Lúc tính tiền, động tác móc thẻ ra cà của anh vô cùng tự nhiên, như thể đây là một chuyện quá đỗi bình thường.
Tất nhiên là đàn ông trả tiền lúc nào trông cũng đẹp trai, nhưng tâm trạng tôi không tốt lắm nên chẳng có hứng ngắm. Tôi ngồi nhìn anh thanh toán mà thấy rất ngại. Món Hàn không đắt, chỉ tốn vài trăm tệ, tôi bèn giỡn rằng anh có muốn cưa đôi không? Anh nhanh trí đáp lại bằng một câu nói như phết mật lên tim tôi:
- Nếu không có hứng thú gì mới phải cưa đôi để tiết kiệm chút tiền đầu tư cho mối khác, nhưng hôm nay ấy à...
Nói tới đây thì anh ngưng, kẹp tấm thẻ bồi bàn đưa giữa kẽ tay và nhìn tôi một cái sâu xa.
Tôi không ngờ ánh mắt lại có sức công phá mạnh thế. Nó khiến tôi trở tay không kịp, tự dưng quýnh lên, quay lưng đi thẳng một nước ra cửa, đến khi điều chỉnh tâm lý xong mới giả bộ bình tĩnh ngoái lại nhìn anh.
Anh mỉm cười bước tới, đặt một tay lên vai tôi, vén rèm cửa giúp tôi hết sức tự nhiên. Dù áo khoác dày thế mà tôi vẫn cảm nhận rõ mồn một hơi ấm tay anh truyền qua da tôi qua lớp vải kia.
Anh cao hơn trong ảnh nhiều, thế mới biết ảnh chụp từ trên xuống chỉ toàn góc chết.
Tôi nói:
- Anh cao thật đấy.
- Em từng chê anh 1m65 mà.
Anh bật cười, nhắc lại chuyện cũ.
Tôi nhớ lúc ấy mình vừa nói xong là anh gửi ngay mấy dấu chấm than ý bảo tôi nhắc lại lần nữa xem, tôi cố ý chọc tức anh đến độ buộc anh phải nhắn một câu: “Bao giờ gặp, em phải ngắm cho kỹ đấy!”
- Anh chẳng giỏi chụp ảnh gì cả, trong ảnh trông anh cùng lắm chỉ được 1m65.
Douban của anh có vài album ảnh, đa số là về phim và phong cảnh, chỉ có một album tên Daily liên quan tới đời sống riêng của anh, trong ấy chỉ vỏn vẹn ba tấm ảnh, gồm một tấm chụp lồng chim trang trí nhà với chằng chịt dây đèn xung quanh trông có vẻ sang chảnh. Hai tấm còn lại là ảnh tự sướng toàn thân trước gương với chất lượng siêu tệ, may mà tôi tinh mắt nên mới bị trang chủ rất ít bài đăng của anh thu hút.
- Hả? Nói vậy tức là ngoài đời anh trông cũng khá đúng không?
Anh lanh miệng vạch trần tâm tư của tôi.
- Cũng tàm tạm.
Tôi cúi đầu, rảo bước đi tới chỗ anh để xe. Có vẻ như anh đã mở khóa xe trong túi nên dù anh không nhúc nhích gì, chỉ nhởn nhơ đứng im tại chỗ mà chiếc xe cạnh tôi vẫn vụt sáng khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trong khung cảnh được nam sinh thắp nến tỏ tình phiên bản cao cấp vậy.
Tôi sợ anh tới gần bèn mở cửa xe lên trước, lúc đó mới phát hiện không mở được. Anh nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch, đi nhanh tới chỗ ghế lái.
Ôi điên mất thôi!
Chắc chắn là tôi trông siêu lúa siêu non luôn.
Lần này anh vẫn mở cửa xe giúp tôi, tôi cứ mãi chìm đắm trong nỗi buồn bực vì mình không đủ hoàn hảo cho tới khi hơi thở anh kề sát dái tai lạnh buốt của tôi.
Tôi sợ rúm cả người, nhíu mày kêu lên:
- Anh làm gì đó!
- Đai an toàn.
Anh nhắc tôi.
Thấy tôi vẫn sững người, anh bèn thò tay qua kéo đai rồi lịch sự cài hộ tôi. Suốt cả quá trình, chúng tôi không có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào song bầu không khí mập mờ lại lan tràn khắp xe.
Dưới ánh nhìn đầy cảnh giác của tôi, anh còn nhín thời gian nở một nụ cười tỏ vẻ thấu hiểu lúc tiếng cài đai an toàn vang lên, như thể anh rõ mười mươi những băn khoăn và lo lắng của tôi vậy.
Lúc đó tôi không ý thức được rằng mình đã gặp phải tay chơi, cứ mãi đau đáu xem liệu có phải anh muốn hôn tôi không, liệu làm thế có nhanh quá không, bởi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu mà đã đã đã...
May mà anh không hề làm gì quá trớn, nhanh chóng lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, chở tôi đi hóng gió.
Tôi hỏi sao anh lại tên “Hàn Triệt”, anh thờ ơ đáp rằng bố mẹ giở từ điển ra lấy đại một tên, sau đó quay sang hỏi ngược lại tôi:
- Còn em thì sao? Sao lại tên là Lâm Vẫn?
(*) Vẫn (吻) nghĩa là nụ hôn.
Tên tôi rất dễ gây hiểu lầm.
Nghe anh nhấn nhá một cách cố ý, tôi nhanh chóng quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành thật mà nói là tôi cũng xem như có kinh nghiệm yêu đương nên rất hiểu những dịp cánh đàn ông chịu hỏi han mình đáng quý cỡ nào, nếu không tranh thủ ghi điểm lúc này thì sức mấy mà được cộng điểm.
- Chắc là vì yêu.
Tôi thuận miệng đùa một câu.
Không ngờ miếng hài này của tôi lại bắt trúng phóc tần số của anh khiến anh thấy buồn cười cực nên đã nắm vô lăng cười phá lên.
Đèn đường thành phố sáng rực, ánh đèn xe đan xen với đèn neon tạo nên không khí lãng mạn khác hẳn bình thường. Lúc này đây, không hiểu sao tôi bỗng thấy gắn bó với thành phố này đến lạ, chợt thỏ thẻ hỏi:
- Con đường nào do anh thiết kế thế?
Anh tặc lưỡi đáp:
- Ủa em tin thật hả?
- Bộ không phải à? Chẳng lẽ anh không phải là kỹ sư thiết kế cầu đường?
Anh rất hay nói đùa, nên tôi sợ mình tưởng câu đùa của anh là thật rồi biến thành trò cười.
- Phải mà.
Anh tắt ứng dụng chỉ đường đi hòng tránh giọng hướng dẫn át mất tiếng tôi.
- Thật ạ? Anh từng học Đại học nào thế?
Tôi cực kỳ cuồng mấy trường top, thấy anh ăn nói tự tin như thế nên đoán trường anh cũng không phải hạng xoàng.
- Đại học Giao thông vận tải Tây Nam.
- À.
Tôi hờ hững đáp lại một tiếng, tôi chưa nghe danh trường ấy bao giờ nên thấy hơi thất vọng.
- Không ưng à?
Anh nghiêng mặt nhìn sang tôi hỏi.
- Nghe có vẻ không đỉnh lắm.
Tôi tự thấy trường tôi nghe ngon hơn nhiều.
- Ngành cầu đường của Đại học Giao thông vận tải Tây Nam tốt nhất cả nước đó em!
Anh lớn tiếng đáp lại, rõ ràng đã bị đụng chạm tự ái nên sống lưng đột nhiên thẳng tắp.
Tôi làm bộ ngu ngơ trêu anh:
- Em tưởng học trường đó ra làm cảnh sát giao thông chứ.
Ừ thì tôi biết bây giờ mấy câu đùa vô tri liên quan tới chủ đề "Trường cũ bạn ở đâu nói nghe thử xem" mà bị tung lên mạng thì chắc chắn đủ gạch xây nhà, nhưng lúc giỡn riêng thì tôi thường không giữ ý lắm.
Mà hiển nhiên là anh cũng bắt miếng rất khá:
- Ừ anh lừa em đấy. Anh không phải là kỹ sư thiết kế cầu đường gì cả, bịa thế để tạo nét với gái đẹp thôi chứ thật ra anh là cảnh sát giao thông.
Anh cố ý nhìn tôi một cái đầy sâu lắng.
Tôi phụ họa ngay:
- Thế con xe này thì sao? Của cơ quan à?
- Làm gì có, anh thuê 800 tệ/ngày.
Anh cố ý bắt chước giọng Bắc không nặng lắm của tôi.
- Ôi sao anh không nói sớm, bọn mình có phải người lạ đâu, biết thế gọi taxi là đỡ ối tiền.
Lúc nói chuyện, kim đồng hồ đã chỉ quá 9 giờ.
Xuống khỏi cao tốc, anh bẻ cua sang đường khác, động tác đánh lái bằng một tay của anh trông đẹp mê li. Anh đang tập trung lái xe nên bầu không khí tẻ ngắt, tôi sợ xấu hổ bèn cố kiếm chủ đề:
- Anh rành đường ghê.
- Anh sinh ra và lớn lên ở đây mà. Khu phố em ở là chỗ anh từng cởi truồng chạy rông ấy, ở đâu có hang rắn ổ chuột anh đều rõ như lòng bàn tay.
Tôi thoáng run rẩy:
- Làm gì có chứ.
Bây giờ đèn đường sáng choang như ban ngày, đường xi măng rộng thênh thang thì rắn nào to gan dám chui ra?
Anh híp mắt hỏi:
- Sợ à? Anh nói em nghe, gần khu em ở hồi xưa có một bãi tha ma đấy.
Tôi bán tín bán nghi, ngập ngừng nói:
- Nhưng giờ chắc ổn ha.
- Nếu đủ dương khí thì tất nhiên là không việc gì, nhưng anh nghe nói nếu quá một năm không quen bạn trai thì dương khí yếu lắm, sẽ bị ma dí ngay.
Mấy câu phét lác tầm thường chuyên dùng để dọa con nít ấy như có ma lực khiến người nghe xong tự dưng ngu hẳn đi mà hùa theo ngay. Tôi nuốt nước miếng, làm bộ sợ hãi hỏi:
- Thế giờ em phải làm sao?
Anh đằng hắng hai tiếng, vờ vịt vuốt phẳng áo sơ mi bằng một tay, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Ôi mẹ kiếp cái nhìn ấy khiến tim tôi tí thì ngừng đập.
- Anh đã nói đến nước ấy rồi...
Tất nhiên là đàn ông trả tiền lúc nào trông cũng đẹp trai, nhưng tâm trạng tôi không tốt lắm nên chẳng có hứng ngắm. Tôi ngồi nhìn anh thanh toán mà thấy rất ngại. Món Hàn không đắt, chỉ tốn vài trăm tệ, tôi bèn giỡn rằng anh có muốn cưa đôi không? Anh nhanh trí đáp lại bằng một câu nói như phết mật lên tim tôi:
- Nếu không có hứng thú gì mới phải cưa đôi để tiết kiệm chút tiền đầu tư cho mối khác, nhưng hôm nay ấy à...
Nói tới đây thì anh ngưng, kẹp tấm thẻ bồi bàn đưa giữa kẽ tay và nhìn tôi một cái sâu xa.
Tôi không ngờ ánh mắt lại có sức công phá mạnh thế. Nó khiến tôi trở tay không kịp, tự dưng quýnh lên, quay lưng đi thẳng một nước ra cửa, đến khi điều chỉnh tâm lý xong mới giả bộ bình tĩnh ngoái lại nhìn anh.
Anh mỉm cười bước tới, đặt một tay lên vai tôi, vén rèm cửa giúp tôi hết sức tự nhiên. Dù áo khoác dày thế mà tôi vẫn cảm nhận rõ mồn một hơi ấm tay anh truyền qua da tôi qua lớp vải kia.
Anh cao hơn trong ảnh nhiều, thế mới biết ảnh chụp từ trên xuống chỉ toàn góc chết.
Tôi nói:
- Anh cao thật đấy.
- Em từng chê anh 1m65 mà.
Anh bật cười, nhắc lại chuyện cũ.
Tôi nhớ lúc ấy mình vừa nói xong là anh gửi ngay mấy dấu chấm than ý bảo tôi nhắc lại lần nữa xem, tôi cố ý chọc tức anh đến độ buộc anh phải nhắn một câu: “Bao giờ gặp, em phải ngắm cho kỹ đấy!”
- Anh chẳng giỏi chụp ảnh gì cả, trong ảnh trông anh cùng lắm chỉ được 1m65.
Douban của anh có vài album ảnh, đa số là về phim và phong cảnh, chỉ có một album tên Daily liên quan tới đời sống riêng của anh, trong ấy chỉ vỏn vẹn ba tấm ảnh, gồm một tấm chụp lồng chim trang trí nhà với chằng chịt dây đèn xung quanh trông có vẻ sang chảnh. Hai tấm còn lại là ảnh tự sướng toàn thân trước gương với chất lượng siêu tệ, may mà tôi tinh mắt nên mới bị trang chủ rất ít bài đăng của anh thu hút.
- Hả? Nói vậy tức là ngoài đời anh trông cũng khá đúng không?
Anh lanh miệng vạch trần tâm tư của tôi.
- Cũng tàm tạm.
Tôi cúi đầu, rảo bước đi tới chỗ anh để xe. Có vẻ như anh đã mở khóa xe trong túi nên dù anh không nhúc nhích gì, chỉ nhởn nhơ đứng im tại chỗ mà chiếc xe cạnh tôi vẫn vụt sáng khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trong khung cảnh được nam sinh thắp nến tỏ tình phiên bản cao cấp vậy.
Tôi sợ anh tới gần bèn mở cửa xe lên trước, lúc đó mới phát hiện không mở được. Anh nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch, đi nhanh tới chỗ ghế lái.
Ôi điên mất thôi!
Chắc chắn là tôi trông siêu lúa siêu non luôn.
Lần này anh vẫn mở cửa xe giúp tôi, tôi cứ mãi chìm đắm trong nỗi buồn bực vì mình không đủ hoàn hảo cho tới khi hơi thở anh kề sát dái tai lạnh buốt của tôi.
Tôi sợ rúm cả người, nhíu mày kêu lên:
- Anh làm gì đó!
- Đai an toàn.
Anh nhắc tôi.
Thấy tôi vẫn sững người, anh bèn thò tay qua kéo đai rồi lịch sự cài hộ tôi. Suốt cả quá trình, chúng tôi không có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào song bầu không khí mập mờ lại lan tràn khắp xe.
Dưới ánh nhìn đầy cảnh giác của tôi, anh còn nhín thời gian nở một nụ cười tỏ vẻ thấu hiểu lúc tiếng cài đai an toàn vang lên, như thể anh rõ mười mươi những băn khoăn và lo lắng của tôi vậy.
Lúc đó tôi không ý thức được rằng mình đã gặp phải tay chơi, cứ mãi đau đáu xem liệu có phải anh muốn hôn tôi không, liệu làm thế có nhanh quá không, bởi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu mà đã đã đã...
May mà anh không hề làm gì quá trớn, nhanh chóng lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, chở tôi đi hóng gió.
Tôi hỏi sao anh lại tên “Hàn Triệt”, anh thờ ơ đáp rằng bố mẹ giở từ điển ra lấy đại một tên, sau đó quay sang hỏi ngược lại tôi:
- Còn em thì sao? Sao lại tên là Lâm Vẫn?
(*) Vẫn (吻) nghĩa là nụ hôn.
Tên tôi rất dễ gây hiểu lầm.
Nghe anh nhấn nhá một cách cố ý, tôi nhanh chóng quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành thật mà nói là tôi cũng xem như có kinh nghiệm yêu đương nên rất hiểu những dịp cánh đàn ông chịu hỏi han mình đáng quý cỡ nào, nếu không tranh thủ ghi điểm lúc này thì sức mấy mà được cộng điểm.
- Chắc là vì yêu.
Tôi thuận miệng đùa một câu.
Không ngờ miếng hài này của tôi lại bắt trúng phóc tần số của anh khiến anh thấy buồn cười cực nên đã nắm vô lăng cười phá lên.
Đèn đường thành phố sáng rực, ánh đèn xe đan xen với đèn neon tạo nên không khí lãng mạn khác hẳn bình thường. Lúc này đây, không hiểu sao tôi bỗng thấy gắn bó với thành phố này đến lạ, chợt thỏ thẻ hỏi:
- Con đường nào do anh thiết kế thế?
Anh tặc lưỡi đáp:
- Ủa em tin thật hả?
- Bộ không phải à? Chẳng lẽ anh không phải là kỹ sư thiết kế cầu đường?
Anh rất hay nói đùa, nên tôi sợ mình tưởng câu đùa của anh là thật rồi biến thành trò cười.
- Phải mà.
Anh tắt ứng dụng chỉ đường đi hòng tránh giọng hướng dẫn át mất tiếng tôi.
- Thật ạ? Anh từng học Đại học nào thế?
Tôi cực kỳ cuồng mấy trường top, thấy anh ăn nói tự tin như thế nên đoán trường anh cũng không phải hạng xoàng.
- Đại học Giao thông vận tải Tây Nam.
- À.
Tôi hờ hững đáp lại một tiếng, tôi chưa nghe danh trường ấy bao giờ nên thấy hơi thất vọng.
- Không ưng à?
Anh nghiêng mặt nhìn sang tôi hỏi.
- Nghe có vẻ không đỉnh lắm.
Tôi tự thấy trường tôi nghe ngon hơn nhiều.
- Ngành cầu đường của Đại học Giao thông vận tải Tây Nam tốt nhất cả nước đó em!
Anh lớn tiếng đáp lại, rõ ràng đã bị đụng chạm tự ái nên sống lưng đột nhiên thẳng tắp.
Tôi làm bộ ngu ngơ trêu anh:
- Em tưởng học trường đó ra làm cảnh sát giao thông chứ.
Ừ thì tôi biết bây giờ mấy câu đùa vô tri liên quan tới chủ đề "Trường cũ bạn ở đâu nói nghe thử xem" mà bị tung lên mạng thì chắc chắn đủ gạch xây nhà, nhưng lúc giỡn riêng thì tôi thường không giữ ý lắm.
Mà hiển nhiên là anh cũng bắt miếng rất khá:
- Ừ anh lừa em đấy. Anh không phải là kỹ sư thiết kế cầu đường gì cả, bịa thế để tạo nét với gái đẹp thôi chứ thật ra anh là cảnh sát giao thông.
Anh cố ý nhìn tôi một cái đầy sâu lắng.
Tôi phụ họa ngay:
- Thế con xe này thì sao? Của cơ quan à?
- Làm gì có, anh thuê 800 tệ/ngày.
Anh cố ý bắt chước giọng Bắc không nặng lắm của tôi.
- Ôi sao anh không nói sớm, bọn mình có phải người lạ đâu, biết thế gọi taxi là đỡ ối tiền.
Lúc nói chuyện, kim đồng hồ đã chỉ quá 9 giờ.
Xuống khỏi cao tốc, anh bẻ cua sang đường khác, động tác đánh lái bằng một tay của anh trông đẹp mê li. Anh đang tập trung lái xe nên bầu không khí tẻ ngắt, tôi sợ xấu hổ bèn cố kiếm chủ đề:
- Anh rành đường ghê.
- Anh sinh ra và lớn lên ở đây mà. Khu phố em ở là chỗ anh từng cởi truồng chạy rông ấy, ở đâu có hang rắn ổ chuột anh đều rõ như lòng bàn tay.
Tôi thoáng run rẩy:
- Làm gì có chứ.
Bây giờ đèn đường sáng choang như ban ngày, đường xi măng rộng thênh thang thì rắn nào to gan dám chui ra?
Anh híp mắt hỏi:
- Sợ à? Anh nói em nghe, gần khu em ở hồi xưa có một bãi tha ma đấy.
Tôi bán tín bán nghi, ngập ngừng nói:
- Nhưng giờ chắc ổn ha.
- Nếu đủ dương khí thì tất nhiên là không việc gì, nhưng anh nghe nói nếu quá một năm không quen bạn trai thì dương khí yếu lắm, sẽ bị ma dí ngay.
Mấy câu phét lác tầm thường chuyên dùng để dọa con nít ấy như có ma lực khiến người nghe xong tự dưng ngu hẳn đi mà hùa theo ngay. Tôi nuốt nước miếng, làm bộ sợ hãi hỏi:
- Thế giờ em phải làm sao?
Anh đằng hắng hai tiếng, vờ vịt vuốt phẳng áo sơ mi bằng một tay, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Ôi mẹ kiếp cái nhìn ấy khiến tim tôi tí thì ngừng đập.
- Anh đã nói đến nước ấy rồi...
Danh sách chương