Thương tích của Kiều Khả Nam dần dần bình phục, chí ít dấu vết trên mặt không còn nhìn rõ, mới chuẩn bị đi làm.
Kỳ thực nói là dưỡng bệnh, nhưng nghỉ ngơi không nhiều, hoặc là ngồi đọc sách, viết đơn kiện, có thời gian rảnh thì giải đáp thắc mắc khách hàng.Lục Hành Chi rất không đồng ý: “Em có thể để mình nhàn rỗi không?”
Kiều Khả Nam tức giận: “Câu này em phải trả lại cho anh mới đúng.”
Lục Hành Chi: “Tình huống của hai ta khác nhau, anh đó là …”
Kiều Khả Nam: “Rồi rồi rồi, dạ dạ dạ.” Hắn bịt tai, sợ nghe Lục Hành Chi tụng điếu, người ta thích làm đại sự, để anh đi, let it go.
Lục Hành Chi bị nghẹn, chỉ có thể buồn bực.
Thứ hai, Lục Hành Chi đưa Kiều Khả Nam đi làm, dặn dò: “Trước khi tan việc nhớ gọi cho anh, cứ ngồi trong phòng làm việc, đừng ra bên ngoài…”
Kiều Khả Nam trấm trấm trấm, thiếu chút nữa cúi xuống kiểm tra mình có đeo điện thoại trẻ em không, nhưng vì tai nạn lần trước, hắn tạm thời không muốn tranh cãi với Lục Hành Chi, vì hắn thực sự sợ anh sẽ khóc … thực sự.
Lâm Triết Sênh thấy hắn đến: “Ai dô, rốt cuộc cũng khỏe rồi ha? Đến, để anh xem vết thương của chú nào …”
Gã nói xong, làm bộ muốn vén áo sơ mi của Kiều Khả Nam, đúng lúc Lục Hành Chi chuẩn bị rời đi, thì chứng kiến cảnh này. “Buông tay.”
Tiếng quát lạnh lùng, đáng sợ như Diêm Vương, Lâm Triết Sênh giật mình, ngẩng đầu lên, không hiểu mô tê gì: “A, Lục luật sư?”
Nhìn đại nhân trước mắt, gã ngơ ngẩn không phản ứng kịp, không nhận ra bàn tay tội ác của mình vẫn đang đặt trên eo Kiều Khả Nam, hai người đứng trước cửa trình diễn tư thế ôm ấp kì quái, Hứa Thương Khiên ở bên bất đắc dĩ thở dài, bước nhanh đến dựng Kiều Khả Nam ngay ngắn lại. “Mọi người là đồng nghiệp, chỉ là trêu chọc bình thường thôi.”
Lục Hành Chi nhướn mi, nhìn về phía Hứa Thương Khiên ── em trai Hứa Thương Ương, so với con dê mặt cười tâm không cười kia, Lục Hành Chi cảm thấy em gã thô kệch thẳng thắn hơn nhiều, rất có ấn tượng, chỉ có điều khuôn trán hai người trông khá giống nhau, anh rất khó có hảo cảm, mặc dù gã không ti tiện bằng anh trai gã, mà trông rất chính trực.
Nhưng Hứa Thương Khiên cũng chả cần anh thích, mặt khác, hắn cảm thấy gã này có chút phiền. Kiều Khả Nam không phải phụ nữ, mà dù có, cũng chẳng có ai quản thúc vợ mình như thế cả.
Nhưng dù gì cũng là chuyện của người ta, Kiều Khả Nam không chê anh ta, hắn cũng không muốn ngắt lời.
Sắc mặt Lục Hành Chi càng xấu, nhưng không đến mức to tiếng ở đây, mất thể diện. Chỉ là bốn người đàn ông ── hai người tây trang, hai người thường phục, một người còn trông hệt dân lưu manh đứng trước cửa cơ quan, khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Chưa kể, ma ma tổng quản – bông hồng duy nhất của văn phòng vừa theo đức lang quân xuất ngoại. Lâm Triết Sênh không ngừng kêu khổ, có khi người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là xã hội đen ấy chứ, sát khí đằng đằng.
Bỗng, một giọng nói già nua vang lên: “A, Kiều luật sư!”
Kiều Khả Nam nhìn lên, là ông cụ ngày trước bị kiện, vụ đó sau được quan tòa xét xử nhẹ tay, cân nhắc đến kinh tế của ông, nên phạt lao động công ích thay nộp phạt.
Nhìn tâm trạng của ông bây giờ khác hẳn, người sạch sẽ, còn vui vẻ hơn. Ông không thèm để ý ba gã đàn ông bên cạnh, chạy đến cầm tay Kiều Khả Nam: “Nghe cậu bị thương làm tôi rất lo sợ! Kiều luật sư, giờ tôi đã có việc! Pháp viện thuê tôi dọn dẹp … Cám ơn cậu, để hôm nay tôi mời cậu ăn chân giò.”
Kiều Khả Nam tươi cười, liên tục chúc mừng, Lục Hành Chi ở bên tỏ vẻ mặt “thảo nào”, lúc trước Kiều Khả Nam cứ hỏi anh có biết công việc nào còn trống không, việc nặng cũng được, anh mới đi hỏi mấy người quen, tầng tầng quan hệ nhờ đến nhờ đi, không ngờ là vì ông cụ này.
Kiều Khả Nam không nói hết cho ông, ông lão thì tưởng pháp viện muốn thuê lão, vốn chuyện này chỉ như một cái phất tay, không cần cám tạ nhiều.
Hắn nói: “Tôi vừa đi làm lại, còn rất nhiều việc, lần sau tôi sẽ đi.”
“Vậy nhất định nhé!”
Ông lão nói xong vui vẻ rời đi, tay ông không hề dơ bẩn, dù khuôn mặt đã nhuộm màu khắc khổ, nhưng đó vẫn là món quà tháng năm ban cho mình.
Lục Hành Chi nhìn theo, không nói lời nào.
Kiều Khả Nam thoạt nhìn có vẻ lười nhác, nói thẳng là lếch thếch, có lúc kêu cậu đi gom đồ, cậu có thể lê lết tận tám trăm ngày. Cuối cùng, để tránh ngứa mắt anh đành tự làm, cậu còn dám chỉ vào mũi anh cười ha ha: “Anh xem, em đã nói, anh đâu có chịu người khác làm, em thắng!”
Lâu lâu ngồi suy nghĩ, tại sao mình lại vừa ý cái đầu bò này, lúc nào cũng cần vụt roi, mới rục rịch bước đi … Nhưng ngẫm lại, cái gì mà việc nhỏ, cái gì mà việc lớn, là ai quyết định? Bản thân mình là cái gì? Có thân chủ nào nghe mình bị bệnh sẽ đặc biệt tới thăm, mời mình ăn một bát cháo giò heo? Nhưng có là gì, anh vẫn mong một việc, Kiều Khả Nam sẽ buông bỏ mọi điều, đến bên cạnh mình.
Anh không phủ nhận mình vị kỉ, nhưng ở phương diện khác, anh trước sau như một rất vững tin, Kiều Khả Nam là tài bảo đáng cất giữ.
Lục Hành Chi: “Vậy anh đi.”
Kiều Khả Nam: “Ừ.”
Hai người nhịn xuống cái “thiếu thiếu” của việc chào hỏi hàng ngày, nhưng ánh mắt cực kì âu yếm, ngọt như nhỏ mật, Hứa Thương Khiên thấy quá chói mắt, yên lặng xoay người vào phòng. Còn LâmTriết Sênh là dân FA kinh niên, không hiểu người ta đang tung hường, cực kì trì độn, Lục Hành Chi đi rồi, anh mới lân la hỏi: “Móa, Lục đại vương đưa cậu đi làm? Hai người là quan hệ thế nào? Bà con xa à?”
Kiều Khả Nam giơ bàn tay đeo nhẫn ra, Lâm Triết Sênh vội vàng nhắm mắt: “Má, đừng có hòng đánh trống lảng ông! Đi chết đi đi chết đi!”
Kiều Khả Nam hít một hơi: “Tay trái anh ấy đeo một cái khác.”
Lâm Triết Sênh: “Nà ní?”
Kiều Khả Nam: “Anh nói xem, quan hệ của bọn em là thế nào?”
Lâm Triết Sênh: “…”
Kiều Khả Nam trở về chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên hắn chủ động come out, không ngờ lại hài lòng như vậy, rất tự nhiên. Hứa Thương Khiên cầm trong tay hai tách cà phê, lướt qua Lâm Triết Sênh đang hóa đá: “Không sao đâu, cho anh ấy chút thời gian tiêu hóa.”
Kiều Khả Nam nhận một tách: “Cám ơn … huynh đệ.”
Hứa Thương Khiên cười.
Gã quay về chỗ ngồi, nói: “Đúng rồi, có một cô gái đến tìm anh, nói là đương sự lúc trước, số điện thoại ở kia, anh gọi lại đi.”
“Được.” Kiều Khả Nam lấy miếng giấy nhớ trên bảng tin xuống, dãy số bên trên rất quen thuộc, hắn lục lọi lại, là Xuân Kiều.
Xuân Kiều hẹn gặp Kiều Khả Nam, hắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Trang phục của chị vẫn như lần đầu gặp, gọn ngàng khí chất, nhưng Kiều Khả Nam để ý, chị đã bỏ giầy cao gót, mang giày bệt.
Kiều Khả Nam mời chị đến phòng tiếp khách nói chuyện.
Xuân Kiều: “Xin lỗi đã mang lại rắc rối cho cậu …”
Kiều Khả Nam: “Chị ly hôn thì đã ly hôn, đứa bé cũng … Vốn không liên quan đến chị. Đây là hành vi tự phát của anh ta, chị không cần xin lỗi hộ, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.”
Xuân Kiều im lặng, thật lâu sau, chị mới nói ra một câu oanh liệt: “Tôi không phá thai.”
Kiều Khả Nam: “Hả?”
Xuân Kiều: “Em gái và em rể của tôi đang đề nghị, muốn nhận nuôi đứa bé này, nhưng tôi không muốn dây dưa với anh ta, bèn nói dối đã phá thai.”
Một sai sót nhỏ, khiến Chí Minh sinh lòng oán hận, chạy đến tìm luật sư tính sổ, Kiều Khả Nam đáng thương vô tội, vốn nên oán giận Xuân Kiều, nhưng hắn lại thở phào: “Thật tốt quá …”
Xuân Kiều không hiểu gì.
Kiều Khả Nam cười he he: “Không có gì, đây mới là kết quả tốt nhất.”
Hắn không phản đối, càng không có quyền ngăn Xuân Kiều bỏ thai, một đứa trẻ không cha không mẹ sống trong xã hội có bao nhiêu khổ cực, hắn đã thấy rất nhiều. Nhưng chuyện liên quan đến sinh mệnh, ít nhiều có chút vướng mắc, hôm nay biết đứa trẻ còn cơ hội sinh ra, lại có mẹ và dì yêu thương chăm sóc, đây là kết quả không thể mỹ mãn hơn.
Mặc dù, vẫn còn chút tiếc nuối: “Nếu tôi để hai người trò chuyện nhiều hơn thì tốt rồi …”
Xuân Kiều: “… Cậu đúng là luật sư kì lạ nhất tôi từng gặp.”
Kiều Khả Nam gãi đầu: “Vậy sao?”
Xuân Kiều không trả lời, chỉ cười cười, đây là lần đầu tiên từ khi nhận vụ án của Xuân Kiều, hắn mới thấy chị cười.
Hắn nghĩ, mình hiểu vì sao Chí Minh nhất kiến chung tình với chị.
Đáng tiếc, hiện thực vô tình.
Xuân Kiều: “Tôi không hận, anh ta đã cho tôi một quãng thời gian rất đẹp, còn cho tôi đứa trẻ này, khiến cuộc hôn nhân của em gái tôi hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.”
Xuân Kiều rời đi, trong đầu Kiều Khả Nam vẫn còn vang lên câu chuyện Chí Minh và Xuân Kiều, tuy là BE, nhưng ít nhất vẫn để lại một sinh mệnh mới.
── và một gia đình hạnh phúc.
_Hết
Kỳ thực nói là dưỡng bệnh, nhưng nghỉ ngơi không nhiều, hoặc là ngồi đọc sách, viết đơn kiện, có thời gian rảnh thì giải đáp thắc mắc khách hàng.Lục Hành Chi rất không đồng ý: “Em có thể để mình nhàn rỗi không?”
Kiều Khả Nam tức giận: “Câu này em phải trả lại cho anh mới đúng.”
Lục Hành Chi: “Tình huống của hai ta khác nhau, anh đó là …”
Kiều Khả Nam: “Rồi rồi rồi, dạ dạ dạ.” Hắn bịt tai, sợ nghe Lục Hành Chi tụng điếu, người ta thích làm đại sự, để anh đi, let it go.
Lục Hành Chi bị nghẹn, chỉ có thể buồn bực.
Thứ hai, Lục Hành Chi đưa Kiều Khả Nam đi làm, dặn dò: “Trước khi tan việc nhớ gọi cho anh, cứ ngồi trong phòng làm việc, đừng ra bên ngoài…”
Kiều Khả Nam trấm trấm trấm, thiếu chút nữa cúi xuống kiểm tra mình có đeo điện thoại trẻ em không, nhưng vì tai nạn lần trước, hắn tạm thời không muốn tranh cãi với Lục Hành Chi, vì hắn thực sự sợ anh sẽ khóc … thực sự.
Lâm Triết Sênh thấy hắn đến: “Ai dô, rốt cuộc cũng khỏe rồi ha? Đến, để anh xem vết thương của chú nào …”
Gã nói xong, làm bộ muốn vén áo sơ mi của Kiều Khả Nam, đúng lúc Lục Hành Chi chuẩn bị rời đi, thì chứng kiến cảnh này. “Buông tay.”
Tiếng quát lạnh lùng, đáng sợ như Diêm Vương, Lâm Triết Sênh giật mình, ngẩng đầu lên, không hiểu mô tê gì: “A, Lục luật sư?”
Nhìn đại nhân trước mắt, gã ngơ ngẩn không phản ứng kịp, không nhận ra bàn tay tội ác của mình vẫn đang đặt trên eo Kiều Khả Nam, hai người đứng trước cửa trình diễn tư thế ôm ấp kì quái, Hứa Thương Khiên ở bên bất đắc dĩ thở dài, bước nhanh đến dựng Kiều Khả Nam ngay ngắn lại. “Mọi người là đồng nghiệp, chỉ là trêu chọc bình thường thôi.”
Lục Hành Chi nhướn mi, nhìn về phía Hứa Thương Khiên ── em trai Hứa Thương Ương, so với con dê mặt cười tâm không cười kia, Lục Hành Chi cảm thấy em gã thô kệch thẳng thắn hơn nhiều, rất có ấn tượng, chỉ có điều khuôn trán hai người trông khá giống nhau, anh rất khó có hảo cảm, mặc dù gã không ti tiện bằng anh trai gã, mà trông rất chính trực.
Nhưng Hứa Thương Khiên cũng chả cần anh thích, mặt khác, hắn cảm thấy gã này có chút phiền. Kiều Khả Nam không phải phụ nữ, mà dù có, cũng chẳng có ai quản thúc vợ mình như thế cả.
Nhưng dù gì cũng là chuyện của người ta, Kiều Khả Nam không chê anh ta, hắn cũng không muốn ngắt lời.
Sắc mặt Lục Hành Chi càng xấu, nhưng không đến mức to tiếng ở đây, mất thể diện. Chỉ là bốn người đàn ông ── hai người tây trang, hai người thường phục, một người còn trông hệt dân lưu manh đứng trước cửa cơ quan, khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Chưa kể, ma ma tổng quản – bông hồng duy nhất của văn phòng vừa theo đức lang quân xuất ngoại. Lâm Triết Sênh không ngừng kêu khổ, có khi người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là xã hội đen ấy chứ, sát khí đằng đằng.
Bỗng, một giọng nói già nua vang lên: “A, Kiều luật sư!”
Kiều Khả Nam nhìn lên, là ông cụ ngày trước bị kiện, vụ đó sau được quan tòa xét xử nhẹ tay, cân nhắc đến kinh tế của ông, nên phạt lao động công ích thay nộp phạt.
Nhìn tâm trạng của ông bây giờ khác hẳn, người sạch sẽ, còn vui vẻ hơn. Ông không thèm để ý ba gã đàn ông bên cạnh, chạy đến cầm tay Kiều Khả Nam: “Nghe cậu bị thương làm tôi rất lo sợ! Kiều luật sư, giờ tôi đã có việc! Pháp viện thuê tôi dọn dẹp … Cám ơn cậu, để hôm nay tôi mời cậu ăn chân giò.”
Kiều Khả Nam tươi cười, liên tục chúc mừng, Lục Hành Chi ở bên tỏ vẻ mặt “thảo nào”, lúc trước Kiều Khả Nam cứ hỏi anh có biết công việc nào còn trống không, việc nặng cũng được, anh mới đi hỏi mấy người quen, tầng tầng quan hệ nhờ đến nhờ đi, không ngờ là vì ông cụ này.
Kiều Khả Nam không nói hết cho ông, ông lão thì tưởng pháp viện muốn thuê lão, vốn chuyện này chỉ như một cái phất tay, không cần cám tạ nhiều.
Hắn nói: “Tôi vừa đi làm lại, còn rất nhiều việc, lần sau tôi sẽ đi.”
“Vậy nhất định nhé!”
Ông lão nói xong vui vẻ rời đi, tay ông không hề dơ bẩn, dù khuôn mặt đã nhuộm màu khắc khổ, nhưng đó vẫn là món quà tháng năm ban cho mình.
Lục Hành Chi nhìn theo, không nói lời nào.
Kiều Khả Nam thoạt nhìn có vẻ lười nhác, nói thẳng là lếch thếch, có lúc kêu cậu đi gom đồ, cậu có thể lê lết tận tám trăm ngày. Cuối cùng, để tránh ngứa mắt anh đành tự làm, cậu còn dám chỉ vào mũi anh cười ha ha: “Anh xem, em đã nói, anh đâu có chịu người khác làm, em thắng!”
Lâu lâu ngồi suy nghĩ, tại sao mình lại vừa ý cái đầu bò này, lúc nào cũng cần vụt roi, mới rục rịch bước đi … Nhưng ngẫm lại, cái gì mà việc nhỏ, cái gì mà việc lớn, là ai quyết định? Bản thân mình là cái gì? Có thân chủ nào nghe mình bị bệnh sẽ đặc biệt tới thăm, mời mình ăn một bát cháo giò heo? Nhưng có là gì, anh vẫn mong một việc, Kiều Khả Nam sẽ buông bỏ mọi điều, đến bên cạnh mình.
Anh không phủ nhận mình vị kỉ, nhưng ở phương diện khác, anh trước sau như một rất vững tin, Kiều Khả Nam là tài bảo đáng cất giữ.
Lục Hành Chi: “Vậy anh đi.”
Kiều Khả Nam: “Ừ.”
Hai người nhịn xuống cái “thiếu thiếu” của việc chào hỏi hàng ngày, nhưng ánh mắt cực kì âu yếm, ngọt như nhỏ mật, Hứa Thương Khiên thấy quá chói mắt, yên lặng xoay người vào phòng. Còn LâmTriết Sênh là dân FA kinh niên, không hiểu người ta đang tung hường, cực kì trì độn, Lục Hành Chi đi rồi, anh mới lân la hỏi: “Móa, Lục đại vương đưa cậu đi làm? Hai người là quan hệ thế nào? Bà con xa à?”
Kiều Khả Nam giơ bàn tay đeo nhẫn ra, Lâm Triết Sênh vội vàng nhắm mắt: “Má, đừng có hòng đánh trống lảng ông! Đi chết đi đi chết đi!”
Kiều Khả Nam hít một hơi: “Tay trái anh ấy đeo một cái khác.”
Lâm Triết Sênh: “Nà ní?”
Kiều Khả Nam: “Anh nói xem, quan hệ của bọn em là thế nào?”
Lâm Triết Sênh: “…”
Kiều Khả Nam trở về chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên hắn chủ động come out, không ngờ lại hài lòng như vậy, rất tự nhiên. Hứa Thương Khiên cầm trong tay hai tách cà phê, lướt qua Lâm Triết Sênh đang hóa đá: “Không sao đâu, cho anh ấy chút thời gian tiêu hóa.”
Kiều Khả Nam nhận một tách: “Cám ơn … huynh đệ.”
Hứa Thương Khiên cười.
Gã quay về chỗ ngồi, nói: “Đúng rồi, có một cô gái đến tìm anh, nói là đương sự lúc trước, số điện thoại ở kia, anh gọi lại đi.”
“Được.” Kiều Khả Nam lấy miếng giấy nhớ trên bảng tin xuống, dãy số bên trên rất quen thuộc, hắn lục lọi lại, là Xuân Kiều.
Xuân Kiều hẹn gặp Kiều Khả Nam, hắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Trang phục của chị vẫn như lần đầu gặp, gọn ngàng khí chất, nhưng Kiều Khả Nam để ý, chị đã bỏ giầy cao gót, mang giày bệt.
Kiều Khả Nam mời chị đến phòng tiếp khách nói chuyện.
Xuân Kiều: “Xin lỗi đã mang lại rắc rối cho cậu …”
Kiều Khả Nam: “Chị ly hôn thì đã ly hôn, đứa bé cũng … Vốn không liên quan đến chị. Đây là hành vi tự phát của anh ta, chị không cần xin lỗi hộ, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.”
Xuân Kiều im lặng, thật lâu sau, chị mới nói ra một câu oanh liệt: “Tôi không phá thai.”
Kiều Khả Nam: “Hả?”
Xuân Kiều: “Em gái và em rể của tôi đang đề nghị, muốn nhận nuôi đứa bé này, nhưng tôi không muốn dây dưa với anh ta, bèn nói dối đã phá thai.”
Một sai sót nhỏ, khiến Chí Minh sinh lòng oán hận, chạy đến tìm luật sư tính sổ, Kiều Khả Nam đáng thương vô tội, vốn nên oán giận Xuân Kiều, nhưng hắn lại thở phào: “Thật tốt quá …”
Xuân Kiều không hiểu gì.
Kiều Khả Nam cười he he: “Không có gì, đây mới là kết quả tốt nhất.”
Hắn không phản đối, càng không có quyền ngăn Xuân Kiều bỏ thai, một đứa trẻ không cha không mẹ sống trong xã hội có bao nhiêu khổ cực, hắn đã thấy rất nhiều. Nhưng chuyện liên quan đến sinh mệnh, ít nhiều có chút vướng mắc, hôm nay biết đứa trẻ còn cơ hội sinh ra, lại có mẹ và dì yêu thương chăm sóc, đây là kết quả không thể mỹ mãn hơn.
Mặc dù, vẫn còn chút tiếc nuối: “Nếu tôi để hai người trò chuyện nhiều hơn thì tốt rồi …”
Xuân Kiều: “… Cậu đúng là luật sư kì lạ nhất tôi từng gặp.”
Kiều Khả Nam gãi đầu: “Vậy sao?”
Xuân Kiều không trả lời, chỉ cười cười, đây là lần đầu tiên từ khi nhận vụ án của Xuân Kiều, hắn mới thấy chị cười.
Hắn nghĩ, mình hiểu vì sao Chí Minh nhất kiến chung tình với chị.
Đáng tiếc, hiện thực vô tình.
Xuân Kiều: “Tôi không hận, anh ta đã cho tôi một quãng thời gian rất đẹp, còn cho tôi đứa trẻ này, khiến cuộc hôn nhân của em gái tôi hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.”
Xuân Kiều rời đi, trong đầu Kiều Khả Nam vẫn còn vang lên câu chuyện Chí Minh và Xuân Kiều, tuy là BE, nhưng ít nhất vẫn để lại một sinh mệnh mới.
── và một gia đình hạnh phúc.
_Hết
Danh sách chương