Diệp Chu đỡ trán, dù đã sớm đoán được bọn họ sẽ có kết quả này nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy.

“Sao vậy?”

“Còn không phải nhóm Chu Văn Đạo, không bán được táo.” Diệp Chu đứng lên, mặc áo khoác chậc một tiếng. “Nhưng tôi không có kinh nghiệm bán lẻ, tìm vài điểm bán tháo táo thì còn may ra.”

Thương Tấn không chút do dự nói: “Tôi đi với cậu.”

Nghĩ đến việc cần nhiều người trợ giúp, Diệp Chu cũng không từ chối.

Chờ đến lúc ngồi xe tới quảng trường Chu Văn Đạo đang đứng, Diệp Chu nhìn một nhóm lớn toàn người đứng bán táo, trong lòng có chút tuyệt vọng.

Có điều đa số trước mặt mọi người chỉ bày hai mươi mấy trái, nhìn lại Chu Văn Đạo và Lưu Dư Thiên, không chỉ trước mặt còn hơn ba mươi quả, sau lưng còn để một cái rương.

“Từ lúc hai người đi tới giờ mới có hai tiếng thôi.” Diệp Chu nhìn bọn họ, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chu Văn Đạo thấy cậu như thấy được người thân, kéo lấy tay cậu tố khổ. “Cậu không biết có bao nhiêu người bán táo đâu, tớ thấy người ta bán 20, tớ suy nghĩ định giá tầm 15 chắc sẽ dễ tiêu thụ hơn một chút, kết quả bên cạnh có người bán 10 đồng, có tên càng rẻ hơn chỉ 5 đồng. Táo tớ mua đây đều là loại đắt, giá vốn cũng đã 8 đồng rồi.”

“Tớ thấy rồi.” Đi xem một hàng, Diệp Chu cũng vừa đi vừa thảo luận với Thương Tấn… chờ chút, Thương Tấn đâu? Diệp Chu nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng của Thương Tấn. “Lúc cậu qua đây, Thương Tấn còn đi cùng tớ đúng không?”

Lưu Dư Thiên kinh ngạc nói: “Thương Tấn cũng tới?”

“Thôi, để tớ gọi điện thoại hỏi cậu ta.” Diệp Chu thở dài. “Có bị ngốc không, mua táo đắt như vậy, cậu cho là người ta mua cái này là để ăn hả? Hơn nữa còn đóng trong hộp, có muốn người khác cũng không thấy được. Cậu xem, càng muộn táo lại càng rẻ. Năm đồng là còn nhẹ, đến cuối cùng không chừng còn bán phá giá, dù một đồng một quả cũng chưa chắc có ai mua.”

Chu Văn Đạo hai mắt ngấn lệ nhìn cậu.

Đọc sách làm bài tạm ổn, Diệp Chu thật sự chưa từng đi bán hàng. Cậu xách một rương táo, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, tranh thủ tìm một nơi nhiều người đi đường lại ít người bán táo. “Tớ qua đó xem trước một chút, chúng ta chia nhau ra, có thể bán được chừng nào hay chừng đó.”

Chờ Diệp Chu sắp xếp xong, Thương Tấn không biết từ chỗ nào đi tới cạnh cậu, báo cáo thành quả của mình. “Tôi thấy mấy người tới đây bán táo, đa phần là loại nhỏ, nhìn cũng giống nhau. Giá cả kêu rất tùy ý. Có lẽ là hô giá theo nhóm Lưu Dư Thiên.”

Diệp Chu nhìn đống táo trước mặt, nhìn Thương Tấn một chút, trêu chọc: “Vậy không biết bạn học Thương Tấn vạn năng có thể bán hết đống này đi không.”

“Thứ nhất, chỉ cần là người thì không ai vạn năng. Thứ hai, hôm qua tôi đã muốn nói, chọn thời cơ này để bán táo rất không sáng suốt, cậu có thấy ai ngay lúc tham gia tiệc sinh nhật thì chạy đi mua quà chưa, cho nên…” Thương Tấn thả tờ rơi vừa rồi thuận tay cầm lấy lên biên giới bồn hoa, không khách khí cho ra kết luận. “Hôm nay không thể nào bán xong.”

Diệp Chu cũng không nhụt chí, vốn lúc ra ngoài cũng không ôm hi vọng gì nhiều, cho nên cậu thả mấy cuốn sách vào túi, ôm cái rương tới dưới đèn đường. “Đọc không?” Đây coi như là sách đặc biệt mang đến cho Thương Tấn, mặc dù không biết tại sao Thương Tấn lại theo tới, nhưng Diệp Chu thật sự không quá trông cậy vào việc để anh giúp bán táo.

Ngồi tầm mười phút vẫn không thấy một bóng người, Diệp Chu có chút ngồi không yên, ngồi chờ chết không phải phong cách của cậu, Cậu dùng cặp sách bao nửa số táo, nói với Thương Tấn đang ngồi đọc sách phía đối diện: “Cậu ngồi đây, tôi đi nơi khác rao một chút.”

Thương Tấn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng. Sau khi Diệp Chu đi không bao lâu, Thương Tấn đang đọc sách đột nhiên cảm giác trước mắt xuất hiện một bóng đen.

Một nữ sinh đỏ mặt hỏi: “Cái này bán thế nào?”

“15.”

“Lấy cho tớ hai trái.”

Thương Tấn không nghĩ tới sẽ thật sự có người mua, trước mặt anh chỉ đặt một rương táo, hoàn toàn không có túi bọc, Thương Tấn có chút lúng túng nói: “Thật ngại quá, tôi không có túi đựng…”

Nữ sinh vội vàng nói: “Không sao, tôi để trong túi áo là được.”

“Cảm ơn.” Là người vô cùng biết cách lợi dụng ưu thế của mình, Thương Tấn lập tức không chút keo kiệt tặng đối phương một nụ cười mang tính công thức hóa.

Nữ sinh giao tiền lại cười như mình được tiền vậy, choáng váng chạy về phía bạn mình,

Không tới nửa tiếng, Thương Tấn lại tiếp tục bán được thêm năm sáu quả, trong đó còn có hai nữ sinh to gan trả tiền xong liền trực tiếp đưa táo cho Thương Tấn.

Mà đổi sang bên kia, Diệp Chu ôm táo diễu hành một vòng bên ngoài sân khấu.

Trên sân khấu có người ca hát, không ngừng có người bị hấp dẫn tới đây.

Diệp Chu xếp táo không làm trở lại người khác đi bộ, lại đứng ở một nơi dễ chú ý, hơn nữa trên đường tới cậu còn mua hai cây gậy phát sáng với một chiếc băng đô mang trên đầu, cậu đứng một bên, chỉ cần chạm mắt người nào, cậu sẽ lập tức đứng dậy rao hàng, Diệp Chu miệng ngọt lại đẹp trai, rất nhiều người không thể chống cự sự tấn công của cậu. Sau khi hoạt động kết thúc, táo bán được không ít, mắt thấy xung quanh không còn mấy người, cậu đang chuẩn bị cho số táo còn sót lại vào cặp, đúng lúc này, một cô bé không ngừng khóc đi ngang qua trước mặt cậu, mẹ cô bé bất đắc dĩ đứng cạnh dỗ.

Diệp Chu rảnh rỗi không có việc gì làm, đi tới lấy băng đô trên đầu xuống đưa tới trước mặt cô bé, cô bé đang khóc lóc lập tức bị hấp dẫn, cô bé nhìn Diệp Chu, lau lau nước mắt, đưa tay muốn cầm lại có chút xấu hổ.

Mẹ cô bé nhìn rất trẻ, cô thấy con gái không khóc nữa lập tức nói với Diệp Chu: “Cậu bé, cái này bao nhiêu tiền, cô muốn mua.”

“Không cần đâu, để em ấy chơi.” Đây vốn là thứ dùng để thu hút sự chú ý của người khác, hiện tại mọi người đã rời đi, nó cũng hết tác dụng.

Cô bé nhìn cái hộp bày sau lưng Diệp Chu, hỏi: “Đó là cái gì ạ?”

Diệp Chu ngồi xổm xuống, đeo băng đô giúp cô bé, dịu dàng cười nói: “Đây là quả bình an, công chúa nhỏ ăn cái này sẽ bình bình an an, càng ngày càng đẹp.”

Cô bé nhìn mẹ mình, vì vậy mẹ cô bé vô cùng phóng khoáng vung tay lên. “Tôi mua hết.”

Diệp Chu tốt bụng lập tức nói: “Không cần, mua một cái là được rồi.”

Cô bé khoa tay múa chân nói: “Em muốn ăn nhiều quả bình an, sau đó có thể càng ngày càng đẹp.”

Nghĩ đến Chu Văn Đạo và Lưu Dư Thiên, Diệp Chu không từ chối nữa, dùng túi bọc lại năm hộp táo cuối cùng đưa cho mẹ cô bé, đối phương đưa cho cậu một tờ 100, lại ngăn cản bàn tay muốn tìm tiền thối của cậu, sau đó liền ôm cô bé tạm biệt cậu.

Diệp Chu vẫy tay với cô bé, sau đó đếm đếm số tiền trong tay mình, đặc biệt có cảm giác thành công chạy về phía Thương Tấn, hừ hừ, trước đó Thương Tấn còn nói không thể bán hết, hiện tại sẽ dùng chuyện thật đánh vào mặt đối phương.

Thương Tấn vẫn duy trì tư thế lúc cậu rời đi, trước mặt để một cái cặp, bên người là hai hộp táo, Diệp Chu đắc ý nhảy đến trước mặt anh nói: “Sự hấp dẫn của tiểu gia ta vô cùng to lớn, tất cả đã bán xong.”

Thương Tấn đóng sách, đứng lên nói: “Thật khéo, tôi cũng vậy.”

“Đừng mơ gạt tôi.” Diệp Chu hất cằm chỉ hai cái hộp táo, nói: “Còn hai hộp, muốn nói láo cũng không biết đường giấu chúng đi.”

“Hai cái này là người khác tặng.” Thương Tấn giao tiền bán được cho cậu, để hai hộp táo vào rương, như sợ Diệp Chu chưa nhận được kích thích cực đại mà nói tiếp. “Có hai nữ sinh mua xong liền đưa tặng tôi.”

Bong bóng chua không ngừng bốc lên trong lòng Diệp Chu, cậu hừ một tiếng: “Biết sức quyến rũ của cậu vô cùng lớn, không ai có thể địch lại.”

Thương Tấn không để ý đến lời chua lét kia của cậu, nhìn đồng hồ nói: “Đi về, muộn nữa sẽ đóng cửa.”

Chu Văn Đạo ngồi trước sạp táo, thời gian như dừng lại vậy, một giờ qua đi lại không hề cảm thấy có chút biến hóa, Diệp Chu đưa rương rỗng đến trước mặt bọn họ, nói: “Rốt cuộc hai người có bán không vậy?”

Lưu Dư Thiên không thể tin nói: “Đừng nói với tớ là hai người bán xong rồi đó?”

“Hừ.” Diệp Chu gộp số tiền trong túi lại, nói. “Đây là tiền, bọn tớ về trước.”

Chu Văn Đạo không thể tin đếm số tiền trong tay, miệng lẩm bẩm. “Hai người không chỉ là Thi Thần mà còn là Thần tài ấy! Tớ nhìn mấy người bán táo xung quanh, thật sự không có ai bán hơn năm quả.”

“Về thôi, muộn nữa ký túc xá sẽ đóng cửa.”

Lưu Dư Thiên nói: “Bọn tớ ở lại bán thêm một lúc, buổi tối không về, đi hát với nhóm 404, A Húc cũng ở đó, hai người về nhớ khóa cửa.”

Thương Tấn nói: “Vậy đưa xe cho bọn tôi, hiện tại sắp mười giờ, hai người giữ lại mười quả, còn lại bọn này mang về.”

Đây đối với bọn họ thật sự là cầu còn không được, hai người kia lập tức gật đầu như giã tỏi.

Hai người xách táo đi tìm xe, Thương Tấn liền mở miệng nói: “Lúc về để tôi lái.”

Đây là uống nhầm thuốc? Thương Tấn lại chủ động để nghị ‘chịu khổ’?

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Chu dĩ nhiên không dám nói, cậu và Thương Tấn không giống nhau, một đêm đều ngồi như vậy, cậu chạy tới chạy lui trong quảng trường, không chỉ như vậy, cậu còn có chút đói. “Được, trước khi về thì mua chút đồ ăn.”

‘Bôn ba’ suốt một đêm, lúc trở lại ký túc xá đã là mười rưỡi.

Diệp Chu lôi sách trên bàn học xuống để lên đất, đặt bia với cổ vịt cánh vịt lên bàn, Thương Tấn tìm hai chồng sách để dưới đất làm ghế.

“Uống rượu vẫn phải để lên bàn mới có chút không khí.” Diệp Chu kéo móc, trước tiên mở một lon đưa cho Thương Tấn, sau đó bản thân cũng mở một lon uống một ngụm. “Sáng khoái.”

Thương Tấn nắm lon bia đụng với Diệp Chu một cái, anh không đói lắm, chỉ để lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Thịch!

Diệp Chu chợt để lon bia lên bàn, bất mãn nói: “Sao cậu uống rượu cũng chỉ nhấp một ngụm như vậy, phải uống từng ngụm lớn chứ!”

Thương Tấn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, trong lòng thầm oán, người này sẽ không đến mức vừa uống xong đã say chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện