Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Ứng Tư Tuyết hỏi điều này, cũng là vấn đề mà cô thắc mắc mấy hôm nay.

Chẳng lẽ những thứ mà cô mua không có pháp lực cho nên chẳng có tác dụng gì đối với con quỷ kia? Dương Húc Minh cười cười nhìn cô, nói:

- Cái gọi là thần phật, đó chỉ là phong kiến mê tín. Những thứ như tràng hạt, tượng Phật, bùa chú đều chỉ là những đồ vật thông thường, làm sao gây tổn thương hay xua đuổi lệ quỷ được.

Nhìn em cũng là thanh niên thời đại mới, có tri thức khoa học, vì sao lại đi tin mấy thứ mê tín dị đoan này?

Câu trả lời của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết ngơ ngác lặng thinh. Cô ngước đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn người thanh niên trước mặt, ngỡ rằng mình vừa nghe nhầm.

- Hơ, Anh có vẻ là một pháp sư trừ ma thần bí, lại vừa bảo em thần phật là mê tín dị đoan? Vậy nếu thần phật là phong kiến mê tín, vậy Dương Húc Minh anh làm thế nào đối phó với lệ quỷ chứ?

Ứng Tư Tuyết khẳng định đối phương đang nói đùa với mình.

- Anh Minh chẳng lẽ không phải đạo sĩ hay pháp sư cao nhân gì đó hay sao?

Dương Húc Minh nheo mắt, trả lời tỉnh bơ:

- Thời nay tìm đâu ra cao nhân đạo sĩ. Anh cũng chỉ là một người bình thường, tương đối hiểu về Lệ quỷ thôi.

Thứ gọi là Lệ quỷ, nó là sóng tinh thần ngưng kết, là oán hận cùng chấp niệm không tiêu tan được. Nó căn bản cũng là một loại hiện tượng tự nhiên, giống như mưa gió, sấm sét, lửa cháy tuyết rơi vậy thôi.

Nếu trên thế giới này thực sự có thần phật, vậy Trái Đất giờ có mà loạn như cào cào. Nào là Đức Chúa phương Tây, Phật Tổ phương Đông, tám trăm vạn thần linh Nhật Bản, mấy chục nghìn vị thần Ấn Độ, Thor, Thanos, Hera, Cua Đá Bạch Ngọc Sách…

Trái Đất bé xíu này, nhét nhiều như vậy thần phật thì đã sớm đánh nhau hỗn loạn

Phải vận động đầu óc suy nghĩ chút đi chứ em gái! Trên thế giới này làm sao lại có thể loại thần phật phản khoa học như vậy được?

Nếu có thần ma thật, vì sao bọn họ không hiện hình trước mặt mọi người, để người ta phải bán tín bán nghi?

Dương Húc Minh không khách khí làm nguyên một tràng giáo huấn với thiên kim tiểu thư trước mặt.

Ứng Tư Tuyết bị đối phương nói đến cứng họng, không biết trả lời sao cho phải. Cô còn đang suy nghĩ xem đáp trả như thế nào, thì túi áo của Dương Húc Minh đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di dộng.

Có tin nhắn mới.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Húc Minh giống như bị điện giật cứng cả người. Vẻ mặt hắn co rút lại như bị thứ gì đó ghê gớm hù dọa, Dương Húc Minh vội vàng lấy điện thoại ra.

Sau đó, Dương Húc Minh thật sự giống như gặp quỷ. Mắt hắn trợn ngược, mặt tái mét cắt không ra giọt máu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Chàng hiệp sĩ mạnh mẽ, hung thần ác sát vừa mới dọa đuổi chạy lão quỷ trong nhà, bây giờ lại giống như mèo con gặp cọp cái, mồm há hốc hớp hớp không khí, mắt vẫn trợn trừng nhìn chăm chăm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại. (*Cười ngất mất! - Dịch giả)

Vẻ mặt sợ hãi của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết tràn ngập tò mò. Hắn đến cùng là nhận tin nhắn của ai mà bị dọa tới mức độ này?

Cả phút trôi qua, Dương Húc Minh mới có vẻ hoàn hồn, cầm điện thoại bỏ lại vào túi. Sau đó hắn cố gắng làm ra vẻ rất bình tĩnh, nói với Ứng Tư Tuyết:

- Anh… uhm… Tôi có chút việc gấp, cần phải về nhà. Cô trước hết kiếm chỗ nào đông đông người chờ đến trời sáng, đừng có một mình đi lung tung nha.

Sắp sáng rồi, chắc con quỷ kia sẽ không mò ra nữa đâu. Tôi phải về nhà trước, chờ tới sáng tôi sẽ quay lại tìm cô. Đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng phương pháp đối phó con quỷ này.

Dương Húc Minh nhìn có vẻ như không chờ đợi kịp, muốn lập tức rời đi. Thấy bộ dáng nôn nóng bất an của hắn, Ứng Tư Tuyết vô cùng hoang mang.

- Anh.. A.. Ai nhắn tin cho anh vậy?

Dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng hiệp sĩ dũng mãnh gượng gạo nở một nụ cười khô khốc đáp:

- Vợ tôi gọi giục về nhà!

Ứng Tư Tuyết lại lần nữa cứng họng không biết nói gì. Cô nhìn từ đầu xuống chân thanh niên trước mặt, như vẻ muốn nhận định lại đối phương.

Nam nhi đồ sộ như con trâu nước, bộ dáng hung thần cuồng bạo, hóa ra là thanh niên sợ vợ!!! Chỉ một cái tin nhắn của cô vợ đã khiến hắn sợ đến quấn ra đài như vậy ha! Cái này cũng tương phản quá lớn rồi! 😊

Bất quá giờ này còn đi ra ngoài chưa về nhà, vợ hắn thúc giục cũng là rất bình thường. Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ cảm thông, nói:

- Vậy em cùng anh về nhà có được không? Em cũng muốn thấy mặt chị nhà anh!

Chàng trai trước mặt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Ứng Tư Tuyết, cô làm sao có thể buông tay được. Ứng Tư Tuyết tuyệt đối đã chết khiếp với tình huống ban nãy, sẽ không dám mạo hiểm ở một mình nữa. Cho nên cô định xin đi cùng về nhà Dương Húc Minh.

Nhưng hắn vừa nghe cô nói yêu cầu này, mắt lại trợn ngược lên đầy sợ hãi, xua tay như đuổi tà:

- Cái gì mà chị nhà… Tuổi cô không chừng còn lớn hơn tôi, còn muốn đi về xem mặt cái gì chứ? Cô cứ đợi ở đây là được. Lối vào khu này có trụ sở an ninh, cô cứ ra đó ngồi chờ một lúc, đến trời sáng là an toàn rồi.

Mấy con lệ quỷ dù có hung dữ thế nào cũng không có khả năng lộng hành trước mặt nhiều người. Nếu có vấn đề gì thì cô cứ gọi cho tôi, số điện thoại tôi là 09xxx68682.

Ứng Tư Tuyết lắc đầu nguầy nguậy:

- Nếu như thứ kia thật sự quay lại, nói không chừng em còn chẳng có cơ hội cầu cứu. Khéo chưa kịp lôi điện thoại ra gọi thì đã ngỏm rồi. Mà vì sao anh lại không chịu cho em về nhà cùng? Em cam đoan sẽ giải thích với chị nhà rõ ràng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng anh chị!

Chị nhà anh chắc hẳn là người hiểu biết, có tình có lý. Em tin tưởng chỉ cần kể thật tình huống với chị ấy, chị sẽ không ý kiến gì với anh đâu!

Chẳng lẽ vợ anh không biết anh nửa đêm đi ra ngoài là hành hiệp trượng nghĩa, đuổi ma trừ tà? Chị nhà chẳng lẽ là người bình thường?

Ứng Tư Tuyết vận dụng hết khả năng thuyết trình của mình, hi vọng Dương Húc Minh có thể cho cô đi theo để đảm bảo an toàn. Nhưng hắn lạnh nhạt xua tay.

- Dù sao cô cũng không đi theo tôi được. Cô mà đến nhà tôi, coi chừng chết còn nhanh hơn. Cô chết cũng không sao, đừng có liên lụy cả tôi!

Dương Húc Minh mới nhận tin nhắn, người gửi chỉ là một mớ mã số loằng ngoằng, nội dung lại rất đơn giản:

“Anh mang Tiểu Tư đi đâu? Vì sao muộn như vậy còn chưa về?”

Nội dung tin nhắn chỉ có hai câu, nhưng đã thấy mùi dấm chua bốc lên ngút trời. Chết rồi vẫn thích ăn dấm, Lý Tử đối với hắn không biết chấp niệm chiếm hữu đã mãnh liệt tới trình độ nào rồi. Bây giờ lại mang gái về nhà thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Xem lại thì chắc sau này cũng chẳng có khả năng đi ra ngoài cả đêm được rồi. Có lẽ Lý Tử chấp nhận cho hắn nửa đêm đi ra ngoài, nhưng đi luôn tới sáng thì hẳn là không chịu.

Lần trước Dương Húc Minh nhận được tin nhắn kiểu này, sau đó không lâu thì Lý Tử đã trực tiếp giết tới căn nhà đỏ. Lần này hắn mà không về gấp, không chừng Lý Tử phi đến đây, làm thịt luôn Ứng Tư Tuyết trước mặt. Đến lúc đó hắn có phải xôi hỏng bỏng không!

Nhưng Dương Húc Minh không chịu mang theo về nhà, Ứng Tư Tuyết lại càng nôn nóng sợ hãi. Cô nhìn ra được, Dương Húc Minh quả thật không muốn mang cô đi. Cô vội vàng túm lấy tay hắn:

- Thế nhưng mà nếu anh không mang em theo, lỡ con quỷ kia quay lại, em tuyệt đối chết chắc á!

Dương Húc Minh nhìn tình cảnh mà đau hết cả đầu. Lời Ứng Tư Tuyết nói cũng là sự thật. Bỏ cô gái này lại đây rõ ràng lão quỷ kia quay lại thì chết ngay không kịp ngáp. Nhưng mà mang cô ấy về nhà…

…Mẹ ơi…

Đi ra ngoài cả đêm, gần sáng mới về mang theo một cô gái xa lạ. Lý Tử không lao ra chơi chết hắn mới lạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện