Harry đã quá quen với việc sắp xếp lịch trình cho mọi người đến nỗi anh dường như mặc nhận rằng Poppy sẽ cho phép anh làm điều tương tự với nàng. Khi nàng bảo anh là nàng thích tự ra quyết định về việc đề ra kế hoạch cho những ngày giờ của mình, Harry đã phản bác rằng nếu nàng khăng khăng đòi giao tiếp với các nhân viên của khách sạn, thì anh sẽ tìm những công việc tốt hơn cho thời gian của nàng.

“Tôi luôn muốn dành thời gian ở cùng họ,” Poppy phản đối. “Tôi không thể đối xử với mọi người sống và làm việc ở đây không hơn gì những mấu răng của một cái máy được.” (Ý chị là không thể coi họ chỉ như những bộ phận nhỏ bé tầm thường, không quan trọng trong một tổ chức lớn lao)

“Khách sạn đã được vận hành theo cách đó bao nhiêu năm đó thôi,” Harry nói. “Nó sẽ không thay đổi đâu. Như anh đã nói với em trước đây, em sẽ gây ra một vấn đề về quản lý đấy. Từ bây giờ, sẽ không có thêm các chuyến viếng thăm nhà bếp nào nữa. Không có thêm những cuộc tán gẫu với nghệ nhân làm vườn trong khi ông ấy xén tỉa những bông hoa hồng. Không có những tách cà phê cùng với bà quản gia nữa.”

Poppy cau mày. “Liệu cái sự thật rằng những nhân viên của anh là con người với những suy nghĩ và cảm xúc có từng nảy ra cho anh không? Anh có nghĩ đến chuyện hỏi thăm Mrs. Pennywhistle rằng vết thương trên tay bà ấy đã lành chưa không?”

Harry nhíu mày. “Vết thương ở tay à?”

“Phải, bà ấy vô tình kẹp các ngón tay vào cửa. Và lần cuối cùng Mr. Valentine đi nghỉ là khi nào?”

Nét mặt của Harry trở nên trống rỗng.

“Ba năm rồi,” Poppy nói. “Thậm chí cả những người hầu gái cũng đi nghỉ để thăm gia đình họ, hay về nước. Nhưng Mr. Valentine lại cống hiến quá nhiều cho công việc của anh ta đến nỗi anh ta quên luôn cả tất cả thời gian riêng tư của mình rồi. Và anh đã gần như không bao giờ đưa ra một lời khen ngợi hay cảm ơn cho điều đó.”

“Anh trả lương cho anh ta,” Harry phẫn nộ nói. “Chết tiệt là tại sao em lại quá hứng thứ với cuộc sống riêng tư của các nhân viên khách sạn thế hả?”

“Bởi vì tôi không thể sống với mọi người và gặp họ ngày này qua ngày khác mà lại không quan tâm đến họ.”

“Vậy thì em có thể bắt đầu ngay với tôi đây!”

“Anh muốn tôi quan tâm đến anh á?” Tông giọng đầy vẻ khó tin của nàng dường như làm anh cáu tiết. (Hihi, anh không cáu mới lạ á ^^)

“Anh muốn em cư xử như một người vợ.”

“Vậy thì hãy ngừng cố gắng điều khiển tôi như anh làm với mọi người khác đi. Anh đã không cho phép tôi lựa chọn bất kì thứ gì - không cả lựa chọn ngay từ đầu là liệu có nên kết hôn với anh không!”

“Và đây mới là phần quan trọng nhất của vấn đề đấy nhỉ,” Harry nói. “Em sẽ không bao giờ ngừng hành hạ anh vì đã mang em rời khỏi Michael Bayning. Liệu cái sự thật rằng nó gần như không phải là một mất mát lớn đối với anh ta như nó đối với em có từng nảy ra trong em không?”

Đôi mắt của Poppy khép hờ đầy hoài nghi. “Anh có ý gì?”

“Anh ta đã tìm được sự an ủi từ hằng hà sa số phụ nữ kể từ sau đám cưới. Anh ta đang nhanh chóng được biết đến là tay sát gái nổi tiếng nhất ở thành phố này đấy.”

“Tôi không tin anh,” Poppy nói, trong khi đang trở nên xám ngoét. Điều đó là không thể. Nàng không thể hình dung Michael - Michael của nàng - lại cư xử theo cách đó được.

“Chuyện đó lan khắp London rồi,” Harry tàn nhẫn nói. “Anh ta uống rượu, cờ bạc, và vung tiền. Và có quỷ biết rằng cho đến giờ thì anh ta đã mắc phải bao nhiêu căn bệnh từ nhà thổ rồi. Điều có thể an ủi được em là ngài tử tước đang gần như hối hận với quyết định ngăn cấm cuộc hôn nhân giữa em và con trai ông ấy đấy. Với tình trạng này thì Bayning sẽ chẳng sống đủ lâu để mà thừa kế được tước vị đâu.”

“Anh đang nói dối.”

“Hỏi anh trai em đi. Em nên cảm ơn anh. Bởi vì bất chấp việc em có xem thường anh nhiều đến đâu thì anh vẫn là một món hời hơn hẳn Michael Bayning đấy.”

“Tôi nên cảm ơn anh á?” Poppy nặng nề hỏi. “Sau những gì anh đã làm với Michael à?” Một nụ cười choáng váng lướt qua đôi môi nàng, và nàng lắc đầu. Nàng đặt hai tay mình thái dương, như thể để ngăn cản một cơn đau đầu đang xâm lấn. “Tôi cần phải gặp anh ấy. Tôi phải nói chuyện với anh ấy-” Nàng ngưng nói khi anh chộp lấy hai bàn tay nàng trong một sự kìm kẹp gay gắt mà lại không gây đau đớn.

“Cứ thử đi,” Harry êm dịu nói, “và cả hai người sẽ cùng hối hận vì nó đấy.”

Thô bạo đẩy tay của anh ra, Poppy nhìn chằm chằm vào những đường nét cứng rắn của anh và nghĩ, đây là người đàn ông mà mình đã kết hôn với.

Không thể chịu đựng thêm một phút nào ở gần bên vợ mình, Harry rời đi để đến câu lạc bộ đấu kiếm. Anh đang định đi tìm ai đó, bất kì ai, người nào muốn luyện tập, và anh sẽ đấu đến khi các thớ cơ của mình nhức nhối và sự phiền muộn của anh bị tiêu tan. Anh phát ốm với sự ham muốn, gần như muốn điên lên vì nó rồi. Nhưng anh không muốn Poppy chấp nhận anh theo kiểu nghĩa vụ đạo đức bắt buộc. Anh muốn sự tự nguyện của nàng. Anh muốn sự ấm áp và chào đón của nàng, cái kiểu mà nàng hẳn sẽ có với Michael Bayning. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh nhận thứ gì kém hơn thế. Chưa từng có một người phụ nữ nào anh muốn và không thể giành được, cho đến nay. Tại sao những kĩ năng của anh lại làm anh thất bại khi nó dùng để quyến rũ vợ của chính anh cơ chứ? Điều đang trở nên rõ ràng rằng khi sự khao khát của anh dành cho Poppy tăng lên thì khả năng của anh dùng để quyến rũ nàng lại đang giảm xuống theo một tỷ lệ tương ứng. Một nụ hôn ngắn mà nàng trao cho anh đã gây thoả mãn hơn tất cả các đêm mà Harry đã dành để ở với những người phụ nữ khác. Anh có thể cố xoa dịu những ham muốn của mình với ai đó khác, nhưng nó sẽ không bắt đầu làm anh hài lòng. Anh muốn thứ gì đó mà chỉ Poppy dường như mới có thể cung cấp được. Harry đã dành hai giờ ở câu lạc bộ, đấu tay đôi bằng tốc độ chớp nhoáng, cho đến khi người thầy kiếm thuật dứt khoát từ chối việc cho phép luyện thêm. “Thế là đủ rồi, Rutledge.”

“Tôi sẽ không kết thúc,” Harry nói, cởi bỏ mặt nạ, lồng ngực anh phập phồng với áp lực của những hơi thở.

“Tôi bảo anh kết thúc.” Tiến tới chỗ anh, người thầy kiếm thuật nhẹ nhàng nói, “Anh đang cậy vào sức mạnh xác thịt thay cho việc sử dụng cái đầu của mình đấy. Kiếm thuật cần sự chính xác và sự kiểm soát, và tối nay anh thiếu cả hai thứ đó.”

Bị làm cho bực mình, Harry kiềm chế lại vẻ mặt của mình và bình tĩnh nói, “Cho tôi thêm một cơ hội. Tôi sẽ chứng minh là ngài sai.”

Ông thầy đấu kiếm lắc đầu. “Nếu tôi để cậu tiếp tục thì sẽ có mọi cơ hội xảy ra một tai nạn. Về nhà đi, anh bạn. Nghỉ ngơi đi. Cậu trông mệt mỏi rồi.”

Cho đến lúc Harry quay trở lại khách sạn thì thời giờ đã khá muộn rồi. Vẫn trong bộ trang phục đấu kiếm màu trắng, anh đi vào khách sạn qua lối cửa hậu. Trước khi anh có thể lên cầu thang đến dãy phòng của mình, anh bị Jake Valentine bắt gặp.

“Buổi tối tốt lành, Mr. Rutledge. Buổi đấu kiếm của ngài thế nào ạ?”

“Không đáng để bàn tới,” Harry nói ngắn gọn. Đôi mắt anh khép lại khi anh thấy sự căng thẳng trong cung cách của người trợ lý. “Có gì bất thường không, Valentine?”

“Một vấn đề về sự bảo dưỡng ạ, tôi sợ là thế.”

“Đó là gì?”

“Người thợ mộc đang sửa chữa một bộ phận sàn nhà nằm ngay bên trên phòng của Mrs. Rutledge ạ. Ngài biết đấy, vị khách cuối cùng ở đó đã phàn nàn về một tấm ván kêu cọt kẹt, và vì vậy tôi - ”

“Vợ tôi ổn chứ?” Harry ngắt lời.

“Oh, vâng, thưa ngài. Xin thứ lỗi, tôi không định làm ngài lo lắng. Mrs. Rutledge khá tốt. Nhưng không may là người thợ mộc đâm một cái đinh vào đường ống nước, và có một chỗ rò rỉ nghiêm trọng trên trần nhà ở phòng của Mrs. Rutledge. Chúng tôi đã phải tháo rời một mảng trần nhà để tới được chỗ đường ống và ngăn vụ ngập nước. Giường và thảm đều hư hỏng, tôi sợ là thế. Và căn phòng hiện thời không thể ở được.”

“Quỷ tha ma bắt,” Harry lầm bầm, khi vuốt một bàn tay lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. “Bao lâu thì việc sửa chữa mới hoàn thành?”

“Chúng tôi ước tính là hai đến ba ngày ạ. Tiếng ồn không nghi ngờ gì là sẽ thành một sự khó chịu cho một vài vị khách.”

“Thay mặt khách sạn xin lỗi và giảm giá cho phòng của họ.”

“Vâng, thưa ngài.”

Với sự bực bội, Harry nhận ra rằng Poppy sẽ phải ở trong phòng ngủ của anh. Điều đó nghĩa rằng anh sẽ phải tìm một nơi khác để ngủ. “Tôi sẽ tạm thời ở trong một phòng dành cho khách,” anh nói.

“Phòng nào đang trống?”

Khuôn mặt của Valentine ngây ra. “Tôi e rằng chúng ta kín phòng tối nay, thưa ngài.”

“Không có nổi một phòng còn trống? Ở cả cái khách sạn này?”

“Không, thưa ngài.”

Harry quắc mắt. “Sắp xếp một cái giường trống ở dãy phòng của tôi đi vậy.”

Bây giờ anh chàng nhân viên lại biểu lộ vẻ hối tiếc. “Tôi đã nghĩ về điều đó, thưa ngài. Nhưng chúng ta không có những chiếc giường trống. Ba cái đã được yêu cầu và được đặt ở trong dãy phòng của khách, và hai cái khác thì được đem đi cho mượn ở khách sạn Brown từ đầu tuần này ạ.”

“Tại sao chúng ta lại làm thế?” Harry gặng hỏi đầy ngờ vực.

“Ngài đã bảo tôi rằng nếu Mr. Brown có xin giúp đỡ thì tôi nên giúp ông ấy.”

“Chết tiệt là tôi lại làm ơn quá nhiều cho mọi người nhỉ!” Harry cáu kỉnh.

“Vâng, thưa ngài.”

Một cách nhanh chóng Harry cân nhắc những sự lựa chọn của mình… anh có thể lấy phòng ở một khách sạn khác, anh có thể thuyết phục một người bạn cho anh ở lại qua đêm… nhưng khi anh liếc qua vẻ mặt cứng ngắc của Valentine, anh biết điều đó sẽ xảy ra như thế nào. Và anh sẽ đi treo cổ trước khi anh đưa cho mọi người lí do để biện hộ cho việc anh đã không ngủ với vợ của mình. Với một lời nguyền rủa lầm bầm, anh lướt qua anh chàng nhân viên và đi tới cầu thang cá nhân, những thớ cơ ở chân anh do vận động quá sức mà nhức nhối trong sự phản đối đầy hằn học. Dãy phòng im ắng đến đáng ngại. Poppy đã ngủ chưa? Chưa… một cái đèn đã được bật lên trong căn phòng của anh. Trái tim anh bắt đầu đập ình ình nặng nề khi anh đi theo tia sáng êm dịu tràn ra khắp hành lang. Đến cửa phòng mình, anh nhìn vào bên trong.

Poppy đang ở trên giường anh, một quyển sách để mở trong lòng nàng.

Harry đổ đầy ánh nhìn của mình bằng hình dáng của nàng, chú ý đến chiếc áo ngủ trắng kín đáo, những đường diềm xếp nếp ở cổ tay áo nàng, sợi dây buộc trên bím tóc toả sáng được hất sang một bên vai. Hai gò má nàng được nhuộm một màu đỏ hồng. Nàng trông thật dịu dàng và ngọt ngào và trong sáng, hai đầu gối co lên bên dưới lớp chăn. Ham muốn mãnh liệt trào dâng khắp người anh. Harry e sợ phải di chuyển, e sợ anh có thể sẽ nhào vào nàng mà không nghĩ gì đến sự nhạy cảm trong trắng của nàng. Kinh hoàng với mức độ về nhu cầu của chính mình, Harry đấu tranh để ngăn chặn nó. Anh kéo ánh mắt mình rời đi và nhìn đăm đăm đầy khắc nghiệt vào sàn nhà, quyết tâm khiến bản thân quay về sự kiểm soát.

“Phòng ngủ của tôi bị hư hại.” Anh nghe Poppy ngượng nghịu nói. “Trần nhà-”

“Anh đã nghe rồi.” Giọng anh trầm thấp và cộc cằn.

“Tôi rất xin lỗi vì làm anh bất tiện-”

“Đó không phải là lỗi của em.” Harry mang bản thân nhìn lại vào nàng. Một sai lầm. Nàng quá xinh đẹp, quá mỏng manh, cổ họng thanh mảnh của nàng khẽ lay động với một cái nuốt xuống rõ ràng. Anh muốn cưỡng bức nàng. Cơ thể anh cảm thấy căng ra và nóng lên với sự khuấy động, một sự rộn ràng không thương tiếc của mạch máu trên khắp cả người anh.

“Có nơi nào khác anh có thể ngủ được không?” nàng hỏi với sự khó khăn. Harry lắc đầu. “Khách sạn kín hết rồi,” anh cục cằn nói. Nàng nhìn xuống quyển sách trong lòng mình, và giữ im lặng.

Và Harry, người chưa bao giờ nói năng một cách kém rành mạch hoàn hảo, lại vật lộn với các từ ngữ như thể chúng là một bức tường gạch đang đổ sụp lên người anh. “Poppy này… sớm muộn gì thì… em cũng sẽ phải để anh…”

“Tôi hiểu,” nàng lầm bầm, mái đầu nàng nghiêng đi.

Sự sáng suốt của Harry bắt đầu tan biến trong một luồng hơi nóng xông lên. Anh sẽ chiếm lấy nàng, ngay bây giờ, ngay ở đây. Nhưng khi anh bắt đầu đến gần nàng, anh nhìn thấy Poppy đang kẹp cuốn sách chặt như thế nào, những đầu ngón tay của nàng trắng bệch. Nàng sẽ không nhìn vào anh.

Nàng không muốn anh.

Tại sao chuyện đó lại là vấn đề, anh không có một ý niệm chết tiệt nào cả.

Nhưng nó lại là vấn đề.

Quỷ tha ma bắt.

Bằng cách nào đó, với tất cả sức mạnh của ý chí, Harry đã tập hợp được một tông giọng điềm tĩnh. “Có lẽ để lúc khác. Anh không có kiên nhẫn để cùng em tối nay.”

Rời khỏi phòng ngủ, anh đi đến phòng tắm, để tắm rửa và dội nước lạnh lên người. Liên tục.

“Tốt chứ?” Bếp trưởng Broussard hỏi khi Jake Valentine bước vào phòng bếp buổi sáng hôm sau. Mrs. Pennywhistle và Đầu bếp Rupert, hai người đang đứng bên chiếc bàn dài, nhìn vào anh ta đầy vẻ trông đợi.

“Tôi đã nói với ông đó là một ý kiến tồi mà,” Jake nói, trừng mắt nhìn cả ba người bọn họ. Ngồi xuống một chiếc ghế đẩu cao, anh ta chộp lấy một chiếc bánh sừng bò còn ấm từ một đĩa đầy bánh nướng, và tộng nửa cái vào miệng mình.

“Nó không hiệu quả à?” bà quản gia thận trọng hỏi.

Jake lắc đầu, nuốt xuống cái bánh sừng bò và làm điệu bộ xin một tách trà. Mrs. Pennywhistle rót ra một tách, thả vào một miếng đường, và đưa nó cho anh ta.

“Từ những gì tôi có thể nói được,” Jake càu nhàu, “Ngài Rutledge đã dành cả đêm ở trên trường kỷ. Tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy trong tâm trạng tồi tệ như vậy. Ngài ấy gần như đã vặn đầu tôi ra khi tôi mang cho ngài ấy báo cáo của các quản lý.”

“Trời đất,” Mrs. Pennywhistle lẩm bẩm.

Broussard lắc đầu trong sự hoài nghi. “Có vấn đề gì với ngài vậy, người Anh?”

“Ngài ấy không phải là người Anh, ngài ấy sinh ra ở Mỹ,” Jake bật lại.

“Oh, phải,” Broussard nói, nhớ đến sự thật khiếm nhã ấy. “Những người Mỹ và sự lãng mạn. Nó như thể nhìn ngắm một con chim cố gắng bay chỉ bằng một cánh ấy.” (Hoho, ý là người Mỹ như anh thì không thể có sự lãng mạn được ấy ^^)

“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Đầu bếp Rupert hỏi trong sự lo lắng.

“Không gì cả,” Jake nói. “Sự chõ mũi của chúng ta đã chả giúp được gì thì chớ, nó lại còn làm tình hình tồi tệ hơn. Giờ họ gần như chẳng nói chuyện với nhau nữa kìa.”

Poppy trải qua cả ngày trong một tâm trạng tệ hại, không thể ngừng lo lắng về Michael, biết rằng không có thứ gì nàng có thể làm cho anh cả. Mặc dù sự không hạnh phúc của anh không phải là lỗi của nàng - và khi cân nhắc đến những sự lựa chọn tương tự, nàng cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì nàng đã làm - Poppy vẫn cảm thấy có trách nhiệm đối với tất cả như thế, cứ như thể là bằng việc kết hôn với Harry, nàng đã bắt đầu tạo ra một phần trong tội lỗi của anh.

Ngoại trừ sự thật rằng Harry không thể cảm thấy có lỗi về bất cứ điều gì. Poppy nghĩ nó sẽ làm cho mọi thứ ít phức tạp hơn nhiều nếu nàng có thể đơn giản là khiến bản thân mình ghét Harry. Nhưng bất chấp những sự xấu xa không thể đếm xuể của anh, điều gì đó về anh làm nàng cảm động, thậm chí cả lúc này. Sự cô độc đầy kiên cường của anh… sự từ chối của anh với việc tạo ra các mối liên hệ cảm xúc với mọi người xung quanh, hay thậm chí là từ chối nghĩ khách sạn như ngôi nhà của anh… những thứ đó thật xa lạ với Poppy. Làm thế nào đây, khi tất cả những gì nàng từng muốn là ai đó cùng chia sẻ tình yêu và sự thân mật, nếu như nàng cuối cùng lại ở bên một người đàn ông không thể làm cả hai điều đó? Tất cả những gì Harry muốn là sử dụng cơ thể nàng, và ảo giác của một cuộc hôn nhân.

À, nàng có nhiều thứ để trao đi hơn thế. Và anh sẽ phải nhận lấy tất cả của nàng hoặc không gì cả. Vào buổi tối, Harry đến dãy phòng để ăn tối với Poppy. Anh thông báo với nàng rằng, sau khi bữa ăn kết thúc, anh sẽ gặp gỡ những người khách viếng thăm ở phòng thư viện trong dãy phòng của họ.

“Một cuộc gặp gỡ với ai vậy?” Poppy hỏi.

“Ai đó từ Uỷ ban Chiến tranh[42] . Ngài Gerald Hubert.”

“Liệu em có thể hỏi nó là về cái gì không?”

“Anh thích em không hỏi hơn.”

Nhìn đăm đăm vào nét mặt không thể dò được của anh, Poppy cảm thấy một cơn ớn lạnh không thoải mái. “Em có phải đóng vai nữ chủ nhân không?” nàng hỏi.

“Điều đó sẽ không cần thiết.”

Buổi tối lạnh lẽo và ẩm ướt, mưa đập vào những tấm lợp nặng nề trên mái nhà hay các cửa sổ, và rửa trôi đi những bụi bẩn từ đường phố trong những dòng nước xám xịt. Bữa tối thiếu tự nhiên đã kết thúc, và một cặp hai cô hầu gái vào dọn dẹp bát đĩa rồi mang trà lên.

Khuấy một thìa đầy đường trong chất lỏng sẫm màu, Poppy nhìn đăm đăm đầy suy tư vào Harry. “Ngài Gerald có cấp bậc gì?”

“Phó tướng phụ trách quản trị.”

“Ông ấy chịu trách nhiệm về những gì?”

“Quản lý tài chính, quản lý nhân sự, cục quân cảnh. Ông ấy đang thúc đẩy những cải tổ để làm tăng sức mạnh của quân đội. Những cuộc cải tổ thực sự cần thiết, khi xét đến sự căng thẳng giữa người Nga và người Thổ Nhĩ Kỳ.”

“Nếu một cuộc chiến tranh nổ ra, nước Anh sẽ bị cuốn vào nó à?”

“Gần như chắc chắn là thế. Nhưng có thể rằng con đường ngoại giao sẽ hoá giải được vấn đề trước khi nó đi đến chiến tranh.”

“Có thể nhưng không có khả năng phải không?”

Harry mỉm cười vẻ bất cần. “Chiến tranh luôn luôn mang đến nhiều lợi ích hơn ngoại giao.”

Poppy nhấp một ngụm trà. “Anh rể Cam của em nói với em rằng anh đã nâng cấp bản thiết kế súng trường tiêu chuẩn cho quân đội. Và bây giờ Uỷ ban Chiến tranh lại đang mắc nợ anh.”

Harry lắc đầu để thể hiện rằng nó chẳng là gì cả. “Anh phác thảo ra một vài ý tưởng khi vấn đề đó được đưa ra vào buổi tiệc tối.”

“Rõ ràng là những ý tưởng đó hoá ra lại rất hiệu quả,” Poppy nói. “Giống như phần lớn những ý tưởng của anh vậy.”

Harry xoay xoay cái ly thuỷ tinh đựng rượu pooctô trong tay mình. Ánh mắt của anh dời sang phía nàng. “Em đang cố hỏi gì à, Poppy?”

“Em không biết. Phải. Dường như có khả năng là Ngài Gerald sẽ muốn thảo luận về các loại vũ khí với anh, đúng không?”

“Không nghi ngờ gì là sẽ thế rồi. Ông ấy mang theo Mr. Edward Kinloch, người sở hữu một nhà máy sản xuất vũ khí.” Bắt gặp biểu tình của nàng, Harry trao cho nàng một cái nhìn nhanh vẻ giễu cợt. “Em không chấp thuận?”

“Em nghĩ một bộ óc thông minh như của anh nên được đặt vào những mục đích tốt đẹp hơn là tìm ra những cách hiệu quả hơn để giết người.”

Trước khi Harry có thể đáp lại thì đã có một tiếng gõ vào cửa, và những vị khách được thông báo. Harry đứng lên và giúp Poppy đứng dậy từ ghế của nàng, và nàng đi với anh tới chào đón các vị khách. Ngài Gerald là một người đàn ông to béo và chắc nịch, khuôn mặt hồng hào của ông được khuyến khích bởi một giàn râu quai nón trắng dày. Ông mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xám bạc được trang trí bằng các huy hiệu của quân đoàn. Mùi hương từ khói của thuốc lá sợi và nước hoa cô-lô-nhơ đậm đặc lan toả từ người ông trong mỗi cử động.

“Một niềm vinh hạnh, Mrs. Rutledge à,” ông nói với một cái cúi chào. “Tôi thấy rằng những tin đồn về sắc đẹp của cô đều không phải là phóng đại chút nào.” (Ông này đi làm ngoại giao mới đúng chứ nhỉ :v)

Poppy nặn ra một nụ cười. “Cảm ơn ngài, ngài Gerald ạ.”

Harry, đang đứng bên cạnh nàng, giới thiệu về người đàn ông còn lại. “Mr. Edward Kinloch.”

Kinloch cúi chào với vẻ thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng là gặp gỡ vợ của Harry Rutledge là một trò tiêu khiển không đúng lúc. Ông ta muốn tiếp nhận việc kinh doanh đang ở ngay trong tầm tay. Mọi thứ về ông ta, bộ trang phục tối màu, chật khít, sự hiếm hoi đến hà tiện của nụ cười, đôi mắt thận trọng, thậm chí cả mái tóc thẳng được giữ thẳng thớm bởi một lớp gheo sáp thơm bóng nhẫy, nói năng với vẻ kìm chế cứng ngắc. “Chào cô.”

“Xin hoan nghênh, các quý ông,” Poppy lẩm bẩm. “Tôi sẽ để các ngài có cuộc nói chuyện của mình. Liệu tôi có cần cho gọi đồ uống không?”

“Tại sao, cảm ơn -” Ngài Gerald bắt đầu, nhưng Kinloch ngắt ngang.

“Cô thật tốt bụng, Mrs. Rutledge, nhưng nó là không cần thiết đâu.”

Hai cằm của Ngài Gerald hạ xuống trong sự thất vọng.

“Rất tốt,” Poppy lịch thiệp nói. “Tôi sẽ rời đi ngay. Chúc các ngài buổi tối tốt lành.”

Harry dẫn các vị khách tới thư viện của mình, trong khi Poppy nhìn chằm chằm theo sau họ. Nàng không thích những vị khách của chồng mình, và nàng đặc biệt không thích chủ đề mà họ định thảo luận. Trên tất cả, nàng ghê tởm cái ý tưởng rằng sự thông minh đến tàn nhẫn của chồng nàng lại được áp dụng vào việc hoàn thiện nghệ thuật chiến tranh. Quay về phòng ngủ của Harry, Poppy cố gắng đọc sách, nhưng tâm trí nàng lại cứ quay về với cuộc đối thoại đang diễn ra trong thư viện. Cuối cùng, nàng từ bỏ nỗ lực và để quyển sách sang một bên. Nàng đấu tranh trong im lặng với chính bản thân mình. Nghe trộm là xấu xa. Nhưng thực sự, trong một loạt các hành vi tội lỗi đó thì việc này tệ đến mức nào chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu một người nghe trộm vì một lí do tốt? Điều gì sẽ xảy ra nếu có một kết quả có lợi từ việc nghe trộm, ví dụ như ngăn cản được một người khác khỏi phạm sai lầm? Thêm nữa, không phải trách nhiệm của nàng với tư cách là người vợ của Harry là phải làm trợ thủ của anh bất cứ khi nào có thể ư? Phải, anh có thể cần lời khuyên của nàng. Và rõ ràng cách tốt nhất để trở nên hữu ích là tìm hiểu xem anh đang bàn luận cái gì với các vị khách của anh.

Poppy nhón chân băng qua dãy phòng để tới cánh cửa thư viện vốn đã được để khép hờ. Giữ cho bản thân kín đáo ở ngoài tầm nhìn, nàng nghe ngóng.

“… ngài có thể cảm thấy sức giật lại trong cú giật của khẩu súng sau khi bắn lên vai ngài,” Harry đang nói bằng tông giọng gần như vô cảm. “Có thể có một cách để biến nó thành hiệu quả thực tế, sử dụng sức giật lại để làm bật ra một viên đạn nữa. Hoặc tốt hơn thế nữa, tôi có thể tạo ra một cái vỏ bọc bằng kim loại để chứa tất cả thuốc súng, đạn, và kíp nổ trong đó. Lực giật lại sẽ tự động làm bật cái vỏ bọc ra và bắn ra một viên nữa, do đó vũ khí có thể bắn liên tiếp. Và nó sẽ còn có sức công phá mạnh hơn và độ chính xác cao hơn bất kì loại súng cầm tay nào từng được phát triển.”

Những lời tuyên bố của anh vấp phải sự im lặng. Poppy đoán rằng Kinloch và Ngài Gerald, giống như nàng, đang vật lộn để hiểu được những gì Harry vừa mới miêu tả. (Giống em :v)

“Chúa tôi,” Kinloch cuối cùng cũng thốt lên, nghe như nín thở. “Cái này vượt rất xa bất cứ cái gì chúng ta… nó là những bước nhảy vọt qua đầu của thứ mà tôi đang sản xuất…”

“Nó có thể được chế tạo chứ?” Ngài Gerald hỏi cụt lủn. “Bởi vì nếu thế, nó sẽ mang lại cho chúng ta một lợi thế vượt trội hơn mọi đội quân trên thế giới này.”

“Cho đến khi họ bắt chước nó,” Harry lạnh nhạt nói.

“Mặc dù vậy,” Ngài Gerald tiếp tục, “trong khi nó khiến họ phải sao chép lại công nghệ của chúng ta thì chúng ta cũng đã mở rộng được đế quốc rồi… củng cố đất nước thật vững chắc… đến mức uy thế của chúng ta sẽ không thể bị bác bỏ được.”

“Nó sẽ không trở nên không thể bị bác bỏ quá lâu đâu. Như Benjamin Franklin đã từng nói, đế quốc giống như một cái bánh lớn - dễ dàng bị suy yếu nhất ở quanh những đỉnh cao.”

“Những người Mỹ thì biết gì về việc xây dựng đế quốc chứ?” Ngài Gerald hỏi với một tiếng khịt mũi khinh bỉ.

“Tôi nên nhắc nhở ngài,” Harry lẩm bẩm, “rằng tôi là một người Mỹ từ khi sinh ra.”

Một sự im lặng khác.

“Sự trung thành của anh nằm ở đâu hả?” Ngài Gerald hỏi.

“Chẳng với đất nước cụ thể nào cả,” Harry đáp. “Nó gây ra vấn đề à?”

“Không nếu anh trao cho chúng tôi bản quyền về bản thiết kế vũ khí. Và cho phép nó được độc quyền sản xuất bởi Kinloch.”

“Ruteldge,” vang lên giọng nói nặng nề, ham muốn của Kinloch, “sẽ tốn bao nhiêu thời gian để anh phát triển những ý tưởng này và tạo ra một sản phẩm mẫu?”

“Tôi không biết.” Harry có vẻ ngạc nhiên bởi sự hăng hái của những người đàn ông đó. “Khi tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ tiếp tục với nó. Nhưng tôi không thể hứa với các ngài -”

“Thời gian rảnh?” Giờ thì Kinloch phẫn nộ. “Cả một gia tài nằm trên đó, chưa kể đến tương lai của cả đế quốc. Có Chúa biết, nếu tôi mà có được những khả năng của anh, tôi sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tôi buộc ý tưởng đó đơm hoa kết trái!”

Poppy cảm thấy mệt khi nàng nghe ra sự tham lam trần trụi trong giọng nói của ông ta. Kinloch muốn lợi nhuận. Ngài Gerald muốn quyền lực.

Và nếu Harry nghe theo họ…

Nàng không thể chấp nhận nghe ngóng thêm nữa. Khi những người đàn ông tiếp tục nói chuyện, nàng lặng lẽ lỉnh đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện