Ôn Cố không rõ tại sao song tu đơn giản vậy mà cứ phải làm cho phức tạp hết cả lên. Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh (1)... Rõ ràng là hai nam nhân, bày vẽ còn phức tạp hơn cả cưới tân nương.

Nhưng Trương Kỳ khăng khăng giữ nguyên, cậu đành phải nghe theo.

Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc động phòng hoa chúc, Trương Kỳ lại lấy ra hai chén rượu, lắp bắp nói muốn uống rượu hợp cẩn.

Đã cắn răng nhẫn nhịn đến bây giờ, Ôn Cố không muốn bỏ dở nửa chừng, may mà chuyện này làm một lần là đủ rồi. Cậu bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, ôm người đi về giường.

Trương Kỳ mới vừa còn dịu ngoan như mèo đột nhiên nổi khùng, đẩy cậu ra, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ, rút một thanh chủy thủ từ trong ngực, khóc sướt mướt, run rẩy nói với Ôn Cố: "Ngươi là kẻ xấu, ta, ta thà chết cũng không muốn gả cho ngươi."

Ôn Cố cảm thấy y nhất định hiểu lầm chỗ nào rồi, chưa kịp giải thích, Nguyên Anh (2) trong bụng đã nổi trận lôi đình, chân khí nghịch lưu, kinh mạch phồng lên, dấu hiệu nguyên thần sắp thoát ra khỏi các huyệt!

"Ngươi bỏ cái gì vào rượu?"

Trương Kỳ khóc lóc hô to: "Ngươi ỷ có pháp lực cao cường bức bách ta khuất phục, ta không được phép phản kháng sao?"

Ôn Cố với y là hàng xóm trăm năm, biết đầu óc y không tốt lắm, tâm tình càng kích động thì càng ăn nói lung tung, cậu chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Không nói chuyện này nữa, ngươi hạ Thất Tuyệt Tán Tu Đan trong rượu đúng không?"

Trương Kỳ nói: "Không nên oán ta. Là ngươi gieo gió gặt bão."

Ôn Cố thấy y không phủ nhận, giận dữ nói: "Nếu không muốn thì ngươi cứ việc cự tuyệt, chẳng lẽ ta còn ép cưới bằng được hay sao?"

"Chả lẽ không phải?" Mặt Trương Kỳ đỏ bừng, "Ngươi, rõ ràng ngươi bảo nếu ta không chịu gả thì sẽ phế tu vi của ta, ta khó khăn lắm mới tu hành được, lẽ nào lại trơ mắt chờ chết?"

"Ai nói ta muốn phế tu vi của ngươi?"

"Triệu Minh nói. Hôm ấy trước khi ngươi tới, hắn chạy đến cảnh cáo ta. Bảo rằng nếu ta không nghe theo thì sẽ phải đầu thai làm người. Ta tu hành nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều khổ cực, sao ngươi nỡ ra tay độc ác?!"

Y hu hu khóc lên, cứ như Ôn Cố thật sự sẽ phế đi tu vi của y.

Ôn Cố giận đến phát run. Triệu Minh là sư huynh đệ đồng môn với cậu, không biết từ chỗ nào biết được cậu có bí kíp Song Tu Công Pháp, ba lần bốn lượt tới cửa xin mượn, đều bị cậu từ chối khéo. Không ngờ hắn vẫn chưa hết hi vọng, âm thầm ngáng chân cậu trong tối. Cậu biết rõ Triệu Minh lòng dạ hẹp hòi, âm hiểm giả dối, mặc dù hận hắn ngoan độc nhưng cũng không bất ngờ. Nhưng Trương Kỳ là hàng xóm mấy trăm năm với cậu, cậu thường ngày vẫn quan tâm chiếu cố, thời khắc mấu chốt lại dễ dàng tin người ngoài đến hại cậu, thế mới khiến lòng cậu nguội lạnh.

Người cậu lúc nóng lúc lạnh, ba hồn bảy vía như muốn bay mất, vừa sợ Trương Kỳ liều lĩnh hạ sát thủ, vừa sợ Triệu Minh nhân cơ hội giết người đoạt báu vật, lập tức xuất Đạp Vân Phiên ra, tung mình nhảy lên, bay ra ngoài.

Thất Tuyệt Tán Tu Đan là khắc tinh của tu chân giả, nhẹ thì phế tu vi, nặng thì hồn phi phách tán, chỉ có Xích Kim Sa (cát vàng) của Hồng Sa Cốc mới giảm bớt được phần nào tác dụng. Cậu không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới. May mà tu vi cậu thâm hậu, lúc đến Hồng Sa Cốc, ba hồn bảy vía vẫn bị trấn trong cơ thể, chỉ cần dùng cát kịp thời là có thể cứu về một mạng.

Nhưng Triệu Minh trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, đời nào cho phép cậu yên thân? Ôn Cố vừa thu hồi Đạp Vân Phiên thì lọt vào Phong Khởi Lôi Động trận của Triệu Minh.

Trong trận, âm phong ào ào, tia chớp lập lòe, lụa đỏ cuồn cuộn, đất đá bay loạn. Chân Ôn Cố cách mặt đất, thân thể chết lặng, hồn như diều giấy, phách như đang lơ lửng, đã là lằn ranh sinh tử!

Cũng may tâm trí cậu từ đầu tới cuối vẫn giữ vững trấn tĩnh, giờ khắc này ngược lại càng sáng suốt hơn, chốc lát đã đưa ra quyết định, từ ba hồn bảy vía phân ra một hồn một phách làm thế thân, hóa giải dược tính của Thất Tuyệt Tán Tu Đan.

Đây là bí pháp của sư môn, lấy hồn phách làm thế thân, giữ được tính mạng, nhưng từ đó về sau, hết hi vọng phi thăng, đoạt xá* cũng thế!

*đoạt thân thể của người khác

Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong trận, theo cương phong chân khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông quét ngang khắp Hồng Sa Cốc!

Cây cối nghiêng ngả, dãy núi rung động, đều trông theo gió mà bái phục. Trong khoảnh khắc, gió ngừng sấm nghỉ, trận phá.

Ôn Cố cầm trong tay bảo kiếm tiên gia Mộ Hải Thương Nguyệt ngạo nghễ đứng, tóc đen rối tung, hồng bào rộng mở, mắt như hàn tinh, lạnh lùng liếc về hướng Tây. Chỗ đó cây cỏ rậm rạp, thích hợp ẩn úp.

Triệu Minh nấp giữa lùm cây, cảm nhận được chiến ý cường đại trên người Ôn Cố, suy nghĩ rối rắm, cuối cùng vẫn không dám đối đầu với đệ nhất cao thủ của sư môn, cắn răng xoay người rời đi.

Hắn đi không bao lâu, Ôn Cố phun ra một ngụm máu đen, xuất ra Đạp Vân Phiên, bỏ chạy về hướng Đông.

Cách Hồng Sa Cốc ba ngàn dặm về phía Đông, trên núi Tứ Minh có biệt phủ cậu xây nên lúc rảnh rỗi, ngoài phủ thiết lập cấm chế, rất thích hợp dưỡng thương.

Lúc Ôn Cố chạy tới cửa động, Nguyên Anh hấp hối, chân khí như có như không, vô cùng chật vật.

Biệt phủ được cải tạo từ sơn động, vô cùng nhỏ, dùng gỗ tử đàn chia thành ba gian, một gian đãi khách, một gian cất trữ đồ vật, gian còn lại để tu luyện. Cậu vào phòng tu luyện, một ông lão râu bạc đang ngồi trên chiếc đệm hương bồ của cậu nhai đậu phộng uống trà, vẻ mặt nhàn nhã như mình là chủ nhân nơi đây.

"Về rồi à." Ông lão lấy phất trần quét sạch vỏ đậu phộng, ý bảo cậu ngồi xuống.

Đối phương không động vào cấm chế đã vào được động phủ, tu vi tất nhiên vượt xa cậu. Vạn ý niệm trong lòng Ôn Cố tan thành mây khói, thu lại vẻ kinh hoảng, thong dong ngồi xuống.

"Hồn phách không đủ, không còn cơ hội phi thăng." Ông lão cười tủm tỉm nói.

Ôn Cố gật đầu, "Tiền bối nói không sai."

Ông lão nói: "Tại sao ngươi không khổ sở, không kích động? Chẳng lẽ ngươi không biết, hoàn cảnh ngươi bây giờ cho dù đầu thai chuyển thế cũng không thay đổi được sao."

Ôn Cố đáp: "Nếu đã không thay đổi được, có khổ sở hơn nữa cũng chẳng thay đổi được."

Ông lão bốc một nắm đậu phộng cho cậu: "Ta nhớ tính tình ngươi rất sáng sủa đáng yêu, sao giờ còn già đầu hơn cả ta?"

Ôn Cố bảo: "Ta đã hơn một ngàn tuổi."

"Đừng so tuổi tác với ta, ta ghét nhất là so tuổi với người khác." Ông lão thở phì phì nói, "Bốn ngàn tuổi thì sao, bốn ngàn tuổi cũng có thể thanh xuân dào dạt, nhiệt tình tứ phía!"

Ôn Cố thấy ông tự xưng đã bốn ngàn tuổi, hơi kinh hãi. Phải biết trăm năm tiểu kiếp ngàn năm đại kiếp. Trải qua hơn ba đại kiếp chính là Tán tiên. Nếu lời ông lão là thật, ông ít nhất cũng là Tán tiên (3).

Ông lão hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì, chưa thấy thần tiên bao giờ sao?"

Ôn Cố thành thật trả lời: "Mới thấy lần đầu."

Ông lão sờ ria mép: "Ta quên mất, sư phụ ngươi vẫn chưa phi thăng đâu. Ai, không ngờ lại để tiểu tử ngươi đoạt cơ hội trước."

Ôn Cố ngơ ngác nhìn ông.

"Tiểu tử! Kinh ngạc, mừng rỡ một chút bộ chết hả?!" Ông lão không vui, tay vỗ vào gáy cậu.

Ôn Cố hét lên rồi ngã gục, trước khi hôn mê không quên phun một ngụm máu đen.

Ông lão: "..."

Ôn Cố tỉnh lại, đứng dậy hoạt động. Nguyên Anh khỏe mạnh, thân thể tráng kiện, dù hồn phách vẫn chưa đủ, nhưng không mơ màng khó chịu như trước nữa. Cậu cao hứng trở lại, uống nước tắc răng lâu như vậy, cuối cùng cũng nuốt xuống được.

Cậu ra khỏi động phủ, ông lão râu bạc vẫn còn ở đó.

Ông lão nói: "Ngươi tỉnh đúng lúc lắm, lôi kiếp sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị đi."

...

Tâm trạng Ôn Cố đang tốt, bản tính dần bại lộ, vẻ mặt vô cùng phong phú: "Tiên trưởng, ngài nói lôi kiếp là..."

Ông lão đáp: "Ngươi sắp phi thăng."

Ôn Cố cảm thấy mình bị hăm dọa ép phi thăng.

Ông lão giải thích: "Hôm qua lúc ngươi sắp chết, ta liền cho ngươi nuốt một viên tiên đan của Lão Quân. Ừm, dược hiệu hơi chậm, nhưng tính thời gian thì cũng không lâu nữa đâu."

Ôn Cố nóng nảy: "Ta chưa chuẩn bị pháp khí đối đầu với lôi kiếp."

Ông lão an ủi: "Chớ sợ, chớ sợ."

Ôn Cố suýt khóc, không kịp hỏi vì sao cậu thiếu một hồn một phách mà vẫn phi thăng được, xoay người về phòng lưu trữ lựa chọn pháp khí có thể sử dụng. Đây là tòa biệt phủ cậu thường đến ở tạm khi muốn giải sầu, đương nhiên không có đồ vật gì hiếm. Trong túi Càn Khôn tùy thân của cậu cũng có chút đồ vật dùng được, Đạp Vân Phiên, Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm, Lục Khổng Chiêu Hồn Linh (chuông gọi hồn), Định Thân Phù... nhưng không có gì ứng phó được lôi kiếp.

Ông lão thấy cậu chạy loạn vội trước vội sau, cười tít mắt: "Ôi giào, dù sao hồn phách của ngươi không đủ, chết rồi đầu thai cũng không nhận được kết cục tốt, chi bằng hồn phi phách tán trong lôi kiếp, còn hơn sống trên đời chịu khổ."

Ôn Cố quay đầu trừng ông.

Ông lão vô tội: "Ta nói gì sai sao?"

Ôn Cố nói: "Người đã chết thì không còn hi vọng gì nữa. Ta vẫn muốn sống, dù chịu khổ cũng sẽ tìm được lối thoát!"

Thần sắc ông lão vừa động, đang định mở miệng thì nhìn thấy một tia sét đánh xuống, biệt phủ bị phá hủy trong nháy mắt.

Ôn Cố sợ hết hồn, vội vàng dùng Đạp Vân Phiên che lấy mình, rút Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm ra.

Lúc mấy tia sét đồng loạt giáng xuống, đánh chung quanh cậu và ông lão, tiếng sấm kinh thiên động địa, vạn vật như muốn điếc đặc, liên tục khoảng nửa canh giờ mới chấm dứt.

Ôn Cố kinh ngạc nhìn xung quanh bị sét đánh đến thiên sang bách khổng*, bản thân lại lông tóc vô thương, câm nín một hồi lâu.

*bị tàn phá nặng nề

Một đạo kim quang hạ xuống.

Ông lão mỉm cười: "Chúc mừng ngươi bình yên vượt qua lôi kiếp, đắc đạo phi thăng!"

Ôn Cố chìm trong kim quang: "..." Lắm sét vậy mà không đánh trúng cái nào, thật sự là... bình yên đến không thể bình yên hơn.

—–

(1) Nạp thái: sau khi bà mối bên nhà trai tìm được cô dâu ưng ý, nhà trai sẽ mang lễ vật sang nhà gái xin đính ước.

Vấn danh: bà mối sẽ hỏi tên, tuổi, ngày tháng năm sinh của cô gái, để xem mệnh của chàng trai và cô gái có hợp nhau hay không.

Nạp cát: đây là lễ nhà trai thông báo tin tốt cho nhà gái rằng chàng trai và cô gái hợp mệnh nhau.

Nạp trưng: nhà trai đem sính lễ đến nhà gái để làm lễ từ đường và ra mắt.

Thỉnh kỳ: nhà trai xin nhà gái định ngày rước dâu. Nhà trai mang lễ vật sang nhà gái, biểu thị sự đồng ý.

Thân nghênh: lễ đón dâu về nhà trai.

(2) Một trong 9 cấp bậc của tu chân giả: Linh Động Kỳ (còn gọi là Luyện Khí kỳ), Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần Kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp thể Kỳ, Đại Thừa Kỳ, và Độ Kiếp kỳ.

(3) Tán tiên chỉ những tu chân giả không vượt qua Thiên kiếp mà bị tách khỏi thân thể, thông qua vật phẩm đặc thù, dùng Nguyên Anh tu luyện thành tiên nhân, nhưng vì không vượt qua Thiên kiếp nên bị kẹt ở hạ giới, thực lực cao hơn phần lớn tu chân giả khác. Hơn nữa, phải sử dụng tiên linh khí tu luyện, nhưng do hạ giới không đủ linh khí, dẫn đến tu vi khó thăng tiến. Một thời gian nhất định sau, phải tiếp tục trải qua Thiên kiếp (tỷ như 500 năm, mỗi tiểu thuyết định thời gian khác nhau), vượt qua được mấy lần (7 lần, 9 lần, 12 lần...), thì có thể phi thăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện