Trong phòng giam âm u ẩm ướt, lúc Thù Tử Sơ tới thăm Sầm Thanh Thanh, nàng đang bị mấy tên lính canh ngục vây vào trong góc, liều mạng giãy dụa, kêu đến khàn giọng, "Đừng, đừng qua đây, không được chạm vào ta!"
Những tên canh ngục kia cười dữ tợn tiến lên, hung hăng xé rách xiêm y của nàng, hai mắt Sầm lão sư phó trong ngục đang khóa đỏ ngầu, "Súc sinh, các ngươi những tên súc sinh này, các người chết sẽ không tử tế, mau buông cháu gái ta ra!"
Ngay lúc mấy cánh tay đen đúa dầu mỡ của chúng sắp mò về phía Sầm Thanh Thanh, một luồng sức mạnh ập tới, bọn chúng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, lúc còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, người đã bị đá văng ra ngoài.
"Đừng, đừng chạm vào ta."
Sầm Thanh Thanh ở góc hẻo lánh còn quơ tay lung tung, mặt đầy nước mắt, y phục lộn xộn, cả người đang chìm trong sợ hãi tột độ.
Thẳng đến khi nàng được bao bọc bởi vòng tay ấm áp, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là ta, Thanh Thanh cô nương, là ta!"
Lúc này Sầm Thanh Thanh mới ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy, nước mắt tràn mi, "Thù... Thù đại nhân!"
Thù Tử Sơ ôm nàng thật chặt, không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ thế nào.
Hắn cởi ngoại bào của mình, trực tiếp bao lấy Sầm Thanh Thanh y phục không chỉnh tể, trong lòng không khỏi dâng lên một chút khổ sở, đang muốn mở miệng trấn an vài câu lại vô ý nhìn thấy một vết bớt đỏ thắm, đôi đồng tử của hắn chợt co lại, cẩn thận nhìn kỹ —
Ngay chỗ xương quai xanh của Sầm Thanh Thanh, có một vết đỏ nhàn nhạt, giống như một bông sen, thanh nhã yên tĩnh, vô cùng hợp với khí chất của người thiếu nữ, chính xác là cái bớt sinh ra đã có.
Tay Thù Tử Sơ khẽ run lên, hắn mạnh mẽ kìm nén kích động trong lòng, dùng ngoại bào bọc kỹ Sầm Thanh Thanh lại, đỡ nàng đứng dậy.
Đám canh ngục kia sớm đã nhận ra vị "hồng nhân" (tâm phúc, được sủng ái) bên người Viên quý phi, từng tên mặc dù mặt mũi bị đánh bầm dập, lại không dám thở mạnh một tiếng, quỳ gối dưới chân Thù Tử Sơ: "Thù đại nhân!"
Nét mặt Thù Tử Sơ như băng sương, lạnh lùng nói: "Sầm cô nương là người ở quê ta, nếu các ngươi còn dám bất kính với nàng, đừng trách ta không khách khí!"
Lông mi Sầm Thanh Thanh run lên, không tự chủ nghiêng đầu nhìn về phía Thù Tử Sơ, dường như biết nàng suy nghĩ điều gì, gương mặt tuấn tú thấp giọng nói: "Yên tâm, mọi chuyện đều có ta, ta sẽ cứu hai người."
Hắn sát lại gần, nhất thời Sầm Thanh Thanh ngẩn người, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Ngày hôm sau Thù Tử Sơ lại tới đại lao một chuyến, quả nhiên như lời hắn nói, trực tiếp đón hai ông cháu Sầm gia ra, lại sắp xếp đi vào Nam viện.
Một khắc trước còn là tù nhân, lắc mình một cái lại biến thành khách quý của Viên quý phi nươn nương, Sầm Thanh Thanh thực sự hồ đồ rồi.
Đến đêm Thù Tử Sơ tới tìm màng, lúc này mới nói ra ngọn nguồn: "Là ta đã nói với nương nương, cô có thể làm ra Thiên Lan Vũ Y, nàng ta mới thả cô, còn ra hạn cho cô nửa tháng, lệnh cô làm ra loại vũ y này, như vậy có thể lấy công chuộc tội, thả cô và gia gia cô xuất cung."
"Thiên Lan Vũ Y?" Sầm Thanh Thanh chưa từng nghe qua, càng thêm mơ hồ, "Đây là cái gì?"
Thù Tử Sơ giải thích: "Đó là một lời đồn từ xa xưa, từng có một tộc thần dệt, tên là Thiên Lan, có thể sử dụng lông chim phỉ thúy để dệt quần áo, mỗi một bộ đều nhẹ như cánh ve, sặc sỡ lóa mắt, tuyệt mỹ phi phàm, Viên quý phi khao khát đã lâu nhưng trước nay khổ tìm vẫn không có kết quả, lần này sau khi biết được cô sẽ làm, nàng ta liền động tâm."
"Nhưng ta chưa từng nghe qua tin đồn này, cũng không biết làm Thiên Lan Vũ Y gì đó, cho dù ta thật sự ta có thể dùng lông chim phỉ thúy làm áo, nhưng nửa tháng ngắn ngủi không thể hoàn thành, lấy gì giao cho Viên quý phi chứ?"
Đúng vậy, Sầm Thanh Thanh nói cũng không sai, Viên quý phi đưa ra kỳ hạn nửa tháng, căn bản chính là nửa tin nửa ngờ, thăm dò một phen, cũng không phải thực chất muốn buông tha cho hai ông cháu Sầm gia, chẳng qua là để lại mặt mũi cho Thù Tử Sơ.
Nhưng Thù Tử Sơ nhìn Sầm Thanh Thanh trong gió đêm, nói ra dự tính trong lòng: "Thanh Thanh cô nương, cô đừng quá lo lắng, nửa tháng này cô cứ ngồi trong phòng chờ đợi, mỗi ngày thuận tiện giả vờ giả vịt, ta sẽ lặng lẽ tới tìm cô giao Thiên Lan Vũ Y, cô hiểu không?"
Ánh mắt hắn trong trẻo, giọng nói dịu dàng, Sầm Thanh Thanh cảm thấy giống trong mộng, dường như nàng bị hãm vào thật sâu, không khỏi lẩm bẩm: "Thù đại nhân... Rốt cuộc ngài là ai? Vì sao lại muốn cứu ta và gia gia như vậy?"
"Không phải ta đã từng nói trong lao sao?" Thù Tử Sơ hơi cong khóe môi, dưới ánh trăng sao, càng thêm dịu dàng, "Thanh Thanh cô nương, ta là người quê cô, chẳng lẽ cô không tin sao?"
Những tên canh ngục kia cười dữ tợn tiến lên, hung hăng xé rách xiêm y của nàng, hai mắt Sầm lão sư phó trong ngục đang khóa đỏ ngầu, "Súc sinh, các ngươi những tên súc sinh này, các người chết sẽ không tử tế, mau buông cháu gái ta ra!"
Ngay lúc mấy cánh tay đen đúa dầu mỡ của chúng sắp mò về phía Sầm Thanh Thanh, một luồng sức mạnh ập tới, bọn chúng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, lúc còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, người đã bị đá văng ra ngoài.
"Đừng, đừng chạm vào ta."
Sầm Thanh Thanh ở góc hẻo lánh còn quơ tay lung tung, mặt đầy nước mắt, y phục lộn xộn, cả người đang chìm trong sợ hãi tột độ.
Thẳng đến khi nàng được bao bọc bởi vòng tay ấm áp, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là ta, Thanh Thanh cô nương, là ta!"
Lúc này Sầm Thanh Thanh mới ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy, nước mắt tràn mi, "Thù... Thù đại nhân!"
Thù Tử Sơ ôm nàng thật chặt, không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ thế nào.
Hắn cởi ngoại bào của mình, trực tiếp bao lấy Sầm Thanh Thanh y phục không chỉnh tể, trong lòng không khỏi dâng lên một chút khổ sở, đang muốn mở miệng trấn an vài câu lại vô ý nhìn thấy một vết bớt đỏ thắm, đôi đồng tử của hắn chợt co lại, cẩn thận nhìn kỹ —
Ngay chỗ xương quai xanh của Sầm Thanh Thanh, có một vết đỏ nhàn nhạt, giống như một bông sen, thanh nhã yên tĩnh, vô cùng hợp với khí chất của người thiếu nữ, chính xác là cái bớt sinh ra đã có.
Tay Thù Tử Sơ khẽ run lên, hắn mạnh mẽ kìm nén kích động trong lòng, dùng ngoại bào bọc kỹ Sầm Thanh Thanh lại, đỡ nàng đứng dậy.
Đám canh ngục kia sớm đã nhận ra vị "hồng nhân" (tâm phúc, được sủng ái) bên người Viên quý phi, từng tên mặc dù mặt mũi bị đánh bầm dập, lại không dám thở mạnh một tiếng, quỳ gối dưới chân Thù Tử Sơ: "Thù đại nhân!"
Nét mặt Thù Tử Sơ như băng sương, lạnh lùng nói: "Sầm cô nương là người ở quê ta, nếu các ngươi còn dám bất kính với nàng, đừng trách ta không khách khí!"
Lông mi Sầm Thanh Thanh run lên, không tự chủ nghiêng đầu nhìn về phía Thù Tử Sơ, dường như biết nàng suy nghĩ điều gì, gương mặt tuấn tú thấp giọng nói: "Yên tâm, mọi chuyện đều có ta, ta sẽ cứu hai người."
Hắn sát lại gần, nhất thời Sầm Thanh Thanh ngẩn người, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Ngày hôm sau Thù Tử Sơ lại tới đại lao một chuyến, quả nhiên như lời hắn nói, trực tiếp đón hai ông cháu Sầm gia ra, lại sắp xếp đi vào Nam viện.
Một khắc trước còn là tù nhân, lắc mình một cái lại biến thành khách quý của Viên quý phi nươn nương, Sầm Thanh Thanh thực sự hồ đồ rồi.
Đến đêm Thù Tử Sơ tới tìm màng, lúc này mới nói ra ngọn nguồn: "Là ta đã nói với nương nương, cô có thể làm ra Thiên Lan Vũ Y, nàng ta mới thả cô, còn ra hạn cho cô nửa tháng, lệnh cô làm ra loại vũ y này, như vậy có thể lấy công chuộc tội, thả cô và gia gia cô xuất cung."
"Thiên Lan Vũ Y?" Sầm Thanh Thanh chưa từng nghe qua, càng thêm mơ hồ, "Đây là cái gì?"
Thù Tử Sơ giải thích: "Đó là một lời đồn từ xa xưa, từng có một tộc thần dệt, tên là Thiên Lan, có thể sử dụng lông chim phỉ thúy để dệt quần áo, mỗi một bộ đều nhẹ như cánh ve, sặc sỡ lóa mắt, tuyệt mỹ phi phàm, Viên quý phi khao khát đã lâu nhưng trước nay khổ tìm vẫn không có kết quả, lần này sau khi biết được cô sẽ làm, nàng ta liền động tâm."
"Nhưng ta chưa từng nghe qua tin đồn này, cũng không biết làm Thiên Lan Vũ Y gì đó, cho dù ta thật sự ta có thể dùng lông chim phỉ thúy làm áo, nhưng nửa tháng ngắn ngủi không thể hoàn thành, lấy gì giao cho Viên quý phi chứ?"
Đúng vậy, Sầm Thanh Thanh nói cũng không sai, Viên quý phi đưa ra kỳ hạn nửa tháng, căn bản chính là nửa tin nửa ngờ, thăm dò một phen, cũng không phải thực chất muốn buông tha cho hai ông cháu Sầm gia, chẳng qua là để lại mặt mũi cho Thù Tử Sơ.
Nhưng Thù Tử Sơ nhìn Sầm Thanh Thanh trong gió đêm, nói ra dự tính trong lòng: "Thanh Thanh cô nương, cô đừng quá lo lắng, nửa tháng này cô cứ ngồi trong phòng chờ đợi, mỗi ngày thuận tiện giả vờ giả vịt, ta sẽ lặng lẽ tới tìm cô giao Thiên Lan Vũ Y, cô hiểu không?"
Ánh mắt hắn trong trẻo, giọng nói dịu dàng, Sầm Thanh Thanh cảm thấy giống trong mộng, dường như nàng bị hãm vào thật sâu, không khỏi lẩm bẩm: "Thù đại nhân... Rốt cuộc ngài là ai? Vì sao lại muốn cứu ta và gia gia như vậy?"
"Không phải ta đã từng nói trong lao sao?" Thù Tử Sơ hơi cong khóe môi, dưới ánh trăng sao, càng thêm dịu dàng, "Thanh Thanh cô nương, ta là người quê cô, chẳng lẽ cô không tin sao?"
Danh sách chương