Dịch giả: BsChien
Biên: VoMenh
"Tiểu Tư là ai?"
Dương Húc Minh lặng yên đọc lại nội dung tin nhắn một lần nữa, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Là ai đã gửi tin nhắn rác này cho hắn? Có thể nào là gửi nhầm máy không? “Tiểu Tư là ai” là ý gì? Hắn có quen với người nào gọi là Tiểu Tư hay sao?
Mà số điện thoại người gửi không có, chỉ có một đoạn mã loằng ngoằng, chẳng lẽ là quỷ gửi tới???
Ha ha ha...
Hắn lẳng lặng xóa tin nhắn! Dù cho là Lý Tử gửi tin nhắn tới, chẳng lẽ hắn còn dám trả lời?
Nửa đêm nhắn tin với quỷ hả, thôi cho hắn xin! Không biết ai gửi còn tốt, biết rồi thì thêm sợ hãi mà thôi!
Đêm nay Dương Húc Minh còn phải đi tìm căn nhà màu đỏ sậm kia để điều tra, hắn cũng không muốn lại xảy ra chuyện gì khác ngoài ý muốn.
Dương Húc Minh đi tới chỗ bà chủ quán cơm, vừa quẹt thẻ tính tiền, vừa nói:
- Bà chủ à, cho tôi hỏi ở Song Dát này có căn nhà nào màu đỏ sậm mà bị bỏ hoang không?
Đêm nay, căn nhà màu đỏ này mới là vấn đề mấu chốt mà Dương Húc Minh cần quan tâm.
Bà chủ quán đang chơi Wechat ngẩng đầu nhìn Dương Húc Minh, liếc mắt suy nghĩ:
- Căn nhà màu đỏ sậm? Bỏ hoang không ai ở???
Ô… hình như tôi biết có một cái, nhưng mà đi tới đó hơi xa chút nha!
Bà chủ chỉ tay ra ngoài đường và nói:
- Cậu đi dọc theo con đường này thẳng vào phía trong, ở bên cạnh trường tiểu học có một cái giao lộ. Rẽ phải ở chỗ giao lộ sau đó cứ đi thẳng mãi, thẳng tới khi nhìn thấy một tòa nhà bỏ hoang sơn màu đỏ sậm.
Nói xong, bà chủ quán hiếu kỳ nhìn Dương Húc Minh dò hỏi:
- Cậu tìm cái tòa nhà này làm gì? Tôi nhớ mấy năm trước ở đó có tà ma lộng hành, khu vực xung quanh lại vắng vẻ, cơ bản là không có ai đến đó… Cậu đến đó làm gì?
Dương Húc Minh cười cười, nói ra:
- Cháu xem trên mạng thấy có người bảo là căn nhà ấy có nhiều điều thần kỳ bí ẩn, cho nên muốn đi tìm hiểu khám phá một chút xem sao… Bà chủ quá à, bà nói chỗ đó có tà ma, vậy là dạng ma quỷ gì vậy?
Bà chủ quán lắc đầu:
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì ba năm trước, tất cả những người ở trong căn nhà ấy toàn bộ đã mất tích. Về sau có người nghe thấy trong phòng thường văng vẳng tiếng khóc của thiếu nữ, dần dần thì không còn ai dám bén mảng đến nhà đó nữa!
Dương Húc Minh giật mình: Nửa đêm có tiếng khóc của con gái vang ra? Nửa đêm khóc nỉ non? Nơi này chẳng lẽ chính xác là nơi Sinh Tử Lục đã nhắc đến?
Dương Húc Minh tiếp tục dò hỏi:
- Người trong nhà toàn bộ mất tích? Là mất tích bao nhiêu người vậy bà? Cảnh sát mặc kệ hay sao?"
Bà chủ quán tặc lưỡi nói:
- Cảnh sát đương nhiên tới điều tra, sao có thể mặc kệ được. Lúc trước đã từng có rất nhiều xe cảnh sát tới, phong tỏa hết trước sau tòa nhà, điều tra đủ các kiểu. Nhưng về sau lại thấy im lìm không có kết quả gì, cụ thể chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không biết, chỉ có tòa nhà đó về sau không có ai dám tới gần.
Dương Húc Minh hỏi tiếp:
- Thế nhưng bà nói chỗ kia có ma quỷ, nửa đêm có tiếng khóc của con gái… Không lẽ không có ai đến nghiên cứu xem có việc gì?
- Có chứ, có nhiều thanh niên to gan lớn mật đến xem, nhưng cuối cùng cũng chẳng phát hiện thứ gì.
- Bọn họ đi đến đó buổi tối hả?
- Ấy! Đương nhiên là phải đi ban ngày chớ! – Bà chủ quán nhìn Dương Húc Minh như nhìn kẻ ngốc – Ban đêm không lo đi ngủ, ai hơi đâu đến chỗ đó mà đi dạo?
Dương Húc Minh cười khan một tiếng, không dám trả lời.
Hắn lại nói bóng nói gió hỏi mấy vấn đề, nhưng bà chủ quán này biết cũng không nhiều, hắn không thu được thêm tin tức nào có ích. Chỉ biết là căn nhà màu đỏ kia trước đây có một nhà 4 người ở, về sau đều mất tích bí ẩn, đến nay còn không tìm ra.
Sau khi xác nhận lại vị trí căn nhà màu đỏ với bà chủ quán, Dương Húc Minh rời khỏi nhà hàng. Hắn đi dọc theo con đường cái mấp mô, theo hướng bà chủ quán chỉ đi sâu vào trong trấn.
Con đường này coi như là đường cái chính của trấn Song Dát, hai bên đường phố toàn là cửa hàng nhỏ, ngoài ra còn có một trạm xăng dầu. Mặc dù là đường đi cũ nát, bẩn thỉu nhưng lưu lượng người khá đông, trên đường nhiều xe cộ qua lại.
Dương Húc Minh đi bộ tầm nửa tiếng, gặp được trường tiểu học mà bà chủ quán đã nói. Trường tiểu học được vây xung quanh bởi bức tường khá cao. Bên ngoài bức tường có dòng chữ tuyên truyền cũ mèm, chữ viết mờ gần như không đọc rõ:
“Trẻ em được nuôi dạy tốt thì cả đời sẽ hạnh phúc ấm no”
Dòng chữ tuyên truyền này dường như đã có cả chục năm trước. Dương Húc Minh tò mò nhìn dòng chữ. Quảng cáo gì mà cả chục năm chưa thay nữa!
Hắn đi đến bên cổng trường tiểu học, nhìn vào bên trong. Hoàn toàn chính xác, trường tiểu học này hẳn đã có lịch sử khá lâu. Không những phòng học cũ kỹ bẩn thỉu, xi măng trên bãi tập có nhiều vết rạn nứt vỡ, nhiều chỗ thậm chí có cỏ dại mọc lan tràn.
Hiện tại là kỳ nghỉ hè, trường học hẳn là đang nghỉ.
Trường học trống rỗng, im ắng tĩnh mịch không một bóng người. Có vẻ có chút âm trầm u ám.
Dương Húc Minh rụt cổ lại, cảm giác có chút bất an.
- Chẳng lẽ chỗ này cũng có quỷ hay sao?!!
Dương Húc Minh cảm giác mình giống con chim sợ cành cong.
Hắn lùi về sau hai bước, dự định rời đi. Nhưng mà vừa mới quay đầu về phía sau thì hắn liền giật nảy mình.
Phía sau hắn không xa, không biết từ khi nào xuất hiện một ông lão dáng người gầy gò. Lão mặc một bộ đồ màu xanh, lưng còng gầy guộc, tay mang theo một cái túi màu đen, mắt trừng trừng nhìn Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh bất an nhìn ông lão, theo bản năng, hắn sờ lên túi quần nơi đang cất cây nến đỏ. Cây nến vẫn yên vị trong túi, lúc này hắn mới cất tiếng hỏi:
- Chào ông, có chuyện gì không ạ?
Trường tiểu học này nằm ở vị trí biên giới của hương trấn, nơi đây người ở rất là thưa thớt. Lão nhân trầm mặc một lúc lâu, rồi thở hổn hển, ho khạc ra một cục đờm đặc từ trong cổ họng. Sau đó lão hờ hững nhìn Dương Húc Minh nói:
- Cậu ở trước cửa trường học nhìn ngó cái gì?
- Ah… cháu chỉ tình cờ đi qua đây ngó nhìn chút thôi ạ - Dương Húc Minh lúng túng nói – Không lẽ trường học này cấm nhìn hay sao?
Dạo này có nhiều người lừa đảo, ông lão này chẳng lẽ lại bảo trường học này không được nhìn, bắt Dương Húc Minh phải trả tiền hay sao!
Ông lão nhìn soi mói Dương Húc Minh một lúc lâu mới dời ánh mắt đi.
- Không nên nhìn, nơi này không có gì đẹp mắt – Ông lão lạnh lùng nói – Trường này đã bỏ hoang ba năm nay, không có cái gì để cho cậu xem đâu!
Dương Húc Minh nghe được câu này cảm thấy ngây ngẩn cả người.
"Nơi này đã bỏ hoang ba năm?"
Không biết có phải hay là do hắn suy nghĩ nhiều quá, hắn luôn cảm thấy ba năm quả thật là quá trùng hợp. Bởi vì gần đây có căn nhà màu đỏ, ba năm trước cũng xuất hiện chuyện dị thường.
Dương Húc Minh nhìn ông lão trước mặt, nghi ngờ có thể nào mình đã tìm được manh mối quan trọng hay không?
Hắn vội vàng hòi:
- Vì sao nơi này lại bỏ hoang vậy ông? Cháu cảm thấy trường tiểu học không có vấn đề gì mà, hơn nữa trong trấn này thì đây là trường tiểu học duy nhất, nếu như bỏ nơi này thì bọn trẻ con sẽ đi học ở chỗ nào đây?
Nghe Dương Húc Minh hỏi một loạt câu hỏi, ông già trầm mặc một hồi lâu. Ngay khi Dương Húc Minh lo lắng cho rằng mình đúng là có chút lỗ mãng, thì ông lão mở miệng nói:
- Tìm không ra giáo viên, thì trường phải bỏ hoang chứ làm sao nữa! Mặc dù bộ giáo dục đã rót kinh phí, nhưng giáo viên trẻ không ai tình nguyện tới nơi này dạy học, có tiền thì cũng làm được gì? Nơi này cách thành phố quá gần, tất cả giáo viên đều muốn vào thành phố làm việc. Trường học không có giáo viên nên đành bỏ hoang.
Lão nhân thật thà nói ra:
- Tội nghiệp bọn trẻ con, đứa nào tốt phước thì được bố mẹ cho vào học trong thành phố, đứa nào không tốt thì phải về nhà, hoặc là đi theo người nhà đến nơi khác làm thuê, cũng hi vọng chúng nó ở nơi khác có thể còn được đến trường …. Ai biết được?
Lão nhân lại nhìn Dương Húc Minh, liếc mắt nói:
Đừng xem nữa, nơi này không có gì đẹp mắt. Cậu nên về nhà đi.
Ông lão nói xong quay đầu đi vào con đường nhỏ bên cạnh trường tiểu học. Dương Húc Minh hai mắt tỏa sáng vội vàng đi theo.
Ông lão này lại ở bên trong này? Theo bà chủ quán đã nói lúc trước, con đường nhỏ cạnh trường này chính là lối dẫn vào căn nhà màu đỏ sậm. Hành vi của ông già này rõ là cổ quái, hẳn là lão sẽ biết điều gì đó.
Dương Húc Minh đi theo bên cạnh ông lão, dò hỏi:
- Ông nhà ở gần đây hả? Cháu thấy ông rất quen thuộc đối với trường tiểu học này. Ở Quý Châu này nói tiếng phổ thông cũng không nhiều, ông chắc là người địa phương khác tới ạ?
Ông lão nhìn hắn một cái, dùng tiếng Quý Châu trả lời:
- Tôi thấy cậu mới là người địa phương khác tới ấy!
- Úi … Không sai, cháu đúng là người nơi khác tới. Cháu quê Hồ Nam, nhưng Hồ Nam với Quý Châu thì cũng gần, ngôn ngữ địa phương cũng không khác nhau lắm, đều là ưa thích ăn cay, cho nên chúng ta thật ra xem như là nửa đồng hương!
- ….
Lão nhân nhìn hắn một lúc, lắc đầu nói:
- Cậu có việc gì thì nói thẳng luôn, không cần phải vòng vo tam quốc. Tôi không mua thuốc không mua thực phẩm chức năng.
Dương Húc Minh cũng không xấu hổ, tiếp tục cười nói làm quen:
- Ông ơi ông hiểu lầm cháu ạ, cháu đâu phải là tiếp thị thực phẩm chức năng đâu ạ!
- Lúc đầu thì không giống, nhưng giờ thì có vẻ giống rồi đấy.
- Úi… Kỳ thật là cháu tò mò chuyện của trường tiểu học này, một ngôi trường tốt như vậy mà bỏ phế thì thật là đáng tiếc. Ông thấy có đúng không?
Lão nhân im lặng không phản ứng lại lời cửa hắn. Dương Húc Minh lại hỏi:
- Lại nói ông giống như hiểu rất rõ với trường tiểu học này…
Ông lão nhìn hắn một cái rồi nói ra:
- Tôi trước đây là hiệu trưởng trường này, nhưng bây giờ thôi rồi. Cậu còn gì muốn hỏi không? Hỏi nốt luôn đi – Ông lão trực tiếp ngừng lại, dùng cặp mắt hờ hững nhìn Dương Húc Minh – Chứ lát nữa mà cứ đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.
Dương Húc Minh cười khan một tiếng, vội vàng nắm cơ hội:
- Ông à, cháu nghe nói đi thẳng đường này là đến một căn nhà màu đỏ sậm bỏ hoang, ông có biết không?
Ông lão lui về sau một bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Cậu hỏi cái này làm gì?
- Là như này, cháu nghe nói trong căn nhà này ba năm trước đây có vụ mất tích bí ẩn, còn nghe nói có tà ma quỷ quái quấy phá, cho nên mới tò mò, muốn ….
- Không cần tò mò – Ông lão vẻ mặt lạnh lùng cắt ngang Dương Húc Minh – Không có ma quỷ gì hết, đều là do người ta đồn nhảm đấy. Cậu trở về đi, thanh niên trẻ trung muốn tìm thú vui thì đi nơi khác mà tìm, đừng mất thời gian ở mấy chỗ như này. Nơi này không có ma quỷ cậu cần tìm.
Biên: VoMenh
"Tiểu Tư là ai?"
Dương Húc Minh lặng yên đọc lại nội dung tin nhắn một lần nữa, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Là ai đã gửi tin nhắn rác này cho hắn? Có thể nào là gửi nhầm máy không? “Tiểu Tư là ai” là ý gì? Hắn có quen với người nào gọi là Tiểu Tư hay sao?
Mà số điện thoại người gửi không có, chỉ có một đoạn mã loằng ngoằng, chẳng lẽ là quỷ gửi tới???
Ha ha ha...
Hắn lẳng lặng xóa tin nhắn! Dù cho là Lý Tử gửi tin nhắn tới, chẳng lẽ hắn còn dám trả lời?
Nửa đêm nhắn tin với quỷ hả, thôi cho hắn xin! Không biết ai gửi còn tốt, biết rồi thì thêm sợ hãi mà thôi!
Đêm nay Dương Húc Minh còn phải đi tìm căn nhà màu đỏ sậm kia để điều tra, hắn cũng không muốn lại xảy ra chuyện gì khác ngoài ý muốn.
Dương Húc Minh đi tới chỗ bà chủ quán cơm, vừa quẹt thẻ tính tiền, vừa nói:
- Bà chủ à, cho tôi hỏi ở Song Dát này có căn nhà nào màu đỏ sậm mà bị bỏ hoang không?
Đêm nay, căn nhà màu đỏ này mới là vấn đề mấu chốt mà Dương Húc Minh cần quan tâm.
Bà chủ quán đang chơi Wechat ngẩng đầu nhìn Dương Húc Minh, liếc mắt suy nghĩ:
- Căn nhà màu đỏ sậm? Bỏ hoang không ai ở???
Ô… hình như tôi biết có một cái, nhưng mà đi tới đó hơi xa chút nha!
Bà chủ chỉ tay ra ngoài đường và nói:
- Cậu đi dọc theo con đường này thẳng vào phía trong, ở bên cạnh trường tiểu học có một cái giao lộ. Rẽ phải ở chỗ giao lộ sau đó cứ đi thẳng mãi, thẳng tới khi nhìn thấy một tòa nhà bỏ hoang sơn màu đỏ sậm.
Nói xong, bà chủ quán hiếu kỳ nhìn Dương Húc Minh dò hỏi:
- Cậu tìm cái tòa nhà này làm gì? Tôi nhớ mấy năm trước ở đó có tà ma lộng hành, khu vực xung quanh lại vắng vẻ, cơ bản là không có ai đến đó… Cậu đến đó làm gì?
Dương Húc Minh cười cười, nói ra:
- Cháu xem trên mạng thấy có người bảo là căn nhà ấy có nhiều điều thần kỳ bí ẩn, cho nên muốn đi tìm hiểu khám phá một chút xem sao… Bà chủ quá à, bà nói chỗ đó có tà ma, vậy là dạng ma quỷ gì vậy?
Bà chủ quán lắc đầu:
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì ba năm trước, tất cả những người ở trong căn nhà ấy toàn bộ đã mất tích. Về sau có người nghe thấy trong phòng thường văng vẳng tiếng khóc của thiếu nữ, dần dần thì không còn ai dám bén mảng đến nhà đó nữa!
Dương Húc Minh giật mình: Nửa đêm có tiếng khóc của con gái vang ra? Nửa đêm khóc nỉ non? Nơi này chẳng lẽ chính xác là nơi Sinh Tử Lục đã nhắc đến?
Dương Húc Minh tiếp tục dò hỏi:
- Người trong nhà toàn bộ mất tích? Là mất tích bao nhiêu người vậy bà? Cảnh sát mặc kệ hay sao?"
Bà chủ quán tặc lưỡi nói:
- Cảnh sát đương nhiên tới điều tra, sao có thể mặc kệ được. Lúc trước đã từng có rất nhiều xe cảnh sát tới, phong tỏa hết trước sau tòa nhà, điều tra đủ các kiểu. Nhưng về sau lại thấy im lìm không có kết quả gì, cụ thể chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không biết, chỉ có tòa nhà đó về sau không có ai dám tới gần.
Dương Húc Minh hỏi tiếp:
- Thế nhưng bà nói chỗ kia có ma quỷ, nửa đêm có tiếng khóc của con gái… Không lẽ không có ai đến nghiên cứu xem có việc gì?
- Có chứ, có nhiều thanh niên to gan lớn mật đến xem, nhưng cuối cùng cũng chẳng phát hiện thứ gì.
- Bọn họ đi đến đó buổi tối hả?
- Ấy! Đương nhiên là phải đi ban ngày chớ! – Bà chủ quán nhìn Dương Húc Minh như nhìn kẻ ngốc – Ban đêm không lo đi ngủ, ai hơi đâu đến chỗ đó mà đi dạo?
Dương Húc Minh cười khan một tiếng, không dám trả lời.
Hắn lại nói bóng nói gió hỏi mấy vấn đề, nhưng bà chủ quán này biết cũng không nhiều, hắn không thu được thêm tin tức nào có ích. Chỉ biết là căn nhà màu đỏ kia trước đây có một nhà 4 người ở, về sau đều mất tích bí ẩn, đến nay còn không tìm ra.
Sau khi xác nhận lại vị trí căn nhà màu đỏ với bà chủ quán, Dương Húc Minh rời khỏi nhà hàng. Hắn đi dọc theo con đường cái mấp mô, theo hướng bà chủ quán chỉ đi sâu vào trong trấn.
Con đường này coi như là đường cái chính của trấn Song Dát, hai bên đường phố toàn là cửa hàng nhỏ, ngoài ra còn có một trạm xăng dầu. Mặc dù là đường đi cũ nát, bẩn thỉu nhưng lưu lượng người khá đông, trên đường nhiều xe cộ qua lại.
Dương Húc Minh đi bộ tầm nửa tiếng, gặp được trường tiểu học mà bà chủ quán đã nói. Trường tiểu học được vây xung quanh bởi bức tường khá cao. Bên ngoài bức tường có dòng chữ tuyên truyền cũ mèm, chữ viết mờ gần như không đọc rõ:
“Trẻ em được nuôi dạy tốt thì cả đời sẽ hạnh phúc ấm no”
Dòng chữ tuyên truyền này dường như đã có cả chục năm trước. Dương Húc Minh tò mò nhìn dòng chữ. Quảng cáo gì mà cả chục năm chưa thay nữa!
Hắn đi đến bên cổng trường tiểu học, nhìn vào bên trong. Hoàn toàn chính xác, trường tiểu học này hẳn đã có lịch sử khá lâu. Không những phòng học cũ kỹ bẩn thỉu, xi măng trên bãi tập có nhiều vết rạn nứt vỡ, nhiều chỗ thậm chí có cỏ dại mọc lan tràn.
Hiện tại là kỳ nghỉ hè, trường học hẳn là đang nghỉ.
Trường học trống rỗng, im ắng tĩnh mịch không một bóng người. Có vẻ có chút âm trầm u ám.
Dương Húc Minh rụt cổ lại, cảm giác có chút bất an.
- Chẳng lẽ chỗ này cũng có quỷ hay sao?!!
Dương Húc Minh cảm giác mình giống con chim sợ cành cong.
Hắn lùi về sau hai bước, dự định rời đi. Nhưng mà vừa mới quay đầu về phía sau thì hắn liền giật nảy mình.
Phía sau hắn không xa, không biết từ khi nào xuất hiện một ông lão dáng người gầy gò. Lão mặc một bộ đồ màu xanh, lưng còng gầy guộc, tay mang theo một cái túi màu đen, mắt trừng trừng nhìn Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh bất an nhìn ông lão, theo bản năng, hắn sờ lên túi quần nơi đang cất cây nến đỏ. Cây nến vẫn yên vị trong túi, lúc này hắn mới cất tiếng hỏi:
- Chào ông, có chuyện gì không ạ?
Trường tiểu học này nằm ở vị trí biên giới của hương trấn, nơi đây người ở rất là thưa thớt. Lão nhân trầm mặc một lúc lâu, rồi thở hổn hển, ho khạc ra một cục đờm đặc từ trong cổ họng. Sau đó lão hờ hững nhìn Dương Húc Minh nói:
- Cậu ở trước cửa trường học nhìn ngó cái gì?
- Ah… cháu chỉ tình cờ đi qua đây ngó nhìn chút thôi ạ - Dương Húc Minh lúng túng nói – Không lẽ trường học này cấm nhìn hay sao?
Dạo này có nhiều người lừa đảo, ông lão này chẳng lẽ lại bảo trường học này không được nhìn, bắt Dương Húc Minh phải trả tiền hay sao!
Ông lão nhìn soi mói Dương Húc Minh một lúc lâu mới dời ánh mắt đi.
- Không nên nhìn, nơi này không có gì đẹp mắt – Ông lão lạnh lùng nói – Trường này đã bỏ hoang ba năm nay, không có cái gì để cho cậu xem đâu!
Dương Húc Minh nghe được câu này cảm thấy ngây ngẩn cả người.
"Nơi này đã bỏ hoang ba năm?"
Không biết có phải hay là do hắn suy nghĩ nhiều quá, hắn luôn cảm thấy ba năm quả thật là quá trùng hợp. Bởi vì gần đây có căn nhà màu đỏ, ba năm trước cũng xuất hiện chuyện dị thường.
Dương Húc Minh nhìn ông lão trước mặt, nghi ngờ có thể nào mình đã tìm được manh mối quan trọng hay không?
Hắn vội vàng hòi:
- Vì sao nơi này lại bỏ hoang vậy ông? Cháu cảm thấy trường tiểu học không có vấn đề gì mà, hơn nữa trong trấn này thì đây là trường tiểu học duy nhất, nếu như bỏ nơi này thì bọn trẻ con sẽ đi học ở chỗ nào đây?
Nghe Dương Húc Minh hỏi một loạt câu hỏi, ông già trầm mặc một hồi lâu. Ngay khi Dương Húc Minh lo lắng cho rằng mình đúng là có chút lỗ mãng, thì ông lão mở miệng nói:
- Tìm không ra giáo viên, thì trường phải bỏ hoang chứ làm sao nữa! Mặc dù bộ giáo dục đã rót kinh phí, nhưng giáo viên trẻ không ai tình nguyện tới nơi này dạy học, có tiền thì cũng làm được gì? Nơi này cách thành phố quá gần, tất cả giáo viên đều muốn vào thành phố làm việc. Trường học không có giáo viên nên đành bỏ hoang.
Lão nhân thật thà nói ra:
- Tội nghiệp bọn trẻ con, đứa nào tốt phước thì được bố mẹ cho vào học trong thành phố, đứa nào không tốt thì phải về nhà, hoặc là đi theo người nhà đến nơi khác làm thuê, cũng hi vọng chúng nó ở nơi khác có thể còn được đến trường …. Ai biết được?
Lão nhân lại nhìn Dương Húc Minh, liếc mắt nói:
Đừng xem nữa, nơi này không có gì đẹp mắt. Cậu nên về nhà đi.
Ông lão nói xong quay đầu đi vào con đường nhỏ bên cạnh trường tiểu học. Dương Húc Minh hai mắt tỏa sáng vội vàng đi theo.
Ông lão này lại ở bên trong này? Theo bà chủ quán đã nói lúc trước, con đường nhỏ cạnh trường này chính là lối dẫn vào căn nhà màu đỏ sậm. Hành vi của ông già này rõ là cổ quái, hẳn là lão sẽ biết điều gì đó.
Dương Húc Minh đi theo bên cạnh ông lão, dò hỏi:
- Ông nhà ở gần đây hả? Cháu thấy ông rất quen thuộc đối với trường tiểu học này. Ở Quý Châu này nói tiếng phổ thông cũng không nhiều, ông chắc là người địa phương khác tới ạ?
Ông lão nhìn hắn một cái, dùng tiếng Quý Châu trả lời:
- Tôi thấy cậu mới là người địa phương khác tới ấy!
- Úi … Không sai, cháu đúng là người nơi khác tới. Cháu quê Hồ Nam, nhưng Hồ Nam với Quý Châu thì cũng gần, ngôn ngữ địa phương cũng không khác nhau lắm, đều là ưa thích ăn cay, cho nên chúng ta thật ra xem như là nửa đồng hương!
- ….
Lão nhân nhìn hắn một lúc, lắc đầu nói:
- Cậu có việc gì thì nói thẳng luôn, không cần phải vòng vo tam quốc. Tôi không mua thuốc không mua thực phẩm chức năng.
Dương Húc Minh cũng không xấu hổ, tiếp tục cười nói làm quen:
- Ông ơi ông hiểu lầm cháu ạ, cháu đâu phải là tiếp thị thực phẩm chức năng đâu ạ!
- Lúc đầu thì không giống, nhưng giờ thì có vẻ giống rồi đấy.
- Úi… Kỳ thật là cháu tò mò chuyện của trường tiểu học này, một ngôi trường tốt như vậy mà bỏ phế thì thật là đáng tiếc. Ông thấy có đúng không?
Lão nhân im lặng không phản ứng lại lời cửa hắn. Dương Húc Minh lại hỏi:
- Lại nói ông giống như hiểu rất rõ với trường tiểu học này…
Ông lão nhìn hắn một cái rồi nói ra:
- Tôi trước đây là hiệu trưởng trường này, nhưng bây giờ thôi rồi. Cậu còn gì muốn hỏi không? Hỏi nốt luôn đi – Ông lão trực tiếp ngừng lại, dùng cặp mắt hờ hững nhìn Dương Húc Minh – Chứ lát nữa mà cứ đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.
Dương Húc Minh cười khan một tiếng, vội vàng nắm cơ hội:
- Ông à, cháu nghe nói đi thẳng đường này là đến một căn nhà màu đỏ sậm bỏ hoang, ông có biết không?
Ông lão lui về sau một bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Cậu hỏi cái này làm gì?
- Là như này, cháu nghe nói trong căn nhà này ba năm trước đây có vụ mất tích bí ẩn, còn nghe nói có tà ma quỷ quái quấy phá, cho nên mới tò mò, muốn ….
- Không cần tò mò – Ông lão vẻ mặt lạnh lùng cắt ngang Dương Húc Minh – Không có ma quỷ gì hết, đều là do người ta đồn nhảm đấy. Cậu trở về đi, thanh niên trẻ trung muốn tìm thú vui thì đi nơi khác mà tìm, đừng mất thời gian ở mấy chỗ như này. Nơi này không có ma quỷ cậu cần tìm.
Danh sách chương