Dịch giả: BsChien
Phút giây này, thời gian dường như ngừng lại. Ứng Tư Tuyết toàn thân cứng đơ, trợn mắt nhìn thanh kiếm dữ dội bổ thẳng vào mặt lão già. Cùng với mảnh kính bắn tung tóe, một thân hình nam nhân cao lớn ép sát vào lưng cô, hắn vòng tay trái ôm lấy eo Ứng Tư Tuyết rồi kéo cô vào lòng như che chở cô khỏi kính vỡ cắt trúng.
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết chưa kịp định hình suy nghĩ thì ngay lập tức cảm thấy lạnh buốt hai bên tai. Một đôi tay tái nhợt xẹt qua hai bên đầu cô đưa ra trước. Hình như là tay con gái? Nhỏ nhắn đáng yêu, hẳn là đôi tay của một cô gái đẹp. Chỉ là trong ánh sáng u ám, đôi tay trắng bệch này có vẻ hơi âm trầm quái dị.
Giống như là.. Tay của người chết?
Ứng Tư Tuyết ngơ ngác nhìn những thứ vừa xảy ra trước mắt, thấy lão già với nụ cười quỷ quyệt đang cấp tốc lùi lại, tránh khỏi đôi tay trắng bệch. Lão vụt biến mất vào bóng đêm.
Phía sau cô, gã đàn ông buông lỏng eo thả Ứng Tư Tuyết ra, đẩy nhẹ cô tiến tới trước. Hắn bước vào phòng thông qua cánh cửa đã vỡ tan tành thành nghìn mảnh, kính vỡ nằm rơi vãi khắp sàn nhà.
Ứng Tư Tuyết quay đầu lại nhìn ra cửa ban công. Ánh trăng mờ ảo lúc rạng sáng chiếu lên thân hình người đứng ở cửa, là một thanh niên cao lớn cỡ hơn mét tám, thân hình vạm vỡ. Hắn cầm trong tay một thanh kiếm to bản, tạo hình cổ quái dữ tợn. Hộ thủ kiếm (*) tạo hình đầu lâu sơn dương đang há miệng gào rú thảm thiết. lưỡi kiếm bằng thép lóe lên vẻ sắc bén và hung hãn.
(*Chú thích: Hộ thủ là phần tiếp giáp lưỡi kiếm và tay cầm, giúp bảo vệ tay.)
Đối phương nhìn nhìn Ứng Tư Tuyết, nhíu mày tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Vài giây sau hắn mở miệng nói:
- Cô chính là người đáng thương đang bị quỷ ám hả?
Lời nói đầu tiên khi mới gặp này khiến Ứng Tư Tuyết sửng sốt.
Cái gì quỷ ám … người đáng thương…? Tên này sao lại biết chuyện ấy?
Trong đầu Ứng Tư Tuyết hỗn độn như cào cào gặp bão cát, một hồi lâu sau vẫn chưa tiếp thu được tin tức. Cô nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, không biết nói thế nào.
Vài giây sau, không thấy Ứng Tư Tuyết trả lời, thanh niên kia ngẩng lên nhìn xung quanh căn phòng ngủ tăm tối.
- Vừa rồi tôi thấy tiếng cô la hét gào rú… Cô thực sự đã thấy nó hả? Nó từ chỗ nào đi tới?
Ứng Tư Tuyết vẻ mặt mờ mịt, vô thức lấy tay chỉ vào toilet. Thế là thanh niên kia không biết lấy ở đâu ra một cái đèn pin, giơ lên rọi vào toilet.
Ánh sáng bừng lên chiếu sáng cửa toilet, cánh cửa vẫn im ắng mở rộng, lộ vẻ âm u quỷ dị.
Thấy cảnh này, thanh niên nghĩ ngợi chốc lát rồi đi tới trước mặt Ứng Tư Tuyết
- Chúng ta trước tiên cần phải rời khỏi nơi này.
Nói xong, hắn cầm lấy tay Ứng Tư Tuyết, kéo cô gái đang mềm như bún, chân tay run rẩy sợ hãi đi lùi ra ngoài ban công phòng ngủ.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi trên thân mình Ứng Tư Tuyết, bên ngoài ban công sáng hơn trong phòng nhưng không khí hơi se lạnh. Hít khí lạnh vào lồng ngực khiến Ứng Tư Tuyết tỉnh táo bình tĩnh trở lại.
- Anh… Anh là ai?
Thanh niên kia đã buông tay Ứng Tư Tuyết ra, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào trong phòng ngủ đen như mực, miệng hờ hững đáp:
- Cô gọi tôi là Kira Yoshikage là được.
Cái tên Nhật Bản này khiến Ứng Tư Tuyết bật cười, cô nhìn thanh niên bên cạnh, nheo mắt hỏi:
- Vậy anh thích tay không?
Thanh niên nghe vậy sửng sốt quay qua nhìn cô.
- Cô biết cái tên này?
- Truyện Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo chứ gì? Anh Kira Yoshikage, anh đến vì đôi tay của em sao? – Ứng Tư Tuyết nở nụ cười tươi tắn nói đùa. (*Chú thích: Nhân vật Kira Yoshikage có sở thích đặc biệt với bàn tay)
- Ừ tôi mà đến chậm mấy phút nữa thì cả người cô cũng chẳng còn chứ đừng nói tay với chân. Vừa rồi tôi bấm chuông nửa ngày mà sao cô không ra mở cửa?
Hít thở không khí mới mẻ mát lạnh bên ngoài, Ứng Tư Tuyết rốt cục đã khôi phục lại tinh thần và sức sống. Loại tình cảnh lượn một vòng qua Quỷ môn quan khiến cô gái hưng phấn vui vẻ bất ngờ. Cô ngồi ghé vào mép ban công, ngẩng mặt lên trả lời:
- Hơn bốn giờ sáng, một gã đàn ông to đùng lạ hoắc đứng trước cửa bấm chuông điên cuồng, trong nhà đàn bà con gái sống một mình, anh bảo em có dám ra mở cửa không?
Thanh niên à một tiếng, cũng không phản bác câu trả lời này. Hắn nói:
- Cô đã tận mắt nhìn thấy thứ kia, vậy cô hẳn phải biết là tôi đến cứu cô? Nếu tôi chậm một chút thôi thì cô đã chết rồi.
Ứng Tư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
- Tất nhiên em không phủ nhận điều này, em cũng vô cùng cảm tạ anh Kira Yoshikage đã kịp thời cứu mạng. Nhưng nếu anh nguyện ý bỏ chút công sức, giúp em giải quyết triệt để vấn đề này, thì em sẽ vô cùng biết ơn và hậu tạ chu đáo ạ!
Thanh niên kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ thán phục:
- Cô khôi phục tinh thần nhanh chóng quá nhỉ? Lần thứ nhất gặp quỷ, suýt nữa thì chết rồi, vậy mà bây giờ đã tỉnh bơ như vậy! Bất quá ý tứ của tôi, đó là lúc nãy phá cửa kia là do khẩn cấp cứu cô. Cô ở trong biệt thự đắt tiền thế này, là một đại tiểu thư nhà giàu, chắc sẽ không bắt tôi phải đền cánh cửa chứ?
- Đương nhiên đương nhiên - Ứng Tư Tuyết cố nén cười nói - Kira Yoshikage, anh là đại ân nhân cứu mạng của em, đừng nói anh phá cánh cửa ban công, anh có phá luôn cả căn nhà này cũng không vấn đề gì.
- Vậy thì tốt rồi, nhìn cô là người thẳng thắn có tình có lý, cũng khiến tôi yên tâm – Thanh niên nheo mắt nói – Dạo này sợ nhất là gặp người ăn vạ, làm ơn mắc oán.
Ứng Tư Tuyết để ý thanh niên bên cạnh vừa nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phòng ngủ đen ngòm. Cô hiếu kỳ hỏi:
- Thứ kia còn chưa đi sao?
Cô tưởng rằng mình thực sự đã an toàn, ai dè đâu con quỷ kia khả năng vẫn còn đang lẩn quất đâu đây.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thanh niên tự xưng Kira Yoshikage lấy từ trong túi ra một cây nến hỉ đỏ chót, hắn giơ lên trước rồi nói:
- Có thể đi rồi, cũng có thể là chưa đi. Khi cô đi vào phòng ngủ này mà không có khảo sát trước, cô không cách nào biết được trong đó có hay không có lệ quỷ.
Thanh niên liếc nhìn mắt Ứng Tư Tuyết.
- Mà tôi cảm thấy con quỷ này khả năng chưa đi đâu. Vì lý do an toàn, tôi sẽ dạy cô một chuyện. Nếu cô nghe thấy tiếng mèo kêu thì phải lập tức nhắm mắt lại. Như vậy có lẽ sẽ tương đối an toàn.
Phút giây này, thời gian dường như ngừng lại. Ứng Tư Tuyết toàn thân cứng đơ, trợn mắt nhìn thanh kiếm dữ dội bổ thẳng vào mặt lão già. Cùng với mảnh kính bắn tung tóe, một thân hình nam nhân cao lớn ép sát vào lưng cô, hắn vòng tay trái ôm lấy eo Ứng Tư Tuyết rồi kéo cô vào lòng như che chở cô khỏi kính vỡ cắt trúng.
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết chưa kịp định hình suy nghĩ thì ngay lập tức cảm thấy lạnh buốt hai bên tai. Một đôi tay tái nhợt xẹt qua hai bên đầu cô đưa ra trước. Hình như là tay con gái? Nhỏ nhắn đáng yêu, hẳn là đôi tay của một cô gái đẹp. Chỉ là trong ánh sáng u ám, đôi tay trắng bệch này có vẻ hơi âm trầm quái dị.
Giống như là.. Tay của người chết?
Ứng Tư Tuyết ngơ ngác nhìn những thứ vừa xảy ra trước mắt, thấy lão già với nụ cười quỷ quyệt đang cấp tốc lùi lại, tránh khỏi đôi tay trắng bệch. Lão vụt biến mất vào bóng đêm.
Phía sau cô, gã đàn ông buông lỏng eo thả Ứng Tư Tuyết ra, đẩy nhẹ cô tiến tới trước. Hắn bước vào phòng thông qua cánh cửa đã vỡ tan tành thành nghìn mảnh, kính vỡ nằm rơi vãi khắp sàn nhà.
Ứng Tư Tuyết quay đầu lại nhìn ra cửa ban công. Ánh trăng mờ ảo lúc rạng sáng chiếu lên thân hình người đứng ở cửa, là một thanh niên cao lớn cỡ hơn mét tám, thân hình vạm vỡ. Hắn cầm trong tay một thanh kiếm to bản, tạo hình cổ quái dữ tợn. Hộ thủ kiếm (*) tạo hình đầu lâu sơn dương đang há miệng gào rú thảm thiết. lưỡi kiếm bằng thép lóe lên vẻ sắc bén và hung hãn.
(*Chú thích: Hộ thủ là phần tiếp giáp lưỡi kiếm và tay cầm, giúp bảo vệ tay.)
Đối phương nhìn nhìn Ứng Tư Tuyết, nhíu mày tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Vài giây sau hắn mở miệng nói:
- Cô chính là người đáng thương đang bị quỷ ám hả?
Lời nói đầu tiên khi mới gặp này khiến Ứng Tư Tuyết sửng sốt.
Cái gì quỷ ám … người đáng thương…? Tên này sao lại biết chuyện ấy?
Trong đầu Ứng Tư Tuyết hỗn độn như cào cào gặp bão cát, một hồi lâu sau vẫn chưa tiếp thu được tin tức. Cô nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, không biết nói thế nào.
Vài giây sau, không thấy Ứng Tư Tuyết trả lời, thanh niên kia ngẩng lên nhìn xung quanh căn phòng ngủ tăm tối.
- Vừa rồi tôi thấy tiếng cô la hét gào rú… Cô thực sự đã thấy nó hả? Nó từ chỗ nào đi tới?
Ứng Tư Tuyết vẻ mặt mờ mịt, vô thức lấy tay chỉ vào toilet. Thế là thanh niên kia không biết lấy ở đâu ra một cái đèn pin, giơ lên rọi vào toilet.
Ánh sáng bừng lên chiếu sáng cửa toilet, cánh cửa vẫn im ắng mở rộng, lộ vẻ âm u quỷ dị.
Thấy cảnh này, thanh niên nghĩ ngợi chốc lát rồi đi tới trước mặt Ứng Tư Tuyết
- Chúng ta trước tiên cần phải rời khỏi nơi này.
Nói xong, hắn cầm lấy tay Ứng Tư Tuyết, kéo cô gái đang mềm như bún, chân tay run rẩy sợ hãi đi lùi ra ngoài ban công phòng ngủ.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi trên thân mình Ứng Tư Tuyết, bên ngoài ban công sáng hơn trong phòng nhưng không khí hơi se lạnh. Hít khí lạnh vào lồng ngực khiến Ứng Tư Tuyết tỉnh táo bình tĩnh trở lại.
- Anh… Anh là ai?
Thanh niên kia đã buông tay Ứng Tư Tuyết ra, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào trong phòng ngủ đen như mực, miệng hờ hững đáp:
- Cô gọi tôi là Kira Yoshikage là được.
Cái tên Nhật Bản này khiến Ứng Tư Tuyết bật cười, cô nhìn thanh niên bên cạnh, nheo mắt hỏi:
- Vậy anh thích tay không?
Thanh niên nghe vậy sửng sốt quay qua nhìn cô.
- Cô biết cái tên này?
- Truyện Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo chứ gì? Anh Kira Yoshikage, anh đến vì đôi tay của em sao? – Ứng Tư Tuyết nở nụ cười tươi tắn nói đùa. (*Chú thích: Nhân vật Kira Yoshikage có sở thích đặc biệt với bàn tay)
- Ừ tôi mà đến chậm mấy phút nữa thì cả người cô cũng chẳng còn chứ đừng nói tay với chân. Vừa rồi tôi bấm chuông nửa ngày mà sao cô không ra mở cửa?
Hít thở không khí mới mẻ mát lạnh bên ngoài, Ứng Tư Tuyết rốt cục đã khôi phục lại tinh thần và sức sống. Loại tình cảnh lượn một vòng qua Quỷ môn quan khiến cô gái hưng phấn vui vẻ bất ngờ. Cô ngồi ghé vào mép ban công, ngẩng mặt lên trả lời:
- Hơn bốn giờ sáng, một gã đàn ông to đùng lạ hoắc đứng trước cửa bấm chuông điên cuồng, trong nhà đàn bà con gái sống một mình, anh bảo em có dám ra mở cửa không?
Thanh niên à một tiếng, cũng không phản bác câu trả lời này. Hắn nói:
- Cô đã tận mắt nhìn thấy thứ kia, vậy cô hẳn phải biết là tôi đến cứu cô? Nếu tôi chậm một chút thôi thì cô đã chết rồi.
Ứng Tư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
- Tất nhiên em không phủ nhận điều này, em cũng vô cùng cảm tạ anh Kira Yoshikage đã kịp thời cứu mạng. Nhưng nếu anh nguyện ý bỏ chút công sức, giúp em giải quyết triệt để vấn đề này, thì em sẽ vô cùng biết ơn và hậu tạ chu đáo ạ!
Thanh niên kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ thán phục:
- Cô khôi phục tinh thần nhanh chóng quá nhỉ? Lần thứ nhất gặp quỷ, suýt nữa thì chết rồi, vậy mà bây giờ đã tỉnh bơ như vậy! Bất quá ý tứ của tôi, đó là lúc nãy phá cửa kia là do khẩn cấp cứu cô. Cô ở trong biệt thự đắt tiền thế này, là một đại tiểu thư nhà giàu, chắc sẽ không bắt tôi phải đền cánh cửa chứ?
- Đương nhiên đương nhiên - Ứng Tư Tuyết cố nén cười nói - Kira Yoshikage, anh là đại ân nhân cứu mạng của em, đừng nói anh phá cánh cửa ban công, anh có phá luôn cả căn nhà này cũng không vấn đề gì.
- Vậy thì tốt rồi, nhìn cô là người thẳng thắn có tình có lý, cũng khiến tôi yên tâm – Thanh niên nheo mắt nói – Dạo này sợ nhất là gặp người ăn vạ, làm ơn mắc oán.
Ứng Tư Tuyết để ý thanh niên bên cạnh vừa nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phòng ngủ đen ngòm. Cô hiếu kỳ hỏi:
- Thứ kia còn chưa đi sao?
Cô tưởng rằng mình thực sự đã an toàn, ai dè đâu con quỷ kia khả năng vẫn còn đang lẩn quất đâu đây.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thanh niên tự xưng Kira Yoshikage lấy từ trong túi ra một cây nến hỉ đỏ chót, hắn giơ lên trước rồi nói:
- Có thể đi rồi, cũng có thể là chưa đi. Khi cô đi vào phòng ngủ này mà không có khảo sát trước, cô không cách nào biết được trong đó có hay không có lệ quỷ.
Thanh niên liếc nhìn mắt Ứng Tư Tuyết.
- Mà tôi cảm thấy con quỷ này khả năng chưa đi đâu. Vì lý do an toàn, tôi sẽ dạy cô một chuyện. Nếu cô nghe thấy tiếng mèo kêu thì phải lập tức nhắm mắt lại. Như vậy có lẽ sẽ tương đối an toàn.
Danh sách chương