Ôn Cố biết rồi đến một ngày mình cũng sẽ đối mặt với chất vấn của Trọng Thế Hoàng, nhưng không ngờ ngày này tới nhanh và đột ngột như vậy, nên nhất thời luống cuống không biết làm sao.

Cảnh Tụng Bình cũng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Cậu thật là Triệu Thụ Thanh?"

Chu Phục Hổ sải bước đến thật nhanh, ôm lấy Ôn Cố: "Tôi biết mà, nhóc con cậu phúc lớn mạng lớn, sao dễ chết thế được."

Trọng Thế Hoàng đẩy tay anh ta ra, kéo người tới cạnh mình: "Anh tự lo cho mình trước đi." Rồi hắn quay sang nhìn Ôn Cố đang rối rắm, "Nếu mặt không bị gì, chắc giọng cũng không sao đúng không?"

Ôn Cố há miệng, đáp khẽ: "Không... Khụ, không sao."

Cảnh Tụng Bình như cười như không: "Cậu được lắm, giả vờ lâu thật." Mình đúng là ngu kinh, tự dưng đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm thần cho Trọng Thế Hoàng.

Tai Ôn Cố giật giật, nghiêm mặt hỏi: "Những người khác đâu?"

Trọng Thế Hoàng cho rằng cậu cố ý lảng sang chuyện khác, tay ôm eo cậu khẽ nhéo một cái, thấp giọng nói: "Không bỏ qua cho cậu dễ vậy đâu."

Tê nhói trên thắt lưng như mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, từ từ ngấm xuống, da đầu và lòng bàn chân Ôn Cố cũng run lên.

Trọng Thế Hoàng nói: "Đi xem thử nhóm anh Đồng có tìm được người chưa."

Lão Phạm cũng là hệ kim, hắn chuyển hết tất cả côn và kim loại chắn trước Hummer và SUV đi để dọn đường, sau đó lên xe, cùng chen chúc với Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố ở ghế sau. Trọng Thế Hoàng nhân cơ hội dựa vào người Ôn Cố, chân đụng chân, vai kề vai, thân mật đến quá đáng.

Lão Phạm vừa nhìn sang lập tức dời mắt, nghĩ thầm: Mạnh Cẩn với Trịnh Thịnh Vũ thì không nói, dù gì người ta cũng là trúc mã trúc mã với nhau. Còn Trọng Thế Hoàng sao cũng thích đàn ông? Chả lẽ tên đầy đủ của căn cứ Thế Thanh là "thế giới của thanh niên đồng tính" hay sao? Vừa nghĩ đến đó, hắn chợt cảm thấy hoa cúc hơi lạnh, nhích lại gần cửa xe hơn, kéo giãn khoảng cách với Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố.

Trọng Thế Hoàng rất tán thưởng sự "thức thời" của hắn.

Chu Phục Hổ lái xe, tìm kiếm cá lọt lưới bên đường.

Cảnh Tụng Bình lên tiếng: "Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy thôn Cẩu Vĩ có gì đó bất thường."

Trọng Thế Hoàng nói: "Không thấy bọn Lạt Thủ Hắc đâu."

Cảnh Tụng Bình gật đầu: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, không lý nào một chút động tĩnh cũng không có."

Ôn Cố thầm nhủ: Không phải không có động tĩnh, mà nơi phát ra động tĩnh không phải ở đây. Cậu bảo: "Chúng ta đến phía bắc xem thử đi."

Chu Phục Hổ nhìn Trọng Thế Hoàng qua kính chiếu hậu, Trọng Thế Hoàng mấp máy môi, gật đầu nói: "Trước tiên cứ đi tìm anh Đồng cũng được."

Lão Phạm nói: "Lúc mới xông vào, chúng tôi có gặp ba dị năng giả của thôn Cẩu Vĩ. Hai tên bị tôi xử lý, tên còn lại không biết chạy đi đâu."

Trọng Thế Hoàng đáp: "Nhớ cái hố bẫy làm lún bánh xe chúng ta không? Muốn dọn sạch cả một khối xi măng lớn cỡ đấy, Hứa Trường Sinh không thể tới lúc đó mới đào được. Khi ấy tôi nghi Lạt Thủ Hắc cấu kết với Hứa Trường Sinh, không ngờ Lạt Thủ Hắc từ đầu tới đuôi đều không lộ mặt."

Cảnh Tụng Bình bảo: "Có thể Lạt Thủ Hắc bị người chúng ta mang đến kiềm chân."

Trọng Thế Hoàng gật gật đầu.

Xe rẽ phải tại ngã ba, gió mạnh bỗng nổi lên. Không có kính chắn gió, gió ào ào thốc thẳng vào xe. Cảnh Tụng Bình là thảm nhất, chẳng những phía trước không có gì che, ngay cả cửa xe cũng lung lay sắp rụng, không biết lúc nào sẽ bay đi, rõ ràng ngồi trong Hummer mà lại như đang cưỡi ngựa.

"Coi chừng!" Bị gió thổi đến mức mắt chỉ hé ra được một khe hở, Cảnh Tụng Bình đột nhiên quát to một tiếng, kéo cửa xe định giơ nó lên làm tấm chắn, nhưng cửa xe vừa rời ra đã bị tốc độ xe và gió thổi bay ra ngoài, đập xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại. May mà hắn được dây an toàn giữ lại, chỉ hơi lắc lư một chút.

Cùng lúc đó, một nhánh cây to cháy đen phóng tới ngay mặt, có gió hỗ trợ, tốc độ nhanh như tên bắn.

Trọng Thế Hoàng lấy ra khối kim loại từng làm mặt nạ cho Ôn Cố và vũ khí giết người, biến nó thành mũi tên đâm thủng nhánh cây. Sức mạnh hai bên triệt tiêu nhau, xe lại theo quán tính lao về phía trước, nhánh cây vẫn bắn vào xe, nhưng lực yếu đi khá nhiều.

Trọng Thế Hoàng ngồi giữa, mặt đối diện với nhánh cây, tránh không tránh được, theo bản năng quay đầu đi, dùng cánh tay che. Nhưng hồi lâu sau, hắn vẫn không thấy có vật cứng đập vào mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy nhánh cây kia bị Ôn Cố mở cửa sổ ném ra ngoài.

"... Giỏi lắm." Sao người được bảo vệ lại là mình, mình mới là người bảo vệ cậu ấy cơ mà? Trọng Thế Hoàng có chút không cam lòng.

Ôn Cố: "Tôi là vệ sĩ của anh."

Trọng Thế Hoàng kéo tay cậu đặt lên đùi mình, nói nhỏ: "Đợi mọi chuyện chấm dứt rồi mình nói chuyện."

Ôn Cố nhìn hắn, lưỡng lự không thôi, ngầm bực chính mình không có bản lĩnh của Hành Thiên Đạo, không thể tiên đoán tương lai, lại càng không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào cho thỏa đáng.

Tiếng kêu thảm thiết triệu hồi suy nghĩ của họ.

Gần bờ sông, chợt thấy ánh lửa hừng hực đang nương theo gió như muốn đánh tới. Tiếng kêu thảm thiết càng thê lương hơn, cứ như quỷ chết oan trong lửa, chịu nỗi khổ thiêu đốt nhưng không cách nào siêu thoát.

Xe dừng lại, Chu Phục Hổ với Cảnh Tụng Bình lập tức nhảy xuống. Cảnh Tụng Bình không có cửa xe nên xông tới nhanh nhất, một trận mưa to ùn ùn kéo đến đối diện với ngọn lửa dữ tợn. Chu Phục Hổ chậm một bước, cũng cuộn đất lên dập tắt lửa.

Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố vừa xuống xe thì bắt gặp vài dị năng giả đang lăn lộn trong lửa trông vô cùng thê thảm, muốn sống không được, muốn chết không xong. Bên cạnh họ, thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, ai cũng bị thiêu đến biến dạng.

Khóe mắt Lão Phạm như muốn nứt ra, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi lao về phía trước.

Trọng Thế Hoàng chú ý thấy bùn đất đằng trước Lão Phạm hơi rung động, vội nhắc: "Cẩn thận!"

Chân phải Lão Phạm bị vấp, người ngã về trước, nhưng hắn gặp nguy không loạn, dùng một tay chống đỡ, lăn một vòng, đang muốn đứng lên thì bùn đất dưới chân đột nhiên sụp xuống, thân thể mất trọng lực, hai chân kề sát mông, sau đó rơi xuống. Chưa chạm đáy, sau lưng đã bị ai đó vỗ một cái, theo sau đó là cơn đau từ bả vai truyền đến. Hắn biết có dị năng giả hệ thổ trốn dưới đất đánh lén, nhưng không quay người được, hơn nữa thân người còn chôn dưới đất, ngay cả hít thở cũng khó.

Chẳng lẽ lần này chết ở đây? Ngay vào cái ngày xảy ra tận thế, hắn đã bao lần mường tượng đến kết cục như thế, nhưng sau khi căn cứ Thế Thanh thành lập, ngày trôi qua trong an bình, ý nghĩ này cũng dần mờ nhạt. Không ngờ ngày này vẫn đến.

Nhưng chết không rõ ràng như thế, thậm chí còn không thấy rõ mặt kẻ địch, thật sự không cam tâm chút nào!

Mắt thấy phía trước ngày càng mờ đi, hô hấp càng lúc càng khó khăn, vai bỗng dưng bị một vật kim loại lạnh như băng kéo lên, bùn đất bốn phía cũng xốp dần, thân thể được kéo mạnh ra!

Lão Phạm nhìn thấy ánh sáng mới mất đi nay lại tràn về, trong lòng kích động, mạnh mẽ ho khan.

"Mau đứng lên!" Cảnh Tụng Bình hô to, lao tới ôm người lăn sang bên cạnh năm sáu vòng mới dừng lại.

Lão Phạm lăn một vòng, rốt cuộc cũng hoàn hồn, thấy một hòn lửa đập vào vị trí ban đầu của hắn, lửa nhoáng cái lan ra bốn phía, thì bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

"Chúng mày hữu dụng hơn nhóm vừa nãy một chút." Một bóng người chậm rãi bước ra từ ngọn lửa, thân hình không cao không thấp, không mập không gầy, diện mạo bình thường không có gì đặc biệt. Đây là một người trừ phi lên tiếng, nếu không đứng ở đâu cũng rất dễ bị chìm nghỉm.

Cảnh Tụng Bình lại thay đổi sắc mặt: "Lạt Thủ Hắc."

Trong tay Trọng Thế Hoàng cầm hai cái kềm kim loại làm từ toa xe Hummer, cùng Chu Phục Hổ chắn trước người họ.

Lạt Thủ Hắc cười hắc hắc: "Hứa Trường Sinh bảo hai ngày này tụi bay sẽ tới đây chịu chết, không ngờ tụi mày tới thật, nghe lời ghê ta."

Cảnh Tụng Bình nói: "Hứa Trường Sinh chết rồi."

"Nên chết từ lâu rồi, đàn ông đàn ang mà cứ thích lắm lời, không biết có đầu thai nhầm chỗ không nữa." Lạt Thủ Hắc vừa nói vừa nắm tay phải lại, làm bộ thờ ơ, "Tụi mày biết hắn liên lạc với tao từ lúc nào không?"

Cảnh Tụng Bình hỏi: "Chả lẽ không phải lần này?"

"Được nửa năm rồi..." Lạt Thủ Hắc đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy cao đến ba bốn mét, ngọn lửa khổng lồ bắn ra từ lòng bàn tay gã, tựa mặt trời chói chang loá mắt từ trên cao nhìn xuống, khiến người ta không trốn được đi đâu!

Cảnh Tụng Bình và Lão Phạm quay người lại, chưa kịp chạy, phía trước đã nổi lên một bức tường đất cắt đứt đường lui.

Cảnh Tụng Bình cắn răng tạo ra mây mưa cản lửa.

Chu Phục Hổ đứng sau hắn liều mạng làm xốp tường đất, kềm trong tay Trọng Thế Hoàng hóa thành mũi khoan khổng lồ xuyên vào giữa tường đất, vụn đất bắn ra, một người trong đất hét lên, thịt nát và máu văng ra tung tóe.

Nhưng hòn lửa đã gần trong gang tấc —

Ôn Cố đứng sau tường đất chưa tới gần chiến trường, tay trái cậu hóa tròn, thiết lập một đạo kết giới nhằm ngăn trở thế công của Lạt Thủ Hắc, ngón tay phải gảy nhẹ, bắn một đạo tiên khí vào đan điền của gã.

Đan điền Lạt Thủ Hắc đau như bị dao xoắn, ma khí bị chặn di chuyển ngược chiều, gã ngửa đầu phun ra một ngụm máu đen, người rơi xuống từ giữa không trung!

Hòn lửa trượt dọc theo kết giới, rơi xuống cách đó không xa tạo nên một cú nổ lớn, lửa lan ra khắp nơi, đốm lửa bắn ra tung tóe.

Cùng lúc đó, tường đất bị phá sập, lộ ra Nhất Dũng bị khoan thủng vai, máu thịt lẫn lộn.

Ôn Cố thu hồi kết giới, vọt tới bên cạnh Trọng Thế Hoàng, "Có sao không?"

Trọng Thế Hoàng lắc đầu, dựa vào người cậu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Một màn vừa rồi quá mức mạo hiểm, khiến trí nhớ và thể lực của hắn tiêu hao quá nhiều, gần như không trụ nổi.

Lão Phạm nhặt mũi khoan kim loại lên, biến nó thành cây kéo lớn, mở ra, hung hăng cắm vào hai bên cổ Lạt Thủ Hắc.

Máu bên khóe miệng Lạt Thủ Hắc chảy ròng ròng, hai mắt dại ra vô thần, lưỡi kéo chỉ cách cổ hai cm nhưng gã không hề phản ứng.

"Đừng giả ngu nữa!" Lão Phạm ngồi xổm xuống, cho gã ba bạt tai vào má phải.

Lạt Thủ Hắc càng phun nhiều máu đen, gân xanh lộ ra, tròng mắt trợn trừng, tai mắt mũi miệng đồng thời chảy máu, chẳng bao lâu sau, hai chân đạp một phát, người cũng tắt thở, tổng cộng chỉ mất khoảng nửa phút.

Lúc lao tới chỗ Lão Phạm, Cảnh Tụng Bình bị đè vào tay, hắn khó chịu lắc lắc: "Gã thế nào rồi?"

Lão Phạm đáp: "Chết rồi."

"... Không chịu nói gì sao?"

Lão Phạm nhổ kéo lên, quăng xuống đất: "Gã tự chết."

Cảnh Tụng Bình thấy tử trạng của Lạt Thủ Hắc cũng sửng sốt. Thời gian ngắn như vậy, Lão Phạm nghiêm hình bức cung cỡ nào cũng không thể bức gã thành dáng vẻ quỷ quái thế này. "Lạt Thủ Hắc này thật kỳ lạ."

Ôn Cố dùng tiên khí giúp Trọng Thế Hoàng khôi phục nguyên khí, đi qua sờ đan điền với đầu thi thể, trong lòng hiểu rõ.

Lạt Thủ Hắc này quả nhiên tâm địa độc ác, chẳng những ăn ma nguyên kim đan, mà còn ăn linh căn của dị năng giả để tăng cường sức mạnh. Với cách thức này, đổi lại là dị năng giả khác, có lẽ đã vì linh căn sinh trưởng quá nhanh mà ngưng tụ thành ma nguyên kim đan, gia nhập quân đoàn thây ma. Nhưng gã tựa hồ dùng loại công pháp nào đó giúp khai thông ma khí vào đan điền, trở thành một ma tu.

Xem ra, ma tu đang hoành hành khắp nơi.

Cậu nhớ tới bóng dáng chợt xuất hiện ở nhà khách.

"Thụ Thanh." Trọng Thế Hoàng gọi cậu.

Ôn Cố vội vã chạy tới, "Sao thế?"

Trọng Thế Hoàng dùng mũi chân đá Nhất Dũng đang hấp hối, "Chỉ có hắn biết chân tướng."

Ôn Cố nhìn xác chết bốn phía, hạ thấp người, đặt tay lên vết thương của Nhất Dũng, chậm rãi chữa khỏi.

Nhất Dũng hít một hơi khí lạnh, tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, khi thấy Ôn Cố thì đồng tử co lại, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

"Lạt Thủ Hắc chết rồi." Cảnh Tụng Bình nói, "Không có ai cứu mày đâu, trừ phi mày muốn tự cứu mình."

Nhất Dũng nghe vậy lại thở phào: "Mày muốn tao làm gì?"

Cảnh Tụng Bình hỏi: "Chúng mày quen Hứa Trường Sinh từ lúc nào?"

"Tao không biết." Nhất Dũng sợ họ không tin, nói thêm, "Tao thật sự không biết. Chuyện ở đây đều do Lạt Thủ Hắc làm chủ, những người khác hoàn toàn không chen thể chen mồm. Phụ trách đối ngoại là anh Cừu, nhưng tụi mày không cần tìm, hắn bị Lạt Thủ Hắc giết rồi."

Cảnh Tụng Bình nói: "Sao Lạt Thủ Hắc lại giết hắn?"

Nhất Dũng bảo: "Để tăng cường dị năng. Lạt Thủ Hắc không chỉ giết hắn, mà còn giết các dị năng giả khác, cứ cách vài ngày lại giết một người. Mới đầu bọn tao không phát hiện, nhưng đến khi phát hiện thì đã muộn rồi. Tất cả mọi người cộng lại cũng không phải đối thủ của gã đó."

"Ý mày là thủ hạ của Lạt Thủ Hắc đều bị gã giết hết?" Cảnh Tụng Bình khiếp sợ hỏi.

Nhất Dũng nói: "Trước khi bọn mày đến thì còn năm người. Một thằng bị giết, ba thằng khác thừa dịp gã ăn tinh thể thì bỏ chạy, tao chạy chậm nên bị bắt lại."

Lạt Thủ Hắc đã mất trí đến độ không thể hình dung.

Nhóm Trọng Thế Hoàng cũng đã hiểu vì sao lúc Hứa Trường Sinh gặp nạn, Lạt Thủ Hắc không ra mặt. Bởi vì gã đang bận đối phó với anh Đồng và các dị năng giả hắn mang đến. Với gã, đây quả thực là thức ăn miễn phí dâng lên tận miệng. Nói như vậy, lúc Hứa Trường Sinh báo cho Lạt Thủ Hắc biết căn cứ Thế Thanh định phái dị năng giả tới tiêu diệt gã, chắc phản ứng đầu tiên của gã là mừng như điên, ngắm trăng sao mà mơ mộng đến mức nước miếng chảy ròng ròng nhỉ?

Cảnh Tụng Bình hỏi: "Vậy sao mày còn giúp gã?"

Nhất Dũng đáp: "Không thì sao? Mày cũng thấy rồi đó, nhiều người phối hợp với nhau như thế mà cũng không phải đối thủ của gã ta, tao có xông lên cũng chịu chết thôi. Nhiều tinh thể của dị năng giả như vậy cũng đủ cho gã ăn no một bữa, tao giúp gã ít ra có thể sống thêm mấy ngày."

Cảnh Tụng Bình không nói gì.

Trọng Thế Hoàng nói: "Sự thật chứng minh, gã ta cũng không phải không thể đánh bại."

Lần này đến phiên Nhất Dũng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Gã xui xẻo thôi." Nếu không xui xẻo, sao lại tự dưng hộc máu chết?

Trọng Thế Hoàng cũng thừa nhận điểm ấy. Nhưng hắn nghĩ nhất định là trời cao thấy gã nghiệp chướng quá nhiều, cho nên thu thập gã. Sau khi hỏi han được kha khá, hắn vỗ quần áo đứng lên: "Tập hợp những người khác lại đi, an táng họ đàng hoàng."

Trong lần hành động này, căn cứ Thế Thanh điều động bốn mươi lăm dị năng giả tính cả đám người Hứa Trường Sinh, tổn thất hai mươi hai, chỉ còn lại một nửa, có thể nói đây là lần tổn thất lớn nhất kể từ khi thành lập căn cứ Thế Thanh tới nay.

Các dị năng giả hệ thổ chôn xong tất cả người, dị năng giả hệ kim lấy vật dụng sắt thép trong thôn làm bia mộ cho họ.

Hứa Trường Sinh câu kết với Lạt Thủ Hắc cũng được chôn cất, nhưng không được lập bia.

Chờ bọn họ thu xếp xong hết thì đã hơn tám giờ tối.

Trong thôn tối như mực, thò tay không nhìn rõ năm ngón, lái xe giờ này không an toàn. Dù thế, đại đa số người vẫn mong được rời khỏi đây ngay lập tức. Chứng kiến thi thể bị Lạt Thủ Hắc thiêu cháy của bạn đồng hành, bọn họ bắt đầu nảy sinh cảm giác bài xích với nơi này.

Hummer của Cảnh Tụng Bình không dùng được nữa, những người khác nhường cho bọn họ một chiếc Audi.

Ôn Cố thấy cả đám mệt đến ngã trái ngã phải, tự tiến cử làm tài xế.

Cả Chu Phục Hổ lẫn Cảnh Tụng Bình đều mệt tới mức không cử động nổi, đương nhiên không phản đối, nhưng Trọng Thế Hoàng vẫn nhớ rõ Ôn Cố chưa lấy bằng lái nên lên tiếng dị nghị.

Ôn Cố: "Đang mệt mà lái xe còn nguy hiểm hơn."

Trọng Thế Hoàng bảo: "Đêm qua cậu không ngủ chút nào đúng không?" Hắn nhớ rõ tối qua mình đột nhiên mê man. Như thế không hợp lý, mà lúc ấy chỉ có mỗi Triệu Thụ Thanh là có khả năng động tay động chân với hắn. Điều này khiến hắn nghi ngờ năng lực của Triệu Thụ Thanh không chỉ đơn giản là trị liệu. Cụ thể hắn vẫn chưa biết rõ, nhưng hắn sẵn lòng chờ cậu chính miệng nói ra.

Ôn Cố cười ha ha: "Anh trông tôi giống thế lắm à?"

Trọng Thế Hoàng sờ mặt cậu: "Đừng quên, trở về rồi mình nói chuyện."

"..."

Dù sao chăng nữa, Ôn Cố vẫn giành được ghế điều khiển như ý nguyện. Chu Phục Hổ, Cảnh Tụng Bình và Lão Phạm chen nhau ở ghế sau, Trọng Thế Hoàng ngồi ghế phó lái.

"Mọi người thắt dây an toàn đi." Tài xế Ôn Cố lên tiếng.

Trước sau vang lên tiếng thắt dây an toàn chỉnh tề.

Ôn Cố khởi động ô tô.

"Chạy chậm thôi..." Trọng Thế Hoàng chưa dứt lời, xe đã bắn ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện