Dây leo thô to gấp hai lần dây thừng đột nhiên từ sau lưng sơn chủ vươn ra quấn lên dây thừng, vung mạnh muốn tát lên mặt Ôn Cố. Ôn Cố nghiêng người né tránh, vách đá bị đánh trúng tạo thành một vết sâu hoắm, đá vụn rơi lả tả.
Chỉ xem dấu vết là biết hắn đang đánh thật.
Ôn Cố nhìn quanh bốn phía. Chỉ có hồn phách tiến vào Quy Hồn cảnh, Mộ Hải Thương Nguyệt không ở bên người, không có vũ khí thuận tay không thể phát huy kiếm chiêu, cậu bị vây trong trạng thái bị động.
Sơn chủ không định cứ vậy bỏ qua cho cậu, dây leo đánh hụt một phát, lại nhanh chóng vòng qua.
Ôn Cố đổi sang một thân xác vô dụng, phải trốn tránh rất chật vật, dần dần bị ép đến ánh sáng gần đó.
Đằng sau sơn chủ lại có thêm ba nhánh dây leo duỗi ra, cùng với nhánh đầu tiên phân ra trên dưới trái phải, ý đồ bịt kín đường lui của Ôn Cố.
Ôn Cố lui đến mức không thể lui được nữa, dứt khoát xuôi theo tình thế đón lấy, hai tay bắt được một sợi dây leo kéo thật mạnh.
Sơn chủ theo bản năng cố định thân thể, Ôn Cố mượn lực, nắm dây leo xông về phía trước vài bước, sau đó vung hai tay, nhờ dây leo trong tay ngăn cản hai nhánh dây leo trên dưới. Phía sau sơn chủ lại lòi ra mấy dây leo nữa.
Ôn Cố hoa mắt, trên mặt bị quất một cái đau đến nóng cháy, eo bị một dây leo quấn lấy treo ngược lên, quăng đến chỗ ánh sáng. Tại đó, gió đang điên cuồng thổi, từ mắt cá chân thổi thẳng vào trong quần, rồi đến cằm. Ôn Cố hé mắt, tay sinh ra một luồng sức mạnh, không để ý đến bàn tay bị dây leo ma sát đến chảy máu, nâng tay quăng dây leo về phía ánh sáng!
Chỉ nghe hai tiếng "phựt phựt" giòn vang.
Dây leo mất đi lực kéo, nhẹ bẫng như diều đứt dây văng tới đây. Chân Ôn Cố hướng tới ánh sáng, đỉnh đầu đối diện với sơn chủ, không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, mắt thấy bản thân sắp rơi vào ánh sáng, thắt lưng bỗng dưng bị kéo lại, người đụng nghiêng vào vách đá, ngay sát rìa ánh sáng. Cú va chạm khiến ngũ tạng lục phủ như muốn quay cuồng, cậu nâng cánh tay trật khớp đứng lên, nhìn về phía sơn chủ.
Sơn chủ và Thịnh Văn Chiêu đang đứng hai bên vách núi giằng co lẫn nhau.
Sơn chủ lạnh mặt: "Ngươi nhất quyết phải đối nghịch với ta sao?"
Thịnh Văn Chiêu: "Nếu ngươi chịu thả ta ra ngoài, ta chẳng đến đánh nhau làm gì."
Sơn chủ: "Chính ngươi khóc lóc kêu gào muốn vào, ta đâu có ép ngươi, nếu đã vào rồi thì đừng khóc hô muốn đi ra!"
Thịnh Văn Chiêu: "Ta cứ tưởng Quy Hồn cảnh biết cách đối phó với hồn phách, ai dè chỉ là gối thuê hoa, bao cỏ nát!"
Sơn chủ biến sắc:" Ngươi nói gì?"
"Chẳng lẽ không đúng? Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không giải quyết được, còn ở đó khoác lác không biết xấu hổ à?"
Sơn chủ tức phát run: "Đơn giản? Tỏa Hồn Cổ mà đơn giản thì sẽ không bị ghi tên vào danh sách cấm khí! Thứ này nhốt hồn phách thì dễ, muốn cho ra hay không không phải do ngươi định đoạt! Ngươi nghĩ nó được luyện chế cho ngươi câu hồn sao?"
Ánh mắt Thịnh Văn Chiêu nhìn hắn rõ ràng đang hỏi, chẳng lẽ không đúng? "Nó dùng để cứu vớt tán hồn!" Sơn chủ tức đến bật cười, "Không hiểu công hiệu cũng dám lấy ra dùng, quả là không biết thì không sợ!"
Thịnh Văn Chiêu nói: "Nói đi nói lại, ngươi vẫn chưa nói làm sao đưa hồn phách ra."
Sơn chủ đáp: "Rất đơn giản, chính hắn tự nguyện ra."
Thịnh Văn Chiêu nói: "Cái rắm! Nếu tự nguyện, vậy tại sao hắn không ra?"
Sơn chủ không nói gì, chỉ thấy Thịnh Văn Chiêu đang cười, trong nụ cười giấu đao, đao này còn không có vỏ.
Thịnh Văn Chiêu hít một hơi thật sâu: "Đừng nói cho có lệ với ta. Hắn không đời nào không muốn ra, nhất định là cổ này khóa chặt hắn."
Sơn chủ ở Quy Hồn cảnh quá lâu, rất ít gặp người ngoài, đại khái chưa từng gặp một tên hồ đồ đến ngu như vậy, ánh mắt lóe lên, nói: "Ngươi muốn hắn đi ra cũng đơn giản, ta có cách, nhưng điều kiện là ngươi phải bắt cậu ta lại!"
Ôn Cố đỡ lấy cánh tay trật khớp, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi có biện pháp, sẽ không kéo dài đến hôm nay."
Sơn chủ: "Ta là chủ nhân Quy Hồn cảnh, việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta?"
Ôn Cố gật đầu với Thịnh Văn Chiêu: "Có thể làm khó."
"Bớt sàm ngôn đi." Dây leo của sơn chủ lại vung lên.
Thịnh Văn Chiêu cũng bắt đầu di chuyển, nhưng lại xông đến chỗ Ôn Cố: "Bất kể thế nào, ta cũng muốn thử một lần!"
Ôn Cố né tránh hắn và dây leo giáp công, "Ngươi điên rồi sao?"
"Ta tuyệt đối không cho phép hắn được tự do tự tại trong cổ!" Lúc nói, ánh mắt đăm đăm của Thịnh Văn Chiêu lộ ra vẻ hung tàn. Ôn Cố khuyên bảo không được, dứt khoát ngậm miệng, một lòng một dạ trốn tránh.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Đến khi sơn chủ phát hiện mình với Thịnh Văn Chiêu liên thủ càng không hiệu quả bằng một mình tấn công, thời gian đã đi qua một giờ.
Ánh sáng bất chợt mở rộng thêm một vòng ảo ảnh, sau đó thu nhỏ, mở rộng, thu nhỏ, cứ thế lặp lại khoảng năm sáu lần thì đột ngột co thành một vệt lớn cỡ tờ giấy A4, gió mát từ từ thổi, không khí mới mẻ từ ngoài tràn vào, còn mang theo hương hoa.
Rõ ràng là vô cùng thoải mái, trong đầu Ôn Cố chợt hoảng hốt, bên tai mơ hồ nghe tiếng Thịnh Văn Chiêu hô to: "Đó là cửa, tới lúc rồi! Giờ là thời điểm cửa ổn định nhất, một lát nữa sẽ không kịp!"
Tỏa Hồn Cổ bị quăng lên không trung.
Thịnh Văn Chiêu đang định nhập thân vào thì hồn phách bị giữ lại. Sơn chủ dùng Ngưng Hồn Kính chiếu vào hắn và Ôn Cố, cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Ôn Cố cảm giác được hồn phách trong làn gió mát hiu hiu lại có dấu hiệu chia lìa, vội vàng hợp nhất tâm thần, dùng Hồn Tu Công Pháp ngưng tụ hồn phách.
Một dây leo quấn Tỏa Hồn Cổ đưa đến trước mặt sơn chủ.
Thịnh Văn Chiêu lườm đến mức mắt muốn nứt ra.
Sơn chủ không để ý tới hắn, cầm Tỏa Hồn Cổ nhìn Ôn Cố: "Chờ ta đánh tan hồn phách của ngươi, sẽ đưa hồn phách còn sót lại khóa trong này. Tới lúc ngươi nghĩ thông suốt sẽ thả ra."
Ôn Cố chuyên tâm vận công, không quan tâm đến hắn.
Sơn chủ nghĩ một lát, lại lắc đầu: "Mà thôi. Hay là vầy đi, Cỏ Nhỏ trước kia cũng rất tốt. Ngốc thì ngốc đi, tóm lại đã có ta." Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà trưng ra nụ cười ngọt ngào.
Trên người Thịnh Văn Chiêu đột nhiên bùng nổ ma khí, gân xanh nổ tung, gương mặt tuấn tú phình to thành màu đỏ thẫm, tròng mắt cũng lòi ra ngoài.
"Đừng!" Một thân ảnh bất ngờ bay ra khỏi Tỏa Hồn Cổ, nói với Thịnh Văn Chiêu, "Lúc này không thích hợp dùng ma công..."
Y chưa dứt lời, hồn phách đã bị Ngưng Hồn Kính ngưng tụ.
Chỉ xem dấu vết là biết hắn đang đánh thật.
Ôn Cố nhìn quanh bốn phía. Chỉ có hồn phách tiến vào Quy Hồn cảnh, Mộ Hải Thương Nguyệt không ở bên người, không có vũ khí thuận tay không thể phát huy kiếm chiêu, cậu bị vây trong trạng thái bị động.
Sơn chủ không định cứ vậy bỏ qua cho cậu, dây leo đánh hụt một phát, lại nhanh chóng vòng qua.
Ôn Cố đổi sang một thân xác vô dụng, phải trốn tránh rất chật vật, dần dần bị ép đến ánh sáng gần đó.
Đằng sau sơn chủ lại có thêm ba nhánh dây leo duỗi ra, cùng với nhánh đầu tiên phân ra trên dưới trái phải, ý đồ bịt kín đường lui của Ôn Cố.
Ôn Cố lui đến mức không thể lui được nữa, dứt khoát xuôi theo tình thế đón lấy, hai tay bắt được một sợi dây leo kéo thật mạnh.
Sơn chủ theo bản năng cố định thân thể, Ôn Cố mượn lực, nắm dây leo xông về phía trước vài bước, sau đó vung hai tay, nhờ dây leo trong tay ngăn cản hai nhánh dây leo trên dưới. Phía sau sơn chủ lại lòi ra mấy dây leo nữa.
Ôn Cố hoa mắt, trên mặt bị quất một cái đau đến nóng cháy, eo bị một dây leo quấn lấy treo ngược lên, quăng đến chỗ ánh sáng. Tại đó, gió đang điên cuồng thổi, từ mắt cá chân thổi thẳng vào trong quần, rồi đến cằm. Ôn Cố hé mắt, tay sinh ra một luồng sức mạnh, không để ý đến bàn tay bị dây leo ma sát đến chảy máu, nâng tay quăng dây leo về phía ánh sáng!
Chỉ nghe hai tiếng "phựt phựt" giòn vang.
Dây leo mất đi lực kéo, nhẹ bẫng như diều đứt dây văng tới đây. Chân Ôn Cố hướng tới ánh sáng, đỉnh đầu đối diện với sơn chủ, không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, mắt thấy bản thân sắp rơi vào ánh sáng, thắt lưng bỗng dưng bị kéo lại, người đụng nghiêng vào vách đá, ngay sát rìa ánh sáng. Cú va chạm khiến ngũ tạng lục phủ như muốn quay cuồng, cậu nâng cánh tay trật khớp đứng lên, nhìn về phía sơn chủ.
Sơn chủ và Thịnh Văn Chiêu đang đứng hai bên vách núi giằng co lẫn nhau.
Sơn chủ lạnh mặt: "Ngươi nhất quyết phải đối nghịch với ta sao?"
Thịnh Văn Chiêu: "Nếu ngươi chịu thả ta ra ngoài, ta chẳng đến đánh nhau làm gì."
Sơn chủ: "Chính ngươi khóc lóc kêu gào muốn vào, ta đâu có ép ngươi, nếu đã vào rồi thì đừng khóc hô muốn đi ra!"
Thịnh Văn Chiêu: "Ta cứ tưởng Quy Hồn cảnh biết cách đối phó với hồn phách, ai dè chỉ là gối thuê hoa, bao cỏ nát!"
Sơn chủ biến sắc:" Ngươi nói gì?"
"Chẳng lẽ không đúng? Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không giải quyết được, còn ở đó khoác lác không biết xấu hổ à?"
Sơn chủ tức phát run: "Đơn giản? Tỏa Hồn Cổ mà đơn giản thì sẽ không bị ghi tên vào danh sách cấm khí! Thứ này nhốt hồn phách thì dễ, muốn cho ra hay không không phải do ngươi định đoạt! Ngươi nghĩ nó được luyện chế cho ngươi câu hồn sao?"
Ánh mắt Thịnh Văn Chiêu nhìn hắn rõ ràng đang hỏi, chẳng lẽ không đúng? "Nó dùng để cứu vớt tán hồn!" Sơn chủ tức đến bật cười, "Không hiểu công hiệu cũng dám lấy ra dùng, quả là không biết thì không sợ!"
Thịnh Văn Chiêu nói: "Nói đi nói lại, ngươi vẫn chưa nói làm sao đưa hồn phách ra."
Sơn chủ đáp: "Rất đơn giản, chính hắn tự nguyện ra."
Thịnh Văn Chiêu nói: "Cái rắm! Nếu tự nguyện, vậy tại sao hắn không ra?"
Sơn chủ không nói gì, chỉ thấy Thịnh Văn Chiêu đang cười, trong nụ cười giấu đao, đao này còn không có vỏ.
Thịnh Văn Chiêu hít một hơi thật sâu: "Đừng nói cho có lệ với ta. Hắn không đời nào không muốn ra, nhất định là cổ này khóa chặt hắn."
Sơn chủ ở Quy Hồn cảnh quá lâu, rất ít gặp người ngoài, đại khái chưa từng gặp một tên hồ đồ đến ngu như vậy, ánh mắt lóe lên, nói: "Ngươi muốn hắn đi ra cũng đơn giản, ta có cách, nhưng điều kiện là ngươi phải bắt cậu ta lại!"
Ôn Cố đỡ lấy cánh tay trật khớp, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi có biện pháp, sẽ không kéo dài đến hôm nay."
Sơn chủ: "Ta là chủ nhân Quy Hồn cảnh, việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta?"
Ôn Cố gật đầu với Thịnh Văn Chiêu: "Có thể làm khó."
"Bớt sàm ngôn đi." Dây leo của sơn chủ lại vung lên.
Thịnh Văn Chiêu cũng bắt đầu di chuyển, nhưng lại xông đến chỗ Ôn Cố: "Bất kể thế nào, ta cũng muốn thử một lần!"
Ôn Cố né tránh hắn và dây leo giáp công, "Ngươi điên rồi sao?"
"Ta tuyệt đối không cho phép hắn được tự do tự tại trong cổ!" Lúc nói, ánh mắt đăm đăm của Thịnh Văn Chiêu lộ ra vẻ hung tàn. Ôn Cố khuyên bảo không được, dứt khoát ngậm miệng, một lòng một dạ trốn tránh.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Đến khi sơn chủ phát hiện mình với Thịnh Văn Chiêu liên thủ càng không hiệu quả bằng một mình tấn công, thời gian đã đi qua một giờ.
Ánh sáng bất chợt mở rộng thêm một vòng ảo ảnh, sau đó thu nhỏ, mở rộng, thu nhỏ, cứ thế lặp lại khoảng năm sáu lần thì đột ngột co thành một vệt lớn cỡ tờ giấy A4, gió mát từ từ thổi, không khí mới mẻ từ ngoài tràn vào, còn mang theo hương hoa.
Rõ ràng là vô cùng thoải mái, trong đầu Ôn Cố chợt hoảng hốt, bên tai mơ hồ nghe tiếng Thịnh Văn Chiêu hô to: "Đó là cửa, tới lúc rồi! Giờ là thời điểm cửa ổn định nhất, một lát nữa sẽ không kịp!"
Tỏa Hồn Cổ bị quăng lên không trung.
Thịnh Văn Chiêu đang định nhập thân vào thì hồn phách bị giữ lại. Sơn chủ dùng Ngưng Hồn Kính chiếu vào hắn và Ôn Cố, cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Ôn Cố cảm giác được hồn phách trong làn gió mát hiu hiu lại có dấu hiệu chia lìa, vội vàng hợp nhất tâm thần, dùng Hồn Tu Công Pháp ngưng tụ hồn phách.
Một dây leo quấn Tỏa Hồn Cổ đưa đến trước mặt sơn chủ.
Thịnh Văn Chiêu lườm đến mức mắt muốn nứt ra.
Sơn chủ không để ý tới hắn, cầm Tỏa Hồn Cổ nhìn Ôn Cố: "Chờ ta đánh tan hồn phách của ngươi, sẽ đưa hồn phách còn sót lại khóa trong này. Tới lúc ngươi nghĩ thông suốt sẽ thả ra."
Ôn Cố chuyên tâm vận công, không quan tâm đến hắn.
Sơn chủ nghĩ một lát, lại lắc đầu: "Mà thôi. Hay là vầy đi, Cỏ Nhỏ trước kia cũng rất tốt. Ngốc thì ngốc đi, tóm lại đã có ta." Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà trưng ra nụ cười ngọt ngào.
Trên người Thịnh Văn Chiêu đột nhiên bùng nổ ma khí, gân xanh nổ tung, gương mặt tuấn tú phình to thành màu đỏ thẫm, tròng mắt cũng lòi ra ngoài.
"Đừng!" Một thân ảnh bất ngờ bay ra khỏi Tỏa Hồn Cổ, nói với Thịnh Văn Chiêu, "Lúc này không thích hợp dùng ma công..."
Y chưa dứt lời, hồn phách đã bị Ngưng Hồn Kính ngưng tụ.
Danh sách chương