Trong lòng Ôn Cố căng thẳng, theo bản năng cự tuyệt: "Không được."
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cái, hỏi: "Lôi kiếp của ma tu như thế nào?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Thiên địa biến sắc, sơn hà chấn động, người sống sót trăm người có một."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Ông nghĩ ta phải vượt qua thế nào?" Hắn tin rằng Bạch Tu Đại Tiên vừa thấy được tương lai tốt đẹp giải cứu tận thế trên người hắn, ông tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn đi vào chỗ chết.
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Người tu đạo đều cho rằng lôi kiếp là kiếp nạn, xem nó như hổ lang, nhưng lại không biết thời điểm lôi kiếp thông suốt kinh mạch chính là thời cơ gia tăng tu vi tốt nhất. Cầu phú quý trong hiểm nguy, tu vi cũng thế."
Trọng Thế Hoàng: "Phiêu lưu càng lớn, tiền lời càng cao."
Bạch Tu Đại Tiên: "Không biết ngươi có dám thử không?"
Ông cứ ngỡ Trọng Thế Hoàng đương nhiên sẽ do dự, ai ngờ hắn thế mà đáp ứng không chút nghĩ ngợi: "Dám"
Bạch Tu Đại Tiên: "Ngươi nên suy nghĩ thật kĩ, lôi kiếp không thể bỏ dở nửa chừng."
Trọng Thế Hoàng: "Nghĩ kĩ rồi." Lần nào gặp nạn Ôn Cố cũng chắn trước mặt hắn, tình huống như thế hắn chịu đủ rồi. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ vì muôn dân thiên hạ, mà còn vì lòng tự tôn muốn được bảo vệ người mình yêu của một người đàn ông.
Vẻ mặt hắn rất kiên định, khiến Ôn Cố muốn khuyên nhủ hắn vài câu cũng không cách nào mở lời.
Bạch Tu Đại Tiên nói tiếp: "Nếu đã vậy, chúng ta nên chuẩn bị sơ qua. Không biết Hoàng Lăng đạo hữu có pháp bảo nào có thể hấp thu lôi điện không?"
Thanh Tiêu đáp: "Sư phụ luyện chế nhiều pháp khí lắm, ta cũng không rõ nữa, hay thử hỏi sư phụ xem?"
Thần thức của Hoàng Lăng lại bị gọi ra. Hắn không kiên nhẫn bảo: "Không biết chữ hả? Không thấy trên cửa có một cái viết "Lôi" sao? Bên trong đầy đủ nồi niêu xoong chảo, ngươi muốn lấy cái gì cũng được! Tu vi của hắn thấp như vậy, một lần lôi kiếp e là không đủ đâu, không bằng làm luôn ba lượt, trực tiếp phi thăng luôn."
Ôn Cố: "Không được." Dựa vào tu vi hiện tại của Trọng Thế Hoàng, có thể chịu qua một lần lôi kiếp là tốt lắm rồi, ba lần lôi kiếp liên tiếp chỉ có nước chịu chết.
Hoàng Lăng quay đầu nhìn cậu, "Nếu kiếp sau của ta yếu đến vậy, ngươi không cần ở cùng hắn nữa."
Trọng Thế Hoàng chen vào giữa hai người: "Ngươi sắp chết rồi mà? Giữ hơi sức để nói lời trăn trối đi, đừng lãng phí với người không quan hệ với ngươi."
Hoàng Lăng nói: "Xét về niên kỉ, tu vi, học thức, ngoại hình khí chất, ta càng xứng với hắn hơn."
Một câu chọc trúng tim đen của Trọng Thế Hoàng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Từ khi biết mình là Hoàng Lăng chuyển thế, hắn luôn lo lắng Ôn Cố đối tốt với mình không phải vì mình, mà là vì Hoàng Lăng. Bọn họ trải qua quá nhiều dối trá, e rằng dù Ôn Cố có cam đoan bao nhiêu lần, cũng không thể khiến hắn hoàn toàn buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Bạch Tu Đại Tiên sợ bọn họ lại cãi nhau, vội vàng bảo Ôn Cố đi tìm pháp khí có thể hấp thu lôi điện.
Ôn Cố kéo Trọng Thế Hoàng đang trầm mặc đi ra, cố ý thúc đẩy bầu không khí: "A, ở đây nhiều cửa quá, tìm không dễ chút nào. Lôi, lôi, lôi... lôi ở đâu ta? Anh tìm thấy chưa?"
Trọng Thế Hoàng ngừng cước bộ, chỉ sang bên tay phải của cậu.
Một chữ "Lôi" rất to chình ình trên màn cửa, không thể nào không thấy được.
Ôn Cố cười gượng: "Tôi chỉ lo nhìn phía trước, không ngờ lại gần ngay đây."
"Tôi thì sao?" Trọng Thế Hoàng yếu ớt nói, "Tôi ở ngay bên cạnh cậu, cậu cũng sẽ bỏ qua tôi sao?"
Ôn Cố ngẩn ra, quay đầu lại.
Trọng Thế Hoàng nói tiếp: "Hoàng Lăng nói không sai. Hắn không phải ma tu, mà đã tu đạo nhiều năm, còn biết luyện chế thần khí, thích hợp với cậu hơn tôi. Nếu không phải hắn đã chết, sẽ không đến phiên tôi gặp cậu."
Ôn Cố bất đắc dĩ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu tin tôi?"
"... Tôi không biết." Trọng Thế Hoàng vô cùng mờ mịt.
Đây là lần đầu tiên hắn thích một người, lại thích sâu đậm đến thế, cũng là lần đầu tiên lo được lo mất nhiều như vậy. Có đôi khi hắn nghĩ mãi vẫn không ra. Bọn họ rõ ràng là cố chủ với vệ sĩ cơ mà? Đáng lẽ phải cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, cùng ở chung một căn phòng trải qua sinh hoạt bình thường mới phải chứ? Tại sao chỉ qua một đêm long trời lở đất, tất cả đều thay đổi? Thây ma, tận thế, sinh ly tử biệt. Hắn khó khăn lắm mới chấp nhận hết thảy điều này, vì sao chớp mắt đã biến thành tu chân, thần tiên, lôi kiếp, phi thăng?
Lý trí của hắn sải bước thật nhanh đuổi theo sự phát triển của tình thế, dốc sức tiếp thu và chấp nhận, muốn bắt kịp bước chân Ôn Cố, nhưng tình cảm dưới ánh hào quang chói mắt Ôn Cố vẫn trì trệ không tiến lên. Mới đầu hắn không hiểu vì sao, chỉ biết liều mạng quấn lấy Ôn Cố, hận không thể cột chặt với nhau suốt hai mươi bốn giờ, lúc ở bên nhau, lại hi vọng trong mắt cậu chỉ hình bóng của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào thu hút lực chú ý của người đó. Khi Hoàng Lăng xuất hiện, hắn biết, bắt nguồn của ham muốn chiếm giữ gần như một căn bệnh bị cố ý đè nén chính là sự tự ti trong nội tâm.
Thời điểm Ôn Cố vẫn còn là Triệu Thụ Thanh, hắn đứng đầu tập đoàn Lăng Thiên, từ trên cao quan sát cậu vệ sĩ ngốc nghếch đến từ một địa phương nhỏ.
Lúc Ôn Cố biến thành Ôn Cố, hắn vẫn đứng dưới đất nhìn lên vị tiên nhân ngạo nghễ đứng trên đám mây cao không thể chạm.
Hắn sợ hãi. Trước tận thế, Trọng Thế Hoàng đã không giữ được Triệu Thụ Thanh, vậy sau tận thế, hắn dùng cái gì giữ lại Ôn Cố?
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng bất chợt trở nên đáng thương, trong lòng nhói lên từng cơn khó chịu. Cậu tiến lên một bước, ôm lấy hắn đang thất hồn lạc phách, đầu khẽ dựa vào vai hắn, dịu dàng nói: "Tôi đồng ý với anh, nửa kia của tôi vĩnh viễn là Trọng Thế Hoàng. Không phải Hoàng Lăng, cũng không phải bất kỳ ai khác. Nếu như có một ngày anh không còn nữa, tôi sẽ cô đơn đến già."
"Cậu sẽ không già."
"... Ai bảo không. Không có anh, tôi sẽ biến thành dáng vẻ lần đầu chúng ta gặp nhau."
Trọng Thế Hoàng rốt cuộc cũng nâng tay ôm lại cậu, sức lực như muốn dung nhập người ta vào thân thể mình: "Cũng tốt. Đỡ mắc công cậu trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Tôi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?"
"Hoàng Lăng." Trọng Thế Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Cố không cam tâm yếu thế: "Đừng quên anh họ của anh."
Trọng Thế Hoàng nói: "Đúng, đó là anh họ tôi, còn cậu là đạo lữ song tu suýt nữa đã động phòng hoa chúc."
Ôn Cố: "..." Chuyện xưa của cậu chính là bài học cho thế hệ sau, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, bằng không tương lai hối hận không kịp.
"Các ngươi tìm được chưa..." Bạch Tu Đại Tiên đợi nửa ngày, nhịn không được đích thân đi ra, thấy hai người đang ôm nhau, nhất thời không biết nói gì, "Một ngày nữa là Kiều Mạnh tấn công Côn Lôn rồi, chúng ta vẫn nên nắm chắc thời gian chứ nhỉ?"
Ôn Cố vội vàng rời khỏi lòng Trọng Thế Hoàng, kéo Trọng Thế Hoàng đến cửa "Lôi".
Trong phòng có hai cái giá, bên trên đặt đủ loại đồ vật, chẳng những có nồi niêu xoong chảo, mà còn có giấy và bút mực. Ôn Cố bảo: "Hoàng Lăng nói là nồi niêu xoong chảo, chúng ta cứ lấy mấy thứ đó đi."
Trọng Thế Hoàng gật đầu không chút để ý, thuận tay cầm một quyển sách mở ra. Chữ trong sách vô cùng ẩu tả, khó lòng phân biệt rõ, hắn lật vài tờ liền khép lại.
Ôn Cố thu nhập thần khí vào túi Càn Khôn, vén màn trúc định ra ngoài, trên mặt bỗng nhiên bị gió nhẹ thổi qua.
"Sao thế?" Trọng Thế Hoàng nghi hoặc nhìn Ôn Cố đang rút kiếm.
Ôn Cố cầm kiếm đứng giữa hành lang, ngưng thần đứng thẳng khoảng một phút đồng hồ, mới nhẹ nhàng thở ra: "Tại tôi khẩn trương quá thôi." Cơn gió nhẹ vừa thổi qua có thể là do mình vén màn tạo nên.
Trọng Thế Hoàng xoa xoa vai cậu: "Đi thôi."
Ôn Cố đi hai bước, không yên lòng nhìn lại đằng sau, xác định không có ai mới đi tiếp.
Tuy Bạch Tu Đại Tiên hi vọng Trọng Thế Hoàng mau chóng đề cao tu vi, thu phục tử hỗn độn hỏa, nhưng lại sợ dục tốc bất đạt mất nhiều hơn được. Bởi vậy, ông mới xin Thiên Lôi Điện Mẫu* lúc hạ lôi kiếp, nhớ lưu chút đường sống. Hơn nữa, nồi niêu xoong chảo của Hoàng Lăng có thể hấp thu lôi điện vào thời khắc mấu chốt, độ mạo hiểm của Trọng Thế Hoàng đã được hạ đến hàng thấp nhất.
*Điện Mẫu là vợ của Thiên Lôi
Mặc dù Bồng Lai là một nơi rất tốt để tu luyện, nhưng hàng xóm trên đảo thật sự không tốt bụng cho lắm, nên bọn họ đành phải tìm một đảo hoang để độ kiếp.
Đảo hoang tuy hoang vu, nhưng được cái thanh tĩnh.
Hoàng Lăng bay ra khỏi Thiên Nhiên Hồng, chậm rãi lên tiếng: "Tử hỗn độn hỏa là ngọn lửa cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, nếu muốn thu phục thì phải kiên cường và bá đạo hơn nó. Dựa vào tu vi của ngươi, cho dù may mắn vượt qua lôi kiếp cũng không chắc có thể làm được. Cách duy nhất là mượn sức lôi điện."
Ôn Cố nhíu mày: "Nguy hiểm lắm!"
Mượn sức lôi điện chính là vừa độ lôi kiếp vừa thu tử hỗn độn hỏa, nguy hiểm trong đó rất khó đoán trước.
Hoàng Lăng lạnh nhạt nói: "Thân là chuyển thế của ta, mà ngay cả chút chút dũng khí ấy cũng không có thì cưới ngươi kiểu gì vậy?"
Ôn Cố: "..." Cái giọng điệu làm như quen thân lắm ấy là sao vậy?
Trọng Thế Hoàng nói: "Không cần khích ta, ta sẽ không mắc mưu."
Hoàng Lăng cười khẩy: "Nhát như chuột."
"Biết sao được." Trọng Thế Hoàng bất vi sở động, cười nói, "Ôn Cố bảo nếu ta chết, cậu ấy sẽ cô đơn đến già. Bất kể là kiếp trước hay kiếp sau đều không cần ai cả."
Nụ cười của Hoàng Lăng chợt tắt, nhìn về phía Ôn Cố.
Ôn Cố: "..." Mắc gì lại nhìn như kiểu đang lên án mình phụ lòng hắn vậy trời? Rõ ràng trước đây có quen biết gì nhau đâu.
Trọng Thế Hoàng ôm Ôn Cố: "Đúng không? Em yêu?"
Ôn Cố dứt khoát ra sức gật đầu. Thà rằng vô duyên vô cớ trở thành kẻ bạc tình trong mắt Hoàng Lăng, còn hơn kéo chân Trọng Thế Hoàng tại thời khắc mấu chốt, không thì gia đình sẽ không có ngày bình yên.
Trọng Thế Hoàng vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của Ôn Cố, vênh váo tự đắc nhìn Hoàng Lăng đang đen mặt: "Đề nghị vừa rồi của ngươi cũng có thể suy xét, nhưng ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng những điểm lợi hại và nguy hiểm trong đó. Dù sao ta cũng là người đã có gia thất."
Hoàng Lăng: "Nhát gan thì nói đại đi, đừng có lấy cớ."
Trọng Thế Hoàng được Ôn Cố ủng hộ giống như xe đổ đầy xăng, khởi động một cách đầy uy lực: "Nếu ta không thể thu phục tử hỗn độn hỏa, ngươi cũng đâu thể luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, đúng không?"
Hoàng Lăng cười lạnh: "Bộ ta cần chắc?"
"Ngươi cần." Trọng Thế Hoàng lãnh đạm nói, "Bởi vì kiếp sau của ngươi chính là ta, muốn tự tay luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh thì phải nắm chắc khoảng thời gian cuối cùng này, không còn con đường nào khác."
Hoàng Lăng bị dẫm đúng chân đau, không còn lời nào để nói: "Ngươi nói không sai. Ngươi toàn thân trên dưới cũng chỉ có cái túi da là hữu dụng, cho nên không cần lo bị sự ngu xuẩn của chính mình hại chết, vì ta sẽ dùng trí tuệ của mình giúp ngươi tại thời điểm quyết định. Nhưng hãy nhớ cho kĩ, nếu có thể dựa vào bản thân thì nhất định phải cố mà dựa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay. Ta ra tay một lần thì sẽ yếu bớt một phần, tới lúc đó có khả năng không đủ tinh lực luyện đỉnh."
Trọng Thế Hoàng âm thầm nghiến răng: "Chỉ cần không bị ngươi làm vướng chân, ta sẽ rất thuận lợi."
Bạch Tu Đại Tiên chuẩn bị xong pháp khí, rồi lại bày trận pháp tụ khí để ma khí không bị thất thoát lúc Trọng Thế Hoàng và lôi kiếp đối kháng, sau đó mới tới bảo: "Cãi nhau xong rồi thì bắt đầu đi."
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cái, hỏi: "Lôi kiếp của ma tu như thế nào?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Thiên địa biến sắc, sơn hà chấn động, người sống sót trăm người có một."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Ông nghĩ ta phải vượt qua thế nào?" Hắn tin rằng Bạch Tu Đại Tiên vừa thấy được tương lai tốt đẹp giải cứu tận thế trên người hắn, ông tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn đi vào chỗ chết.
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Người tu đạo đều cho rằng lôi kiếp là kiếp nạn, xem nó như hổ lang, nhưng lại không biết thời điểm lôi kiếp thông suốt kinh mạch chính là thời cơ gia tăng tu vi tốt nhất. Cầu phú quý trong hiểm nguy, tu vi cũng thế."
Trọng Thế Hoàng: "Phiêu lưu càng lớn, tiền lời càng cao."
Bạch Tu Đại Tiên: "Không biết ngươi có dám thử không?"
Ông cứ ngỡ Trọng Thế Hoàng đương nhiên sẽ do dự, ai ngờ hắn thế mà đáp ứng không chút nghĩ ngợi: "Dám"
Bạch Tu Đại Tiên: "Ngươi nên suy nghĩ thật kĩ, lôi kiếp không thể bỏ dở nửa chừng."
Trọng Thế Hoàng: "Nghĩ kĩ rồi." Lần nào gặp nạn Ôn Cố cũng chắn trước mặt hắn, tình huống như thế hắn chịu đủ rồi. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ vì muôn dân thiên hạ, mà còn vì lòng tự tôn muốn được bảo vệ người mình yêu của một người đàn ông.
Vẻ mặt hắn rất kiên định, khiến Ôn Cố muốn khuyên nhủ hắn vài câu cũng không cách nào mở lời.
Bạch Tu Đại Tiên nói tiếp: "Nếu đã vậy, chúng ta nên chuẩn bị sơ qua. Không biết Hoàng Lăng đạo hữu có pháp bảo nào có thể hấp thu lôi điện không?"
Thanh Tiêu đáp: "Sư phụ luyện chế nhiều pháp khí lắm, ta cũng không rõ nữa, hay thử hỏi sư phụ xem?"
Thần thức của Hoàng Lăng lại bị gọi ra. Hắn không kiên nhẫn bảo: "Không biết chữ hả? Không thấy trên cửa có một cái viết "Lôi" sao? Bên trong đầy đủ nồi niêu xoong chảo, ngươi muốn lấy cái gì cũng được! Tu vi của hắn thấp như vậy, một lần lôi kiếp e là không đủ đâu, không bằng làm luôn ba lượt, trực tiếp phi thăng luôn."
Ôn Cố: "Không được." Dựa vào tu vi hiện tại của Trọng Thế Hoàng, có thể chịu qua một lần lôi kiếp là tốt lắm rồi, ba lần lôi kiếp liên tiếp chỉ có nước chịu chết.
Hoàng Lăng quay đầu nhìn cậu, "Nếu kiếp sau của ta yếu đến vậy, ngươi không cần ở cùng hắn nữa."
Trọng Thế Hoàng chen vào giữa hai người: "Ngươi sắp chết rồi mà? Giữ hơi sức để nói lời trăn trối đi, đừng lãng phí với người không quan hệ với ngươi."
Hoàng Lăng nói: "Xét về niên kỉ, tu vi, học thức, ngoại hình khí chất, ta càng xứng với hắn hơn."
Một câu chọc trúng tim đen của Trọng Thế Hoàng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Từ khi biết mình là Hoàng Lăng chuyển thế, hắn luôn lo lắng Ôn Cố đối tốt với mình không phải vì mình, mà là vì Hoàng Lăng. Bọn họ trải qua quá nhiều dối trá, e rằng dù Ôn Cố có cam đoan bao nhiêu lần, cũng không thể khiến hắn hoàn toàn buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Bạch Tu Đại Tiên sợ bọn họ lại cãi nhau, vội vàng bảo Ôn Cố đi tìm pháp khí có thể hấp thu lôi điện.
Ôn Cố kéo Trọng Thế Hoàng đang trầm mặc đi ra, cố ý thúc đẩy bầu không khí: "A, ở đây nhiều cửa quá, tìm không dễ chút nào. Lôi, lôi, lôi... lôi ở đâu ta? Anh tìm thấy chưa?"
Trọng Thế Hoàng ngừng cước bộ, chỉ sang bên tay phải của cậu.
Một chữ "Lôi" rất to chình ình trên màn cửa, không thể nào không thấy được.
Ôn Cố cười gượng: "Tôi chỉ lo nhìn phía trước, không ngờ lại gần ngay đây."
"Tôi thì sao?" Trọng Thế Hoàng yếu ớt nói, "Tôi ở ngay bên cạnh cậu, cậu cũng sẽ bỏ qua tôi sao?"
Ôn Cố ngẩn ra, quay đầu lại.
Trọng Thế Hoàng nói tiếp: "Hoàng Lăng nói không sai. Hắn không phải ma tu, mà đã tu đạo nhiều năm, còn biết luyện chế thần khí, thích hợp với cậu hơn tôi. Nếu không phải hắn đã chết, sẽ không đến phiên tôi gặp cậu."
Ôn Cố bất đắc dĩ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu tin tôi?"
"... Tôi không biết." Trọng Thế Hoàng vô cùng mờ mịt.
Đây là lần đầu tiên hắn thích một người, lại thích sâu đậm đến thế, cũng là lần đầu tiên lo được lo mất nhiều như vậy. Có đôi khi hắn nghĩ mãi vẫn không ra. Bọn họ rõ ràng là cố chủ với vệ sĩ cơ mà? Đáng lẽ phải cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, cùng ở chung một căn phòng trải qua sinh hoạt bình thường mới phải chứ? Tại sao chỉ qua một đêm long trời lở đất, tất cả đều thay đổi? Thây ma, tận thế, sinh ly tử biệt. Hắn khó khăn lắm mới chấp nhận hết thảy điều này, vì sao chớp mắt đã biến thành tu chân, thần tiên, lôi kiếp, phi thăng?
Lý trí của hắn sải bước thật nhanh đuổi theo sự phát triển của tình thế, dốc sức tiếp thu và chấp nhận, muốn bắt kịp bước chân Ôn Cố, nhưng tình cảm dưới ánh hào quang chói mắt Ôn Cố vẫn trì trệ không tiến lên. Mới đầu hắn không hiểu vì sao, chỉ biết liều mạng quấn lấy Ôn Cố, hận không thể cột chặt với nhau suốt hai mươi bốn giờ, lúc ở bên nhau, lại hi vọng trong mắt cậu chỉ hình bóng của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào thu hút lực chú ý của người đó. Khi Hoàng Lăng xuất hiện, hắn biết, bắt nguồn của ham muốn chiếm giữ gần như một căn bệnh bị cố ý đè nén chính là sự tự ti trong nội tâm.
Thời điểm Ôn Cố vẫn còn là Triệu Thụ Thanh, hắn đứng đầu tập đoàn Lăng Thiên, từ trên cao quan sát cậu vệ sĩ ngốc nghếch đến từ một địa phương nhỏ.
Lúc Ôn Cố biến thành Ôn Cố, hắn vẫn đứng dưới đất nhìn lên vị tiên nhân ngạo nghễ đứng trên đám mây cao không thể chạm.
Hắn sợ hãi. Trước tận thế, Trọng Thế Hoàng đã không giữ được Triệu Thụ Thanh, vậy sau tận thế, hắn dùng cái gì giữ lại Ôn Cố?
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng bất chợt trở nên đáng thương, trong lòng nhói lên từng cơn khó chịu. Cậu tiến lên một bước, ôm lấy hắn đang thất hồn lạc phách, đầu khẽ dựa vào vai hắn, dịu dàng nói: "Tôi đồng ý với anh, nửa kia của tôi vĩnh viễn là Trọng Thế Hoàng. Không phải Hoàng Lăng, cũng không phải bất kỳ ai khác. Nếu như có một ngày anh không còn nữa, tôi sẽ cô đơn đến già."
"Cậu sẽ không già."
"... Ai bảo không. Không có anh, tôi sẽ biến thành dáng vẻ lần đầu chúng ta gặp nhau."
Trọng Thế Hoàng rốt cuộc cũng nâng tay ôm lại cậu, sức lực như muốn dung nhập người ta vào thân thể mình: "Cũng tốt. Đỡ mắc công cậu trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Tôi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?"
"Hoàng Lăng." Trọng Thế Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Cố không cam tâm yếu thế: "Đừng quên anh họ của anh."
Trọng Thế Hoàng nói: "Đúng, đó là anh họ tôi, còn cậu là đạo lữ song tu suýt nữa đã động phòng hoa chúc."
Ôn Cố: "..." Chuyện xưa của cậu chính là bài học cho thế hệ sau, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, bằng không tương lai hối hận không kịp.
"Các ngươi tìm được chưa..." Bạch Tu Đại Tiên đợi nửa ngày, nhịn không được đích thân đi ra, thấy hai người đang ôm nhau, nhất thời không biết nói gì, "Một ngày nữa là Kiều Mạnh tấn công Côn Lôn rồi, chúng ta vẫn nên nắm chắc thời gian chứ nhỉ?"
Ôn Cố vội vàng rời khỏi lòng Trọng Thế Hoàng, kéo Trọng Thế Hoàng đến cửa "Lôi".
Trong phòng có hai cái giá, bên trên đặt đủ loại đồ vật, chẳng những có nồi niêu xoong chảo, mà còn có giấy và bút mực. Ôn Cố bảo: "Hoàng Lăng nói là nồi niêu xoong chảo, chúng ta cứ lấy mấy thứ đó đi."
Trọng Thế Hoàng gật đầu không chút để ý, thuận tay cầm một quyển sách mở ra. Chữ trong sách vô cùng ẩu tả, khó lòng phân biệt rõ, hắn lật vài tờ liền khép lại.
Ôn Cố thu nhập thần khí vào túi Càn Khôn, vén màn trúc định ra ngoài, trên mặt bỗng nhiên bị gió nhẹ thổi qua.
"Sao thế?" Trọng Thế Hoàng nghi hoặc nhìn Ôn Cố đang rút kiếm.
Ôn Cố cầm kiếm đứng giữa hành lang, ngưng thần đứng thẳng khoảng một phút đồng hồ, mới nhẹ nhàng thở ra: "Tại tôi khẩn trương quá thôi." Cơn gió nhẹ vừa thổi qua có thể là do mình vén màn tạo nên.
Trọng Thế Hoàng xoa xoa vai cậu: "Đi thôi."
Ôn Cố đi hai bước, không yên lòng nhìn lại đằng sau, xác định không có ai mới đi tiếp.
Tuy Bạch Tu Đại Tiên hi vọng Trọng Thế Hoàng mau chóng đề cao tu vi, thu phục tử hỗn độn hỏa, nhưng lại sợ dục tốc bất đạt mất nhiều hơn được. Bởi vậy, ông mới xin Thiên Lôi Điện Mẫu* lúc hạ lôi kiếp, nhớ lưu chút đường sống. Hơn nữa, nồi niêu xoong chảo của Hoàng Lăng có thể hấp thu lôi điện vào thời khắc mấu chốt, độ mạo hiểm của Trọng Thế Hoàng đã được hạ đến hàng thấp nhất.
*Điện Mẫu là vợ của Thiên Lôi
Mặc dù Bồng Lai là một nơi rất tốt để tu luyện, nhưng hàng xóm trên đảo thật sự không tốt bụng cho lắm, nên bọn họ đành phải tìm một đảo hoang để độ kiếp.
Đảo hoang tuy hoang vu, nhưng được cái thanh tĩnh.
Hoàng Lăng bay ra khỏi Thiên Nhiên Hồng, chậm rãi lên tiếng: "Tử hỗn độn hỏa là ngọn lửa cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, nếu muốn thu phục thì phải kiên cường và bá đạo hơn nó. Dựa vào tu vi của ngươi, cho dù may mắn vượt qua lôi kiếp cũng không chắc có thể làm được. Cách duy nhất là mượn sức lôi điện."
Ôn Cố nhíu mày: "Nguy hiểm lắm!"
Mượn sức lôi điện chính là vừa độ lôi kiếp vừa thu tử hỗn độn hỏa, nguy hiểm trong đó rất khó đoán trước.
Hoàng Lăng lạnh nhạt nói: "Thân là chuyển thế của ta, mà ngay cả chút chút dũng khí ấy cũng không có thì cưới ngươi kiểu gì vậy?"
Ôn Cố: "..." Cái giọng điệu làm như quen thân lắm ấy là sao vậy?
Trọng Thế Hoàng nói: "Không cần khích ta, ta sẽ không mắc mưu."
Hoàng Lăng cười khẩy: "Nhát như chuột."
"Biết sao được." Trọng Thế Hoàng bất vi sở động, cười nói, "Ôn Cố bảo nếu ta chết, cậu ấy sẽ cô đơn đến già. Bất kể là kiếp trước hay kiếp sau đều không cần ai cả."
Nụ cười của Hoàng Lăng chợt tắt, nhìn về phía Ôn Cố.
Ôn Cố: "..." Mắc gì lại nhìn như kiểu đang lên án mình phụ lòng hắn vậy trời? Rõ ràng trước đây có quen biết gì nhau đâu.
Trọng Thế Hoàng ôm Ôn Cố: "Đúng không? Em yêu?"
Ôn Cố dứt khoát ra sức gật đầu. Thà rằng vô duyên vô cớ trở thành kẻ bạc tình trong mắt Hoàng Lăng, còn hơn kéo chân Trọng Thế Hoàng tại thời khắc mấu chốt, không thì gia đình sẽ không có ngày bình yên.
Trọng Thế Hoàng vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của Ôn Cố, vênh váo tự đắc nhìn Hoàng Lăng đang đen mặt: "Đề nghị vừa rồi của ngươi cũng có thể suy xét, nhưng ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng những điểm lợi hại và nguy hiểm trong đó. Dù sao ta cũng là người đã có gia thất."
Hoàng Lăng: "Nhát gan thì nói đại đi, đừng có lấy cớ."
Trọng Thế Hoàng được Ôn Cố ủng hộ giống như xe đổ đầy xăng, khởi động một cách đầy uy lực: "Nếu ta không thể thu phục tử hỗn độn hỏa, ngươi cũng đâu thể luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, đúng không?"
Hoàng Lăng cười lạnh: "Bộ ta cần chắc?"
"Ngươi cần." Trọng Thế Hoàng lãnh đạm nói, "Bởi vì kiếp sau của ngươi chính là ta, muốn tự tay luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh thì phải nắm chắc khoảng thời gian cuối cùng này, không còn con đường nào khác."
Hoàng Lăng bị dẫm đúng chân đau, không còn lời nào để nói: "Ngươi nói không sai. Ngươi toàn thân trên dưới cũng chỉ có cái túi da là hữu dụng, cho nên không cần lo bị sự ngu xuẩn của chính mình hại chết, vì ta sẽ dùng trí tuệ của mình giúp ngươi tại thời điểm quyết định. Nhưng hãy nhớ cho kĩ, nếu có thể dựa vào bản thân thì nhất định phải cố mà dựa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay. Ta ra tay một lần thì sẽ yếu bớt một phần, tới lúc đó có khả năng không đủ tinh lực luyện đỉnh."
Trọng Thế Hoàng âm thầm nghiến răng: "Chỉ cần không bị ngươi làm vướng chân, ta sẽ rất thuận lợi."
Bạch Tu Đại Tiên chuẩn bị xong pháp khí, rồi lại bày trận pháp tụ khí để ma khí không bị thất thoát lúc Trọng Thế Hoàng và lôi kiếp đối kháng, sau đó mới tới bảo: "Cãi nhau xong rồi thì bắt đầu đi."
Danh sách chương