“Này, Joke? Cậu có phải Kiều Khả Nam không?”
Tòa án Đài Bắc.
Phiên tòa vừa kết thúc, Kiều Khả Nam cùng thân chủ rời đi, bàn giao một số công việc cuối cùng xong, tiễn khách hàng đi không lâu, phía sau đã truyền đến tiếng kêu cực kì sốt sắng.
Hắn xoay lại, nhìn thấy một người mập mạp bóng lưỡng … Khụ, hắn không có ý xấu, chỉ là tả hơi thực: “Xin hỏi anh là …”
Đối phương sờ đầu một cái, vẻ mặt lúng túng cười ngượng: “Tôi thay đổi rất nhiều nhỉ, khó trách cậu nhận không ra, tôi là A Dụ! Là người hồi xưa luôn phải nhờ cậu điểm danh – A Dụ, Trần Dụ!”
Nhắc tới việc này, Kiều Khả Nam liền nhớ, hoặc nói, hắn không thể nào quên. “Dụ? Cậu?”
“Đúng vậy, tôi trước kia ở Cao Hùng, tháng trước mới luân chuyển về đây … Tôi vừa nãy ở … phiên tòa khác, cậu bây giờ là luật sư?” Đối phương nói hơi rối, khuôn mặt đầy đặn cười rất thân thiện: “Nhìn cậu chẳng thay đổi gì cả, chỉ là tóc dài hơn, không bụng bia, da còn trắng, nhìn càng nho nhã!”
Kiều Khả Nam tỉ mỉ quan sát, nhìn thấy đường lông mày của hắn sắc sảo hơn xưa, liền mỉm cười: “Xem ra cậu ở Cao Hùng rất … an nhàn nhỉ. Bây giờ làm gì rồi? Thẩm phán à?”
“Thư ký.” Đối phương đáp: “Cậu cũng thật là, tốt nghiệp một cái là bỏ của chạy lấy người, bao nhiêu lần họp lớp, cậu cũng không tới …”
Kiều Khả Nam mỉm cười, không đáp.
Kỳ thực, hắn là vì tốt cho mình.
Dù sao, Trần Dụ ghét gay. Ngày xưa hắn rất khác bây giờ, ngoại hình thanh tú, tính cách trong sáng, vóc người lại đẹp, môi trường đại học thân thiện hơn ngoài đời, vì vậy thường xuyên bị trêu, dần dà, không khỏi sinh ra ác cảm.
Chuyện này Kiều Khả Nam không trách, cũng không cố tìm cách thay đổi suy nghĩ của đối phương, nhưng mà khác loài thì nghỉ, tránh được cứ tránh.
… Mặc dù bọn họ đã từng thân thiết.
Trần Dụ: “Khó khăn lắm mới gặp lại bạn cũ, đêm nay đi ăn một bữa đi. Nhân tiện tẩy trần cho tôi … Yên tâm, Campuchia, không cần cậu trả hết.” Hồi đại học, Kiều Khả Nam nổi danh tiết kiệm, nhưng mọi người đều hiểu, cha mẹ hắn qua đời, ăn nhờ ở đậu không nơi nương tựa, muốn có tiền thì phải làm thêm, tiết kiệm được gì cứ tiết kiệm.
Đó là lí do mọi người nếu dư đồ ăn nước uống đồ dùng, đều tống cho hắn, trong đó Trần Dụ con nhà có điều kiện đưa nhiều nhất.
Kiều Khả Nam không thích nợ ân tình, ai giúp đỡ, hắn đều rất cám ơn. Vì vậy mọi người đều hỗ trợ nhau, trong kí túc xá, hắn đảm nhiệm hơn nửa công việc. Hắn cũng giúp Trần Dụ, từ việc nhỏ như lên lớp điểm danh, đến việc lớn như thay hắn đối phó giáo sư … Chỉ duy có một việc, hắn quả thực đã nợ cậu ta.
Kiều Khả Nam nhìn đồng hồ, tối nay không bận, nhưng Lục Hành Chi ở nhà, Kiều Khả Nam nhìn Trần Dụ, nói: “Chờ tôi một chút.”
Hắn lấy điện thoại, nhắn trên Line báo cáo Lục Hành Chi: “Tối nay em và bạn cũ đi ăn cơm. Khuya sẽ về.”
Bên kia nhắn lại: “Bạn cũ?”
“Cùng phòng hồi đại học, lâu rồi mới gặp, tình cờ gặp ở tòa án … Trước cậu ấy sống ở Cao Hùng, bây giờ chuyển về Đài Bắc, không cần để cơm cho em đâu.”
Seen không rep, Kiều Khả Nam tặc lưỡi.
Tính Lục Hành Chi độc chiếm, Kiều Khả Nam hầu hết chiều theo, nhưng mỗi người vẫn có vòng giao thiệp riêng tư, hắn còn lâu mới để anh nhốt trong lồng son, đó là lí do phải có nghĩa vụ báo cáo. Lục Hành Chi cũng hiểu, anh không trả lời chẳng qua thích giận dỗi, biểu thị “Anh không phản đối nhưng không vui đâu cưng nhé!”, Kiều Khả Nam rất dân chủ, nguyện ý tiếp thu ý kiến đa phương.
Nhưng mà hành động thế nào, hắn định đoạt.
Trần Dụ tinh mắt, phát hiện ngón áp út của hắn đeo nhẫn, không nhịn được hỏi: “Joke, cậu kết hôn rồi?”
“Ừ! Đúng vậy.”
Trần Dụ oán trách: “Người anh em, cậu cũng quá không nể mặt tôi! Lúc tôi kết hôn, vốn muốn nhờ cậu làm phù rể. Kết quả chẳng biết cậu bốc hơi nơi nào, mặc tôi đến thiên sơn vạn thủy. Vẫn tìm không ra.”
Kiều Khả Nam mỉm cười: “Không đi mừng cho cậu, nào không biết xấu hổ đòi hồng bao chứ?” Lục Hành Chi vẫn chưa thèm nhắn, hắn hướng Trần Dụ vẫy vẫy tay. “Anh em lâu lắm mới gặp, đến chụp một kiểu đi.”
“OK.”
“Tách tách.” Hai người chụp một tấm, Kiều Khả Nam gửi cho Lục Hành Chi, vừa seen xong, anh lập tức rep: “Đi chơi vui vẻ.” (:))))))
Nội tâm Kiều Khả Nam trợn mắt, vỗ vai Trần Dụ: “Anh bạn, xin lỗi nhé.”
Trần Dụ không để ý, cho là hắn đang nói chuyện không gửi thiếp mời. “Không sao đâu, cậu cũng có nỗi khổ của mình …”
Đúng vậy, hắn quả thực có nỗi khổ, còn là khổ trong tim, không thì đã chẳng làm vậy ── tốt nghiệp một cái y như chạy nạn xin nhập ngũ trước hạn, còn sợ chạy chưa xa, cố ý đến nhờ nữ quyến các sếp, quả nhiên có tiền vào, xung quanh vỗ tay ầm ầm, chúc mừng hắn có tên trong danh sách. (1)
Chờ ra quân, lại vội vàng tìm việc … Nhảy vào cuộc chiến việc làm, thực tập, mỗi lần hẹn gặp mặt đều không để ý, sau đó …
Thoáng cái, đã qua hơn mười năm.
Mối tình đầu đã qua, tình cảm cũng thay đổi, thế bằng một chiếc giường đôi, có thể nằm thư thái như bây giờ, hắn rất hài lòng.
Hai người chốt thời gian, Trần Dụ: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được, cậu chọn nhà hàng đi.”
Kiều Khả Nam cũng không kén ăn, hắn hiểu Trần Dụ nói như vậy là do tập quán. Bởi vì Kiều Khả Nam nghèo, mỗi lần liên hoan đều không muốn đi, cũng không thích bạn mời, còn khi tham gia, ngại chọn món ăn lại sợ mọi người mất vui, luôn tìm cớ chuồn êm. Chỉ có Trần Dụ hiểu, hai người hay ăn ở những cửa hàng hắn chọn, Trần Dụ đều chấp nhận, chưa bao giờ phàn nàn.
Không ngờ nhiều năm như vậy, cậu ta còn nhớ kỹ.
Kiều Khả Nam thấy rất ấm lòng: “Ăn ở Red House đi.”
Trần Dụ: “Ừ.”
Đây là một nhà hàng bít-tết lâu đời ở Đài Bắc, chi phí một người trên dưới 1000 tệ, cũng không phải rẻ, Kiều Khả Nam không thường đến, nhưng hôm nay ngoại lệ. Hắn cười cười: “Cũng đâu thể để lần nào nhớ đến tôi, lại đau đầu nghĩ ăn gì chứ.”
Trần Dụ cười ha ha: “Được, bảy giờ tối, không gặp không về!”
Kiều Khả Nam rời khỏi tòa án, bây giờ là tiết đông xuân, gió thổi rất mát, nói đến Trần Dụ, đây không chỉ là người bạn đầu tiên, mà còn là … mối tình đầu của hắn.
Năm đó, Trần Dụ ngũ quan đơn bạc, giơ tay nhấc chân đều có hào khí, rất giỏi đánh cầu. Mười tám tuổi, Kiều Khả Nam dọn khỏi nhà người thân, một mình xách túi hành lý con con bước vào kí túc xá. Hôm ấy trời đẹp, ánh mặt trời sau giờ Ngọ từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng có bốn giường, Trần Dụ ngồi ở giường dưới bên phải, đang lẩm nhẩm xem tạp chí.
Cậu ta nghe tiếng động, quay đầu, phát hiện Kiều Khả Nam, mỉm cười chào hỏi: “Dô.”
Ngoại hình Trần Dụ tuy khá ưa nhìn, nhưng da mặt mọc mụn lấm tấm, tất nhiên không thể sét đánh Kiều Khả Nam. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực sự, hắn không phải đồng loại của đám con trai. Khi đó hắn mới phát hiện tính hướng, chẳng thể tưởng tượng cảnh mình và đàn ông nói chuyện yêu đương, nhưng không ngờ bốn năm đại học, chỉ vì từ “Dô” này … rung động, nảy sinh ngọt ngào, nảy sinh vui sướng, cũng nảy sinh giãy dụa đau khổ.
Cuối cùng, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Nhưng mà hồi đó, họ chỉ mới gặp gỡ, còn cách những cảm xúc kia một khoảng xa. Đáp lại tiếng “Dô”, Kiều Khả Nam cũng chào lại, tạm gác hành lý, hỏi: “Bạn học, giường của tôi?”
Trần Dụ chỉ vào cái giường bên trái, nói: “Cậu cuối cùng cũng tới, bên kia bị chiếm hết rồi, còn bên này … Tuy nói xí trước được trước, nhưng mà tui thấy thế không công bằng, chúng ta oẳn tù tì, thắng chọn trên dưới.”
Kiều Khả Nam không quan trọng chỗ ngủ, nói: “Không sao, tôi chọn giường còn lại là được.”
“Ây, như vậy không được, tui sẽ có cảm giác bắt nạt đàn em … À, tui bảo lưu một năm, mới vừa đi học lại, trên tinh thần là sư huynh của cậu.” Hắn bắt đầu thủ thế: “Đến, kéo, búa, bao ── “
…
Kiều Khả Nam thắng, hắn chọn giường trên.
Trần Dụ ngạc nhiên, thông thường mọi người đều thích giường dưới, dễ di chuyển, còn có thể chạy bức tốc điểm danh. Kiều Khả Nam: “Tôi thích cảm giác bễ nghễ thiên hạ.”
Trần Dụ cười to: “Cút xuống địa ngục đi! Được rồi, tôi là Trần Dụ, Dụ trong dồi dào sung túc, ý như ý, không phải tên con gái, dám chọc tôi, tôi giao hợp mẫu thân các người! Bình thường gọi A Dụ là được … Đến cậu.”
“Kiều Khả Nam, Khả trong có thể, Nam trong phía nam … Anh có thể gọi là Joke.”
“Joke Nam? Ha ha ha, Nam hề hả, tôi phải lưu tên này cho con tôi mới được!”
Kiều Khả Nam’s OS: Đừng nha, cậu không sợ thằng cu lớn lên giận cậu sao…
Còn hắn đương nhiên không thể, còn chưa kịp giận, cha mẹ đã đi, tên cũng thành một trong những di sản họ để lại, hơn nữa gọi Joke cũng chẳng sao, cuộc đời mà, có thể vui vẻ, thấy sao cũng tốt hơn ai ai oán oán.
Có một số việc, dù có khổ hơn, cứ coi như trò cười, cũng trôi qua.
Trần Dụ: “Hành lý đâu? Có vậy thôi hả? Ít thế này … Mang được mấy cân phim heo chứ?”
Xì … Phim heo, dĩ nhiên không ít. Nhưng nói loại ra, hù chết anh.
Kiều Khả Nam đương nhiên không nói, bây giờ không nói, sau này không nói, đến cả bây giờ … cũng không nói.
Có lẽ, chỉ với người này, hắn cả đời cũng không nói.
_Hết_
(1) Phần này tui chém, nguyên raw là: 是啊, 他确实有苦衷, 可再有苦衷, 也不能这样 ── 一毕业就像逃难似的申请提早入伍, 还唯恐跑不远, 特意找来女眷替他抽奖, 果不其然中了金马, 在场掌声轰然响起, 感恩他抽走名额.
Tòa án Đài Bắc.
Phiên tòa vừa kết thúc, Kiều Khả Nam cùng thân chủ rời đi, bàn giao một số công việc cuối cùng xong, tiễn khách hàng đi không lâu, phía sau đã truyền đến tiếng kêu cực kì sốt sắng.
Hắn xoay lại, nhìn thấy một người mập mạp bóng lưỡng … Khụ, hắn không có ý xấu, chỉ là tả hơi thực: “Xin hỏi anh là …”
Đối phương sờ đầu một cái, vẻ mặt lúng túng cười ngượng: “Tôi thay đổi rất nhiều nhỉ, khó trách cậu nhận không ra, tôi là A Dụ! Là người hồi xưa luôn phải nhờ cậu điểm danh – A Dụ, Trần Dụ!”
Nhắc tới việc này, Kiều Khả Nam liền nhớ, hoặc nói, hắn không thể nào quên. “Dụ? Cậu?”
“Đúng vậy, tôi trước kia ở Cao Hùng, tháng trước mới luân chuyển về đây … Tôi vừa nãy ở … phiên tòa khác, cậu bây giờ là luật sư?” Đối phương nói hơi rối, khuôn mặt đầy đặn cười rất thân thiện: “Nhìn cậu chẳng thay đổi gì cả, chỉ là tóc dài hơn, không bụng bia, da còn trắng, nhìn càng nho nhã!”
Kiều Khả Nam tỉ mỉ quan sát, nhìn thấy đường lông mày của hắn sắc sảo hơn xưa, liền mỉm cười: “Xem ra cậu ở Cao Hùng rất … an nhàn nhỉ. Bây giờ làm gì rồi? Thẩm phán à?”
“Thư ký.” Đối phương đáp: “Cậu cũng thật là, tốt nghiệp một cái là bỏ của chạy lấy người, bao nhiêu lần họp lớp, cậu cũng không tới …”
Kiều Khả Nam mỉm cười, không đáp.
Kỳ thực, hắn là vì tốt cho mình.
Dù sao, Trần Dụ ghét gay. Ngày xưa hắn rất khác bây giờ, ngoại hình thanh tú, tính cách trong sáng, vóc người lại đẹp, môi trường đại học thân thiện hơn ngoài đời, vì vậy thường xuyên bị trêu, dần dà, không khỏi sinh ra ác cảm.
Chuyện này Kiều Khả Nam không trách, cũng không cố tìm cách thay đổi suy nghĩ của đối phương, nhưng mà khác loài thì nghỉ, tránh được cứ tránh.
… Mặc dù bọn họ đã từng thân thiết.
Trần Dụ: “Khó khăn lắm mới gặp lại bạn cũ, đêm nay đi ăn một bữa đi. Nhân tiện tẩy trần cho tôi … Yên tâm, Campuchia, không cần cậu trả hết.” Hồi đại học, Kiều Khả Nam nổi danh tiết kiệm, nhưng mọi người đều hiểu, cha mẹ hắn qua đời, ăn nhờ ở đậu không nơi nương tựa, muốn có tiền thì phải làm thêm, tiết kiệm được gì cứ tiết kiệm.
Đó là lí do mọi người nếu dư đồ ăn nước uống đồ dùng, đều tống cho hắn, trong đó Trần Dụ con nhà có điều kiện đưa nhiều nhất.
Kiều Khả Nam không thích nợ ân tình, ai giúp đỡ, hắn đều rất cám ơn. Vì vậy mọi người đều hỗ trợ nhau, trong kí túc xá, hắn đảm nhiệm hơn nửa công việc. Hắn cũng giúp Trần Dụ, từ việc nhỏ như lên lớp điểm danh, đến việc lớn như thay hắn đối phó giáo sư … Chỉ duy có một việc, hắn quả thực đã nợ cậu ta.
Kiều Khả Nam nhìn đồng hồ, tối nay không bận, nhưng Lục Hành Chi ở nhà, Kiều Khả Nam nhìn Trần Dụ, nói: “Chờ tôi một chút.”
Hắn lấy điện thoại, nhắn trên Line báo cáo Lục Hành Chi: “Tối nay em và bạn cũ đi ăn cơm. Khuya sẽ về.”
Bên kia nhắn lại: “Bạn cũ?”
“Cùng phòng hồi đại học, lâu rồi mới gặp, tình cờ gặp ở tòa án … Trước cậu ấy sống ở Cao Hùng, bây giờ chuyển về Đài Bắc, không cần để cơm cho em đâu.”
Seen không rep, Kiều Khả Nam tặc lưỡi.
Tính Lục Hành Chi độc chiếm, Kiều Khả Nam hầu hết chiều theo, nhưng mỗi người vẫn có vòng giao thiệp riêng tư, hắn còn lâu mới để anh nhốt trong lồng son, đó là lí do phải có nghĩa vụ báo cáo. Lục Hành Chi cũng hiểu, anh không trả lời chẳng qua thích giận dỗi, biểu thị “Anh không phản đối nhưng không vui đâu cưng nhé!”, Kiều Khả Nam rất dân chủ, nguyện ý tiếp thu ý kiến đa phương.
Nhưng mà hành động thế nào, hắn định đoạt.
Trần Dụ tinh mắt, phát hiện ngón áp út của hắn đeo nhẫn, không nhịn được hỏi: “Joke, cậu kết hôn rồi?”
“Ừ! Đúng vậy.”
Trần Dụ oán trách: “Người anh em, cậu cũng quá không nể mặt tôi! Lúc tôi kết hôn, vốn muốn nhờ cậu làm phù rể. Kết quả chẳng biết cậu bốc hơi nơi nào, mặc tôi đến thiên sơn vạn thủy. Vẫn tìm không ra.”
Kiều Khả Nam mỉm cười: “Không đi mừng cho cậu, nào không biết xấu hổ đòi hồng bao chứ?” Lục Hành Chi vẫn chưa thèm nhắn, hắn hướng Trần Dụ vẫy vẫy tay. “Anh em lâu lắm mới gặp, đến chụp một kiểu đi.”
“OK.”
“Tách tách.” Hai người chụp một tấm, Kiều Khả Nam gửi cho Lục Hành Chi, vừa seen xong, anh lập tức rep: “Đi chơi vui vẻ.” (:))))))
Nội tâm Kiều Khả Nam trợn mắt, vỗ vai Trần Dụ: “Anh bạn, xin lỗi nhé.”
Trần Dụ không để ý, cho là hắn đang nói chuyện không gửi thiếp mời. “Không sao đâu, cậu cũng có nỗi khổ của mình …”
Đúng vậy, hắn quả thực có nỗi khổ, còn là khổ trong tim, không thì đã chẳng làm vậy ── tốt nghiệp một cái y như chạy nạn xin nhập ngũ trước hạn, còn sợ chạy chưa xa, cố ý đến nhờ nữ quyến các sếp, quả nhiên có tiền vào, xung quanh vỗ tay ầm ầm, chúc mừng hắn có tên trong danh sách. (1)
Chờ ra quân, lại vội vàng tìm việc … Nhảy vào cuộc chiến việc làm, thực tập, mỗi lần hẹn gặp mặt đều không để ý, sau đó …
Thoáng cái, đã qua hơn mười năm.
Mối tình đầu đã qua, tình cảm cũng thay đổi, thế bằng một chiếc giường đôi, có thể nằm thư thái như bây giờ, hắn rất hài lòng.
Hai người chốt thời gian, Trần Dụ: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được, cậu chọn nhà hàng đi.”
Kiều Khả Nam cũng không kén ăn, hắn hiểu Trần Dụ nói như vậy là do tập quán. Bởi vì Kiều Khả Nam nghèo, mỗi lần liên hoan đều không muốn đi, cũng không thích bạn mời, còn khi tham gia, ngại chọn món ăn lại sợ mọi người mất vui, luôn tìm cớ chuồn êm. Chỉ có Trần Dụ hiểu, hai người hay ăn ở những cửa hàng hắn chọn, Trần Dụ đều chấp nhận, chưa bao giờ phàn nàn.
Không ngờ nhiều năm như vậy, cậu ta còn nhớ kỹ.
Kiều Khả Nam thấy rất ấm lòng: “Ăn ở Red House đi.”
Trần Dụ: “Ừ.”
Đây là một nhà hàng bít-tết lâu đời ở Đài Bắc, chi phí một người trên dưới 1000 tệ, cũng không phải rẻ, Kiều Khả Nam không thường đến, nhưng hôm nay ngoại lệ. Hắn cười cười: “Cũng đâu thể để lần nào nhớ đến tôi, lại đau đầu nghĩ ăn gì chứ.”
Trần Dụ cười ha ha: “Được, bảy giờ tối, không gặp không về!”
Kiều Khả Nam rời khỏi tòa án, bây giờ là tiết đông xuân, gió thổi rất mát, nói đến Trần Dụ, đây không chỉ là người bạn đầu tiên, mà còn là … mối tình đầu của hắn.
Năm đó, Trần Dụ ngũ quan đơn bạc, giơ tay nhấc chân đều có hào khí, rất giỏi đánh cầu. Mười tám tuổi, Kiều Khả Nam dọn khỏi nhà người thân, một mình xách túi hành lý con con bước vào kí túc xá. Hôm ấy trời đẹp, ánh mặt trời sau giờ Ngọ từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng có bốn giường, Trần Dụ ngồi ở giường dưới bên phải, đang lẩm nhẩm xem tạp chí.
Cậu ta nghe tiếng động, quay đầu, phát hiện Kiều Khả Nam, mỉm cười chào hỏi: “Dô.”
Ngoại hình Trần Dụ tuy khá ưa nhìn, nhưng da mặt mọc mụn lấm tấm, tất nhiên không thể sét đánh Kiều Khả Nam. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực sự, hắn không phải đồng loại của đám con trai. Khi đó hắn mới phát hiện tính hướng, chẳng thể tưởng tượng cảnh mình và đàn ông nói chuyện yêu đương, nhưng không ngờ bốn năm đại học, chỉ vì từ “Dô” này … rung động, nảy sinh ngọt ngào, nảy sinh vui sướng, cũng nảy sinh giãy dụa đau khổ.
Cuối cùng, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Nhưng mà hồi đó, họ chỉ mới gặp gỡ, còn cách những cảm xúc kia một khoảng xa. Đáp lại tiếng “Dô”, Kiều Khả Nam cũng chào lại, tạm gác hành lý, hỏi: “Bạn học, giường của tôi?”
Trần Dụ chỉ vào cái giường bên trái, nói: “Cậu cuối cùng cũng tới, bên kia bị chiếm hết rồi, còn bên này … Tuy nói xí trước được trước, nhưng mà tui thấy thế không công bằng, chúng ta oẳn tù tì, thắng chọn trên dưới.”
Kiều Khả Nam không quan trọng chỗ ngủ, nói: “Không sao, tôi chọn giường còn lại là được.”
“Ây, như vậy không được, tui sẽ có cảm giác bắt nạt đàn em … À, tui bảo lưu một năm, mới vừa đi học lại, trên tinh thần là sư huynh của cậu.” Hắn bắt đầu thủ thế: “Đến, kéo, búa, bao ── “
…
Kiều Khả Nam thắng, hắn chọn giường trên.
Trần Dụ ngạc nhiên, thông thường mọi người đều thích giường dưới, dễ di chuyển, còn có thể chạy bức tốc điểm danh. Kiều Khả Nam: “Tôi thích cảm giác bễ nghễ thiên hạ.”
Trần Dụ cười to: “Cút xuống địa ngục đi! Được rồi, tôi là Trần Dụ, Dụ trong dồi dào sung túc, ý như ý, không phải tên con gái, dám chọc tôi, tôi giao hợp mẫu thân các người! Bình thường gọi A Dụ là được … Đến cậu.”
“Kiều Khả Nam, Khả trong có thể, Nam trong phía nam … Anh có thể gọi là Joke.”
“Joke Nam? Ha ha ha, Nam hề hả, tôi phải lưu tên này cho con tôi mới được!”
Kiều Khả Nam’s OS: Đừng nha, cậu không sợ thằng cu lớn lên giận cậu sao…
Còn hắn đương nhiên không thể, còn chưa kịp giận, cha mẹ đã đi, tên cũng thành một trong những di sản họ để lại, hơn nữa gọi Joke cũng chẳng sao, cuộc đời mà, có thể vui vẻ, thấy sao cũng tốt hơn ai ai oán oán.
Có một số việc, dù có khổ hơn, cứ coi như trò cười, cũng trôi qua.
Trần Dụ: “Hành lý đâu? Có vậy thôi hả? Ít thế này … Mang được mấy cân phim heo chứ?”
Xì … Phim heo, dĩ nhiên không ít. Nhưng nói loại ra, hù chết anh.
Kiều Khả Nam đương nhiên không nói, bây giờ không nói, sau này không nói, đến cả bây giờ … cũng không nói.
Có lẽ, chỉ với người này, hắn cả đời cũng không nói.
_Hết_
(1) Phần này tui chém, nguyên raw là: 是啊, 他确实有苦衷, 可再有苦衷, 也不能这样 ── 一毕业就像逃难似的申请提早入伍, 还唯恐跑不远, 特意找来女眷替他抽奖, 果不其然中了金马, 在场掌声轰然响起, 感恩他抽走名额.
Danh sách chương