Buổi tối, Lục Hành Chi về nhà, đã ngửi thấy mùi hành tây nồng nặc.
Anh thấy Kiều Khả Nam đang … ướt đẫm mồ hôi, đứng cạnh bếp xào hành tây, xào một lúc, hành tây chuyển sang màu vàng óng, cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm gì vậy?”
Kiều Khả Nam giật mình, nãy giờ mải tập trung, cho nên không nghe thấy tiếng anh bước vào. “Anh về rồi.”
Lục Hành Chi tiến lên, đầu tiên hôn cậu một cái: Đây là quy tắc bất thành văn của hai người trước khi ra cửa và sau khi về nhà, nguyên nhân … It’s funny. Có lần Lục Hành Chi cùng hắn xem chương trình talk show dành cho nữ giới, lông mày nhíu chặt: “Sao em lại thích xem cái này …”
Anh không nói hết câu, nhưng trăm phần trăm không phải khen ngợi.
Kiều Khả Nam không quan tâm, rồm rộp nhai bánh bích quy. “Để hiểu rõ tâm lý con người, mỗi lần nhận case vợ chồng, bọn họ đều nói một câu: “Anh không hiểu, giả sử bla bla bla ~ (Bổ sung: Giai điệu McDonald’s), đang có dịp sao lại không tranh thủ lấy kinh nghiệm chứ?”
Lục Hành Chi tạm thời chấp nhận lý do này.
Một người trong TV nói: “Giữa vợ chồng, có rất nhiều việc nhỏ ảnh hưởng đến chuyện vun đắp tình cảm, đừng bao giờ nghĩ về tay nhau rồi thì buông lỏng, giống tôi và chồng tôi, mỗi ngày ra khỏi cửa hôn một cái, về nhà hôn một cái, nói thực, chúng tôi rất hiếm khi cãi nhau vì mấy việc vặt …”
Chuẩn! Đó đúng là một vấn đề lớn. Kiều Khả Nam vừa nghe vừa ngáp, vừa rồi hắn còn giúp một đôi vợ chồng hòa giải một phen, chưa chết là rất hên đó, được không? Trong lòng hắn không ngừng phỉ nhổ, kết quả, vừa quay đầu lại liền thấy hai mắt Lục Hành Chi sáng trưng, vẻ mặt thụ giáo, hắn lập tức biết không ổn rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, anh xã bắt đầu nhiệt tình thực hiện, có bữa nửa đêm đang mơ màng, còn bị kéo qua hôn, Kiều Khả Nam thiếu chút nữa văng tục.
Nhưng nghĩ lại, anh đã rất cố gắng dùng mọi phương pháp, bù đắp khoảng thời gian không thể gặp nhau mỗi ngày của họ, hắn lại không cáu nổi.
Khi đó anh yêu sẽ trưng ra vẻ mặt … Khiến hắn nghĩ làm như vậy là đúng!
Hắn tiếp tục xào hành tây … bên bếp kia đặt một nồi súp loãng, cộng thêm chai rượu Brandy. Lục Hành Chi dò hỏi: “Súp hành tây kiểu Pháp đơn giản?”
“That’s Right.” Đây là món duy nhất Hoa Cúc Đen dạy hắn không dính tới cà chua, cách làm đơn giản, nhưng cần kiên nhẫn, xào từ từ, xào cẩn thận.
Hơn nữa, hành tây vừa chống ung thư vừa ngăn lão hóa, rất hợp với anh nhà.
Lục Hành Chi đứng nhìn một bên. Nhiều năm về trước, Kiều Khả Nam từng đứng trong ngôi nhà lạnh băng của anh luộc trứng … Chuyện cứ như đã cách một đời người.
Anh không muốn nhớ lại sai lầm quá khứ, rất sợ tất cả chỉ là ảo giác, nhịn không được vươn tay ôm cánh tay cậu.
Kiều Khả Nam hơi giật mình: “Sao thế?”
Lục Hành Chi: “… Tư thế sai.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, người già nhìu chuyện, kệ đi.
“Vậy sao mới đúng?”
Lục Hành Chi vốn chỉ nói bừa, anh tiến sát lên, vòng tay từ phía sau nắm bàn tay đang cầm xẻng gỗ của cậu. “Thế này.”
“…” Kiều Khả Nam: “Đâu khác gì?”
Lục Hành Chi cắn lỗ tai hắn: “Nấu ăn thì phải tập trung.”
Tiểu 0 Kiều Khả Nam rùng mình, tay cầm xẻng lung lay một chút.
Hắn nóng bừng mặt. Lục Hành Chi bị phản ứng của hắn hấp dẫn, không nhịn được cọ cọ: “Không phải trong tủ lạnh còn đồ ăn sao?”
Kiều Khả Nam: “Nấu riêng cho anh.”
“Uhm?” Lục Hành Chi nhấc mi.
Gáy tóc bị trêu chọc, Kiều Khả Nam cảm thấy hơi ngứa, vô thức né đi. Sượt tránh, để lộ phần cổ, Kiều Khả Nam bẩm sinh da trắng, từng dấu răng bị Lục Hành Chi cắn vẫn còn lưu dấu lờ mờ, giống hệt vết hôn không thể tan đi. Lục Hành Chi bị kích thích, cắn lên, Kiều Khả Nam tuy muốn trốn, không may phạm vi hoạt động quá nhỏ, chỉ có thể để mặc người cắn mút.
Kiều Khả Nam đang mặc áo lót màu trắng, quần đùi nam giới thường dùng và một chiếc tạp dề đơn giản. Lục Hành Chi ôm hông cậu, bắt chước động tác của cậu ngày trước, đặt cằm trên vai người thanh niên, nhìn cậu xao hành tây đến khi vàng xém, sau đó rót súp loãng vào quấy. Kiều Khả Nam nêm nếm, le lưỡi: “Hơi nhiều súp.”
Lục Hành Chi cũng nếm một ngụm. “Ừ, quả thực hơi nhiều.”
Anh xoay người, từ trong tủ lạnh lấy thêm vài củ hành tây.
Trong đầu Kiều Khả Nam bỗng nhiên vang lên giai điệu 《 Hành tây 》, hắn không kìm được hát: “Nếu như em nguyện ý từng lớp từng lớp từng lớp bóc mở trái tim anh~”
Lục Hành Chi: “?”
Bây giờ đổi lại Kiều Khả Nam tiến lên. “Không, chỉ là thấy … Anh rất giống hành tây.”
Lúc mới gặp chỉ nghĩ mãi là trợ lý tốt của anh, nhìn mọi người tranh đấu, nhưng không tham dự, sau đó đứng chung một sân, mới gần chút mắt đã cay xè, không cẩn thận còn làm mình chảy nước mắt, một tâm hồn bị bao bởi tầng tầng lớp vỏ, chắc chắn đều có bí mật, có khi còn không ngờ tới.
Ai biết, càng rang càng ngon, càng sao càng thơm.
Họ bỏ thêm hai củ hành tây và một lượng rượu Brandy, lần này liều lượng vừa đủ.
Kiều Khả Nam tất bật nửa ngày, chỉ nấu súp, không còn gì khác, Lục Hành Chi cắt lát bánh mì Pháp, bỏ vào lò nướng, kết quả, họ chỉ có thể nhờ bánh và súp vượt qua bữa tối. Rượu Brandy dư lại không nhiều, dứt khoát uống sạch, một bữa tối đơn giản, nhưng phu phu hai người vô cùng hài lòng, Lục Hành Chi lắc lắc ly rượu: “Hơi tiếc … còn thiếu món tráng miệng.”
Ánh mắt anh nóng bỏng, trông cực kì sắc tình, nhiệt độ cơ thể Kiều Khả Nam tăng vọt, nhất là chỗ cổ vừa bị cắn, nóng cháy.
Kiều Khả Nam không cưỡng lại nổi, mê muội tiến lên, anh liền ôm lấy cậu, đem rượu nớm vào miệng người kia. Mùi thơm của rượu Brandy hòa lẫn với mùi gỗ hạt dẻ trong miệng hai người, nhưng mà …
Kiều Khả Nam: “Thúi quá.”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam nâng ngón tay anh ngửi ngửi: “Hành tây, là hành tây.”
Lục Hành Chi phì cười, nhấn cậu lên bàn ăn vừa thu dọn. “Hành tây làm em chảy nước mắt đúng không?” Ở cùng Kiều Khả Nam bao lâu nay, những “Thuật ngữ” kì lạ của cậu, anh đã hiểu. “Anh công nhận, anh rất giống hành tây…”
Anh cúi người, cắn hầu kết của cậu thanh niên, con ngươi sáng loáng: “Còn làm em khóc to hơn.”
Kiều Khả Nam: “…”
※
Điểm kinh khủng nhất của Lục Hành Chi chính là, chỉ có anh không nói, không có không làm được, một khi đã chắc chắn, cam kết chiến đến cùng, làm đến chết, tuyệt không quay đầu.
“Bóc …” Tiếng nước ướt sũng vang lên, Kiều Khả Nam co quắp trên bàn cơm, cả người bị “Thường thức” triệt để, chỗ nào bị liếm cũng ẩm ướt, hai đầu v* phát sưng, bụng dưới dày đặc dấu cắn, đôi chân mất cảm giác tách rộng sang hai bên trái phải, người kia đang vùi giữa hai chân hắn, tiếng hút tục tĩu vang lên.
Hắn vừa bắn một lần, dương v*t vừa ngứa vừa tê, lúc cao trào còn khóc ông khóc bà cực kỳ thảm thiết, tinh dịch bắn trên bụng, Lục Hành Chi không liếm, để giành kích thích thị giác.
“Cục cưng, không được à?” Anh cười xấu xa, ngón tay moi móc trong hậu huyệt Kiều Khả Nam, nơi đó cũng đang ướt sũng, vách thịt co bóp phối hợp với ngón tay của anh, kéo ra một chút là có thể chiêm ngưỡng phần thịt hồng nhạt bên trong.
Anh giống như cù lét, dùng ngón tay quấy nhiễu vách hang, toàn thân Kiều Khả Nam co quắp, phía trong tê dại không chịu nổi, cảm giác kích thích mạnh mẽ, xoa dịu giác quan.
Hắn bám trên vai Lục Hành Chi, chầm chậm cọ mặt vào tai anh, ngón tay run rẩy cởi từng cúc áo của người kia, luồn vào trong vuốt ve, thậm chí còn nhéo đầu v* anh. “Anh ghét ăn cà rốt, đúng không?”
Lục Hành Chi: “?!”
Kiều Khả Nam cắn tai anh, thổi khí: “Còn cả rau thơm, rau cần, ớt xanh, cà, cà chua …” Y hệt đứa con nít ba tuổi.
Lục Hành Chi hiếm khi đỏ mặt, vội vàng buông người ra, lần thứ hai đặt cậu xuống dưới. “Ai nói cho em biết … Không, làm sao em biết được?”
Kiều Khả Nam cười hì hì, dùng ngón chân cạy móc thắt lưng của anh. “Tình cờ tìm thấy … Còn cái gì nữa?”
Lục Hành Chi không nói.
Kiều Khả Nam dở khóc dở cười, thực là … “Ông già như anh sao lại thích ở mấy lúc kì quái giả bộ đứng đắn.”
Lục Hành Chi cười tà mị, kéo thắt lưng, lột cả quần xì lẫn quần tây, dương v*t to lớn bật ra, cọ sát vào hạ thân của Kiều Khả Nam, đưa đẩy ngoài miệng huyệt. “Em nói anh giả vờ … Uhm?”
Kiều Khả Nam trợn trắng mắt, hắn cứng chỉ là tough, không phải hard, được không? “Oh my chuối. You are so hard. “
Hắn cố ý ngân dài giọng, kết hợp biểu cảm kinh ngạc, chọc Lục Hành Chi bật cười, bóp mũi hắn.
Anh nói: “Đừng hỏi.”
“…A.”
Kiều Khả Nam xoa mũi, không hỏi thì không hỏi, coi như đây là một cách giúp anh bảo vệ uy nghiêm (…Giề?), anh không thích, hắn sẽ không làm, chỉ là muốn biểu đạt: “Không thích, cần gì miễn cưỡng.” Hắn hôn anh. “Sau này anh không thích gì, em sẽ giúp anh ăn.”
“Em … Đứa nhóc này.” Lục Hành Chi bất đắc dĩ cong môi, em có chắc em không muốn anh cảm thấy mình càng tụt giá hơn không?
Đúng là anh không thích ăn rau, nhưng không đến mức ghét, lúc ở cô nhi viện đâu được kén ăn, sau đó thì coi như một cách … rèn luyện? Nếu ngày tận thế tới, anh chắc chắn phải tìm người này, vác theo cậu sống sót.
Không phải khoe mẽ, nhưng anh không thích chuyện “Không làm được”, mặt khác, anh còn phải làm tấm gương tốt, dạy bọn trẻ ở viện không được kén ăn, thì đầu tiên bản thân phải làm mẫu, bằng không khác gì tự vả.
Anh là thanh niên nghiêm túc, điều kiện tiên quyết là càng phải nghiêm khắc với mình.
… Chỉ riêng với cậu, thì anh sẵn lòng thả lỏng, tuân theo dục vọng bản thân, hưởng thụ giây phút được cậu cưng chiều.
Kiều Khả Nam nâng mặt anh: “Anh, cho dù thế nào, anh vẫn là người đàn ông em thần tượng nhất…”
Ánh mắt cậu tha thiết, khiến anh có thể tin mình chính là thần của cậu … Đúng là ánh mắt chết người mà, Lục Hành Chi không dám nghĩ nếu một ngày mình mất đi cậu thì sẽ thế nào, rất kinh khủng. Vào lúc này, anh lựa chọn chiếm lấy, cầm dương v*t của mình đâm vào huyệt khẩu của cậu, người kia khẽ rên một tiếng, di chuyển cái mông, cố sức cắn nuốt cây thịt của anh.
dương v*t đâm vào toàn bộ, ma xát tuyến tiền liệt, Kiều Khả Nam thét chói tai: “A a … Thật giỏi … Anh …”
Hắn mềm mại rên rỉ, tận lực thêm vào nịnh nọt, vừa đòi kẹp chặt hơn vừa đòi hôn môi anh, Lục Hành Chi chiều cậu, thúc vào thật chặt, anh đè cậu lên bàn ăn, Kiều Khả Nam giơ chân, tay bám vào mép bàn, nhón chân mặc cho anh va chạm.
dương v*t của hắn ở giữa hai người lắc lư, lỗ niệu đạo tràn dịch, trơn trượt thấm ướt bộ lông, Kiều Khả Nam thở a ha: “Rơi … rơi xuống mất.”
Hai mắt Lục Hành Chi sáng ngời, túm cái tạp dề đang vắt trên ghế, che đi phần thân trần trụi của hắn … Một giây sau đã đổi thành ý vị khác.
“…” Kiều Khả Nam: “Có phải anh chờ cái này rất lâu rồi không?”
Lục Hành Chi không đáp, nhanh nhẹn buộc dây tạp dề quanh mông cậu, kết thúc bằng một nút nơ bướm xinh đẹp.
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn nghi ngờ mình phải đổi tư thế khác.
Quả nhiên, Lục Hành chi cắn lỗ tai hắn: “Cục cưng, xoay lại đi.”
Anh rút dương v*t ra, gân guốc bên trên đập bừng bừng, đây là dấu hiệu sắp bắn tinh, Kiều Khả Nam xoay người lại, tay vịn bàn ăn, cái mông nhếch cao.
Hắn uốn lưng thành một độ cong xinh đẹp, phía dưới chiếc nơ bướm đáng yêu là gò mông rắn chắc, Kiều Khả Nam TRX[1] thành công, mặc dù không luyện được tám múi cơ bụng cường tráng, nhưng cái mông còn chặt hơn trước, Lục Hành Chi cắm vào, có chút không nỡ rút ra.
Lục Hành Chi: “Cục cưng, thả lỏng …”
Kiều Khả Nam lầm bầm, lắc lắc mông: “Xin em đi.”
Lục Hành Chi buồn cười, hôn gương mặt đỏ bừng của hắn. “Xin em.”
Chuyện này thực sự xin được … Đủ đùa giỡn. Rõ ràng cũng có khí thế, công phá thành lũy của anh, không biết thường ngày còn giả bộ cái gì. Kiều Khả Nam thả lỏng cơ vòng, mặc cho anh đâm rút, mỗi lần thúc là chạm vào tuyến tiền liệt, phần dịch rỉ ra dính trên tạp dề, lưu lại vệt dài trong suốt.
Kiều Khả Nam rên a a, dây vai lắc lư trượt xuống, vai trần mê người, Lục Hành Chi cúi đầu cắn, mút cổ của cậu, luồn tay lục lọi bên hông, vuốt ve đầu v* sưng cứng. Kiều Khả Nam rên chệnh nhịp, hắn níu chặt quần áo, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“A ư … Không muốn … Nhào nặn …” Trải qua bao nhiêu lần “Huấn luyện”, đầu v* của hắn đã nhạy cảm không thua dương v*t, nhéo một cái có thể đau thắt bụng, rối rắm tùm lum.
Thân dưới của hắn tích tụ nhiệt độ nóng rẫy, khi người kia ma sát tuyến tiền liệt, dương v*t nảy lên, phun ra tinh dịch, cả người xụi lơ trong lòng Lục Hành Chi.
“A!” Lần này dương v*t của anh cắm vào càng sâu, cảm giác đè ép làm lỗ liệu đạo ngứa ngáy, có thể cảm nhận phần gốc rễ còn lưu lại dư tinh chưa bắn.
Hắn nhéo cánh tay anh, nhẫn nại không đụng vào chít chít, hắn biết người kia có thể cho hắn sung sướng tiêu hồn thực cốt, chỉ cần nhớ lại … “Anh … Xin anh …”
Hắn rưng rưng nước mắt, ngoái đầu nhìn anh, dáng vẻ bị xâm phạm chiến thắng tất cả mỹ thực trong thiên hạ, Lục Hành Chi rất hưởng thụ, phần hông dùng sức, đâm vào càng sâu, nghiền ép tuyến thể. Toàn thân Kiều Khả Nam run rẩy, chi dưới tê dại, tuy không bắn nhưng vẫn lên đỉnh lần thứ hai.
Hắn: “Chưa đủ … vẫn chưa đủ …”
” … Ừ.” Lục Hành Chi vây quanh hắn, càng va chạm kích thích hơn.
“A! A! A…” Kiều Khả Nam khóc tu tu, hạ thể dâng lên khoái cảm vui sướng, rung động dây thần kinh, tinh dịch cùng lúc phun tung tóe trên tạp dề, đường ruột co rút, không lâu sau cảm nhận trong bụng nóng bỏng, tiếng thở dốc của anh bên tai, phả ra hơi nóng.
Kiều Khả Nam quay đầu, hôn anh.
Hai người môi lưỡi quấn quít, Lục Hành Chi từ từ rút ta, kéo theo dịch lỏng, Kiều Khả Nam hít mũi: “Em khóc mệt quá.”
Ừm, Lục Hành Chi rất hài lòng.
Kiều Khả Nam: “Cho nên anh rửa chén đi.”
Hử?
Kiều Khả Nam ngáp một cái, vịn bàn đứng lên, tập tễnh về phòng, tinh dịch Lục Hành Chi bắn trong người hắn đang còn chảy ra, Kiều Khả Nam cởi tạp dề lau tạm, ném cho anh. “À quên, nhớ giặt luôn tạp dề.”
Lục Hành Chi ngậm miệng. Cái vị vợ (chồng) lâu năm của mình chính là: Trong lúc sung sướng thì gọi anh yêu ơi ông xã ơi, sướng xong rồi thì phủi mông đi, vung chym vô tình.
Anh phải tự thân thu dọn chiến trường, tạm biệt nhà bếp, trận đại chiến vừa nãy gây ra một đống lộn xộn, không khỏi nghẹn ứ, nước mắt chảy trong tim.
Anh nghĩ, đêm nay làm súp hành tây đơn giản, không thể bỏ sót tiếng kêu gào thảm thiết của hành tây.
__Hết phiên ngoại__
[1] TRX là phương pháp tập luyện bằng sợi dây kháng lực thay cho cho máy móc hoặc tạ, đây là phương pháp mang tính đột phá sử dụng trọng lượng cơ thể và trọng lực của người tập khi được nâng trên sợi dây treo kháng lực.
Anh thấy Kiều Khả Nam đang … ướt đẫm mồ hôi, đứng cạnh bếp xào hành tây, xào một lúc, hành tây chuyển sang màu vàng óng, cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm gì vậy?”
Kiều Khả Nam giật mình, nãy giờ mải tập trung, cho nên không nghe thấy tiếng anh bước vào. “Anh về rồi.”
Lục Hành Chi tiến lên, đầu tiên hôn cậu một cái: Đây là quy tắc bất thành văn của hai người trước khi ra cửa và sau khi về nhà, nguyên nhân … It’s funny. Có lần Lục Hành Chi cùng hắn xem chương trình talk show dành cho nữ giới, lông mày nhíu chặt: “Sao em lại thích xem cái này …”
Anh không nói hết câu, nhưng trăm phần trăm không phải khen ngợi.
Kiều Khả Nam không quan tâm, rồm rộp nhai bánh bích quy. “Để hiểu rõ tâm lý con người, mỗi lần nhận case vợ chồng, bọn họ đều nói một câu: “Anh không hiểu, giả sử bla bla bla ~ (Bổ sung: Giai điệu McDonald’s), đang có dịp sao lại không tranh thủ lấy kinh nghiệm chứ?”
Lục Hành Chi tạm thời chấp nhận lý do này.
Một người trong TV nói: “Giữa vợ chồng, có rất nhiều việc nhỏ ảnh hưởng đến chuyện vun đắp tình cảm, đừng bao giờ nghĩ về tay nhau rồi thì buông lỏng, giống tôi và chồng tôi, mỗi ngày ra khỏi cửa hôn một cái, về nhà hôn một cái, nói thực, chúng tôi rất hiếm khi cãi nhau vì mấy việc vặt …”
Chuẩn! Đó đúng là một vấn đề lớn. Kiều Khả Nam vừa nghe vừa ngáp, vừa rồi hắn còn giúp một đôi vợ chồng hòa giải một phen, chưa chết là rất hên đó, được không? Trong lòng hắn không ngừng phỉ nhổ, kết quả, vừa quay đầu lại liền thấy hai mắt Lục Hành Chi sáng trưng, vẻ mặt thụ giáo, hắn lập tức biết không ổn rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, anh xã bắt đầu nhiệt tình thực hiện, có bữa nửa đêm đang mơ màng, còn bị kéo qua hôn, Kiều Khả Nam thiếu chút nữa văng tục.
Nhưng nghĩ lại, anh đã rất cố gắng dùng mọi phương pháp, bù đắp khoảng thời gian không thể gặp nhau mỗi ngày của họ, hắn lại không cáu nổi.
Khi đó anh yêu sẽ trưng ra vẻ mặt … Khiến hắn nghĩ làm như vậy là đúng!
Hắn tiếp tục xào hành tây … bên bếp kia đặt một nồi súp loãng, cộng thêm chai rượu Brandy. Lục Hành Chi dò hỏi: “Súp hành tây kiểu Pháp đơn giản?”
“That’s Right.” Đây là món duy nhất Hoa Cúc Đen dạy hắn không dính tới cà chua, cách làm đơn giản, nhưng cần kiên nhẫn, xào từ từ, xào cẩn thận.
Hơn nữa, hành tây vừa chống ung thư vừa ngăn lão hóa, rất hợp với anh nhà.
Lục Hành Chi đứng nhìn một bên. Nhiều năm về trước, Kiều Khả Nam từng đứng trong ngôi nhà lạnh băng của anh luộc trứng … Chuyện cứ như đã cách một đời người.
Anh không muốn nhớ lại sai lầm quá khứ, rất sợ tất cả chỉ là ảo giác, nhịn không được vươn tay ôm cánh tay cậu.
Kiều Khả Nam hơi giật mình: “Sao thế?”
Lục Hành Chi: “… Tư thế sai.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, người già nhìu chuyện, kệ đi.
“Vậy sao mới đúng?”
Lục Hành Chi vốn chỉ nói bừa, anh tiến sát lên, vòng tay từ phía sau nắm bàn tay đang cầm xẻng gỗ của cậu. “Thế này.”
“…” Kiều Khả Nam: “Đâu khác gì?”
Lục Hành Chi cắn lỗ tai hắn: “Nấu ăn thì phải tập trung.”
Tiểu 0 Kiều Khả Nam rùng mình, tay cầm xẻng lung lay một chút.
Hắn nóng bừng mặt. Lục Hành Chi bị phản ứng của hắn hấp dẫn, không nhịn được cọ cọ: “Không phải trong tủ lạnh còn đồ ăn sao?”
Kiều Khả Nam: “Nấu riêng cho anh.”
“Uhm?” Lục Hành Chi nhấc mi.
Gáy tóc bị trêu chọc, Kiều Khả Nam cảm thấy hơi ngứa, vô thức né đi. Sượt tránh, để lộ phần cổ, Kiều Khả Nam bẩm sinh da trắng, từng dấu răng bị Lục Hành Chi cắn vẫn còn lưu dấu lờ mờ, giống hệt vết hôn không thể tan đi. Lục Hành Chi bị kích thích, cắn lên, Kiều Khả Nam tuy muốn trốn, không may phạm vi hoạt động quá nhỏ, chỉ có thể để mặc người cắn mút.
Kiều Khả Nam đang mặc áo lót màu trắng, quần đùi nam giới thường dùng và một chiếc tạp dề đơn giản. Lục Hành Chi ôm hông cậu, bắt chước động tác của cậu ngày trước, đặt cằm trên vai người thanh niên, nhìn cậu xao hành tây đến khi vàng xém, sau đó rót súp loãng vào quấy. Kiều Khả Nam nêm nếm, le lưỡi: “Hơi nhiều súp.”
Lục Hành Chi cũng nếm một ngụm. “Ừ, quả thực hơi nhiều.”
Anh xoay người, từ trong tủ lạnh lấy thêm vài củ hành tây.
Trong đầu Kiều Khả Nam bỗng nhiên vang lên giai điệu 《 Hành tây 》, hắn không kìm được hát: “Nếu như em nguyện ý từng lớp từng lớp từng lớp bóc mở trái tim anh~”
Lục Hành Chi: “?”
Bây giờ đổi lại Kiều Khả Nam tiến lên. “Không, chỉ là thấy … Anh rất giống hành tây.”
Lúc mới gặp chỉ nghĩ mãi là trợ lý tốt của anh, nhìn mọi người tranh đấu, nhưng không tham dự, sau đó đứng chung một sân, mới gần chút mắt đã cay xè, không cẩn thận còn làm mình chảy nước mắt, một tâm hồn bị bao bởi tầng tầng lớp vỏ, chắc chắn đều có bí mật, có khi còn không ngờ tới.
Ai biết, càng rang càng ngon, càng sao càng thơm.
Họ bỏ thêm hai củ hành tây và một lượng rượu Brandy, lần này liều lượng vừa đủ.
Kiều Khả Nam tất bật nửa ngày, chỉ nấu súp, không còn gì khác, Lục Hành Chi cắt lát bánh mì Pháp, bỏ vào lò nướng, kết quả, họ chỉ có thể nhờ bánh và súp vượt qua bữa tối. Rượu Brandy dư lại không nhiều, dứt khoát uống sạch, một bữa tối đơn giản, nhưng phu phu hai người vô cùng hài lòng, Lục Hành Chi lắc lắc ly rượu: “Hơi tiếc … còn thiếu món tráng miệng.”
Ánh mắt anh nóng bỏng, trông cực kì sắc tình, nhiệt độ cơ thể Kiều Khả Nam tăng vọt, nhất là chỗ cổ vừa bị cắn, nóng cháy.
Kiều Khả Nam không cưỡng lại nổi, mê muội tiến lên, anh liền ôm lấy cậu, đem rượu nớm vào miệng người kia. Mùi thơm của rượu Brandy hòa lẫn với mùi gỗ hạt dẻ trong miệng hai người, nhưng mà …
Kiều Khả Nam: “Thúi quá.”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam nâng ngón tay anh ngửi ngửi: “Hành tây, là hành tây.”
Lục Hành Chi phì cười, nhấn cậu lên bàn ăn vừa thu dọn. “Hành tây làm em chảy nước mắt đúng không?” Ở cùng Kiều Khả Nam bao lâu nay, những “Thuật ngữ” kì lạ của cậu, anh đã hiểu. “Anh công nhận, anh rất giống hành tây…”
Anh cúi người, cắn hầu kết của cậu thanh niên, con ngươi sáng loáng: “Còn làm em khóc to hơn.”
Kiều Khả Nam: “…”
※
Điểm kinh khủng nhất của Lục Hành Chi chính là, chỉ có anh không nói, không có không làm được, một khi đã chắc chắn, cam kết chiến đến cùng, làm đến chết, tuyệt không quay đầu.
“Bóc …” Tiếng nước ướt sũng vang lên, Kiều Khả Nam co quắp trên bàn cơm, cả người bị “Thường thức” triệt để, chỗ nào bị liếm cũng ẩm ướt, hai đầu v* phát sưng, bụng dưới dày đặc dấu cắn, đôi chân mất cảm giác tách rộng sang hai bên trái phải, người kia đang vùi giữa hai chân hắn, tiếng hút tục tĩu vang lên.
Hắn vừa bắn một lần, dương v*t vừa ngứa vừa tê, lúc cao trào còn khóc ông khóc bà cực kỳ thảm thiết, tinh dịch bắn trên bụng, Lục Hành Chi không liếm, để giành kích thích thị giác.
“Cục cưng, không được à?” Anh cười xấu xa, ngón tay moi móc trong hậu huyệt Kiều Khả Nam, nơi đó cũng đang ướt sũng, vách thịt co bóp phối hợp với ngón tay của anh, kéo ra một chút là có thể chiêm ngưỡng phần thịt hồng nhạt bên trong.
Anh giống như cù lét, dùng ngón tay quấy nhiễu vách hang, toàn thân Kiều Khả Nam co quắp, phía trong tê dại không chịu nổi, cảm giác kích thích mạnh mẽ, xoa dịu giác quan.
Hắn bám trên vai Lục Hành Chi, chầm chậm cọ mặt vào tai anh, ngón tay run rẩy cởi từng cúc áo của người kia, luồn vào trong vuốt ve, thậm chí còn nhéo đầu v* anh. “Anh ghét ăn cà rốt, đúng không?”
Lục Hành Chi: “?!”
Kiều Khả Nam cắn tai anh, thổi khí: “Còn cả rau thơm, rau cần, ớt xanh, cà, cà chua …” Y hệt đứa con nít ba tuổi.
Lục Hành Chi hiếm khi đỏ mặt, vội vàng buông người ra, lần thứ hai đặt cậu xuống dưới. “Ai nói cho em biết … Không, làm sao em biết được?”
Kiều Khả Nam cười hì hì, dùng ngón chân cạy móc thắt lưng của anh. “Tình cờ tìm thấy … Còn cái gì nữa?”
Lục Hành Chi không nói.
Kiều Khả Nam dở khóc dở cười, thực là … “Ông già như anh sao lại thích ở mấy lúc kì quái giả bộ đứng đắn.”
Lục Hành Chi cười tà mị, kéo thắt lưng, lột cả quần xì lẫn quần tây, dương v*t to lớn bật ra, cọ sát vào hạ thân của Kiều Khả Nam, đưa đẩy ngoài miệng huyệt. “Em nói anh giả vờ … Uhm?”
Kiều Khả Nam trợn trắng mắt, hắn cứng chỉ là tough, không phải hard, được không? “Oh my chuối. You are so hard. “
Hắn cố ý ngân dài giọng, kết hợp biểu cảm kinh ngạc, chọc Lục Hành Chi bật cười, bóp mũi hắn.
Anh nói: “Đừng hỏi.”
“…A.”
Kiều Khả Nam xoa mũi, không hỏi thì không hỏi, coi như đây là một cách giúp anh bảo vệ uy nghiêm (…Giề?), anh không thích, hắn sẽ không làm, chỉ là muốn biểu đạt: “Không thích, cần gì miễn cưỡng.” Hắn hôn anh. “Sau này anh không thích gì, em sẽ giúp anh ăn.”
“Em … Đứa nhóc này.” Lục Hành Chi bất đắc dĩ cong môi, em có chắc em không muốn anh cảm thấy mình càng tụt giá hơn không?
Đúng là anh không thích ăn rau, nhưng không đến mức ghét, lúc ở cô nhi viện đâu được kén ăn, sau đó thì coi như một cách … rèn luyện? Nếu ngày tận thế tới, anh chắc chắn phải tìm người này, vác theo cậu sống sót.
Không phải khoe mẽ, nhưng anh không thích chuyện “Không làm được”, mặt khác, anh còn phải làm tấm gương tốt, dạy bọn trẻ ở viện không được kén ăn, thì đầu tiên bản thân phải làm mẫu, bằng không khác gì tự vả.
Anh là thanh niên nghiêm túc, điều kiện tiên quyết là càng phải nghiêm khắc với mình.
… Chỉ riêng với cậu, thì anh sẵn lòng thả lỏng, tuân theo dục vọng bản thân, hưởng thụ giây phút được cậu cưng chiều.
Kiều Khả Nam nâng mặt anh: “Anh, cho dù thế nào, anh vẫn là người đàn ông em thần tượng nhất…”
Ánh mắt cậu tha thiết, khiến anh có thể tin mình chính là thần của cậu … Đúng là ánh mắt chết người mà, Lục Hành Chi không dám nghĩ nếu một ngày mình mất đi cậu thì sẽ thế nào, rất kinh khủng. Vào lúc này, anh lựa chọn chiếm lấy, cầm dương v*t của mình đâm vào huyệt khẩu của cậu, người kia khẽ rên một tiếng, di chuyển cái mông, cố sức cắn nuốt cây thịt của anh.
dương v*t đâm vào toàn bộ, ma xát tuyến tiền liệt, Kiều Khả Nam thét chói tai: “A a … Thật giỏi … Anh …”
Hắn mềm mại rên rỉ, tận lực thêm vào nịnh nọt, vừa đòi kẹp chặt hơn vừa đòi hôn môi anh, Lục Hành Chi chiều cậu, thúc vào thật chặt, anh đè cậu lên bàn ăn, Kiều Khả Nam giơ chân, tay bám vào mép bàn, nhón chân mặc cho anh va chạm.
dương v*t của hắn ở giữa hai người lắc lư, lỗ niệu đạo tràn dịch, trơn trượt thấm ướt bộ lông, Kiều Khả Nam thở a ha: “Rơi … rơi xuống mất.”
Hai mắt Lục Hành Chi sáng ngời, túm cái tạp dề đang vắt trên ghế, che đi phần thân trần trụi của hắn … Một giây sau đã đổi thành ý vị khác.
“…” Kiều Khả Nam: “Có phải anh chờ cái này rất lâu rồi không?”
Lục Hành Chi không đáp, nhanh nhẹn buộc dây tạp dề quanh mông cậu, kết thúc bằng một nút nơ bướm xinh đẹp.
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn nghi ngờ mình phải đổi tư thế khác.
Quả nhiên, Lục Hành chi cắn lỗ tai hắn: “Cục cưng, xoay lại đi.”
Anh rút dương v*t ra, gân guốc bên trên đập bừng bừng, đây là dấu hiệu sắp bắn tinh, Kiều Khả Nam xoay người lại, tay vịn bàn ăn, cái mông nhếch cao.
Hắn uốn lưng thành một độ cong xinh đẹp, phía dưới chiếc nơ bướm đáng yêu là gò mông rắn chắc, Kiều Khả Nam TRX[1] thành công, mặc dù không luyện được tám múi cơ bụng cường tráng, nhưng cái mông còn chặt hơn trước, Lục Hành Chi cắm vào, có chút không nỡ rút ra.
Lục Hành Chi: “Cục cưng, thả lỏng …”
Kiều Khả Nam lầm bầm, lắc lắc mông: “Xin em đi.”
Lục Hành Chi buồn cười, hôn gương mặt đỏ bừng của hắn. “Xin em.”
Chuyện này thực sự xin được … Đủ đùa giỡn. Rõ ràng cũng có khí thế, công phá thành lũy của anh, không biết thường ngày còn giả bộ cái gì. Kiều Khả Nam thả lỏng cơ vòng, mặc cho anh đâm rút, mỗi lần thúc là chạm vào tuyến tiền liệt, phần dịch rỉ ra dính trên tạp dề, lưu lại vệt dài trong suốt.
Kiều Khả Nam rên a a, dây vai lắc lư trượt xuống, vai trần mê người, Lục Hành Chi cúi đầu cắn, mút cổ của cậu, luồn tay lục lọi bên hông, vuốt ve đầu v* sưng cứng. Kiều Khả Nam rên chệnh nhịp, hắn níu chặt quần áo, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“A ư … Không muốn … Nhào nặn …” Trải qua bao nhiêu lần “Huấn luyện”, đầu v* của hắn đã nhạy cảm không thua dương v*t, nhéo một cái có thể đau thắt bụng, rối rắm tùm lum.
Thân dưới của hắn tích tụ nhiệt độ nóng rẫy, khi người kia ma sát tuyến tiền liệt, dương v*t nảy lên, phun ra tinh dịch, cả người xụi lơ trong lòng Lục Hành Chi.
“A!” Lần này dương v*t của anh cắm vào càng sâu, cảm giác đè ép làm lỗ liệu đạo ngứa ngáy, có thể cảm nhận phần gốc rễ còn lưu lại dư tinh chưa bắn.
Hắn nhéo cánh tay anh, nhẫn nại không đụng vào chít chít, hắn biết người kia có thể cho hắn sung sướng tiêu hồn thực cốt, chỉ cần nhớ lại … “Anh … Xin anh …”
Hắn rưng rưng nước mắt, ngoái đầu nhìn anh, dáng vẻ bị xâm phạm chiến thắng tất cả mỹ thực trong thiên hạ, Lục Hành Chi rất hưởng thụ, phần hông dùng sức, đâm vào càng sâu, nghiền ép tuyến thể. Toàn thân Kiều Khả Nam run rẩy, chi dưới tê dại, tuy không bắn nhưng vẫn lên đỉnh lần thứ hai.
Hắn: “Chưa đủ … vẫn chưa đủ …”
” … Ừ.” Lục Hành Chi vây quanh hắn, càng va chạm kích thích hơn.
“A! A! A…” Kiều Khả Nam khóc tu tu, hạ thể dâng lên khoái cảm vui sướng, rung động dây thần kinh, tinh dịch cùng lúc phun tung tóe trên tạp dề, đường ruột co rút, không lâu sau cảm nhận trong bụng nóng bỏng, tiếng thở dốc của anh bên tai, phả ra hơi nóng.
Kiều Khả Nam quay đầu, hôn anh.
Hai người môi lưỡi quấn quít, Lục Hành Chi từ từ rút ta, kéo theo dịch lỏng, Kiều Khả Nam hít mũi: “Em khóc mệt quá.”
Ừm, Lục Hành Chi rất hài lòng.
Kiều Khả Nam: “Cho nên anh rửa chén đi.”
Hử?
Kiều Khả Nam ngáp một cái, vịn bàn đứng lên, tập tễnh về phòng, tinh dịch Lục Hành Chi bắn trong người hắn đang còn chảy ra, Kiều Khả Nam cởi tạp dề lau tạm, ném cho anh. “À quên, nhớ giặt luôn tạp dề.”
Lục Hành Chi ngậm miệng. Cái vị vợ (chồng) lâu năm của mình chính là: Trong lúc sung sướng thì gọi anh yêu ơi ông xã ơi, sướng xong rồi thì phủi mông đi, vung chym vô tình.
Anh phải tự thân thu dọn chiến trường, tạm biệt nhà bếp, trận đại chiến vừa nãy gây ra một đống lộn xộn, không khỏi nghẹn ứ, nước mắt chảy trong tim.
Anh nghĩ, đêm nay làm súp hành tây đơn giản, không thể bỏ sót tiếng kêu gào thảm thiết của hành tây.
__Hết phiên ngoại__
[1] TRX là phương pháp tập luyện bằng sợi dây kháng lực thay cho cho máy móc hoặc tạ, đây là phương pháp mang tính đột phá sử dụng trọng lượng cơ thể và trọng lực của người tập khi được nâng trên sợi dây treo kháng lực.
Danh sách chương