Hoa Nhiễm Nhiễm lại nhập viện rồi.
May mà một dao kia không làm tổn thương tới chỗ nguy hiểm, khâu mấy mũi, nằm nghỉ trên giường là được.
Chu Tây Ninh buồn bực cô không quan tâm tới thứ gì đã xông lên, hai ngày liên tiếp không cho cô sắc mặt tốt.
Hoa Nhiễm Nhiễm rất tủi thân, "Đã nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp đâu? Bác sĩ Chu, lương tâm của anh đâu?"
Chu Tây Ninh hừ lạnh, "Bị cái người ngốc nghếch lớn mật ăn mất rồi!"
Hoa Nhiễm Nhiễm cười khổ. Đã rất lâu Chu Tây Ninh không độc miệng với cô như vậy, lúc này rõ ràng là cực kỳ tức giận đây mà.
Nghĩ nghĩ, Hoa Nhiễm Nhiễm che vết thương kêu lên, "Bác sĩ Chu, vết thương đột nhiên đau quá, nhưng không sáng bằng nỗi đau ở tim khi anh không để ý đến em."
Chu Tây Ninh thờ ơ, "Một ngày diễn 800 khổ nhục kế, Hoa Nhiễm Nhiễm, em không chê mệt, anh nhìn thấy cũng mệt."
Mắt thấy anh khó chơi, Hoa Nhiễm Nhiễm cũng tức giận, "Chu Tây Ninh, vậy anh nói tình huống lúc đó, em có thể trơ mắt nhìn anh bị chém chết, cái gì cũng không làm sao? Đó là phản ứng theo bản năng của em."
"Vậy anh có thể nhìn em bị chém chết à?" Chu Tây Ninh nghĩ tới cảnh kia, hai tay hơi run rẩy.
"Em sai rồi, em sai rồi..." Hoa Nhiễm Nhiễm vội vàng nhận lỗi, đứng dậy kéo tay Chu Tây Ninh. Cô vĩnh viễn không quên được đôi mắt đỏ bừng khi đó của anh, dáng vẻ kìm nén, lại lộ ra cảm xúc gần như sụp đổ.
"Ai cho phép em lộn xộn, nằm xuống." Chu Tây Ninh ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, chủ động nắm tay cô, giọng nói cũng dịu xuống, "Hoa Nhiễm Nhiễm, sau này em còn dám làm anh sợ, anh sẽ đánh gãy chân em, xem em có đi được chỗ nào không."
Hoa Nhiễm Nhiễm nào dám không nghe, liên tục gật đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Chu Tây Ninh vẫn lo lắng, cúi người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: "Sau này chỉ cần anh ở đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, đừng xông về phía anh, hãy trốn ở đằng sau anh, biết không?"
"Được."
Khó khăn lắm mới dỗ được Chu Tây Ninh, Hoa Nhiễm Nhiễm coi như thư thái, ai biết vừa quay đầu, anh liền bị người khác thương nhớ.
Hôm sau, phòng đối diện có một bà cụ tới nằm. Bà cụ liếc mắt đã chọn trúng Chu Tây Ninh làm cháu rể, sống chết cầm tay Chu Tây Ninh nói muốn để anh về gặp cháu gái mình một lần.
Chu Tây Ninh không đỡ được nhiệt tình như vậy, giải thích mình đã có bạn gái. Nhưng bà cụ không tin, còn không ngừng khen cháu gái mình tốt thế nào, hai người họ xứng đôi ra sao.
"Hoa Nhiễm Nhiễm, tới đây." Chu Tây Ninh nhìn Hoa Nhiễm Nhiễm đang đứng ở cửa phòng xem kịch vui.
Hoa Nhiễm Nhiễm bất động, chua chua nói: "Bác sĩ Chu vẫn rất được mọi người thích nha."
Chu Tây Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, đi qua kéo tay cô, nói với bà cụ: "Cô ấy chính là bạn gái cháu, cháu thích cô ấy, rất thích."
Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến Hoa Nhiễm Nhiễm cười không ngậm được miệng, y như chim non nép vào trong ngực Chu Tây Ninh, im lặng tuyên bố chủ quyết. Đây là lần đầu tiên chính miệng Chu Tây Ninh nói thích cô, thừa nhận thân phận của cô.
Bà cụ nhìn hai người, nét mặt tràn đầy tiếc nuối, há to miệng còn muốn nói gì đó, Hoa Nhiễm Nhiễm vội vàng kêu đau thắt lưng, túm Chu Tây Ninh đi.
"Bác sĩ Chu, anh vừa nói ai là bạn gái của của anh?" Hoa Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Tây Ninh, biết còn cố hỏi.
Chu Tây Ninh như cô mong muốn, "Em."
"Ai?"
"Em."
Cô hỏi liên tục nhiều lần, Chu Tây Ninh xấu hổ, "Hoa Nhiễm Nhiễm!"
Ban đầu anh định nói là "Hoa Nhiễm Nhiễm em đủ rồi", nhưng Hoa Nhiễm Nhiễm cố ý hiểu sai ý anh, "Ồ, Hoa Nhiễm Nhiễm sao, chính là em đó. Bác sĩ Chu, anh còn danh thiếp của chủ nhiệm Trương gì đó không? Em sợ lại mắc chứng hoang tưởng rồi, hoặc là chủ nhiệm khoa Tai gì đó, em có khả năng nghe nhầm rồi."
Được tiện nghi còn khoe khoang, chính là nói người như Hoa Nhiễm Nhiễm.
Chu Tây Ninh cười cười, "Không cần phiền người khác, tất cả bệnh của em, anh đều trị được."
"Vậy trị cả đời sao?"
"Ừm."
Màn kịch nhỏ thứ nhất.
"Sư huynh, hôm nay cũng đúng giờ tan làm sao?" Trần Giang nhìn Chu Tây Ninh đang thu dọn bàn làm việc.
Chu Tây Ninh gật đầu, "Hôm nay có thanh tra nói tới lại không tới, đoán chừng không tới, nếu tới, cậu tiếp giúp tôi."
"Vậy đây coi như là em thay anh trực ban?"
"Không," Chu Tây Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, "Từ lúc cậu thực tập đến bây giờ, tôi giúp cậu tiếp nhận tổng cộng mười ba bệnh nhân, có qua có lại."
"Anh đều nhớ rõ ràng như vậy?" Trần Giang kinh ngạc nói, "Sư huynh, không phải thế chứ? Đó đó là người nhà bệnh nhân chê em là bác sĩ thực tập, chủ động đề nghị chuyển sang bên anh. Hơn nữa, em nghe nói trước kia những sư huynh, sư tỷ xin phép nghỉ, đều là nhờ anh làm hộ, còn là làm cả ngày."
"Ừm, bọn họ cũng chạy không thoát, đều phải trả lại cho tôi."
Trần Giang: "..."
Dừng một một, Trần Giang cẩn thận nói: "Sư huynh, bọn họ đều nói gần đây anh tan làm đúng giờ, là vội vàng đi yêu đương. Em cảm thấy sư huynh không phải loại người vì yêu mà không màng tới công việc, lúc ở trường em nghe nói anh là người cuồng công việc, thời gian dài nhất có thể mấy ngày liên lục làm việc ở bệnh viện không kể ngày đêm, cho nên em vẫn luôn lấy anh làm gương."
Chu Tây Ninh nhìn ánh mắt sùng bái của anh ta, quả quyết nói: "Bọn họ nói là sự thật."
Trần Giang: "..."
Màn kịch nhỏ thứ hai.
Sau khi Hoa Nhiễm Nhiễm tan làm, nhìn thấy Chu Tây Ninh đứng bên đường đối diện đón cô, lập tức vui vẻ muốn chạy tới.
"Đừng chạy, em cứ đứng đó, để anh qua."
Đợi Chu Tây Ninh đi tới, Hoa Nhiễm Nhiễm chạy chậm đến bổ nhào vào ngực anh tố cáo: "Bác sĩ Chu, vừa rồi em mới bị mấy cô đồng nghiệp bắt nạt."
"Sao thế?"
"Mấy cô ấy nói em thấy sắc quên bạn, ngày nào cũng xoay quanh anh."
"Em nói thế nào?"
"Em nói em chính là như vậy, sau đó liền chạy đi tìm anh. Em chuẩn bị dùng hành động thực tế để nói cho các cô ấy biết, em không những thấy sắc quên bạn, còn đặc biệt thích khoe ân ái, rắc thức ăn chó." Hoa Nhiễm Nhiễm nói xong, chu môi đòi anh hôn, "Bác sĩ Chu, anh mau phối hợp một chút đi."
Lần này Chu Tây Ninh biết cô đang "sáo lộ" (*) anh, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu xuống hôn cô.
(*) Chỉ hành động mặt dày tìm mọi cách để lừa đối phương.
Hôn xong, Hoa Nhiễm Nhiễm nháy mắt hỏi anh: "Bác sĩ Chu, nói thật đi, có phải anh bị em tóm được rồi không?"
"Không có." Vẻ mặt Chu Tây Ninh thành thật.
Hoa Nhiễm Nhiễm bùng nổ, "Không thể nào, anh nhất định là thẹn thùng nên không chịu thừa nhận."
Chu Tây Ninh mỉm cười, nắm tay cô đi về phía trước.
Bọn họ còn phải đi một đoạn đường dài, cô chậm rãi trêu chọc, anh chậm rãi gặp chiêu phá chiêu, mới không để cô sớm đạt được ý nguyện, phải để cô luôn luôn vây bắt anh, đuổi theo anh mới được.
Editor: Các chế thích thỉnh thoảng đọc truyện ngắn đổi gió không? --Hết--
May mà một dao kia không làm tổn thương tới chỗ nguy hiểm, khâu mấy mũi, nằm nghỉ trên giường là được.
Chu Tây Ninh buồn bực cô không quan tâm tới thứ gì đã xông lên, hai ngày liên tiếp không cho cô sắc mặt tốt.
Hoa Nhiễm Nhiễm rất tủi thân, "Đã nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp đâu? Bác sĩ Chu, lương tâm của anh đâu?"
Chu Tây Ninh hừ lạnh, "Bị cái người ngốc nghếch lớn mật ăn mất rồi!"
Hoa Nhiễm Nhiễm cười khổ. Đã rất lâu Chu Tây Ninh không độc miệng với cô như vậy, lúc này rõ ràng là cực kỳ tức giận đây mà.
Nghĩ nghĩ, Hoa Nhiễm Nhiễm che vết thương kêu lên, "Bác sĩ Chu, vết thương đột nhiên đau quá, nhưng không sáng bằng nỗi đau ở tim khi anh không để ý đến em."
Chu Tây Ninh thờ ơ, "Một ngày diễn 800 khổ nhục kế, Hoa Nhiễm Nhiễm, em không chê mệt, anh nhìn thấy cũng mệt."
Mắt thấy anh khó chơi, Hoa Nhiễm Nhiễm cũng tức giận, "Chu Tây Ninh, vậy anh nói tình huống lúc đó, em có thể trơ mắt nhìn anh bị chém chết, cái gì cũng không làm sao? Đó là phản ứng theo bản năng của em."
"Vậy anh có thể nhìn em bị chém chết à?" Chu Tây Ninh nghĩ tới cảnh kia, hai tay hơi run rẩy.
"Em sai rồi, em sai rồi..." Hoa Nhiễm Nhiễm vội vàng nhận lỗi, đứng dậy kéo tay Chu Tây Ninh. Cô vĩnh viễn không quên được đôi mắt đỏ bừng khi đó của anh, dáng vẻ kìm nén, lại lộ ra cảm xúc gần như sụp đổ.
"Ai cho phép em lộn xộn, nằm xuống." Chu Tây Ninh ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, chủ động nắm tay cô, giọng nói cũng dịu xuống, "Hoa Nhiễm Nhiễm, sau này em còn dám làm anh sợ, anh sẽ đánh gãy chân em, xem em có đi được chỗ nào không."
Hoa Nhiễm Nhiễm nào dám không nghe, liên tục gật đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Chu Tây Ninh vẫn lo lắng, cúi người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: "Sau này chỉ cần anh ở đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, đừng xông về phía anh, hãy trốn ở đằng sau anh, biết không?"
"Được."
Khó khăn lắm mới dỗ được Chu Tây Ninh, Hoa Nhiễm Nhiễm coi như thư thái, ai biết vừa quay đầu, anh liền bị người khác thương nhớ.
Hôm sau, phòng đối diện có một bà cụ tới nằm. Bà cụ liếc mắt đã chọn trúng Chu Tây Ninh làm cháu rể, sống chết cầm tay Chu Tây Ninh nói muốn để anh về gặp cháu gái mình một lần.
Chu Tây Ninh không đỡ được nhiệt tình như vậy, giải thích mình đã có bạn gái. Nhưng bà cụ không tin, còn không ngừng khen cháu gái mình tốt thế nào, hai người họ xứng đôi ra sao.
"Hoa Nhiễm Nhiễm, tới đây." Chu Tây Ninh nhìn Hoa Nhiễm Nhiễm đang đứng ở cửa phòng xem kịch vui.
Hoa Nhiễm Nhiễm bất động, chua chua nói: "Bác sĩ Chu vẫn rất được mọi người thích nha."
Chu Tây Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, đi qua kéo tay cô, nói với bà cụ: "Cô ấy chính là bạn gái cháu, cháu thích cô ấy, rất thích."
Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến Hoa Nhiễm Nhiễm cười không ngậm được miệng, y như chim non nép vào trong ngực Chu Tây Ninh, im lặng tuyên bố chủ quyết. Đây là lần đầu tiên chính miệng Chu Tây Ninh nói thích cô, thừa nhận thân phận của cô.
Bà cụ nhìn hai người, nét mặt tràn đầy tiếc nuối, há to miệng còn muốn nói gì đó, Hoa Nhiễm Nhiễm vội vàng kêu đau thắt lưng, túm Chu Tây Ninh đi.
"Bác sĩ Chu, anh vừa nói ai là bạn gái của của anh?" Hoa Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Tây Ninh, biết còn cố hỏi.
Chu Tây Ninh như cô mong muốn, "Em."
"Ai?"
"Em."
Cô hỏi liên tục nhiều lần, Chu Tây Ninh xấu hổ, "Hoa Nhiễm Nhiễm!"
Ban đầu anh định nói là "Hoa Nhiễm Nhiễm em đủ rồi", nhưng Hoa Nhiễm Nhiễm cố ý hiểu sai ý anh, "Ồ, Hoa Nhiễm Nhiễm sao, chính là em đó. Bác sĩ Chu, anh còn danh thiếp của chủ nhiệm Trương gì đó không? Em sợ lại mắc chứng hoang tưởng rồi, hoặc là chủ nhiệm khoa Tai gì đó, em có khả năng nghe nhầm rồi."
Được tiện nghi còn khoe khoang, chính là nói người như Hoa Nhiễm Nhiễm.
Chu Tây Ninh cười cười, "Không cần phiền người khác, tất cả bệnh của em, anh đều trị được."
"Vậy trị cả đời sao?"
"Ừm."
Màn kịch nhỏ thứ nhất.
"Sư huynh, hôm nay cũng đúng giờ tan làm sao?" Trần Giang nhìn Chu Tây Ninh đang thu dọn bàn làm việc.
Chu Tây Ninh gật đầu, "Hôm nay có thanh tra nói tới lại không tới, đoán chừng không tới, nếu tới, cậu tiếp giúp tôi."
"Vậy đây coi như là em thay anh trực ban?"
"Không," Chu Tây Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, "Từ lúc cậu thực tập đến bây giờ, tôi giúp cậu tiếp nhận tổng cộng mười ba bệnh nhân, có qua có lại."
"Anh đều nhớ rõ ràng như vậy?" Trần Giang kinh ngạc nói, "Sư huynh, không phải thế chứ? Đó đó là người nhà bệnh nhân chê em là bác sĩ thực tập, chủ động đề nghị chuyển sang bên anh. Hơn nữa, em nghe nói trước kia những sư huynh, sư tỷ xin phép nghỉ, đều là nhờ anh làm hộ, còn là làm cả ngày."
"Ừm, bọn họ cũng chạy không thoát, đều phải trả lại cho tôi."
Trần Giang: "..."
Dừng một một, Trần Giang cẩn thận nói: "Sư huynh, bọn họ đều nói gần đây anh tan làm đúng giờ, là vội vàng đi yêu đương. Em cảm thấy sư huynh không phải loại người vì yêu mà không màng tới công việc, lúc ở trường em nghe nói anh là người cuồng công việc, thời gian dài nhất có thể mấy ngày liên lục làm việc ở bệnh viện không kể ngày đêm, cho nên em vẫn luôn lấy anh làm gương."
Chu Tây Ninh nhìn ánh mắt sùng bái của anh ta, quả quyết nói: "Bọn họ nói là sự thật."
Trần Giang: "..."
Màn kịch nhỏ thứ hai.
Sau khi Hoa Nhiễm Nhiễm tan làm, nhìn thấy Chu Tây Ninh đứng bên đường đối diện đón cô, lập tức vui vẻ muốn chạy tới.
"Đừng chạy, em cứ đứng đó, để anh qua."
Đợi Chu Tây Ninh đi tới, Hoa Nhiễm Nhiễm chạy chậm đến bổ nhào vào ngực anh tố cáo: "Bác sĩ Chu, vừa rồi em mới bị mấy cô đồng nghiệp bắt nạt."
"Sao thế?"
"Mấy cô ấy nói em thấy sắc quên bạn, ngày nào cũng xoay quanh anh."
"Em nói thế nào?"
"Em nói em chính là như vậy, sau đó liền chạy đi tìm anh. Em chuẩn bị dùng hành động thực tế để nói cho các cô ấy biết, em không những thấy sắc quên bạn, còn đặc biệt thích khoe ân ái, rắc thức ăn chó." Hoa Nhiễm Nhiễm nói xong, chu môi đòi anh hôn, "Bác sĩ Chu, anh mau phối hợp một chút đi."
Lần này Chu Tây Ninh biết cô đang "sáo lộ" (*) anh, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu xuống hôn cô.
(*) Chỉ hành động mặt dày tìm mọi cách để lừa đối phương.
Hôn xong, Hoa Nhiễm Nhiễm nháy mắt hỏi anh: "Bác sĩ Chu, nói thật đi, có phải anh bị em tóm được rồi không?"
"Không có." Vẻ mặt Chu Tây Ninh thành thật.
Hoa Nhiễm Nhiễm bùng nổ, "Không thể nào, anh nhất định là thẹn thùng nên không chịu thừa nhận."
Chu Tây Ninh mỉm cười, nắm tay cô đi về phía trước.
Bọn họ còn phải đi một đoạn đường dài, cô chậm rãi trêu chọc, anh chậm rãi gặp chiêu phá chiêu, mới không để cô sớm đạt được ý nguyện, phải để cô luôn luôn vây bắt anh, đuổi theo anh mới được.
Editor: Các chế thích thỉnh thoảng đọc truyện ngắn đổi gió không? --Hết--
Danh sách chương