Lão phu nhân chấn động: "Hoàng Lăng đạo hữu... khỏe, khỏe không?"

Thanh Tiêu làm bộ kỳ quái nhìn bà: "Sư phụ ta pháp lực cao cường, phúc tinh cao chiếu, đi ra ngoài du lịch thuận buồm xuôi gió, đương nhiên mạnh khỏe."

Những người tu đạo khác hai mặt nhìn nhau. Sở dĩ họ đoán Hoàng Lăng không còn ở đây, là bởi ngoại trừ cấm chế của động phủ ngày càng yếu đi, thái độ trầm mặc của Thanh Tiêu khi bị bọn họ trá hình trục xuất khỏi Bồng Lai cũng là nguyên nhân quan trọng. Nếu Hoàng Lăng có mặt thì sao lại khoanh tay đứng nhìn? Tu luyện nhiều năm như vậy, động vật còn có thể thành tinh, huống chi là lão phu nhân. Tròng mắt bà xoay chuyển, đã phát hiện lời hắn không thật, "Hoàng Lăng đạo hữu tu đạo nhiều năm không dễ. Chúng ta là láng giềng gần biết bao năm với hắn, từ lâu đã luôn chân thành với nhau. Nếu hậu nhân của hắn cấu kết người ngoài, mưu đồ chiếm động phủ của hắn, chúng ta không thể thuận theo."

Sắc mặt Thanh Tiêu khẽ biến, hiển nhiên bị ngôn luận lật ngược trắng đen không biết xấu hổ của bà chọc giận. "Hồng bà! Rốt cuộc là ai tâm hoài bất quỹ, có mưu đồ với động phủ của sư phụ ta, trong lòng bà biết rõ nhất!"

Hồng bà nói: "Đầu óc người trẻ tuổi đều không sáng suốt, không hiểu rõ tình huống cũng bình thường thôi. Ta có giao tình nhiều năm với sư phụ ngươi, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn đồ đệ hắn đi vào con đường sai trái, khiến tâm huyết cả đời hắn bị hủy hoại trong nháy mắt! Chư vị tiên trưởng phi thăng đã lâu, vì lý do gì lại ba lần bốn lượt vào Bồng Lai, trong lòng tiên trưởng chắc cũng hiểu rõ."

Đây là muốn trở mặt sao.

Bạch Tu Đại Tiên nhíu mày, đặt tay lên lưng Ôn Cố đẩy cậu ra.

Ôn Cố bất đắc dĩ, nhón chân đi hai bước, mới khí định thần nhàn lên tiếng: "Ngươi nói không sai. Chúng ta vì cái gì mà ba lần bốn lượt tới Bồng Lai, nguyên do mọi người đều biết rõ ràng."

Cậu đột nhiên phụ họa Hồng bà, khiến cả địch lẫn ta đều lắp bắp kinh hãi.

Sau đó, Ôn Cố bỗng chỉ tay về hướng Côn Lôn: "Côn Lôn bị Diêm Hào đánh chiếm, muôn dân thiên hạ gặp phải nguy nan. Hai giới tiên phàm hễ là người có tâm huyết đều vì thế mà bôn ba lao lực, nhìn lại các ngươi xem, ở đây nhe răng trợn mắt cố làm ra vẻ cho ai xem?!"

Người tu đạo bị cậu mắng mà mặt thoắt trắng thoắt hồng.

Cuối cùng vẫn là Hồng bà mặt dày nhất, cười lạnh hỏi: "Các ngươi thì sao? Các ngươi ở đây nhe răng nhếch mép cố làm ra vẻ vì cái gì?"

"Vì luyện chế một Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh mới!" Giọng điệu Ôn Cố tràn ngập khí phách, "Chính chủ nhân đã ủy thác chúng ta tới đây. Ta nghĩ hắn cũng không ngờ rằng động phủ của mình còn bị người khác cai quản."

Hồng bà thật sự không nể mặt được nữa: "Chỉ dựa vào lời nói từ một phía, sao có thể chấp nhận được?"

Ôn Cố chỉ vào Thanh Tiêu: "Hắn là đồ đệ của Hoàng Lăng, còn ta là đạo lữ. Ngươi là ai? Có gì tư cách gì tiếp tục càn quấy nói bậy?"

"Đạo lữ của Hoàng Lăng?" Hồng bà giật mình.

Ôn Cố cố gắng làm lơ ánh mắt nóng rực bên cạnh, cất lời lạnh lùng: "Chẳng lẽ việc này còn phải được ngươi ân chuẩn sao? Chúng ta đã phi thăng, vốn không nên nhúng tay vào chuyện thế gian, nhưng Hoàng Lăng là đạo lữ của ta, nhà hắn cũng là nhà ta, nếu ngươi vẫn cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta, đừng trách ta không nể nang."

Nói đến nước này, mặt mũi đã bị xé thành từng mảnh. Thanh Tiêu là đồ đệ Hoàng Lăng, Hồng bà còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối để dạy dỗ một lần, nhưng Ôn Cố tự xưng là đạo lữ của Hoàng Lăng, lại còn là tiên nhân, sức nặng của lời nói tất nhiên bất đồng.

Đám người Hồng bà không cam tâm, nhưng lại không thể già mồm át lẽ phải.

Nhìn bọn họ nổi giận đùng đùng bỏ đi, Thanh Tiêu và Bạch Tu Đại Tiên vỗ tay thật to.

Ôn Cố vội ho một tiếng: "Vừa rồi ta ăn nói có nóng nảy quá không?"

Thanh Tiêu nói: "Từng câu từng chữ của sư nương đều vô cùng chí lý, không hề nóng nảy chút nào, phải nói là thích đáng cực kỳ!"

Ôn Cố liếc hắn: "Sư nương?"

Thanh Tiêu trốn ra sau lưng Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng cũng đang khó chịu: "Đạo lữ của Hoàng Lăng?" Dù có thêm bao nhiêu người bảo hắn là Hoàng Lăng, Hoàng Lăng chính là hắn, thì hắn vẫn không có ký ức của Hoàng Lăng, không thể nhập hai người làm một. Nghe Ôn Cố nói cậu là đạo lữ của Hoàng Lăng, đáy lòng hắn vừa chua xót, khổ sở, vừa phẫn nộ.

Ôn Cố sao lại không biết hắn đang nghĩ gì, nhanh trí bảo: "Là đạo lữ của Trọng Thế Hoàng."

Trọng Thế Hoàng: "Không giống cái hồi nãy tôi nghe."

Ôn Cố: "Phạt tôi về viết một trăm lần câu "Ôn Cố là đạo lữ của Trọng Thế Hoàng" được không?"

"Không cần, một lần đủ rồi, sau này dán trên cửa nhà chúng ta."

Ôn Cố: "..."

Bạch Tu Đại Tiên nhìn hai đứa liếc mắt đưa tình, dứt khoát kéo Thanh Tiêu đi giải cấm chế.

Tuy Thanh Tiêu đã hấp thu thanh hỗn độn hỏa, nhưng chỉ mới sử dụng lần đầu, thành ra có chút hồi hộp, chậm rãi đưa thanh hỏa đến trước cổng. Chỉ nghe "phừng" một tiếng, vòng cửa bùng lên hai ánh lửa, rồi rơi xuống đất tắt ngóm.

Thanh Tiêu thử đẩy vào, cửa thuận theo đó mở ra. "Thành công rồi." Hắn mừng rỡ, đang lúc quay đầu lại, bên trong chợt hiện lên một bóng người, chỉ dùng ngón tay đẩy nhẹ đầu hắn một chút, Thanh Tiêu đã tựa như con diều bị tống ra ngoài.

Bạch Tu Đại Tiên vội vàng lấy ra một mặt gương, chiếu về hướng cửa. Một luồng bạch quang bắn ra, thân ảnh kia phất tay áo, bạch quang bắn ngược về gương. Bạch Tu Đại Tiên không chịu nổi lực đẩy, lui về sau bảy tám bước mới dừng lại.

Tất cả sự tình đều phát sinh trong nháy mắt.

Đến khi Ôn Cố chém ra một kiếm thì đã muộn, bóng dáng kia bước ra khỏi cửa, thản nhiên nhìn Mộ Hải Thương Nguyệt mang theo sấm sét bổ tới, khóe miệng hơi cong lên: "Nể tình các ngươi đã thiên tân vạn khổ cứu ta ra," ngón tay hắn kẹp lấy tia sét, nhẹ nhàng xoay một cái, tia chớp lập tức quay ngược lại, "lần này, ta thả cho các ngươi một con ngựa."

Mộ Hải Thương Nguyệt va chạm nhẹ với tia chớp, Ôn Cố lộn ngược ra sau trở lại trước người Trọng Thế Hoàng.

"Ông Vu Kiều?" Trọng Thế Hoàng nhíu mày, đáy mắt hiện lên sát ý mãnh liệt.

"Hắn là Kiều Mạnh!" Bạch Tu Đại Tiên thở hổn hển, "Chẳng trách ngươi yên tĩnh nhiều năm như vậy, hóa ra là bị Hoàng Lăng nhốt ở đây."

Phong cách của Kiều Mạnh và Ông Vu Kiều hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt thoải mái sạch sẽ lộ ra, mềm mại hiếm có, cộng thêm khí chất u ám, trông như công tử thế gia có tài nhưng không gặp thời.

Khoảng khắc nhìn thấy Kiều Mạnh, trong đầu Bạch Tu Đại Tiên xoay chuyển rất nhiều ý niệm, cuối cùng cũng hiện rõ một cái. "Hoàng Lăng là ngươi giết?"

Kiều Mạnh mở tay ra: "Hắn rất không hợp tác. Ta chỉ muốn mượn tử hỗn độn hỏa một lát, thế mà hắn lại sống chết làm ầm ĩ, cứ y như trẻ con."

Thanh Tiêu kích động: "Ngươi thế mà lại giết sư phụ ta! Hèn chi trước khi lịch kiếp, sư phụ hóa ra phân thân bảo ta cấp tốc rời khỏi Bồng Lai!" Cho nên, lúc bị đám Hồng bà đuổi đi, hắn không có dị nghị gì.

Kiều Mạnh nói: "Ngươi làm ta thất vọng quá. Mệt ta còn dùng phép báo mộng nói cho người tu đạo ở Bồng Lai biết Hoàng Lăng thân vẫn, khiến bọn chúng dẫn ngươi đến mở cổng, không ngờ ngươi chẳng quan tâm đến sống chết của sư phụ, thản nhiên chạy mất."

"Sư phụ đã sớm cho ta biết về chuyện lịch kiếp, không nghĩ tới lại là vì ngươi..." Thanh Tiêu cứ tưởng Hoàng Lăng bất cẩn gặp phải sự cố trong lúc luyện chế, chẳng ngờ lại là án giết người!

Kiều Mạnh đáp: "Cũng thế thôi. Mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả vẫn tốt đẹp."

Bạch Tu Đại Tiên hỏi: "Ngươi giật giây Diêm Hào luyện chế ma đỉnh để dụ chúng ta tới đây mở động phủ sao?" Trách không được hắn dùng hình dạng Ông Vu Kiều để đi lại, mà không phải Nhị Minh người người đều biết. Bởi vì khi đó hắn dùng phân thân, pháp lực cực yếu.

Kiều Mạnh nói: "Muốn khắc chế ma đỉnh, tất nhiên phải có một Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh mới. Trong thiên hạ, người có thể giúp các ngươi luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cũng chỉ có Hoàng Lăng. Sự thật chứng minh, ta nghĩ không sai."

Bạch Tu Đại Tiên nghĩ thầm: Không sai mới là lạ. Bọn họ tới đây để lấy tử hỗn độn hỏa cho Tiếp Thiên. Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, cuối cùng họ vẫn mở động phủ thả Kiều Mạnh ra. Vừa nghĩ đến chuyện này, ông lại hối hận đến xanh cả ruột. Sớm biết Kiều Mạnh ở trong, ông mới mặc kệ Tiếp Thiên thích hợp luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh bao nhiêu, nhất định phải nhốt chặt người trước rồi hẵng nói.

Đáng tiếc cho một phen khổ tâm của Hoàng Lăng!

Hắn hi sinh tính mạng vây hãm Kiều Mạnh, cuối cùng lại vì bọn họ mà thất bại trong gang tấc!

Ông áy náy nhìn Trọng Thế Hoàng.

Kiều Mạnh nói: "Các ngươi không cần ảo não quá. Hoàng Lăng vừa chết, cấm chế của hắn sớm muộn gì cũng mất hiệu lực. Các ngươi chỉ giúp ta tiết kiệm một chút thời gian. Hơn nữa, tuy ta giết Hoàng Lăng, nhưng lại tốn rất nhiều sức lực tìm yêu đan ngàn năm cho hắn, lấy ân để đền đáp, coi như huề."

Trọng Thế Hoàng hiển nhiên không ủng hộ, cười lạnh: "Toán học của ngươi do con kiến dạy sao?"

Kiều Mạnh: "Ngươi có dị nghị gì?"

Trọng Thế Hoàng nói: "Ngươi giết ta là hại ta, đưa yêu đan cũng là hại ta, cái này gọi là lấy ân để đền đáp? Căn bản là hết lần này đến lần nọ."

Kiều Mạnh cười rộ lên: "Nói có lý lắm! Được, nể mặt ngươi, ta lại cho các ngươi một phúc lợi nữa. Ta cho các ngươi thời gian một ngày, một ngày sau, ta sẽ đích thân tới Côn Lôn thả Diêm Hào ra."

"Ngươi dám!" Bạch Tu Đại Tiên biến sắc, "Ngươi không sợ Tất Hư đại thần sao?"

"Vậy cứ để hắn đến." Kiều Mạnh rốt cuộc thay đổi sắc mặt, đáy mắt khóe miệng đều tràn ngập sự lạnh lẽo, "Nếu hắn yêu muôn dân thiên hạ đến thế thì cứ việc tới." Vừa dứt lời, hắn liền hóa thành một luồng bạch quang, bay vút về phía chân trời.

Từ lần đối mặt vừa rồi, Ôn Cố đã biết mình không phải đối thủ của hắn, nên không đuổi theo, "Bây giờ làm sao đây?"

Bạch Tu Đại Tiên thở dài: "Kiều Mạnh xuất hiện, thiên hạ loạn."

Thanh Tiêu nói: "Hắn vậy mà lại giết sư phụ, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Hắn đâu chỉ hại mình Hoàng Lăng, đâu chỉ một mình ngươi không muốn bỏ qua cho hắn. Đáng tiếc, hắn biết thiên mệnh, vượt qua ba lần lôi kiếp, lại là ma tu, pháp lực cao cường, tâm cơ sâu nặng không thể tưởng tượng được. E chỉ có một mình Hoàng Lăng mới có thể vây hãm hắn như vậy."

Ôn Cố lên tiếng: "Không phải còn có Thiên Thần Tất Hư sao? Dù sao binh đến tướng chặn, chúng ta cứ tìm tử hỗn độn hỏa, luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh xong rồi hẵng tính tiếp."

Bạch Tu Đại Tiên ngập ngừng muốn mở miệng, rồi lại thở dài: "Chỉ mong vậy."

Đoàn người đi vào động phủ.

Trải qua việc Kiều Mạnh bất ngờ chui ra khỏi động phủ, bọn họ tiến từng bước thật cẩn thận. Thanh Tiêu và Ôn Cố đi đầu, Trọng Thế Hoàng kéo tay Ôn Cố đi ở giữa, Bạch Tu Đại Tiên cản phía sau.

Động phủ rất sâu, mới đầu chỉ là đoạn đường hẹp quanh co, trên tường có đủ loại tranh vẽ, màu vẽ là loại đặc biệt có thể tự phát sáng. Con đường bọn họ đi tới được đủ loại ánh sáng nhiều màu sắc chiếu rọi, giống như đang dẫm trên con đường do bảy sắc cầu vồng tạo thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện