Ánh bình minh nhè nhẹ, sương mù lượn lờ trong rừng, làm phai đi sắc biếc của trùng trùng lá trúc.

Góc tường mọc ra từng tảng rêu xanh ẩm ướt mềm mại, tiếng chim ríu rít tràn bên tai, dòng suối trong vắt từ tường viện dẫn tới, tí tách, tí tách, từng giọt nước trong suốt rơi suống ao nhỏ…. Nắng mai như mộng, còn sâu thẳm trong rừng trúc, bọn họ đang hưởng thụ mây mưa hoan ái.

Giấc mộng to gan nhất trong đời này của Yến Sâm, cũng không dám vọng tưởng đến tình cảnh như vậy.

Chân ngọc treo trên cao, đạp loạn vào một gốc thanh trúc, vách trúc lạnh lẽo mà trơn nhẵn. Theo từng lượt cố gắng của Lục Hoàn Thành vào thân thể hắn, cành lá trên đỉnh đầu vang tiếng xào xạt, thân trúc lay động, rơi xuống rất nhiều lá nhỏ, phủ trên bùn đất.

Rừng trúc trong Lục trạch cũng không tính là lớn, cách mấy chục cây thanh trúc vươn thẳng kia, Yến Sâm có thể mơ hồ nhìn thấy cửa tây, thậm chí có thể mờ mờ thấy màn lụa tung bay bên giường. Nếu như Duẩn Nhi tỉnh lại, ghé qua cửa sổ đưa mắt ra ngoài, là có thể nhìn thấy bóng dáng hai vị phụ thân phóng đãng triền miên.

Bọn họ…. đang trốn hài tử thâu hoan.

Sự thật này kích thích Yến Sâm cực kỳ, hắn phá lệ mẫn cảm, cực dễ động tình. Tràng vách ê ẩm sưng đau, bên trong co rút, hô hấp càng lúc càng mất trật tự, thân thể trong giây lát tan thành một vũng nước, làm ướt viền mắt khóe môi.

Hắn dựa trên đầu vai Lục Hoàn Thành, vì…. sảng khoái khó nhịn mà khóc nấc.

Về sau, trước mắt Yến Sâm đen kịt một màu, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ còn sót lại thứ Lục Hoàn Thành ban tặng hắn, khoái cảm thuần túy không gì sánh được. Bụng dưới mỏi mệt, bắp đùi điên cuồng run rẩy, đùi trong bị ma sát trăm ngàn lần nóng đến sắp mất đi tri giác, nóng đến đông tuyết cũng tan thành xuân thủy, dọc theo bắp đùi dâm mỹ chảy xuống đất.

Đợi lần thứ hai bắn hết, Yến Sâm ngay cả đứng cũng không được.

Lục Hoàn thành cẩn thận đỡ hắn, lấy nước ao thấm vào khăn, vắt giũ ra, giúp hắn lau sạch mồ hôi lẫn trọc dịch dính giữa đùi. Bất chợt động tác dừng lại, Lục Hoàn Thành như nhớ tới cái gì, bàn tay sờ lên bụng dưới bằng phẳng, lo lắng nhìn về phía Yến Sâm: “A Sâm, nơi này của ngươi… có thể đã có hài tử hay không?”

Đôi mắt y sáng lên, nhưng thần tình ngưng trọng.

Yến Sâm trong chốc lát đắn đo không biết ý đồ của y, do dự mà hỏi: “Ngươi… Muốn không?”

“Muốn, nhưng không phải hiện tại.”

Lục Hoàn Thành trả lời dứt khoát, thuận tay bỏ khăn xuống, kéo áo nhung bao lấy người kia thật kín không kẽ hở: “Ngươi vừa mới trở về, không phải thời điểm mang thai. Linh tức không cố định, hồn phách quá yếu ớt, nếu như trong bụng lại thêm một hài tử nhỏ giày vò ngươi mười tháng, còn không biết gây ra hậu quả gì.”

Thế nhưng tình hình trước mắt cực không ổn, Yến Sâm cứ cách mấy ngày cần độ tinh một lần, tần suất như vậy, coi như hôm nay may mắn tránh khỏi, thêm năm ba lần sớm muộn cũng sẽ mang thai.

Nói thật Lục Hoàn Thành căn bản không để ý cuộc đời này sẽ có mấy hài tử, y chỉ quan tâm một mình Yến Sâm. Dưới y đã có một Lục Lâm là đủ rồi, thực sự không muốn cây trúc mạo hiểm lần nữa trồng ra một cây măng. Đừng nói đến khó sinh rong huyết, thậm chí ngay cả nôn nghén, xương sống đau đớn, trong bụng khó chịu, y cũng không nguyện để Yến Sâm phải chịu thêm một lần.

Lục Hoàn Thành suy nghĩ một lát, nói: “Ta tới tiệm thuốc bắc mua một ít thuốc tránh thai về, ngươi dưỡng thân thể thật tốt, sang năm chúng ta lại sinh hài tử, được không?”

Yến Sâm khẽ cười, đáy lòng như có một dòng nước ấm thong thả chảy vào. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hoàn Thành, nhẹ giọng nói: “Hoàn Thành, ta sẽ không mang thai. Mùa măng năm nay đã kết thúc hai tháng rồi.”

“Mùa măng?”

Lục Hoàn Thành lần đầu nghe từ này, nghi hoặc nhướn mày.

“Đúng vậy, mùa măng.” Yến Sâm cẩn thận giải thích cho y nghe, “Hoa có kỳ, măng có mùa, loài trúc mặc dù dễ trồng, nhưng không phải một năm bốn mùa đều có thể sinh sôi. Giống như ta vậy, chỉ có cuối thu sương giáng*, bên ngoài cỏ khô kết hạt muối như một tầng sương trắng vậy, mới là lúc măng sinh sản. Mùa măng không dài, tuyết đọng đầu xuân vừa hết, liền kết thúc. Nếu ngươi chọn sai thời điểm, vào tháng sáu rót đầy tinh thủy vào bụng ta, ta cũng không thể nào sinh được hài tử.”

*Sương giáng: vào ngày 23 hoặc 24/10 dương lịch, là một trong 24 tiết khí của các lịch TQ, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ý nghĩa của tiết khí này là thời điểm sương mù xuất hiện. 

Hai tư tiết khí theo thứ tự:

1. Xuân: Lập xuân, Vũ thủy, Kinh trập, Xuân phân, Thanh minh, Cốc vũ.

2. Hạ: Lập hạ, Tiểu mãn, Mang chủng, Hạ chí, Tiểu thử, Đại thử.

3. Thu: Lập thu, Xử thử, Bạch lộ, Thu phân, Hàn lộ, **Sương giáng**.

4. Đông: Lập đông, Tiểu tuyết, Đại tuyết, Đông chí, Tiểu hàn.

(Nguồn: Wiki )

Em Sâm hay động tình vào tiết Cốc vũ, tức cuối xuân vì lúc này mưa phùn ẩm ướt:’>.

Hôm nay vừa lúc cuối xuân đầu hạ, không sương không tuyết, đương nhiên không thể dựng dụng măng non.

Lục Hoàn Thành tỉ mỉ tính toán thời gian, đảm bảo Yến Sâm sẽ không mang thai, tảng đá nặng nề trong lòng rốt cục rơi xuống, trước mắt mây tan thấy nắng, bỗng nhiên cảm thấy cây trúc nhà mình thực sự rất thú vị.

Yến Sâm không giống A Huyền, A Huyền thiên tính phóng khoáng, lúc biến hóa thích giữ lại lỗ tai và đuôi, khác Yến Sâm cẩn thận từng li từng tí, thích biến mình giống hệt người phàm. Lục Hoàn Thành thường xuyên quên mất bên gối mình là một cây trúc, có mấy thứ tập tính của trúc không thể thay đổi, ví dụ như lúc mưa động xuân tình, cao trào rơi lá trúc, thỉnh thoảng mới nhắc nhở y, A Sâm của y là một quân tử thanh ngọc* không từ nào tả xiết.

*Thanh ngọc: từ này nếu chiết nghĩa thì là “ngọc xanh”. Thực ra nếu thoát ý một chút thì có thể để là “quân tử như hoa như ngọc”. Nhưng trong văn cảnh của Tây Song Trúc, mình nghĩ “thanh ngọc” còn một tầng nghĩa văn hóa mang ý nghĩa là “cao quý” và “được coi trọng” nữa (kiểu như “được lọt vào mắt xanh” của ai đó chẳng hạn).  -Raph-

Tiết sương giáng, lập đông... cách mùa măng của Yến Sâm tận năm sáu tháng.

Lục Lâm vẫn nháo muốn có măng muội muội, biết đâu đến khi đó, thân thể Yến Sâm đã khỏi hẳn, bọn họ có thể trồng thêm một tiểu khuê nữ yểu điệu khéo léo rồi.

Lục Hoàn Thành quyết định, muốn dùng sơn hào hải vị nuôi Yến Sâm thật khỏe mạnh lên, giống như cung phụng bồ tát trong phòng vậy.

Hai người lau sạch vết tích, rón rén mở cửa phòng, trở về Thương Ngọc Hiên.

Yến Sâm vừa đặt xuống giường, đệm giường thoáng cái liền lõm xuống, Lục Lâm mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nó hé một bên mí mắt, thấy cha Trúc Tử vẫn ở đó, vui vẻ muốn chết, liền tựa như mèo con dụi dụi vào lòng Yến Sâm:

“Cha Trúc Tử, thơm một cái!”

Vừa nói đầu nhỏ liền ngẩng lên, chu môi, con mắt khẽ nhắm, lông mi run lên một cái.

Yến Sâm sủng ái xoa tóc của con, cúi đầu hôn lên. Lục Hoàn Thành thừa dịp hài tử tạm thời không nhìn thấy liền nhanh chóng nằm sấp xuống, như kẻ trộm lặng lẽ chui vào trong đệm chăn. Quả nhiên, y vừa mới nằm ngang, đệm chăn bên cạnh cũng lật ra một chỗ hổng lớn, Lục Lâm cọ tới cọ lui, bò qua chỗ Yến Sâm, một đầu nhào vào ngực y, kêu: “Cha Mộc Đầu, cũng thơm nào!”

Chụt!

Lục Hoàn Thành nâng khuôn mặt tròn trịa nhỏ bẻ của con lên, liên tiếp hôn mấy cái, thuận tiện lấy râu dưới cằm bắt nạt con mình một chút.

“Ối Ối, ngứa chết rồi!”

Lục Lâm tránh trái tránh phải, hai tay nhỏ bé gạt đi, vui vẻ chơi đùa với Lục Hoàn Thành.

Nháo xong, Lục Lâm ở giữa hai người cha chen vào một chỗ, thân thể nhỏ bé vừa vặn lọt thỏm, liền ngoan ngoan nằm trong đó, bên phải ôm một tay Yến Sâm, bên trái ôm một cánh tay Lục Hoàn Thành, hai bên đều quay lại nhìn một chút, trên mặt lộ ra dáng vẻ hạnh phúc thỏa mãn.

Nó an tâm ngủ, hô hấp đều đều, khóe môi nhoẻn cười.

Cách khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, Yến Sâm cùng Lục Hoàn Thành an tĩnh nhìn nhau, có thể từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy bản thân một cách rõ ràng. Một lát sau, bọn họ đồng thời đưa bàn tay không bị Lục Lâm nắm lấy, nhẹ nhàng ở ngoài đụng vào nhau, mười ngón siết chặt.

Tháng tư ngày hai bảy, Lâm Lâm vừa tròn năm tuổi.

Sau đó nữa chính là giữa hạ, ếch kêu ve hát, ban ngày trở nên dài hơn. Thời gian Yến Sâm sinh sống ở bên ngoài thân trúc cũng từ hôm đó mà dài ra và ổn định.

Một nhánh cây tử đằng leo bên tường, buông thành một tấm rèm xanh. Bóng trúc hoàng* ngừng gió lặng, trông đầy âm u.

Yến Sâm ngồi bên bàn dài gần cửa sổ đọc truyện cho Lục Lâm, lẩm nhẩm một hồi, Lục Lâm liền nghiêng đầu ngủ say, hắn liền đắp cho hài tử một chiếc chăn mỏng, còn mình dựa vào chấn song tiếp tục đọc. Những đốm sáng lưa thưa vỡ vụn trên trang giấy, thỉnh thoảng rơi xuống một đường nắng, hơi có vẻ nhức mắt.

Trên bàn dài bày một mâm nhỏ, lăn lóc bảy tám hạt mơ tròn tròn, ba bốn quả còn xanh non, đều đã dùng nước lạnh ngâm qua.

Yến Sâm hái xuống ăn, chua loét tận lưỡi, mới tiêu vơi một chút nắng nóng.

Trước đó vài ngày Lục Hoàn Thành kiểm tra sinh ý trong nhà lại từ đầu, mỗi ngày đều ra ngoài tất bật, nhưng y cũng không bỏ được thời gian bên Yến Sâm, thường thường chưa đến tối muộn sẽ trở về nhà. Hôm nay lúc trở về, trong tay y cầm một cành hoe sen nhỏ mới nở, liền cúi người đưa tới trước mặt Yến Sâm.

“A Sâm, ta vừa đi ngang qua Ngẫu Hoa tiểu uyển, phát hiện hoa sen đã nở rồi, ngươi có muốn quay về sống ở nơi đó không?”

Yến Sâm khẽ run: “Quay về đó?”

Hắn tiếp nhận cành hoa sen nhỏ, lá sen còn chưa khô nước mưa, một giọt nước trong suốt dọc theo cánh hoa phấn hồng chảy xuống.

Hắn xuất thần ngắm nghía, biểu tình bỗng nhiên trở nên ấm áp.

Ao sen, nơi cũ.

Đó là nơi hắn lúc mang hài tử đã ở lại, là mái ấm quen thuộc nhất.

Hắn... Có thể trở lại sao? Lục Hoàn Thành nói: “Trước đây tình trạng của ngươi không tốt, linh khí hỗn loạn, ta không dám để ngươi ở quá xa trúc đình. Hiện tại ngươi đã tốt hơn nhiều, ta tỉ mỉ nghĩ lại, hay là trở về vẫn tốt hơn. Ngẫu Hoa tiểu uyển dẫu sao cũng có hai gian phòng, chúng ta có thể dành ra để Duẩn Nhi ngủ lại một mình, bằng không ba người một giường lớn, mỗi ngày làm một đôi uyên ương phóng khoáng buông thả trong rừng, ta thấy ngươi cũng không vui.”

Y nói đến đây, nhịn không được cười lên: “Lần trước động tĩnh quá lớn, không phải còn đánh thức hài tử?”

Yến Sâm không khỏi ho nhẹ vài tiếng, cầm cành sen nghiêng đầu qua, nhìn Lục Lâm đang ngủ say bên cạnh, hai tai nhất thời đỏ bừng.

Mấy ngày sau, bọn họ liền dời nơi ở về Ngẫu Hoa tiểu uyển.

Vẫn là cửa tròn đỏ, vẫn là tường trắng rêu xanh, nhưng vừa đẩy cửa vào, Yến Sâm liền kinh ngạc nhìn thẳng.

Giống như… cách cả một đời.

Hắn không nghĩ tới mình còn có thể sống trở về.

Cảnh tượng vẫn y nguyên mà thời không bỗng nhiên hỗn loạn. Giữa nắng hè chói chang, hắn lại cảm thấy cả người như phát lạnh, đôi môi và đầu ngón tay thoáng chốc mất đi huyết sắc, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Hắn mơ hồ nhìn thấy trước mặt là chính mình năm năm về trước đang chạy tới, nhẹ nhàng huých vào bả vai hắn, đi lướt qua hắn, đuổi theo bóng lưng Lục Hoàn Thành đang vội vã rời đi. Tim hắn hoảng loạn như đánh trống, muốn quay đầu gọi bản thân quay lại, nói cho hắn biết không nên đi, phía trước căn bản không có viện tử chỉnh tề gì cả, Lục Hoàn Thành đang gạt hắn, đợi chờ hắn chỉ có một cái bẫy sâu không lường được, một tuyệt lộ không cách nào quay đầu.

Quay lại, không nên đi!

Sẽ chết!

Ở lại Ngẫu Hoa tiểu uyển đi, đem hết thảy bí mật bị giấu kín nói thật rõ ràng, bình an sinh con ở chỗ này.

Không nên đi!

Yến Sâm lạnh đến nỗi khớp xương đều lách cách va chạm, tất cả kí ức đã tận lực chôn giấu nơi bùn sâu đất thẳm, về bầu trời bị che khuất trong rừng thông, về linh chướng đỏ chói khảm kim trói buộc, về hộp cơm cùng nước trà, về đệm giường ẩm ướt so với băng còn muốn lạnh hơn… hết thảy tranh nhau hiện ra trước mắt, muốn hắn lần thứ hai trải qua, muốn hắn nhớ lại toàn bộ.

Chúng không ngừng xoay tròn xung quanh, màu sắc rừng rực, tươi mới đến gần như khoa trương chán ghét.

Thời điểm Yến Sâm đang đau đầu muốn nôn, mười ngón tay lạnh như băng liền bị người nắm trong lòng bàn tay.

Lục Hoàn Thành từ đằng sau dịu dàng ôm lấy hắn, hơi cúi đầu, hai tay giơ lên, che lại bụng hắn.

“A Sâm.” Y khàn khàn nói, “Xin lỗi.”

Năm đó làm ra những chuyện ngu xuẩn đó với ngươi, thực sự xin lỗi.

Ta muốn bồi thường cho ngươi.

Muốn đối tốt với ngươi cả đời.

Yến Sâm từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ nhiệt độ của y, chậm rãi thở ra một hơi. Đau thương ngày trước xuất hiện trước mặt từng chút một phai nhạt đi, cuối cùng triệt để biến mất trong trí nhớ.

Năm năm rồi.

Chuyện cũng đã xảy ra, kết cục tử vong chung quy hắn không tránh được, cho nên, không cần lại một lần nỗ lực cứu vớt chính mình năm đó… huống chi, hết thảy đều đã qua.

Hắn có thể cả đời cũng không quên được, có lẽ mỗi sự kiện đều có thời điểm nên trở mình, hắn không thể mãi đắm chìm trong đó.

Chí ít lúc này, hắn sống rất hạnh phúc.

Vào giữa tháng sáu, đình viện nở một đóa hoa lẻ loi, ao sen nơi này lại vừa đúng mùa hoa đang nở. Trên có hồng cừ cao vút, gió phảng hương thơm, dưới có củ ấu xanh, lăng ba trầm ảnh. Một chú ếch xanh nho nhỏ nhảy khỏi mặt hồ, bịch bịch nhảy lên trên núi đá, Lục Lâm phía sau bọn họ chạy vào, ánh mắt lập tức phát hiện ra, hưng phấn chạy tới muốn bắt nó bằng được.

Núi đá bên cạnh trước kia có một hàng trúc đốm*. Bây giờ lại mới mọc thêm mười cây, rậm rạp nối nhau thành một rừng trúc nhỏ, Lục Hoàn Thành nói cho hắn biết, nếu sau này thỉnh thoảng linh khí không đủ, có thể dùng cây trúc này hồi lại một chút.

*Trúc đốm: tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.

Lục Hoàn Thành thương hắn như thế, cho nên, không phải sợ.

Không sợ.

Yến Sâm nhỏ giọng tự nhủ.

Lần trước, hắn dùng một mạng tới tin tưởng Lục Hoàn Thành, lúc này đây, hắn vẫn sẽ như thế.

Hoàn chương 68
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện