Sau đó, hứng thú của Thương Tấn cũng không cao lắm, ngay cả ngồi cáp treo cũng không có biểu cảm gì.
“Cậu sao vậy?”
Thương Tấn lắc đầu, không nói ra là nên thất bại hay nên vui vẻ. Nếu nói tính cách bại bởi người khác thì thôi đi, nhưng thua vì vẻ ngoài, nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Nhưng suy nghĩ một chút, đây cũng nói lên rằng Diệp Chu bị tính cách của anh hấp dẫn.
Diệp Chu lấy hộp cơm ra khỏi túi nói: “Sáng sớm tôi hái hết dâu tây của cả hai chậu rửa sạch, có ăn không?”
Thương Tấn liếc nhìn hộp cơm cảm giác trong lòng đột nhiên tiêu tan. “Thẩm mỹ của cậu quả nhiên rất đặc biệt.”
Giữa cái nắp trong suốt có dán hình công chúa tóc vàng, bốn khung dán giấy hình dâu tây, phong cách hoàn toàn không hợp với hình ảnh đàn ông trưởng thành chút nào.
“Cậu thật phiền!” Diệp Chu nhét hộp vào tay anh giải thích. “Tôi cho là Du Du tới nên mới đặc biệt đi mua giấy dán.”
Nhắc tới Du Du, Thương Tấn có chút không yên lòng, anh ngồi xuống băng ghế công cộng nói. “Buổi chiều chúng ta đi đón Du Du sớm hơn một chút đi.” Bình thường cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện không ngừng, hôm nay trong xe lại rất yên lặng, là một loại yên lặng còn khó chịu hơn tiếng ồn ào của trẻ nhỏ.
“Được đó, dù sao những thứ này chơi tới chơi đi cũng không khác mấy.” Diệp Chu tựa lưng vào ghế, ánh mắt trời đâm vào khiến cậu nhắm chặt mắt, hôm nay cậu đến là vì muốn ngồi đu quay lần trước không thể đi.
Thương Tấn cũng không hứng thú với những việc này mấy, lần này vốn đề nghị Diệp Chu tới cũng là vì lần trước lúc khai trương cậu đã tới đây cùng Đường Đông Đông, nếu anh không tới cùng Diệp Chu một lần, anh sẽ không nhịn được cảm thấy bản thân bị hạ thấp.
Giải quyết nửa hộp dâu tây, cái đầu bị phơi nắng cũng bắt đầu mệt rã rời, Diệp Chu ngáp một cái đẩy đẩy Thương Tấn nói: “Chúng ta vào nhà ma hóng mát đi.”
Buổi trưa, người đi nhà ma không nhiều, một đợt đi vào này thêm Diệp Chu và Thương Tấn chỉ có bảy người, đa số là nam sinh, chỉ có hai nữ sinh.
Một trong số đó có một em gái vẫn luôn núp sau lưng bạn trai mình, bạn trai nắm chặt tay cô nàng nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn, có chút tiếc nuối, tại sao Thương Tấn lại không sợ chứ.
Thương Tấn lại hiểu lầm ánh mắt ‘khao khát’ của cậu, anh nói: “Những thứ này đều là giả, đừng nói với tôi là cậu sợ những thứ này?”
Diệp Chu lập tức đen mặt, cậu liếc Thương Tấn một cái: “Tôi thấy loại người như cậu nhất định sẽ độc thân cả đời.” Đây cũng vì Diệp Chu không sợ những thứ này, đổi lại là bất cứ nữ sinh nào, nếu trước khi vào nhà ma, bạn trai dùng giọng nói cao cao tại thượng châm chọc một câu như vậy, tên đó chắc chắn không thể yêu hết qua mùa hè.
Thương Tấn nhún vai nói: “Vậy thì thật sự xin lỗi, hàng đã bán ra, không thể đổi lại.”
“Cậu không thể giống như tôi trước kia, an ủi đối phương đôi câu sao?”
“Cậu không yếu như vậy, tôi an ủi cậu làm gì?” Vào nhà ma, không gian xung quanh tối đen, Thương Tấn kéo tay Diệp Chu nói. “Đi.”
Diệp Chu bị động để Thương Tấn kéo về phía trước, không biết tại sao, vừa rồi nghe được Thương Tấn nói câu kia lại khiến cậu vui vẻ hơn bất cứ câu an ủi nào.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi ‘người yêu trong mắt hóa Tây Thi’? “Nơi này tối lửa tắt đèn, có thể nhìn thấy cái gì?” Lần đầu tiên Thương Tấn vào nhà ma, vốn cho là có thể thấy rất nhiều đầu lâu hay thi thể quái thú, không ngờ vừa tiến vào thì trừ đen chỉ có đen. “Âm thanh ở đây cũng quá kém.”
“Cậu đang xem phim rạp đấy hả? Còn cho cậu toàn cảnh âm thanh của Dolby.” Diệp Chu giật giật tay, đổi thành mười ngón tay đan xen, Thương Tấn dùng ngón cái vuốt xuôi lòng bàn tay cậu, Diệp Chu cảm thấy như có một sợi lông chim trực tiếp gãi lên trái tim cậu khiến toàn thân cậu đều thấy ngứa ngáy, nhưng không biết cụ thể là chỗ nào ngứa. “Đừng lộn xộn.”
Thương Tấn khẽ cười một tiếng, tiếp tục kéo cậu đi về phía trước, cuối cùng cũng đi tới một nơi có chút ánh sáng.
Âm nhạc âm u đổi thành tiếng sấm, Diệp Chu rất quen thuộc với cảnh tượng này, cậu nhắc nhở: “Cậu thấp đầu xuống, cẩn thận đụng đầu.”
“Cái gì?” Thương Tấn vừa hỏi thành lời, chỉ nghe trước mặt truyền tới tiếng hét chói tai.
Đội hình vốn ngay ngắn trật tự bắt đầu rối loạn, đôi tình nhân nhỏ đi đầu liều lĩnh chạy như điên về phía trước, đội ngũ phía sau cũng bắt đầu thét chói tai phân tán. Không tới một phút, nơi Diệp Chu và Thương Tấn đứng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhân ánh chớp, Thương Tấn liếc nhìn đỉnh đầu, trước khi cái tay lơ lửng trên không trung chuẩn bị đụng vào đầu anh thì anh liền đưa tay cầm lấy kéo xuống, cầm trong tay nói: “Cái này dùng làm gì?”
Diệp Chu tiến lên trước một chút nói: “Cậu mau buông ra, ai biết rốt cuộc chất lượng mấy thứ đồ này thế nào, lỡ như làm hư thì sao.”
“Mới chạm nhẹ đã hỏng thì thật sự quá đểu.”
Đi qua phòng giải phẫu ‘máu tanh’, lại trải qua một hành lang dài đen nhánh.
Lần này trong hành lang không có âm nhạc, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Đột nhiên tiếng bước chân trong hành lang tăng lên, Diệp Chu cảm giác như quần áo của mình bị nắm lấy. Hiện tại cậu đang đan tay với Thương Tấn, một tay khác của Thương Tấn đang dùng di động chiếu đèn, vậy cái tay thừa ra đó sẽ không phải của Thương Tấn.
Cậu dừng bước, Thương Tấn bị cậu kéo cũng ngừng lại, anh nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa rồi có người kéo áo tôi.” Diệp Chu nhìn ra sau một cái, đưa tay về phía hành lang dài không thấy được năm ngón tay, hoàn toàn không thấy được cái gì.
Thương Tấn dùng di động chiếu một cái, cũng không phát hiện ra tung tích của người nào. Anh đương nhiên sẽ không hoài nghi là ảo giác của Diệp Chu, mà đẩy Diệp Chu ra phía trước nói. “Cậu đi ra phía trước.”
Hai người vừa bắt đầu đi, tiếng bước chân đó lại xuất hiện, như là đặc biệt để hai người phát hiện, hoàn toàn không có ý ẩn trốn.
Thương Tấn đưa mắt nhìn ra sau một cái, đột nhiên kéo Diệp Chu vào trong ngực, ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng liền hôn lên môi cậu.
Diệp Chu ngơ ngác, sau khi phản ứng liền bắt đầu giãy giụa. “Cậu làm gì?”
Thương Tấn thuận thế buông cậu ta, vô cùng bình tĩnh nói. “Đi thôi.” Như là người vừa ‘đánh bất ngờ’ không phải là anh vậy.
Diệp Chu nhắc nhở: “Lần tới không được làm vậy ở nơi công cộng, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao.”
Một lần đánh bất ngờ như vậy, Diệp Chu cũng quên mất tiếng bước chân sau lưng, có điều nói cũng kỳ quái, sau nụ hôn kia, tiếng bước chân lại thật sự biến mất.
Sau khi hai người rời khỏi nhà ma, trong bóng tối đột nhiên truyền tới một giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Làm tớ sợ muốn chết, gay không hổ là gay, không đi đường thường, tán tỉnh nhau còn đi vào nhà ma.”
Một giọng khác châm chọc. “Cậu giả quỷ không làm người khác sợ, còn bị người khác dọa sợ, mất mặt không vậy.”
Hai người ăn cơm qua loa liền bắt đầu xếp hàng lên đu quay.
Bốn giờ Thương Du Du tan học, hai người tính ba rưỡi chạy tới trường học.
Bên cạnh vòng đu quay là đu quay ngựa, có không ít bạn nhỏ, một người mặc bộ đồ thú đứng cạnh bán bóng bay.
Thương Tấn nói: “Tôi đi mua bóng bay, lát nữa lại đưa cho Du Du.”
“Đi đi.” Thương Tấn vừa đi hai bước, Diệp Chu liền dặn dò. “Mua đáng yêu một chút.”
Năm phút sau, Thương Tấn cầm một quả bóng bay hello kitty màu hồng nói với Diệp Chu. “Thắt vào tay tôi.”
“Bỏ đi, thắt vào tay tôi, đến lúc đó cậu phải lái xe, thắt ra thắt vào lại phiền toái, không bằng để tôi cầm ngay từ đầu.”
Xếp hàng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Có lẽ là vì phơi một ngày có chút mệt mỏi, hai người vừa vào vòng đu quay, chỉ lo máy điều hòa, hoàn toàn không có cái gì gọi là bầu không khí lãng mạn ngọt ngào.
“Còn chưa tới tháng bảy, sao lại nóng như vậy.” Diệp Chu rút khăn giấy ra, đưa cho Thương Tấn một tấm, mình cũng lấy lau mồ hôi trên mặt. Dùng khăn ướt lau khô tay, lấy dâu tây còn dư ra nói. “Mau giải quyết số dâu tay này, để thêm một lúc nữa sẽ hư, đây là thành quả chúng ta tự trồng, không thể lãng phí.”
Đến điểm cao nhất, Diệp Chu chợt nhớ tới đám người trong phòng còn chưa hết xoắn xuýt với hiểu lầm của hai người, cậu lấy di động ra, mở chế độ tự sướng, chụp lại Thương Tấn đang lấy dâu tây cùng nửa khuôn mặt của mình. Sau đó trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, cũng xác định vị trí là ở công viên.
Diệp Chu: Một ngày ở công viên [Hình]
Diệp Chu rất ít đăng trạng thái lên vòng bạn bè, bình luận và like như sóng triều lớp sau chèn lên lớp trước.
Chu Văn Đạo: Đệt!!
Trần Thiệu:!!!
Từ Dương Quân: Làm hòa rồi???
Văn Nhân Húc: Giấu thật sâu!
Chiêm Hình: Đệt, hành lý dời được một nửa thì sao!! Nhanh chóng đổi lại thôi!!!
Diệp Chu giật giật khóe miệng, mấy tên này lại nhân lúc cậu không có mặt đổi lại phòng!
Diệp Chu trả lời Chiêm Hình: Nhanh đổi về lại cho tớ!!
Lưu Dư Thiên: Lập tức đổi!
Bạn học A: Cho nên hiệu Thương Diệp đã có tác dụng??
Bạn chung trường B: Cảm tạ trời đất!
Bạn chung trường C: Quá tốt: Ngày mai sẽ đến lạy một chút, thời gian này thi thật muốn chết!
Lướt qua một đám lớn bình luận, thấy một bình luận cuối cùng.
Tô Ngâm: Nam thần? Vòng đu quay? Diệp Chu, cậu chờ đó cho tớ!
Trái tim Diệp Chu lộp bộp một tiếng, lại quên Tô Ngâm, xem ra lần tới phải giải thích với cô nàng, mình đã không còn cảm giác với Đường Đông Đông, thuận tiện nói bản thân thật sự không thể kiên trì lập trường của mình, thành công bị Thương Tấn hấp dẫn.
Thương Tấn ăn dâu tây xong, thả cái hộp vào cặp, ngẩng đầu thấy Diệp Chu vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, anh ho một tiếng, Diệp Chu không phản ứng, Thương Tấn dứt khoát ngồi xuống cạnh Diệp Chu nói. “Xem gì đó?”
Diệp Chu cười nói: “Hôm qua bọn họ không tin hai ta đã tốt hơn, hôm nay tôi đăng hình lên vòng bạn bè.”
Thương Tấn mở vòng bạn bè, nhấn like vào post của Diệp Chu.
Thương Tấn trước nay chưa từng like post của người khác, hiện tại chỉ để xuống một ngón cái, bạn chung của hai người nhìn thấy càng thêm tin tưởng vào hình ảnh của Diệp Chu.
Đến lúc này, cuối cùng tuần thi đen tối của đại học A cũng tuyên bố kết thúc!
Cùng lúc đó, ba phòng trọ 403, 404, 405 cũng buông xuống trái tim luôn thấp thỏm.
Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn, nghĩ đến hôm nay sau khi về phòng, có lẽ cậu nên thành thật khai báo quan hệ của hai người cho bạn cùng phòng biết. Dù sao mọi người đều là bạn, còn phải chung sống hai năm, Diệp Chu không muốn lừa gạt bọn họ cũng không thích lừa bọn họ.
“Cậu sao vậy?”
Thương Tấn lắc đầu, không nói ra là nên thất bại hay nên vui vẻ. Nếu nói tính cách bại bởi người khác thì thôi đi, nhưng thua vì vẻ ngoài, nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Nhưng suy nghĩ một chút, đây cũng nói lên rằng Diệp Chu bị tính cách của anh hấp dẫn.
Diệp Chu lấy hộp cơm ra khỏi túi nói: “Sáng sớm tôi hái hết dâu tây của cả hai chậu rửa sạch, có ăn không?”
Thương Tấn liếc nhìn hộp cơm cảm giác trong lòng đột nhiên tiêu tan. “Thẩm mỹ của cậu quả nhiên rất đặc biệt.”
Giữa cái nắp trong suốt có dán hình công chúa tóc vàng, bốn khung dán giấy hình dâu tây, phong cách hoàn toàn không hợp với hình ảnh đàn ông trưởng thành chút nào.
“Cậu thật phiền!” Diệp Chu nhét hộp vào tay anh giải thích. “Tôi cho là Du Du tới nên mới đặc biệt đi mua giấy dán.”
Nhắc tới Du Du, Thương Tấn có chút không yên lòng, anh ngồi xuống băng ghế công cộng nói. “Buổi chiều chúng ta đi đón Du Du sớm hơn một chút đi.” Bình thường cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện không ngừng, hôm nay trong xe lại rất yên lặng, là một loại yên lặng còn khó chịu hơn tiếng ồn ào của trẻ nhỏ.
“Được đó, dù sao những thứ này chơi tới chơi đi cũng không khác mấy.” Diệp Chu tựa lưng vào ghế, ánh mắt trời đâm vào khiến cậu nhắm chặt mắt, hôm nay cậu đến là vì muốn ngồi đu quay lần trước không thể đi.
Thương Tấn cũng không hứng thú với những việc này mấy, lần này vốn đề nghị Diệp Chu tới cũng là vì lần trước lúc khai trương cậu đã tới đây cùng Đường Đông Đông, nếu anh không tới cùng Diệp Chu một lần, anh sẽ không nhịn được cảm thấy bản thân bị hạ thấp.
Giải quyết nửa hộp dâu tây, cái đầu bị phơi nắng cũng bắt đầu mệt rã rời, Diệp Chu ngáp một cái đẩy đẩy Thương Tấn nói: “Chúng ta vào nhà ma hóng mát đi.”
Buổi trưa, người đi nhà ma không nhiều, một đợt đi vào này thêm Diệp Chu và Thương Tấn chỉ có bảy người, đa số là nam sinh, chỉ có hai nữ sinh.
Một trong số đó có một em gái vẫn luôn núp sau lưng bạn trai mình, bạn trai nắm chặt tay cô nàng nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn, có chút tiếc nuối, tại sao Thương Tấn lại không sợ chứ.
Thương Tấn lại hiểu lầm ánh mắt ‘khao khát’ của cậu, anh nói: “Những thứ này đều là giả, đừng nói với tôi là cậu sợ những thứ này?”
Diệp Chu lập tức đen mặt, cậu liếc Thương Tấn một cái: “Tôi thấy loại người như cậu nhất định sẽ độc thân cả đời.” Đây cũng vì Diệp Chu không sợ những thứ này, đổi lại là bất cứ nữ sinh nào, nếu trước khi vào nhà ma, bạn trai dùng giọng nói cao cao tại thượng châm chọc một câu như vậy, tên đó chắc chắn không thể yêu hết qua mùa hè.
Thương Tấn nhún vai nói: “Vậy thì thật sự xin lỗi, hàng đã bán ra, không thể đổi lại.”
“Cậu không thể giống như tôi trước kia, an ủi đối phương đôi câu sao?”
“Cậu không yếu như vậy, tôi an ủi cậu làm gì?” Vào nhà ma, không gian xung quanh tối đen, Thương Tấn kéo tay Diệp Chu nói. “Đi.”
Diệp Chu bị động để Thương Tấn kéo về phía trước, không biết tại sao, vừa rồi nghe được Thương Tấn nói câu kia lại khiến cậu vui vẻ hơn bất cứ câu an ủi nào.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi ‘người yêu trong mắt hóa Tây Thi’? “Nơi này tối lửa tắt đèn, có thể nhìn thấy cái gì?” Lần đầu tiên Thương Tấn vào nhà ma, vốn cho là có thể thấy rất nhiều đầu lâu hay thi thể quái thú, không ngờ vừa tiến vào thì trừ đen chỉ có đen. “Âm thanh ở đây cũng quá kém.”
“Cậu đang xem phim rạp đấy hả? Còn cho cậu toàn cảnh âm thanh của Dolby.” Diệp Chu giật giật tay, đổi thành mười ngón tay đan xen, Thương Tấn dùng ngón cái vuốt xuôi lòng bàn tay cậu, Diệp Chu cảm thấy như có một sợi lông chim trực tiếp gãi lên trái tim cậu khiến toàn thân cậu đều thấy ngứa ngáy, nhưng không biết cụ thể là chỗ nào ngứa. “Đừng lộn xộn.”
Thương Tấn khẽ cười một tiếng, tiếp tục kéo cậu đi về phía trước, cuối cùng cũng đi tới một nơi có chút ánh sáng.
Âm nhạc âm u đổi thành tiếng sấm, Diệp Chu rất quen thuộc với cảnh tượng này, cậu nhắc nhở: “Cậu thấp đầu xuống, cẩn thận đụng đầu.”
“Cái gì?” Thương Tấn vừa hỏi thành lời, chỉ nghe trước mặt truyền tới tiếng hét chói tai.
Đội hình vốn ngay ngắn trật tự bắt đầu rối loạn, đôi tình nhân nhỏ đi đầu liều lĩnh chạy như điên về phía trước, đội ngũ phía sau cũng bắt đầu thét chói tai phân tán. Không tới một phút, nơi Diệp Chu và Thương Tấn đứng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhân ánh chớp, Thương Tấn liếc nhìn đỉnh đầu, trước khi cái tay lơ lửng trên không trung chuẩn bị đụng vào đầu anh thì anh liền đưa tay cầm lấy kéo xuống, cầm trong tay nói: “Cái này dùng làm gì?”
Diệp Chu tiến lên trước một chút nói: “Cậu mau buông ra, ai biết rốt cuộc chất lượng mấy thứ đồ này thế nào, lỡ như làm hư thì sao.”
“Mới chạm nhẹ đã hỏng thì thật sự quá đểu.”
Đi qua phòng giải phẫu ‘máu tanh’, lại trải qua một hành lang dài đen nhánh.
Lần này trong hành lang không có âm nhạc, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Đột nhiên tiếng bước chân trong hành lang tăng lên, Diệp Chu cảm giác như quần áo của mình bị nắm lấy. Hiện tại cậu đang đan tay với Thương Tấn, một tay khác của Thương Tấn đang dùng di động chiếu đèn, vậy cái tay thừa ra đó sẽ không phải của Thương Tấn.
Cậu dừng bước, Thương Tấn bị cậu kéo cũng ngừng lại, anh nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa rồi có người kéo áo tôi.” Diệp Chu nhìn ra sau một cái, đưa tay về phía hành lang dài không thấy được năm ngón tay, hoàn toàn không thấy được cái gì.
Thương Tấn dùng di động chiếu một cái, cũng không phát hiện ra tung tích của người nào. Anh đương nhiên sẽ không hoài nghi là ảo giác của Diệp Chu, mà đẩy Diệp Chu ra phía trước nói. “Cậu đi ra phía trước.”
Hai người vừa bắt đầu đi, tiếng bước chân đó lại xuất hiện, như là đặc biệt để hai người phát hiện, hoàn toàn không có ý ẩn trốn.
Thương Tấn đưa mắt nhìn ra sau một cái, đột nhiên kéo Diệp Chu vào trong ngực, ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng liền hôn lên môi cậu.
Diệp Chu ngơ ngác, sau khi phản ứng liền bắt đầu giãy giụa. “Cậu làm gì?”
Thương Tấn thuận thế buông cậu ta, vô cùng bình tĩnh nói. “Đi thôi.” Như là người vừa ‘đánh bất ngờ’ không phải là anh vậy.
Diệp Chu nhắc nhở: “Lần tới không được làm vậy ở nơi công cộng, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao.”
Một lần đánh bất ngờ như vậy, Diệp Chu cũng quên mất tiếng bước chân sau lưng, có điều nói cũng kỳ quái, sau nụ hôn kia, tiếng bước chân lại thật sự biến mất.
Sau khi hai người rời khỏi nhà ma, trong bóng tối đột nhiên truyền tới một giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Làm tớ sợ muốn chết, gay không hổ là gay, không đi đường thường, tán tỉnh nhau còn đi vào nhà ma.”
Một giọng khác châm chọc. “Cậu giả quỷ không làm người khác sợ, còn bị người khác dọa sợ, mất mặt không vậy.”
Hai người ăn cơm qua loa liền bắt đầu xếp hàng lên đu quay.
Bốn giờ Thương Du Du tan học, hai người tính ba rưỡi chạy tới trường học.
Bên cạnh vòng đu quay là đu quay ngựa, có không ít bạn nhỏ, một người mặc bộ đồ thú đứng cạnh bán bóng bay.
Thương Tấn nói: “Tôi đi mua bóng bay, lát nữa lại đưa cho Du Du.”
“Đi đi.” Thương Tấn vừa đi hai bước, Diệp Chu liền dặn dò. “Mua đáng yêu một chút.”
Năm phút sau, Thương Tấn cầm một quả bóng bay hello kitty màu hồng nói với Diệp Chu. “Thắt vào tay tôi.”
“Bỏ đi, thắt vào tay tôi, đến lúc đó cậu phải lái xe, thắt ra thắt vào lại phiền toái, không bằng để tôi cầm ngay từ đầu.”
Xếp hàng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Có lẽ là vì phơi một ngày có chút mệt mỏi, hai người vừa vào vòng đu quay, chỉ lo máy điều hòa, hoàn toàn không có cái gì gọi là bầu không khí lãng mạn ngọt ngào.
“Còn chưa tới tháng bảy, sao lại nóng như vậy.” Diệp Chu rút khăn giấy ra, đưa cho Thương Tấn một tấm, mình cũng lấy lau mồ hôi trên mặt. Dùng khăn ướt lau khô tay, lấy dâu tây còn dư ra nói. “Mau giải quyết số dâu tay này, để thêm một lúc nữa sẽ hư, đây là thành quả chúng ta tự trồng, không thể lãng phí.”
Đến điểm cao nhất, Diệp Chu chợt nhớ tới đám người trong phòng còn chưa hết xoắn xuýt với hiểu lầm của hai người, cậu lấy di động ra, mở chế độ tự sướng, chụp lại Thương Tấn đang lấy dâu tây cùng nửa khuôn mặt của mình. Sau đó trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, cũng xác định vị trí là ở công viên.
Diệp Chu: Một ngày ở công viên [Hình]
Diệp Chu rất ít đăng trạng thái lên vòng bạn bè, bình luận và like như sóng triều lớp sau chèn lên lớp trước.
Chu Văn Đạo: Đệt!!
Trần Thiệu:!!!
Từ Dương Quân: Làm hòa rồi???
Văn Nhân Húc: Giấu thật sâu!
Chiêm Hình: Đệt, hành lý dời được một nửa thì sao!! Nhanh chóng đổi lại thôi!!!
Diệp Chu giật giật khóe miệng, mấy tên này lại nhân lúc cậu không có mặt đổi lại phòng!
Diệp Chu trả lời Chiêm Hình: Nhanh đổi về lại cho tớ!!
Lưu Dư Thiên: Lập tức đổi!
Bạn học A: Cho nên hiệu Thương Diệp đã có tác dụng??
Bạn chung trường B: Cảm tạ trời đất!
Bạn chung trường C: Quá tốt: Ngày mai sẽ đến lạy một chút, thời gian này thi thật muốn chết!
Lướt qua một đám lớn bình luận, thấy một bình luận cuối cùng.
Tô Ngâm: Nam thần? Vòng đu quay? Diệp Chu, cậu chờ đó cho tớ!
Trái tim Diệp Chu lộp bộp một tiếng, lại quên Tô Ngâm, xem ra lần tới phải giải thích với cô nàng, mình đã không còn cảm giác với Đường Đông Đông, thuận tiện nói bản thân thật sự không thể kiên trì lập trường của mình, thành công bị Thương Tấn hấp dẫn.
Thương Tấn ăn dâu tây xong, thả cái hộp vào cặp, ngẩng đầu thấy Diệp Chu vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, anh ho một tiếng, Diệp Chu không phản ứng, Thương Tấn dứt khoát ngồi xuống cạnh Diệp Chu nói. “Xem gì đó?”
Diệp Chu cười nói: “Hôm qua bọn họ không tin hai ta đã tốt hơn, hôm nay tôi đăng hình lên vòng bạn bè.”
Thương Tấn mở vòng bạn bè, nhấn like vào post của Diệp Chu.
Thương Tấn trước nay chưa từng like post của người khác, hiện tại chỉ để xuống một ngón cái, bạn chung của hai người nhìn thấy càng thêm tin tưởng vào hình ảnh của Diệp Chu.
Đến lúc này, cuối cùng tuần thi đen tối của đại học A cũng tuyên bố kết thúc!
Cùng lúc đó, ba phòng trọ 403, 404, 405 cũng buông xuống trái tim luôn thấp thỏm.
Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn, nghĩ đến hôm nay sau khi về phòng, có lẽ cậu nên thành thật khai báo quan hệ của hai người cho bạn cùng phòng biết. Dù sao mọi người đều là bạn, còn phải chung sống hai năm, Diệp Chu không muốn lừa gạt bọn họ cũng không thích lừa bọn họ.
Danh sách chương