Dịch: Cua Đá
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong bóng tối, tiếng các quả bida chuyển động va chạm nhau nghe lách cách có chút doạ người, lần này còn có âm vang nặng nề của quả bida lọt lỗ. Ở cầu thang tầng một, Dương Húc Minh thần sắc trấn định đứng yên không nhúc nhích.
Không lẽ hai em sex toy chạy lên tầng ba đi đánh bida snooker rồi? Nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị Dương Húc Minh nhanh chóng gạt đi. Tiếng thụt cơ đầu tiên vang lên khi hắn vừa đóng cửa phòng tập thể hình, chắc chắn không ai đi vào. Tình huống này hắn tạm phỏng đoán là ở phòng tập thể hình có kẻ ẩn nấp bên trong? Và hai con búp bê ở tầng hai cũng có khả năng đi ra? Vậy hai em sex toy đi đâu rồi?
Dương Húc Minh tiếp tục đứng đợi thêm một lát nữa ở cầu thang. Tới khi xác định giữa bóng đêm ma quái này không có vật gì lảng vảng quanh hắn, hắn mới chậm rãi đi xuống dưới tầng một.
Trong biệt thự yên tĩnh, tiếng bước chân Dương Húc Minh rầm rập khuếch đại nghe như tiếng chuông báo giờ ăn trong vườn bách thú. Âm thanh đó khiến hắn sởn gai ốc, nhộn nhạo khắp người, luôn có cảm giác trong bóng tối có ai đó đang nhìn hắn chằm chằm.
Cuối cùng thì Dương Húc Minh cũng xuống đến tầng một.
Dưới tầng một là một phòng khách cực kỳ rộng rãi sang chảnh. Bên trên là một đèn trần cực lớn, một chiếc sopha đẳng cấp dù cả năm không thấy mặt trời vẫn không hề có mùi ẩm mốc. Má ơi, thêm cái màn hình tivi LCD siêu to khổng lồ càng khiến cho sinh viên nghèo mạt rệp như Dương Húc Minh cảm nhận được độ trâu bò về tài sản của chủ nhà.
Phòng khách xa xỉ này hẳn là nơi nguy hiểm nhất căn biệt thự.
Cha con chủ nhà một chết ở phòng khách một chết ở phòng ngủ. Giờ tổng kết lại, có khi phòng khách và phòng ngủ đều ở tầng một này? Còn thi thể thối rữa không ra người chẳng ra quỷ kia cũng bị phát hiện tại phòng khách luôn?
Thêm mấy du khách gặp quỷ khi tỉnh lại cũng thấy mình đang nằm ở phòng khách?
Bà má nó chớ.
Nếu hắn đoán không sai, tầng một chính là đại bản doanh của Lệ Quỷ cmnr.
Haizz, ở trong phó bản với các em quỷ đang ngọ ngoạy tỉnh giấc này, Dương Húc Minh có nhiệm vụ phải thăm dò hết tầng một trước khi đụng độ chúng. Hắn cầm đèn pin quét một vòng qua phòng khách. Trên vách tường có treo một ít trang sức, mô hình vũ khí trong game rồi hắn tập trung quan sát cánh cửa phòng duy nhất ở tầng một.
Tầng một này trừ phòng khách rộng rãi thông với khu bếp thì chỉ còn cửa phòng này mà thôi. Dương Húc Minh tiếp tục đi thẳng.
Tiếng thụt cơ bida lại vang lên, tựa như có người đang say sưa đánh bida trên tầng ba vậy.
Nhưng giờ đây Dương Húc Minh đã miễn dịch với tiếng động này, mặt hắn lạnh te không phản ứng, cứ như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hắn đi đến cánh cửa duy nhất ở tầng một.
Xuyên qua phòng khách, Dương Húc Minh đến trước cửa phòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa.
Một không gian tối tăm đen kịt mở ra trước mắt hắn. Rèm cửa che kín mít ánh sáng bên ngoài. Ánh đèn pin quét qua chỉ mang lại cảm giác âm u tịch mịch hơn. Tuy vậy, có thể thấy đây là một gian phòng rất rộng rãi, cửa sổ bằng kính hướng ra vườn hoa. Nếu có nắng sớm ban mai hay nắng chiều dịu mát chiếu vào, hẳn là căn phòng này bắt sáng tốt, nằm trong phòng sẽ cực kỳ thư thái.
Nhưng đêm nay, giữa bóng đêm đen kịt, rèm cửa kéo kín mít mang lại cho Dương Húc Minh cảm giác đây là căn phòng bịt bùng tăm tối đầy tử khí.
Hắn đứng ở cửa chứ không đi vào.
Hắn quét đèn pin một vòng, thấy có khá nhiều đồ dùng đặc thù của căn phòng chết chóc.
Gối ôm di động 18X, màn hình vi tính cực lớn và máy chủ....
Cớ sao anh em họ Hồng đi vào căn phòng này mà không lấy đi bất kỳ đồ vật đáng giá nào? Vì sao lại chỉ khăng khăng muốn lấy cái hộp gỗ? Không bàn đến các đồ vật xa xỉ khác, ở căn phòng này, chỉ máy tính cũng có thể bán được mấy vạn rồi mà?
Dương Húc Minh tần ngần giây lát, cũng không vội vàng đi vào.
Vì hắn nhận ra một vấn đề kỳ quái, căn phòng ngủ này vậy mà lại không có giường. Nói đúng hơn là không có giường truyền thống. Phong cách trang trí nội thất của phòng ngủ khác biệt hoàn toàn với phòng khách, là trang trí nội thất kiểu Nhật Bản với giường bệt.
Đây nguyên bản là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, vì không có giường lớn nên không gian càng thoải mái hơn. Hơn nữa, căn phòng này từ sàn nhà, tường đến trần nhà đều trang trí màu vàng theo phong cách Nhật Bản.
Mở cửa gian phòng, Dương Húc Minh hoang mang nghĩ mình đang tới khu dân cư người Nhật.
Tiếng va chạm trên tầng lại vang lên lần nữa. Tiếng bóng bida chuyển động va vào nhau vang vọng trong đêm truyền đi rất xa.
Dương Húc Minh đứng ở cửa, chỉ lấy đèn pin quét qua quét lại căn phòng. Hắn xác định rõ ràng căn phòng này không có giường.
Lẽ nào căn phòng khi người chết gặp quỷ không phải là phòng này?
Chủ nhà đi ngủ lang tại tầng hai tầng ba rồi phát hiện dưới giường có người sao? Hay là nói... Dưới giường có người không phải là căn phòng người chết, mà là cha cậu ta? Người cha là kẻ bị lệ quỷ ám vào? Còn cậu con trai xui xẻo nên nằm cũng trúng đạn?
Dương Húc Minh đứng yên ở cửa chứ không đi vào, hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ đóng cửa phòng, dự tính quay lại xem xét tầng hai và tầng ba.
Ngay khi Dương Húc Minh xoay người, trong phòng khách bỗng nhiên sáng rực.
Màn hình LCD đã bật lên rồi?
Dương Húc Minh giật thót, nhìn về phía màn hình lớn theo bản năng.
Sau đó hắn choáng váng.
Hình ảnh trên màn hình là một biệt thự tối đen.
Dưới bầu trời đêm, biệt thự đen kịt toả ra một bầu không khí quỷ dị như có oán khí bao phủ.
Một bóng người rất cao lớn, lưng đeo một cây côn gỗ to dài đứng trước cửa biệt thự, quay lưng với màn ảnh.
Hai tay hắn, một cầm nến đỏ, một cầm đèn pin.
Nhìn hình ảnh này, Dương Húc Minh cảm thấy ớn lạnh. Sau đó, cơn ớn lạnh này lan ra toàn thân hắn, chỉ vài giây sau hắn đã cảm giác khắp người mê man như bị đánh thuốc mê.
Hắn có cảm giác thân thể mình hoàn toàn mất kiểm soát.
Thân thể hắn từ từ đi đến trước màn hình lớn, ngồi xuống ghế sopha. Sau đó, hắn trông thấy một bộ máy chơi game được đặt phía trước màn hình. Đó là loại máy PS4 có tay cầm kèm theo, đèn khởi động đang lặng lẽ sáng lên.
Một cái tay cầm nối với sợi dây dài đang đặt trên bàn trà trước người Dương Húc Minh.
Hắn trơ mắt nhìn thân thể của mình đưa tay trái ra, cầm lên tay cầm. Cùng lúc đó, nến đỏ trong tay phải Dương Húc Minh cũng lặng yên bốc cháy.
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong bóng tối, tiếng các quả bida chuyển động va chạm nhau nghe lách cách có chút doạ người, lần này còn có âm vang nặng nề của quả bida lọt lỗ. Ở cầu thang tầng một, Dương Húc Minh thần sắc trấn định đứng yên không nhúc nhích.
Không lẽ hai em sex toy chạy lên tầng ba đi đánh bida snooker rồi? Nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị Dương Húc Minh nhanh chóng gạt đi. Tiếng thụt cơ đầu tiên vang lên khi hắn vừa đóng cửa phòng tập thể hình, chắc chắn không ai đi vào. Tình huống này hắn tạm phỏng đoán là ở phòng tập thể hình có kẻ ẩn nấp bên trong? Và hai con búp bê ở tầng hai cũng có khả năng đi ra? Vậy hai em sex toy đi đâu rồi?
Dương Húc Minh tiếp tục đứng đợi thêm một lát nữa ở cầu thang. Tới khi xác định giữa bóng đêm ma quái này không có vật gì lảng vảng quanh hắn, hắn mới chậm rãi đi xuống dưới tầng một.
Trong biệt thự yên tĩnh, tiếng bước chân Dương Húc Minh rầm rập khuếch đại nghe như tiếng chuông báo giờ ăn trong vườn bách thú. Âm thanh đó khiến hắn sởn gai ốc, nhộn nhạo khắp người, luôn có cảm giác trong bóng tối có ai đó đang nhìn hắn chằm chằm.
Cuối cùng thì Dương Húc Minh cũng xuống đến tầng một.
Dưới tầng một là một phòng khách cực kỳ rộng rãi sang chảnh. Bên trên là một đèn trần cực lớn, một chiếc sopha đẳng cấp dù cả năm không thấy mặt trời vẫn không hề có mùi ẩm mốc. Má ơi, thêm cái màn hình tivi LCD siêu to khổng lồ càng khiến cho sinh viên nghèo mạt rệp như Dương Húc Minh cảm nhận được độ trâu bò về tài sản của chủ nhà.
Phòng khách xa xỉ này hẳn là nơi nguy hiểm nhất căn biệt thự.
Cha con chủ nhà một chết ở phòng khách một chết ở phòng ngủ. Giờ tổng kết lại, có khi phòng khách và phòng ngủ đều ở tầng một này? Còn thi thể thối rữa không ra người chẳng ra quỷ kia cũng bị phát hiện tại phòng khách luôn?
Thêm mấy du khách gặp quỷ khi tỉnh lại cũng thấy mình đang nằm ở phòng khách?
Bà má nó chớ.
Nếu hắn đoán không sai, tầng một chính là đại bản doanh của Lệ Quỷ cmnr.
Haizz, ở trong phó bản với các em quỷ đang ngọ ngoạy tỉnh giấc này, Dương Húc Minh có nhiệm vụ phải thăm dò hết tầng một trước khi đụng độ chúng. Hắn cầm đèn pin quét một vòng qua phòng khách. Trên vách tường có treo một ít trang sức, mô hình vũ khí trong game rồi hắn tập trung quan sát cánh cửa phòng duy nhất ở tầng một.
Tầng một này trừ phòng khách rộng rãi thông với khu bếp thì chỉ còn cửa phòng này mà thôi. Dương Húc Minh tiếp tục đi thẳng.
Tiếng thụt cơ bida lại vang lên, tựa như có người đang say sưa đánh bida trên tầng ba vậy.
Nhưng giờ đây Dương Húc Minh đã miễn dịch với tiếng động này, mặt hắn lạnh te không phản ứng, cứ như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hắn đi đến cánh cửa duy nhất ở tầng một.
Xuyên qua phòng khách, Dương Húc Minh đến trước cửa phòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa.
Một không gian tối tăm đen kịt mở ra trước mắt hắn. Rèm cửa che kín mít ánh sáng bên ngoài. Ánh đèn pin quét qua chỉ mang lại cảm giác âm u tịch mịch hơn. Tuy vậy, có thể thấy đây là một gian phòng rất rộng rãi, cửa sổ bằng kính hướng ra vườn hoa. Nếu có nắng sớm ban mai hay nắng chiều dịu mát chiếu vào, hẳn là căn phòng này bắt sáng tốt, nằm trong phòng sẽ cực kỳ thư thái.
Nhưng đêm nay, giữa bóng đêm đen kịt, rèm cửa kéo kín mít mang lại cho Dương Húc Minh cảm giác đây là căn phòng bịt bùng tăm tối đầy tử khí.
Hắn đứng ở cửa chứ không đi vào.
Hắn quét đèn pin một vòng, thấy có khá nhiều đồ dùng đặc thù của căn phòng chết chóc.
Gối ôm di động 18X, màn hình vi tính cực lớn và máy chủ....
Cớ sao anh em họ Hồng đi vào căn phòng này mà không lấy đi bất kỳ đồ vật đáng giá nào? Vì sao lại chỉ khăng khăng muốn lấy cái hộp gỗ? Không bàn đến các đồ vật xa xỉ khác, ở căn phòng này, chỉ máy tính cũng có thể bán được mấy vạn rồi mà?
Dương Húc Minh tần ngần giây lát, cũng không vội vàng đi vào.
Vì hắn nhận ra một vấn đề kỳ quái, căn phòng ngủ này vậy mà lại không có giường. Nói đúng hơn là không có giường truyền thống. Phong cách trang trí nội thất của phòng ngủ khác biệt hoàn toàn với phòng khách, là trang trí nội thất kiểu Nhật Bản với giường bệt.
Đây nguyên bản là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, vì không có giường lớn nên không gian càng thoải mái hơn. Hơn nữa, căn phòng này từ sàn nhà, tường đến trần nhà đều trang trí màu vàng theo phong cách Nhật Bản.
Mở cửa gian phòng, Dương Húc Minh hoang mang nghĩ mình đang tới khu dân cư người Nhật.
Tiếng va chạm trên tầng lại vang lên lần nữa. Tiếng bóng bida chuyển động va vào nhau vang vọng trong đêm truyền đi rất xa.
Dương Húc Minh đứng ở cửa, chỉ lấy đèn pin quét qua quét lại căn phòng. Hắn xác định rõ ràng căn phòng này không có giường.
Lẽ nào căn phòng khi người chết gặp quỷ không phải là phòng này?
Chủ nhà đi ngủ lang tại tầng hai tầng ba rồi phát hiện dưới giường có người sao? Hay là nói... Dưới giường có người không phải là căn phòng người chết, mà là cha cậu ta? Người cha là kẻ bị lệ quỷ ám vào? Còn cậu con trai xui xẻo nên nằm cũng trúng đạn?
Dương Húc Minh đứng yên ở cửa chứ không đi vào, hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ đóng cửa phòng, dự tính quay lại xem xét tầng hai và tầng ba.
Ngay khi Dương Húc Minh xoay người, trong phòng khách bỗng nhiên sáng rực.
Màn hình LCD đã bật lên rồi?
Dương Húc Minh giật thót, nhìn về phía màn hình lớn theo bản năng.
Sau đó hắn choáng váng.
Hình ảnh trên màn hình là một biệt thự tối đen.
Dưới bầu trời đêm, biệt thự đen kịt toả ra một bầu không khí quỷ dị như có oán khí bao phủ.
Một bóng người rất cao lớn, lưng đeo một cây côn gỗ to dài đứng trước cửa biệt thự, quay lưng với màn ảnh.
Hai tay hắn, một cầm nến đỏ, một cầm đèn pin.
Nhìn hình ảnh này, Dương Húc Minh cảm thấy ớn lạnh. Sau đó, cơn ớn lạnh này lan ra toàn thân hắn, chỉ vài giây sau hắn đã cảm giác khắp người mê man như bị đánh thuốc mê.
Hắn có cảm giác thân thể mình hoàn toàn mất kiểm soát.
Thân thể hắn từ từ đi đến trước màn hình lớn, ngồi xuống ghế sopha. Sau đó, hắn trông thấy một bộ máy chơi game được đặt phía trước màn hình. Đó là loại máy PS4 có tay cầm kèm theo, đèn khởi động đang lặng lẽ sáng lên.
Một cái tay cầm nối với sợi dây dài đang đặt trên bàn trà trước người Dương Húc Minh.
Hắn trơ mắt nhìn thân thể của mình đưa tay trái ra, cầm lên tay cầm. Cùng lúc đó, nến đỏ trong tay phải Dương Húc Minh cũng lặng yên bốc cháy.
Danh sách chương