“Ca! Thừa nhận sự thật khó như vậy sao, ngươi vì sao còn không chịu tin?!”

Lục Hoàn Khang vỗ bàn một cái, chén trà chấn động nảy lên. Hắn cao giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ca ca không muốn vấy bẩn Yến Sâm, tốt, đệ giúp huynh, đệ nói cho huynh biết đây là chuyện gì! Huynh cho đây là một đạo chướng tầm thường ngăn chặn ngũ giác? Không phải, không phải! Lúc này hạ nhân trong phủ đều cảm thấy huynh điên rồi, nếu như huyễn chướng vẫn không phá, rất nhanh toàn bộ người Lãng Châu đều biết huynh đã phát điên! Huynh suy nghĩ một chút, hải tử Yến Sâm sinh ra, theo như sự sủng ái của huynh đối hắn, sẽ làm tiệc đầy tháng, sẽ ôm hài tử gặp khách, nói cho mọi người, trưởng tử Lục gia là do một người nam nhân sinh ra! Đến lúc đó, mọi người nghị luận ầm ĩ, huynh lại không nghe thấy, mọi người chỉ trỏ, huynh cũng không biết vì sao, thế thì sau này còn ai dám buôn bán với huynh? Ai còn dám giao hảo với Lục gia? Yến Sâm nào có sợ huynh không thương hắn, rõ ràng sợ người trong thiên hạ không biết huynh điên rồi!”

Hắn nói như pháo bắn, mãnh liệt hít một hơi: “Ca, huynh suy nghĩ thật kỹ, ba đạo chướng này độc ác cực kì, căn bản muốn lừa huynh tự hủy đi thanh danh, khiến cả Lục gia suy sụp! Yến Sâm nếu tâm địa thiện lương, không muốn hại huynh, sao không nghĩ tới hậu quả lúc lừa huynh? Đệ thấy hắn một lòng báo thù, không may lại mang thai, năng lực không đủ, vì vậy ra hạ sách này, lâu dài muốn bức chết huynh!”

Lục Hoàn Thành nghe những lời này, không khỏi ngạc nhiên.

Lời Lục Hoàn Khang nói… cũng không phải là già mồm át lẽ phải.

Yến Sâm mấy lần muốn y đưa hắn gặp mẫu thân, muốn mẫu thân biết đến sự tồn tại của hài tử, hôm qua lúc y cự tuyệt, Yến Sâm còn khóc lóc – thế nhưng lại không hạ chướng thuật trên người mẫu thân.

Nếu như bí mật nam tử hoài thai, Yến Sâm gạt cả y, có lý do gì lại dám nói cho mẫu thân biết? Mẫu thân tin Phật, từ trước tới giờ kiêng kị nhất là yêu vật, Yến Sâm không phải không biết, cũng sẽ đoán được mẫu thân sẽ không vui mừng, có khả năng sẽ trách cứ bọn họ làm trái luân thường, điên đảo âm dương, thậm chí tức giận công tâm!

Nếu vậy, Yến Sâm ầm ĩ đòi gặp mẫu thân, chính là vì…

Lục Hoàn Thành không dám nghĩ thêm nữa, y không dám tưởng tượng thiếu niên xinh đẹp kia trăm phương ngàn kế, dùng ánh mắt trong suốt lo sợ cầu xin y, cầu y nói cho mẫu thân sự tồn tại của tôn tử, lại là vì muốn y với mẫu thân rạn nứt, xem một vở kịch mẹ con bất hòa!

Lục Hoàn Thành thống khổ không chịu nổi, đạo sĩ bên cạnh đã lâu không lên tiếng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Hai người các ngươi lẽ nào cho rằng… Hắn thực sự mang thai?”

Lát sau, hai huynh đệ Lục gia đồng loạt quét mắt về phía A Huyền.

Lục Hoàn Khang vẻ mặt kinh ngạc, Lục Hoàn Thành lập tức nhào đến, túm lấy cổ áo của hắn kéo lên cao, hai mắt đỏ rực, thái dương nổi gân xanh, giống như lão hổ bị làm cho tức giận: “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”

Con ngươi A Huyền lóe lên tinh quang, lớn tiếng nói: “Nam tử không thể hoài thai, đây là thiên đạo! Người không thể, yêu đương nhiên cũng không thể! Bụng hắn lớn như cái thúng, là do lúc giao hoan hấp thụ quá nhiều tinh huyết, nhất thời dư thừa, chỉ có thể tích lại trong bụng, thuận tiện sau này hấp thụ mà tu hành! Căn bản không phải hoài thai!”

Dưới cơn thịnh nộ, A Huyền ngay cả lông mi cũng chưa từng chớp một cái, hắn cười lạnh mà nói: “Lục đại thiếu gia nếu không tin ta, ta hỏi ngươi một vấn đề, vị Yến công tử của ngươi từ lúc hoài thai đến giờ, đã từng có xảy ra dị tượng gì?”

“Không có!”

Lục Hoàn Thành thốt ra, trong đầu lại lóe lên về hôm tuyết rơi đầy trời ở khách điếm Giang Châu.

Đêm hôm ấy, Yến Sâm hành tung không rõ, trên mặt đất trắng xóa để lại một dấu chân thẳng tắp. Đêm hôm sau lúc nghỉ ngơi, hắn cởi áo khoác lông cừu, hoang mang hoảng hốt che bụng lại, nói không biết vì sao trong một đêm, hài tử liền lớn lên rất nhiều.

Nếu như khi đó không phải thai nhi, mà là tinh huyết….

Trong nháy mắt Lục Hoàn Thành mất hết sức lực, buông A Huyền ra, chống lên bức tường nhuốm máu, mệt mỏi quỳ sụp.

Đâu chỉ “từng có” dị tượng? Từ lúc Yến Sâm mang thai đến giờ, hầu như khắp nơi đều là dị tượng!

Tháng mười hai năm ngooái, trên núi Đồng Hòa, thành Phượng Linh, trong khách điếm trang nhã, lần đầu tiên Yến Sâm báo hỉ cho y, nói trong bụng có hài tử. Y còn sợ thai khí bất ổn, hơn hai tháng không cùng Yến Sâm sinh hoạt vợ chồng. Lúc đó Yến Sâm cầu hoan mấy lần, y đều từ chối. Không có tinh huyết, bụng Yến Sâm vẫn bình thường, giống như... căn bản không có hài tử.

Sau đó, một đêm tuyết sương tràn ngập ở Giang Châu.

Yến Sâm quấn quýt nài nỉ y, y tính toán một chút, đã mang thai bốn tháng, thai khí sớm đã vững vàng, cũng thương Yến Sâm bị tình dục dày vòi, liền cho hắn ăn no đủ một lần ở khách điếm, đem tinh thủy phóng vào cơ thể hắn. Cũng chính trong đêm đó, Yến Sâm nhanh chóng lộ ra bụng thai, ôm cái bụng tròn xoe, có tật giật mình, không chịu cho y nhìn.

Về sau, khi y mang Yến Sâm về nhà.

Y say rượu một đêm, sáng hôm sau đi thư phòng tìm người, cũng là ngày mưa phùn liên miên, cũng là tình dục khó nhịn, một phen tưới tắm, cái bụng Yến Sâm thu hoạch không ít liền lớn như cái trống. Đợi đến tháng tư, hắn lại lúng túng nói, hài tử rát nhanh sẽ xuất thế.

Mười tháng hoài thai nên có bộ dạng gì, Lục Hoàn Thành biết rất rõ. Lục gia trước khi tách ra, y từng tận mắt nhìn thấy không ít đường đệ, đường muội chào đời. Bụng các thẩm tử đều là chậm rãi lớn dần, chậm rãi nặng dần, không có ai giống như Yến Sâm tựa như bị thổi phồng, hai tháng thắt lưng vẫn còn mảnh mai, bốn tháng đã gần đến lúc lâm bồn.

Liên tiếp nhiều lần, dị trạng rõ ràng, y đều khoan dung bỏ qua.

Chỉ vì là Yến Sâm.

Chỉ vì thương hắn, tin tưởng hắn.

Nhưng hắn dùng cái gì báo đáp thương yêu của mình?!

Dùng cái bụng chứa đầy tinh huyết lừa dối yêu thương chiều chuộng của y, tu hành đến độ nụ hoa nở rộ, màu sắc đỏ thẫm diễm lệ, mỗi một chiếc lá, mỗi một nhành cây đều chứa đầy chất độc giết người, nhỏ vào giếng nước, lẫn vào hộp trà, trở thành một sợi dây treo cổ, muốn đoạt đi tính mạng cả nhà y!

Năm năm trước Ninh Nhi vì Yến Sâm mà chết, y làm ca ca xúc cây đốt lá, bảo hộ cả nhà bình an, sai lầm chỗ nào? Từ trước tới giờ, bọn họ sớm chiều chung đụng tình cảm, hứa hẹn cả đời với nhau, chẳng lẽ không đủ hóa giải cừu hận trong lòng Yến Sâm sao?

“Tình yêu? Các ngươi làm gì có tình yêu.”

A Huyền không nhịn được cười, âm thanh vang xa, rất lạnh lẽo, giống như giọt nước mưa lơ lửng giữa chín tầng mây: “Tình ý từ mị tâm chướng, cho đến giờ không phải xuất phát từ trái tim. Hắn muốn ngươi tin hắn mang thai, ngươi liền tin, hắn muốn ngươi thương hắn hơn hẳn những người khác, ngươi liền yêu. Lục đại đương gia, tình ái của ngươi nửa năm nay, nói thẳng một câu đều là ảo giác, chuyện cho tới bây giờ… Ngươi còn nhìn không ra sao?”

Lục Hoàn Thành cúi thấp đầu, tự tay che hai mắt, trong kẽ tay, nước mắt ẩm ướt tranh nhau tuôn rơi.

Y đã lâu chưa từng khóc, năm đó khi Lục gia tối tăm nhất, y gắng gượng chịu đựng, chưa từng rơi một giọt lệ. Nhưng bây giờ, lồng ngực bị khoét đến trống rỗng, không sót lại chút nào. Khí độc thấm đẫm phế phủ lẫn yết hầu, mỗi lần hít thở đều làm y đau đến không thốt được nên lời.

“Ta sẽ giúp ngươi thu thập hắn. Nếu ngươi luyến tiếc, không muốn thấy máu, ta có thể dùng cách nhẹ nhàng.”

A Huyền ngồi xổm trước mặt Lục Hoàn Thành, cười đến mĩ lệ, đôi lông mi cong mảnh khảnh như vầng trăng, toát ra sát ý: “Đào gốc, đốt lá, đều là cách cũ. Ta có một biết pháp khác tốt hơn, chuyên môn đối phó mấy bụi cây cỏ thành tinh, Lục đương gia có nguyện ý thử một lần?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện