(Dẫn truyện: Lục luật sư sau một tuần làm việc mệt mỏi trở về, í í é é ….)
***
Sáng sớm tuyên dâm, Kiều Khả Nam rất mệt mỏi, may mà ngủ được một giấc, mới nạp đầy năng lượng, hắn trở mình, áp lên người anh yêu, Lục Hành Chi còn chưa ý thức cậu vợ định giở trò gì, hắn đã nói: “Chờ em chút.”
Dứt lời, hắn hôn nhẹ má anh, chạy vào phòng tắm, lúc đi ra, cả người đã sạch sẽ khoan khoái, trên tay còn cầm hai cái khăn lông: Một ướt, một khô.
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam hiếm khi trầm giọng nghiêm túc: “Đừng nhúc nhích.”
Đầu tiên, hắn dùng khăn ướt lau tinh dịch dính trên người anh, sau đó lấy khăn khô thấm mồ hôi cho anh.
Trong quá trình làm, Lục Hành Chi cuối cùng cũng cảm thấy là lạ, muốn tránh ra, lại bị Kiều Khả Nam cảnh cáo trừng mắt.
Anh nằm im, mặc kệ cậu lau chùi, không nhúc nhích nữa.
Kiều Khả Nam: “Coi như tập dượt trước cho năm mươi năm sau.”
Lục Hành Chi lập tức dựng lông, Kiều Khả Nam cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, năm mươi năm nữa anh chỉ còn nắm tro, em có muốn cũng chỉ có thể lau vỏ hủ.”
Lục Hành Chi: “…” Có người nỡ nguyền rủa bạn đời như vậy sao? Kiều Khả Nam rất vui vẻ, hắn kỳ thực rất thích giúp người yêu làm vệ sinh, lau sạch mỗi chỗ bẩn trên người ấy. Quá khứ … cái – thời – đen – tối – không – muốn – nhớ – lại, hắn cũng thường làm vậy, so với tình cảm ngày đó thì còn sâu đậm hơn. Đáng tiếc, Lục Hành Chi không cho hắn cơ hội bài bố, người đàn ông này, trong cuộc sống đã chẳng cho mình kẽ hở, mãi đến mấy năm gần đây mới đỡ.
Hắn làm xong, nhéo mũi của anh cười hì hì: “Xong.”
Lục Hành Chi dở khóc dở cười, tóm lấy hắn, tàn ác hôn.
Hai người ngừng chiến, ở trên giường lăn lộn một vòng … Nếu thực sự bị Luật đại luật sư “kiểm tra”, kế tiếp thế nào cũng bị hầm nhừ. Kiều Khả Nam nghĩ thầm, thông minh không hó hé, lúc cuộn người lưng bị vật gì đó cấn vào, mơ hồ một trận, cuối cùng sực nhớ: “Thì ra nó ở đây!”
Lục Hành Chi: “? ?”
Kiều Khả Nam vội vàng rút ra, xoay người bấm ── “Tít” một tiếng, khí lạnh tràn đầy, hắn ngồi trước điều hòa, hít thở không khí tươi mát: “A ~~ lạnh quá ~~”
Lục Hành Chi trấm trấm trấm, giật lại remote, tăng nhiệt độ lên hai nấc, rồi lại nhét vào tay hắn: “Muốn thành gấu bắc cực à.”
Kiều Khả Nam: “Nếu không phải ngươi chết, thì chính là ta sống.” Nói tới nói lui, hắn tiếp tục bất động, không cục cựa.
Mà gấu bắc cực cái gì chứ, căn bản là lo lắng hắn cảm lạnh, bằng chứng là anh không để cho hắn tiếp tục hứng gió, mà cầm chăn bao lấy cơ thể trần trụi của hắn, đặc biệt là phần bụng.
“Lúc này mới cảm thấy anh dông dài …” Như ông già.
Lục Hành Chi nhướn mi: “Dông dài cái gì?”
Boss bự đã cảnh cáo, thiên ngôn vạn ngữ không thể nói bừa, lực cảnh cáo nguy hiểm như vũ khí Triều Tiên, đả thương địch một vạn, tự tổn hại bảy ngàn.
Kiều Khả Nam nịnh nọt: “Dông dài quan tâm ~”
“Hừm.” Lục Hành Chi hài lòng.
“Phụt.” Người lớn tuổi thường tính trẻ con, quả thực không sai. Kiều Khả Nam bật cười, nhào nặn mặt anh, hôn lên.
Hai người lần thứ hai hôn hít, Kiều Khả Nam sợ anh cứng nữa, không dám máo lửa quá, xem thời gian, cũng vừa kịp chuẩn bị đi làm.
Lục Hành Chi: “Em muốn ăn gì?”
Kiều Khả Nam ấn anh ngồi lại. “Không vội, em ra cửa hàng tiện lợi mua điểm tâm là được.”
Lục Hành Chi chau mày, rất không đồng ý, Kiều Khả Nam đùa giỡn: “Muốn ăn em đã ăn rồi, anh còn bày việc, chỉ như vẽ rắn thêm chân.”
“…” Đứa nhỏ này. “Miệng lưỡi như thế, suốt ngày vùi mình ở cái ổ gà kia, vừa nói cái gì hả? Mau chạy ra đây giúp chồng em giành chính quyền, quân địch cách một dặm thành cũng bị em nói cho ngộp thở.”
Kiều Khả Nam phớt lờ, nghe tái trái lọt ra tai phải, đáp: “Vậy nếu em xuất miệng, có đủ dỗ anh ngủ một giấc ngon không?”
Lục Hành Chi nhếch môi: “Chưa đủ.”
“A?”
Lục Hành Chi dùng ngón trỏ niết môi mình, một bộ “Nhìn là biết phải làm gì rồi đấy”.
Kiều Khả Nam he he, rướn người trao cho Người đẹp ngủ trong rừng một nụ hôn.
※
Tân pháp viện Đài Loan, phòng làm việc, khí lạnh phà phà.
Kiều Khả Nam mặc tây trang, khoác áo bào luật sư, nhưng vẫn lạnh sun người, trái lại, đương sự của hắn ── áo mơ mi voan trắng giắt gọn gàng trong đầm zip, đôi chân thon gọn xếp ngay ngắn, dưới chân là đôi giày cao gót tím 10cm.
“Nàng” cột tóc công chúa, trang điểm cầu kì, phong tình xinh đẹp, là một kế toán, với các con số cực kì chi li, điều này được thể hiện qua số tiền chị đòi bồi thường, cực kì rõ ràng.
“Bốn trăm hai mươi tư ngàn lẻ hai yuan.” (Xấp xỉ 321,065,492 VND)
Lúc cổ nói ra con số này, Kiều Khả Nam liền há hốc miệng: “Gì cơ?”
Lập tức, người đẹp lấy ra một bảng số liệu đóng mộc và một máy tính, giải thích cho Kiều Khả Nam: “Chúng tôi tổng cộng kết hôn ba nghìn tám trăm năm mươi mốt ngày, lấy trung bình, một ngày chăm sóc gia đình của tôi sẽ được trả: Lau nhà nấu cơm hai nghìn, khấu trừ một nửa phần tôi, còn lại một nghìn. Ngày lễ, ngày tết thay mặt anh ta khấu kiến cha mẹ ba nghìn, tu sửa vật dụng, gồm thiết bị điện đồ đạc hàng ngày và nhu yếu phẩm vân vân…”
Nàng cạch cạch gảy tính, mạch lạc cho ra một chuỗi số, sau đó kết bài: “Hai hào, là lúc chúng tôi trước khi kết hôn hẹn hò ở tiệm cà phê, anh ta nợ tiền tôi.”
Kiều Khả Nam: “…”
Cô nghiêm túc: “Nếu như anh ta muốn ly hôn, mời bồi thường cho tôi số tiền này, còn cái khác, tôi không cần.”
Kiều Khả Nam nhìn bản báo cáo, con số cực kì rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ. Đây là một vụ ly hôn, do nhà trai đệ đơn, nhà gái không muốn, dây dưa đến tận bây giờ, bảng báo cáo số liệu Excel này đã ghi lại mười năm hôn nhân của họ.
…Sai, là ba ngàn tám trăm năm mươi mốt ngày cộng vài giờ lẻ.
Bị chị gái lây nhiễm, Kiều Khả Nam không nhịn được bắt chước theo.
Bắt đầu án dân sự luôn là hòa giải, vì người vợ không đến, Kiều Khả Nam thay mặt ra gặp, đưa ra mức tiền cụ thể cho luật sư đối phương, người chồng vừa nghe liền cười cợt: “Xin lỗi, tôi vay cô ta hai khối tiền lúc nào? Đừng nói hai khối, hai mao cũng chưa từng!”
“Một trăm ngàn, mức tối đa của tôi, nhiều hơn thì đừng nghĩ! Đừng tưởng rằng bản thân mình quan trọng đến vậy…”
Kiều Khả Nam: “…”
Mười năm hôn nhân, đổi lấy một câu như thế, có lẽ đến Thịnh Trúc Như cũng phải câm nín.
Đàm phán thất bại, được thôi, vậy lên tòa.
Khoảng một tháng sau, quan tòa quyết định mở phiên tòa, gởi giấy triệu tập.
Vì án gia sự không phân bị cáo nguyên cáo, để quý vị dễ dàng theo dõi, người vợ là Xuân Kiều, người chồng là Chí Minh.
Pháp viện rất nhỏ, phòng gia sự lại dễ “nóng” nhất, vì vậy họ còn thiết kế thêm một phòng làm việc, Kiều Khả Nam hay nói đùa đó là đài truyền hình, chợ rau hàng cá. Nơi trình diễn đủ loại kịch quê cha đất tổ, nào là cuộc sống ở chợ đêm, thế thái nhân tình, nụ hồng trong mắt em, tất cả đã diễn qua. Hắn còn nghi ngờ có phải các biên kịch thường xuyên ghé qua lấy ý tưởng không, trong phòng có khoảng mười người, quan tòa nhuẫn nhuyễn như đi hội, sắp hàng khoảng 2,3 tiếng đồng hồ, mới đợi đến lượt.
Hắn đã điều tra trước, ban thẩm tra hôm nay nổi tiếng thích xem kịch … À nhầm, tỉ mỉ. Vụ án đầu tiên rất nhanh gọn, chỉ xếp hàng một giờ, nhưng vụ kế tiếp thì không, mắt thấy thời gian kéo dài lê thê, vụ án từ hai giờ kéo thành ba tiếng rưỡi, bọn họ ngồi hàng ghế trên, Kiều Khả Nam thấy hơi lạnh, quan tâm hỏi Xuân Kiều: “Cô có muốn uống thứ gì nóng không?”
Xuân Kiều: “…Tôi không lạnh.”
Cô lạnh nhạt liếc về phía Chí Minh, anh ta đang gọi điện thoại, giọng nói không lớn, bọn họ không nghe ra cái gì, nhưng đại khái là “Được rồi, tôi biết rồi, sẽ ly hôn”, “Tôi hiểu, không cho là không cho, cô ta không đáng…”
Luật sư bên kia chú ý tới ánh mắt của họ, huých Chí Minh, Chí Minh lúc này mới xấu hổ im lặng, nhìn ánh mắt nhà gái … Kiều Khả Nam rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Xuân Kiều không thấy lạnh.
Tâm lạnh, thắng tất cả.
Lúc chờ thẩm tra, Kiều Khả Nam thường hay giải thích cho thân chủ cách phiên tòa tiến hành, như là đầu tiên quan tòa sẽ nêu ra quyền lực mỗi bên, nếu không còn nghi ngờ, bắt đầu phân xử. Có đôi khi đương sự hồi hộp, Kiều Khả Nam sẽ nói ra vài tin đồn thú vị trên tòa, nhưng mà Xuân Kiều rất lạnh lùng, Kiều Khả Nam dặn dò cái gì, cô cũng biểu thị: “Kiều luật sư, tôi đã hiểu.”
Vì vậy, Kiều Khả Nam không thể làm gì khác, đành sờ mũi một cái, chờ bên trong gọi đến.
Hắn nghiêng sang hướng Chí Minh, hai người tuổi khoảng bốn mươi, chính là tuổi hôn nhân ổn định, mười năm ma luyện, chị gái vẫn mỹ lệ như trước, còn ông chồng bắt đầu có dấu hiệu hói đầu.
Con người là động vật thị giác, đối diện với Xuân Kiều xinh đẹp, Chí Minh huynh có vẻ cũng tiếc, nhưng vẫn xoay đầu cứng rắn nói: “Đẹp nấy đẹp nữa, vô dụng thì cũng thế thôi.”
Nói đến chỗ “vô dụng” của Xuân Kiều … Có lẽ mắt nhìn đàn ông ngày đó mọc sau đầu đi.
Cô khôn khéo, có khả năng, hiểu biết lí lẽ, nhưng vợ chồng chung sống làm sao, Kiều Khả Nam thực sự không rõ, lại càng không hiểu “tác dụng” Chí Minh huynh mong muốn là gì ── mới khiến không chăm ấm đệm êm thành lí do khởi kiện, Kiều Khả Nam cực kì tò mò, giống như Xuân Kiều, không hiểu chỗ đen trong suy nghĩ của anh ta về cuộc hôn nhân này, rốt cuộc ở đâu.
Nói chung hai người không con không cái, tài sản do mỗi người quản lý, bên chồng đồng ý bồi thường một trăm ngàn, cũng không phải số tiền nhỏ, muốn phân định trong hôn nhân người nào đúng người nào sai, thực sự không thể làm được. Bên người vợ rất ít lời, không quan trọng không muốn nói nhiều, chỉ đáp: “Mười năm nay, việc tôi làm được tôi đã làm hết, tôi không nợ anh ta một chút nào.”
Bên người chồng nghe xong, im lặng thật lâu, cuối cùng nói: “Theo lý mà nói, quả thực cô ấy không nợ tôi.”
Thế, về tình thì sao?
Ông ta nghĩ vợ mình thiếu ông ta những gì, mà khó mở miệng như vậy?
***
Sáng sớm tuyên dâm, Kiều Khả Nam rất mệt mỏi, may mà ngủ được một giấc, mới nạp đầy năng lượng, hắn trở mình, áp lên người anh yêu, Lục Hành Chi còn chưa ý thức cậu vợ định giở trò gì, hắn đã nói: “Chờ em chút.”
Dứt lời, hắn hôn nhẹ má anh, chạy vào phòng tắm, lúc đi ra, cả người đã sạch sẽ khoan khoái, trên tay còn cầm hai cái khăn lông: Một ướt, một khô.
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam hiếm khi trầm giọng nghiêm túc: “Đừng nhúc nhích.”
Đầu tiên, hắn dùng khăn ướt lau tinh dịch dính trên người anh, sau đó lấy khăn khô thấm mồ hôi cho anh.
Trong quá trình làm, Lục Hành Chi cuối cùng cũng cảm thấy là lạ, muốn tránh ra, lại bị Kiều Khả Nam cảnh cáo trừng mắt.
Anh nằm im, mặc kệ cậu lau chùi, không nhúc nhích nữa.
Kiều Khả Nam: “Coi như tập dượt trước cho năm mươi năm sau.”
Lục Hành Chi lập tức dựng lông, Kiều Khả Nam cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, năm mươi năm nữa anh chỉ còn nắm tro, em có muốn cũng chỉ có thể lau vỏ hủ.”
Lục Hành Chi: “…” Có người nỡ nguyền rủa bạn đời như vậy sao? Kiều Khả Nam rất vui vẻ, hắn kỳ thực rất thích giúp người yêu làm vệ sinh, lau sạch mỗi chỗ bẩn trên người ấy. Quá khứ … cái – thời – đen – tối – không – muốn – nhớ – lại, hắn cũng thường làm vậy, so với tình cảm ngày đó thì còn sâu đậm hơn. Đáng tiếc, Lục Hành Chi không cho hắn cơ hội bài bố, người đàn ông này, trong cuộc sống đã chẳng cho mình kẽ hở, mãi đến mấy năm gần đây mới đỡ.
Hắn làm xong, nhéo mũi của anh cười hì hì: “Xong.”
Lục Hành Chi dở khóc dở cười, tóm lấy hắn, tàn ác hôn.
Hai người ngừng chiến, ở trên giường lăn lộn một vòng … Nếu thực sự bị Luật đại luật sư “kiểm tra”, kế tiếp thế nào cũng bị hầm nhừ. Kiều Khả Nam nghĩ thầm, thông minh không hó hé, lúc cuộn người lưng bị vật gì đó cấn vào, mơ hồ một trận, cuối cùng sực nhớ: “Thì ra nó ở đây!”
Lục Hành Chi: “? ?”
Kiều Khả Nam vội vàng rút ra, xoay người bấm ── “Tít” một tiếng, khí lạnh tràn đầy, hắn ngồi trước điều hòa, hít thở không khí tươi mát: “A ~~ lạnh quá ~~”
Lục Hành Chi trấm trấm trấm, giật lại remote, tăng nhiệt độ lên hai nấc, rồi lại nhét vào tay hắn: “Muốn thành gấu bắc cực à.”
Kiều Khả Nam: “Nếu không phải ngươi chết, thì chính là ta sống.” Nói tới nói lui, hắn tiếp tục bất động, không cục cựa.
Mà gấu bắc cực cái gì chứ, căn bản là lo lắng hắn cảm lạnh, bằng chứng là anh không để cho hắn tiếp tục hứng gió, mà cầm chăn bao lấy cơ thể trần trụi của hắn, đặc biệt là phần bụng.
“Lúc này mới cảm thấy anh dông dài …” Như ông già.
Lục Hành Chi nhướn mi: “Dông dài cái gì?”
Boss bự đã cảnh cáo, thiên ngôn vạn ngữ không thể nói bừa, lực cảnh cáo nguy hiểm như vũ khí Triều Tiên, đả thương địch một vạn, tự tổn hại bảy ngàn.
Kiều Khả Nam nịnh nọt: “Dông dài quan tâm ~”
“Hừm.” Lục Hành Chi hài lòng.
“Phụt.” Người lớn tuổi thường tính trẻ con, quả thực không sai. Kiều Khả Nam bật cười, nhào nặn mặt anh, hôn lên.
Hai người lần thứ hai hôn hít, Kiều Khả Nam sợ anh cứng nữa, không dám máo lửa quá, xem thời gian, cũng vừa kịp chuẩn bị đi làm.
Lục Hành Chi: “Em muốn ăn gì?”
Kiều Khả Nam ấn anh ngồi lại. “Không vội, em ra cửa hàng tiện lợi mua điểm tâm là được.”
Lục Hành Chi chau mày, rất không đồng ý, Kiều Khả Nam đùa giỡn: “Muốn ăn em đã ăn rồi, anh còn bày việc, chỉ như vẽ rắn thêm chân.”
“…” Đứa nhỏ này. “Miệng lưỡi như thế, suốt ngày vùi mình ở cái ổ gà kia, vừa nói cái gì hả? Mau chạy ra đây giúp chồng em giành chính quyền, quân địch cách một dặm thành cũng bị em nói cho ngộp thở.”
Kiều Khả Nam phớt lờ, nghe tái trái lọt ra tai phải, đáp: “Vậy nếu em xuất miệng, có đủ dỗ anh ngủ một giấc ngon không?”
Lục Hành Chi nhếch môi: “Chưa đủ.”
“A?”
Lục Hành Chi dùng ngón trỏ niết môi mình, một bộ “Nhìn là biết phải làm gì rồi đấy”.
Kiều Khả Nam he he, rướn người trao cho Người đẹp ngủ trong rừng một nụ hôn.
※
Tân pháp viện Đài Loan, phòng làm việc, khí lạnh phà phà.
Kiều Khả Nam mặc tây trang, khoác áo bào luật sư, nhưng vẫn lạnh sun người, trái lại, đương sự của hắn ── áo mơ mi voan trắng giắt gọn gàng trong đầm zip, đôi chân thon gọn xếp ngay ngắn, dưới chân là đôi giày cao gót tím 10cm.
“Nàng” cột tóc công chúa, trang điểm cầu kì, phong tình xinh đẹp, là một kế toán, với các con số cực kì chi li, điều này được thể hiện qua số tiền chị đòi bồi thường, cực kì rõ ràng.
“Bốn trăm hai mươi tư ngàn lẻ hai yuan.” (Xấp xỉ 321,065,492 VND)
Lúc cổ nói ra con số này, Kiều Khả Nam liền há hốc miệng: “Gì cơ?”
Lập tức, người đẹp lấy ra một bảng số liệu đóng mộc và một máy tính, giải thích cho Kiều Khả Nam: “Chúng tôi tổng cộng kết hôn ba nghìn tám trăm năm mươi mốt ngày, lấy trung bình, một ngày chăm sóc gia đình của tôi sẽ được trả: Lau nhà nấu cơm hai nghìn, khấu trừ một nửa phần tôi, còn lại một nghìn. Ngày lễ, ngày tết thay mặt anh ta khấu kiến cha mẹ ba nghìn, tu sửa vật dụng, gồm thiết bị điện đồ đạc hàng ngày và nhu yếu phẩm vân vân…”
Nàng cạch cạch gảy tính, mạch lạc cho ra một chuỗi số, sau đó kết bài: “Hai hào, là lúc chúng tôi trước khi kết hôn hẹn hò ở tiệm cà phê, anh ta nợ tiền tôi.”
Kiều Khả Nam: “…”
Cô nghiêm túc: “Nếu như anh ta muốn ly hôn, mời bồi thường cho tôi số tiền này, còn cái khác, tôi không cần.”
Kiều Khả Nam nhìn bản báo cáo, con số cực kì rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ. Đây là một vụ ly hôn, do nhà trai đệ đơn, nhà gái không muốn, dây dưa đến tận bây giờ, bảng báo cáo số liệu Excel này đã ghi lại mười năm hôn nhân của họ.
…Sai, là ba ngàn tám trăm năm mươi mốt ngày cộng vài giờ lẻ.
Bị chị gái lây nhiễm, Kiều Khả Nam không nhịn được bắt chước theo.
Bắt đầu án dân sự luôn là hòa giải, vì người vợ không đến, Kiều Khả Nam thay mặt ra gặp, đưa ra mức tiền cụ thể cho luật sư đối phương, người chồng vừa nghe liền cười cợt: “Xin lỗi, tôi vay cô ta hai khối tiền lúc nào? Đừng nói hai khối, hai mao cũng chưa từng!”
“Một trăm ngàn, mức tối đa của tôi, nhiều hơn thì đừng nghĩ! Đừng tưởng rằng bản thân mình quan trọng đến vậy…”
Kiều Khả Nam: “…”
Mười năm hôn nhân, đổi lấy một câu như thế, có lẽ đến Thịnh Trúc Như cũng phải câm nín.
Đàm phán thất bại, được thôi, vậy lên tòa.
Khoảng một tháng sau, quan tòa quyết định mở phiên tòa, gởi giấy triệu tập.
Vì án gia sự không phân bị cáo nguyên cáo, để quý vị dễ dàng theo dõi, người vợ là Xuân Kiều, người chồng là Chí Minh.
Pháp viện rất nhỏ, phòng gia sự lại dễ “nóng” nhất, vì vậy họ còn thiết kế thêm một phòng làm việc, Kiều Khả Nam hay nói đùa đó là đài truyền hình, chợ rau hàng cá. Nơi trình diễn đủ loại kịch quê cha đất tổ, nào là cuộc sống ở chợ đêm, thế thái nhân tình, nụ hồng trong mắt em, tất cả đã diễn qua. Hắn còn nghi ngờ có phải các biên kịch thường xuyên ghé qua lấy ý tưởng không, trong phòng có khoảng mười người, quan tòa nhuẫn nhuyễn như đi hội, sắp hàng khoảng 2,3 tiếng đồng hồ, mới đợi đến lượt.
Hắn đã điều tra trước, ban thẩm tra hôm nay nổi tiếng thích xem kịch … À nhầm, tỉ mỉ. Vụ án đầu tiên rất nhanh gọn, chỉ xếp hàng một giờ, nhưng vụ kế tiếp thì không, mắt thấy thời gian kéo dài lê thê, vụ án từ hai giờ kéo thành ba tiếng rưỡi, bọn họ ngồi hàng ghế trên, Kiều Khả Nam thấy hơi lạnh, quan tâm hỏi Xuân Kiều: “Cô có muốn uống thứ gì nóng không?”
Xuân Kiều: “…Tôi không lạnh.”
Cô lạnh nhạt liếc về phía Chí Minh, anh ta đang gọi điện thoại, giọng nói không lớn, bọn họ không nghe ra cái gì, nhưng đại khái là “Được rồi, tôi biết rồi, sẽ ly hôn”, “Tôi hiểu, không cho là không cho, cô ta không đáng…”
Luật sư bên kia chú ý tới ánh mắt của họ, huých Chí Minh, Chí Minh lúc này mới xấu hổ im lặng, nhìn ánh mắt nhà gái … Kiều Khả Nam rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Xuân Kiều không thấy lạnh.
Tâm lạnh, thắng tất cả.
Lúc chờ thẩm tra, Kiều Khả Nam thường hay giải thích cho thân chủ cách phiên tòa tiến hành, như là đầu tiên quan tòa sẽ nêu ra quyền lực mỗi bên, nếu không còn nghi ngờ, bắt đầu phân xử. Có đôi khi đương sự hồi hộp, Kiều Khả Nam sẽ nói ra vài tin đồn thú vị trên tòa, nhưng mà Xuân Kiều rất lạnh lùng, Kiều Khả Nam dặn dò cái gì, cô cũng biểu thị: “Kiều luật sư, tôi đã hiểu.”
Vì vậy, Kiều Khả Nam không thể làm gì khác, đành sờ mũi một cái, chờ bên trong gọi đến.
Hắn nghiêng sang hướng Chí Minh, hai người tuổi khoảng bốn mươi, chính là tuổi hôn nhân ổn định, mười năm ma luyện, chị gái vẫn mỹ lệ như trước, còn ông chồng bắt đầu có dấu hiệu hói đầu.
Con người là động vật thị giác, đối diện với Xuân Kiều xinh đẹp, Chí Minh huynh có vẻ cũng tiếc, nhưng vẫn xoay đầu cứng rắn nói: “Đẹp nấy đẹp nữa, vô dụng thì cũng thế thôi.”
Nói đến chỗ “vô dụng” của Xuân Kiều … Có lẽ mắt nhìn đàn ông ngày đó mọc sau đầu đi.
Cô khôn khéo, có khả năng, hiểu biết lí lẽ, nhưng vợ chồng chung sống làm sao, Kiều Khả Nam thực sự không rõ, lại càng không hiểu “tác dụng” Chí Minh huynh mong muốn là gì ── mới khiến không chăm ấm đệm êm thành lí do khởi kiện, Kiều Khả Nam cực kì tò mò, giống như Xuân Kiều, không hiểu chỗ đen trong suy nghĩ của anh ta về cuộc hôn nhân này, rốt cuộc ở đâu.
Nói chung hai người không con không cái, tài sản do mỗi người quản lý, bên chồng đồng ý bồi thường một trăm ngàn, cũng không phải số tiền nhỏ, muốn phân định trong hôn nhân người nào đúng người nào sai, thực sự không thể làm được. Bên người vợ rất ít lời, không quan trọng không muốn nói nhiều, chỉ đáp: “Mười năm nay, việc tôi làm được tôi đã làm hết, tôi không nợ anh ta một chút nào.”
Bên người chồng nghe xong, im lặng thật lâu, cuối cùng nói: “Theo lý mà nói, quả thực cô ấy không nợ tôi.”
Thế, về tình thì sao?
Ông ta nghĩ vợ mình thiếu ông ta những gì, mà khó mở miệng như vậy?
Danh sách chương