"Hoàng Lăng là gia sư, đạo hiệu của ta là Thanh Tiêu." Thanh Tiêu dè dặt đáp.

Hung quang trong mắt Yên Hoa lóe lên: "Thanh? Đổi một chữ đi."

Thanh Tiêu: "..."

Thanh Trản: "Đạo hiệu sao có thể tùy ý sửa?"

"Có gì mà không được? Ta đổi thành Thanh Hoa, hắn đổi thành Xuân Tiêu."

Thanh Tiêu: "..."

Thanh Trản nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Yên Hoa để trấn an hắn, mắt nhìn Thanh Tiêu, mỉm cười nói: "Hoàng Lăng đạo hữu dốc lòng tu luyện, chân không bước ra khỏi nhà, chúng đạo tu thường chỉ nghe thấy kỳ danh mà không nhìn thấy mặt. May mà ta từng gặp hắn một lần nên mới nhận ra được ngươi, chỉ không biết vì sao ngươi lại thay hắn đến đây?"

Thanh Tiêu đáp: "Trăm năm trước, gia sư lịch kiếp. Bạch Tu Đại Tiên sợ Diêm Hào biết được sẽ càng không kiêng nể gì, mới bảo ta giả trang hắn để ổn định quân tâm."

Lịch kiếp họ nhắc đến chính là một lần nữa đầu thai làm người. Thanh Trản thất vọng: "Kỳ tài luyện khí như Hoàng Lăng đạo hữu e là ngàn năm có một. Thật đáng tiếc."

Không biết Yên Hoa nghĩ tới cái gì mà thất thần một lúc, không chú ý Thanh Trản đang tán dương người khác.

Ôn Cố hỏi: "Nếu không có Hoàng Lăng, vậy thiên hạ còn ai có thể luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh?"

"Có lẽ có, nhưng không biết đi đâu tìm." Thanh Tiêu thấy Ôn Cố nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, bèn giải thích, "Bồng Lai cũng có tiên nhân luyện khí phi thăng, nhưng bọn họ say mê luyện khí, suốt ngày trốn ở nơi không có bóng người, sợ là sẽ không quan tâm đến việc không liên quan tới mình đâu. Thiên thượng thiên hạ nhiều bậc thầy luyện khí như vậy, theo ta thì tính tình sư phụ là tốt nhất."

Ôn Cố: "Vừa nãy ta thấy sau khi Yên Hoa... tiền bối ra vào sương đỏ, màu sắc sương đỏ trở nên ảm đạm hơn, chẳng lẽ có biện pháp đả thương địch thủ?"

Yên Hoa lấy ra một bình lưu ly, kéo nắp bình, một luồng sương đỏ tràn ra. "Bổn tọa chỉ tạm thời thu nó vào mình, chứ không thể hóa giải."

Thanh Tiêu nói: "Giống chén ngọc của sư phụ ta."

Yên Hoa nhìn hắn một cái.

Thanh Tiêu biết mình không được chào đón, không dám nhiều chuyện nữa.

Thanh Trản nói: "Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh sau khi biến thành ma đỉnh có thể hấp thu linh khí thiên địa để hóa thành ma khí, vô cùng vô tận. Bình lưu ly của Yên Hoa và chén ngọc của Thanh Tiêu chỉ có thể hấp thu ma khí chứ không thể chuyển hóa, dung lượng lại có hạn, không phải là kế lâu dài. Vừa rồi nhờ Thanh Tiêu đạo hữu nhắc nhở, ta chợt nhớ tới một vị bạn cũ cũng xuất thân Bồng Lai, giỏi về luyện khí, có lẽ sẽ giúp đỡ được phần nào."

Thanh Tiêu vui mừng: "Không biết là cao nhân phương nào?"

"Tên hắn là Nguyên Thời."

Thanh Tiêu há to miệng: "Nghe nói hắn phi thăng từ lâu rồi mà."

"Không sai. Nhưng chỉ cần có tâm là có thể tìm ra." Thanh Trản dịu dàng nhìn Yên Hoa, "Côn Lôn nhờ cả vào ngươi."

Yên Hoa biến sắc: "Ngươi muốn để ta ở lại?"

Thanh Trản thở dài: "Côn Lôn là nhà ta, mà bên cạnh ta chỉ có ngươi có thể nhờ vả mà thôi."

Ôn Cố và Thanh Tiêu thấy Yên Hoa đen mặt, không tình nguyện nhưng lại không thể phản bác, thầm nghĩ "Lợi hại".

Thanh Trản rời đi, Yên Hoa lập tức trở mặt, cưu chiêm thước sào* chiếm luôn hang núi của Bạch Tu Đại Tiên, đuổi Ôn Cố với Thanh Tiêu ra ngoài.

*chim gáy chiếm tổ của chim khách, ý là không tự xây nhà mà chiếm nơi ở của người khác

Ôn Cố và Thanh Tiêu cũng không để ý, hai người qua đêm ngoài trời tại chỗ đất bằng cách hang núi không xa. Ngoại trừ một ngày một đêm chiến đấu gay go với Diêm Hào, những ngày còn lại đều nhìn lên trời cao ngóng trông Bạch Tu Đại Tiên.

Bảy ngày sau Bạch Tu Đại Tiên mới xuất hiện, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều so với trước lúc đi, bước đi mang theo gió, nếu xốc bộ râu bạc thật dày lên, không chừng còn có thể nhìn thấy bốn chữ "xuân phong đắc ý".

Ôn Cố thấy ông như vậy, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn: "Có tin tức về Trọng Thế Hoàng không?"

Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Ta mới đi có mấy ngày mà ân cần thăm hỏi giữa tiên hữu đã biến thành tin tức về Trọng Thế Hoàng rồi sao?"

Mặt Ôn Cố hơi đỏ lên, Thanh Tiêu tiếp nối câu chuyện: "Không, trước khi đại tiên tới thì là hai câu."

"Vậy sao? Hai câu gì?"

"Không biết Bạch Tu Đại Tiên chừng nào mới tới."

Bạch Tu Đại Tiên vuốt râu, nghĩ thầm: Coi như còn có chút lương tâm. "Câu còn lại là gì?"

"Không biết ông ấy có tin tức gì về Trọng Thế Hoàng không."

Bạch Tu Đại Tiên: "..."

Ôn Cố gượng gạo chuyển đề tài, kể lại chuyện Thanh Trản và Yên Hoa cùng đến, và Thanh Trản đi tìm Nguyên Thời.

"Hèn gì quẻ tượng lại cho thấy Côn Lôn gặp nguy được quý nhân tương trợ, hóa ra quý nhân là Thanh Trản." Bạch Tu Đại Tiên thấy Ôn Cố nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, "Thời cơ cho ngươi với Trọng Thế Hoàng gặp nhau chưa đến, phải đợi một thời gian nữa."

Ôn Cố khó nén thất vọng, trầm giọng nói: "Bao lâu?"

"Ít thì dăm ba tháng, nhiều thì một hai năm."

Sắc mặt Ôn Cố trắng bệch.

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Đối với tiên nhân, khoảng thời gian đó chỉ như một cái chớp mắt."

Thanh Tiêu nói thầm: "Đối với ái nhân, lại là thương hải tang điền*."

*thế sự xoay vần, biến đổi lớn lao trong cuộc đời

Bạch Tu Đại Tiên bảo: "Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng không phải chỉ ngồi chờ, ta có việc rất quan trọng muốn giao cho ngươi."

Mặt Ôn Cố tràn đầy vẻ u sầu, cất lời khẩn thiết: "Thực sự không còn cách nào sao?"

Bạch Tu Đại Tiên trả lời: "Thời cơ chưa đến, ngươi có lên trời xuống đất cũng không tìm thấy hắn."

"Vậy hắn... có khỏe không?"

Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Vấn đề này không bằng chờ ngươi gặp được hắn rồi tự hỏi đi."

Ôn Cố bình tĩnh hỏi: "Đại tiên bảo có việc muốn ta đi làm, không biết là gì vậy?"

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Thanh Trản đã đi tìm người luyện đỉnh, nhưng vật liệu luyện đỉnh không biết tìm ở đâu đây."

Trò chuyện với Thanh Tiêu mấy ngày, Ôn Cố đã biết nếu không trừ bỏ được ma khí của Diêm Hào, bọn họ sẽ không thấy được ma đỉnh, không tiếp xúc thường xuyên với ma đỉnh, ma khí sẽ không ngừng sản sinh. Thế nên, việc cấp bách là tìm ra thần khí có thể hấp thu nhiều ma khí như vậy. Cậu nhớ chính phủ từng đưa cho căn cứ Thế Thanh ba thiết bị thanh lọc: "Chính phủ từng phái người đưa thiết bị thanh lọc cho ba căn cứ lớn, sau khi thí nghiệm thì quả thực có hiệu quả."

Thanh Tiêu ngượng ngập: "Thiết bị đó là ta luyện chế. Tiếc là uy lực không lớn, như muối bỏ biển, căn bản không có tác dụng gì nhiều."

"Một hai cái có lẽ không có tác dụng nhiều, nhưng nước chảy đá mòn, tích tiểu thành đại, cuối cùng sẽ hữu dụng thôi." Ôn Cố nói.

Thanh Tiêu đáp: "Vật liệu chủ yếu để luyện chế là thiết mộc của Côn Lôn. Lọai gỗ này tuy không phải vật phàm nhưng lại không chịu nổi lục dương hỏa thiêu đốt chín chín tám mươi mốt ngày, phải dùng vảy của Hải Kỳ Lân để giảm nhiệt độ. Hải Kỳ Lân là thượng cổ thần vật, ba miếng vảy này là do một vị tiên hữu cơ duyên xảo hợp có được cống hiến, không có nhiều hơn. Còn nữa, thiết mộc Côn Lôn tuy tốt, nhưng thời gian sử dụng không dài, dù luyện chế thành công cũng không thay thế được Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh. Vì vậy, thay vì tốn sức đi tìm Hải Kỳ Lân, không bằng tìm vật liệu có thể thay thế thiết mộc."

Ôn Cố hỏi: "Có thể biến Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh về như cũ không?"

Thanh Tiêu và Bạch Tu Đại Tiên liếc nhau, đồng thời lắc đầu.

Thanh Tiêu thở dài: "Bị chơi hỏng rồi."

Ôn Cố: "..."

Thanh Tiêu đưa ra ba loại vật liệu luyện chế.

Đầu tiên là một trong thượng cổ thần tộc, Thiết Vũ của Thiết Vũ nhân. Theo truyền thuyết, sau khi Thiết Vũ nhân chết đi, thi thể sẽ bị thiêu đốt thành tro tàn, Thiết Vũ bị lửa đốt thành thần khí có linh hồn.

Loại thứ hai có nhắc đến trong <Quái sơn kì hải chí>, có một hòn đảo kỳ lạ chìm xuống đáy biển sâu. Trên đảo, nơi nơi đều là thực vật có linh hồn, trong số đó có một loại cây tên là Tiếp Thiên chuyên hút linh khí thiên địa, chỉ có tử hỗn độn hỏa mới có thể thiêu đốt, mà sau khi thiêu đốt lại hấp thu linh khí thiên địa thì sẽ trở thành linh vật.

Thứ ba chính là Thiên Đồng Ngọc của Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh.

Tuy Ôn Cố không hiểu gì về luyện khí, nhưng nghe giới thiệu cũng biết trong ba loại này, muốn tìm loại nào cũng vô cùng khó khăn. Bạch Tu Đại Tiên hiển nhiên cũng không yên tâm để cậu đi một mình, chẳng những cho Thanh Tiêu cùng tổ với cậu, mà còn tìm thêm hai toán nhân mã khác, chia ba hướng đi tìm.

Ôn Cố và Thanh Tiêu được phân đi tìm Thiên Đồng Ngọc.

Ôn Cố nhẹ nhàng thở ra. Dù sao thì so với hai loại kia, loại này tốt xấu gì cũng có ví dụ thực tế chứng tỏ nó thật sự tồn tại. Nhưng sự thật chứng minh, cậu vẫn còn non dại, ngây thơ lắm.

"Thiên Đồng Ngọc là thánh vật của Thiên Hồ tộc. Mà Thiên Hồ tộc đã diệt tộc từ tám ngàn năm trước rồi."

Ôn Cố: "..."

Thanh Tiêu lấy bản đồ ra: "Căn cứ vào ghi chép, nơi cuối cùng Thiên Hồ tộc xuất hiện chính là nơi này."

Ôn Cố cảm thấy nơi hắn chỉ có chút quen mắt.

Thanh Tiêu nói: "A, ta nhớ núi Tu Di ở gần đây."

"Tu Di chứa hạt cải cũng là một truyền thuyết." Trong số tam đại tiên sơn, Côn Lôn là hào phóng nhất, thành thật đứng giữa trời đất, chấp nhận bốn phương cúng bái. Bồng Lai thần bí hơn, muốn thì cho trông thấy, không muốn thì bố trí trận pháp giấu mình đi, nhưng đại đa số người vẫn biết đại khái vị trí. Riêng Tu Di, ngoại trừ đệ tử bổn phái, chỉ có số ít đạo hữu được mời mới từng thấy qua. "Nếu đã biết vị trí bọn họ xuất hiện lần cuối thì mau đi thôi."

Lần này Diêm Hào gieo rắc tai họa cho muôn dân, chỉ có Tu Di là án binh bất động, nên lúc tới nơi, Ôn Cố và Thanh Tiêu hơi thấp thỏm.

Phụ cận núi Tu Di có một thôn hướng dẫn, chuyên phụ trách tiếp đãi khách đến thăm viếng người Tu Di. Ôn Cố với Thanh Tiêu chiếu quy củ đệ trình bái thiếp, đêm đó ở luôn trong thôn. Đến khuya, núi Tu Di phái sứ giả tới đón, hai người liền theo sứ giả đi trên một con đường nhỏ thôn quê, đi tới đi lui, cảm giác như mình đang bước trên không, dưới chân không đường mà như có đường. Hai người một là đạo tu, một là tiền đạo tu, không ai thấy lạ với chuyện này, chỉ liếc nhau, rồi lại an phận tiếp tục bước đi.

Đi tới cuối đường, một ngọn núi lớn xuất hiện, trên núi có rất nhiều phòng ốc, trăm hoa đua nở, hoa lệ không thua gì hoàng cung, tôn quý hưng thịnh có thể so với thiên điện, được trời ưu ái, siêu thoát trần thế, khiến người không kịp nhìn hết.

Ôn Cố và Thanh Tiêu cùng sứ giả đi đến một đại điện đã bày sẵn một bàn trái cây. Sứ giả quay người thay quần áo, rồi mời họ ngồi vào chỗ: "Hai vị đạo hữu đường xa vất vả, mời ngồi. Đây đều là trái cây đặc sản của Tu Di, nhuận phế thanh hỏa, mời dùng thử."

Ôn Cố và Thanh Tiêu ngồi xuống.

"Đạo hữu đến đây có việc gì vậy?"

"Không biết đạo hữu có từng nghe qua Diêm Hào?"

Sứ giả đáp: "Chưa từng nghe."

Thanh Tiêu liền kể lại chuyện Diêm Hào luyện chế ma đỉnh, chiếm cứ Côn Lôn.

Sứ giả chấn động: "Lâu rồi ta không xuống núi, không ngờ bên ngoài lại phát sinh chuyện lớn như thế."

Thanh Tiêu còn nhắc tới tầm quan trọng của việc luyện chế tân đỉnh, nhân cơ hội hỏi thăm tung tích Thiên Hồ.

Sứ giả nói: "Ta từng đọc trong trong điển tịch bổn phái về Thiên Hồ tộc. Lý do diệt tộc là tự giết lẫn nhau."

Thanh Tiêu và Ôn Cố sửng sốt.

"Nhắc đến thánh vật Thiên Đồng Ngọc của bọn họ. Thiên Đồng Ngọc chẳng những có thể luyện chế thần khí, mà còn có thể dùng để tu luyện, miễn được đại kiếp ngàn năm. Thế nhưng, lai lịch của ngọc này lại là nỗi nhục của Thiên Hồ tộc."

"Xin chỉ giáo?"

"Thiên đồng của Thiên Đồng Ngọc chính là đồng tử (bé trai) của Thiên Hồ tộc. Bọn họ dùng máu đồng tử để dưỡng ngọc, ngọc thành thì đồng tử cũng chết."

Ôn Cố và Thanh Tiêu biến sắc.

"Sau này, rất nhiều người phải chịu nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, dứt khoát không sinh con nữa. Dần dà, dân số Thiên Hồ tộc càng ngày càng ít. Tộc trưởng liền dùng thanh niên hơi lớn hơn một chút để dưỡng ngọc, cuối cùng dẫn đến nội chiến. Bộ tộc Thiên Hồ vì vậy mà diệt vong, Thiên Đồng Ngọc tự nhiên cũng thất truyền."

Ôn Cố và Thanh Tiêu nghe xong thì thổn thức một hồi.

Ba người ngồi thêm một lát, Ôn Cố và Thanh Tiêu lại vội vàng cáo từ.

Sứ giả cũng không ở lâu, tiễn hai người ra khỏi núi.

Sau khi xuống núi, ngoái đầu nhìn lại đường đi, ngọn núi lớn đã không thấy đâu nữa.

Trong hang.

Ông Vu Kiều lạnh lùng nhìn hơi thở của Trọng Thế Hoàng ngày càng vững vàng, trong mắt lóe lên sát ý, chậm rãi giơ tay phải lên.

Trọng Thế Hoàng đột nhiên mở to mắt: "Ngươi muốn giết ta sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện