Uyển, tức là cây cỏ tự bao phủ.
Nó có hai hàm nghĩa: Một là cỏ thơm phủ khắp mặt đất; Hai là bốn phía cao và ở trung tâm.
Xét từ một mức độ nào đó thì địa thế của Uyển Thành vừa hay cũng rất phù hợp với đặc trưng của nơi này. Ba mặt của nó vây quanh núi, phía đông, tây, bắc có núi non trùng điệp, phía nam có Dục Thủy (nay là Bạch Hà) chảy qua, đất đai phì nhiêu. Đây là vùng cai trị của quận Nam Dương, đồng thời là kinh đô thứ hai của Đông Hán, tường thành của Uyển Thành cao và rất kiên cố, bức tường cao tám trượng theo năm tháng đã được tu sửa nhiều lần, thể hiện hồn khí oai hùng.
Tòa thành này cũng từng trải qua chiến tranh khói lửa.
Trong loạn Khăn vàng năm đó, đại soái Nam bộ là Trương Mạn Thành đã triệu tập trăm vạn đại quân bao vây Uyển Thành mà không được, tuy nhiên cũng đã phá nát thành trì cổ kính này. Về sau, trải qua nhiều đời Thái Thú khởi công tu sửa, tường thành của Uyển Thành hiện giờ càng thêm phần oai hùng so với trước kia…
Đây là một thành trì dễ thủ khó công!
Vào đêm ngày mười tám tháng năm năm Kiến An thứ mười hai, một đội nhân mã lẳng lặng tới Uyển Thành.
Nhìn áo giáp của đám binh lính, hình như là một đội quân bại trận, khoảng sáu, bảy trăm người… Tên tướng lĩnh dẫn đầu toàn thân bê bết máu, lắc lư trên lưng ngựa như đang bị trọng thương. Khi đội nhân mã này xuất hiện ở cuối quan đạo, lập tức gây sự chú ý với đám quân phòng thủ ở Uyển Thành. Có người lập tức trình báo Uyển Thành lệnh là Mi Phương, Mi Phương nghe tin liền dẫn theo người hầu cận, vội vã leo lên tường thành.
- Ngươi là quân mã nơi nào? - Mi huyện lệnh, bọn ta vốn là binh mã tăng viện tới Bến phía Nam, không ngờ trên đường bị Tào quân phục kích, tổn binh hao tướng, đành phải theo đường cũ trở về.
- Binh mã chi viện đến Bến phía Nam sao?
Mi Phương nghe thế lập tức giật mình.
Hắn sai người giơ đuốc về phía dưới thành, thấy quần áo của đám tàn quân này quả đúng là trang phục của Lưu Bị.
Lẽ nào, Chủ công đã thất bại ở Bến phía Nam?
- Sao quân Tào quân lại xuất hiện ở bờ phía tây?
- Hồi huyện lệnh, sáng sớm nay quân Tào tấn công mạnh mẽ vào Bến phía Nam, Quan Bình tướng quân bị trọng thương.
Ta phụng mệnh gấp rút tiếp viện, không ngờ bị đám quân Tào vượt sông Cức Thủy phục kích… Trên đường rút lui chỉ còn lại từng này binh mã, xin Mi huyện lệnh mở cửa thành, cho bọn ta vào thành nghỉ ngơi.
- Quận chủ công đang ở đâu?
- Tiểu tốt như bọn ta sao biết chủ công đi đâu?
Nói cũng đúng, hướng đi của Lưu Bị tất được bảo mật nghiêm ngặt.
Đại doanh của Bến phía Nam, ngoài Quan Bình ra, cũng chỉ có Mi Chúc và Trần Chấn biết.
Đám tiểu tốt này sao có thể biết được hướng đi của Lưu Bị? Nếu bọn chúng trả lời được, Mi Phương chắc chắn sẽ nghi ngờ. Tuy nhiên, cũng chính vì đám tiểu tốt này không rõ mới dẹp bỏ được hoài nghi trong lòng hắn. Thám mã nói, sáng sớm nay Bến phía Nam đúng là xảy ra chiến sự. Ồ, chúng đúng là đám binh mã từ bờ phía tây tới tiếp viện cho Bến phía Nam nhưng bị quân Tào mai phục. quân Tào có bao nhiêu người qua sông? Chủ tướng là ai?
Mi Phương chợt khẩn trương, cũng không kịp gặng hỏi nữa, liền hạ lệnh mở cửa thành.
- Lát nữa, dẫn tên Quân Tư Mã đó tới gặp ta.
Mi Phương đang ở Uyển Thành, không biết nhiều về chiến sự phía trước lắm. Có điều theo hắn nghĩ, cuộc chiến sự này lý ra dễ như trở bàn tay. Thế nhưng không ngờ, Tào quân lại chiếm lĩnh được ưu thế lớn như vậy ở Bến phía Nam, ngay cả tên Quan Bình cũng bị trọng thương.
Nói ra cũng lạ, Mi Phương và Mi Chúc mặc dù là huynh đệ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau.
Mi Chúc khoan thai nho nhã, xử lý công việc một cách điềm tĩnh, ôn hòa; Còn Mi Phương thì sao? Lại có vẻ lỗ mãng, thô bỉ, so đo từng tý. Dùng từ thông tục một chút để hình dung thì con người Mi Phương có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại mơ mộng hão huyền, thích so bì với người khác.
Giữa gã và Quan Vũ cũng không hòa thuận lắm.
Nếu xét về căn nguyên, có thể ngược lại thời gian trước đây khi Lưu Bị lần đầu tới Từ Châu. Đào Khiêm lúc ấy phó thác Từ Châu cho Lưu Bị, nhưng Mi Phương không tán thành.
Là người dân Từ Châu, hắn nghiêng về con trai của Đào Khiêm là Đào Thương hơn, chứ không phải Lưu Bị.
Vì thế, hắn và Lưu Bị chung sống không vui vẻ. Cho đến sau này khi muội muội Mi Hoàn được gả cho Lưu Bị, Mi Phương mới coi như thay đổi thái độ.
Chẳng qua, quan hệ giữa hắn và Lưu Bị được dịu đi, nhưng mâu thuẫn với Quan Vũ vẫn luôn tồn tại.
Quan Vũ tính tình cao ngạo và thanh cao, không coi Mi Phương ra gì. Mi Phương cũng là người ngạo mạn, hắn nghĩ ta là anh vợ của Lưu Bị, Quan Vũ ngươi dựa vào gì mà coi thường ta? Hai người vì thế đã nhiều lần xảy ra xung đột, may mà Mi Chúc cùng Lưu Bị ở giữa hòa giải, cuối cùng cũng không làm mâu thuẫn thêm gay gắt.
Tuy nhiên, mâu thuẫn vẫn tồn tại, hai người đều không coi đối phương ra gì nên chẳng thèm để ý đến nhau.
Quan Bình là con trưởng của Quan Vũ, ở một mức độ nào đó đã thừa hưởng tính cách của phụ thân mình.
Gã giống như phụ thân đều coi thường Mi Phương; Còn Mi Phương lại thích ra vẻ bề trên trước mặt Quan Bình, điều đó cũng khiến hai người thưởng xuyên có tranh chấp. Khi ở Từ Châu đã như thế, ở Nhữ Nam cũng thế và đến Kinh Châu vẫn vậy… Sau này Lưu Bị thực sự không chịu nổi nữa, dứt khoát giữ Quan Bình ở lại Niết Dương, còn dẫn theo Mi Phương tới Uyển Thành, coi như đã tách được hai người ra. Mà nay, Mi Phương nghe nói Quan Bình bị trọng thương, trong lòng dù lo lắng cho Lưu Bị nhưng lại có một niềm vui không nói nên lời. Khi đi xuống lầu thành, sắc mặt Mi Phương vẫn giữ nụ cười quái dị, hắn thầm nhủ trong lòng: Tiểu tặc bất tài, sao không hủy hoại luôn tính mạng của Thản Chi?
Cùng lúc đó, quân tốt bên dưới cũng bắt đầu mở cửa thành.
Đám tàn quân đó từ từ tiến gần tới cửa thành, viên Quân Tư Mã dẫn đầu kia vẫn phủ phục trên ngựa, nhìn lắc lư như sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khỏi ngựa.
Lúc này, một thanh niên có dáng vẻ giáo úy bước tới.
- Ngươi tên là gì?
- Mạt tướng Bành Phúc đã từng gặp tướng quân.
Quân Tư Mã vừa nói vừa lảo đảo bước xuống ngựa.
Đi được vài bước, suýt nữa đứng không vững.
Tên giáo úy thấy thế liền nhíu mày, vội vã tiến lên dìu lấy gã:
- Bành Phúc, có thể trụ được nữa không?
- Mạt tướng còn có thể trụ được.
- Hãy theo ta, Mi huyện lệnh có việc phải cùng ngươi…
Quân Tư Mã nghe thế vội xốc lại tinh thần và đi theo tên Giáo úy.
Phía sau gã, đám tàn quân chậm rãi đi vào Uyển Thành, hai đội quân tốt phối hợp rất ăn ý, tránh sang hai bên, vô tình đã kẹp chặt cửa thành.
- Xin hỏi tướng quân là ai?
- À, bản mỗ không phải tướng quân, chỉ là Giáo úy thống binh của Uyển Thành… Ta tên là Hướng Sủng.
Đợi sau khi Mi huyện lệnh hỏi han xong, ngươi sẽ về dưới trướng của ta. Đúng rồi, tướng quân nhà ngươi là ai? Sao ta thấy ngươi lạ vậy?
Nhìn thì tưởng là một câu hỏi tùy ý, nhưng lại ẩn chứa đầy sát khí.
Trong lòng Quân Tư Mã không khỏi hồi hộp.
Còn tên Hướng Sủng này thì sao?
Đó có phải là Hướng Sủng được nhắc đến là “Bạch Năng” trong danh sách các nguyên soái không?
Trông y năm nay cũng chưa đến mười tám, mười chín tuổi nhưng đã làm tới chức Giáo Úy thống binh, có thể thấy được sự coi trọng của Lưu Bị với y. Có điều nghĩ cũng thấy không có gì lạ. Lưu Bị đã cưới con gái của Hướng Lãng ở Nghi Thành, nói ra thì cũng coi như là một nhà với Hướng thị. Tên này là người trong dòng tộc Hướng thị, chỉ không biết y có quan hệ gì với Hướng Lãng. Vậy nên Lưu Bị trọng dụng y cũng là hợp lý… Tên này không thể coi thường được.
- Mạt tướng là Quân Tư Mã dưới trướng của tướng quân Triệu Dung.
-Ấy, là bộ khúc của Tử Ngọc tướng quân… Đúng rồi, Tử Ngọc tướng quân khỏe chứ?
- Tướng quân sức khỏe vẫn chưa tốt, nghe thấy Bến phía Nam bị tập kích, Triệu tướng quân chuẩn bị đích thân tới… Thế nhưng trong quân công việc bề bộn nên đã lệnh cho mạt tướng và một đội nhân mã khác tới tiếp viện. Đâu ngờ bị quân Tào phục kích… thực sự là hổ thẹn với kỳ vọng của Triệu tướng quân…
-Tên xảo quyệt, ngươi không phải đối thủ của hắn, cũng là điều bình thường thôi.
Hướng Sủng và Quân Tư Mã vừa đi vừa nói chuyện.
Một lát sau đã tới trong cửa phủ. Chỉ thấy phía sau có một nam tử hán khoảng ba mươi tuổi. Toàn thân mặc áo bào, bên ngoài khoác áo giáp trụ, tay cầm bội kiếm.
Trong ánh lửa, nam tử hán này mặt giống như Quan Ngọc, dưới cằm lún phún râu.
Người này đứng đó trông rất có phong độ.
Hướng Sủng nói:
- Đây là Mi huyện lệnh.
Trong lúc nói chuyện, Hướng Sủng gật đầu với Mi Phương, ý muốn nói với hắn rằng:
- Ta đã thăm dò, dường như không có vấn đề gì cả.
Mi Phương khẽ mỉm cười, trong lòng lập tức như trút được gánh nặng.
Mặc dù hắn cho đội nhân mã này vào thành, nhưng nếu nói không đề phòng thì cũng không phải.
Dù đám nhân mã này mặc áo giáp của quân Lưu bị, nhưng ai có thể đảm bảo không phải là kẻ thù đóng giả? Những vấn đề mà Hướng Sủng hỏi đúng là để thử thăm dò Tư Mã Quân. Khi đó nếu Bành Phúc có chút gì đó sai sót, Hướng Sủng sẽ hạ lệnh lấy thủ cấp của Bành Phúc ngay.
Phải biết rằng, trong tay Bành Phúc mặc dù có binh tốt, tuy nhiên bọn họ đã vào thành rồi.
Lúc này nếu Hướng Sủng ra tay, có thể dễ dàng xử lý đám Bành Phúc…
Mi Phương bước lên liếc nhìn Bành Phúc.
Không biết tại sao, hắn thấy tên Bành Phúc này có vẻ rất quen.
Cũng chính sự quen thuộc này làm cho Mi Phương hoàn toàn mất cảnh giác… Đã quen mắt thì nhất định từng gặp rồi. Nói không chừng khi hắn ta theo Lưu bị đi thị sát quân vụ đã từng qua lại với người này. Tuy nhiên, hắn đường đường là cận thần của Lưu bị, sao có thể nhớ đến một tên tiểu giáo trong quân đội được? Mi Phương yên tâm, khi cách Bành Phúc còn mấy bước chân, hắn mới dừng lại.
- Ta hỏi ngươi, có thấy rõ thống soáiquân Tào phục kích các ngươi là ai không?
- Lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, mạt tướng cũng không nhìn thấy rõ lắm. Thế nhưng trong Tào quân có một người cực kỳ dũng mãnh, giết rất nhiều quân của ta. Mạt tướng mơ hồ nghe thấy mọi người gọi hắn… Bành Phúc ra vẻ đang nhớ lại, nhân lúc mọi người không để ý đã tiến lên trước hai bước, đứng rất gần Mi Phương, Mi Phương vừa mới mở miệng đã nghe thấy Bành Phúc hét lớn:
- Ta nhớ ra rồi, quân Tào gọi người đó là Công tử.
- Công tử?
Mi Phương nghe thế, mắt sáng rực lên.
- Trang phục ra sao, ăn mặc thế nào?
- Người đó cầm Phương thiên họa kích… khoác Đường nghê bảo giáp… Ấy, con ngựa của hắn rất dũng mãnh. Lúc nó hí lên như rồng kêu hổ gầm, bách thú đều kinh hãi.
Mạt tướng có chút ấn tượng, con ngựa đó hình như là Sư hổ thú trong truyền thuyết.
Tào Bằng đã qua sông ư?
Nghe lời miêu tả của Bành Phúc, Mi Phương lập tức phản ứng lại, tên Bành Phúc này là ai. Hắn nhìn sang Hướng Sủng, ánh mắt thấy rõ sự hoảng sợ.
Tào Bằng không ngờ đã qua sông rồi!
Đúng lúc này, một tên lính dắt con ngựa của Bành Phúc tới.
Không ngờ con ngựa đó đột nhiên nổi giận, ngửa móng hí dài một tiếng như rồng kêu hổ gầm, gót sắt giơ lên lập tức quật ngã tên lính đó xuống đất.
- Con ngựa đó hình như giống với con ngựa của mạt tướng.
- Hả?
Mi Chúc nghe thấy câu này của Bành Phúc, bỗng nhiên giật mình.
Một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện, hắn đang định nhấc thanh bội kiếm trong tay lên thì đã thấy tên Bành Phúc kia bất ngờ chuyển động, bả vai giáng một đòn mạnh về phía trước, lập tức quật ngã Mi Chúc xuống đất. Tay trái giơ lên, một quả thiết lưu tinh bay ra đập về phía Hướng Sủng. Hướng Sủng hoảng sợ, lắc mình né tránh theo bản năng. Nói thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện khi đó diễn ra rất nhanh, Bành Phúc rút đao ra, miệng hét to:
- Phi Đà Binh, động thủ!
Nó có hai hàm nghĩa: Một là cỏ thơm phủ khắp mặt đất; Hai là bốn phía cao và ở trung tâm.
Xét từ một mức độ nào đó thì địa thế của Uyển Thành vừa hay cũng rất phù hợp với đặc trưng của nơi này. Ba mặt của nó vây quanh núi, phía đông, tây, bắc có núi non trùng điệp, phía nam có Dục Thủy (nay là Bạch Hà) chảy qua, đất đai phì nhiêu. Đây là vùng cai trị của quận Nam Dương, đồng thời là kinh đô thứ hai của Đông Hán, tường thành của Uyển Thành cao và rất kiên cố, bức tường cao tám trượng theo năm tháng đã được tu sửa nhiều lần, thể hiện hồn khí oai hùng.
Tòa thành này cũng từng trải qua chiến tranh khói lửa.
Trong loạn Khăn vàng năm đó, đại soái Nam bộ là Trương Mạn Thành đã triệu tập trăm vạn đại quân bao vây Uyển Thành mà không được, tuy nhiên cũng đã phá nát thành trì cổ kính này. Về sau, trải qua nhiều đời Thái Thú khởi công tu sửa, tường thành của Uyển Thành hiện giờ càng thêm phần oai hùng so với trước kia…
Đây là một thành trì dễ thủ khó công!
Vào đêm ngày mười tám tháng năm năm Kiến An thứ mười hai, một đội nhân mã lẳng lặng tới Uyển Thành.
Nhìn áo giáp của đám binh lính, hình như là một đội quân bại trận, khoảng sáu, bảy trăm người… Tên tướng lĩnh dẫn đầu toàn thân bê bết máu, lắc lư trên lưng ngựa như đang bị trọng thương. Khi đội nhân mã này xuất hiện ở cuối quan đạo, lập tức gây sự chú ý với đám quân phòng thủ ở Uyển Thành. Có người lập tức trình báo Uyển Thành lệnh là Mi Phương, Mi Phương nghe tin liền dẫn theo người hầu cận, vội vã leo lên tường thành.
- Ngươi là quân mã nơi nào? - Mi huyện lệnh, bọn ta vốn là binh mã tăng viện tới Bến phía Nam, không ngờ trên đường bị Tào quân phục kích, tổn binh hao tướng, đành phải theo đường cũ trở về.
- Binh mã chi viện đến Bến phía Nam sao?
Mi Phương nghe thế lập tức giật mình.
Hắn sai người giơ đuốc về phía dưới thành, thấy quần áo của đám tàn quân này quả đúng là trang phục của Lưu Bị.
Lẽ nào, Chủ công đã thất bại ở Bến phía Nam?
- Sao quân Tào quân lại xuất hiện ở bờ phía tây?
- Hồi huyện lệnh, sáng sớm nay quân Tào tấn công mạnh mẽ vào Bến phía Nam, Quan Bình tướng quân bị trọng thương.
Ta phụng mệnh gấp rút tiếp viện, không ngờ bị đám quân Tào vượt sông Cức Thủy phục kích… Trên đường rút lui chỉ còn lại từng này binh mã, xin Mi huyện lệnh mở cửa thành, cho bọn ta vào thành nghỉ ngơi.
- Quận chủ công đang ở đâu?
- Tiểu tốt như bọn ta sao biết chủ công đi đâu?
Nói cũng đúng, hướng đi của Lưu Bị tất được bảo mật nghiêm ngặt.
Đại doanh của Bến phía Nam, ngoài Quan Bình ra, cũng chỉ có Mi Chúc và Trần Chấn biết.
Đám tiểu tốt này sao có thể biết được hướng đi của Lưu Bị? Nếu bọn chúng trả lời được, Mi Phương chắc chắn sẽ nghi ngờ. Tuy nhiên, cũng chính vì đám tiểu tốt này không rõ mới dẹp bỏ được hoài nghi trong lòng hắn. Thám mã nói, sáng sớm nay Bến phía Nam đúng là xảy ra chiến sự. Ồ, chúng đúng là đám binh mã từ bờ phía tây tới tiếp viện cho Bến phía Nam nhưng bị quân Tào mai phục. quân Tào có bao nhiêu người qua sông? Chủ tướng là ai?
Mi Phương chợt khẩn trương, cũng không kịp gặng hỏi nữa, liền hạ lệnh mở cửa thành.
- Lát nữa, dẫn tên Quân Tư Mã đó tới gặp ta.
Mi Phương đang ở Uyển Thành, không biết nhiều về chiến sự phía trước lắm. Có điều theo hắn nghĩ, cuộc chiến sự này lý ra dễ như trở bàn tay. Thế nhưng không ngờ, Tào quân lại chiếm lĩnh được ưu thế lớn như vậy ở Bến phía Nam, ngay cả tên Quan Bình cũng bị trọng thương.
Nói ra cũng lạ, Mi Phương và Mi Chúc mặc dù là huynh đệ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau.
Mi Chúc khoan thai nho nhã, xử lý công việc một cách điềm tĩnh, ôn hòa; Còn Mi Phương thì sao? Lại có vẻ lỗ mãng, thô bỉ, so đo từng tý. Dùng từ thông tục một chút để hình dung thì con người Mi Phương có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại mơ mộng hão huyền, thích so bì với người khác.
Giữa gã và Quan Vũ cũng không hòa thuận lắm.
Nếu xét về căn nguyên, có thể ngược lại thời gian trước đây khi Lưu Bị lần đầu tới Từ Châu. Đào Khiêm lúc ấy phó thác Từ Châu cho Lưu Bị, nhưng Mi Phương không tán thành.
Là người dân Từ Châu, hắn nghiêng về con trai của Đào Khiêm là Đào Thương hơn, chứ không phải Lưu Bị.
Vì thế, hắn và Lưu Bị chung sống không vui vẻ. Cho đến sau này khi muội muội Mi Hoàn được gả cho Lưu Bị, Mi Phương mới coi như thay đổi thái độ.
Chẳng qua, quan hệ giữa hắn và Lưu Bị được dịu đi, nhưng mâu thuẫn với Quan Vũ vẫn luôn tồn tại.
Quan Vũ tính tình cao ngạo và thanh cao, không coi Mi Phương ra gì. Mi Phương cũng là người ngạo mạn, hắn nghĩ ta là anh vợ của Lưu Bị, Quan Vũ ngươi dựa vào gì mà coi thường ta? Hai người vì thế đã nhiều lần xảy ra xung đột, may mà Mi Chúc cùng Lưu Bị ở giữa hòa giải, cuối cùng cũng không làm mâu thuẫn thêm gay gắt.
Tuy nhiên, mâu thuẫn vẫn tồn tại, hai người đều không coi đối phương ra gì nên chẳng thèm để ý đến nhau.
Quan Bình là con trưởng của Quan Vũ, ở một mức độ nào đó đã thừa hưởng tính cách của phụ thân mình.
Gã giống như phụ thân đều coi thường Mi Phương; Còn Mi Phương lại thích ra vẻ bề trên trước mặt Quan Bình, điều đó cũng khiến hai người thưởng xuyên có tranh chấp. Khi ở Từ Châu đã như thế, ở Nhữ Nam cũng thế và đến Kinh Châu vẫn vậy… Sau này Lưu Bị thực sự không chịu nổi nữa, dứt khoát giữ Quan Bình ở lại Niết Dương, còn dẫn theo Mi Phương tới Uyển Thành, coi như đã tách được hai người ra. Mà nay, Mi Phương nghe nói Quan Bình bị trọng thương, trong lòng dù lo lắng cho Lưu Bị nhưng lại có một niềm vui không nói nên lời. Khi đi xuống lầu thành, sắc mặt Mi Phương vẫn giữ nụ cười quái dị, hắn thầm nhủ trong lòng: Tiểu tặc bất tài, sao không hủy hoại luôn tính mạng của Thản Chi?
Cùng lúc đó, quân tốt bên dưới cũng bắt đầu mở cửa thành.
Đám tàn quân đó từ từ tiến gần tới cửa thành, viên Quân Tư Mã dẫn đầu kia vẫn phủ phục trên ngựa, nhìn lắc lư như sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khỏi ngựa.
Lúc này, một thanh niên có dáng vẻ giáo úy bước tới.
- Ngươi tên là gì?
- Mạt tướng Bành Phúc đã từng gặp tướng quân.
Quân Tư Mã vừa nói vừa lảo đảo bước xuống ngựa.
Đi được vài bước, suýt nữa đứng không vững.
Tên giáo úy thấy thế liền nhíu mày, vội vã tiến lên dìu lấy gã:
- Bành Phúc, có thể trụ được nữa không?
- Mạt tướng còn có thể trụ được.
- Hãy theo ta, Mi huyện lệnh có việc phải cùng ngươi…
Quân Tư Mã nghe thế vội xốc lại tinh thần và đi theo tên Giáo úy.
Phía sau gã, đám tàn quân chậm rãi đi vào Uyển Thành, hai đội quân tốt phối hợp rất ăn ý, tránh sang hai bên, vô tình đã kẹp chặt cửa thành.
- Xin hỏi tướng quân là ai?
- À, bản mỗ không phải tướng quân, chỉ là Giáo úy thống binh của Uyển Thành… Ta tên là Hướng Sủng.
Đợi sau khi Mi huyện lệnh hỏi han xong, ngươi sẽ về dưới trướng của ta. Đúng rồi, tướng quân nhà ngươi là ai? Sao ta thấy ngươi lạ vậy?
Nhìn thì tưởng là một câu hỏi tùy ý, nhưng lại ẩn chứa đầy sát khí.
Trong lòng Quân Tư Mã không khỏi hồi hộp.
Còn tên Hướng Sủng này thì sao?
Đó có phải là Hướng Sủng được nhắc đến là “Bạch Năng” trong danh sách các nguyên soái không?
Trông y năm nay cũng chưa đến mười tám, mười chín tuổi nhưng đã làm tới chức Giáo Úy thống binh, có thể thấy được sự coi trọng của Lưu Bị với y. Có điều nghĩ cũng thấy không có gì lạ. Lưu Bị đã cưới con gái của Hướng Lãng ở Nghi Thành, nói ra thì cũng coi như là một nhà với Hướng thị. Tên này là người trong dòng tộc Hướng thị, chỉ không biết y có quan hệ gì với Hướng Lãng. Vậy nên Lưu Bị trọng dụng y cũng là hợp lý… Tên này không thể coi thường được.
- Mạt tướng là Quân Tư Mã dưới trướng của tướng quân Triệu Dung.
-Ấy, là bộ khúc của Tử Ngọc tướng quân… Đúng rồi, Tử Ngọc tướng quân khỏe chứ?
- Tướng quân sức khỏe vẫn chưa tốt, nghe thấy Bến phía Nam bị tập kích, Triệu tướng quân chuẩn bị đích thân tới… Thế nhưng trong quân công việc bề bộn nên đã lệnh cho mạt tướng và một đội nhân mã khác tới tiếp viện. Đâu ngờ bị quân Tào phục kích… thực sự là hổ thẹn với kỳ vọng của Triệu tướng quân…
-Tên xảo quyệt, ngươi không phải đối thủ của hắn, cũng là điều bình thường thôi.
Hướng Sủng và Quân Tư Mã vừa đi vừa nói chuyện.
Một lát sau đã tới trong cửa phủ. Chỉ thấy phía sau có một nam tử hán khoảng ba mươi tuổi. Toàn thân mặc áo bào, bên ngoài khoác áo giáp trụ, tay cầm bội kiếm.
Trong ánh lửa, nam tử hán này mặt giống như Quan Ngọc, dưới cằm lún phún râu.
Người này đứng đó trông rất có phong độ.
Hướng Sủng nói:
- Đây là Mi huyện lệnh.
Trong lúc nói chuyện, Hướng Sủng gật đầu với Mi Phương, ý muốn nói với hắn rằng:
- Ta đã thăm dò, dường như không có vấn đề gì cả.
Mi Phương khẽ mỉm cười, trong lòng lập tức như trút được gánh nặng.
Mặc dù hắn cho đội nhân mã này vào thành, nhưng nếu nói không đề phòng thì cũng không phải.
Dù đám nhân mã này mặc áo giáp của quân Lưu bị, nhưng ai có thể đảm bảo không phải là kẻ thù đóng giả? Những vấn đề mà Hướng Sủng hỏi đúng là để thử thăm dò Tư Mã Quân. Khi đó nếu Bành Phúc có chút gì đó sai sót, Hướng Sủng sẽ hạ lệnh lấy thủ cấp của Bành Phúc ngay.
Phải biết rằng, trong tay Bành Phúc mặc dù có binh tốt, tuy nhiên bọn họ đã vào thành rồi.
Lúc này nếu Hướng Sủng ra tay, có thể dễ dàng xử lý đám Bành Phúc…
Mi Phương bước lên liếc nhìn Bành Phúc.
Không biết tại sao, hắn thấy tên Bành Phúc này có vẻ rất quen.
Cũng chính sự quen thuộc này làm cho Mi Phương hoàn toàn mất cảnh giác… Đã quen mắt thì nhất định từng gặp rồi. Nói không chừng khi hắn ta theo Lưu bị đi thị sát quân vụ đã từng qua lại với người này. Tuy nhiên, hắn đường đường là cận thần của Lưu bị, sao có thể nhớ đến một tên tiểu giáo trong quân đội được? Mi Phương yên tâm, khi cách Bành Phúc còn mấy bước chân, hắn mới dừng lại.
- Ta hỏi ngươi, có thấy rõ thống soáiquân Tào phục kích các ngươi là ai không?
- Lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, mạt tướng cũng không nhìn thấy rõ lắm. Thế nhưng trong Tào quân có một người cực kỳ dũng mãnh, giết rất nhiều quân của ta. Mạt tướng mơ hồ nghe thấy mọi người gọi hắn… Bành Phúc ra vẻ đang nhớ lại, nhân lúc mọi người không để ý đã tiến lên trước hai bước, đứng rất gần Mi Phương, Mi Phương vừa mới mở miệng đã nghe thấy Bành Phúc hét lớn:
- Ta nhớ ra rồi, quân Tào gọi người đó là Công tử.
- Công tử?
Mi Phương nghe thế, mắt sáng rực lên.
- Trang phục ra sao, ăn mặc thế nào?
- Người đó cầm Phương thiên họa kích… khoác Đường nghê bảo giáp… Ấy, con ngựa của hắn rất dũng mãnh. Lúc nó hí lên như rồng kêu hổ gầm, bách thú đều kinh hãi.
Mạt tướng có chút ấn tượng, con ngựa đó hình như là Sư hổ thú trong truyền thuyết.
Tào Bằng đã qua sông ư?
Nghe lời miêu tả của Bành Phúc, Mi Phương lập tức phản ứng lại, tên Bành Phúc này là ai. Hắn nhìn sang Hướng Sủng, ánh mắt thấy rõ sự hoảng sợ.
Tào Bằng không ngờ đã qua sông rồi!
Đúng lúc này, một tên lính dắt con ngựa của Bành Phúc tới.
Không ngờ con ngựa đó đột nhiên nổi giận, ngửa móng hí dài một tiếng như rồng kêu hổ gầm, gót sắt giơ lên lập tức quật ngã tên lính đó xuống đất.
- Con ngựa đó hình như giống với con ngựa của mạt tướng.
- Hả?
Mi Chúc nghe thấy câu này của Bành Phúc, bỗng nhiên giật mình.
Một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện, hắn đang định nhấc thanh bội kiếm trong tay lên thì đã thấy tên Bành Phúc kia bất ngờ chuyển động, bả vai giáng một đòn mạnh về phía trước, lập tức quật ngã Mi Chúc xuống đất. Tay trái giơ lên, một quả thiết lưu tinh bay ra đập về phía Hướng Sủng. Hướng Sủng hoảng sợ, lắc mình né tránh theo bản năng. Nói thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện khi đó diễn ra rất nhanh, Bành Phúc rút đao ra, miệng hét to:
- Phi Đà Binh, động thủ!
Danh sách chương