Ai, lại làm rồi!

Kiều Khả Nam đau xót nhận ra, đàn ông có một chỗ đáng buồn, một khi đã t*ng trùng xông não, cái gì cũng không quan tâm, dám làm tình với cấp trên của mình.

Còn đánh dã chiến nữa ….

Nhưng mà làm cũng đã làm, trên đời này không có thuốc hối hận. Khi người phía sau rút ra, cúc hoa của hắn còn lưu luyến không rời kẹp chặt, Lục Hành Chi đắc ý cười nhạo: “Xem ra cậu còn chưa ăn no?”

Kiều Khả Nam quẫn bách không nói nên lời.

Hang động trống rỗng không ngăn được t*ng trùng tràn ra, men theo bắp đùi chảy xuống. Kiều Khả Nam còn đang buồn rầu không biết xử lý vụ này ra sao, thì đã có vật gì đó, giống như khăn ướt bắt đầu giúp hắn lau chùi

Kiều Khả Nam: “…” Anh giỏi lắm, đồ cần có đều có, sắp trở thành Lục Đô-rê-mon bảo bối thần kì rồi.

Lục Hành Chi rút mấy tờ giấy ướt, dọn dẹp giúp Kiều Khả Nam.

Kiều Khả Nam có loại ảo giác trở về tuổi thơ, cái ngày vẫn còn nhờ mẹ chùi đít, rất không chấp nhận được, nhưng tay hắn còn đang bị trói, không thể tự mình ra trận. “Thả ra…”

“Ừ.” Lục Hành Chi đáp ứng, anh giúp Kiều Khả Nam mặc lại quần lót, quần dài, còn cài lại thắt lưng thật tử tế, rồi mới chịu cởi bỏ thắt lưng trói cổ tay hắn.

Kiều Khả Nam mặt đỏ tai hồng, dùng sức lắc tay, bả vai tê mỏi, mấy hôm sau chắc chắn sẽ nhức cho mà xem.

Hắn không trách Lục Hành Chi, là đàn ông, nếu hắn thực sự phản kháng, Lục Hành Chi còn lâu mới bình yên.

Hắn lờ mờ thấy Lục Hành Chi lột bỏ bao cao su, vứt xuống đất, dùng khăn tay lau dương v*t, rồi nhét lại vào quần.

Bắn xong, hơi rượu cũng bay hết, đáy lòng Kiều Khả Nam u sầu: “Đây rốt cuộc là diễn biến gì chứ?”

Một lần rồi một lần cùng một người không yêu mình phát sinh quan hệ, lần đầu tiên còn an ủi là vì học hỏi kỹ thuật, thế lần thứ hai, thứ ba thì sao? Hơn nữa hắn vừa đau xót nhận ra, tám phần mười sẽ có lần thứ tư, thứ năm, …. thẳng đến khi Lục Hành Chi chơi chán mới thôi.

Kiều Khả Nam vì cái ý chí èo uột của mình thở dài, chẳng lẽ đây là cái “Miệng thì nói không cần, nhưng thân thể thì rất thành thực”? Lại còn thành thực đến mức chấm ngay “Mười cá nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất.” 

(Tên một giải thưởng lớn, tôn vinh 10 cá nhân trẻ tuổi xuất sắc.

Nói chung là Nam đang tự phục mình, chọn chồng cũng chọn ngay một anh đẹp trai tài giỏi, tinh anh trong tinh anh)

Hắn không có cách nào phủ nhận, với hắn, Lục Hành Chi có một sức hấp dẫn không cưỡng lại được.

Đó là sự phù hợp giữa thể xác với thể xác, hắn đoán Lục Hành Chi cũng đã phát hiện, bằng không với cái điều kiện của anh, bạn giường luôn đầy rẫy, đâu đến mức phải kéo hắn XXOO trong hẻm? Kích thích thì kích thích, nhưng tuyệt đối không phải hành vi Lục Hành Chi có thể làm ra.

Kiều Khả Nam thở não nề. Quên đi, bạn tình thì bạn tình, dù có đồng ý hay không, kết quả cũng chẳng thay đổi.

Kiều Khả Nam: “Chúng ta hiệp ước tam chương đi.”

Lục Hành Chi: “?”

“Em đồng ý qua lại với anh, nhưng anh không thể qua lại với người khác, còn nếu anh vẫn muốn qua lại lung tung….” Hắn bỉ ổi giơ ngón giữa về phía Lục Hành Chi, nhủ thầm tối thế này lão còn khuya mới thấy. “Em liền cắt.” 

Nếu anh không muốn, hắn cũng chẳng có ý định níu kéo.

Có một số chuyện cả đời này cũng không thể chấp nhận ── tỷ như, chuyện quan hệ lung tung của Lục Hành Chi.

Lục Hành Chi trầm mặc trả lời: “Cậu làm sao biết tôi có người bên ngoài?”

Kiều Khả Nam: “….”

Đúng ha, Tô Phái ngoại tình …. nếu không vì ngu ngốc đưa trai về nhà ── hay là cố ý nhỉ? Hắn đoán, nếu mình không phát hiện, có thể bây giờ mình sẽ vẫn tiếp tục u mê sống trong chuỗi ngày hạnh phúc đó, Kiều Khả Nam thở dài: “Đó là quyền tự giám sát bản thân của anh! Nếu em nói, em không muốn quan hệ với một mình anh….”

Còn chưa kịp dứt lời, Kiều Khả Nam đã “Á..” Kêu lên, hắn bị Lục Hành Chi bóp chặt đũng quần, ngằn từng tiếng: “Dám quan hệ với thằng khác ngoài tôi … Giỏi nhỉ?”

Giọng nói trầm thấp của anh nồng nặc mùi nguy hiểm, da đầu Kiều Khả Nam tê dại, lia lịa cầu xin tha thứ: “Ái ái, nhẹ chút, nhẹ chút, đứt bây giờ!”

“Có muốn quan hệ cùng tôi không?”

“Muốn … Muốn!” Nói đùa, hương hỏa nhà tui đang nằm trong tay anh ta kìa.

“Hừ.” Lục Hành Chi hài lòng, nếu sớm biết đối phó với Kiều Khả Nam chỉ cần đe dọa con cháu nhà cậu, thì anh đã sớm dùng rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian.

“Con tin” được thả ra, Kiều Khả Nam thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hành Chi: “Chúng ta coi như thành lập giao ước.”

“…Ừ…” Kiều Khả Nam không biết mình thỏa hiệp là đúng hay sai, nhưng hắn lại không thể lẩn tránh, chỉ quả quyết đòi một ít yêu cầu có lợi cho mình.

Dù sao thì, được ngày nào biết ngày đó đi, hắn cực kỳ tin tưởng mình và Lục Hành Chi không có khả năng lâu dài.

Đầu tiên chưa tính đến việc sức khỏe của hai người về lâu dài có trục trặc gì không, Lục Hành Chi còn con đường sự nghiệp phía trước, mà mình … có lẽ sẽ tìm ai đó yên bề gia thất, an an ổn ổn sống cuộc sống phu phu bình thản qua ngày.

Tóm lại, “Nửa kia” phù hợp với bọn họ, đều không phải đối phương.

Hai người rời khỏi con hẻm, Kiều Khả Nam tự nhiên sực nhớ ra: “Á, sếp, anh bỏ rơi con cái là không được!”

Lục Hành Chi: “?”

“Đó cũng là con của anh a! Vứt ở chỗ nào rồi … a, con mèo! Nó định ngậm con sếp tha đi kìa ── “

Lục Hành Chi: “…”



Ngày hôm sau, trên cổ Kiều Khả Nam phải dán một miếng măng dính lớn.

Là chỗ hôm qua bị Lục Hành Chi cắn, quả nhiên đã tụ máu. đầu v* bị anh cắn sưng vù, lúc mặc đồ bị áo lót cọ xát đau đến mức la oai oái.

Kiều Khả Nam không thể không dán đè hai miếng OK lên đầu núm của mình.

Trông hơi ngu, nhưng là biện pháp tốt nhất.

Sáng sớm vừa bước vào sở vụ, hắn đã bị một đám người dùng ánh mắt soi mói càn quét, nhất là Đình Đình: “Hey Hềy Hếy ~ Bạn gái rất nhiệt tình nha.”

Kiều Khả Nam lúng túng cười cười: “Bị côn trùng cắn.”

“Bớt xạo đi ~!” Đình Đình không chút lưu tình vạch trần: “Rõ ràng là một dấu răng, trùng mặt người hả?”

“….”

Trong lòng Kiều Khả Nam đang căm hận cúng người-nào-đó hơn một ngàn lần, Lục Hành Chi đã thiêng đến mức lướt ngang qua họ: “Uhm, con trùng đó như thế nào?”

Kiều Khả Nam nghiến răng nghiến lợi: “Là một con trùng vừa khốn nạn vừa biến thái.”

Con ngươi Lục Hành Chi lóe sáng, không nói thêm gì, nhưng khóe miệng vẫn cong lên một chút, trở về phòng làm việc.

Hai mắt Đình Đình liền lên nổi tình trái tim “Oaaa, lần đầu tiên em thấy Lục luật sư cười nha.”

Kiều Khả Nam: “…” Mắt nào của em thấy hắn cười? Rõ ràng là đang nói: “Nu, pakachi.”

Đêm xuống, phòng vắng.

Kiều Khả Nam quả nhiên vẫn bị “dạy dỗ” ── lần thứ hai bị đặt nằm ngang trên bàn làm việc kiên cố của Lục luật sư, ngoài rên rỉ ừ ừ a a không còn phát ra âm thanh nào khác, băng dán OK trên đầu v* cũng bị lột, quá đáng nhất là hắn còn bị Lục Hành Chi tét mông! Kiều Khả Nam tủi thân muốn chết: “Anh là con côn trùng! Vừa khốn nạn vừa biến thái…..”

“Hử?”

“À không,  là “con sâu” của anh vừa dài vừa to …. Ư..a… Chỗ đó… anh… anh thật giỏi….”

“Ừm…”

“Anh yêu… xin anh mà…”

Aiiiiiiiii!

“Ta…. chúng ta phải ước pháp tam chương.” Sếch xong, Kiều Khả Nam thở hổn hển nói.

Lục Hành Chi nhấc mi, sau khi nã pháo đàn ông thường rất dễ nói chuyện, anh đây nguyện ý lắng nghe.

“Sau này…. Không được làm trong văn phòng nữa”. Dọn dẹp rất mệt, hơn nữa mỗi lần nhìn cái bàn lại miên man suy nghĩ, thử hỏi làm sao tập trung làm việc được??? Lục Hành Chi suy ngẫm một lát liền đồng ý. “Đi Motel đi, chỗ đầu tiên chúng ta thử ấy.”

“Ai ──” Vẻ mặt Kiều Khả Nam không đồng tình: “Có thể đặt chỗ khác không?”

Lục Hành Chi: “Tại sao?”

Kiều Khả Nam: “Mắc lắm.” Theo nhu cầu tình dục của Lục Hành Chi, một tuần bọn họ ít nhất phải làm một lần, dù chia 3:7, cũng không phải một khoản tiền nhỏ với hắn.

Lục Hành Chi người ta là luật sư nổi tiếng, case nhiều đến mức đếm không xuể, còn hắn mới là tay mơ, thu nhập của hai người chênh lệch như mặt nước biển vậy.

Lục Hành Chi cũng biết điều đó. Anh vốn muốn chi trả toàn bộ, nhưng với tính cách của Kiều Khả Nam, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, ngang ngạnh y hệt một chú nghé con. Anh mỉm cười, quyết định chiều lòng “nhà” mình: “Nói dự tính của cậu đi.”

Kiều Khả Nam suy nghĩ một lát: “Một triệu hai.”

Lục Hành Chi: “Nhân hai?”

Kiều Khả Nam lắc đầu: “Không, chia hai “

Lục Hành Chi không lời nào nói nổi. Sáu trăm…

Thở dài, anh lục lọi ngăn kéo, từ bên trong móc ra một thứ ném qua: “Cầm”

Kiều Khả Nam: “?” Hắn bắt được, là một cái thẻ, gắn theo một chiếc chìa khóa.

Lục Hành Chi: “Đến nhà của tôi.” Mặc dù chơi play văn phòng rất là kích thích, nhưng nếu một người không muốn, bọn họ sẽ đổi một nơi còn kích thích hơn ── EX: Trại tạm giam.

Kiều Khả Nam tức thì trợn to mắt, cảm giác đồ vật mình cầm bỗng nặng ngàn cân “Này, em hoàn toàn không có ý kia đâu!” Hắn sợ Lục Hành Chi hiểu nhầm hắn cố ý nhì nhèo, là để biến quan hệ bọn họ tiến thêm một bước.

Lục Hành Chi thở dài: “Tôi biết.” Đổi lại là người khác, anh chắc chắn không thể tin tưởng, còn nếu là tên nhóc này….

Không phải kẻ dám gắn tâm cơ trên người mình: “Nhà tôi không có gì phiền nhiễu đâu, không phải ai muốn tới cũng được.”

“À..” Nghe xong, Kiều Khả Nam đã hiểu, cái này có thể gọi là quyền lợi khi làm “Bạn tình” của Lục luật sư được không ha?

Thẳng thắn mà nói, Kiều Khả Nam có chút chống cự, trải qua chuyện Tô Phái, hắn không muốn tùy tiện mở thêm bất kì cánh cửa nào.

Hắn thực sự muốn từ chối, nhưng tất cả yêu sách mình nói ra đều đã được Lục Hành Chi chấp nhận, nếu tiếp tục mè nheo, thì có vẻ rất không biết điều.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Khả Nam quyết tâm nói: “Được rồi, cám ơn anh.”

Hắn nắm chặt chìa khóa, nhủ thầm sẽ không suy nghĩ dư thừa nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện