“Hey! Tôi lại đến rồi.”
Ở nhà giam, Kiều Khả Nam lần thứ hai gặp mặt “Nữ thần báo thù”.
Joanna cười lạnh: “Dù anh có tới bao nhiêu lần thì kết quả cũng vậy.” Cô không ngốc, còn là người từng trải, dựa vào lời nói và việc làm của Kiều Khả Nam, cô đã sớm biết hắn muốn thuyết phục mình từ bỏ việc tử hình.
Kiều Khả Nam khựng một chút, tay áo xắn lên, bắp thịt trên cánh tay sạm đen hơn chỗ khác. Hắn bâng quơ: “Nắng ở Đài Đông kinh khủng thật.”
Joanna rùng mình, vẻ ngoài lạnh lùng nứt gãy: “Anh đã làm gì?”
Kiều Khả Nam: “Chẳng gì cả, đi gặp một đứa trẻ … Đừng kích động, tôi không nói tôi là ai, còn khéo nữa là, cô bé lại ở trong cô nhi viện của chúng tôi.”
Joanna: “Cái gì?”
Kiều Khả Nam: “Cô nhi viện phía Nam, đó là nơi cô nhờ người thân đưa con gái đến đúng không? Nơi đó là sản nghiệp của anh … bạn thân của tôi. Cô bé rất đáng yêu, không khóc không ầm ĩ, thích nghe chuyện thần thoại Hy Lạp. Cô bé nói mẹ có chuyện quan trọng, nên mới tạm gửi mình ở đây … Nữ thần báo thù à, cô thật ích kỷ.”
Joanna không lên tiếng.
“Đây là nhật ký của cô bé, nói là viết cho cô.” Kiều Khả Nam giao cho giám ngục kiểm tra, xác nhận không chứa vật nguy hiểm.
Cuốn nhật ký đặt trước mặt Joanna, cô không nói lời nào.
Kiều Khả Nam không nhúc nhích, nhìn đôi mắt luôn âm u không có sự sống của cô lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng muốn sống.
Kiều Khả Nam: “Hiện nay, người đang chăm sóc bé là một cặp ông bà sống ở Đài Đông … Hai người rất tốt, nhưng đã lớn tuổi, sớm hay muộn cũng đi. Đến lúc đó con gái cô sẽ lại một mình, cô bé đã mất cha, cô còn muốn nó mất luôn mẹ? “Câm mồm!” Joanna đập bàn rống giận, giám ngục đứng bên sợ hãi, phân vân không biết có nên khống chế đối tượng hay không. “Tôi đã giết người! Tôi phải bị xử tử! Nếu giết người mà không xử tử, xã hội này có còn công lý nữa không?”
Kiều Khả Nam: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”
Joanna không đáp.
Kiều Khả Nam than thở: “Cô xem, tôi khổ sở chạy đến Đài Đông, hơn nữa còn có công chăm sóc con cô một thời gian … Tôi hy vọng cô sẽ trả lời.”
Joanna xẹp xuống như một quả bóng cao su: “Là gì?”
Kiều Khả Nam: “Có phải … Cô đã từng thực sự cố gắng, muốn tha thứ cho hung thủ rồi đúng không?”
Joanna: “…”
Kiều Khả Nam: “Tôi tra trên Wiki. Trong thần thoại Hy Lạp, Erinyes được thần Athena cảm hóa, thay đổi hình tượng, trở thành người bảo vệ phồn vinh, được tôn xưng làm nữ thần công lý. Cô dạy bảo con gái rất tốt, cô bé rất lương thiện, ở cô nhi viện thường xuyên xung phong giúp đỡ người khác, tôi ấn tượng nhất một lần, cô bé nói: “Cháu đánh người khác, tay cháu sẽ đau, như thế có gì tốt?”. Tôi chắc chắn, một người có thể dạy dỗ con gái như vậy chỉ đang bị thù hằn che mắt. Con trẻ tâm sáng như gương, nếu cô có chút lệch lạc, con bé sẽ cảm nhận được.”
(Erinyes là những nữ thần trả thù. Trong thần thoại Hy Lạp, họ được miêu tả là sẽ trừng phạt bất cứ ai nếu như người đó đưa ra lời thề gian dối)
Cô có thể từ từ đọc nhật kí của con bé … Yên tâm, tôi chưa đọc. Cô bé viết một tấm thiệp tặng tôi, cũng tặng cho tất cả mọi người. Đúng là một thiên thần nhỏ. Lục … ờm, người sở hữu cô nhi viện, tính tình anh ta rất cổ quái, thế mà cũng thích cô bé. Cho nên mới đặc biệt ấn tượng, tra được một đống tư liệu cho hắn.
Joanna vẫn im lặng, nhưng nhìn kỹ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, phòng tuyến bị phá vỡ. Cô nghẹn ngào: “Tôi cố gắng … Tôi thực sự, đã cố gắng …”
Đêm đó, chồng cô không về.
Tuy Đài Loan đã quy định số giờ làm việc, nhưng vì gia tăng hiệu suất, mọi người thường phải tăng ca, có khi cả đêm không về là chuyện bình thường. Có thể chồng cô bận họp chưa kịp nhắn tin, nhưng mà cô muốn chia sẻ tin vui với anh, bèn chủ động gọi điện. Thế nhưng, người bắt máy lại là một người đàn ông xa lạ.
Cô tưởng đó là đồng nghiệp của chồng mình, bèn hỏi: Chồng tôi đang ở đâu?
Phía bên kia rất ầm ĩ, có người hét mọi người bình tĩnh, tiếng hét, tiếng kêu rối loạn, người lạ mặt dường như đang di chuyển, xung quanh cuối cùng im lặng, anh ta trầm mặc một hồi, sau đó cứng ngắc hỏi: “Xin hỏi, chị có phải vợ của số máy này không?”
“Phải.” Số điện thoại trong máy là cô tự lưu, tên rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Bà xã”. Anh luôn nhì nhèo đổi thành “Bảo bối”, cô không đồng ý.
Đối phương thở dài, cuối cùng nói: “Tôi là cảnh sát, xin chị hãy nén bi thương, chồng của chị … đã qua đời.”
Kiều Khả Nam: “Nghe nói, anh ấy vì bảo vệ một học sinh trung học, mới bị đâm.”
Joanna cười khổ: “Anh ấy là thế, luôn làm việc với cái đầu ngốc nghếch. Anh ấy rất thích phim siêu anh hùng, trong phòng treo một đống áp-phích … Bình thường rất tiết kiệm, trừ khi vì tôi, nếu không sẽ chẳng bao giờ mua sắm. Ngày đó, … có lẽ muốn làm lành với tôi, anh mới đến trung tâm chọn quà.”
Nào ngờ, chẳng bao giờ quay lại.
Đó là một chiếc khăn lụa, dính đầy máu, mùi tanh nồng nặc, cô phải dùng rất nhiều công sức mới giặt sạch. Hoa văn bên trên … là loại hoa cô yêu thích nhất.
“Vụ án cắt yết cầu trước cửa hàng” làm rúng động toàn bộ Đài Loan. Trung tâm thương mại tự nguyện bồi thường, điều kiện tiên quyết là không truy cứu trách nhiệm của họ. Cha mẹ thủ phạm ở trước truyền thông quỳ xuống giải thích, lại chưa từng đến linh đường một chuyến … Này cũng thôi, cô chỉ muốn biết vì sao kẻ kia muốn giết người? Vì sao lại giết chồng cô? Anh ấy đã làm gì sai?
Hung thủ nói, hắn không thể chịu được một xã hội phân biệt bần phú, hắn chọn TTMT, là vì trong khi nhiều người lâm vào cảnh thất nghiệp, lại có những kẻ thoải mái tiêu xài. Thế giới này quá rác rưởi, cứ tử hình, hắn chẳng quan tâm.
Một hòn đá gây nên nghìn lớp sóng. Dư luận phân thành hai luồng ý kiến. Có người bắt đầu giảng giải, không thể xử tử, xử tử là thực hiện đúng mong muốn của hắn, phải nghiên cứu hắn, hắn ta cũng là kẻ đáng thương, tính cách lệch lạc là do tuổi thơ bất hạnh … Cô không hiểu, đó là kẻ giết người mà? Chồng cô và hắn không thù không oán, vô tội chết thảm, chẳng lẽ hắn không đáng chết?
Ngày xét xử, cô nhìn những gia đình bị hại mắng nhiếc phạm nhân, hắn từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không rên nửa tiếng.
Hắn cầm bút, nguệch ngoạc vẽ tranh, biểu hiện như một gã tâm thần.
Hắn nói với quan tòa: “Tôi nhận tội, tôi hối hận, tôi chấp nhận tử hình.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, luật sư đang tiếp tục kháng án, vậy thì quan tòa không cần xét xử lần hai, hắn đã nhận tội, ăn năn hối cải.
Cô hoàn toàn không ngờ, quan tòa sẽ xử lại. Thời gian đó, cô đã về nhà bố mẹ dưỡng thai, cha mẹ sợ cô đau lòng, giấu nhẹm mọi thông tin liên quan đến vụ án, đến khi cô sinh con xong mới vỡ lẽ, cả người lảo đảo muốn ngã. Cô mơ thấy chồng mình, nhưng không nhìn được mặt anh, lúc tỉnh lại, mẹ cô đang nắm tay cô khóc lóc: “Quên đi, quên mọi chuyện đi, hảo hảo sống tiếp…”
Không, cô không quên.
Quên là quên thế nào?
Chồng cô đã chết, để lại cô và đứa nhỏ bơ vơ trên thế giới này, nếu ngay cả hai người cũng quên, ai sẽ nhớ tới anh?
Quên, tim sẽ chết, sống mà như chết.
Người quên sẽ mất hi vọng, người quên sẽ trở thành trống rỗng.
Cô cảm thấy mình chưa đến mức đó, vì vậy bắt đầu nghiên cứu luật hình sự, tích cực tìm hiểu nguyên nhân phá bỏ tử hình ── bởi vì luật sư biện hộ cho kẻ giết chồng cô là một người nổi tiếng chủ trương loại bỏ hình thức tử hình.
Cô đi dự thính ở một trường đại học, giáo sư nói: “Nhân dân quyền phẫn nộ, cũng có thể phớt lờ, hùa theo một cách mù quáng, nhưng pháp viện không được. Quyền lực của một cơ quan chính phủ không được vượt trên quyền lợi nhân dân, càng không có quyền tước đoạt tính mạng người dân, đây chính là một chuyện rất đáng sợ. Trong lịch sử, có bao nhiêu người đã chết vì bị tử hình? Suy nghĩ kỹ, nếu chính phủ hợp pháp hóa tử hình, nó sẽ mang đến rất nhiều hậu quả đáng sợ. Pháp trị xã hội, chính là những quy tắc khiến chúng không thể xằng bậy.”
Vậy, chính phủ không có quyền giết người, nên người dân giết người cũng không sợ chết, quá mâu thuẫn, Joanna không hiểu nổi, hơn nữa, tính mạng chồng của cô đã bị kẻ kia tước đoạt.
Ai tới trả công bằng cho anh? Hoặc cho cô?
Cô lâm vào mờ mịt, giống như rơi vào một chiếc hộp kín, bốn phía tối đen, không tìm thấy lối ra, không tìm thấy đáp án.
※
Quên đi.
Dường như nếu chúng ta gặp phải một chuyện đau buồn, đều sẽ nghe người ngoài nói vậy, quên đi, bỏ đi, quên đi mà sống, ngay cả Kiều Khả Nam cũng thỉnh thoảng khuyên thân chủ, có điều cách hắn nói hơi khác một chút, thậm chí còn cường ngạnh hơn: “Quên chuyện buồn đi, hãy chỉ nhớ chuyện tốt.”
Có một số việc, chúng ta tự nhủ phải quên, nhưng thực tế nó vẫn tồn tại như cũ. Giống như nhổ một cái đính thì dấu vết vẫn còn đó. Không phải chuyện gì muốn quên là có thể quên, vết thương không chỉ là một cái lỗ, mà là một hang động sâu hút.
Nó cắn nuốt ý chí, cắn nuốt sinh mệnh, cắn nuốt hỉ nộ ái ố của con người, như Lục Hành Chi từng nói, mất đi tin tưởng, anh chỉ là một cái xác không hồn.
Tối nay Lục Hành Chi về muộn, Kiều Khả Nam ăn tối một mình, sau đó xem tin tức ngoài phòng khách. TV chuyển kênh, phát sóng án giao dịch nội gián ồn ào nhất mấy ngày nay, Kiều Khả Nam vốn không để ý bỗng run rẩy, nhìn màn hình, MC nói gì đó hắn không nghe rõ, nhưng mà kẻ kia.
(Giao dịch nội gián: Giao dịch nội gián là việc mua hoặc bán chứng khoán bởi một người có khả năng tiếp cận các thông tin bí mật, chưa được công bố về loại chứng khoán đó. Việc mua bán nội bộ có thể bị coi là phạm pháp hay không thì phụ thuộc vào thời gian mà hành động này được thực hiện. Nó là phạm pháp nếu các thông tin, tài liệu vẫn chưa được công bố ra ngoài vì như vậy sẽ không công bằng đối với các nhà đầu tư khác.)
Hắn không quên.
Năm đó là thái tử gia, bây giờ là giám đốc một tập đoàn lớn. Ở Đài Loan, giao dịch nội gián rất hiếm phải ngồi tù. Nhưng vị thiếu gia này đi đêm nhiều, không biết đắc tội cao nhân nào, bao nhiêu lịch sử đen tối bị tố giác, trong đó có cả cưỡng bức nữ minh tinh, buôn lậu với hắc đạo, quả thực phát rồ.
Internet bùng nổ, dồn dập bàn tán vụ này, Kiều Khả Nam run tay, đọc từng tin một.
Ở nhà giam, Kiều Khả Nam lần thứ hai gặp mặt “Nữ thần báo thù”.
Joanna cười lạnh: “Dù anh có tới bao nhiêu lần thì kết quả cũng vậy.” Cô không ngốc, còn là người từng trải, dựa vào lời nói và việc làm của Kiều Khả Nam, cô đã sớm biết hắn muốn thuyết phục mình từ bỏ việc tử hình.
Kiều Khả Nam khựng một chút, tay áo xắn lên, bắp thịt trên cánh tay sạm đen hơn chỗ khác. Hắn bâng quơ: “Nắng ở Đài Đông kinh khủng thật.”
Joanna rùng mình, vẻ ngoài lạnh lùng nứt gãy: “Anh đã làm gì?”
Kiều Khả Nam: “Chẳng gì cả, đi gặp một đứa trẻ … Đừng kích động, tôi không nói tôi là ai, còn khéo nữa là, cô bé lại ở trong cô nhi viện của chúng tôi.”
Joanna: “Cái gì?”
Kiều Khả Nam: “Cô nhi viện phía Nam, đó là nơi cô nhờ người thân đưa con gái đến đúng không? Nơi đó là sản nghiệp của anh … bạn thân của tôi. Cô bé rất đáng yêu, không khóc không ầm ĩ, thích nghe chuyện thần thoại Hy Lạp. Cô bé nói mẹ có chuyện quan trọng, nên mới tạm gửi mình ở đây … Nữ thần báo thù à, cô thật ích kỷ.”
Joanna không lên tiếng.
“Đây là nhật ký của cô bé, nói là viết cho cô.” Kiều Khả Nam giao cho giám ngục kiểm tra, xác nhận không chứa vật nguy hiểm.
Cuốn nhật ký đặt trước mặt Joanna, cô không nói lời nào.
Kiều Khả Nam không nhúc nhích, nhìn đôi mắt luôn âm u không có sự sống của cô lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng muốn sống.
Kiều Khả Nam: “Hiện nay, người đang chăm sóc bé là một cặp ông bà sống ở Đài Đông … Hai người rất tốt, nhưng đã lớn tuổi, sớm hay muộn cũng đi. Đến lúc đó con gái cô sẽ lại một mình, cô bé đã mất cha, cô còn muốn nó mất luôn mẹ? “Câm mồm!” Joanna đập bàn rống giận, giám ngục đứng bên sợ hãi, phân vân không biết có nên khống chế đối tượng hay không. “Tôi đã giết người! Tôi phải bị xử tử! Nếu giết người mà không xử tử, xã hội này có còn công lý nữa không?”
Kiều Khả Nam: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”
Joanna không đáp.
Kiều Khả Nam than thở: “Cô xem, tôi khổ sở chạy đến Đài Đông, hơn nữa còn có công chăm sóc con cô một thời gian … Tôi hy vọng cô sẽ trả lời.”
Joanna xẹp xuống như một quả bóng cao su: “Là gì?”
Kiều Khả Nam: “Có phải … Cô đã từng thực sự cố gắng, muốn tha thứ cho hung thủ rồi đúng không?”
Joanna: “…”
Kiều Khả Nam: “Tôi tra trên Wiki. Trong thần thoại Hy Lạp, Erinyes được thần Athena cảm hóa, thay đổi hình tượng, trở thành người bảo vệ phồn vinh, được tôn xưng làm nữ thần công lý. Cô dạy bảo con gái rất tốt, cô bé rất lương thiện, ở cô nhi viện thường xuyên xung phong giúp đỡ người khác, tôi ấn tượng nhất một lần, cô bé nói: “Cháu đánh người khác, tay cháu sẽ đau, như thế có gì tốt?”. Tôi chắc chắn, một người có thể dạy dỗ con gái như vậy chỉ đang bị thù hằn che mắt. Con trẻ tâm sáng như gương, nếu cô có chút lệch lạc, con bé sẽ cảm nhận được.”
(Erinyes là những nữ thần trả thù. Trong thần thoại Hy Lạp, họ được miêu tả là sẽ trừng phạt bất cứ ai nếu như người đó đưa ra lời thề gian dối)
Cô có thể từ từ đọc nhật kí của con bé … Yên tâm, tôi chưa đọc. Cô bé viết một tấm thiệp tặng tôi, cũng tặng cho tất cả mọi người. Đúng là một thiên thần nhỏ. Lục … ờm, người sở hữu cô nhi viện, tính tình anh ta rất cổ quái, thế mà cũng thích cô bé. Cho nên mới đặc biệt ấn tượng, tra được một đống tư liệu cho hắn.
Joanna vẫn im lặng, nhưng nhìn kỹ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, phòng tuyến bị phá vỡ. Cô nghẹn ngào: “Tôi cố gắng … Tôi thực sự, đã cố gắng …”
Đêm đó, chồng cô không về.
Tuy Đài Loan đã quy định số giờ làm việc, nhưng vì gia tăng hiệu suất, mọi người thường phải tăng ca, có khi cả đêm không về là chuyện bình thường. Có thể chồng cô bận họp chưa kịp nhắn tin, nhưng mà cô muốn chia sẻ tin vui với anh, bèn chủ động gọi điện. Thế nhưng, người bắt máy lại là một người đàn ông xa lạ.
Cô tưởng đó là đồng nghiệp của chồng mình, bèn hỏi: Chồng tôi đang ở đâu?
Phía bên kia rất ầm ĩ, có người hét mọi người bình tĩnh, tiếng hét, tiếng kêu rối loạn, người lạ mặt dường như đang di chuyển, xung quanh cuối cùng im lặng, anh ta trầm mặc một hồi, sau đó cứng ngắc hỏi: “Xin hỏi, chị có phải vợ của số máy này không?”
“Phải.” Số điện thoại trong máy là cô tự lưu, tên rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Bà xã”. Anh luôn nhì nhèo đổi thành “Bảo bối”, cô không đồng ý.
Đối phương thở dài, cuối cùng nói: “Tôi là cảnh sát, xin chị hãy nén bi thương, chồng của chị … đã qua đời.”
Kiều Khả Nam: “Nghe nói, anh ấy vì bảo vệ một học sinh trung học, mới bị đâm.”
Joanna cười khổ: “Anh ấy là thế, luôn làm việc với cái đầu ngốc nghếch. Anh ấy rất thích phim siêu anh hùng, trong phòng treo một đống áp-phích … Bình thường rất tiết kiệm, trừ khi vì tôi, nếu không sẽ chẳng bao giờ mua sắm. Ngày đó, … có lẽ muốn làm lành với tôi, anh mới đến trung tâm chọn quà.”
Nào ngờ, chẳng bao giờ quay lại.
Đó là một chiếc khăn lụa, dính đầy máu, mùi tanh nồng nặc, cô phải dùng rất nhiều công sức mới giặt sạch. Hoa văn bên trên … là loại hoa cô yêu thích nhất.
“Vụ án cắt yết cầu trước cửa hàng” làm rúng động toàn bộ Đài Loan. Trung tâm thương mại tự nguyện bồi thường, điều kiện tiên quyết là không truy cứu trách nhiệm của họ. Cha mẹ thủ phạm ở trước truyền thông quỳ xuống giải thích, lại chưa từng đến linh đường một chuyến … Này cũng thôi, cô chỉ muốn biết vì sao kẻ kia muốn giết người? Vì sao lại giết chồng cô? Anh ấy đã làm gì sai?
Hung thủ nói, hắn không thể chịu được một xã hội phân biệt bần phú, hắn chọn TTMT, là vì trong khi nhiều người lâm vào cảnh thất nghiệp, lại có những kẻ thoải mái tiêu xài. Thế giới này quá rác rưởi, cứ tử hình, hắn chẳng quan tâm.
Một hòn đá gây nên nghìn lớp sóng. Dư luận phân thành hai luồng ý kiến. Có người bắt đầu giảng giải, không thể xử tử, xử tử là thực hiện đúng mong muốn của hắn, phải nghiên cứu hắn, hắn ta cũng là kẻ đáng thương, tính cách lệch lạc là do tuổi thơ bất hạnh … Cô không hiểu, đó là kẻ giết người mà? Chồng cô và hắn không thù không oán, vô tội chết thảm, chẳng lẽ hắn không đáng chết?
Ngày xét xử, cô nhìn những gia đình bị hại mắng nhiếc phạm nhân, hắn từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không rên nửa tiếng.
Hắn cầm bút, nguệch ngoạc vẽ tranh, biểu hiện như một gã tâm thần.
Hắn nói với quan tòa: “Tôi nhận tội, tôi hối hận, tôi chấp nhận tử hình.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, luật sư đang tiếp tục kháng án, vậy thì quan tòa không cần xét xử lần hai, hắn đã nhận tội, ăn năn hối cải.
Cô hoàn toàn không ngờ, quan tòa sẽ xử lại. Thời gian đó, cô đã về nhà bố mẹ dưỡng thai, cha mẹ sợ cô đau lòng, giấu nhẹm mọi thông tin liên quan đến vụ án, đến khi cô sinh con xong mới vỡ lẽ, cả người lảo đảo muốn ngã. Cô mơ thấy chồng mình, nhưng không nhìn được mặt anh, lúc tỉnh lại, mẹ cô đang nắm tay cô khóc lóc: “Quên đi, quên mọi chuyện đi, hảo hảo sống tiếp…”
Không, cô không quên.
Quên là quên thế nào?
Chồng cô đã chết, để lại cô và đứa nhỏ bơ vơ trên thế giới này, nếu ngay cả hai người cũng quên, ai sẽ nhớ tới anh?
Quên, tim sẽ chết, sống mà như chết.
Người quên sẽ mất hi vọng, người quên sẽ trở thành trống rỗng.
Cô cảm thấy mình chưa đến mức đó, vì vậy bắt đầu nghiên cứu luật hình sự, tích cực tìm hiểu nguyên nhân phá bỏ tử hình ── bởi vì luật sư biện hộ cho kẻ giết chồng cô là một người nổi tiếng chủ trương loại bỏ hình thức tử hình.
Cô đi dự thính ở một trường đại học, giáo sư nói: “Nhân dân quyền phẫn nộ, cũng có thể phớt lờ, hùa theo một cách mù quáng, nhưng pháp viện không được. Quyền lực của một cơ quan chính phủ không được vượt trên quyền lợi nhân dân, càng không có quyền tước đoạt tính mạng người dân, đây chính là một chuyện rất đáng sợ. Trong lịch sử, có bao nhiêu người đã chết vì bị tử hình? Suy nghĩ kỹ, nếu chính phủ hợp pháp hóa tử hình, nó sẽ mang đến rất nhiều hậu quả đáng sợ. Pháp trị xã hội, chính là những quy tắc khiến chúng không thể xằng bậy.”
Vậy, chính phủ không có quyền giết người, nên người dân giết người cũng không sợ chết, quá mâu thuẫn, Joanna không hiểu nổi, hơn nữa, tính mạng chồng của cô đã bị kẻ kia tước đoạt.
Ai tới trả công bằng cho anh? Hoặc cho cô?
Cô lâm vào mờ mịt, giống như rơi vào một chiếc hộp kín, bốn phía tối đen, không tìm thấy lối ra, không tìm thấy đáp án.
※
Quên đi.
Dường như nếu chúng ta gặp phải một chuyện đau buồn, đều sẽ nghe người ngoài nói vậy, quên đi, bỏ đi, quên đi mà sống, ngay cả Kiều Khả Nam cũng thỉnh thoảng khuyên thân chủ, có điều cách hắn nói hơi khác một chút, thậm chí còn cường ngạnh hơn: “Quên chuyện buồn đi, hãy chỉ nhớ chuyện tốt.”
Có một số việc, chúng ta tự nhủ phải quên, nhưng thực tế nó vẫn tồn tại như cũ. Giống như nhổ một cái đính thì dấu vết vẫn còn đó. Không phải chuyện gì muốn quên là có thể quên, vết thương không chỉ là một cái lỗ, mà là một hang động sâu hút.
Nó cắn nuốt ý chí, cắn nuốt sinh mệnh, cắn nuốt hỉ nộ ái ố của con người, như Lục Hành Chi từng nói, mất đi tin tưởng, anh chỉ là một cái xác không hồn.
Tối nay Lục Hành Chi về muộn, Kiều Khả Nam ăn tối một mình, sau đó xem tin tức ngoài phòng khách. TV chuyển kênh, phát sóng án giao dịch nội gián ồn ào nhất mấy ngày nay, Kiều Khả Nam vốn không để ý bỗng run rẩy, nhìn màn hình, MC nói gì đó hắn không nghe rõ, nhưng mà kẻ kia.
(Giao dịch nội gián: Giao dịch nội gián là việc mua hoặc bán chứng khoán bởi một người có khả năng tiếp cận các thông tin bí mật, chưa được công bố về loại chứng khoán đó. Việc mua bán nội bộ có thể bị coi là phạm pháp hay không thì phụ thuộc vào thời gian mà hành động này được thực hiện. Nó là phạm pháp nếu các thông tin, tài liệu vẫn chưa được công bố ra ngoài vì như vậy sẽ không công bằng đối với các nhà đầu tư khác.)
Hắn không quên.
Năm đó là thái tử gia, bây giờ là giám đốc một tập đoàn lớn. Ở Đài Loan, giao dịch nội gián rất hiếm phải ngồi tù. Nhưng vị thiếu gia này đi đêm nhiều, không biết đắc tội cao nhân nào, bao nhiêu lịch sử đen tối bị tố giác, trong đó có cả cưỡng bức nữ minh tinh, buôn lậu với hắc đạo, quả thực phát rồ.
Internet bùng nổ, dồn dập bàn tán vụ này, Kiều Khả Nam run tay, đọc từng tin một.
Danh sách chương