Đông đi xuân đến, lại qua một năm.
Không bị Trần Dụ quấy rầy, Kiều Khả Nam được yên tĩnh hẳn, tuy hắn không kéo gã vào sổ đen, nhưng mỗi lần cuộc gọi đến, tám phần mười hắn sẽ cau mày, do dự có nên nhận hay không.
Ngược lại, Vương Tinh Bình trở thành khách quen của Lâm Triết Sênh, cô thường xuyên tới chơi, thông báo tình hình gần nhất, tin hot chính là: “Hắn bị chuyển sang ban thi hành.”
Ban thi hành, cơn ác mộng của mọi thư kí, đơn giản mà nói đây là bộ phận thi hành án của tòa – là đòi nợ đó. Vì đa phần tranh chấp là của ngân hàng, mỗi ngày phải nghe một đám người nheo nhéo chỉ trích, mặc dù tiền thưởng hậu hĩnh, nhưng chẳng ai muốn làm, công việc này vốn thay phiên nhau.
Trần Dụ chuyển công tác sau năm mới, tuy mặt ngoài nói luân phiên, nhưng ai cũng hiểu hắn sẽ xuống hắn, ngắn gọn là vô pháp thăng thiên.
Nói đến đây, Vương Tinh Bình hả hê cười: “Anh ta ở đó chết già đi, dù muốn từ chức thì với cái tuổi đó, có thể tìm được công việc gì chứ.”
Độc nhất chính là nữ nhân tâm … Kiều Khả Nam run rẩy.
Nhưng mà Vương Kim Bình … À nhầm, Vương Tinh Bình còn chưa dừng ở đó, Trần Dụ vì thanh toán tiền phí cho Lục Hành Chi, lại không muốn ngửa tay xin hai cụ ── công bằng mà nói, hắn rất hiếu thảo, tranh chấp quyền nuôi con cũng do sợ cha mẹ không vui. Vì vậy, hắn chỉ có thể bán nhà, Vương Tinh Bình nghe xong, che ngực tức giận nói: “Nếu anh muốn bán thì bán cho tôi, tôi lấy giá thị trường.”
Vương Tinh Bình dạy ở lớp bổ túc, xét nghề nghiệp: ổn định, xét năng lực: có cơ hội thăng tiến, tài chính được thẩm định tốt, ngân hàng phê duyệt cho vay,
Trần Dụ cố gắng lấy giá cao nhất, cô sảng khoái nói: “Giữa vợ chồng không cần phân ai nộp thuế, tôi trả cho anh, lập tức chuyển hộ khẩu sang tên tôi.”
Thuế bán nhà rất cao, Trần Dụ nghe xong mừng còn không kịp, Vương Tinh Bình không nói hai lời chuyển gần mười triệu vào tài khoản của hắn. Hành động này khiến ngân hàng nghi ngờ, lập tức báo cục thuế kiểm tra có dấu vết rửa tiền không. Trần Dụ gào thét: “Đây là vợ tôi cho tôi.”
(10 triệu Đài khoảng 7,6 tỷ VNĐ)
Vương Tinh Bình chuyển tiền bằng tài khoản của một người bạn, cô nói: “Bạn tôi muốn mua nhà của anh ta, anh ta muốn trốn thuế nên lấy tôi đứng tên, 100% là hành động mua bán, các vị cứ tính cho đủ, đừng thu thiếu thuế.”
…
Vì vậy, phòng ở thuộc về cô, Trần Dụ vừa phải trả cho Lục Hành Chi, vừa phải trả thuế, bị lột hai tầng da.
Lục Hành Chi nhận được tiền, hào phóng viết một tờ séc cho học muội: “Cầm số tiền này ra ngoài trải nghiệm, học tiến sĩ luật hay nghiên cứu gì đó, ở Đài Loan đã mang tiếng, nhiều người nhiều miệng, cô ở lại không thể phát triển.”
Học muội khiếp sợ, vội vàng nói vô công bất hưởng lộc, lần này Lục Hành Chi và Kiều Khả Nam khôi phục ngọt ngào như xưa, khiến anh nghĩ đến chuyện ngày trước, hiếm khi hòa nhã nói: “Trước đây giáo sư muốn anh nâng đỡ cô, nhưng cô không chịu thua kém, không cần anh giúp, bây giờ coi như thực hiện di ngôn của thầy, ông nằm dưới đất cũng đỡ thương xót.”
(Vô công bất hưởng lộc: Không có công không thể nhận thưởng)
Học muội nước mắt tí tách, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Học trưởng, sau này nếu anh cần nhờ gì, em sẽ không từ chối.” Nói xong, cô chùi nước mắt, nói: “Nhưng anh không cần giúp đỡ em.”
Lục Hành Chi quay đi: “Không phải anh không có tiếc nuối …”
Học muội: “?”
Lục Hành Chi sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Anh là gay.”
Học muội giật mình, Lục Hành Chi: “Bây giờ Đài Loan chưa cho phép đồng tính kết hôn, anh cảm thấy rất tiếc nuối … Chờ người ta chuyển đổi quá chậm, bên trên toàn một lũ hủ bại, người nào người nấy chỉ lo lợi ích của mình, mặc kệ dân chúng thế nào, không sớm thì muộn cũng phải thay máu.”
(Hủ bại: cổ hủ, mục nát, ăn hại, …)
Học muội có chút chần chừ: “Cho nên …”
Lục Hành Chi: “Anh cho cô bốn năm, bốn năm sau mang một văn bằng thật đẹp trở về, sau đó anh sẽ giới thiệu cô vào đảng, bắt đầu từ cơ sở, sau đó thì tự bước lên, lấy thực lực của cô, nhất định có thể. Trải qua việc này, hẳn cô đã có tiến bộ về tinh thần, những thứ khác, anh sẽ giúp.”
Dứt lời, hắn đẩy tấm séc về trước: “Tự mình nghĩ, anh không ép.”
Nói không ép, nhưng Lục Hành Chi đã sớm tóm cô vào tay. Một loạt hành động vừa uy hiếp, vừa lợi dụng, vừa bồi dưỡng, ngoại trừ Đàm Thượng Nguyên được định sẵn nối nghiệp anh, có thể đưa thêm ai vào chính trường cứ đưa, càng nhiều càng tốt.
Cô nhi viện, tập hợp những đứa trẻ bị cha mẹ gạt bỏ, hiểu được ranh giới đau khổ, Lục Hành Chi bỏ rất nhiều thời gian quan sát tính cách và chí hướng của chúng, quá thực dụng hay dễ trở mặt đều bị loại, bây giờ anh ở vòng ngoài, so với lúc trước có thể làm nhiều hơn, tốt hơn. Vốn cứ nghĩ ông trời đã trả lại cho mình tất cả, nhưng sự thực thì không phải vậy.
Còn dựa vào bản thân nghĩ thế nào, làm thế nào.
Anh chém giá cắt cổ là có nguyên nhân, Kiều Khả Nam không biết, nếu cậu biết thế nào cũng ầm ĩ một phen.
Cũng may anh không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.
Học muội nhận lời, cuối cùng cuộc sống cũng có hi vọng, hai bên có lợi, thật đáng mừng.
Quay lại Trần Dụ, từ ngày chuyển công tác, hắn tăng ca liên miên, Vương Tinh Bình cả ngày châm chọc nói xóc, thấy hắn đau chỗ nào thì chọc chỗ đó, làm Trần Dụ không muốn về nhà, mà chương trình dạy của cô lại giảm, có thời gian ở gần con gái.
Dù sao cũng là mẹ con, sau lúng túng ban đầu hai người gần gũi rất nhanh.
Vương Tinh Bình đôi lúc vô tình nói với con bé, ba bên ngoài đã có người khác, không thích bị quản, nên không muốn về nhà.
Kiều Khả Nam nghe xong, phản đối: “Cô làm vậy không tốt cho đứa bé …”
Vương Tinh Bình: “Đừng xem con tôi là đồ ngốc, anh nghĩ tại sao tôi biết chuyện của anh ta với cô thẩm phán chứ? Là con bé phát hiện, mách tôi đấy. Phụ nữ, dù là bảy, mười bảy, hai bảy hay bảy mươi tuổi đều là phụ nữ, đàn ông mấy người làm gì bên ngoài, chúng tôi ngửi một cái là biết có trá rồi … À, chiếu tướng.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn nhìn con vua cô độc trên bàn cờ, toàn bộ lãnh thổ đã bị quân nữ chiếm đóng.
Vương Tinh Bình cũng đủ độc đáo, vừa trò chuyện miễn phí vừa dạy hắn chơi cờ … Nhưng Kiều Khả Nam chưa từng thắng được.
Hắn ý đồ lùi về bên phải, Vương Tinh Bình không đuổi, nhấc một con tốt: “Chiếu tướng.”
Chạy đâu cũng chết, Kiều Khả Nam đầu hàng.
Vương Tinh Bình: “Có lẽ phải dạy con bé sớm, đàn ông phải nhìn kĩ, cổ tích cũng chỉ là cổ tích, giống như tôi năm đó mắt mù …” Nói đến đây, cô thở dài: “Không ngờ chỉ một câu nói bâng quơ của anh ta, lại là sự thật.”
Kiều Khả Nam cười ha ha, đừng nói hắn tự mình đa tình, hoa đào ít cũng là hoa đào, hắn sợ Vương Tinh Bình có suy nghĩ khác với mình, đừng nói come out, đến cả chồng hắn cũng cho cô xem, Vương Tinh Bình sau khi chứng kiến sự hung ác của Lục Hành Chi, lập tức chịu thua, đúng là cô vẫn còn tiếc nuối … và một chút tình cảm ngày xưa với Kiều Khả Nam.
Vương Tinh Bình: “Nhưng mà … Anh ta không phải người xấu.”
Kiều Khả Nam khịt mũi: “Ừ.”
Ký ức năm đó ùa về, hai con người từng yêu Trần Dụ ngồi cạnh nhau than ngắn thở dài. Ánh sáng của hắn đã từng cổ vũ bọn họ, Vương Tinh Bình chống đỡ đến hôm nay, cũng là do tình yêu cứu vớt, đến khi phát hiện thói quen dối trá của gã, mới giật mình biết nó có từ đầu.
“Lần đầu tiên hắn … ngoại tình là do cuộc thi thẩm phán, khi đó tôi bận tối mắt, bỏ qua tâm tình của hắn, thái độ rất lạnh nhạt. Tất nhiên, dù lí do gì ngoại tình cũng sai, nhưng giữa vợ chồng, không thể phân ai trắng ai đen.”
Kiều Khả Nam gật gù, vô cùng thấu hiểu: “Tôi biết.”
Vương Tinh Bình cầm quân tốt hất cẳng con vua, nói: “Tôi muốn mạnh, luôn nghĩ hắn không đuổi kịp, không thích đi cùng, vứt hắn một xó còn mình thì phăng phăng vui vẻ tiến lên … Vừa quay đầu lại, khoảng cách đã xa như kì nghệ của tôi với anh.”
Kiều Khả Nam: “…”
Đi sai nước cờ thì sao? Sai thì sao? Sai thì sao? Phong thủy luân chuyển, ngày trước Vương Tinh Bình không chịu ly hôn, hôm nay Trần Dụ không chịu gật đầu, sợ không giành được quyền nuôi con gái.
Vương Tinh Bình lấy quân cờ mình vừa ăn được, lạnh lùng nói: “Mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong, sẽ xử lý sớm thôi.”
Kiều Khả Nam: “Con bé thì sao?”
Vương Tinh Bình trừng mắt, sau đó bật cười: “Gì, sợ tôi ngược đãi nó hả? Yên tâm, còn bé là khúc thịt cắt ra từ bụng tôi, tôi có thể nhượng bộ có thể hi sinh vì nó không chút oán hận, còn về lão Vương … thật đáng tiếc, hắn hết cơ hội rồi.”
Kiều Khả Nam: “Lão Vương là ai?” Trần Dụ đâu phải họ Vương?
Vương Tinh Bình nháy mắt: “Lão Vương, Vương Bát Đản gọi tắt đó.”
(Vương Bát Đản: Câu chửi: đồ lưu manh/khốn nạn/xấu xa/ …)
Vương Tinh Bình: “Tốt nhất anh ta đừng quay về nữa, đi tìm người phụ nữ khác đi, tôi còn nhiều kế hoạch lắm.”
Cô cười thật tao nhã, uống một ngụm nước, Kiều Khả Nam cúi xuống nhìn bàn cờ, run rẩy lần hai, chọc hùng chọc hổ chớ chọc phụ nữ, các cụ nói cấm có sai …
(Hùng: gấu)
※
Oan gia ngõ hẹp, Kiều Khả Nam đến pháp viện, không thể tránh đụng mặt Trần Dụ.
Án kiện đã qua một năm, hắn ta gầy đi nhiều, sắp khôi phục dáng người lúc trước, nhưng gương mặt mệt mỏi khó nén, già nua không giải thích được. Hắn lẳng lặng hút thuốc, khi thấy Kiều Khả Nam cũng giật mình.
Hai người im lặng hồi lâu, Kiều Khả Nam vốn định bỏ đi, khi lướt qua người gã, bất ngờ Trần Dụ lên tiếng: “Cậu vẫn tốt số như vậy.”
Nói thật, dù bây giờ gã có nói gì Kiều Khả Nam cũng chẳng quan tâm. Không cần để bụng một người không liên quan đến mình, sự phản bội đã sớm biến gã thành một trò cười.
Kiều Khả Nam: “Có một chuyện tôi vẫn luôn tò mò … Cái lý tưởng cuộc sống của cậu, rốt cuộc là thế nào?”
Trần Dụ cười khổ: “Cậu châm chọc tôi à?”
Kiều Khả Nam lắc đầu: “Một gia đình êm ấm, một người vợ xinh đẹp, một con gái đáng yêu, một sự nghiệp ổn định … Cậu đã có tất cả những thứ đó, không phải sao?”
Trần Dụ không lên tiếng, Kiều Khả Nam thở dài: “Không biết đủ, mãi mãi giậm chân tại chỗ sẽ chẳng bao giờ chạm đến cái gọi là lý tưởng cuộc sống.”
Hắn bước đi, Trần Dụ có phản ứng thế nào hắn cũng không cần biết, chỉ là thấy bất đắc dĩ. Tốt số? Lúc hắn khóc, lúc hắn khổ, người nào quan tâm? Lên trung học mất đi song thân, ở nhà bà con ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người khác, mới có tính cách này …
Tính cách hình thành số phận, hắn không nhận mình thành công, chỉ là những người hắn yêu thương, bây giờ vẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn thấy đủ.
Để hồi báo họ, hắn vẫn luôn nỗ lực, liên tục bước đi.
Hắn thở phào một cái, trong lòng nói “Cám ơn” Trần Dụ: Cảm ơn cậu đã làm bạn với tôi, cùng tôi bước qua tuổi thanh xuân, cám ơn sự tổn thương của cậu, để cho tôi hoàn toàn cắt đứt, lột xác trưởng thành.
Kiều Khả Nam gọi điện cho Lục Hành Chi: “Anh đang ở đâu đấy? Em đã lượn khắp pháp viện tám trăm vòng, nếu là thành Jericho thì đã sập lâu rồi.”
(Thành Jericho: Ngôi thành kiên cố nhất cổ đại, ý chỉ Kiều Khả Nam đợi rất lâu, đến mức Thành Jericho cũng phải sập)
Lục Hành Chi trả lời: “Vừa đi với Chu Sơ … Em ở đâu? Anh tới tìm.”
Kiều Khả Nam: “Em ở …”
Hắn đang định nói, ngẩng đầu lên bỗng thấy Lục Hành Chi đang ở bên đường. Anh không nhìn thấy hắn, tay cầm vô lăng chăm chú nói chuyện. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Trong đầu Kiều Khả Nam đột nhiên nhớ lại hai câu thơ trong “Kinh thi”. Bỗng rất muốn cười.
Lục Hành Chi: “??”
Kiều Khả Nam: “Không có gì, anh ở yên đó, để em qua tìm.”
Hắn cúp điện thoại, từng bước tới gần lý tưởng cuộc sống của mình.
_Hết_
Kinh thi: Sách tuyển tập hợp thơ ca khuyết danh của Trung Quốc:
Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương (Người mà mình đang tìm kiếm, đang ở đâu giữa vùng nước mênh mông): Ý nói một tình yêu vô định, bất lực, không biết tìm người yêu ở đâu. Trong truyện thì Kiều Khả Nam ngước mắt lên đã thấy Lục Hành Chi, tức là một điều rất kì diệu.
Để hiểu thêm, hai câu này trích từ bài Kiêm gia 1:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương
Dịch thơ:
Lau lách rườm rà xanh tốt,
Móc trắng làm sương,
Người mà mình nói đến
Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng.
Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).
Chú giải: Mùa thu nước đầy, người mình đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Hay có thể hiểu là tình yêu bất lực.
Không bị Trần Dụ quấy rầy, Kiều Khả Nam được yên tĩnh hẳn, tuy hắn không kéo gã vào sổ đen, nhưng mỗi lần cuộc gọi đến, tám phần mười hắn sẽ cau mày, do dự có nên nhận hay không.
Ngược lại, Vương Tinh Bình trở thành khách quen của Lâm Triết Sênh, cô thường xuyên tới chơi, thông báo tình hình gần nhất, tin hot chính là: “Hắn bị chuyển sang ban thi hành.”
Ban thi hành, cơn ác mộng của mọi thư kí, đơn giản mà nói đây là bộ phận thi hành án của tòa – là đòi nợ đó. Vì đa phần tranh chấp là của ngân hàng, mỗi ngày phải nghe một đám người nheo nhéo chỉ trích, mặc dù tiền thưởng hậu hĩnh, nhưng chẳng ai muốn làm, công việc này vốn thay phiên nhau.
Trần Dụ chuyển công tác sau năm mới, tuy mặt ngoài nói luân phiên, nhưng ai cũng hiểu hắn sẽ xuống hắn, ngắn gọn là vô pháp thăng thiên.
Nói đến đây, Vương Tinh Bình hả hê cười: “Anh ta ở đó chết già đi, dù muốn từ chức thì với cái tuổi đó, có thể tìm được công việc gì chứ.”
Độc nhất chính là nữ nhân tâm … Kiều Khả Nam run rẩy.
Nhưng mà Vương Kim Bình … À nhầm, Vương Tinh Bình còn chưa dừng ở đó, Trần Dụ vì thanh toán tiền phí cho Lục Hành Chi, lại không muốn ngửa tay xin hai cụ ── công bằng mà nói, hắn rất hiếu thảo, tranh chấp quyền nuôi con cũng do sợ cha mẹ không vui. Vì vậy, hắn chỉ có thể bán nhà, Vương Tinh Bình nghe xong, che ngực tức giận nói: “Nếu anh muốn bán thì bán cho tôi, tôi lấy giá thị trường.”
Vương Tinh Bình dạy ở lớp bổ túc, xét nghề nghiệp: ổn định, xét năng lực: có cơ hội thăng tiến, tài chính được thẩm định tốt, ngân hàng phê duyệt cho vay,
Trần Dụ cố gắng lấy giá cao nhất, cô sảng khoái nói: “Giữa vợ chồng không cần phân ai nộp thuế, tôi trả cho anh, lập tức chuyển hộ khẩu sang tên tôi.”
Thuế bán nhà rất cao, Trần Dụ nghe xong mừng còn không kịp, Vương Tinh Bình không nói hai lời chuyển gần mười triệu vào tài khoản của hắn. Hành động này khiến ngân hàng nghi ngờ, lập tức báo cục thuế kiểm tra có dấu vết rửa tiền không. Trần Dụ gào thét: “Đây là vợ tôi cho tôi.”
(10 triệu Đài khoảng 7,6 tỷ VNĐ)
Vương Tinh Bình chuyển tiền bằng tài khoản của một người bạn, cô nói: “Bạn tôi muốn mua nhà của anh ta, anh ta muốn trốn thuế nên lấy tôi đứng tên, 100% là hành động mua bán, các vị cứ tính cho đủ, đừng thu thiếu thuế.”
…
Vì vậy, phòng ở thuộc về cô, Trần Dụ vừa phải trả cho Lục Hành Chi, vừa phải trả thuế, bị lột hai tầng da.
Lục Hành Chi nhận được tiền, hào phóng viết một tờ séc cho học muội: “Cầm số tiền này ra ngoài trải nghiệm, học tiến sĩ luật hay nghiên cứu gì đó, ở Đài Loan đã mang tiếng, nhiều người nhiều miệng, cô ở lại không thể phát triển.”
Học muội khiếp sợ, vội vàng nói vô công bất hưởng lộc, lần này Lục Hành Chi và Kiều Khả Nam khôi phục ngọt ngào như xưa, khiến anh nghĩ đến chuyện ngày trước, hiếm khi hòa nhã nói: “Trước đây giáo sư muốn anh nâng đỡ cô, nhưng cô không chịu thua kém, không cần anh giúp, bây giờ coi như thực hiện di ngôn của thầy, ông nằm dưới đất cũng đỡ thương xót.”
(Vô công bất hưởng lộc: Không có công không thể nhận thưởng)
Học muội nước mắt tí tách, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Học trưởng, sau này nếu anh cần nhờ gì, em sẽ không từ chối.” Nói xong, cô chùi nước mắt, nói: “Nhưng anh không cần giúp đỡ em.”
Lục Hành Chi quay đi: “Không phải anh không có tiếc nuối …”
Học muội: “?”
Lục Hành Chi sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Anh là gay.”
Học muội giật mình, Lục Hành Chi: “Bây giờ Đài Loan chưa cho phép đồng tính kết hôn, anh cảm thấy rất tiếc nuối … Chờ người ta chuyển đổi quá chậm, bên trên toàn một lũ hủ bại, người nào người nấy chỉ lo lợi ích của mình, mặc kệ dân chúng thế nào, không sớm thì muộn cũng phải thay máu.”
(Hủ bại: cổ hủ, mục nát, ăn hại, …)
Học muội có chút chần chừ: “Cho nên …”
Lục Hành Chi: “Anh cho cô bốn năm, bốn năm sau mang một văn bằng thật đẹp trở về, sau đó anh sẽ giới thiệu cô vào đảng, bắt đầu từ cơ sở, sau đó thì tự bước lên, lấy thực lực của cô, nhất định có thể. Trải qua việc này, hẳn cô đã có tiến bộ về tinh thần, những thứ khác, anh sẽ giúp.”
Dứt lời, hắn đẩy tấm séc về trước: “Tự mình nghĩ, anh không ép.”
Nói không ép, nhưng Lục Hành Chi đã sớm tóm cô vào tay. Một loạt hành động vừa uy hiếp, vừa lợi dụng, vừa bồi dưỡng, ngoại trừ Đàm Thượng Nguyên được định sẵn nối nghiệp anh, có thể đưa thêm ai vào chính trường cứ đưa, càng nhiều càng tốt.
Cô nhi viện, tập hợp những đứa trẻ bị cha mẹ gạt bỏ, hiểu được ranh giới đau khổ, Lục Hành Chi bỏ rất nhiều thời gian quan sát tính cách và chí hướng của chúng, quá thực dụng hay dễ trở mặt đều bị loại, bây giờ anh ở vòng ngoài, so với lúc trước có thể làm nhiều hơn, tốt hơn. Vốn cứ nghĩ ông trời đã trả lại cho mình tất cả, nhưng sự thực thì không phải vậy.
Còn dựa vào bản thân nghĩ thế nào, làm thế nào.
Anh chém giá cắt cổ là có nguyên nhân, Kiều Khả Nam không biết, nếu cậu biết thế nào cũng ầm ĩ một phen.
Cũng may anh không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.
Học muội nhận lời, cuối cùng cuộc sống cũng có hi vọng, hai bên có lợi, thật đáng mừng.
Quay lại Trần Dụ, từ ngày chuyển công tác, hắn tăng ca liên miên, Vương Tinh Bình cả ngày châm chọc nói xóc, thấy hắn đau chỗ nào thì chọc chỗ đó, làm Trần Dụ không muốn về nhà, mà chương trình dạy của cô lại giảm, có thời gian ở gần con gái.
Dù sao cũng là mẹ con, sau lúng túng ban đầu hai người gần gũi rất nhanh.
Vương Tinh Bình đôi lúc vô tình nói với con bé, ba bên ngoài đã có người khác, không thích bị quản, nên không muốn về nhà.
Kiều Khả Nam nghe xong, phản đối: “Cô làm vậy không tốt cho đứa bé …”
Vương Tinh Bình: “Đừng xem con tôi là đồ ngốc, anh nghĩ tại sao tôi biết chuyện của anh ta với cô thẩm phán chứ? Là con bé phát hiện, mách tôi đấy. Phụ nữ, dù là bảy, mười bảy, hai bảy hay bảy mươi tuổi đều là phụ nữ, đàn ông mấy người làm gì bên ngoài, chúng tôi ngửi một cái là biết có trá rồi … À, chiếu tướng.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn nhìn con vua cô độc trên bàn cờ, toàn bộ lãnh thổ đã bị quân nữ chiếm đóng.
Vương Tinh Bình cũng đủ độc đáo, vừa trò chuyện miễn phí vừa dạy hắn chơi cờ … Nhưng Kiều Khả Nam chưa từng thắng được.
Hắn ý đồ lùi về bên phải, Vương Tinh Bình không đuổi, nhấc một con tốt: “Chiếu tướng.”
Chạy đâu cũng chết, Kiều Khả Nam đầu hàng.
Vương Tinh Bình: “Có lẽ phải dạy con bé sớm, đàn ông phải nhìn kĩ, cổ tích cũng chỉ là cổ tích, giống như tôi năm đó mắt mù …” Nói đến đây, cô thở dài: “Không ngờ chỉ một câu nói bâng quơ của anh ta, lại là sự thật.”
Kiều Khả Nam cười ha ha, đừng nói hắn tự mình đa tình, hoa đào ít cũng là hoa đào, hắn sợ Vương Tinh Bình có suy nghĩ khác với mình, đừng nói come out, đến cả chồng hắn cũng cho cô xem, Vương Tinh Bình sau khi chứng kiến sự hung ác của Lục Hành Chi, lập tức chịu thua, đúng là cô vẫn còn tiếc nuối … và một chút tình cảm ngày xưa với Kiều Khả Nam.
Vương Tinh Bình: “Nhưng mà … Anh ta không phải người xấu.”
Kiều Khả Nam khịt mũi: “Ừ.”
Ký ức năm đó ùa về, hai con người từng yêu Trần Dụ ngồi cạnh nhau than ngắn thở dài. Ánh sáng của hắn đã từng cổ vũ bọn họ, Vương Tinh Bình chống đỡ đến hôm nay, cũng là do tình yêu cứu vớt, đến khi phát hiện thói quen dối trá của gã, mới giật mình biết nó có từ đầu.
“Lần đầu tiên hắn … ngoại tình là do cuộc thi thẩm phán, khi đó tôi bận tối mắt, bỏ qua tâm tình của hắn, thái độ rất lạnh nhạt. Tất nhiên, dù lí do gì ngoại tình cũng sai, nhưng giữa vợ chồng, không thể phân ai trắng ai đen.”
Kiều Khả Nam gật gù, vô cùng thấu hiểu: “Tôi biết.”
Vương Tinh Bình cầm quân tốt hất cẳng con vua, nói: “Tôi muốn mạnh, luôn nghĩ hắn không đuổi kịp, không thích đi cùng, vứt hắn một xó còn mình thì phăng phăng vui vẻ tiến lên … Vừa quay đầu lại, khoảng cách đã xa như kì nghệ của tôi với anh.”
Kiều Khả Nam: “…”
Đi sai nước cờ thì sao? Sai thì sao? Sai thì sao? Phong thủy luân chuyển, ngày trước Vương Tinh Bình không chịu ly hôn, hôm nay Trần Dụ không chịu gật đầu, sợ không giành được quyền nuôi con gái.
Vương Tinh Bình lấy quân cờ mình vừa ăn được, lạnh lùng nói: “Mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong, sẽ xử lý sớm thôi.”
Kiều Khả Nam: “Con bé thì sao?”
Vương Tinh Bình trừng mắt, sau đó bật cười: “Gì, sợ tôi ngược đãi nó hả? Yên tâm, còn bé là khúc thịt cắt ra từ bụng tôi, tôi có thể nhượng bộ có thể hi sinh vì nó không chút oán hận, còn về lão Vương … thật đáng tiếc, hắn hết cơ hội rồi.”
Kiều Khả Nam: “Lão Vương là ai?” Trần Dụ đâu phải họ Vương?
Vương Tinh Bình nháy mắt: “Lão Vương, Vương Bát Đản gọi tắt đó.”
(Vương Bát Đản: Câu chửi: đồ lưu manh/khốn nạn/xấu xa/ …)
Vương Tinh Bình: “Tốt nhất anh ta đừng quay về nữa, đi tìm người phụ nữ khác đi, tôi còn nhiều kế hoạch lắm.”
Cô cười thật tao nhã, uống một ngụm nước, Kiều Khả Nam cúi xuống nhìn bàn cờ, run rẩy lần hai, chọc hùng chọc hổ chớ chọc phụ nữ, các cụ nói cấm có sai …
(Hùng: gấu)
※
Oan gia ngõ hẹp, Kiều Khả Nam đến pháp viện, không thể tránh đụng mặt Trần Dụ.
Án kiện đã qua một năm, hắn ta gầy đi nhiều, sắp khôi phục dáng người lúc trước, nhưng gương mặt mệt mỏi khó nén, già nua không giải thích được. Hắn lẳng lặng hút thuốc, khi thấy Kiều Khả Nam cũng giật mình.
Hai người im lặng hồi lâu, Kiều Khả Nam vốn định bỏ đi, khi lướt qua người gã, bất ngờ Trần Dụ lên tiếng: “Cậu vẫn tốt số như vậy.”
Nói thật, dù bây giờ gã có nói gì Kiều Khả Nam cũng chẳng quan tâm. Không cần để bụng một người không liên quan đến mình, sự phản bội đã sớm biến gã thành một trò cười.
Kiều Khả Nam: “Có một chuyện tôi vẫn luôn tò mò … Cái lý tưởng cuộc sống của cậu, rốt cuộc là thế nào?”
Trần Dụ cười khổ: “Cậu châm chọc tôi à?”
Kiều Khả Nam lắc đầu: “Một gia đình êm ấm, một người vợ xinh đẹp, một con gái đáng yêu, một sự nghiệp ổn định … Cậu đã có tất cả những thứ đó, không phải sao?”
Trần Dụ không lên tiếng, Kiều Khả Nam thở dài: “Không biết đủ, mãi mãi giậm chân tại chỗ sẽ chẳng bao giờ chạm đến cái gọi là lý tưởng cuộc sống.”
Hắn bước đi, Trần Dụ có phản ứng thế nào hắn cũng không cần biết, chỉ là thấy bất đắc dĩ. Tốt số? Lúc hắn khóc, lúc hắn khổ, người nào quan tâm? Lên trung học mất đi song thân, ở nhà bà con ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người khác, mới có tính cách này …
Tính cách hình thành số phận, hắn không nhận mình thành công, chỉ là những người hắn yêu thương, bây giờ vẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn thấy đủ.
Để hồi báo họ, hắn vẫn luôn nỗ lực, liên tục bước đi.
Hắn thở phào một cái, trong lòng nói “Cám ơn” Trần Dụ: Cảm ơn cậu đã làm bạn với tôi, cùng tôi bước qua tuổi thanh xuân, cám ơn sự tổn thương của cậu, để cho tôi hoàn toàn cắt đứt, lột xác trưởng thành.
Kiều Khả Nam gọi điện cho Lục Hành Chi: “Anh đang ở đâu đấy? Em đã lượn khắp pháp viện tám trăm vòng, nếu là thành Jericho thì đã sập lâu rồi.”
(Thành Jericho: Ngôi thành kiên cố nhất cổ đại, ý chỉ Kiều Khả Nam đợi rất lâu, đến mức Thành Jericho cũng phải sập)
Lục Hành Chi trả lời: “Vừa đi với Chu Sơ … Em ở đâu? Anh tới tìm.”
Kiều Khả Nam: “Em ở …”
Hắn đang định nói, ngẩng đầu lên bỗng thấy Lục Hành Chi đang ở bên đường. Anh không nhìn thấy hắn, tay cầm vô lăng chăm chú nói chuyện. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Trong đầu Kiều Khả Nam đột nhiên nhớ lại hai câu thơ trong “Kinh thi”. Bỗng rất muốn cười.
Lục Hành Chi: “??”
Kiều Khả Nam: “Không có gì, anh ở yên đó, để em qua tìm.”
Hắn cúp điện thoại, từng bước tới gần lý tưởng cuộc sống của mình.
_Hết_
Kinh thi: Sách tuyển tập hợp thơ ca khuyết danh của Trung Quốc:
Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương (Người mà mình đang tìm kiếm, đang ở đâu giữa vùng nước mênh mông): Ý nói một tình yêu vô định, bất lực, không biết tìm người yêu ở đâu. Trong truyện thì Kiều Khả Nam ngước mắt lên đã thấy Lục Hành Chi, tức là một điều rất kì diệu.
Để hiểu thêm, hai câu này trích từ bài Kiêm gia 1:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương
Dịch thơ:
Lau lách rườm rà xanh tốt,
Móc trắng làm sương,
Người mà mình nói đến
Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng.
Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).
Chú giải: Mùa thu nước đầy, người mình đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Hay có thể hiểu là tình yêu bất lực.
Danh sách chương