Trong phòng nhỏ ở khách điếm, nến đốt đã lâu, yên lặng không thấy gió. Trong đệm chăn mềm mại, Lục Hoàn Thành còn đang mê man, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Yến Sâm yên lặng không một tiếng động, nằm nhoài bên giường, hai con ngươi đen bóng say sưa ngắm nhìn Lục Hoàn Thành, dù có thế nào cũng không muốn trở về trong quạt trúc.
Y còn chưa tỉnh, lại ở bên y thêm một lúc nữa đi.
Một lúc nữa thôi.
Chỉ cần đôi hàng mi kia rung động, mí mắt nhúc nhích, hắn sẽ lập tức trốn đi, không để Lục Hoàn Thành bắt được nửa phần bóng dáng.
Yến Sâm cắn đầu ngón tay, cảm thấy mình rất giống nàng tiên trong vỏ ốc*, rõ ràng rất yêu lang quân, nhưng lại không thể để hắn biết được. Lén lút chạy ra, lén lút nhoài tới nhìn, nhấm chút mùi vị ngọt ngào của nước bọt rồi trở về, giấu ở trong lòng chậm rãi thưởng thức.
*Câu chuyện nàng tiên trong vỏ ốc_phiên bản Trung Quốc:
Một người nghèo khổ sống một thân một mình, thường khẩn Long Vương để được số phận khá hơn. Một hôm, nhặt được một vỏ ốc rất đẹp. Cô gái trong vỏ ốc bí mật chui ra nấu ăn quét dọn cho anh khi anh vắng mặt. Cho đến một hôm, anh về đột ngột bắt gặp, nàng nói mình là con gái Long vương vâng lệnh cha lên giúp đỡ. Rồi nàng biến mất. Từ đó mỗi lần anh túng thiếu thì thấy trong vỏ ốc có tiền. Khi anh chết, vỏ ốc cũng biến mất (Sưu thần kí).
Có điều Yến Sâm đã quên, kết thúc câu chuyện, nàng tiên trong vỏ ốc cuối cùng vẫn bị vị nông phu bắt gặp.
Thế nên, bên ngoài chuyện cổ tích đó, hắn cũng bị Lục Hoàn Thành tự tay tóm được.
Hắn lòng tham không đáy, lông mi Lục Hoàn Thành run lên bốn, năm lần, mỗi lần đều khiến hắn khiếp sợ, nhưng vẫn như cũ không muốn rời đi, lừa mình dối người cho là mình nhận lầm, Lục Hoàn Thành sẽ không tỉnh lại sớm như vậy. Đến khi đôi mắt kia đột nhiên bật mở, cánh tay dưới chăn đệm duỗi ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nắm lấy cổ tay hắn, Yến Sâm hoàn toàn bối rối.
Vẻ mặt hoảng loạn trong khoảnh khắc kia, lọt vào mắt Lục Hoàn Thành, trở thành ký ức cả đời không thể quên.
Chóp mũi dính đất, gò má nhuốc nhem, bụi đất đen đúa bẩn thỉu chẳng thể che đi dung mạo thanh tú. Nửa là trăng đêm tĩnh mịch, nửa là ngọc quyết* sáng trong, mới có thể họa ra khuôn mặt đẹp đẽ này. Trong ánh mắt thiếu niên, hiện lên nỗi thảng thốt và bất an, đáy mắt trong suốt không thấy đáy, không hiểu thế sự, không giấu tâm cơ. Hắn muốn khóc, hắn muốn trốn, giãy dụa một hồi cũng không tránh được, ngây ngốc ngắm nhìn, khắc khắc đều đang thét gào, nói rằng hắn không nỡ bỏ.
*Ngọc quyết: Ngọc hình trăng lưỡi liềm.
Rõ ràng mới gặp, lại giống như gặp lại sau những ngày dài dày vò vì tương tư.
Thật ra, lúc còn trên lưng ngựa Lục Hoàn Thành đã tỉnh lại một lần.
Y trước giờ thể trạng tốt, trên lưng ngựa lại xóc nảy không chắc chắn, chưa tới kinh thành, đã tìm lại vài phần ý thức, nhưng khi đó dược liệu quá mạnh, chân tay vẫn không nhúc nhích được. Y cố gắng nặng nề hé mắt, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một bóng lưng đơn bạc đi phía trước, cơ thể sa sút, mỗi bước đều chật vật, khổ sở kéo dây thừng dẫn ngựa đi, muốn đưa y bình an tới kinh đô.
Lục Hoàn Thành gần như rơi lệ, thần trí căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, giao tính mạng bản thân cho thiếu niên này, nằm trên lưng ngựa, tiếp tục chìm vào cơn mê.
Bảo vệ ta, đừng đi.
Phải chờ ta tỉnh dậy, chờ ta biết ngươi.
Giấc mơ của y bị bóng lưng gầy yếu kia chiếm lấy, mơ thấy thiếu niên bị té ngã, ngã bị thương, quệt rách da thịt, trái tim bị tàn nhẫn dày xéo, mỗi nhịp đập đều cảm thấy đớn đau. Y cực độ mệt mỏi, giãy dụa mà tỉnh lại, chỉ vì muốn tận mặt nhìn thấy thiếu niên kia, ai ngờ lần đầu tiên gặp mặt, y liền rơi vào ma chướng*, không thể quay đầu.
*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chỉ chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Đời này, y đã không cách nào buông tay.
Người được cứu bình yên vô sự, người cứu lại thương tích đầy mình. Yến Sâm sợ hãi không thôi, bị Lục Hoàn Thành ôm lên giường, cẩn thận chăm sóc suốt đêm.
Hắn bị trẹo chân còn đi hơn mười dặm, mắt cá chân sưng lên thành quả đào lớn, Lục Hoàn Thành tự tay chườm khăn lạnh, bàn tay xoa nắn. Lại thấy vạt áo có vết bẩn, vén lên nhìn lại, hai mảnh đầu gối loang lổ vết máu, không ngừng chảy ra nước mủ. Lục Hoàn thành đau lòng đến nỗi hô hấp cũng rối loạn, suốt đêm đi tìm đại phu, yên lặng bôi thuốc, băng bó vết thương cho Yến Sâm.
Yến Sâm ngồi ở đầu giường, nâng mắt nhìn Lục Hoàn Thành, cắn chặt đệm chăn, không nhịn được lệ rơi lã chã.
Lục Hoàn Thành tưởng hắn đau đớn, liền ôm lấy bờ vai của hắn dịu dàng an ủi. Thế nhưng Yến Sâm chỉ lắc lắc đầu, mắt đong đầy nước, không nói lời nào, chỉ lo vừa mở miệng sẽ quấy rầy thần tiên trên trời, sẽ lôi hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng này.
Lục Hoàn Thành dò hỏi tên và quê quan hắn, hắn chọn hai tiếng êm tai, ghép lại thành một, nói mình tên Yến Sâm.
Lại chọn một địa phương ở phương bắc trước kia từng nghe qua, nói là người huyện Gia Ninh, phụ mẫu đã mất, định đến kinh thành nhờ vả cậu, đáng tiếc nhà cậu cũng không biết đã rời đi từ khi nào, cho đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Lục Hoàn Thành nghe hắn không nơi nương tựa, như một nhành lục bình đáng thương không có cội rễ sống trên đời, càng muốn giữ hắn bên mình cả đời chăm sóc, liền hỏi tuổi tác của hắn.
Nhưng cái này là làm khó Yến Sâm.
Yến Sâm còn chưa tự soi gương, không biết bản thân là tướng mạo thiếu niên hay thanh niên. Hắn lo sợ bất an, nhớ lại Lục Hoàn Thành năm nay hai mươi lăm, mình nên nhỏ hơn hắn một chút, liền giảm xuống một tuổi, nhỏ giọng đáp hai mươi tư.
Lục Hoàn Thành không nhịn được cười phá lên, cười xong lại nghiêm túc hỏi hắn một lần nữa, không cho phép nói dối, nói quá mười tám sẽ không tin. Yến Sâm trong lòng thấp thỏm không yên, lại giảm xuống một tuổi, đáp lại mười bảy, Lục Hoàn Thành mới bất đắc dĩ tin tưởng.
Đầu gối Yến Sâm bị thương, mắt cá chân sưng vù, sáng sớm hôm sau còn không xuống được giường chứ đừng nói gì đi lại. Vừa vặn Lục Hoàn Thành muốn dừng lại tại kinh thành một thời gian, cũng không nóng lòng rời đi, liền để hắn ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Yến Sâm ngồi trên giường ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng ánh mắt không rời Lục Hoàn Thành. Chờ y vừa ra khỏi cửa, sẽ lập tức hóa thành một vệt trúc linh, nhập vào trong quạt, giống như trước thân mật đi theo.
Lục Hoàn Thành ban ngày không gặp Yến Sâm, tương tư thành bệnh, mỗi ngày tích góp ngàn câu nói, mỗi đêm cùng hắn trên giường thỏa mãn tán gẫu.
Yến Sâm làm cây trúc ba trăm năm, ba trăm năm qua mỗi ngày mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Lúc này làm người, cũng nghỉ ngơi vào ban đêm, vừa mới vào giờ Tuất (7-9h tối)canh nhất đã không gượng nổi. Nhưng hắn không nỡ bỏ qua mỗi lời nói của Lục Hoàn Thành, liền tận lực chống mí mắt mà tiếp chuyện, thường thường mới nghe một nửa liền ngủ gật mất, tựa trên vai Lục Hoàn Thành, trên trời có sấm nổ cũng không tỉnh lại.
Nửa đêm tỉnh lại, hắn đều đang nằm trong vòng tay Lục Hoàn Thành, hai người hô hấp đan xen, da thịt nóng bỏng, hai cơ thể trần trụi ôm nhau chỉ cách một tầng áo mỏng.
Cây thịt dưới khố kia của Yến Sâm không nghe lời, thường run rẩy ngẩng đầu lên, dưới quần phồng lên thành một túp lều nhỏ, không mềm xuống được. Tình cờ trong mộng Lục Hoàn Thành cũng cứng ngắc lên, hai đồ vật cách quần đụng phải nhau, Yến Sâm nhẹ nhàng sượt qua chào hỏi, sau đó đỏ mắt tránh xa một chút. Có lúc thật sự trướng đau, chỉ đơn giàn quay người đi, không nhìn mặt Lục Hoàn Thành.
Cứ như vậy chung chăn chung gối chừng mười ngày, Yến Sâm đã ủy khuất không chịu nổi.
Một đêm xuân tám năm trước, tư vị tuyệt mỹ, hai bên đều thoải mái tận hứng, Yến Sâm không lúc nào không thôi nhớ đến, thế mà lần này người đã đưa tới trong ngực, Lục Hòan Thành chính nhân quân tử coi trọng giới hạn, không hề bị lay động. Yến Sâm sợ mình không nhịn được, ngày nào đó cưỡi trên người kia cầu hoan, hướng y đòi cái vật cưng cứng kia, khiến Lục Hoàn Thành sợ hãi.
Hắn thành thật chịu đựng, cuối cùng nhịn đến một đêm trước khi rời kinh.
Đó là một đêm mưa.
Lúc đó bên ngoài sấm chớp đùng đùng, mưa to như trút nước. Lục Hoàn Thành đóng chặt cửa sổ, ngồi ở mạn giường, giúp Yến Sâm cởi tất trắng, như mọi khi xoa bóp mắt cá chân.
Vết bầm biến mất, sưng to xẹp xuống, không quá hai ngày là có thể tự do đi lại, cuối cùng cũng khiến người khác an tâm.
Y lại vén ống quần Yến Sâm, xem xét vết thương nơi đầu gối đã khép lại chưa. Đầu ngón tay lơ đãng mơn trớn cẳng chân, bên tai liền nghe được một tiếng yêu kiều ngắn ngủi – lời mới thốt ra một nửa lại nuốt về, nhưng sự yếu mềm êm ái kia, sao giấu được dục tình đầy mê hoặc.
Trái tim lập tức bị dụ dỗ, ánh mắt chuyển hướng, nhìn tới bắp đùi Yến Sâm.
Yến Sâm mặc y phục tơ lụa, mềm mại ôm sát cơ thể, giờ phút này căng phồng đẩy lên, lộ ra hình dáng rõ ràng. Lục Hoàn Thành không biết thế nào lại cách một lớp quần nắm trong lòng bàn tay, năm ngón tay âu yếm, tựa như thưởng thức một chuôi ngọc như ý.
Gốc cây này của A Sâm, hình dáng thẳng tắp, thanh tú ấm áp, cảm giác rất tốt.
Xoa nhẹ một lúc, Lục Hoàn Thành đột nhiên cứng đờ, quả thực không dám tin những gì mình vừa làm. Yến Sâm ngơ ngác nhìn Lục Hoàn Thành, lại ngơ ngác nhìn xuống cái tay đặt dưới hai chân kia, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên, nóng bừng, đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô nứt, trong cổ họng ngượng ngừng gọi một tiếng: “Lục ca ca.”
(Gấu: Bảo em nó làm sao mà nhịn được, làm sao mà nhịn được, làm sao mà nhịn được =)))
Ba chữ này vừa cất lên, Lục Hoàn Thành lập tức cương cứng.
Tiếng đáp lại mất không chế kia, một khi đã thốt ra thì sao có thể thu lại? Lục Hoàn Thành gấp gáp nhào đến, một bên điên cuồng gặm lên cổ Yến Sâm, một bên tiếp tục xoa bóp dương vật trong tay.
Môi kề, chân quấn, cởi áo cho người. Ngâm nga, hào hển, uyên ương quấn quýt*.
*Bản gốc: “Duyện thần, câu túc, vi quân giải y. Tế ngâm, thô suyễn, uyên ương giao cảnh” = Mút môi, chân gác lên, cởi áo cho người. Khẽ ngâm nga, hít thở hổn hển, uyên ương giao hợp. (Nghe trần trụi nhỉ? =)))
Như một đôi rắn mới ra khỏi động sau mùa đông, đuôi treo quanh vách đá, quấn quýt không rời. Hai người chân tay bện chặt, lăn lộn trên giường, quần áo lộn xộn ném một góc, đệm chăn quét xuống mặt đất, khăn trải giường ngổn ngang nhăn nhúm. Cái giường nhỏ cũ kĩ trong khách điếm, bốn chân gỗ đong đưa như muốn sập. Màn trướng không cẩn thận bị xé ra một mảnh, vướng ở chân giường, không ngừng rung động.
Khăn gối dính nước mắt, qua loa quấn quanh người, chỉ lát sau đã ẩm ướt, dính nhơm nhớp một khối. Cả người một nửa là bị liếm ướt, một nửa là do mồ hôi, mông bị vắt lên vai, vặn thành một chiếc bánh quẩy, cũng không biết hơi thở là của ai, bạch trọc tí tách rơi xuống là của ai.
Một đêm hoang đường.
Sáng sớm, ánh nắng sớm mai chiếu ngoài cửa sổ. Thân thể Lục Hoàn Thành vẫn còn úp sấp trên người Yến Sâm, ôm chặt lấy thiếu niên đã lâm vào mê man mà mạnh mẽ đưa đẩy.
Tình dục khơi mào, muốn dừng không dễ, lại càng không nhắc tới thân thể bọn họ hòa hợp, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc phải kìm chế, đêm sau càng kịch liệt hơn đêm trước, mỗi đêm đều là đêm xuân làm muốn gãy eo. Mỗi tư thế tìm được trên Xuân Cung Đồ, toàn bộ đều thử qua một lần.
Những đêm trước đây, đều là Yến Sâm tựa trên ngực Lục Hoàn Thành ngủ, đến những đêm này, đều là Lục Hoàn Thành cắm bên trong cơ thể Yến Sâm ngủ.
Yến Sâm bị lăn qua lăn lại đến rã rời, xương sống eo lưng đều mềm nhũn, miệng nhỏ phía dưới bị thương, đỏ hồng sưng tấy lên, căn bản không thể cưỡi ngựa. Lục Hoàn Thành hối hận, liền mua một chiếc xe ngựa, đặt bên trong thật nhiều gối mềm, đỡ Yến Sâm nằm vào trong, miễn cho xóc nảy bị đau. Kết quả xe ngựa cũng không buông tha, củi khô lửa bốc, mỡ treo miệng mèo, trở thành vượt núi băng đèo, đỉnh đầu treo lụa đỏ*.
*Củi khô lửa bốc: Bản gốc là “thiên lôi câu địa hỏa”, nghĩa đen là “thiên lôi (lửa trời) kéo theo lửa đất”. Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
*Mỡ treo miệng mèo: Bản gốc là “dương cao nhập hổ khẩu” = “dê con vào miệng cọp”.
*Câu cuối: đại để là vượt qua muôn vàn khó khăn (ở trong xe ngựa) để bên nhau (đỉnh đầu treo lụa đỏ ám chỉ đêm tân hôn của các đôi vợ chồng).
Yến Sâm bám trên cửa sổ xe rơi lệ, thầm hận mình nói năng tùy tiện, thế nhưng không rời được khoái cảm khi làm chuyện kia, người phía sau lại vội vã đâm lên hai lần, liền rút đi chút rụt rè cuối cùng còn sót lại của hắn.
Y còn chưa tỉnh, lại ở bên y thêm một lúc nữa đi.
Một lúc nữa thôi.
Chỉ cần đôi hàng mi kia rung động, mí mắt nhúc nhích, hắn sẽ lập tức trốn đi, không để Lục Hoàn Thành bắt được nửa phần bóng dáng.
Yến Sâm cắn đầu ngón tay, cảm thấy mình rất giống nàng tiên trong vỏ ốc*, rõ ràng rất yêu lang quân, nhưng lại không thể để hắn biết được. Lén lút chạy ra, lén lút nhoài tới nhìn, nhấm chút mùi vị ngọt ngào của nước bọt rồi trở về, giấu ở trong lòng chậm rãi thưởng thức.
*Câu chuyện nàng tiên trong vỏ ốc_phiên bản Trung Quốc:
Một người nghèo khổ sống một thân một mình, thường khẩn Long Vương để được số phận khá hơn. Một hôm, nhặt được một vỏ ốc rất đẹp. Cô gái trong vỏ ốc bí mật chui ra nấu ăn quét dọn cho anh khi anh vắng mặt. Cho đến một hôm, anh về đột ngột bắt gặp, nàng nói mình là con gái Long vương vâng lệnh cha lên giúp đỡ. Rồi nàng biến mất. Từ đó mỗi lần anh túng thiếu thì thấy trong vỏ ốc có tiền. Khi anh chết, vỏ ốc cũng biến mất (Sưu thần kí).
Có điều Yến Sâm đã quên, kết thúc câu chuyện, nàng tiên trong vỏ ốc cuối cùng vẫn bị vị nông phu bắt gặp.
Thế nên, bên ngoài chuyện cổ tích đó, hắn cũng bị Lục Hoàn Thành tự tay tóm được.
Hắn lòng tham không đáy, lông mi Lục Hoàn Thành run lên bốn, năm lần, mỗi lần đều khiến hắn khiếp sợ, nhưng vẫn như cũ không muốn rời đi, lừa mình dối người cho là mình nhận lầm, Lục Hoàn Thành sẽ không tỉnh lại sớm như vậy. Đến khi đôi mắt kia đột nhiên bật mở, cánh tay dưới chăn đệm duỗi ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nắm lấy cổ tay hắn, Yến Sâm hoàn toàn bối rối.
Vẻ mặt hoảng loạn trong khoảnh khắc kia, lọt vào mắt Lục Hoàn Thành, trở thành ký ức cả đời không thể quên.
Chóp mũi dính đất, gò má nhuốc nhem, bụi đất đen đúa bẩn thỉu chẳng thể che đi dung mạo thanh tú. Nửa là trăng đêm tĩnh mịch, nửa là ngọc quyết* sáng trong, mới có thể họa ra khuôn mặt đẹp đẽ này. Trong ánh mắt thiếu niên, hiện lên nỗi thảng thốt và bất an, đáy mắt trong suốt không thấy đáy, không hiểu thế sự, không giấu tâm cơ. Hắn muốn khóc, hắn muốn trốn, giãy dụa một hồi cũng không tránh được, ngây ngốc ngắm nhìn, khắc khắc đều đang thét gào, nói rằng hắn không nỡ bỏ.
*Ngọc quyết: Ngọc hình trăng lưỡi liềm.
Rõ ràng mới gặp, lại giống như gặp lại sau những ngày dài dày vò vì tương tư.
Thật ra, lúc còn trên lưng ngựa Lục Hoàn Thành đã tỉnh lại một lần.
Y trước giờ thể trạng tốt, trên lưng ngựa lại xóc nảy không chắc chắn, chưa tới kinh thành, đã tìm lại vài phần ý thức, nhưng khi đó dược liệu quá mạnh, chân tay vẫn không nhúc nhích được. Y cố gắng nặng nề hé mắt, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một bóng lưng đơn bạc đi phía trước, cơ thể sa sút, mỗi bước đều chật vật, khổ sở kéo dây thừng dẫn ngựa đi, muốn đưa y bình an tới kinh đô.
Lục Hoàn Thành gần như rơi lệ, thần trí căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, giao tính mạng bản thân cho thiếu niên này, nằm trên lưng ngựa, tiếp tục chìm vào cơn mê.
Bảo vệ ta, đừng đi.
Phải chờ ta tỉnh dậy, chờ ta biết ngươi.
Giấc mơ của y bị bóng lưng gầy yếu kia chiếm lấy, mơ thấy thiếu niên bị té ngã, ngã bị thương, quệt rách da thịt, trái tim bị tàn nhẫn dày xéo, mỗi nhịp đập đều cảm thấy đớn đau. Y cực độ mệt mỏi, giãy dụa mà tỉnh lại, chỉ vì muốn tận mặt nhìn thấy thiếu niên kia, ai ngờ lần đầu tiên gặp mặt, y liền rơi vào ma chướng*, không thể quay đầu.
*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chỉ chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Đời này, y đã không cách nào buông tay.
Người được cứu bình yên vô sự, người cứu lại thương tích đầy mình. Yến Sâm sợ hãi không thôi, bị Lục Hoàn Thành ôm lên giường, cẩn thận chăm sóc suốt đêm.
Hắn bị trẹo chân còn đi hơn mười dặm, mắt cá chân sưng lên thành quả đào lớn, Lục Hoàn Thành tự tay chườm khăn lạnh, bàn tay xoa nắn. Lại thấy vạt áo có vết bẩn, vén lên nhìn lại, hai mảnh đầu gối loang lổ vết máu, không ngừng chảy ra nước mủ. Lục Hoàn thành đau lòng đến nỗi hô hấp cũng rối loạn, suốt đêm đi tìm đại phu, yên lặng bôi thuốc, băng bó vết thương cho Yến Sâm.
Yến Sâm ngồi ở đầu giường, nâng mắt nhìn Lục Hoàn Thành, cắn chặt đệm chăn, không nhịn được lệ rơi lã chã.
Lục Hoàn Thành tưởng hắn đau đớn, liền ôm lấy bờ vai của hắn dịu dàng an ủi. Thế nhưng Yến Sâm chỉ lắc lắc đầu, mắt đong đầy nước, không nói lời nào, chỉ lo vừa mở miệng sẽ quấy rầy thần tiên trên trời, sẽ lôi hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng này.
Lục Hoàn Thành dò hỏi tên và quê quan hắn, hắn chọn hai tiếng êm tai, ghép lại thành một, nói mình tên Yến Sâm.
Lại chọn một địa phương ở phương bắc trước kia từng nghe qua, nói là người huyện Gia Ninh, phụ mẫu đã mất, định đến kinh thành nhờ vả cậu, đáng tiếc nhà cậu cũng không biết đã rời đi từ khi nào, cho đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Lục Hoàn Thành nghe hắn không nơi nương tựa, như một nhành lục bình đáng thương không có cội rễ sống trên đời, càng muốn giữ hắn bên mình cả đời chăm sóc, liền hỏi tuổi tác của hắn.
Nhưng cái này là làm khó Yến Sâm.
Yến Sâm còn chưa tự soi gương, không biết bản thân là tướng mạo thiếu niên hay thanh niên. Hắn lo sợ bất an, nhớ lại Lục Hoàn Thành năm nay hai mươi lăm, mình nên nhỏ hơn hắn một chút, liền giảm xuống một tuổi, nhỏ giọng đáp hai mươi tư.
Lục Hoàn Thành không nhịn được cười phá lên, cười xong lại nghiêm túc hỏi hắn một lần nữa, không cho phép nói dối, nói quá mười tám sẽ không tin. Yến Sâm trong lòng thấp thỏm không yên, lại giảm xuống một tuổi, đáp lại mười bảy, Lục Hoàn Thành mới bất đắc dĩ tin tưởng.
Đầu gối Yến Sâm bị thương, mắt cá chân sưng vù, sáng sớm hôm sau còn không xuống được giường chứ đừng nói gì đi lại. Vừa vặn Lục Hoàn Thành muốn dừng lại tại kinh thành một thời gian, cũng không nóng lòng rời đi, liền để hắn ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Yến Sâm ngồi trên giường ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng ánh mắt không rời Lục Hoàn Thành. Chờ y vừa ra khỏi cửa, sẽ lập tức hóa thành một vệt trúc linh, nhập vào trong quạt, giống như trước thân mật đi theo.
Lục Hoàn Thành ban ngày không gặp Yến Sâm, tương tư thành bệnh, mỗi ngày tích góp ngàn câu nói, mỗi đêm cùng hắn trên giường thỏa mãn tán gẫu.
Yến Sâm làm cây trúc ba trăm năm, ba trăm năm qua mỗi ngày mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Lúc này làm người, cũng nghỉ ngơi vào ban đêm, vừa mới vào giờ Tuất (7-9h tối)canh nhất đã không gượng nổi. Nhưng hắn không nỡ bỏ qua mỗi lời nói của Lục Hoàn Thành, liền tận lực chống mí mắt mà tiếp chuyện, thường thường mới nghe một nửa liền ngủ gật mất, tựa trên vai Lục Hoàn Thành, trên trời có sấm nổ cũng không tỉnh lại.
Nửa đêm tỉnh lại, hắn đều đang nằm trong vòng tay Lục Hoàn Thành, hai người hô hấp đan xen, da thịt nóng bỏng, hai cơ thể trần trụi ôm nhau chỉ cách một tầng áo mỏng.
Cây thịt dưới khố kia của Yến Sâm không nghe lời, thường run rẩy ngẩng đầu lên, dưới quần phồng lên thành một túp lều nhỏ, không mềm xuống được. Tình cờ trong mộng Lục Hoàn Thành cũng cứng ngắc lên, hai đồ vật cách quần đụng phải nhau, Yến Sâm nhẹ nhàng sượt qua chào hỏi, sau đó đỏ mắt tránh xa một chút. Có lúc thật sự trướng đau, chỉ đơn giàn quay người đi, không nhìn mặt Lục Hoàn Thành.
Cứ như vậy chung chăn chung gối chừng mười ngày, Yến Sâm đã ủy khuất không chịu nổi.
Một đêm xuân tám năm trước, tư vị tuyệt mỹ, hai bên đều thoải mái tận hứng, Yến Sâm không lúc nào không thôi nhớ đến, thế mà lần này người đã đưa tới trong ngực, Lục Hòan Thành chính nhân quân tử coi trọng giới hạn, không hề bị lay động. Yến Sâm sợ mình không nhịn được, ngày nào đó cưỡi trên người kia cầu hoan, hướng y đòi cái vật cưng cứng kia, khiến Lục Hoàn Thành sợ hãi.
Hắn thành thật chịu đựng, cuối cùng nhịn đến một đêm trước khi rời kinh.
Đó là một đêm mưa.
Lúc đó bên ngoài sấm chớp đùng đùng, mưa to như trút nước. Lục Hoàn Thành đóng chặt cửa sổ, ngồi ở mạn giường, giúp Yến Sâm cởi tất trắng, như mọi khi xoa bóp mắt cá chân.
Vết bầm biến mất, sưng to xẹp xuống, không quá hai ngày là có thể tự do đi lại, cuối cùng cũng khiến người khác an tâm.
Y lại vén ống quần Yến Sâm, xem xét vết thương nơi đầu gối đã khép lại chưa. Đầu ngón tay lơ đãng mơn trớn cẳng chân, bên tai liền nghe được một tiếng yêu kiều ngắn ngủi – lời mới thốt ra một nửa lại nuốt về, nhưng sự yếu mềm êm ái kia, sao giấu được dục tình đầy mê hoặc.
Trái tim lập tức bị dụ dỗ, ánh mắt chuyển hướng, nhìn tới bắp đùi Yến Sâm.
Yến Sâm mặc y phục tơ lụa, mềm mại ôm sát cơ thể, giờ phút này căng phồng đẩy lên, lộ ra hình dáng rõ ràng. Lục Hoàn Thành không biết thế nào lại cách một lớp quần nắm trong lòng bàn tay, năm ngón tay âu yếm, tựa như thưởng thức một chuôi ngọc như ý.
Gốc cây này của A Sâm, hình dáng thẳng tắp, thanh tú ấm áp, cảm giác rất tốt.
Xoa nhẹ một lúc, Lục Hoàn Thành đột nhiên cứng đờ, quả thực không dám tin những gì mình vừa làm. Yến Sâm ngơ ngác nhìn Lục Hoàn Thành, lại ngơ ngác nhìn xuống cái tay đặt dưới hai chân kia, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên, nóng bừng, đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô nứt, trong cổ họng ngượng ngừng gọi một tiếng: “Lục ca ca.”
(Gấu: Bảo em nó làm sao mà nhịn được, làm sao mà nhịn được, làm sao mà nhịn được =)))
Ba chữ này vừa cất lên, Lục Hoàn Thành lập tức cương cứng.
Tiếng đáp lại mất không chế kia, một khi đã thốt ra thì sao có thể thu lại? Lục Hoàn Thành gấp gáp nhào đến, một bên điên cuồng gặm lên cổ Yến Sâm, một bên tiếp tục xoa bóp dương vật trong tay.
Môi kề, chân quấn, cởi áo cho người. Ngâm nga, hào hển, uyên ương quấn quýt*.
*Bản gốc: “Duyện thần, câu túc, vi quân giải y. Tế ngâm, thô suyễn, uyên ương giao cảnh” = Mút môi, chân gác lên, cởi áo cho người. Khẽ ngâm nga, hít thở hổn hển, uyên ương giao hợp. (Nghe trần trụi nhỉ? =)))
Như một đôi rắn mới ra khỏi động sau mùa đông, đuôi treo quanh vách đá, quấn quýt không rời. Hai người chân tay bện chặt, lăn lộn trên giường, quần áo lộn xộn ném một góc, đệm chăn quét xuống mặt đất, khăn trải giường ngổn ngang nhăn nhúm. Cái giường nhỏ cũ kĩ trong khách điếm, bốn chân gỗ đong đưa như muốn sập. Màn trướng không cẩn thận bị xé ra một mảnh, vướng ở chân giường, không ngừng rung động.
Khăn gối dính nước mắt, qua loa quấn quanh người, chỉ lát sau đã ẩm ướt, dính nhơm nhớp một khối. Cả người một nửa là bị liếm ướt, một nửa là do mồ hôi, mông bị vắt lên vai, vặn thành một chiếc bánh quẩy, cũng không biết hơi thở là của ai, bạch trọc tí tách rơi xuống là của ai.
Một đêm hoang đường.
Sáng sớm, ánh nắng sớm mai chiếu ngoài cửa sổ. Thân thể Lục Hoàn Thành vẫn còn úp sấp trên người Yến Sâm, ôm chặt lấy thiếu niên đã lâm vào mê man mà mạnh mẽ đưa đẩy.
Tình dục khơi mào, muốn dừng không dễ, lại càng không nhắc tới thân thể bọn họ hòa hợp, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc phải kìm chế, đêm sau càng kịch liệt hơn đêm trước, mỗi đêm đều là đêm xuân làm muốn gãy eo. Mỗi tư thế tìm được trên Xuân Cung Đồ, toàn bộ đều thử qua một lần.
Những đêm trước đây, đều là Yến Sâm tựa trên ngực Lục Hoàn Thành ngủ, đến những đêm này, đều là Lục Hoàn Thành cắm bên trong cơ thể Yến Sâm ngủ.
Yến Sâm bị lăn qua lăn lại đến rã rời, xương sống eo lưng đều mềm nhũn, miệng nhỏ phía dưới bị thương, đỏ hồng sưng tấy lên, căn bản không thể cưỡi ngựa. Lục Hoàn Thành hối hận, liền mua một chiếc xe ngựa, đặt bên trong thật nhiều gối mềm, đỡ Yến Sâm nằm vào trong, miễn cho xóc nảy bị đau. Kết quả xe ngựa cũng không buông tha, củi khô lửa bốc, mỡ treo miệng mèo, trở thành vượt núi băng đèo, đỉnh đầu treo lụa đỏ*.
*Củi khô lửa bốc: Bản gốc là “thiên lôi câu địa hỏa”, nghĩa đen là “thiên lôi (lửa trời) kéo theo lửa đất”. Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
*Mỡ treo miệng mèo: Bản gốc là “dương cao nhập hổ khẩu” = “dê con vào miệng cọp”.
*Câu cuối: đại để là vượt qua muôn vàn khó khăn (ở trong xe ngựa) để bên nhau (đỉnh đầu treo lụa đỏ ám chỉ đêm tân hôn của các đôi vợ chồng).
Yến Sâm bám trên cửa sổ xe rơi lệ, thầm hận mình nói năng tùy tiện, thế nhưng không rời được khoái cảm khi làm chuyện kia, người phía sau lại vội vã đâm lên hai lần, liền rút đi chút rụt rè cuối cùng còn sót lại của hắn.
Danh sách chương