Tháo giành cho hai người.
Điển Mãn và Hứa Nghi chợt xoay người lại, thấy Quách Gia, không khỏi lắp bắp.
-A Phúc nói là tứ thủy hoàn Hạ Bì sao?
Quách Gia gian xảo nhìn hai người:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Chuyện đó…Không phải là A Phúc nói. Không đúng, mà là A Phúc nói một năm trước ạ.
Đối mặt với Quách Gia, Điển Mãn và Hứa Nghi không dám giấu diếm nửa điểm.
Hai người vội vàng kể lại chuyện bọn họ cùng Tào Bằng đến Hạ Bì năm ngoái, rồi Tào Bằng nói câu kia cho Quách Gia nghe.
-Tứ thủy hoàn Hạ Bì…
Quách Gia nhịn không được, cười ha ha:
-A Phúc, không phải ngươi đã sớm nghĩ sẽ có một trận đánh này đấy chứ?
*****
Hạ Hầu Lan phụ trách áp giải lương thảo nói:
-Người cướp lương thảo của ta nói khẩu âm U Châu. Người đó tướng mạo cao lớn, đầu báo mắt sáng, cầm một cây xà mâu dài một trượng tám, võ nghệ siêu quần. Ngay từ đầu, ta đã tiết lộ thân phận nhưng người nọ nói hắn không biết Tào Công gì hết. Lại còn nói, lương thảo mới là thứ hắn cần. Ta cùng với hắn đánh nhau một trận, rồi ta bị hắn đả thương.
Đầu báo mắt sáng, tay cầm xà mâu một trượng tám?
Hình tượng này quả thật rất quen thuộc a.
-Chẳng lẽ là Trương Phi - Yến nhân sao?
-Đúng, chính là Trương Phi.
Tào Bằng không kìm được sự vui vẻ.
Đây thật đúng là phong cách của Tam gia a.
-Công tử, không phải lúc trước công tử muốn tới Hạ Bì sao? Không ngờ cơ hội đã đưa tới cửa rồi.
Đặng Chi ở một bên nghe được rõ ràng, không khỏi cười ha ha:
-Nếu người nhà bị đánh trọng thương, chúng ta há có thể cứ như vậy mà để yên sao?
-Ngươi muốn nói….
-Hắn đánh người của chúng ta, chúng ta sẽ đánh trả lại.
Nói thật ra chủ ý này của Đặng Chi khiến Tào Bằng rất hứng khởi.
Trương Dương, tự Trĩ Thúc, dùng võ dũng để cai trị Tịnh Châu. Những năm cuối thời Linh Đế, Trương Dương làm tư mã cho Thượng quân giáo úy Tắc Thạc, sau này Tắc Thạc bị giết. Trương Dương trở về Tịnh Châu mộ binh, định đi theo Hà Tiến. Nhưng không ngờ y còn chưa kịp xuất binh, Hà Tiến đã bị giết, loạn Đổng Trác nổi lên.
Trương Dương và Viên Thiệu cùng liên kết, hợp binh ở phía nam Đan Vu và Phu La tới Lê Dương, lập nên đội hình riêng. Sau này, Đổng Trác phong Trương Dương làm thái thú Hà Nội.
Nguyên niên Kiến An, Hán Đế rời khỏi Trường An.
Trương Dương nghênh đón Hán Đế ở An Ấp, hộ tống người tới Lạc Dương, đảm nhiệm chức đại tư mã.
Y một thân tính cách ôn hòa, đối đãi với bộ hạ nhân từ. Nào ngờ xuất binh cứu viện Lã Bố, không lâu sau thì bị bộ hạ Dương Xú giết chết, táng thân…
Hy vọng cuối cùng của Lã Bố cũng theo cái chết của Trương Dương mà tan thành mây khói!
Viên Thuật nhận được lời cầu viện của Lã Bố liền tức thì trở mặt. Không những y không xuất binh cứu viện, mà còn muốn Lã Bố giao con gái gã cho y trước, cũng may Lã Lam đã đến Thọ Xuân thành hôn với Kỳ Tử. Nhưng Hạ Bì hiện bị đại quân bao vây, Lã Bố làm cách nào để đưa Lã Lam ra khỏi thành đây? Tháng mười một, trận ác chiến bắt đầu dưới thành Hạ Bì.
Thành Hạ Bì ngập tràn mùi thuốc súng.
Từ huyện lại càng nhiều những tiếng kêu la không dứt.
So với Hạ Bì, Hạ Tương vẫn rất bình yên. Tào Tháo không rảnh triệu kiến Tào Bằng, còn Tào Bằng cũng vui vẻ ở lại Hạ Tương, nhàn nhã dong chơi.
Đồng thời, hắn cũng bí mật chuẩn bị, bí mật hành động.
Cứu nhà Lã Bố là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Huống hồ gì chuyện này lại được thực hiện ngay dưới mắt của Tào Tháo, lại rất dễ gây ra nhiều biến cố nữa.
Việc cấp bách, Tào Bằng phải tìm đường đi từ Hạ Tương đến Hạ Bì trước, thế nhưng không có mệnh lệnh của Tào Tháo, hắn chỉ có thể ở lại thị trấn Hạ Tương mà thôi.
-Bá Miêu, nghĩ một cách để ta đến Hạ Bì đi.
Trong nha đường của Hạ Tương, Tào Bằng sốt ruột, lo lắng không yên.
Đặng Chi phụng mệnh đến Hạ Tương, giúp đỡ Tào Bằng hành sự. Nhưng lúc này đây, Đặng Chi đã không còn dám nói to nữa, lại càng không dám dò xét chút nào. Trước đây, ở Khúc Dương, gã đưa ra một kế suýt nữa khiến Tào Bằng bị kìm chân lại ở Khúc Dương. Giờ hồi tưởng lại, Đặng Chi vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu như không phải đúng lúc Trần Đăng xuất binh, vượt qua Hoài Thủy, chiếm thấy Hoài Phổ thì Tào Bằng rất có thể đã thực sự tiêu đời rồi.
Đặng Chi nhìn về phía bức tường thành xa xôi của Khúc Dương, không khỏi cảm khái.
Gã từng quan sát trận chiến ở Khúc Dương. Được nhìn tận mắt như vậy, gã mới hiểu được thị trấn Khúc Dương lúc đó chịu áp lực lớn thế nào.
Từ miệng quân thủ thành, Đặng Chi mới được đủ loại sự tích về Tào Bằng.
Từ chuyện Trần Cung khiếp hãi, đến chuyện đêm tập doanh của Tào Bằng; từ chuyện dương đông kích tây của Trần Cung, đến chuyện Tào Bằng kịp thời ứng đối thế nào; từ chuyện đánh nghi binh của Tào Tính, đến chuyện Tào Bằng truy kích ra sao… Tuy nói những chuyện này có chứa nhiều phần may mắn, nhưng vẫn đủ để chứng minh Tào Bằng có đủ năng lực đứng đầu một phương. Đặng Chi không khỏi nghĩ nếu lúc ấy đổi lại là gã trấn thủ Khúc Dương, liệu có thể làm được như Tào Bằng hay không?
Chính vì thế, khi gặp lại Tào Bằng, Đặng Chi đã bớt kiêu ngạo đi rất nhiều.
Còn Tào Bằng nhìn vẫn khiêm tốn như trước…
Xét về khí phách mà nói, Thúc Tôn nghiêm khắc, khiến người không dám gần gũi, còn Hữu Học ấm áp, thiện lương, rất nhiệt tình!
Trong lòng Đặng Chi dần có sự phân thứ bậc cao thấp với Tào Bằng!
Lúc mới đầu, nghe thấy kế hoạch của Tào Bằng, Đặng Chi càng thêm hoảng sợ.
Nhưng đối với hành động có ân báo ân này của Tào Bằng, Đặng Chi lại rất tán thành.
Chỉ là Tào Bằng muốn đến Hạ Bì không phải là chuyện dễ. Tào Tháo hiện không thiếu binh thiếu tướng, vốn không đến lân hắn xuất hiện.
Lần này, Tào Tháo xuất binh, văn có Quách Gia, Tuân Diễn, võ có Điển Vi, Hứa Chử.
Bọn Hạ Hầu Đôn, Từ Hoảng đều không phải người tầm thường. Tào Tháo sao có thể điều một hài tử mười lăm tuối đến tuyến đầu của Hạ Bì được?
Chưa kể, có đến Hạ Bì rồi cũng không thể hành sự.
Đặng Chi nói:
-Công tử muốn đến Hạ Bì phải làm cho Tào Công để ý tới người mới được.
-Vấn đề là ta nên làm như thế nào mới có thể thu hút sự chú ý của Tào Công đây? Ngươi cũng biết tinh lực của Tào Công hiện đều ở Hạ Bì.
Chuyện này thật làm khó Đặng Chi.
Không thể vượt quá bổn phận, nếu không sẽ khiến người hoài nghi; cũng không thể đùa giỡn, bằng không sẽ không thể làm Tào Tháo quan tâm.
Chuyện này có muốn chắc chắn cũng quá khó, cho dù là Đặng Chi cũng phải bối rối.
-Quên đi, để bàn sau vậy.
-Được!
Tào Bằng chợt hỏi:
-Chu Thúc rời bến có ai hỏi han gì không?
Đặng Chi lắc đầu, nói:
-Chu huyện úy lần này rời bến là đi công vụ. Trước đây, nhiều lần gã cũng rời bến rồi. Mọi người cũng đã quen, chưa có kẻ nào để mắt nghi ngờ cả.
-Như vậy rất tốt, bằng không sẽ rất phiền phức.
-A, Hữu Học cứ yên tâm đi. Hải Tây hiện tuy không phải vững chãi như sắt thép, nhưng chung quy vẫn đang được kiểm soát, tuyệt đối không có sai lầm.
-Lần này cứ coi như là một lần buông thả của ta.
-Đại trượng phu có ân phải báo đáp, cũng là chuyện tốt. Ta muốn nói là Hữu Học, ngươi làm không sai.
Tào Bằng mỉm cười, chuyển chủ đề câu chuyện…
-Công tử, có chuyện rồi!
Ngay khi Tào Bằng và Đặng Chi còn đang bàn chuyện, từ ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng bước chân vội vã.
Hạ Hầu Lan khôi giáp xộc xệch, lảo đảo chạy ào vào. Vừa thấy Tào Bằng, y đã hổn hển quát lên:
-Công tử, lương thảo của chúng ta đã bị cướp rồi!
*****
Thời tiết càng lúc càng lạnh. Tháng mười một vừa đến, nhiệt độ đã giảm hẳn xuống, lạnh thấu xương.
Trong trướng chủ soái đặt hai chậu than, khí nóng bốc lên hừng hực, xua đi cái lạnh giá, chỉ còn lại cảm giác ấm áp như mùa xuân sang.
Tào Tháo buông quyển sách xuống, cười ha ha, nói với Quách gia:
-Lúc trước, nếu không có Phụng Hiếu và Văn Nhược kiên quyết, suýt chút nữa ta đã đánh mất một nhân tài rồi. Không ngờ vị tham quân độc tí (một tay) này lại có bản lĩnh như thế, không chỉ ổn định được Hải Tây, mà còn tiên phong xây dựng đồn điền ở Hải Tây, đả thông đường lương của ta.
Nói ra thì Quách Gia tựa hồ cũng không thay đổi nhiều lắm.
Y vẫn phong phanh như trước, thậm chí còn gầy gò hơn, nhưng sắc mặt lại có vẻ rất tốt, tinh thần cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, so với trước, quả thực là có tiến bộ lớn.
Nghe Tào Tháo nói vậy, Quách Gia buông cây bút lông trong tay xuống.
-Nào phải chỉ có Tư Không là không ngờ, ngay cả là Quách Gia ta cũng cảm thấy bất ngờ nữa là.
Bởi trước đó, Tào Bằng đã điều động năm mươi vạn hộc lương thảo từ Hải Tây, tích trữ ở huyện Khúc Dương. Sau khi Tào Tháo dẫn binh vây khốn Hạ Bì mới không bị rơi vào hoàn cảnh thiếu lương thảo như trong sử sách. Tuy rằng tình hình chiến sự cũng không thuận lợi lắm, Lã Bố chống đỡ cũng cực kỳ kiên quyết, nhưng chung quy lại, tình hình chiến trận vẫn tiến triển theo đúng hướng Tào Tháo dự kiến. Không phải lo lắng gì về tình hình hậu phương, Tào Tháo đương nhiên sẽ không buông tha Lã Bố.
-Phụng Hiếu, trận chiến Từ Châu mà kết thúc, ta muốn để Đặng Thúc Tôn làm thái thú Đông Hải, ngươi thấy sao?
Quách Gia mới đầu vui mừng, rồi lại chợt lắc đầu.
-Không được.
-Vì sao?
Theo lý mà nói, Đặng Tắc là do một tay Quách Gia tiến cử, hắn được thăng chức thái thú, Quách Gia cũng được mở mày mở mặt.
Tào Tháo thật không ngờ Quách Gia lại phản đối lời đề nghị này. Chính vì thế, y không khỏi hiếu kỳ, chăm chú nhìn Quách Gia.
Quách Gia thở dài, nói với Tào Tháo:
-Ta không đồng ý để Đặng Thúc Tôn được thăng chức là có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là Đặng Thúc Tôn vốn không có công danh mà được làm huyện lệnh Hải Tây là trường hợp đặc biệt. Mới cách có một năm, chủ công lại định thăng chức quan cho hắn, tất sẽ khiến nhiều người cảm thấy bất mãn. Đến lúc đó, Đặng Thúc Tôn đứng trước đầu sóng ngọn gió, chắc gì đã có biểu hiện xuất sắc hơn được bây giờ… Đó là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai là xem cách làm của Đặng Tắc ở Hải Tây thì rất có nề nếp. Hải Tây hiện tại đang không ngừng lớn mạnh, dường như còn đang thịnh vượng lên nữa. Đất Hải Tây giáp với Hoài Thủy, lại có liên quan đến Lưỡng Hoài, nối liền với Tề Lỗ, là vùng đất trọng yếu phía Đông. Nếu đồn điền Hải Tây phát triển tốt đẹp, Tư Không có thể nắm được yết hầu của Lưỡng Hoài, tiến vào Hoài Thủy, thẳng đến Đại giang, thậm chí có thể để mắt đến Giang Đông nữa. Chưa kể cố thủ Hải Tây, Hoài Bắc cũng không gặp phải thảm họa chiến tranh. Lúc này, nếu mạo muội thay đổi người, chắc gì đã là chuyện hay. Người tiếp nối chắc gì đã làm tiếp được những chuyện Đặng Thúc Tôn đang làm, giúp Hải Tây phát triển thêm một bước nữa? Nếu đã không thể, chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Tào Tháo không khỏi gật đầu, tán thưởng.
Quách Gia lại nói:
-Huống hồ Đặng Thúc Tôn làm một huyện lệnh một huyện còn có thể, nếu làm thái thú một quận, e rằng tầm mắt và tài năng của hắn vẫn còn phải mài giũa nhiều nữa.
Không thể không nói, Quách Gia thật sự đã suy nghĩ cho Đặng Tắc.
Quả không sai, bằng vào thành tích của Đặng Tắc ở Hải Tây đích thực hơn người. Nhưng Quách Gia lại biết được một mình Đặng Tắc không đủ sức để coi sóc một phương. Hiện nay, hắn ở Hải Tây - một nơi hẻo lánh, còn có Trần Đăng có thể che gió chắn mưa cho. Nhưng nếu làm thái thú một quận, hắn nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều âm mưu quỷ kế. Có thể cai trị một huyện không có nghĩa là có thể cai trị một quận. Huống hồ gì quận Đông Hải rất phức tạp, xét tình hình hiện tại mà nói thì chưa chắc Đặng Tắc đã có thể khống chế được nơi này.
Chính vì thế, Quách Gia cho rằng Đặng Tắc hiện tốt nhất nên ở lại Hải Tây, tiếp tục mài giũa.
Nhược bằng để hắn thăng chức quá nhanh ắt sẽ gặp nguy hiểm. Thái thú và huyện lệnh là hai chức vụ hoàn toàn khác nhau. Thái thú là chức quan được hưởng hai nghìn thạch bổng lộc, coi như là nòng cốt của triều đình, nắm thực quyền trong tay. Tình hình của Đặng Tắc hiện tại không thích hợp để thăng chức.
Tào Tháo nói:
-Vậy ngươi nghĩ nên làm sao để thưởng hắn đây?
Dù sao Đặng Tắc đã có thành tích lớn như vậy, bảo đảm được đường lương cho trận chiến ở Từ Châu, nếu như không thưởng thì cũng không hợp lý.
Quách Gia suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
-Hải Tây một năm nay phát triển rất tốt, diện tích đất đai không ngừng tăng, không còn là một huyện nữa. Ta nghe nói mặt phía bắc của đồn điền Hải Tây tiếp giáp với Y Lô Hương, thuộc về Cù huyện; mà hướng tây lại vượt qua Du Thủy, có khả năng sẽ hợp với Khúc Dương làm một khối. Đã như vậy, sao không để hắn kiêm nhiệm chức điển nông đô úy đi? Nếu hắn làm được việc, thì tiếp tục phong thưởng, đề bạt.
Điển nông đô úy là chức vụ có từ năm Kiến An thứ hai.
Bởi lúc đó, khi dời đô đến Hứa huyện, Tào Tháo đã hạ lệnh xây dựng đồn điền.
Trong lúc tất cả đều phản đối, chỉ có Tảo Chi, người xã Toánh Xuyên là vẫn kiên trì thực hiện. Chính vì thế, chức điển nông đô úy được giao cho y.
Năm đó, Hứa đô được mùa thu hoạch.
Chính vì thế, Tảo Chi được thăng chức làm điển nông trung lang tướng, được Tào Tháo giao cho trọng trách.
Chức điển nông đô úy là một chức quan mới. Xét về chức vụ mà nói thì cao hơn huyện lệnh, nhưng lại thấp hơn thái thú. Công việc chính cũng là xây dựng đồn điền một khu vực, vốn không có xung đột quá lớn với chức thái thú. Nếu như Đặng Tắc nhậm chức điển nông đô úy, đồng nghĩa với việc hắn là người thứ hai sau Tảo Chi đảm nhiệm chức quan này.
Nhờ có mùa thu hoạch của Hứa đô và Hải Tây, Tào Tháo càng kiên quyết xây dựng đồn điền hơn.
Kiến nghị này của Quách Gia khiến Tào Tháo hết sức hài lòng. Nhưng trong lòng y vẫn thầm nghĩ chức điển nông đô úy kể ra có chút bạc đãi Đặng Tắc.
-Nếu Tư không muốn thưởng bạc, sao không ban cho người bên cạnh Thúc Tôn đi?
-A?
-Tư Không chẳng lẽ đã quên Đặng Thúc Tôn còn có một người em vợ sao? Trước đây Hưu Nhược từng hết lời khen ngợi hắn. Người này nghe chừng không có công danh, nhưng cũng có chút đức hạnh. Bài thơ "Lậu thất minh" trên cây quạt kia chẳng hay Tư không còn nhớ hay không? Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm…
-Hữu long tắc linh.
Tào Tháo buột miệng thốt lên, chợt cười ha ha.
-Nếu không phải Phụng Hiếu nhắc thì suýt chút nữa ta quên mất người này.
-Đức hạnh của Hữu Học cao vời, rất có danh tiếng ở Quảng Lăng. Người này lại có võ dũng nữa, có thể đối đầu với cả trăm người. Trước đây, khi Lã Bố chinh phạt Hải Tây, chính người này đã cướp lấy Khúc Dương, đẩy lùi Trần Cung. Sau này, hắn lại đoạt được Hạ Tương, chặt đứt đường lui của Trương Liêu, khiến Hạ Bì trở thành một tòa cô thành.
Tào Tháo nheo đôi mắt lại.
Y nói:
-Tào Bằng còn trẻ nhưng cũng là một người có bản lĩnh.
-Nếu như vậy thì sao không phong thưởng cho hắn?
-Vậy ngươi cho rằng nên thưởng thế nào đây?
-Trước đây, Trần Nguyên Long để hắn làm chức huyện úy Hải Lăng. Nhưng Hải Lăng thực ra rất tan hoang, không có hình thù gì cả. Nhưng địa hình của Hải Lăng lại có liên quan đến sông Hoài Thủy, không chỉ trấn giữ cửa khẩu con sông, mà còn là cửa ngõ phía đông của Hoài Nam. Từ trước đến nay, buôn muối và tư thương với Hải Lăng gần như đã bị vứt bỏ. Toàn bộ con đường buôn muối của Hoài Nam hiện đều dựa vào Hải Tây nỗ lực cung ứng. Theo ta thấy thì có thể để Tào Hữu Học làm chức nông đô úy.
Tào Tháo hít một hơi thật sâu, trầm tư.
Nông đô úy cũng không phải là chức quan mới. Kể từ thời Hán Vũ Đế, chức này đã có rồi. Ban đầu, nông đô úy coi sóc công việc đồn điền ở các khu vực trong quận, thật ra cũng tương tự với chức điển nông đô úy, nhưng quyền lực lại không lớn bằng điển nông đô úy…
Có điều, quyền hành của nông đô úy lại được phân chia rõ ràng, kiêm cả chức đại ti nông và tiết chế thái thú của quận.
Là tiết chế, chức không phải là chức quan.
Nói cách khác, nông đô úy tách biệt với chức quan của quận, có thể tiếp quản binh lính, có thể xử lý chính vụ, cũng có lúc không cần phải nghe theo ý kiến của ai cả.
Chủ ý này của Quách Gia vừa gãi đúng chỗ ngứa của Tào Tháo.
Tào Tháo quyết ý xây dựng đồn điền, là muốn tăng thu nhập, đồng thời vẫn bình ổn lương giới. Nhưng xây dựng đồn điền không phải là chuyện dễ dàng. Đặc biệt, nó lại có liên quan đến chuyện kiểm tra, đo đạc đất đai, không tránh khỏi sẽ động chạm đến quyền lợi của một số người. Ở Hứa Đô cũng thế, mà Lạc Dương cũng vậy, kể cả là các địa phương hác đều có những giới hạn của nó. Thế nhưng phía đông Hoài Nam lại không dính dáng đến vấn đề như vậy. Nơi nào có ruộng tốt mà lại vô chủ thì cũng chẳng có người hỏi thăm. Đất đai ở Hoài Nam lại màu mỡ, không xung đột đến lợi ích của ai cả, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Đã có đồn điền Hải Tây xây dựng trước, thì muốn thúc đẩy ở phía đông Hoài Nam cũng không quá khó khăn.
Chức nông đô úy từ lâu đã bị xếp xó, hơn nữa thứ phẩm cũng không cao lắm, bổng lộc chừng bốn trăm đấu gạo, tương đương với chức huyện trưởng một huyện.
Hải Lăng hiện nay, con đường buôn muối cũng chỉ còn là một mảnh đất hoang, cũng sẽ không có người nào tranh thủ.
Chức vụ này để cho Tào Bằng làm thật ra rất hợp.
Nhưng Tào Tháo vẫn còn chút lo lắng:
-Phụng Hiếu, Tào Bằng có thể đảm đương được trọng trách này hay không?
-Tư Không còn chưa biết lúc trước Đặng Thúc Tôn xây dựng đồn điền ở Hải Tây, chính Tào Bằng là người khởi xướng ư?
-A?
Tào Tháo thốt lên.
Quách Gia xử lý xong công việc liền ra khỏi căn lều lớn của chủ soái.
Canh gác ngoài trướng là thủ trung quân, là các dũng tướng trong doanh trại. Vừa ra khỏi đại trướng, Quách Gia liền thấy hai người Điển Mãn và Hứa Nghi đang đứng một chỗ, thì thầm to nhỏ với nhau.
Lần chinh phạt Từ Châu này, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng theo quân xuất chiến.
Trải qua hai năm rèn luyện, Điển Mãn và Hứa Nghi đã làm lễ trưởng thành vào năm Kiến An thứ ba, gia nhập hàng quân dũng sĩ.
Hôm nay, hai người đã giữ chức lang tướng, coi như là lực lượng trung kiên của quân dũng sĩ.
Quách Gia nhẹ nhàng, tiêu sái tiến lên, định nghe xem hai người này rốt cuộc đang thì thầm cái gì.
-Lão tam, rốt cuộc ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?
-Chả hiểu gì cả.
-Ngươi nói xem lúc trước, vì sao A Phúc không nói rõ ràng ra? Tứ thủy hoàn Hạ Bì, khả nhất cử phá chi là có ý gì?
-Hay là chúng ta phái người đi hỏi hắn cho rõ ràng xem?
-Được, phải nhanh lên, nếu không sẽ bị người ta đoạt mất công đầu đấy.
-Viên Đức, Minh Lý, các ngươi đang thì thầm cái gì đấy?
Bởi đã trải qua lễ trưởng thành, Điển Mãn và Hứa Nghi hiển nhiên cũng phải có tên tự. Mãn nghĩa là viên mãn, chính vì thế tự của Điển Mãn là Viên Đức, còn Hứa Nghi là Minh Lý. Tự của hai người là do Tào Tháo ban cho, cũng biểu thị sự ưu ái của Tào Tháo giành cho hai người.
Điển Mãn và Hứa Nghi chợt xoay người lại, thấy Quách Gia, không khỏi lắp bắp.
-A Phúc nói là tứ thủy hoàn Hạ Bì sao?
Quách Gia gian xảo nhìn hai người:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Chuyện đó…Không phải là A Phúc nói. Không đúng, mà là A Phúc nói một năm trước ạ.
Đối mặt với Quách Gia, Điển Mãn và Hứa Nghi không dám giấu diếm nửa điểm.
Hai người vội vàng kể lại chuyện bọn họ cùng Tào Bằng đến Hạ Bì năm ngoái, rồi Tào Bằng nói câu kia cho Quách Gia nghe.
-Tứ thủy hoàn Hạ Bì…
Quách Gia nhịn không được, cười ha ha:
-A Phúc, không phải ngươi đã sớm nghĩ sẽ có một trận đánh này đấy chứ?
*****
Hạ Hầu Lan phụ trách áp giải lương thảo nói:
-Người cướp lương thảo của ta nói khẩu âm U Châu. Người đó tướng mạo cao lớn, đầu báo mắt sáng, cầm một cây xà mâu dài một trượng tám, võ nghệ siêu quần. Ngay từ đầu, ta đã tiết lộ thân phận nhưng người nọ nói hắn không biết Tào Công gì hết. Lại còn nói, lương thảo mới là thứ hắn cần. Ta cùng với hắn đánh nhau một trận, rồi ta bị hắn đả thương.
Đầu báo mắt sáng, tay cầm xà mâu một trượng tám?
Hình tượng này quả thật rất quen thuộc a.
-Chẳng lẽ là Trương Phi - Yến nhân sao?
-Đúng, chính là Trương Phi.
Tào Bằng không kìm được sự vui vẻ.
Đây thật đúng là phong cách của Tam gia a.
-Công tử, không phải lúc trước công tử muốn tới Hạ Bì sao? Không ngờ cơ hội đã đưa tới cửa rồi.
Đặng Chi ở một bên nghe được rõ ràng, không khỏi cười ha ha:
-Nếu người nhà bị đánh trọng thương, chúng ta há có thể cứ như vậy mà để yên sao?
-Ngươi muốn nói….
-Hắn đánh người của chúng ta, chúng ta sẽ đánh trả lại.
Nói thật ra chủ ý này của Đặng Chi khiến Tào Bằng rất hứng khởi.
Danh sách chương