Đường Tử Hương đã đoạt lại được, Lưu Hổ bại trận phải lui về xã Tương Dương!

Đối với Tào Bằng mà nói, đây chắc chắn là một thắng lợi cực kỳ lớn. Nghĩ đến Đường Tử Hương lại quay trở về tay hắn, cũng liền khiến hắn có đủ không gian tiến sâu hơn, không cần Hồ Dương phải tấn công trực tiếp. Thế nhưng, Tào Bằng tuy thắng, nhưng cũng chỉ có thể xem như thắng thảm.

Bởi vì khi trước mất Đường Tử Hương, trận chiến Hồ Dương đã phá hủy hầu như toàn bộ đất đai quanh đó.

Nói cách khác, Hồ Dương mùa đông năm nay đang đứng trước nguy cơ không có lương thực!

Cũng may Tào Bằng sớm đã sai người tới Toánh Xuyên và Hứa Đô thỉnh cầu trợ giúp lương thảo. Vì vậy mặc dù lương thực tuyệt thu, cũng sẽ không xuất hiện nạn đói trên diện rộng. Thế nhưng cho tới nay, Tào Bằng phải lần nữa hướng Hứa Đô đệ trình xin điều động lương thực, nếu không khi viện binh Nhữ Nam đến, cũng sẽ nảy sinh một số khó khăn.

Đứng trên đống hoang tàn đổ nát ở xã Đường Tử, Tào Bằng thở dài một hơi, trong lòng thấy rất phiền muộn.

Trận hỏa chiến này, thật sự là không có căn nguyên.

Nếu tìm hiểu nguyên nhân, có lẽ là trên bến bờ đông phía nam, là một mũi tên bất ngờ kia của Phó Du …

Nhưng mà, hắn sao có thể trách Phó Du được chứ? Tào Bằng lệnh quân lính dọn dẹp đại doanh Đường Tử Hương, sau đó lệnh Bàng Đức dựng lại doanh trại. Có một Đường Tử Hương hòa hoãn xung đột như thế này, áp lực của Hồ Dương có thể giảm bớt không ít.

-Ngày mai, ta sẽ gọi Lý Nghiêm tới.

Tào Bằng kéo Bàng Đức tới sát bên cạnh, nói nhỏ:

-Lý Chính Phương tuy cao ngạo khoe khoang, nhưng quả thực là người có học.

Hai người các ngươi cần phối hợp chặt chẽ, không được vì chuyện lúc trước mà có khúc mắc khó chịu… Chỉ người có bản lĩnh mới có thể kiêu ngạo. Lần này có thể giành đại thắng, là hoàn toàn nhờ vào mưu kế của Lý Nghiêm, ngươi cũng nên khiêm tốn thỉnh giáo một chút.

Bàng Đức nghe xong mỉm cười!

-Công tử yên tâm, trận chiến Đường Tử Hương lần trước, nếu không có Lý Nghiêm liều chết cứu viện, ta nay chắc đã chết trận rồi.

Ta cũng đang muốn nói với công tử, Lý Nghiêm thực sự là người có bản lĩnh, hy vọng công tử có thể tiến cử… Không ngờ lại bị công tử nói trước.

Tào Bằng như trút được gánh nặng, mỉm cười.

Hắn cười nói:

-Lệnh Minh có thể nghĩ được như vậy, ta cũng an tâm!

Ngay sau đó, hắn giao tất cả binh mã có trong tay cho Bàng Đức, chỉ dẫn theo ba trăm kỵ quân trở về Hồ Dương.

Đại doanh Kinh Châu cáo phá, tất nhiên sẽ có rất nhiều việc cần phải giải quyết, không có thời gian để hắn ở lại Đường Tử Hương lâu. Có hai người Bàng Đức và Lý Nghiêm cùng hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau, Tào Bằng cũng không cần phải lo lắng. Hai người đó, đều là người tài giỏi.

Tào Bằng về tới Hồ Dương, cũng đã qua giờ ngọ.

Đại doanh Kinh Châu, một đống hỗn độn. Bởi vì trước đó Lý Khuê mới gửi lương thảo tới liền bị Tào Bằng công phá, cho nên thành quả sau trận chiến có chút hậu hĩnh.

Qua trận chiến lần này, an nguy của Hồ Dương tạm thời được giải trừ, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.

Có Khoái Chính ở hậu phương đôn đốc, phía bên Đường Tử Hương nghĩ chắc cũng sẽ không có gì nguy hiểm. Khoái Chính không học binh pháp, không giỏi chiến sự, nhưng ở phương diện xử lý tình huống thì lại rất có tài. Quan trọng hơn là, có người này trấn thủ Hồ Dương, bất kể là Bàng Đức hay là Lý Nghiêm, dù có mâu thuẫn, cũng có thể giải hòa. Lý Nghiêm mang ơn Khoái Chính, mà Bàng Đức lại là người của Tào Bằng, hắn vô cùng xem trọng Khoái Chính.

Lại thêm trước đó ba người đã từng kề vai tác chiến, cũng đã kết tình bằng hữu.

Trong lòng Tào Bằng hiểu rất rõ, Bàng Đức độc chiếm thời cơ một phía, khi đã chín muồi, là lúc nên ủy nhiệm trọng trách cho Bàng Đức… Bất kể Bàng Đức nghĩ thế nào, theo Tào Bằng thấy, để y làm đội trưởng thân binh của hắn, thật sự là có phần không trọng dụng nhân tài. Trước đây, Tào Bằng “quỷ tân” ở Huỳnh Dương, cũng không có nhiều cơ hội chiếu cố Bàng Đức. Đương nhiên, Bàng Đức khi đó, cũng chưa chắc sẽ đồng ý rời xa Tào Bằng.

Nhưng hiện tại, tình hình đã khác!

Tào Bằng đảm nhiệm chức Thái Thú quận Nam Dương, cũng nên tạo cho Bàng Đức một cơ hội thể hiện, phát triển tài năng…

- Trận chiến đêm qua hạ hơn ba nghìn binh mã Kinh Châu, trong đó có hơn phân nửa là bị thiêu cháy trong trận hỏa của công tử. Binh mã Kinh Châu, có khoảng hơn năm nghìn người… Hữu Học, những tù binh đó nên xử trí thế nào? Hẳn là ngươi đã có cách rồi.

Sau khi về đến Hồ Dương, Khoái Chính lập tức bẩm báo kết quả chiến đấu.

Thoạt nhìn gã dường như cũng không vui lắm. Tào Bằng biết tâm sự của Khoái Chính, gã vẫn đang đau buồn vì cái chết của lão quản gia.

- Từ trong hàng tốt điều động hai ngàn người khỏe mạnh, giao cho Chính Phương.

Sáng sớm mai, binh mã do Lý Chính Phương dẫn bộ tới Đường Tử Hương, cùng phòng thủ với Lệnh Minh, đề phòng Lưu Hổ lại tấn công, không biết ý Chính Phương thế nào?

Lý Nghiêm vội vàng nói:

- Xin nghe theo lệnh của công tử.

- Lần này đại thắng, là nhờ vào diệu kế của Lý Chính Phương, cũng là nhờ Bá Bình huynh ở giữa chỉ huy trấn thủ.

Ta viết trình báo lên triều đình, ngợi khen các ngươi… Ừ, những quân lính già yếu, để họ tu sửa tường thành, cần phải xây tường thành Hồ Dương dày và cao hơn nữa. Người bị thương cần được chữa trị, sau đó để làm lao dịch. Trận chiến này, Hồ Dương tổn thất không nhỏ, còn cần Bá Bình huynh quan tâm nhiều hơn.

Khoái Chính vội vàng khom người nói:

- Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của công tử.

- Đáng tiếc, lão Hoàng Trung đó…

Tào Bằng đột nhiên thở dài, dường như lẩm bẩm một mình:

- Nếu không phải bất đắc dĩ, ta thật không muốn đưa ra hạ sách này, hại tới tính mạng lão tướng quân.

Khoái Chính và Lý Nghiêm nghe xong ngẩn ra, chợt nhìn nhau cười.

- Công tử, Hoàng tướng quân chưa chết.

- Ồ?

- Hơn nữa, bây giờ đang ở huyện Giải.

- Sao lại như vậy?

Tào Bằng nghe nói Hoàng Trung chưa chết, trong lòng không khỏi vui mừng, vội hỏi.

Lý Nghiêm cười nói:

- Hôm nay khi thu dọn doanh trại Kinh Châu, phát hiện tung tích của lão tướng quân trong những quân trướng phía sau doanh trại.

Nghe nói, Lý Khuê ban đầu không tin lão tướng quân đầu hàng, nên bí mật giữ ông ta lại trong doanh trại. Chỉ có điều lại có chút không yên tâm, vì vậy mới để ông ta đeo xích, cử người trông nom. Khi lệnh Minh đột kích đại doanh, quân lính trông coi lão tướng quân lo chạy tháo thân. Lúc ta tìm được lão tướng quân, nếu không phải ông ta bị xích, sợ rằng cũng khó có thể bắt ông ta được. Tuy nhiên, lão tướng quân tâm trạng vô cùng kích động, sau khi bị bắt, đã hai lần muốn tự sát, may mà được phát hiện kịp thời. Về sau vẫn là nhờ Bá Bình Công ra mặt trấn an, hiện tại ông ta đang ở phía sau nhà.

Hoàng Trung chưa chết?

Tào Bằng lập tức mừng rỡ...

Nói thật, phải dùng kế với Hoàng Trung, không phải điều hắn mong muốn.

Nhưng nếu không diệt Hoàng Trung, trận chiến này kết quả như thế nào, hắn thật sự không dám nói chắc chắn.

Ông ta quá mạnh!

Tào Bằng tự nhận hắn không phải đối thủ của Hoàng Trung, nếu Bàng Đức không bị thương, khi bị bao vây, hắn liên thủ phối hợp với Bàng Đức, thật ra có thể đấu với Hoàng Trung. Nhưng vấn đề là, cứ như vậy, khác nào thắng không cân sức. Dù là Tào Bằng hay là Bàng Đức, tận sâu trong đáy lòng đều không muốn chiến thắng theo cách đó. Quân nhân có sự kiêu ngạo của quân nhân, giống việc Hoàng Trung không hề sợ chết để chứng minh mình trong sạch, Bàng Đức cũng chưa chắc bằng lòng liên kết với Tào Bằng.

-Dẫn ta tới gặp lão tướng quân.

Tào Bằng vội vàng nói.

Không ngờ, Khoái Chính nhếch mép, cười khổ nói:

-Công tử, lúc này Hán Thăng tướng quân đang kích động, sợ rằng không muốn gặp công tử.

Ngẫm cũng đúng, lúc Tào Bằng dùng kế với Hoàng Trung, đúng là đã hại ông ta đủ thảm.

Với tính cách của Hoàng Trung, làm sao có thể không giận?

Tào Bằng cười, xua tay nói:

-Hai nước giao chiến, những chuyện này, ta tin lão tướng quân không phải người nhỏ mọn. Hơn nữa, ta cũng đang muốn nhận tội với lão tướng quân, dù cho ông ta có thật sự tức giận, ta cũng không phải chịu không nổi… Được rồi, không cần nói nữa, dẫn ta tới đó.

Tào Bằng đã nói tới như vậy, Khoái Chính và Lý Nghiêm cũng không tiện ngăn cản.

Ngay sau đó, Khoái Chính dẫn Tào Bằng ra sau nhà, Lý Nghiêm không đi theo. Gã còn bận thu dọn chiến trường, việc vặt vãnh còn rất nhiều. Sáng sớm ngày hôm sau, lại còn phải đi tới Đường Tử Hương, nếu không giải quyết xong mọi việc, thì gã sao có thể an tâm? Lý Nghiêm mơ hồ có cảm giác, mặc dù Tào Bằng không thân thiết với gã như Bàng Đức và Lý Nghiêm, nhưng hắn rất coi trọng gã. Đại trượng phu tay cầm kiếm, không lo không lập được công lao tạo dựng sự nghiệp.

Trước kia, gã không có cơ hội như thế này.

Bây giờ cơ hội đã tới, gã đương nhiên cần phải làm việc thật tốt.

Cứ như vậy, Lý Nghiêm đích thân đi xử lý công việc, Tào Bằng thì theo Khoái Chính, đi tới huyện Giải.

Không ngoài dự đoán của Tào Bằng, Hoàng Trung sau khi nghe báo Tào Bằng tới, liền thẳng thừng cáo lỗi từ chối, không tiếp. Điều này cũng làm Tào Bằng cực kỳ ái ngại, nhưng xuất phát từ sự kính trọng với Hoàng Trung, hắn vẫn thấy áy náy. Tào Bằng cũng không nổi giận, cung kính đứng ở ngoài cửa vái chào.

- Lão tướng quân nếu không muốn gặp, ta cũng không ép.

Tuy nhiên, ta có điều muốn nói, mong lão tướng quân biết: ta vô cùng kính trọng lão tướng quân, trước đây nói những lời đó với lão tướng quân, cũng là những lời từ tận đáy lòng. Thế nhưng, lão tướng quân cũng biết, khi đó chúng ta đối đầu, mỗi người theo một chủ, những việc đó cũng là bổn phận. Tướng quân là người mà Tào mỗ vô cùng kính trọng, càng như thế, Tào Bằng lại càng hiểu rõ, nếu không thể tiêu diệt được lão tướng quân, ta chắc chắn không phải là đối thủ của tướng quân.

Nếu không dùng kế thì trăm tay cũng không thắng.

Nhưng nếu Lưu Hổ Lý Khuê thật sự tin lão tướng quân, ta cho dù có muôn vàn diệu kế, cũng có thể làm gì?

Hôm nay lão tướng quân mệt mỏi, không muốn gặp, ta không oán giận; ngày mai, ta sẽ tới thỉnh giáo, mong lão tướng quân có thể thứ tội.

Trong phòng, yên lặng như tờ.

Xem ra, trong chốc lát ông cụ khó mà tha thứ cho hắn.

Tào Bằng cũng không tức giận.

Hắn tin rằng, lòng chân thành vững như kiềng ba chân. Chỉ cần hắn tiếp tục duy trì, không tin ông cụ Hoàng cuối cùng lại không hồi tâm chuyển ý.

Cứ như vậy, Tào Bằng cáo từ rời đi.

-Công tử, ngài như vậy không được.

Khoái Chính hạ giọng nói:

- Hán Thăng lão tướng quân là người rất cố chấp, nếu không có người đặc biệt khuyên giải, e rằng ông ta khó có thể hồi tâm chuyển ý. Hơn nữa, hiện nay thế cục quận Nam Dương căng thẳng, công tử hà cớ phải cả ngày phiền lòng vì chuyện này?

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Ta thật ra có một cách.

Khoái Chính ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

-Kỳ thực, khuyên lão tướng quân hồi tâm chuyển ý cũng không khó, chỉ có điều phải chọn người thích hợp. Người này, phải có ân tình với ông ta, lão tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa, không thể không nghĩ thoáng một chút… Trong lòng ta thật ra đã có một người, nhưng người này lại không ở Hồ Dương. Công tử còn nhớ ta đã từng nói qua, năm đó khi Thành Tăng làm Thái Thú Nam Dương, sau khi lão tướng quân nhập sĩ, từng nhiều lần gây khó dễ. May được Sầm Công Hiếu âm thầm quan tâm, mới khiến lão tướng quân chuyển ưu thành an. Nếu muốn làm lão tướng quân hồi tâm chuyển ý, tất nên mời hậu nhân của Sầm Chất… Chỉ có điều, ta và Sầm gia không qua lại, nên muốn nhờ công tử ra mặt mời giúp hậu nhân của Sầm Chất…

Con trai của Sầm Chất?

Tào Bằng nheo mắt, hạ giọng nói:

-Người ngươi nói là Sầm Bá Tuần?

-Đúng vậy.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Nếu đã như thế, vậy chính ta sẽ tới Cức Dương, mời Sầm Thiệu ra mặt, tới khuyên lão tướng quân…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện