Thái sử Từ nghe được, kinh hãi biến sắc.
Y vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát nói:
-Đã xác minh chưa? -Đã xác minh…quân Tào lệnh Bàng Đức làm tiên phong, Tương Uyển làm trưởng sử trong quân, đồng thời đang điều binh khiển tướng tại Hán Thọ, tiếp viện Ích Dương.
-Lưu Bàn tại Ích Dương hôm qua liên tiếp bại trận. Nay đã nghiêm giữ thành trì, không dám ứng chiến.
-Lưu Bàn phái người đến, cầu tướng quân trợ giúp, nói rằng môi hở răng lạnh, xin tướng quân sớm phát binh cứu viện, cứu giúp Ích Dương.
Chỉ mới một ngày, đã chống đỡ không nổi sao?
Thái sử Từ cau mày, lộ vẻ trầm ngâm.
Bàng Đức này, tiếng tăm hình như không vang dội cho lắm. Ít nhất thì đối với Thái sử Từ mà nói, xưa nay chưa từng nghe thấy tên hiệu của Bàng Đức. Điều này cũng khó trách, Thái sử Từ sống ở Giang Đông nhiều năm, hiếm khi tiếp súc với phương Bắc.
Còn Bàng Đức thì sao? Cứ đi theo Tào Bằng suốt, rất nhiều người căn bản là không rõ y là người thế nào. Tuy nhiên, Thái sử Từ cũng không dám nhẹ dạ bất cẩn. Bàng Đức có thể được Tào Bằng phong cho chức làm tiên phong, ắt hẳn có chỗ phi phàm xuất chúng.
Người này, cũng không thể xem thường được.
Thái sử Từ cũng có chút đau đầu rồi…nhưng Chu Thái lại chẳng màng nhiều như vậy.
-Tử Nghĩa, nếu tên tiểu tặc kia đã đánh tới cửa rồi, mình cũng không thể mặc kệ bỏ qua được.
Thái sử Từ tức giận nói:
-Gã đánh là đánh cửa của Lưu Bị, lại không phải cửa của chúng ta.
-Đạo lý môi hở răng lạnh đương nhiên không sai, nhưng vấn đề là, chúng ta có thể điều động binh lực không? Trước đây ta còn thấy kỳ lạ, tại sao Tào Bằng lại bắt thủy quân chiếm đóng Động Đình. Giờ thì ta hiểu rồi, hắn chính là muốn dùng số thủy quân này để giữ chân chúng ta, sau đó chiếm lấy Ích Dương, mở cánh cửa Trường Sa.
-Ta dám khẳng định, nếu chúng ta động đậy một cái, thủy quân trên hồ Động Đình, chắc chắn sẽ áp sát bờ.
Nào hay Chu Thái nghe rồi, lại chẳng thèm quan tâm, lớn tiếng nói:
-Sợ bọn chúng cái gì chứ? Chủ công lệnh cho ta đóng quân Hồ La Uyên, vốn dĩ là để ta hỗ trợ cho Lưu Huyền Đức đó. Nếu như khoanh tay đứng nhìn, thế làm sao giao phó với chủ công đây? Còn về phần thủy quân tiểu tặc…ha ha…Tử Nghĩa lại hà tất lo lắng chứ? Bọn thủy quân Kinh Châu kia thì có bản lĩnh gì, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, cho dù tiểu tặc kia có tài năng kinh trời, cũng không tài nào trong thời gian ngắn ngủi, làm cho thủy quân Kinh Châu có sự biến đổi quá lớn…như vậy đi, ta dẫn theo thủy quân xuất kích, đánh úp thủy quân tiểu tặc, vậy Tử Nghĩa vô âu vô lo, nhanh chóng tiếp viện Ích Dương.
Chu Thái nói một cách tràn đầy tự tin, khiến cho Thái sử Từ cũng không kìm được mà gật đầu liên tục.
Chu Thái nói một cách tràn đầy tự tin, khiến cho Thái sử Từ cũng không kìm được mà gật đầu liên tục.
Đầu hàng Giang Đông bao năm, cũng đã giao đấu với binh mã Kinh Châu vô số lần.
Đối với sức chiến đấu của quân Kinh Châu, Thái sử Từ nắm rõ như ban ngày…theo lời gã nói, quân Kinh Châu chính là một đóng rác rưởi.
Ngoại trừ vài người ít ỏi ra, căn bản là không đáng để gã để mắt tới. Mà trong số những vài người ít ỏi này, cũng bao gồm cả Lưu Bàn, Lưu Hổ, Văn Sính, Vương Uy. Tướng lĩnh lục chiến, cũng chỉ vài đối thủ này, về phần thủy chiến, chỉ có một tên Hoàng Tổ là có thể ứng chiến được. Nhưng mà Hoàng Tổ, đã sớm tử trận rồi.
Sức chiến đấu của thủy quân Kinh Châu, trong mắt của chúng tướng Giang Đông, chính là một trò cười.
Thái sử Từ ngẫm nghĩ, cũng cho rằng lời của Chu Thái nói không sai. Tôn Quyền phái bọn họ đến đây, chính là muốn bọn họ hiệp trợ Lưu Bị.
Vào lúc này, nếu khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ sẽ bị kẻ khác chê cười. Hơn nữa lời của Chu Thái nói không sai, thủy quân Kinh Châu căn bản chẳng là gì cả…
-Nếu đã như vậy, Ấu Bình lập tức điều khiển binh mã, vào hồ Động Đình đuổi đám thủy quân tiểu tặc đi.
Mới nói đến một nửa, Thái sử Từ lại đột nhiên nói:
-Nhưng mà Ấu Bình, ngươi phải chú ý, đừng ra tay quá nặng. Dù sao Tào Tháo và chủ công đang giao hảo với nhau, thẳng tay quá, không khéo sẽ chọc giận Tào Tháo, trái lại sẽ không hay. Đánh cho bọn chúng quay về là được, giờ ta chuẩn bị điều binh khiển tướng.
Chu Thái nghe vậy, cười ha hả.
-Tử Nghĩa yên tâm, ta tự có cân nhắc.
-Nhưng cũng chẳng biết đám tiểu tặc kia sau khi bị ta đánh chạy trở về, có khóc nhè không nữa….ha ha, giờ ta trở về ngay, cùng Văn Hướng xuất binh tác chiến.
Chu Thái không nói thêm lời nào, liền chạy ra khỏi đại sảnh.
Thế nhưng trong lòng Thái sử Từ lại có một cảm giác bất an lạ thường.
Gã luôn cảm thấy, chuyện này có chút kỳ lạ. Tào Bằng vừa mới đến Hán Thọ có mười mấy ngày, liền liều lĩnh khai chiến. Có chút khác thường so với thói quen của hắn trước kia.
Theo hiểu biết của Thái sử Từ, Tào Bằng mỗi lần dùng binh, chắc chắn sẽ ngủ đông trước.
Sau đó tấn công kẻ không phòng bị, khiến đối phương bất ngờ. Không động thủ thì thôi, nhưng một khi đã động thủ, thì đó là cuộc tấn công tựa như sấm chớp bão bùng, cực kỳ hung ác. Tuy nhiên lần này, tại sao bỗng nhiên Tào Bằng lại tấn công Ích Dương? Chẳng lẽ hắn không biết là, thủy quân Kinh Châu không đủ sức cầm cự?
Nghĩ đến đây, Thái sử Từ đột nhiên thay đổi ý định.
-Lập tức phái người đi đến Ích Dương, cứ nói là xin Lưu Cự Thạch kiên trì thêm một ngày nữa, phía chúng ta sẽ nhanh chóng xuất binh viện trợ. Lại phái người đến Lâm Tương, báo cho Lưu Hoàng thúc, cứ nói rằng bên phía ta tuy có thể tiếp viện khẩn cấp, nhưng binh lực không đủ, e rằng khó lòng phái đi ra trận, xin y hãy suy nghĩ cách khác.
-Hãy chờ đợi trước đã, đợi chờ một thời gian hãy nói…ít nhất, phải xem hành động của thủy quân, sau đó lại quyết đoán sau!
Xuất binh thì nhất định phải xuất binh rồi, nhưng không thể khua chiêng going trống, vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn…Trước khi đến huyện La, Thái sử Từ đã từng thăm hỏi Chu Du, Hạ Tề, và cả chàng thanh niên anh tuấn thuộc thổ tộc bổn địa Giang Đông, Lục Tốn.
Lời góp ý mà Chu Du và Hạ Tề dành cho Thái sử Từ, đó là đi trên băng mỏng, vô cùng cẩn thận. Vừa phải bảo vệ lợi ích của Lưu Bị, vừa không được chọc giận Tào Tháo.
Thế nhưng chủ ý mà Lục Tốn đưa ra cho Thái sử Từ lại là:
-Con người Tào Bằng, có khí chất của đại trượng phu. Đối với loại người này, có thể giao hảo, cố gắng đừng đắc tội.
-Cho nên, ngươi đến huyện La rồi, tốt nhất là hãy giám thúc hành vi của đám người Chu Thái và Từ Thịnh. Xưa nay Tào Bằng là người ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu quả thật chọc giận người này, hắn tuyệt đối dám đập nồi dìm thuyền đấy.
Đây cũng là người duy nhất trong đám tướng Giang Đông, kiến nghị nhắc nhở Thái sử Từ phải lưu ý đến Tào Bằng.
Lục Tốn dường như rất hiểu Tào Bằng, đồng thời trong giọng điệu, cũng có chút thiện cảm với Tào Bằng. Trái lại, hai người Chu Du và Hạ Tề, thì tỏ ra có chút khinh thường, cũng chẳng xem Tào Bằng ra gì. Tuy nhiên nếu đứng về góc độ của bọn họ mà nói, bất kể là Chu Thái, Hạ Tề hay là Lục Tốn, tất cả đều không sai.
Chu Du là Đại đô đốc thủy quân Giang Đông, Hạ Tề là Thái thú Hội Kê.
Địa vị của hai người phơi bày ra đó, tầm nhìn vấn đề đương nhiên sẽ khác biệt. Có lẽ trong mắt bọn họ, đối thủ thật sự, chính là Tào Tháo!
Nhưng Lục Tốn nay chẳng qua là một huyện lệnh, vì vậy càng chú trọng tiểu tiết hơn.
Lục Tốn nói với Thái sử Từ:
-Lưu Bị ở Kinh Nam, Tào Tháo sẽ không làm ngơ cho qua.
-Trong trường hợp đó Tào Mạnh Đức không thể đích thân đối phó với Lưu Bị, vì vậy sẽ phái tâm phúc, làm Đô đốc Kinh Nam. Nếu ta đoán không nhầm, gã tám chín phần, sẽ phái Tào Bằng đi. Thứ nhất Tào Tháo vô cùng sủng ái Tào Bằng, thứ hai Tào Bằng này và Lưu Bị, cũng coi như là đối thủ lâu năm..Tử Nghĩa đến lúc đó, phải thật cẩn thận.
Bá Ngôn, quả thật thần cơ diệu toán!
Trong lòng Thái sử Từ phát lên một tiếng cảm thán, thoáng chốc thu hồi suy tư, điều quân khiển tướng.
Hồ La Uyên, tất Hồ La Giang của đời sau.
Nó nối liền với Động Đình, giao thông nước sông, vị trí ở bên bờ huyện La.
Thủy trại của thủy quân Giang Đông, chính là được dựng trên bờ Hồ La Uyên. Chu Thái vội vàng quay về thủy trại, lập tức tìm Từ Thịnh đến, nói rõ đầu đuôi sự việc.
Mà nay Hồ La Uyên, tổng cộng có ba mươi chiếc thuyền lớn, thuyền chiến thì hơn trăm chiếc.
Quân số thủy quân, tuy không vượt quá mười ngàn, nhưng đều là tinh nhuệ của thủy quân Giang Đông.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Chu Thái hống hách kiêu ngạo như vậy…Từ Thịnh nói:
-Nay mặt trời sáng rực, không dễ dàng xuất binh. Thủy quân Kinh Châu tuy rằng không chịu nổi một đòn, nhưng dù sao cũng có ưu thế về số đông. Theo ta thấy, ra mật lệnh bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng, sau khi trời tối giết vào Động Đình, trực tiếp xông thẳng vào thủy trại của quân Tào, có thể một kích thắng lợi, Ấu Bình thấy thế nào?
Chu Thái nghe xong, vui mừng ra mặt.
-Cứ theo lời của Văn Hướng.
Ngay tức thì, Chu Thái và Từ Thịnh ra mật lệnh bảo hai mươi thuyền lầu, năm mươi thuyền chiến của thủy quân Giang Đông, chuẩn bị sẵn sàng xuất kích. Đồng thời, gã lại lệnh cho người tạo cảnh tượng giả là đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, đánh lạc hướng tai mắt của quân Tào ở Động Đình. Đợi sau khi trời sập tối, bọn thủy quân Giang Đông ăn uống no say chỉ chờ bùng phát. Đi cùng tiếng ra lệnh của Chu Thái, chiến thuyền ở trước, thuyền lầu ở giữa, triển khai dàn trận chim nhạn bay, chậm rãi tiến vào hồ Động Đình.
Bóng đêm dày đặc, Động Đình tám trăm dặm một màu đen tối.
Nơi xa xa, có thể nhìn thấy chấm chấm những ngọn đèn li ti trong thủy trại quân Tào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh canh và nấu nướng của xoang nồi mơ hồi vang lên.
Tiếp cận một cách từ từ, cố gắng hết sức tránh để phát ra âm thanh. Thuyền lướt trên dưới, vẽ ra từng đường nước, cách ranh giới quân Tào càng lúc càng gần.
Sau khi vượt qua ranh giới, Chu Thái và Từ Thịnh, không hẹn mà cùng đồng thanh thở dài một hơi.
Cách thủy trại quân Tào, cũng chỉ còn mấy mươi dặm lộ trình. Nhìn sắc trời, lại mây mù dầy đặc, sao lặng mất hút…trăng tối đêm giết người, gió cao ngày phóng hỏa.
Quả là một ngày tập kích doanh trại tốt lành, ngay cả trời cao cũng giúp chúng ta!
Kỳ thật, chỉ tháng hai, sau thời ngủ đông của côn trùng, nước mưa của hồ Động Đình sẽ có rất nhiều sự biến đổi, thường xuyên không thấy được một ánh mặt trời nào trong mười mấy ngày liền…chính vào lúc Chu Thái đang mừng thầm, đột nhiên nghe thấy trên mặt hồ, truyền tới từng hồi trống trận.
Trong đám lau sậy dập dờn, bay ra từng chiếc thuyền lầu, bao vây lấy thủy quân Giang Đông. Thủy trại quân Tào ở phía xa, càng đèn đuốc sáng rực.
Từng chiếc thuyền chiến xông ra khỏi cổng trại thủy quân, lần lượt xếp hàng trên mặt hồ, ba chiếc thuyền lầu to lớn, chậm rãi lái ra khỏi thủy trại, tiến gần tới thủy quân Giang Đông.
-Chu Ấu Bình, sớm biết ngươi là kẻ không đạo nghĩa.
-Lúc đầu định hiệp ước, vẽ ra ranh giới trên hồ…nhưng hạng người như ngươi, hết lần này đến lần khác vượt biên khiêu khích, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng thủy quân của ta không có người sao?
Trước hết là chiếc thuyền lầu to lớn được nhắc tới, to gấp rưỡi so với thuyền lầu của Giang Đông.
Đây cũng là sự khác biệt về trang bị giữa thủy quân Kinh Châu và thủy quân Giang Đông. Thủy quân Giang Đông cầu kỳ về tính linh hoạt, nên thể tích thuyền lầu tương đối là bé. Còn thủy quân Kinh Châu, thì chú trọng đến sức chiến đấu của thuyền con hơn, cho nên lúc dựng thuyền, càng chú trọng độ dày, độ to hơn, để tăng cường sức tấn công va đập của thuyền lầu.
Chu Thái giật mình, không khỏi hoảng sợ.
Tuy nhiên, gã cũng chưa hoang mang…cảnh tượng quẫn bách hơn trước mắt cũng không phải chưa từng gặp qua. Thêm vào đó, trong thâm tâm gã lại xem thường sức chiến đấu của thủy quân Kinh Châu, Chu Thái không những không hồi hộp, trái lại còn to tiếng cười không ngớt.
-Loại như ngươi, cũng dám xưng là thủy quân à?
Nói xong, gã rút đao ra và nghiêm giọng quát:
-Xông lên.
Ba chiếc thuyền lầu, dưới sự phối hợp của thuyền chiến, nhanh chóng áp sát thuyền lầu của quân Tào.
Mà trên chiếc thuyền đầu đàn, Đỗ Kỳ ra lệnh cho người châm đèn, tức thì cả mặt hồ được thấp sáng bừng bừng.
Thuyền soái chậm rãi tiến lên, ngay lúc thuyền lầu thuyền chiến áp sát từ hai bên sườn, Đỗ Kỳ đột nhiên ra lệnh, lệnh cho thuyền lầu xếp hàng ngang tại chỗ. Thể tích to lớn của thuyền lầu, chậm rãi vẽ ra một hình cung trên mặt nước, mấy chiếc thuyền chiến cũng chuyển động theo thuyền soái, lập tức bị va đến tơi bời hoa lá.
Quân tốt trên thuyền rớt xuống nước, chẳng chờ bọn họ vùng vẫy, liền thấy mười mấy chiếc thuyền chiến của quân Tào xông lên trước.
Những tay quân tốt thủy quân trên thuyền, tay cầm lưỡi dao sắc bén cứ chộp lấy thủy quân Giang Đông đã rớt nước, giơ tay chém xuống, chặt bỏ thủ cấp.
Từ Thịnh ở phía sau, tức thì cảm thấy có điều chẳng lành.
Gã muốn quát bảo Chu Thái ngừng lại, nhưng Chu Thái đã lệnh cho thuyền lầu, nhắm vào thuyền lầu quân Tào mà va đập.
Cự ly cách thuyền soái càng lúc càng gần, Chu Thái nhìn thấy, bên sườn thuyền lầu của quân Tào, thủ sẵn từng hàng đồ vật, tất cả đều dùng vải đen che phủ.
Chính lúc Giang Đông lộ ra khoảng cách cách thuyền soái quân Tào chỉ còn sáu trăm bước, Đỗ Kỳ lại ra lệnh lần nữa, lệnh cho người nhấc vải đen ra.
Hai bên mép thuyền soái, có chuẩn bị thiết lập mười mấy cây nỏ bát ngưu. Tuy nhiên, kết cấu của những nỏ bát ngưu này, so với lúc đầu khi Vũ Âm tỏ uy phong, lại có biến đổi rất lớn. Dây cung dày hơn, cơ nỏ to hơn…hơn nữa bên cạnh cơ nỏ, có thêm tay quay, có thể dễ dàng căng dây cung ra. Nhất thương tam kiếm tiễn sau khi trải qua cải tiến, cũng thay đổi bộ dạng. thân mũi tên thô như cánh tay trẻ con, đầu mũi tên cũng dài hơn, sắc bén hơn nữa.
Đỗ Kỳ quát lớn một tiếng:
-Bắn tên!
Cung nỏ thủ lập tức lắp đặt cơ nỏ, mười cây thương mâu, rít gào bay thẳng đến thuyền lầu của Chu Thái.
Tên phóng đi trong nháy mắt, tạo nên sức giật lùi lạ thường, thuyền lầu to lớn, không ngờ lại hơi lắc lư trên mặt nước.
Nỏ bát ngưu sau khi trải qua sự cải tiến, có thể xuyên thấu tường dày trong phạm vi sáu trăm bước.
Mà thuyền lầu của Chu Thái đang đi hết tốc lực, lúc nỏ bát ngưu bắn tên, Chu Thái cũng ý thức được điều chẳng lành. Nhưng quán tính to lớn, khiến gã không tài nào né tránh được, chỉ đành hạ lệnh dàn ngang thuyền lầu, ý muốn né tránh. Thế nhưng, tốc độ của nhất thương tam kiếm tiễn kia, thật sự quá nhanh!
Chỉ nghe đùng một tiếng, thân thuyền bị mũi tên nhất thương tam kiếm tiễn xuyên thấu, để lại một lỗ thủng to đùng trên thân thuyền.
Mười cây thương mâu, có ba cây trúng mục tiêu. Bảy cây còn lại, lại có hai cây trúng vào thuyền chiến đang đứng bên cạnh thuyền lầu. Sức xuyên thấu cực lớn, trực tiếp bắn gãy ván gỗ của thuyền chiến, cả thân thuyền cũng theo đó mà chìm xuống dưới. quân tốt trên thuyền hốt hoảng sợ hãi, lớn tiếng kêu gào.
Từ Thịnh vội vàng ra lệnh xuất kích, ý đồ viện trợ cho Chu Thái.
Nào ngờ thuyền lầu hai bên lúc này chậm rãi động đậy, tiếp cận thuyền của Từ Thịnh.
Chiến thuyền xuyên thẳng trên mặt nước, ánh lửa bay ngất trời.
Ba chiếc thuyền soái to lớn luân phiên xuất kích, 60 cái nỏ bát ngưu, không ngừng phóng tên. Thuyền lầu của thủy quân Giang Đông vốn đã chẳng chiếm ưu thế, nay lại chịu sự tấn công của nỏ bát ngưu, càng tỏ ra có chút hoang mang. Dưới thân thuyền, đã bắt đầu ngập nước…Chu Thái lớn tiếng quát gào, để quân tốt chấn tĩnh tinh thần. Nhưng đối mặt với sự tấn công hung hãn của thương mâu, thủy quân Giang Đông đã sớm loạn thành một nùi. Những chiếc thuyền không ngừng va vào nhau, đội hình sớm trở nên hỗn loạn không chịu nỗi.
Trên thuyền soái, Đỗ Kỳ không ngừng ra lệnh, sự tấn công hung hãn của thủy quân, khiến cho thủy quân Giang Đông liên tục rút lui…
-Chu Ấu Bình thua rồi ư?
Y vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát nói:
-Đã xác minh chưa? -Đã xác minh…quân Tào lệnh Bàng Đức làm tiên phong, Tương Uyển làm trưởng sử trong quân, đồng thời đang điều binh khiển tướng tại Hán Thọ, tiếp viện Ích Dương.
-Lưu Bàn tại Ích Dương hôm qua liên tiếp bại trận. Nay đã nghiêm giữ thành trì, không dám ứng chiến.
-Lưu Bàn phái người đến, cầu tướng quân trợ giúp, nói rằng môi hở răng lạnh, xin tướng quân sớm phát binh cứu viện, cứu giúp Ích Dương.
Chỉ mới một ngày, đã chống đỡ không nổi sao?
Thái sử Từ cau mày, lộ vẻ trầm ngâm.
Bàng Đức này, tiếng tăm hình như không vang dội cho lắm. Ít nhất thì đối với Thái sử Từ mà nói, xưa nay chưa từng nghe thấy tên hiệu của Bàng Đức. Điều này cũng khó trách, Thái sử Từ sống ở Giang Đông nhiều năm, hiếm khi tiếp súc với phương Bắc.
Còn Bàng Đức thì sao? Cứ đi theo Tào Bằng suốt, rất nhiều người căn bản là không rõ y là người thế nào. Tuy nhiên, Thái sử Từ cũng không dám nhẹ dạ bất cẩn. Bàng Đức có thể được Tào Bằng phong cho chức làm tiên phong, ắt hẳn có chỗ phi phàm xuất chúng.
Người này, cũng không thể xem thường được.
Thái sử Từ cũng có chút đau đầu rồi…nhưng Chu Thái lại chẳng màng nhiều như vậy.
-Tử Nghĩa, nếu tên tiểu tặc kia đã đánh tới cửa rồi, mình cũng không thể mặc kệ bỏ qua được.
Thái sử Từ tức giận nói:
-Gã đánh là đánh cửa của Lưu Bị, lại không phải cửa của chúng ta.
-Đạo lý môi hở răng lạnh đương nhiên không sai, nhưng vấn đề là, chúng ta có thể điều động binh lực không? Trước đây ta còn thấy kỳ lạ, tại sao Tào Bằng lại bắt thủy quân chiếm đóng Động Đình. Giờ thì ta hiểu rồi, hắn chính là muốn dùng số thủy quân này để giữ chân chúng ta, sau đó chiếm lấy Ích Dương, mở cánh cửa Trường Sa.
-Ta dám khẳng định, nếu chúng ta động đậy một cái, thủy quân trên hồ Động Đình, chắc chắn sẽ áp sát bờ.
Nào hay Chu Thái nghe rồi, lại chẳng thèm quan tâm, lớn tiếng nói:
-Sợ bọn chúng cái gì chứ? Chủ công lệnh cho ta đóng quân Hồ La Uyên, vốn dĩ là để ta hỗ trợ cho Lưu Huyền Đức đó. Nếu như khoanh tay đứng nhìn, thế làm sao giao phó với chủ công đây? Còn về phần thủy quân tiểu tặc…ha ha…Tử Nghĩa lại hà tất lo lắng chứ? Bọn thủy quân Kinh Châu kia thì có bản lĩnh gì, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, cho dù tiểu tặc kia có tài năng kinh trời, cũng không tài nào trong thời gian ngắn ngủi, làm cho thủy quân Kinh Châu có sự biến đổi quá lớn…như vậy đi, ta dẫn theo thủy quân xuất kích, đánh úp thủy quân tiểu tặc, vậy Tử Nghĩa vô âu vô lo, nhanh chóng tiếp viện Ích Dương.
Chu Thái nói một cách tràn đầy tự tin, khiến cho Thái sử Từ cũng không kìm được mà gật đầu liên tục.
Chu Thái nói một cách tràn đầy tự tin, khiến cho Thái sử Từ cũng không kìm được mà gật đầu liên tục.
Đầu hàng Giang Đông bao năm, cũng đã giao đấu với binh mã Kinh Châu vô số lần.
Đối với sức chiến đấu của quân Kinh Châu, Thái sử Từ nắm rõ như ban ngày…theo lời gã nói, quân Kinh Châu chính là một đóng rác rưởi.
Ngoại trừ vài người ít ỏi ra, căn bản là không đáng để gã để mắt tới. Mà trong số những vài người ít ỏi này, cũng bao gồm cả Lưu Bàn, Lưu Hổ, Văn Sính, Vương Uy. Tướng lĩnh lục chiến, cũng chỉ vài đối thủ này, về phần thủy chiến, chỉ có một tên Hoàng Tổ là có thể ứng chiến được. Nhưng mà Hoàng Tổ, đã sớm tử trận rồi.
Sức chiến đấu của thủy quân Kinh Châu, trong mắt của chúng tướng Giang Đông, chính là một trò cười.
Thái sử Từ ngẫm nghĩ, cũng cho rằng lời của Chu Thái nói không sai. Tôn Quyền phái bọn họ đến đây, chính là muốn bọn họ hiệp trợ Lưu Bị.
Vào lúc này, nếu khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ sẽ bị kẻ khác chê cười. Hơn nữa lời của Chu Thái nói không sai, thủy quân Kinh Châu căn bản chẳng là gì cả…
-Nếu đã như vậy, Ấu Bình lập tức điều khiển binh mã, vào hồ Động Đình đuổi đám thủy quân tiểu tặc đi.
Mới nói đến một nửa, Thái sử Từ lại đột nhiên nói:
-Nhưng mà Ấu Bình, ngươi phải chú ý, đừng ra tay quá nặng. Dù sao Tào Tháo và chủ công đang giao hảo với nhau, thẳng tay quá, không khéo sẽ chọc giận Tào Tháo, trái lại sẽ không hay. Đánh cho bọn chúng quay về là được, giờ ta chuẩn bị điều binh khiển tướng.
Chu Thái nghe vậy, cười ha hả.
-Tử Nghĩa yên tâm, ta tự có cân nhắc.
-Nhưng cũng chẳng biết đám tiểu tặc kia sau khi bị ta đánh chạy trở về, có khóc nhè không nữa….ha ha, giờ ta trở về ngay, cùng Văn Hướng xuất binh tác chiến.
Chu Thái không nói thêm lời nào, liền chạy ra khỏi đại sảnh.
Thế nhưng trong lòng Thái sử Từ lại có một cảm giác bất an lạ thường.
Gã luôn cảm thấy, chuyện này có chút kỳ lạ. Tào Bằng vừa mới đến Hán Thọ có mười mấy ngày, liền liều lĩnh khai chiến. Có chút khác thường so với thói quen của hắn trước kia.
Theo hiểu biết của Thái sử Từ, Tào Bằng mỗi lần dùng binh, chắc chắn sẽ ngủ đông trước.
Sau đó tấn công kẻ không phòng bị, khiến đối phương bất ngờ. Không động thủ thì thôi, nhưng một khi đã động thủ, thì đó là cuộc tấn công tựa như sấm chớp bão bùng, cực kỳ hung ác. Tuy nhiên lần này, tại sao bỗng nhiên Tào Bằng lại tấn công Ích Dương? Chẳng lẽ hắn không biết là, thủy quân Kinh Châu không đủ sức cầm cự?
Nghĩ đến đây, Thái sử Từ đột nhiên thay đổi ý định.
-Lập tức phái người đi đến Ích Dương, cứ nói là xin Lưu Cự Thạch kiên trì thêm một ngày nữa, phía chúng ta sẽ nhanh chóng xuất binh viện trợ. Lại phái người đến Lâm Tương, báo cho Lưu Hoàng thúc, cứ nói rằng bên phía ta tuy có thể tiếp viện khẩn cấp, nhưng binh lực không đủ, e rằng khó lòng phái đi ra trận, xin y hãy suy nghĩ cách khác.
-Hãy chờ đợi trước đã, đợi chờ một thời gian hãy nói…ít nhất, phải xem hành động của thủy quân, sau đó lại quyết đoán sau!
Xuất binh thì nhất định phải xuất binh rồi, nhưng không thể khua chiêng going trống, vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn…Trước khi đến huyện La, Thái sử Từ đã từng thăm hỏi Chu Du, Hạ Tề, và cả chàng thanh niên anh tuấn thuộc thổ tộc bổn địa Giang Đông, Lục Tốn.
Lời góp ý mà Chu Du và Hạ Tề dành cho Thái sử Từ, đó là đi trên băng mỏng, vô cùng cẩn thận. Vừa phải bảo vệ lợi ích của Lưu Bị, vừa không được chọc giận Tào Tháo.
Thế nhưng chủ ý mà Lục Tốn đưa ra cho Thái sử Từ lại là:
-Con người Tào Bằng, có khí chất của đại trượng phu. Đối với loại người này, có thể giao hảo, cố gắng đừng đắc tội.
-Cho nên, ngươi đến huyện La rồi, tốt nhất là hãy giám thúc hành vi của đám người Chu Thái và Từ Thịnh. Xưa nay Tào Bằng là người ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu quả thật chọc giận người này, hắn tuyệt đối dám đập nồi dìm thuyền đấy.
Đây cũng là người duy nhất trong đám tướng Giang Đông, kiến nghị nhắc nhở Thái sử Từ phải lưu ý đến Tào Bằng.
Lục Tốn dường như rất hiểu Tào Bằng, đồng thời trong giọng điệu, cũng có chút thiện cảm với Tào Bằng. Trái lại, hai người Chu Du và Hạ Tề, thì tỏ ra có chút khinh thường, cũng chẳng xem Tào Bằng ra gì. Tuy nhiên nếu đứng về góc độ của bọn họ mà nói, bất kể là Chu Thái, Hạ Tề hay là Lục Tốn, tất cả đều không sai.
Chu Du là Đại đô đốc thủy quân Giang Đông, Hạ Tề là Thái thú Hội Kê.
Địa vị của hai người phơi bày ra đó, tầm nhìn vấn đề đương nhiên sẽ khác biệt. Có lẽ trong mắt bọn họ, đối thủ thật sự, chính là Tào Tháo!
Nhưng Lục Tốn nay chẳng qua là một huyện lệnh, vì vậy càng chú trọng tiểu tiết hơn.
Lục Tốn nói với Thái sử Từ:
-Lưu Bị ở Kinh Nam, Tào Tháo sẽ không làm ngơ cho qua.
-Trong trường hợp đó Tào Mạnh Đức không thể đích thân đối phó với Lưu Bị, vì vậy sẽ phái tâm phúc, làm Đô đốc Kinh Nam. Nếu ta đoán không nhầm, gã tám chín phần, sẽ phái Tào Bằng đi. Thứ nhất Tào Tháo vô cùng sủng ái Tào Bằng, thứ hai Tào Bằng này và Lưu Bị, cũng coi như là đối thủ lâu năm..Tử Nghĩa đến lúc đó, phải thật cẩn thận.
Bá Ngôn, quả thật thần cơ diệu toán!
Trong lòng Thái sử Từ phát lên một tiếng cảm thán, thoáng chốc thu hồi suy tư, điều quân khiển tướng.
Hồ La Uyên, tất Hồ La Giang của đời sau.
Nó nối liền với Động Đình, giao thông nước sông, vị trí ở bên bờ huyện La.
Thủy trại của thủy quân Giang Đông, chính là được dựng trên bờ Hồ La Uyên. Chu Thái vội vàng quay về thủy trại, lập tức tìm Từ Thịnh đến, nói rõ đầu đuôi sự việc.
Mà nay Hồ La Uyên, tổng cộng có ba mươi chiếc thuyền lớn, thuyền chiến thì hơn trăm chiếc.
Quân số thủy quân, tuy không vượt quá mười ngàn, nhưng đều là tinh nhuệ của thủy quân Giang Đông.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Chu Thái hống hách kiêu ngạo như vậy…Từ Thịnh nói:
-Nay mặt trời sáng rực, không dễ dàng xuất binh. Thủy quân Kinh Châu tuy rằng không chịu nổi một đòn, nhưng dù sao cũng có ưu thế về số đông. Theo ta thấy, ra mật lệnh bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng, sau khi trời tối giết vào Động Đình, trực tiếp xông thẳng vào thủy trại của quân Tào, có thể một kích thắng lợi, Ấu Bình thấy thế nào?
Chu Thái nghe xong, vui mừng ra mặt.
-Cứ theo lời của Văn Hướng.
Ngay tức thì, Chu Thái và Từ Thịnh ra mật lệnh bảo hai mươi thuyền lầu, năm mươi thuyền chiến của thủy quân Giang Đông, chuẩn bị sẵn sàng xuất kích. Đồng thời, gã lại lệnh cho người tạo cảnh tượng giả là đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, đánh lạc hướng tai mắt của quân Tào ở Động Đình. Đợi sau khi trời sập tối, bọn thủy quân Giang Đông ăn uống no say chỉ chờ bùng phát. Đi cùng tiếng ra lệnh của Chu Thái, chiến thuyền ở trước, thuyền lầu ở giữa, triển khai dàn trận chim nhạn bay, chậm rãi tiến vào hồ Động Đình.
Bóng đêm dày đặc, Động Đình tám trăm dặm một màu đen tối.
Nơi xa xa, có thể nhìn thấy chấm chấm những ngọn đèn li ti trong thủy trại quân Tào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh canh và nấu nướng của xoang nồi mơ hồi vang lên.
Tiếp cận một cách từ từ, cố gắng hết sức tránh để phát ra âm thanh. Thuyền lướt trên dưới, vẽ ra từng đường nước, cách ranh giới quân Tào càng lúc càng gần.
Sau khi vượt qua ranh giới, Chu Thái và Từ Thịnh, không hẹn mà cùng đồng thanh thở dài một hơi.
Cách thủy trại quân Tào, cũng chỉ còn mấy mươi dặm lộ trình. Nhìn sắc trời, lại mây mù dầy đặc, sao lặng mất hút…trăng tối đêm giết người, gió cao ngày phóng hỏa.
Quả là một ngày tập kích doanh trại tốt lành, ngay cả trời cao cũng giúp chúng ta!
Kỳ thật, chỉ tháng hai, sau thời ngủ đông của côn trùng, nước mưa của hồ Động Đình sẽ có rất nhiều sự biến đổi, thường xuyên không thấy được một ánh mặt trời nào trong mười mấy ngày liền…chính vào lúc Chu Thái đang mừng thầm, đột nhiên nghe thấy trên mặt hồ, truyền tới từng hồi trống trận.
Trong đám lau sậy dập dờn, bay ra từng chiếc thuyền lầu, bao vây lấy thủy quân Giang Đông. Thủy trại quân Tào ở phía xa, càng đèn đuốc sáng rực.
Từng chiếc thuyền chiến xông ra khỏi cổng trại thủy quân, lần lượt xếp hàng trên mặt hồ, ba chiếc thuyền lầu to lớn, chậm rãi lái ra khỏi thủy trại, tiến gần tới thủy quân Giang Đông.
-Chu Ấu Bình, sớm biết ngươi là kẻ không đạo nghĩa.
-Lúc đầu định hiệp ước, vẽ ra ranh giới trên hồ…nhưng hạng người như ngươi, hết lần này đến lần khác vượt biên khiêu khích, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng thủy quân của ta không có người sao?
Trước hết là chiếc thuyền lầu to lớn được nhắc tới, to gấp rưỡi so với thuyền lầu của Giang Đông.
Đây cũng là sự khác biệt về trang bị giữa thủy quân Kinh Châu và thủy quân Giang Đông. Thủy quân Giang Đông cầu kỳ về tính linh hoạt, nên thể tích thuyền lầu tương đối là bé. Còn thủy quân Kinh Châu, thì chú trọng đến sức chiến đấu của thuyền con hơn, cho nên lúc dựng thuyền, càng chú trọng độ dày, độ to hơn, để tăng cường sức tấn công va đập của thuyền lầu.
Chu Thái giật mình, không khỏi hoảng sợ.
Tuy nhiên, gã cũng chưa hoang mang…cảnh tượng quẫn bách hơn trước mắt cũng không phải chưa từng gặp qua. Thêm vào đó, trong thâm tâm gã lại xem thường sức chiến đấu của thủy quân Kinh Châu, Chu Thái không những không hồi hộp, trái lại còn to tiếng cười không ngớt.
-Loại như ngươi, cũng dám xưng là thủy quân à?
Nói xong, gã rút đao ra và nghiêm giọng quát:
-Xông lên.
Ba chiếc thuyền lầu, dưới sự phối hợp của thuyền chiến, nhanh chóng áp sát thuyền lầu của quân Tào.
Mà trên chiếc thuyền đầu đàn, Đỗ Kỳ ra lệnh cho người châm đèn, tức thì cả mặt hồ được thấp sáng bừng bừng.
Thuyền soái chậm rãi tiến lên, ngay lúc thuyền lầu thuyền chiến áp sát từ hai bên sườn, Đỗ Kỳ đột nhiên ra lệnh, lệnh cho thuyền lầu xếp hàng ngang tại chỗ. Thể tích to lớn của thuyền lầu, chậm rãi vẽ ra một hình cung trên mặt nước, mấy chiếc thuyền chiến cũng chuyển động theo thuyền soái, lập tức bị va đến tơi bời hoa lá.
Quân tốt trên thuyền rớt xuống nước, chẳng chờ bọn họ vùng vẫy, liền thấy mười mấy chiếc thuyền chiến của quân Tào xông lên trước.
Những tay quân tốt thủy quân trên thuyền, tay cầm lưỡi dao sắc bén cứ chộp lấy thủy quân Giang Đông đã rớt nước, giơ tay chém xuống, chặt bỏ thủ cấp.
Từ Thịnh ở phía sau, tức thì cảm thấy có điều chẳng lành.
Gã muốn quát bảo Chu Thái ngừng lại, nhưng Chu Thái đã lệnh cho thuyền lầu, nhắm vào thuyền lầu quân Tào mà va đập.
Cự ly cách thuyền soái càng lúc càng gần, Chu Thái nhìn thấy, bên sườn thuyền lầu của quân Tào, thủ sẵn từng hàng đồ vật, tất cả đều dùng vải đen che phủ.
Chính lúc Giang Đông lộ ra khoảng cách cách thuyền soái quân Tào chỉ còn sáu trăm bước, Đỗ Kỳ lại ra lệnh lần nữa, lệnh cho người nhấc vải đen ra.
Hai bên mép thuyền soái, có chuẩn bị thiết lập mười mấy cây nỏ bát ngưu. Tuy nhiên, kết cấu của những nỏ bát ngưu này, so với lúc đầu khi Vũ Âm tỏ uy phong, lại có biến đổi rất lớn. Dây cung dày hơn, cơ nỏ to hơn…hơn nữa bên cạnh cơ nỏ, có thêm tay quay, có thể dễ dàng căng dây cung ra. Nhất thương tam kiếm tiễn sau khi trải qua cải tiến, cũng thay đổi bộ dạng. thân mũi tên thô như cánh tay trẻ con, đầu mũi tên cũng dài hơn, sắc bén hơn nữa.
Đỗ Kỳ quát lớn một tiếng:
-Bắn tên!
Cung nỏ thủ lập tức lắp đặt cơ nỏ, mười cây thương mâu, rít gào bay thẳng đến thuyền lầu của Chu Thái.
Tên phóng đi trong nháy mắt, tạo nên sức giật lùi lạ thường, thuyền lầu to lớn, không ngờ lại hơi lắc lư trên mặt nước.
Nỏ bát ngưu sau khi trải qua sự cải tiến, có thể xuyên thấu tường dày trong phạm vi sáu trăm bước.
Mà thuyền lầu của Chu Thái đang đi hết tốc lực, lúc nỏ bát ngưu bắn tên, Chu Thái cũng ý thức được điều chẳng lành. Nhưng quán tính to lớn, khiến gã không tài nào né tránh được, chỉ đành hạ lệnh dàn ngang thuyền lầu, ý muốn né tránh. Thế nhưng, tốc độ của nhất thương tam kiếm tiễn kia, thật sự quá nhanh!
Chỉ nghe đùng một tiếng, thân thuyền bị mũi tên nhất thương tam kiếm tiễn xuyên thấu, để lại một lỗ thủng to đùng trên thân thuyền.
Mười cây thương mâu, có ba cây trúng mục tiêu. Bảy cây còn lại, lại có hai cây trúng vào thuyền chiến đang đứng bên cạnh thuyền lầu. Sức xuyên thấu cực lớn, trực tiếp bắn gãy ván gỗ của thuyền chiến, cả thân thuyền cũng theo đó mà chìm xuống dưới. quân tốt trên thuyền hốt hoảng sợ hãi, lớn tiếng kêu gào.
Từ Thịnh vội vàng ra lệnh xuất kích, ý đồ viện trợ cho Chu Thái.
Nào ngờ thuyền lầu hai bên lúc này chậm rãi động đậy, tiếp cận thuyền của Từ Thịnh.
Chiến thuyền xuyên thẳng trên mặt nước, ánh lửa bay ngất trời.
Ba chiếc thuyền soái to lớn luân phiên xuất kích, 60 cái nỏ bát ngưu, không ngừng phóng tên. Thuyền lầu của thủy quân Giang Đông vốn đã chẳng chiếm ưu thế, nay lại chịu sự tấn công của nỏ bát ngưu, càng tỏ ra có chút hoang mang. Dưới thân thuyền, đã bắt đầu ngập nước…Chu Thái lớn tiếng quát gào, để quân tốt chấn tĩnh tinh thần. Nhưng đối mặt với sự tấn công hung hãn của thương mâu, thủy quân Giang Đông đã sớm loạn thành một nùi. Những chiếc thuyền không ngừng va vào nhau, đội hình sớm trở nên hỗn loạn không chịu nỗi.
Trên thuyền soái, Đỗ Kỳ không ngừng ra lệnh, sự tấn công hung hãn của thủy quân, khiến cho thủy quân Giang Đông liên tục rút lui…
-Chu Ấu Bình thua rồi ư?
Danh sách chương