Hả? Cái gì thế?
Đang mơ à?
Thu nhìn tới nhìn lui, này nhé, bà con cô bác vẫn đi qua đi lại, mấy chỗ ngã ba đèn xanh đèn đỏ vẫn nhấp nháy đều đều mà, đâu nhỉ, đâu có mơ đâu nhỉ.
-“Mắt mày mọc sau gáy hả con ranh? Bố lại đập chết bây giờ!”
Có tiếng quát làm giật cả mình. Khôi cáu định nhảy khỏi xe, may tớ kịp thời ngăn lại không thì phiền, dù sao cũng là lỗi của mình mà.
-“Con xin lỗi chú ạ.”
Chú lườm cái rồi bỏ qua, chẳng hiểu sao chú đi lâu lẩu lầu lâu rồi mà tay lái của Thu nó cứ loạng choạng xiên vẹo kiểu gì ý. Từ ngày bé xíu tớ đã biết đi xe đạp rồi nha, nhưng chưa bao giờ bị như này luôn. Xong rốt cuộc không thể nào mà tiếp tục được, phải bảo là Thu hơi nhức đầu, Khôi lên đèo đi.
Ngồi sau xe rồi mà vẫn chưa hết choáng váng các cậu ạ.
Lúc nãy là bao nhiêu từ không biết? Sốc quá quên xừ cả đếm. Có chắc là phát ngôn của Cún hay tớ tự ảo tưởng thế nhờ?
-“Khôi ơi, Khôi vừa nói với Thu đó à?”
Trông thấy bạn gật đầu Tây Thu mới yên tâm phần nào. Trời đất ơi, tai đỏ quá à, người cứ lâng lâng như trên mây á, đầu óc mụ mị hết cả rồi.
Từ từ để phân tích cái nào.
Khôi không thích Minh, ừ, xong, nghĩa là Khôi không thích Minh đó.
Ớ Thu hâm, không như thế thì còn thế nào?
Vế sau, sách là mua cho Thu, Thu đừng hiểu lầm. Là Khôi thích Thu hả? Eo, kiểu cái suy nghĩ nó vừa xẹt qua đầu chút thôi mà nóng bừng bừng luôn, khiếp, Thu ăn dưa bở rồi.
Không đời nào, xấu như Thu đến Béo thần đồng cũng chê ý chứ, nói gì tới Khôi. Chết, ngại quá đi mất, bạn mà biết mình suy đoán tầm bậy tầm bạ thế chắc cười cho thối mũi ý chứ.
Oa oa, sao đây ta?
Sao giờ?
Cảm ơn chứ còn sao nữa, bạn mua đồ cho mình mà một lời cảm ơn cũng không thèm nói, sao ngu dữ zợ?
Đùa chứ giây phút này đây, thốt ra một từ thôi cũng cứ bối ra bối rối, khó quá đi mất, giờ mới hiểu cảm giác của Cún nha, thương bạn quá à.
-“Khôi này…thì là…haiza…thì…”
-“…”
Tớ e hèm, cố hết sức để bình tĩnh tuôn một hồi.
-“Trước tiên cho Thu xin lỗi nha, vì hiểu nhầm Khôi ý, còn suýt nữa dán lại nhãn vở. Sau là tâm ý của Khôi khiến cho Thu rất cảm động. Từ bé tới giờ Thu chưa bao giờ có bạn thân như vậy. Không phải vì Khôi giàu hơn các bạn khác mà Thu từng chơi đâu, mà là…”
-“…”
-“Chưa ai từng vì tớ mà gây sự…à không, quên mất, có bạn Long thanh mai trúc mã của tớ, từ hồi mẫu giáo cơ, nhưng mấy năm trước chuyển vào miền Nam rồi…nhưng mà sự thật thì chưa ai bất chấp mà nhường Thu như Khôi, còn hi sinh cả điểm số nữa, nên tớ nghĩ rồi…Khôi không chỉ là bạn thân nhất trường nữa đâu, Khôi là bạn thân nhất hệ mặt trời của Thu luôn ý…”
-“…”
-“Khôi thì sao? Có coi Thu là bạn thân nhất không?”
Bạn mà trả lời thì chắc hôm ấy tớ chết vì sốc mất. Không nói gì cả, chỉ một tay lái xe một tay đưa xuống véo má thôi.
-“Khôi ơi nhức lắm, lần sau véo nhẹ hơn nha.”
Tớ lấy hết sức can đảm mới dám ý kiến đó, không ngờ cậu ấy nghe lời thật, đổi tay kia véo má còn lại, dịu dàng hơn rất nhiều. Lần này chẳng đau gì sất, còn thấy hơi run run mới lạ chứ nị.
Xong Khôi mua kem cho Thu ăn nha, từ ngày chơi với bạn các loại kem ngon Tây Thu được thưởng thức gần hết rồi ý. Mỗi tội hôm nay chắc cậu ấy hết tiền, mua có một que thui, cắn một miếng rồi cho Thu ăn chỗ còn lại. No bờ rốp bờ lầm, vẫn ngon lắm.
-“Nhìn gì? Khôi ăn nữa không?”
Bạn cười cười xong cúi xuống ăn thêm miếng nữa nha, vui ơi là vui ý.
Tối hôm đó Thu lôi sách ra ngắm mãi không chán, mùi đồ mới á, thơm ơi là thơm, chữ Khôi cũng đẹp vô bờ bến luôn. Rồi cả cái hộp bút nữa, thích quá đi mất, của Thu, của Thu hết đó, không phải của Minh đâu nhá, là Khôi mua cho Thu đấy.
Eo, phởn.
Không sao mà hoãn được cái sự sung sướng ấy chứ, cứ ngồi ngẩn ngơ như con hâm cả tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi facebook báo Minh Add Friend mới cầm điện thoại accept. Minh với Thu chat linh tinh loạn xạ, Minh bảo muốn kết bạn lâu dài với Thu á.
Ngày gì không biết? Ngày gì mà lắm bạn yêu quý Tây Thu thế chứ nị.
Sáng thứ hai ngay sau phần chào cờ là tiết học giáo dục tâm lý sức khoẻ với bác sĩ. Lớp tớ hình như có “con em trong nhà” ý sao mà được cô ưu tiên hơn nhé, giảng xong vấn đề chính còn bảo mỗi bạn viết ra ước mơ sau khi tốt nghiệp vào một mẩu giấy rồi nộp.
Thu tất nhiên mơ đi du học Mỹ rồi, nhưng sợ bọn nó dè bỉu chê ảo tưởng sức mạnh ý, nên viết dối là muốn thi vào kinh tế quốc dân.
Cô đọc qua nguyện vọng của cả lớp rồi chầm chậm nói.
-“Một nửa muốn thi Bách Khoa, số còn lại muốn vào Kinh Tế và Ngoại Thương. Kết quả có hơi fake thì phải? Thôi được, để cô kể mấy đứa nghe một câu chuyện có thật nhé!”
-“…”
-“Có một cô bạn nọ năm lớp mười ước mơ được vào đội tuyển toán quốc tế. Dựa trên học lực của bạn đó lúc bấy giờ, tất cả mọi người xung quanh đều nói đó là giấc mơ điên khùng. Nhưng bạn không để tâm, vẫn chăm chỉ từng ngày, nỗ lực từng giờ. Sau ba năm cố gắng, kết quả là cô bé trượt trong vòng thi lần thứ hai. Vậy theo mấy đứa, cô bạn đó có quá ảo tưởng sức mạnh không? Có nên chọn một ước mơ vừa tầm với hơn không?”
Chuyện này nghe quen quen, hình như có lần mẹ Cún tám với ba mẹ, tớ nghe qua rồi thì phải? Là của họ hàng bên nội nhà Khôi hay của chính cô nhỉ? Chẳng nhớ rõ nữa, thôi kệ đi, cũng đâu có quan trọng đâu.
Một nửa lớp tớ biểu tình là bạn gái đó nên nhìn vào thực tế, lựa cái gì vừa sức mình. Một nửa lại cho rằng bạn ấy làm vậy là đúng. Tớ thuộc phe thứ hai, Tây Thu mà, háo chiến háo thắng lắm, làm gì có chuyện bỏ cuộc.
-“Cô kể tiếp nhé. Tuy không đủ giỏi để được vào đội tuyển quốc tế, nhưng vì những cố gắng của mình, bạn ấy chí ít cũng được giải quốc gia, nhờ vào đó được miễn thi tốt nghiệp và đặc cách trong việc xét tuyển đại học. Lớp mình thấy sao? Cũng không hẳn mọi nỗ lực đều là vô nghĩa phải không?”
Bọn nó bắt đầu lung lay, cô lại bồi thêm cho câu nữa.
-“Mấy đứa tư chất còn giỏi hơn bạn gái đó rất nhiều. Vậy cho nên là, cứ mơ đi chứ. Có ai đánh thuế giấc mơ đâu? Cho dù đích quá xa mà không chạy tới nổi, vẫn lượm được trái ngọt ven đường cơ mà, phải không? Ngược lại, tuổi còn trẻ, nếu bỏ lỡ, sau này hối hận thì biết làm sao?”
Uầy, Tây Thu thấy thấm quá cơ. Đúng đó, mình cứ cố gắng hết sức mình là được, về già đỡ phải lăn tăn. Cô một lần nữa bảo bọn tớ lắng nghe trái tim thật kĩ, xem mình muốn điều gì nhất rồi viết lại, cái kia coi như không tính.
Lần hai này, kết quả thật bất ngờ!
Cô không nói ra ai muốn thế này, ai muốn thế kia, chỉ công bố chung thui. Thì ra các bạn lớp Thu cũng giống Thu, ai cũng có chí hướng cả. Ba phần tư lớp thích đi Mỹ du học, năm bạn muốn ở lại trong nước trở thành diễn viên, ca sĩ nổi tiếng với mở cửa hàng thức ăn nhanh, số còn lại muốn sang châu Âu.
Dì Khôi chúc cả lớp công thành danh toại, đoạn dặn Thu sau tiết ba xuống gặp riêng. Tớ tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời rồi, mà xuống tới phòng y tế thấy cô đang khám bệnh cho thầy Việt lùn nên đành như cún lủi thủi chờ một góc.
-“Bạn cứ làm như mình dặn nhé, uống theo toa, sau bữa ăn, có gì không ổn thì xuống gặp mình ngay nhé.”
Thầy Việt dạy ngoại ngữ trường tớ, dạy được ba thứ tiếng Anh, Pháp, Đức. Nghe bảo hồi nhỏ thầy suy dinh dưỡng nên chiều cao bị ảnh hưởng, nhưng nói chung rất là vui tính, học sinh quý lắm ý, Thu cũng không ngoại lệ.
Thầy đi xa ơi là xa rồi mà mắt cô vẫn cứ tít hết cả lên.
-“Thầy đẹp trai nhỉ Thu nhỉ?”
Hả?
-“Đâu có đẹp đâu cô, thầy xấu mù à!”
Eo, nhỡ mồm có một câu mà bị cô cốc cho phát rõ đau, còn mắng tớ là trẻ con không biết thưởng thức nữa chứ! Ghét ghê đó!
Cô nhét cho mẩu giấy rồi đuổi, Thu cũng kệ luôn, có người chắc chắn trúng tiếng sét ái tình á, tim rung trí mờ không chữa nổi nữa rồi. Đi được nửa đường tớ tò mò quá, mở luôn giấy cô đưa.
Nét chữ, rất phóng khoáng, rất quen.
Mà nội dung…lại rất chi là sốc.
“Họ và tên: Nguyễn Hoàng Trọng Khôi.
Nguyện vọng sau khi tốt nghiệp: Học cùng đại học với Thu.”
Kiểu Thu mà không vịn vào hành lang thì chắc đột quỵ mất. Có vài chữ thôi mà đọc đi đọc lại đến mấy chục lần. Tự dưng cảm giác xao xuyến bối rối lạ lùng lắm ý.
Mãi mới hít thở thật sâu để đi về lớp được, xa xa đã thấy bóng dáng bạn hiền, chắc xuống căng tin. Thu giơ giơ vật chứng cười mỉm, Khôi hình như nhận ra, mặt đỏ lựng, sau đó thì lập tức lao về phía này.
Bạn đuổi, tớ chạy, phản xạ tự nhiên thôi.
Khổ nỗi, giải nhất nó khác giải ba, vừa chạy được ra bãi cỏ cạnh khu nhà C đã bị bắt rồi. Khôi cương quyết đòi lại tờ giấy, Thu nhất định giữ không đưa, thế rồi trong lúc giằng co thảm khốc, hai tay tớ bị cậu ấy bao trọn.
Sao đột nhiên nóng thế cơ chứ? Cái luồng khí từ tay chạy loanh quanh lung tung rồi xộc thẳng vào tim ý, cả người Thu cứ run cầm cập à, ối dồi ôi, cần cấp cứu gấp. Bác sĩ ơi là bác sĩ, cô rốt cuộc chữa bệnh hay truyền bệnh vậy hả?
Không thở được nữa.
Sợ quá thôi!
Thu phải chịu thua, trả Khôi giấy của cậu ấy, ba chân bốn cẳng vọt một phát lên lớp. Cả ngày hôm đấy của tớ khốn khổ vô cùng, lúc nghe giảng thì không nói làm gì, cứ lúc ra chơi hay nghỉ trưa là đầu óc lung tung mộng mị hết cả.
Chiều nay lớp Thu học phụ đạo Hoá, tan sớm hơn Khôi học đội tuyển ba mươi phút. Tớ có nhiều chuyện băn khoăn muốn nói rõ ràng với bạn lắm ý, thế cho nên học xong liền ngồi đợi cậu ấy ở chỗ ghế đá.
Ba mươi phút mà nó dài như cả thế kỉ ấy, mòn mỏi luôn à.
Chuông kêu.
Thời khắc mà Thu mong đợi nhất cũng tới, Khôi bước ra, Thu đứng dậy vẫy vẫy. Khôi khinh không thèm nhìn, ôm Minh hớt ha hớt hải chạy vụt qua.
Uầy, tình cảm thế nhỉ?
Anh chị ấy thì trai tài gái sắc xứng đôi rồi. Thôi, Thu chẳng thèm nói chuyện với Khôi nữa, bực bực à, về luôn đây, bái bai.
-“Tây Thu ơi mang vở tôi mượn không thế?”
Á, Khỉ gọi Thu. Quên không kể, bạn này khôn lỏi lắm, vì lớp tớ học trước tiết ý, nên bạn ấy thích mượn vở về đọc để hôm sau xưng phong trả lời bài lấy điểm cao đó.
-“Ừ, nhưng sáng mai phải trả Thu đấy nhé!”
-“Nhất trí, Thu giảng cho tôi cái ý hôm trước với, tôi không hiểu.”
Cậu ấy nhờ vả chân thành nên tớ cũng nhiệt tình lắm. Bạn bè mà, cùng giúp nhau tiến bộ chứ. Xong đang giảng hăng say thì tự nhiên thấy eo đau điếng nhá, quay sang, Khôi lù lù bên cạnh từ lúc nào ý.
Mặt cậu ấy khó đăm đăm, hại Khỉ luống ca luống cuống.
-“Ớ hai người hẹn hò à, thế thôi không làm phiền nha, hôm khác gặp.”
Hâm à? Hẹn hò cái gì mà hẹn hò? Chưa kịp giải thích thì bạn lủi mất rồi, Thu tức thế không biết, quay sang cáu nhặng xì ngậu.
-“Khôi doạ người ta chạy mất dép luôn, sướng chưa? Khôi được quyền đắm đuối Minh nhưng Thu thì không được nói chuyện với Khỉ à? Sao Khôi vô lý ích kỉ thế nhỉ? Còn nữa, Khôi còn nói dối tớ nhé, rõ ràng cậu thích Minh còn chối…”
-“…”
-“Đừng có lắc đầu nữa đi, làm màu làm mè, không thích mà ôm nhau thế à? À quên, không phải ôm, bế nha. Lãng mạn ghê ta, bạn bè bình thường có ai bế ai bao giờ đâu? Như Thu với Khôi đó, có bao giờ Khôi bế Thu đâu mà!”
Eo, trút một thôi một hồi xong mới phát hiện hố. Ối dồi ôi, Thu như con thần kinh dẫm phải đinh ấy. Khôi cười chứ, nói đùa Thu không còn chút thể diện nào luôn ý, nhắm mắt nhắm mũi lao một mạch ra nhà để xe.