Dịch: Doãn Đại Hiệp
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Mặc dù đồ đạc để bên ngoài không sao cả nhưng chẳng may bị ăn cắp, Dương Húc Minh không có tiền mà đền. Những món đồ nội thất kia đều là của chủ nhà trọ, đi mua cũng tốn một đống tiền. Là sinh viên nghèo vượt khó, Dương Húc Minh cũng không dám liều. Buổi sáng sau khi rời giường đánh răng rửa mặt, Dương Húc Minh bắt đầu bê toàn bộ đồ đạc từ hành lang chuyển vào trong phòng. Nghĩ lại cẩn thận, hôm nay hắn có rất nhiều việc để làm. Nào là sửa cánh cửa phòng ngủ, nào là sửa cái gương trong toilet, còn phải mua chăn màn mới nữa.
Mmm... Từ ngày gặp quỷ đến giờ, hắn đã tiêu rất nhiều tiền. Dương Húc Minh nhìn vào tài khoản ngân hàng của một sinh viên không có việc làm như hắn, lại không có khả năng kiếm tiền, nếu như mọi thứ thuận lợi, hắn còn phải đi Cửu Giang tìm hiểu chân tướng cái chết của Lý Tử.
Đến lúc đó tiền xe đi đường cũng phải tính, liệu nên kiếm một công việc để có chút tiền trang trải? Dương Húc Minh đứng ở phòng khách suy nghĩ, nhìn vào « Sinh Tử Lục ». Hay là sau này làm nghề pháp sư trừ ma? Đi trừ ma diệt quỷ cho mấy người giàu có, cũng không lấy nhiều tiền, lấy vài vạn đồng một lần cũng không đắt nhỉ?.
Có « Sinh Tử Lục » hướng dẫn, hắn chỉ chọn mấy con quỷ yếu ớt mà đánh chứ không động đến mấy con mạnh mẽ, vậy là vừa có tiền lại vừa an toàn rồi. Nhưng muốn làm việc này, Dương Húc Minh cần giải quyết hai con Trành Quỷ ở bên người trước cái đã. Hiện tại hắn ốc chưa lo nổi mình ốc, bản thân còn chưa bảo đảm, lấy đâu ra thời gian và công sức làm thầy trừ ma đây.
Dương Húc Minh thở dài, gọi điện thoại cho bác chủ nhà trọ để nhờ bác ấy gọi người tới sửa cánh cửa và thay gương. Cân nhắc về việc có Lý Tử trong nhà, nhất định Dương Húc Minh phải trông chừng toàn bộ quá trình sửa chữa.
Nếu bác chủ nhà bỗng dưng nhàn rỗi mở cửa phòng của Lý Tử là thôi xong con ong.
Mặc dù bác chủ nhà rất nhiệt tình nhanh chóng gọi thợ tới, nhưng đến khi mọi thứ xong xuôi thời gian đã là giữa trưa. Sau khi lễ phép tiễn bác chủ nhà cô đơn và anh thợ máy may mắn ra về, Dương Húc Minh đã có thời gian thảnh thơi.
Thế là hắn lấy điện thoại di động gọi cho Vương Trấn.
Có lẽ giờ này Vương Trấn đang nghỉ trưa, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh ấy đâu nhỉ?
Quả nhiên, tiếng Vương Trấn ở đầu dây bên kia có chút mập mờ, thỉnh thoảng còn có tiếng nhấm nháp đồ ăn.
Vương Trấn đúng là đang ăn cơm trưa.
- Tiểu Minh đấy à? Cậu gọi anh có có chuyện gì?
Tiếng Vương Trấn hàm hồ nói:
- Để anh đoán một chút, cậu muốn hỏi tiến triển vụ án của bạn gái cậu đúng không?
- ..... Bây giờ Vương ca rảnh chứ?
- Từ từ, anh nói trước cho cậu biết, dù cậu có hỏi cả 10 lần, anh cũng không thể trả lời cậu được.
Vương Trấn nói:
- Phía Cửu Giang đối với vụ án này cực kỳ coi trọng, là bí mật cấp bậc rất cao. Anh chỉ là một cảnh sát quèn nho nhỏ ngoại tỉnh thì làm gì có tư cách biết.... Đừng nói anh mày, kể cả cục trưởng của anh đến, có lẽ cũng bị đóng cửa không tiếp. Cho nên cậu cũng đừng hỏi về vấn đề này nữa.
- Thật ra em không muốn hỏi về chuyện của Lý Tử. Dương Húc Minh nói:
- Vương ca, em chỉ muốn hỏi một chút, có họ hàng thân thích nào của bạn gái em đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không? Tốt nhất là cùng họ.
Vương Trấn cảm thấy kỳ quái:
- Tiểu tử cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ bạn gái của cậu còn cô em gái chưa lấy chồng sao?
- Vương ca anh lại nghĩ đi đâu rồi. Dương Húc Minh xị mặt: -Em chỉ hỏi một chút chuyện nho nhỏ thôi, anh có thể giúp em chứ? Gần đây bên Cửu Giang có phát sinh vụ án chết người nào không? Là người thân bạn gái em đồng thời cũng là phụ nữ.
- Chuyện nhỏ thôi, đợi lát nữa anh giúp cậu điều tra. Vụ án chết người bình thường, anh vẫn có thể tìm hiểu tin tức được.
Vương Trấn nói: -Tiểu tử cậu cứ chờ tin của anh.
Vương Trấn định tắt cuộc gọi.
Dương Húc Minh vội vàng gọi đối phương: -Ài ài ài... Vương ca! Chờ chút, em còn vấn đề muốn hỏi anh, đừng tắt điện thoại vội.
Thanh âm Vương Trấn truyền đến từ đầu dây bên kia: -Lại chuyện gì nữa? Hôm nay cậu em sao nhiều chuyện thế? Cậu mới mua quyển Mười vạn câu hỏi vì sao à?
- ... Thật ra là cái này, lần trước Vương ca có nói các anh đi vào Bạch Ngọc Sách sơn trang đúng không? Nơi đó có quỷ? Em rất tò mò với chuyện này, anh có thể kể kỹ hơn cho em hông? Nghe Dương Húc Minh nói, Vương Trấn lập tức cảnh giác.
Dương Húc Minh cười gượng một tiếng. Có vẻ sau sự việc núi Phượng Hoàng Sơn lần trước, quả nhiên Vương Trấn không tin chuyện ma quỷ của hắn.
Dương Húc Minh cố gắng ra vẻ rất thành khẩn: -Thực ra vì vì thế này, Vương ca, gần đây em bị ác quỷ bám lấy, thậm chí tối hôm qua có một lão quỷ đi thẳng vào phòng ngủ định giết chết em. -Em cùng nó đánh lộn một phen, tạm thời đánh nó bỏ chạy. Nhưng nó nhất định sẽ còn quay trở lại, cho nên em dự định đi tìm đồ vật trả cho nó. Mà em nghe nói bên trong Bạch Ngọc Sách sơn trang có.
- Có cái CC ý! Vương Trấn ngắt lời Dương Húc Minh. Nếu có chúng ta cùng giao nộp lên quốc gia, nói không chừng cậu còn ẵm cái giải thưởng Nobel, dù sao cậu em cũng là người đầu tiên phát hiện ra quỷ nhé.
Dương Húc Minh cười lớn: -Vương ca không tin sao?
- Cậu xem anh là ai mà lại tin loại chuyện hoang đường này?
Vương Trấn nói: Xàm đủ rồi đấy, có phải gần đây cậu em tin vào cái gì mê tín dị đoan?
- Anh nói cho cậu biết, Quý Châu hoàn toàn chính xác có một ít phong tục tín ngưỡng thần bí. Nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm cảnh sát của anh, những vật kia đều là mê tín dị đoan cả.
- Nếu cậu muốn thấy quỷ, anh cho cậu một tấm vé máy bay, cậu đến quảng trường Thiên An Môn nằm ra đất mà ngủ. Nếu ở đó có thể gặp quỷ thì thật là tuyệt vời.
Nghe Vương Trấn nói, Dương Húc Minh cạn lời.
Thế mà cũng nói được, Vương Trấn đang troll hắn!
Hắn cười khổ một tiếng, nói: -Vương ca không biết quảng trường Thiên An Môn được bảo vệ rất nghiêm ngặt sao? Đừng nói là lăn ra đất ngủ, bất cứ ai dám ở đó có hành động khả nghi, hàng tá cảnh sát mặc thường phục đã đè hắn ra đất giao thông ngay lập tức.
Vương Trấn chẳng hề để ý: -Vậy cậu bật live stream lên, phát trực tiếp 24/24. Nếu cậu bị quỷ giết chết thật, tất cả người xem đều chứng kiến mở mang kiến thức, nói không chừng còn có thể xúc tiến khoa học phát triển. Vương Trấn vui tươi hớn hở mà cười cười nói: -Không sao đâu, nếu trên đời này có quỷ, vậy khẳng định cậu em sau khi chết cũng có thể biến thành quỷ. Đến lúc đó anh mày sẽ đốt cho cậu vài cái hình nhân thiếu nữ xinh đẹp, cho cậu tha hồ hưởng phúc.
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Mặc dù đồ đạc để bên ngoài không sao cả nhưng chẳng may bị ăn cắp, Dương Húc Minh không có tiền mà đền. Những món đồ nội thất kia đều là của chủ nhà trọ, đi mua cũng tốn một đống tiền. Là sinh viên nghèo vượt khó, Dương Húc Minh cũng không dám liều. Buổi sáng sau khi rời giường đánh răng rửa mặt, Dương Húc Minh bắt đầu bê toàn bộ đồ đạc từ hành lang chuyển vào trong phòng. Nghĩ lại cẩn thận, hôm nay hắn có rất nhiều việc để làm. Nào là sửa cánh cửa phòng ngủ, nào là sửa cái gương trong toilet, còn phải mua chăn màn mới nữa.
Mmm... Từ ngày gặp quỷ đến giờ, hắn đã tiêu rất nhiều tiền. Dương Húc Minh nhìn vào tài khoản ngân hàng của một sinh viên không có việc làm như hắn, lại không có khả năng kiếm tiền, nếu như mọi thứ thuận lợi, hắn còn phải đi Cửu Giang tìm hiểu chân tướng cái chết của Lý Tử.
Đến lúc đó tiền xe đi đường cũng phải tính, liệu nên kiếm một công việc để có chút tiền trang trải? Dương Húc Minh đứng ở phòng khách suy nghĩ, nhìn vào « Sinh Tử Lục ». Hay là sau này làm nghề pháp sư trừ ma? Đi trừ ma diệt quỷ cho mấy người giàu có, cũng không lấy nhiều tiền, lấy vài vạn đồng một lần cũng không đắt nhỉ?.
Có « Sinh Tử Lục » hướng dẫn, hắn chỉ chọn mấy con quỷ yếu ớt mà đánh chứ không động đến mấy con mạnh mẽ, vậy là vừa có tiền lại vừa an toàn rồi. Nhưng muốn làm việc này, Dương Húc Minh cần giải quyết hai con Trành Quỷ ở bên người trước cái đã. Hiện tại hắn ốc chưa lo nổi mình ốc, bản thân còn chưa bảo đảm, lấy đâu ra thời gian và công sức làm thầy trừ ma đây.
Dương Húc Minh thở dài, gọi điện thoại cho bác chủ nhà trọ để nhờ bác ấy gọi người tới sửa cánh cửa và thay gương. Cân nhắc về việc có Lý Tử trong nhà, nhất định Dương Húc Minh phải trông chừng toàn bộ quá trình sửa chữa.
Nếu bác chủ nhà bỗng dưng nhàn rỗi mở cửa phòng của Lý Tử là thôi xong con ong.
Mặc dù bác chủ nhà rất nhiệt tình nhanh chóng gọi thợ tới, nhưng đến khi mọi thứ xong xuôi thời gian đã là giữa trưa. Sau khi lễ phép tiễn bác chủ nhà cô đơn và anh thợ máy may mắn ra về, Dương Húc Minh đã có thời gian thảnh thơi.
Thế là hắn lấy điện thoại di động gọi cho Vương Trấn.
Có lẽ giờ này Vương Trấn đang nghỉ trưa, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh ấy đâu nhỉ?
Quả nhiên, tiếng Vương Trấn ở đầu dây bên kia có chút mập mờ, thỉnh thoảng còn có tiếng nhấm nháp đồ ăn.
Vương Trấn đúng là đang ăn cơm trưa.
- Tiểu Minh đấy à? Cậu gọi anh có có chuyện gì?
Tiếng Vương Trấn hàm hồ nói:
- Để anh đoán một chút, cậu muốn hỏi tiến triển vụ án của bạn gái cậu đúng không?
- ..... Bây giờ Vương ca rảnh chứ?
- Từ từ, anh nói trước cho cậu biết, dù cậu có hỏi cả 10 lần, anh cũng không thể trả lời cậu được.
Vương Trấn nói:
- Phía Cửu Giang đối với vụ án này cực kỳ coi trọng, là bí mật cấp bậc rất cao. Anh chỉ là một cảnh sát quèn nho nhỏ ngoại tỉnh thì làm gì có tư cách biết.... Đừng nói anh mày, kể cả cục trưởng của anh đến, có lẽ cũng bị đóng cửa không tiếp. Cho nên cậu cũng đừng hỏi về vấn đề này nữa.
- Thật ra em không muốn hỏi về chuyện của Lý Tử. Dương Húc Minh nói:
- Vương ca, em chỉ muốn hỏi một chút, có họ hàng thân thích nào của bạn gái em đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không? Tốt nhất là cùng họ.
Vương Trấn cảm thấy kỳ quái:
- Tiểu tử cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ bạn gái của cậu còn cô em gái chưa lấy chồng sao?
- Vương ca anh lại nghĩ đi đâu rồi. Dương Húc Minh xị mặt: -Em chỉ hỏi một chút chuyện nho nhỏ thôi, anh có thể giúp em chứ? Gần đây bên Cửu Giang có phát sinh vụ án chết người nào không? Là người thân bạn gái em đồng thời cũng là phụ nữ.
- Chuyện nhỏ thôi, đợi lát nữa anh giúp cậu điều tra. Vụ án chết người bình thường, anh vẫn có thể tìm hiểu tin tức được.
Vương Trấn nói: -Tiểu tử cậu cứ chờ tin của anh.
Vương Trấn định tắt cuộc gọi.
Dương Húc Minh vội vàng gọi đối phương: -Ài ài ài... Vương ca! Chờ chút, em còn vấn đề muốn hỏi anh, đừng tắt điện thoại vội.
Thanh âm Vương Trấn truyền đến từ đầu dây bên kia: -Lại chuyện gì nữa? Hôm nay cậu em sao nhiều chuyện thế? Cậu mới mua quyển Mười vạn câu hỏi vì sao à?
- ... Thật ra là cái này, lần trước Vương ca có nói các anh đi vào Bạch Ngọc Sách sơn trang đúng không? Nơi đó có quỷ? Em rất tò mò với chuyện này, anh có thể kể kỹ hơn cho em hông? Nghe Dương Húc Minh nói, Vương Trấn lập tức cảnh giác.
Dương Húc Minh cười gượng một tiếng. Có vẻ sau sự việc núi Phượng Hoàng Sơn lần trước, quả nhiên Vương Trấn không tin chuyện ma quỷ của hắn.
Dương Húc Minh cố gắng ra vẻ rất thành khẩn: -Thực ra vì vì thế này, Vương ca, gần đây em bị ác quỷ bám lấy, thậm chí tối hôm qua có một lão quỷ đi thẳng vào phòng ngủ định giết chết em. -Em cùng nó đánh lộn một phen, tạm thời đánh nó bỏ chạy. Nhưng nó nhất định sẽ còn quay trở lại, cho nên em dự định đi tìm đồ vật trả cho nó. Mà em nghe nói bên trong Bạch Ngọc Sách sơn trang có.
- Có cái CC ý! Vương Trấn ngắt lời Dương Húc Minh. Nếu có chúng ta cùng giao nộp lên quốc gia, nói không chừng cậu còn ẵm cái giải thưởng Nobel, dù sao cậu em cũng là người đầu tiên phát hiện ra quỷ nhé.
Dương Húc Minh cười lớn: -Vương ca không tin sao?
- Cậu xem anh là ai mà lại tin loại chuyện hoang đường này?
Vương Trấn nói: Xàm đủ rồi đấy, có phải gần đây cậu em tin vào cái gì mê tín dị đoan?
- Anh nói cho cậu biết, Quý Châu hoàn toàn chính xác có một ít phong tục tín ngưỡng thần bí. Nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm cảnh sát của anh, những vật kia đều là mê tín dị đoan cả.
- Nếu cậu muốn thấy quỷ, anh cho cậu một tấm vé máy bay, cậu đến quảng trường Thiên An Môn nằm ra đất mà ngủ. Nếu ở đó có thể gặp quỷ thì thật là tuyệt vời.
Nghe Vương Trấn nói, Dương Húc Minh cạn lời.
Thế mà cũng nói được, Vương Trấn đang troll hắn!
Hắn cười khổ một tiếng, nói: -Vương ca không biết quảng trường Thiên An Môn được bảo vệ rất nghiêm ngặt sao? Đừng nói là lăn ra đất ngủ, bất cứ ai dám ở đó có hành động khả nghi, hàng tá cảnh sát mặc thường phục đã đè hắn ra đất giao thông ngay lập tức.
Vương Trấn chẳng hề để ý: -Vậy cậu bật live stream lên, phát trực tiếp 24/24. Nếu cậu bị quỷ giết chết thật, tất cả người xem đều chứng kiến mở mang kiến thức, nói không chừng còn có thể xúc tiến khoa học phát triển. Vương Trấn vui tươi hớn hở mà cười cười nói: -Không sao đâu, nếu trên đời này có quỷ, vậy khẳng định cậu em sau khi chết cũng có thể biến thành quỷ. Đến lúc đó anh mày sẽ đốt cho cậu vài cái hình nhân thiếu nữ xinh đẹp, cho cậu tha hồ hưởng phúc.
Danh sách chương