Chuyến đi của Harry tới Hampshire vừa dài, nhàm chán và lại không hề thoải mái, không có sự bầu bạn của ai ngoại trừ những suy nghĩ tức tối đang bị kiềm nén lại của chính anh. Anh đã cố nghỉ ngơi, nhưng vốn là một người cảm thấy giấc ngủ thật khó khăn ngay cả ở trong những điều kiện tốt nhất, nên ngay cả việc gắng gượng gà gật đôi chút ở trong một chiếc xe ngựa đang xóc nảy giữa lúc ban ngày lại càng là điều không thể. Anh đã tự làm mình bận rộn bằng cách nghĩ ra những lời đe doạ vô lý để ép vợ anh đi vào khuôn phép. Sau đó anh lại mơ mộng viển vông về những gì anh sẽ làm với Poppy khi nàng bị trừng phạt, cho đến khi những ý nghĩ đó khiến anh bị khuấy động và cáu tiết.
Chết tiệt nàng, anh sẽ không bị bỏ lại đâu.
Harry chưa bao giờ bận tâm đến việc suy xét kĩ lưỡng những cảm xúc, suy nghĩ của bản thân, thấy rằng miền đất trong trái tim anh quá xảo quyệt và gian trá để mà nghiên cứu. Nhưng cũng không thể quên được những khoảng thời gian trước đây trong cuộc đời anh, khi mà từng chút một của sự dịu dàng và ước mơ cũng như hy vọng đều tan biến, và anh đã phải tự lo liệu cho bản thân mình. Sinh tồn nghĩa là không bao giờ cho phép bản thân lại một lần nữa phải cần đến ai khác.
Harry đã cố làm chệch hướng những suy nghĩ của bản thân bằng cách nhìn đăm đăm vào phong cảnh đang trôi qua, bầu trời mùa hè vẫn sáng khi đã tới chín giờ. Trong tất cả những nơi ở nước Anh mà anh đã thăm thú thì anh vẫn chưa tới Hampshire. Họ đang đi theo phía bắc của khu vực Downs, về phía cánh rừng rậm và những đồng cỏ xanh tốt ở gần New Forest và Southampton. Khu vực buôn bán chính sầm uất của Stony Cross được đặt ở một trong những vùng có phong cảnh đẹp nhất nước Anh. Nhưng khu vực buôn bán và những vùng quanh đó lại sở hữu thứ gì đó còn hơn là sự hấp dẫn về phong cảnh đơn thuần - đó là một nét đặc trưng thật bí ẩn, thứ gì đó thật khó để chạm tay vào được. Dường như họ đang đi tới một nơi không phải thuộc khoảng thời gian hiện tại, những cánh rừng nguyên sinh làm nơi ẩn náu cho những loài sinh vật có lẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Khi trời tối sẫm hơn, sương mù tụ lại trong thung lũng và trườn trên những con đường tạo nên một sự mơ hồ như ở thế giới khác.
Chiếc xe ngựa rẽ vào con đường riêng của điền trang Ramsay, đi qua hai dãy cửa mở và ngôi nhà của người giữ nhà được làm từ đá màu xám xanh. Ngôi nhà chính là một sự kết hợp của nhiều phong cách kiến trúc mà đáng lẽ ra là trông không hề phù hợp với nhau nhưng bằng cách nào đó chúng lại hoà hợp được.
Poppy đang ở đó. Nhận thức ấy khích lệ anh, khiến anh liều mạng để tới với nàng. Nó còn hơn cả sự liều mạng. Mất Poppy là một điều sẽ làm anh không thể hồi phục lại được, và nhận ra điều đó lại khiến anh cảm thấy kinh khủng, giận dữ và tù túng. Những cảm xúc đã xúc tiến thành một thôi thúc: Anh sẽ không bao giờ để bị kéo ra xa khỏi nàng.
Với tất cả sự kiên nhẫn của một con lửng[48] bị trêu chọc, Harry sải bước dài tới cánh cửa trước, mà không hề đợi một người hầu. Anh thô bạo xô đẩy để đi vào sảnh chính, hai tầng cao được lát gạch màu trắng kem láng bóng và một cầu thang bằng đá uốn cong ở bên trái.
Cam Rohan đã ở đó để chào đón anh, mặc trang phục thông thường với một chiếc áo sơmi không cổ, quần dài, và một chiếc áo chẽn bằng da để mở cúc. “Ruteldge,” anh thích thú nói. “Chúng tôi vừa mới kết thúc bữa tối. Cậu sẽ ăn gì đó chứ?”
Harry lắc đầu một cách thiếu kiên nhẫn. “Poppy thế nào ạ?”
“Đến đây, hãy uống chút rượu vang, và chúng ta sẽ thảo luận một vài thứ-”
“Cô ấy cũng đang ăn tối ạ?”
“Không.”
“Tôi muốn gặp cô ấy. Ngay bây giờ.”
Biểu cảm thích thú của Cam không thay đổi. “Tôi e rằng cậu sẽ phải đợi đấy.”
“Để tôi nhắc lại- Tôi sẽ đi gặp cô ấy, dù tôi có phải biến nơi này thành những que diêm đấy.”
Cam tiếp nhận điều đó một cách điềm tĩnh, hai vai anh nâng lên thành một cái nhún vai. “Vậy thì, ra ngoài kia.”
Sự chấp nhận ngay lập tức cuộc quyết đấu đó vừa gây ngạc nhiên lại vừa làm hài lòng Harry. Dòng máu anh tràn ngập bạo lực, tâm trạng của anh thì đang trên bờ vực của sự bùng nổ.
Một phần nào đó trong tâm trí anh nhận ra rằng anh không hẳn là chính mình, rằng hoạt động của đầu óc anh đang mất cân bằng, sự tự kiềm chế của anh đang bị phá huỷ. Sự logic điềm tĩnh thông thường đã rời bỏ anh mà đi. Tất cả những gì anh biết là anh muốn Poppy, và nếu anh có phải chiến đấu vì nàng thì cũng được thôi. Anh sẽ đấu cho đến khi anh gục xuống.
Anh theo Cam đi qua sảnh, tới một hành lang phụ, và ra ngoài để đến một nhà kính trồng cây nhỏ đang mở cửa và khu vườn nơi một cặp đuốc đang cháy.
“Tôi sẽ nói điều này vì cậu,” người Rom nhận xét theo kiểu trò chuyện thân mật, “đó là thật có lợi cho cậu khi câu hỏi đầu tiên của cậu không phải là ‘Poppy ở đâu’ mà là ‘Poppy thế nào.’”
“Quỷ sứ mới tiếp nhận anh và những ý kiến của anh,” Harry gầm gừ, lột chiếc áo khoác ra và vứt nó sang một bên. “Tôi không hỏi xin sự cho phép được mang vợ mình về. Cô ấy là của tôi, và tôi sẽ có cô ấy, và quỷ tha ma bắt tất cả các anh đi.”
Cam quay lại đối mặt với anh, ánh sáng của ngọn đuốc lấp lánh trong đôi mắt anh và trên những thớ tóc đen của anh.
“Con bé là một phần trong bộ tộc của tôi,” anh nói, bắt đầu đi vòng quanh anh. “Anh sẽ quay về mà không có con bé, trừ khi anh tìm ra cách để khiến con bé muốn anh.”
Harry cũng đi vòng quanh, sự hỗn loạn trong những ý nghĩ của anh lắng xuống khi anh tập trung vào đối thủ của mình. “Không có luật?” anh thô lỗ hỏi.
“Không có luật.”
Harry tống cú đấm đầu tiên, và Cam dễ dàng tránh được. Điều chỉnh, tính toán, Harry lùi lại khi Cam ném ra một cú đánh tay phải. Một sự di chuyển quanh một trục tròn, và rồi Harry đánh trúng một cú móc trái. Cam đã phản ứng lại hơi quá muộn, làm chệch hướng một phần lực của đòn đánh, nhưng không phải là tất cả.
Một lời nguyền rủa nho nhỏ, một nụ cười toe toét thảm não, và Cam khôi phục lại trạng thái cảnh giác của mình. “Cứng rắn và nhanh gọn,” anh nói vẻ đồng tình.
“Anh đã học đánh nhau ở đâu?”
“New York.”
Cam nhào tới và quật ngã anh ta xuống đất. “Khu Tây London,” anh đáp lại. Cuộn người thành một vòng, Harry ngay lập tức đứng lên. Khi anh vừa đứng thẳng lên, anh sử dụng cùi chỏ của mình trong một cái thúc ra sau vào cơ hoành của Cam.
Cam càu nhàu. Túm lấy cánh tay của Harry, anh móc một chân quanh mắt cá chân của anh ta và đẩy anh ta ngã xuống lần nữa. Họ lộn một vòng, hai vòng, cho đến khi Harry nhảy ra và lùi lại vài bước. Hít thở khó nhọc, anh nhìn khi Cam bật dậy trên đôi chân mình.
“Cậu có thể đã chặn được một cẳng tay vào cổ họng tôi,” Cam chỉ ra, lắc lắc một nhánh tóc từ trên trán mình.
“Tôi không muốn đè ép khí quản của anh,” Harry chua cay nói, “trước khi tôi khiến anh nói cho tôi biết vợ tôi đâu.”
Cam cười toe toét. Trước khi anh có thể đáp lại thì tuy nhiên, lại có một sự ồn ào khi tất cả người nhà Hathaway tràn ra từ nhà kính trồng cây. Leo, Amelia, Win, Beatrix, Merripen, và Catherine Marks. Mọi người trừ Poppy, Harry thất vọng chú ý thấy điều đó. Chết tiệt là nàng đang ở đâu chứ? “Đây là giải trí sau bữa tối à?” Leo hỏi vẻ nhạo báng, vượt lên hẳn khỏi nhóm người.
“Ai đó có lẽ nên hỏi tôi - tôi sẽ thích chơi bài hơn đấy.”
“Anh tiếp đi, Ramsay,” Harry nói với một cái quắc mắt. “Sau khi tôi kết thúc với Rohan, tôi sẽ cho anh đo đất để đưa vợ tôi rời khỏi London.”
“Không,” Merripen nói với sự bình tĩnh chết người, và bước lên phía trước, “Tôi là người tiếp theo. Và tôi sẽ cho anh đo đất vì đã lợi dụng người thân của tôi.”
Leo liếc từ khuôn mặt dữ dằn của Merripen sang của Harry, và đảo tròn đôi mắt. “Vậy thì quên nó đi vậy,” anh nói, đi trở lại vào nhà kính. “Sau khi Merripen kết thúc thì cậu ta sẽ chẳng còn lại gì rồi.”
Dừng lại bên cạnh các em gái mình, anh nói trong im lặng với Win bằng khẩu hình môi. “Em nên làm điều gì đó đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Cam chỉ muốn cố gắng thuyết phục cậu ta ngừng cư xử theo cách ngốc nghếch đó thôi. Nhưng Merripen thì rõ ràng là định giết cậu ta, điều mà anh không nghĩ là Poppy sẽ cảm kích đâu.”
“Tại sao anh không làm gì đó để ngăn anh ấy hả anh Leo?” Amelia gay gắt đề nghị.
“Bởi vì anh là một nhà quý tộc. Những nhà quý tộc chúng tôi luôn cố gắng bắt ai khác làm gì đó trước khi chúng tôi phải tự mình làm nó.” Anh trao cho cô một cái nhìn kẻ cả. “Nó gọi là quyền lợi nên đi kèm với trách nhiệm.”
Lông mày của Miss Marks cau lại. “Đó không phải là định nghĩa của quyền lợi nên đi kèm với trách nhiệm.”
“Đó là định nghĩa của tôi,” Leo nói, dường như thích thú sự bực bội của cô.
“Kev,” Win bình tĩnh nói, bước về phía trước, ‘Em muốn nói với anh vài điều.”
Merripen, vẫn luôn ân cần với vợ mình, lại trao cho cô một cái nhìn khó chịu. “Bây giờ á?”
“Vâng, bây giờ.”
“Nó không thể đợi được à?”
“Không ạ,” Win điềm tĩnh nói. Trước sự do dự mãi của anh, cô nói, “Em đang trông đợi.”
Merripen chớp mắt. “Trông đợi cái gì cơ?”
“Một em bé.”
Tất cả họ cùng nhìn thấy khuôn mặt của Merripen trở nên tái mét. “Nhưng bằng cách nào…” anh sửng sốt hỏi, gần như lảo đảo khi anh tiến về phía Win.
“Bằng cách nào?” Leo lặp lại. “Merripen, cậu không nhớ cuộc trò chuyện đặc biệt của chúng ta trước đêm tân hôn của cậu à?” Anh cười toe toét khi Merripen trao cho anh một cái liếc cảnh cáo. Ngả vào tai của Win, Leo thì thầm,
“Làm tốt lắm. Nhưng em sẽ nói gì với cậu ta khi cậu ta khám phá ra nó chỉ là một mánh khoé thủ đoạn?”
“Nó không phải là một mánh khoé thủ đoạn,” Win vui vẻ nói.
Nụ cười của Leo biến mất, và anh vỗ một tay lên trán mình. “Chúa ơi,” anh càu nhàu. “Brandy của anh đâu?” và anh biến mất vào ngôi nhà.
“Em chắc chắn anh ấy có ý nói ‘chúc mừng,’ ” Beatrix nhận xét vui vẻ, theo sau cả nhóm khi tất cả họ cùng đi vào trong.
Cam và Harry bị bỏ lại một mình.
“Tôi có lẽ nên giải thích,” Cam nói với Harry, trông có chút gì đó hối lỗi. “Win đã từng là một người bệnh, và mặc dù con bé đã phục hồi, Merripen vẫn sợ rằng việc sinh con sẽ khó khăn cho con bé.” Anh ngừng lại. “Tất cả chúng tôi đều sợ,” anh thừa nhận. “Nhưng Win lại cương quyết muốn có con - và Chúa giúp bất kì ai cố gắng nói không với một người nhà Hathaway.”
Harry lắc đầu trong sự ngạc nhiên. “Gia đình anh -”
“Tôi biết,” Cam nói. “Cậu cuối cùng cũng sẽ quen với chúng tôi.” Một khoảng ngừng, và rồi anh hỏi bằng giọng đơn giản, “Cậu có muốn tiếp tục cuộc đấu lần nữa không, hay chúng ta nên miễn phần còn lại của nó và đi uống một ly brandy với Ramsay?”
Một điều rõ ràng với Harry là: Các anh rể của anh không phải là người bình thường. Một trong những điểm đáng yêu nhất của những mùa hè ở Hampshire là dù ban ngày có ngập nắng và ấm áp, thì phần lớn các buổi tối vẫn lạnh đủ để cần một cái lò sưởi. Ở một mình trong ngôi nhà của người giữ nhà, Poppy rúc vào cạnh chiếc lò sưởi nhỏ, đang cháy lách tách và đọc một cuốn sách nhờ ánh sáng từ ngọn đèn. Nàng đọc đi đọc lại cùng một trang, không thể tập trung được khi nàng đợi Harry. Nàng đã thấy chiếc xe ngựa của anh đi qua ngôi nhà trên đường tới Ramsay House, và nàng biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi mọi người đưa anh tới chỗ nàng.
“Em sẽ không gặp cậu ta,” Cam nói với nàng, “cho đến khi anh quyết định rằng tâm trạng cậu ta có thừa điềm tĩnh.”
“Anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương em, anh Cam.”
“Cho dù thế chăng nữa, em gái nhỏ à, anh vẫn định có vài lời với cậu ta.”
Nàng mặc chiếc áo dài mượn từ chị Win, một chiếc áo ngoài màu hồng nhạt có riềm đăng ten và một cái dây buộc màu trắng được may ghép vào phía trên. Vạt trên của chiếc áo rất thấp, để lộ đường rãnh ngực của nàng, và bởi vì Win mảnh khảnh hơn nhiều nên chiếc áo khá chật, gần như khiến ngực của nàng bị đẩy hẳn lên đến chỗ đường viền. Biết rằng Harry thích mái tóc của nàng xoã ra, nàng đã chải nó và thả nó buông lỏng ra, như một lớp che chắn mềm nhẹ, rực lửa. Có âm thanh từ phía bên ngoài, một tiếng gõ mạnh vào cánh cửa. Poppy nhanh chóng nhìn lên, nhịp tim nàng đập nhanh hơn, dạ dày nàng khuấy đảo trong một cú nhào lộn lười nhác. Nàng đặt cuốn sách sang một bên và đi tới cánh cửa, tra chìa vào ổ khoá, kéo quả đám cửa. nàng thấy bản thân đứng đối diện với chồng mình, người đang cúi gập xuống một bậc bên dưới. Đó là một hình ảnh mới của Harry, kiệt sức, nhàu nhĩ và ngơ ngẩn, một ngày chưa cạo râu. Bằng cách nào đó mà tình trạng nhếch nhác đầy nam tính đó lại hợp với anh, tạo cho vẻ đẹp trai của anh một sự quyến rũ thuần tuý, tự nhiên. Anh trông như thể đang suy tính ít nhất một chục cách để trừng phạt nàng vì đã chạy trốn khỏi anh. Tia nhìn chăm chú của anh làm nàng nổi da gà khắp người.
Với một hơi thở dài, cứng nhắc, nàng đứng sang bên cho Harry vào. Một cách cẩn thận, nàng đóng cửa lại. Sự im lặng đang đè nặng, không khí dày đặc những cảm xúc mà nàng thậm chí không thể gọi tên được. Mạch đập như trống dồn ở phía sau hai đầu gối nàng, bên trong hai khuỷu tay nàng, và hõm thượng vị của nàng khi ánh mắt của Harry nhìn khắp cả người nàng. “Nếu em cố gắng rời khỏi anh lần nữa,” anh nói với sự uy hiếp ngấm ngầm, “hậu quả sẽ tệ hơn là em có thể tưởng tượng đấy.” Và anh tiếp tục nói gì đó với hàm ý rằng có những luật lệ mà nàng sẽ phải tuân thủ, và có những thứ anh sẽ không khoan dung, và nếu nàng cần được dạy một bài học, thì chết tiệt là anh sẽ rất vui vẻ giúp đỡ.
Bất chấp tông giọng nghiêm khắc của anh, Poppy vẫn cảm thấy một cơn sóng của sự dịu dàng. Anh trông quá khắc nghiệt và cô đơn. Quá cần sự an ủi.
Trước khi nàng cho bản thân một cơ hội để cân nhắc lại thì nàng đã tiến về phía trước trong hai bước, xoá bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Giữ lấy khuôn miệng cứng nhắc của anh trong hai tay mình, nàng đứng kiễng chân và mang bản thân mình áp vào anh, và buộc anh im lặng bằng miệng nàng.
Nàng cảm nhận cơn sốc từ mối liên hệ dịu dàng đó tràn ra khắp cả người Harry. Hơi thở của anh mạnh mẽ trong cổ họng, và anh túm lấy hai cánh tay nàng, đẩy nàng lùi lại chỉ đủ xa để có thể nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ đầy hoài nghi. Nàng cảm thấy anh mạnh mẽ biết bao, anh có thể khiến nàng đứt ra làm đôi nếu anh quyết định làm thế. Anh bất động, tập trung nhìn vào bất cứ điều gì anh thấy trên nét mặt nàng.
Háo hức và hăng hái, Poppy cố vươn lên để đặt miệng mình vào miệng anh lần nữa. Anh cho phép nó diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, rồi lại đẩy nàng lùi lại. Một ngụm nuốt xuống gợn nhẹ dưới cổ họng anh. Nếu nụ hôn đầu tiên khiến anh sửng sốt trong im lặng thì nụ hôn thứ hai đã hoàn toàn làm tiêu tan sự nghi ngờ của anh.
“Poppy,” anh khàn giọng nói, “Anh không muốn làm tổn thương em. Anh đã cố để dịu dàng.”
Poppy nhẹ đặt tay mình dọc theo má anh. “Đó là lý do tại sao anh nghĩ em bỏ đi à, Harry?”
Anh dường như sững người với cử chỉ âu yếm đó. Đôi môi anh tách ra trong một câu hỏi không lời, những đường nét khuôn mặt anh đi kèm với sự thất vọng mạnh. Nàng thấy khoảnh khắc khi anh ngừng cố gắng hiểu bất cứ điều gì. Đẩy nàng nghiêng lên với một tiếng rên rỉ, anh hôn nàng.
Hơi ấm được sẻ chia trong miệng họ, cái chải vuốt uốn lượn của lưỡi lên lưỡi, khiến nàng tràn ngập trong sự vui thích. Nàng nồng nhiệt đáp trả anh, không giữ lại bất cứ điều gì, để cho anh tìm kiếm và vuốt ve bên trong nàng như anh muốn. Hai tay anh vòng quanh người nàng, một tay ôm siết dưới thắt lưng nàng để kéo nàng vào gần hơn nữa. Bị giữ đứng trên những đầu ngón chân, Poppy cảm thấy cơ thể nàng nghiêng về phía trước, ngực, bụng, hông hai người ấn vào nhau. Anh đang bị khuấy động dữ dội, phần cơ thể dựng lên của anh trâng tráo áp vào nàng, từng dấu vết của sự chà sát với nhau đã tạo nên khoái cảm vang dội.
Đôi môi anh trượt dọc theo một bên cổ họng nàng, và anh nghiêng nàng ra sau cho đến khi ngực nàng tràn lên phía trước chiếc áo dài. Anh rúc vào thung lũng của vùng da thịt bị dồn ép đó, âu yếm giữa bầu ngực nàng bằng lưỡi anh. Hơi thở nóng hổi của anh lẫn vào đường riềm đăng ten trắng, miệng anh khiến da nàng ẩm ướt. Một cách thô lỗ anh sục sạo tìm kiếm núm vú nàng, nhưng nó đã bị ép quá chặt bên dưới lớp vải màu hồng mềm mại. Nàng uốn cong người một cách liều lĩnh, ham muốn miệng của anh ở đó, ở mọi nơi, ham muốn mọi thứ. Nàng cố gắng nói điều gì đó, có lẽ là đề nghị họ nên tới phòng ngủ, nhưng nó lại bật ra thành một tiếng rên rỉ. Đầu gối nàng gần như oằn xuống. Harry giật mạnh vào phần phía trước vạt trên của chiếc áo, tìm thấy hàng móc cài bị giấu kín. Anh mở vạt áo bới sự mau lẹ đến kinh ngạc và cởi chiếc áo ra, để nàng trần truồng.
Vươn tay tới nàng, anh quay lưng nàng lại với anh và đẩy suối tóc rực rỡ của nàng sang một bên. Miệng anh hạ xuống gáy nàng, hôn, hầu hết là cắn, lưỡi anh chơi đùa, trong khi hai tay anh trượt lên vùng ngực mịn màng của nàng. Anh khum lấy một bên vú nàng, nhẹ nhàng kẹp lấy phần đỉnh đang cứng lại trong khi tay kia của anh trượt vào giữa hai đùi nàng.
Poppy giật mình đôi chút, thở hổn hển trong sự đề phòng khi anh tách nàng ra. Theo bản năng, nàng cố gắng mở rộng hai chân cho anh, làm cho bản thân sẵn sàng, và tiếng rên khẽ vì tán thành của anh ngân vang trên cổ nàng. Anh giữ lấy nàng trong một cái ôm để vuốt ve sâu, cảm nhận nàng, làm đầy nàng bằng những ngón tay anh cho đến khi nàng uốn cong người ra sau dựa vào anh, vùng mông trần của nàng giữ lấy hình dáng sự cương cứng của anh. Anh dịu dàng dỗ dành sự kích động của nàng, mang lại sự thích thú cho miền da thịt dễ bị tổn thương của nàng.
“Harry,” nàng thở hổn hển, “Em sắp sửa ng-ngã-”
Họ ngả xuống sàn nhà trải thảm trong một cái khuỵu xuống chậm rãi, vẫn đang ghì siết lấy nhau, với Harry tiếp tục ở phía sau nàng. Anh thì thầm vào lưng nàng, in dấu ấn của những lời nói về sự ham muốn và tán dương lên da nàng. Sự thêu dệt những dấu ấn của miệng anh, mềm mại như nhung ẩm bị bao quanh bởi những sợi râu cứng từ quai hàm anh, khiến nàng run lên trong cơn khoái cảm. Anh hôn một đường dọc theo đường cong của xương sống nàng, đi theo nó xuống đến thắt lưng nàng. Poppy quay lại để vươn tay tới đường xẻ của áo sơmi anh. Những ngón tay nàng lóng ngóng vụng về khác thường khi nàng tháo bỏ bốn chiếc cúc. Harry giữ im lặng, lồng ngực anh nâng lên và hạ xuống mau lẹ khi anh ngắm nàng bằng đôi mắt màu xanh lục thiếu kiên định. Anh cởi chiếc gilê đang để mở ra, kéo dây thắt lưng bằng da sang một bên, và giật mạnh chiếc áo sơmi qua đầu mình. Vòm ngực anh thật đẹp, hai sải tay rộng với cơ bắp cong lên và sự rắn chắc dẻo dai ở vùng nối giữa hai bên ngực được bao phủ bởi một lớp lông mỏng. Nàng vuốt ve anh bằng một bàn tay run rẩy và hạ xuống quần của anh, cố gắng tìm kiếm đường xẻ bị giấu kín ở đằng trước.
“Để anh,” Harry cộc cằn nói.
“Em sẽ làm,” nàng khăng khăng, cương quyết học hỏi một chút kiến thức làm vợ đó. Nàng cảm thấy bụng anh áp vào những khớp ngón tay nàng, chắc như một tấm ván. Tìm lấy cái nút đang lảng tránh đó, nàng tiếp tục công việc bằng cả hai tay trong khi Harry ép bản thân phải đợi. Họ cùng run lên khi những ngón tay tìm tòi của nàng tình cờ lướt qua chỗ cương cứng của anh.
Anh phát ra một âm thanh rầu rĩ, thứ gì đó vừa như một tiếng rên rỉ vừa như một tiếng cười. “Poppy.” Anh đang nín thở.
“Chết tiệt, làm ơn để cho em làm điều này.”
“Nó sẽ không quá khó khăn -” nàng phản kháng, cuối cùng cũng xoay xở để tháo được cái khuy ra, “- nếu quần của anh không quá chật.”
“Nó không như mọi khi.”
Hiểu ý trong lời nói của anh, nàng ngừng lại và bắt lấy ánh mắt anh, và một nụ cười ngượng nghịu, rầu rĩ làm cong khuôn miệng nàng. Anh giữ lấy đầu nàng trong tay mình, nhìn đăm đăm vào nàng với một sự ham muốn mãnh liệt đến mức khiến tóc gáy nàng phải dựng cả lên.
“Poppy,” anh nói bằng giọng thô ráp, “Anh nghĩ về em mỗi giây phút trong chuyến hành trình dài mười hai tiếng đấy. Về việc làm cách nào để khiến em trở về với anh. Anh sẽ làm mọi thứ. Anh sẽ mua cho em cả một nửa thành phố London chết tiệt đó, nếu điều đó mới đủ.”
“Em không muốn một nửa London,” nàng uể oải nói. Những ngón tay nàng siết chặt thắt lưng quần anh. Đó là Harry mà nàng chưa bao giờ gặp trước đây, tất cả mọi sự phòng thủ được rỡ xuống, nói với nàng bằng sự chân thành thuần tuý.
“Anh biết anh nên xin lỗi vì đã xen vào giữa em và Bayning.”
“Phải, anh nên làm,” nàng nói.
“Anh không thể. Anh sẽ không bao giờ xin lỗi vì điều đó. Bởi vì nếu anh không làm điều đó thì bây giờ em sẽ là của anh ta. Và anh ta chỉ muốn em nếu việc đó dễ dàng cho anh ta. Nhưng anh muốn em dù anh có phải giành lấy em theo bất cứ cách nào. Không phải bởi vì em xinh đẹp hay thông minh hay tốt bụng hay đáng yêu, mặc dù có quỷ biết rằng em là tất cả những điều đó. Anh muốn em bởi vì không ai khác giống được em, và anh không muốn bắt đầu một ngày mà không được nhìn thấy em.”
Khi Poppy mở miệng để đáp lại, anh rà ngón cái dọc theo môi dưới của nàng, thuyết phục nàng đợi cho đến khi anh kết thúc. “Em có biết một bánh xe cân bằng là cái gì không?”
Nàng nhẹ lắc đầu.
“Có một bánh xe đó trong mỗi chiếc đồng hồ treo tường hoặc bỏ túi. Nó quay tới quay lui không ngừng. Nó là cái tạo ra âm thanh tích tắc… cái làm cho những chiếc kim di chuyển về phía trước để tính thời gian. Không có nó, chiếc đồng hồ sẽ không hoạt động. Em là bánh xe cân bằng của anh, Poppy ạ.” (Ôi, ngọt như mật J) Anh ngưng lại, những ngón tay anh di chuyển dọc theo đường cong thanh tú của quai hàm nàng lên đến thuỳ tai. “Anh đã dành cả ngày hôm nay để cố gắng nghĩ xem anh có thể xin lỗi vì cái gì và có thể nghe ít nhất thì cũng chân thành một chút. Và anh cuối cùng cũng nghĩ ra vài điều.”
“Đó là gì?” nàng thì thầm.
“Anh xin lỗi vì anh không phải là người chồng mà em từng muốn.” Giọng của anh trở nên sàn sạn. “Nhưng anh thề trên cuộc sống của anh, nếu em nói với anh rằng em cần gì, anh sẽ lắng nghe. Anh sẽ làm mọi thứ em bảo. Chỉ đừng rời bỏ anh lần nữa.”
Poppy nhìn chằm chằm vào anh trong sự ngỡ ngàng. Có lẽ phần lớn những người phụ nữ sẽ không thấy cuộc nói chuyện về cơ cấu của đồng hồ lãng mạn kinh khủng, nhưng nàng lại thấy thế. Nàng hiểu những gì Harry đang cố gắng noi, có lẽ còn nhiều hơn chính bản thân anh hiểu.
“Harry,” nàng êm ái nói, đủ can đảm để vươn tay lên và vuốt ve quai hàm anh, “em sẽ làm gì với anh đây?”
“Bất cứ điều gì,” anh nói với một sự mãnh liệt thành tâm gần như đã khiến cho nàng bật cười. Nghiêng người về phía trước, Harry ấn mặt mình vào mớ tóc mềm như lụa của nàng.
Nàng tiếp tục xử lý chiếc quần của anh, đẩy hai chiếc cúc cuối cùng ra khỏi lỗ của chúng. Những ngón tay nàng run lên khi nàng ngập ngừng ôm lấy anh. Anh để thoát ra một tiếng gầm gừ hài lòng, hai bàn tay anh lướt quanh lưng nàng. Không chắc chắn nên chạm vào anh như thế nào, nàng giữ lấy anh, siết nhẹ, rà ngón tay mình dọc theo chiều dài nóng hổi. Nàng bị mê hoặc bởi anh, sự mềm mại và cứng rắn và sức mạnh ẩn chứa bên trong của anh, cái cách cả cơ thể anh run lên khi nàng vuốt ve anh.
Miệng anh tìm kiếm miệng nàng trong một nụ hôn mở miệng hoàn toàn, tẩy sạch mọi ý nghĩ. Anh nâng người phía trên nàng, mạnh mẽ và cướp đoạt, thèm khát những niềm khoái cảm vẫn còn quá mới lạ đối với nàng. Khi anh hạ nàng xuống tấm thảm, anh nhận ra rằng anh sẽ chiếm lấy nàng, ngay bây giờ, ngay tại đây, thay vì tìm kiếm sự tiện nghi văn minh hơn của phòng ngủ. Nhưng anh dường như khó có thể nhận thức được họ đang ở đâu, đôi mắt anh chỉ tập trung vào nàng, khuôn mặt anh rừng rực đỏ, hai lá phổi anh bơm khí như chiếc ống bễ nhà máy.
Thầm thì tên anh, nàng nâng tay mình chạm vào anh. Anh vật lộn để thoát ra khỏi phần còn lại của đống quần áo và ngả xuống để nhấm nháp bầu ngực nàng… khuôn miệng nóng ẩm… cái lưỡi không ngừng nghỉ. Nàng liên tục cố gắng kéo anh trùm lên mình, tìm kiếm sức nặng của cơ thể anh, cần được níu chặt. Nàng mò mẫm tìm kiếm chiều dài cứng rắn, nhức nhối của anh, và thúc giục anh áp vào nàng.
“Không,” anh khó khăn nói. “Đợi đã… Anh phải chắc chắn rằng em sẵn sàng.”
Nhưng nàng quá kiên định, cái siết của nàng cương quyết, và chỗ nào đó giữa tiếng gầm gừ và hổn hển của anh, một nụ cười khàn khàn bật ra. Anh ở phía trên nàng, điều chỉnh hông nàng, và ngừng lại khi anh đấu tranh để giữ trong giới hạn của sự tự kiềm chế. Poppy vặn vẹo người một cách vô ích khi nàng cảm thấy áp lực dần dần từ sự đi vào của anh… chậm chạp đến mức giày vò… muốn phát cáu, nặng nề, ngọt ngào.
“Nó có làm đau em không?” Harry hổn hển nói, treo người phía trên nàng, lấp đầy nàng với hơi ấm. Hai cánh tay nàng trượt quanh cổ anh, và nàng ấn những nụ hôn lên má anh, cổ, tại, mọi nơi nàng có thể vươn tới được. Cơ thể nàng siết chặt lấy anh ở bên dưới. “Em muốn thêm nữa của anh, Harry,” nàng thì thầm. “Tất cả của anh.”
Anh rên rỉ tên nàng và đẩy vào trong nàng, chú ý tới mọi phản ứng nhạy cảm… nấn ná khi nó làm nàng thoải mái, ấn vào sâu hơn khi nàng nâng lên, mỗi lần đâm vào chậm rãi lại làm tăng thêm sự kích động bên trong nàng. Nàng để hai bàn tay mình rà dọc trên tấm lưng bóng và uốn cong của anh, sự mượt mà cháy bỏng của làn da anh, yêu thương cảm giác về anh. Chạy theo những đường cơ bắp dài, nàng đi xuống thấp hơn cho đến khi lòng bàn tay nàng vuốt lên những vòng tròn trên khắp những đường cong căng tràn của mông anh. Phản ứng của anh mạnh mẽ, những cú đẩy của anh trở nên mãnh liệt hơn, một tiếng rên khẽ thích thú thoát ra khỏi cổ họng anh. Anh thích điều đó, nàng nghĩ với một nụ cười, hoặc hẳn sẽ mỉm cười nếu miệng của nàng không quá mải mê giữ lấy miệng anh. Nàng muốn khám phá nhiều hơn về anh, tất cả những cách làm anh hài lòng, nhưng niềm khoái cảm đang tích tụ lại đã đạt tới đỉnh điểm và bắt đầu tràn ra rất mạnh, làm nàng đắm chìm, tiêu tan hết mọi ý nghĩ.
Cơ thể nàng siết chặt anh trong những cơn co thắt mạnh, moi ra sự giải phóng, kéo nó ra từ anh. Anh để thoát ra một tiếng kêu khàn khàn và đắm chìm bên trong nàng với cú đẩy cuối cùng, run bắn lên kịch liệt. Thật thoả mãn đến khó tả khi cảm nhận anh đạt đến cao trào bên trong nàng, cơ thể anh mạnh mẽ nhưng dễ tổn thương trong khoảnh khắc cuối cùng đó. Và hơn cả là vẫn có anh nằm ngả xuống trong vòng tay nàng, mái đầu anh rơi bên bờ vai mịn màng của nàng. Đây là sự gần gũi mà nàng đã luôn khao khát.
Nàng ôm lấy đầu anh, mái tóc anh như một cái cù nhẹ bằng lụa lên bên trong cổ tay nàng, hơi thở của anh ùa tới khắp mặt nàng trong những luồng hơi nóng ấm. Vùng râu chưa cạo của anh làm xước làn da mềm mại trên ngực nàng, nhưng nàng sẽ không di chuyển anh dù dưới bất cứ tình huống nào.
Nhịp thở của họ chậm lại, và sức nặng của Harry trở nên nặng trĩu một cách khác lạ. Poppy nhận ra rằng anh đã chìm vào giấc ngủ. Nàng đẩy vào người anh. “Harry,”
Anh lảo đảo nâng người lên, chớp mắt, ánh mắt anh mất phương hướng.
“Đến giường đi,” Poppy lẩm bẩm, ngồi dậy. “Phòng ngủ chỉ ở ngay kia.” Nàng thì thầm một vài lời khuyến khích, thúc giục anh đi theo. “Anh có mang một cái túi đi du hành không?” nàng hỏi. “Hay một cái hòm dành cho quý ông?”
Harry liếc nàng như thể nàng vừa nói một ngôn ngữ nước ngoài. “Hòm á?”
“Vâng, kèm quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân, những thứ khác…” Hiểu rằng anh đã hoàn toàn kiệt sức như thế nào, nàng mỉm cười và lắc đầu. “Đừng bận tâm. Chúng ta sẽ giải quyết nó vào buổi sáng.” Nàng kéo anh tới phòng ngủ. “Đến đây… chúng ta sẽ đi ngủ… chúng ta sẽ nói chuyện sau. Một vài bước nữa…”
Chiếc giường gỗ rất tiện lợi, nhưng rõ ràng là chỉ rộng đủ cho hai người, và nó được trải những tấm chăn và vải lanh trắng sạch sẽ. Harry bước tới nó mà không hề chần chừ, trèo vào bên dưới lớp khăn trải giường- ngã gục xuống, thực sự là thế - và anh chìm vào giấc ngủ bằng một sự nhanh chóng đến giật mình.
Poppy ngưng lại để nhìn xuống người đàn ông cao lớn, chưa cạo râu ở trên giường của nàng. Cho dù trong tình trạng rối bù, vẻ đẹp trai kiểu thiên thần bóng tối của anh vẫn rất hấp dẫn. Lông mi của anh run lên đôi chút khi anh không thể kháng lại được những giấc mơ đang chiếm lĩnh. Người đàn ông phức tạp, khác thường, đầy nghị lực. Không có khả năng yêu thương… không một chút nào. Anh chỉ cần được bày cho làm thế nào.
Và cũng như nàng đã biết vài ngày trước đây, Poppy nghĩ, đó là người đàn ông mà tôi đã kết hôn với. Ngoại trừ rằng lúc này đây, nàng đã cảm thấy sự khởi đầu của niềm hạnh phúc.
Chết tiệt nàng, anh sẽ không bị bỏ lại đâu.
Harry chưa bao giờ bận tâm đến việc suy xét kĩ lưỡng những cảm xúc, suy nghĩ của bản thân, thấy rằng miền đất trong trái tim anh quá xảo quyệt và gian trá để mà nghiên cứu. Nhưng cũng không thể quên được những khoảng thời gian trước đây trong cuộc đời anh, khi mà từng chút một của sự dịu dàng và ước mơ cũng như hy vọng đều tan biến, và anh đã phải tự lo liệu cho bản thân mình. Sinh tồn nghĩa là không bao giờ cho phép bản thân lại một lần nữa phải cần đến ai khác.
Harry đã cố làm chệch hướng những suy nghĩ của bản thân bằng cách nhìn đăm đăm vào phong cảnh đang trôi qua, bầu trời mùa hè vẫn sáng khi đã tới chín giờ. Trong tất cả những nơi ở nước Anh mà anh đã thăm thú thì anh vẫn chưa tới Hampshire. Họ đang đi theo phía bắc của khu vực Downs, về phía cánh rừng rậm và những đồng cỏ xanh tốt ở gần New Forest và Southampton. Khu vực buôn bán chính sầm uất của Stony Cross được đặt ở một trong những vùng có phong cảnh đẹp nhất nước Anh. Nhưng khu vực buôn bán và những vùng quanh đó lại sở hữu thứ gì đó còn hơn là sự hấp dẫn về phong cảnh đơn thuần - đó là một nét đặc trưng thật bí ẩn, thứ gì đó thật khó để chạm tay vào được. Dường như họ đang đi tới một nơi không phải thuộc khoảng thời gian hiện tại, những cánh rừng nguyên sinh làm nơi ẩn náu cho những loài sinh vật có lẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Khi trời tối sẫm hơn, sương mù tụ lại trong thung lũng và trườn trên những con đường tạo nên một sự mơ hồ như ở thế giới khác.
Chiếc xe ngựa rẽ vào con đường riêng của điền trang Ramsay, đi qua hai dãy cửa mở và ngôi nhà của người giữ nhà được làm từ đá màu xám xanh. Ngôi nhà chính là một sự kết hợp của nhiều phong cách kiến trúc mà đáng lẽ ra là trông không hề phù hợp với nhau nhưng bằng cách nào đó chúng lại hoà hợp được.
Poppy đang ở đó. Nhận thức ấy khích lệ anh, khiến anh liều mạng để tới với nàng. Nó còn hơn cả sự liều mạng. Mất Poppy là một điều sẽ làm anh không thể hồi phục lại được, và nhận ra điều đó lại khiến anh cảm thấy kinh khủng, giận dữ và tù túng. Những cảm xúc đã xúc tiến thành một thôi thúc: Anh sẽ không bao giờ để bị kéo ra xa khỏi nàng.
Với tất cả sự kiên nhẫn của một con lửng[48] bị trêu chọc, Harry sải bước dài tới cánh cửa trước, mà không hề đợi một người hầu. Anh thô bạo xô đẩy để đi vào sảnh chính, hai tầng cao được lát gạch màu trắng kem láng bóng và một cầu thang bằng đá uốn cong ở bên trái.
Cam Rohan đã ở đó để chào đón anh, mặc trang phục thông thường với một chiếc áo sơmi không cổ, quần dài, và một chiếc áo chẽn bằng da để mở cúc. “Ruteldge,” anh thích thú nói. “Chúng tôi vừa mới kết thúc bữa tối. Cậu sẽ ăn gì đó chứ?”
Harry lắc đầu một cách thiếu kiên nhẫn. “Poppy thế nào ạ?”
“Đến đây, hãy uống chút rượu vang, và chúng ta sẽ thảo luận một vài thứ-”
“Cô ấy cũng đang ăn tối ạ?”
“Không.”
“Tôi muốn gặp cô ấy. Ngay bây giờ.”
Biểu cảm thích thú của Cam không thay đổi. “Tôi e rằng cậu sẽ phải đợi đấy.”
“Để tôi nhắc lại- Tôi sẽ đi gặp cô ấy, dù tôi có phải biến nơi này thành những que diêm đấy.”
Cam tiếp nhận điều đó một cách điềm tĩnh, hai vai anh nâng lên thành một cái nhún vai. “Vậy thì, ra ngoài kia.”
Sự chấp nhận ngay lập tức cuộc quyết đấu đó vừa gây ngạc nhiên lại vừa làm hài lòng Harry. Dòng máu anh tràn ngập bạo lực, tâm trạng của anh thì đang trên bờ vực của sự bùng nổ.
Một phần nào đó trong tâm trí anh nhận ra rằng anh không hẳn là chính mình, rằng hoạt động của đầu óc anh đang mất cân bằng, sự tự kiềm chế của anh đang bị phá huỷ. Sự logic điềm tĩnh thông thường đã rời bỏ anh mà đi. Tất cả những gì anh biết là anh muốn Poppy, và nếu anh có phải chiến đấu vì nàng thì cũng được thôi. Anh sẽ đấu cho đến khi anh gục xuống.
Anh theo Cam đi qua sảnh, tới một hành lang phụ, và ra ngoài để đến một nhà kính trồng cây nhỏ đang mở cửa và khu vườn nơi một cặp đuốc đang cháy.
“Tôi sẽ nói điều này vì cậu,” người Rom nhận xét theo kiểu trò chuyện thân mật, “đó là thật có lợi cho cậu khi câu hỏi đầu tiên của cậu không phải là ‘Poppy ở đâu’ mà là ‘Poppy thế nào.’”
“Quỷ sứ mới tiếp nhận anh và những ý kiến của anh,” Harry gầm gừ, lột chiếc áo khoác ra và vứt nó sang một bên. “Tôi không hỏi xin sự cho phép được mang vợ mình về. Cô ấy là của tôi, và tôi sẽ có cô ấy, và quỷ tha ma bắt tất cả các anh đi.”
Cam quay lại đối mặt với anh, ánh sáng của ngọn đuốc lấp lánh trong đôi mắt anh và trên những thớ tóc đen của anh.
“Con bé là một phần trong bộ tộc của tôi,” anh nói, bắt đầu đi vòng quanh anh. “Anh sẽ quay về mà không có con bé, trừ khi anh tìm ra cách để khiến con bé muốn anh.”
Harry cũng đi vòng quanh, sự hỗn loạn trong những ý nghĩ của anh lắng xuống khi anh tập trung vào đối thủ của mình. “Không có luật?” anh thô lỗ hỏi.
“Không có luật.”
Harry tống cú đấm đầu tiên, và Cam dễ dàng tránh được. Điều chỉnh, tính toán, Harry lùi lại khi Cam ném ra một cú đánh tay phải. Một sự di chuyển quanh một trục tròn, và rồi Harry đánh trúng một cú móc trái. Cam đã phản ứng lại hơi quá muộn, làm chệch hướng một phần lực của đòn đánh, nhưng không phải là tất cả.
Một lời nguyền rủa nho nhỏ, một nụ cười toe toét thảm não, và Cam khôi phục lại trạng thái cảnh giác của mình. “Cứng rắn và nhanh gọn,” anh nói vẻ đồng tình.
“Anh đã học đánh nhau ở đâu?”
“New York.”
Cam nhào tới và quật ngã anh ta xuống đất. “Khu Tây London,” anh đáp lại. Cuộn người thành một vòng, Harry ngay lập tức đứng lên. Khi anh vừa đứng thẳng lên, anh sử dụng cùi chỏ của mình trong một cái thúc ra sau vào cơ hoành của Cam.
Cam càu nhàu. Túm lấy cánh tay của Harry, anh móc một chân quanh mắt cá chân của anh ta và đẩy anh ta ngã xuống lần nữa. Họ lộn một vòng, hai vòng, cho đến khi Harry nhảy ra và lùi lại vài bước. Hít thở khó nhọc, anh nhìn khi Cam bật dậy trên đôi chân mình.
“Cậu có thể đã chặn được một cẳng tay vào cổ họng tôi,” Cam chỉ ra, lắc lắc một nhánh tóc từ trên trán mình.
“Tôi không muốn đè ép khí quản của anh,” Harry chua cay nói, “trước khi tôi khiến anh nói cho tôi biết vợ tôi đâu.”
Cam cười toe toét. Trước khi anh có thể đáp lại thì tuy nhiên, lại có một sự ồn ào khi tất cả người nhà Hathaway tràn ra từ nhà kính trồng cây. Leo, Amelia, Win, Beatrix, Merripen, và Catherine Marks. Mọi người trừ Poppy, Harry thất vọng chú ý thấy điều đó. Chết tiệt là nàng đang ở đâu chứ? “Đây là giải trí sau bữa tối à?” Leo hỏi vẻ nhạo báng, vượt lên hẳn khỏi nhóm người.
“Ai đó có lẽ nên hỏi tôi - tôi sẽ thích chơi bài hơn đấy.”
“Anh tiếp đi, Ramsay,” Harry nói với một cái quắc mắt. “Sau khi tôi kết thúc với Rohan, tôi sẽ cho anh đo đất để đưa vợ tôi rời khỏi London.”
“Không,” Merripen nói với sự bình tĩnh chết người, và bước lên phía trước, “Tôi là người tiếp theo. Và tôi sẽ cho anh đo đất vì đã lợi dụng người thân của tôi.”
Leo liếc từ khuôn mặt dữ dằn của Merripen sang của Harry, và đảo tròn đôi mắt. “Vậy thì quên nó đi vậy,” anh nói, đi trở lại vào nhà kính. “Sau khi Merripen kết thúc thì cậu ta sẽ chẳng còn lại gì rồi.”
Dừng lại bên cạnh các em gái mình, anh nói trong im lặng với Win bằng khẩu hình môi. “Em nên làm điều gì đó đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Cam chỉ muốn cố gắng thuyết phục cậu ta ngừng cư xử theo cách ngốc nghếch đó thôi. Nhưng Merripen thì rõ ràng là định giết cậu ta, điều mà anh không nghĩ là Poppy sẽ cảm kích đâu.”
“Tại sao anh không làm gì đó để ngăn anh ấy hả anh Leo?” Amelia gay gắt đề nghị.
“Bởi vì anh là một nhà quý tộc. Những nhà quý tộc chúng tôi luôn cố gắng bắt ai khác làm gì đó trước khi chúng tôi phải tự mình làm nó.” Anh trao cho cô một cái nhìn kẻ cả. “Nó gọi là quyền lợi nên đi kèm với trách nhiệm.”
Lông mày của Miss Marks cau lại. “Đó không phải là định nghĩa của quyền lợi nên đi kèm với trách nhiệm.”
“Đó là định nghĩa của tôi,” Leo nói, dường như thích thú sự bực bội của cô.
“Kev,” Win bình tĩnh nói, bước về phía trước, ‘Em muốn nói với anh vài điều.”
Merripen, vẫn luôn ân cần với vợ mình, lại trao cho cô một cái nhìn khó chịu. “Bây giờ á?”
“Vâng, bây giờ.”
“Nó không thể đợi được à?”
“Không ạ,” Win điềm tĩnh nói. Trước sự do dự mãi của anh, cô nói, “Em đang trông đợi.”
Merripen chớp mắt. “Trông đợi cái gì cơ?”
“Một em bé.”
Tất cả họ cùng nhìn thấy khuôn mặt của Merripen trở nên tái mét. “Nhưng bằng cách nào…” anh sửng sốt hỏi, gần như lảo đảo khi anh tiến về phía Win.
“Bằng cách nào?” Leo lặp lại. “Merripen, cậu không nhớ cuộc trò chuyện đặc biệt của chúng ta trước đêm tân hôn của cậu à?” Anh cười toe toét khi Merripen trao cho anh một cái liếc cảnh cáo. Ngả vào tai của Win, Leo thì thầm,
“Làm tốt lắm. Nhưng em sẽ nói gì với cậu ta khi cậu ta khám phá ra nó chỉ là một mánh khoé thủ đoạn?”
“Nó không phải là một mánh khoé thủ đoạn,” Win vui vẻ nói.
Nụ cười của Leo biến mất, và anh vỗ một tay lên trán mình. “Chúa ơi,” anh càu nhàu. “Brandy của anh đâu?” và anh biến mất vào ngôi nhà.
“Em chắc chắn anh ấy có ý nói ‘chúc mừng,’ ” Beatrix nhận xét vui vẻ, theo sau cả nhóm khi tất cả họ cùng đi vào trong.
Cam và Harry bị bỏ lại một mình.
“Tôi có lẽ nên giải thích,” Cam nói với Harry, trông có chút gì đó hối lỗi. “Win đã từng là một người bệnh, và mặc dù con bé đã phục hồi, Merripen vẫn sợ rằng việc sinh con sẽ khó khăn cho con bé.” Anh ngừng lại. “Tất cả chúng tôi đều sợ,” anh thừa nhận. “Nhưng Win lại cương quyết muốn có con - và Chúa giúp bất kì ai cố gắng nói không với một người nhà Hathaway.”
Harry lắc đầu trong sự ngạc nhiên. “Gia đình anh -”
“Tôi biết,” Cam nói. “Cậu cuối cùng cũng sẽ quen với chúng tôi.” Một khoảng ngừng, và rồi anh hỏi bằng giọng đơn giản, “Cậu có muốn tiếp tục cuộc đấu lần nữa không, hay chúng ta nên miễn phần còn lại của nó và đi uống một ly brandy với Ramsay?”
Một điều rõ ràng với Harry là: Các anh rể của anh không phải là người bình thường. Một trong những điểm đáng yêu nhất của những mùa hè ở Hampshire là dù ban ngày có ngập nắng và ấm áp, thì phần lớn các buổi tối vẫn lạnh đủ để cần một cái lò sưởi. Ở một mình trong ngôi nhà của người giữ nhà, Poppy rúc vào cạnh chiếc lò sưởi nhỏ, đang cháy lách tách và đọc một cuốn sách nhờ ánh sáng từ ngọn đèn. Nàng đọc đi đọc lại cùng một trang, không thể tập trung được khi nàng đợi Harry. Nàng đã thấy chiếc xe ngựa của anh đi qua ngôi nhà trên đường tới Ramsay House, và nàng biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi mọi người đưa anh tới chỗ nàng.
“Em sẽ không gặp cậu ta,” Cam nói với nàng, “cho đến khi anh quyết định rằng tâm trạng cậu ta có thừa điềm tĩnh.”
“Anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương em, anh Cam.”
“Cho dù thế chăng nữa, em gái nhỏ à, anh vẫn định có vài lời với cậu ta.”
Nàng mặc chiếc áo dài mượn từ chị Win, một chiếc áo ngoài màu hồng nhạt có riềm đăng ten và một cái dây buộc màu trắng được may ghép vào phía trên. Vạt trên của chiếc áo rất thấp, để lộ đường rãnh ngực của nàng, và bởi vì Win mảnh khảnh hơn nhiều nên chiếc áo khá chật, gần như khiến ngực của nàng bị đẩy hẳn lên đến chỗ đường viền. Biết rằng Harry thích mái tóc của nàng xoã ra, nàng đã chải nó và thả nó buông lỏng ra, như một lớp che chắn mềm nhẹ, rực lửa. Có âm thanh từ phía bên ngoài, một tiếng gõ mạnh vào cánh cửa. Poppy nhanh chóng nhìn lên, nhịp tim nàng đập nhanh hơn, dạ dày nàng khuấy đảo trong một cú nhào lộn lười nhác. Nàng đặt cuốn sách sang một bên và đi tới cánh cửa, tra chìa vào ổ khoá, kéo quả đám cửa. nàng thấy bản thân đứng đối diện với chồng mình, người đang cúi gập xuống một bậc bên dưới. Đó là một hình ảnh mới của Harry, kiệt sức, nhàu nhĩ và ngơ ngẩn, một ngày chưa cạo râu. Bằng cách nào đó mà tình trạng nhếch nhác đầy nam tính đó lại hợp với anh, tạo cho vẻ đẹp trai của anh một sự quyến rũ thuần tuý, tự nhiên. Anh trông như thể đang suy tính ít nhất một chục cách để trừng phạt nàng vì đã chạy trốn khỏi anh. Tia nhìn chăm chú của anh làm nàng nổi da gà khắp người.
Với một hơi thở dài, cứng nhắc, nàng đứng sang bên cho Harry vào. Một cách cẩn thận, nàng đóng cửa lại. Sự im lặng đang đè nặng, không khí dày đặc những cảm xúc mà nàng thậm chí không thể gọi tên được. Mạch đập như trống dồn ở phía sau hai đầu gối nàng, bên trong hai khuỷu tay nàng, và hõm thượng vị của nàng khi ánh mắt của Harry nhìn khắp cả người nàng. “Nếu em cố gắng rời khỏi anh lần nữa,” anh nói với sự uy hiếp ngấm ngầm, “hậu quả sẽ tệ hơn là em có thể tưởng tượng đấy.” Và anh tiếp tục nói gì đó với hàm ý rằng có những luật lệ mà nàng sẽ phải tuân thủ, và có những thứ anh sẽ không khoan dung, và nếu nàng cần được dạy một bài học, thì chết tiệt là anh sẽ rất vui vẻ giúp đỡ.
Bất chấp tông giọng nghiêm khắc của anh, Poppy vẫn cảm thấy một cơn sóng của sự dịu dàng. Anh trông quá khắc nghiệt và cô đơn. Quá cần sự an ủi.
Trước khi nàng cho bản thân một cơ hội để cân nhắc lại thì nàng đã tiến về phía trước trong hai bước, xoá bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Giữ lấy khuôn miệng cứng nhắc của anh trong hai tay mình, nàng đứng kiễng chân và mang bản thân mình áp vào anh, và buộc anh im lặng bằng miệng nàng.
Nàng cảm nhận cơn sốc từ mối liên hệ dịu dàng đó tràn ra khắp cả người Harry. Hơi thở của anh mạnh mẽ trong cổ họng, và anh túm lấy hai cánh tay nàng, đẩy nàng lùi lại chỉ đủ xa để có thể nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ đầy hoài nghi. Nàng cảm thấy anh mạnh mẽ biết bao, anh có thể khiến nàng đứt ra làm đôi nếu anh quyết định làm thế. Anh bất động, tập trung nhìn vào bất cứ điều gì anh thấy trên nét mặt nàng.
Háo hức và hăng hái, Poppy cố vươn lên để đặt miệng mình vào miệng anh lần nữa. Anh cho phép nó diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, rồi lại đẩy nàng lùi lại. Một ngụm nuốt xuống gợn nhẹ dưới cổ họng anh. Nếu nụ hôn đầu tiên khiến anh sửng sốt trong im lặng thì nụ hôn thứ hai đã hoàn toàn làm tiêu tan sự nghi ngờ của anh.
“Poppy,” anh khàn giọng nói, “Anh không muốn làm tổn thương em. Anh đã cố để dịu dàng.”
Poppy nhẹ đặt tay mình dọc theo má anh. “Đó là lý do tại sao anh nghĩ em bỏ đi à, Harry?”
Anh dường như sững người với cử chỉ âu yếm đó. Đôi môi anh tách ra trong một câu hỏi không lời, những đường nét khuôn mặt anh đi kèm với sự thất vọng mạnh. Nàng thấy khoảnh khắc khi anh ngừng cố gắng hiểu bất cứ điều gì. Đẩy nàng nghiêng lên với một tiếng rên rỉ, anh hôn nàng.
Hơi ấm được sẻ chia trong miệng họ, cái chải vuốt uốn lượn của lưỡi lên lưỡi, khiến nàng tràn ngập trong sự vui thích. Nàng nồng nhiệt đáp trả anh, không giữ lại bất cứ điều gì, để cho anh tìm kiếm và vuốt ve bên trong nàng như anh muốn. Hai tay anh vòng quanh người nàng, một tay ôm siết dưới thắt lưng nàng để kéo nàng vào gần hơn nữa. Bị giữ đứng trên những đầu ngón chân, Poppy cảm thấy cơ thể nàng nghiêng về phía trước, ngực, bụng, hông hai người ấn vào nhau. Anh đang bị khuấy động dữ dội, phần cơ thể dựng lên của anh trâng tráo áp vào nàng, từng dấu vết của sự chà sát với nhau đã tạo nên khoái cảm vang dội.
Đôi môi anh trượt dọc theo một bên cổ họng nàng, và anh nghiêng nàng ra sau cho đến khi ngực nàng tràn lên phía trước chiếc áo dài. Anh rúc vào thung lũng của vùng da thịt bị dồn ép đó, âu yếm giữa bầu ngực nàng bằng lưỡi anh. Hơi thở nóng hổi của anh lẫn vào đường riềm đăng ten trắng, miệng anh khiến da nàng ẩm ướt. Một cách thô lỗ anh sục sạo tìm kiếm núm vú nàng, nhưng nó đã bị ép quá chặt bên dưới lớp vải màu hồng mềm mại. Nàng uốn cong người một cách liều lĩnh, ham muốn miệng của anh ở đó, ở mọi nơi, ham muốn mọi thứ. Nàng cố gắng nói điều gì đó, có lẽ là đề nghị họ nên tới phòng ngủ, nhưng nó lại bật ra thành một tiếng rên rỉ. Đầu gối nàng gần như oằn xuống. Harry giật mạnh vào phần phía trước vạt trên của chiếc áo, tìm thấy hàng móc cài bị giấu kín. Anh mở vạt áo bới sự mau lẹ đến kinh ngạc và cởi chiếc áo ra, để nàng trần truồng.
Vươn tay tới nàng, anh quay lưng nàng lại với anh và đẩy suối tóc rực rỡ của nàng sang một bên. Miệng anh hạ xuống gáy nàng, hôn, hầu hết là cắn, lưỡi anh chơi đùa, trong khi hai tay anh trượt lên vùng ngực mịn màng của nàng. Anh khum lấy một bên vú nàng, nhẹ nhàng kẹp lấy phần đỉnh đang cứng lại trong khi tay kia của anh trượt vào giữa hai đùi nàng.
Poppy giật mình đôi chút, thở hổn hển trong sự đề phòng khi anh tách nàng ra. Theo bản năng, nàng cố gắng mở rộng hai chân cho anh, làm cho bản thân sẵn sàng, và tiếng rên khẽ vì tán thành của anh ngân vang trên cổ nàng. Anh giữ lấy nàng trong một cái ôm để vuốt ve sâu, cảm nhận nàng, làm đầy nàng bằng những ngón tay anh cho đến khi nàng uốn cong người ra sau dựa vào anh, vùng mông trần của nàng giữ lấy hình dáng sự cương cứng của anh. Anh dịu dàng dỗ dành sự kích động của nàng, mang lại sự thích thú cho miền da thịt dễ bị tổn thương của nàng.
“Harry,” nàng thở hổn hển, “Em sắp sửa ng-ngã-”
Họ ngả xuống sàn nhà trải thảm trong một cái khuỵu xuống chậm rãi, vẫn đang ghì siết lấy nhau, với Harry tiếp tục ở phía sau nàng. Anh thì thầm vào lưng nàng, in dấu ấn của những lời nói về sự ham muốn và tán dương lên da nàng. Sự thêu dệt những dấu ấn của miệng anh, mềm mại như nhung ẩm bị bao quanh bởi những sợi râu cứng từ quai hàm anh, khiến nàng run lên trong cơn khoái cảm. Anh hôn một đường dọc theo đường cong của xương sống nàng, đi theo nó xuống đến thắt lưng nàng. Poppy quay lại để vươn tay tới đường xẻ của áo sơmi anh. Những ngón tay nàng lóng ngóng vụng về khác thường khi nàng tháo bỏ bốn chiếc cúc. Harry giữ im lặng, lồng ngực anh nâng lên và hạ xuống mau lẹ khi anh ngắm nàng bằng đôi mắt màu xanh lục thiếu kiên định. Anh cởi chiếc gilê đang để mở ra, kéo dây thắt lưng bằng da sang một bên, và giật mạnh chiếc áo sơmi qua đầu mình. Vòm ngực anh thật đẹp, hai sải tay rộng với cơ bắp cong lên và sự rắn chắc dẻo dai ở vùng nối giữa hai bên ngực được bao phủ bởi một lớp lông mỏng. Nàng vuốt ve anh bằng một bàn tay run rẩy và hạ xuống quần của anh, cố gắng tìm kiếm đường xẻ bị giấu kín ở đằng trước.
“Để anh,” Harry cộc cằn nói.
“Em sẽ làm,” nàng khăng khăng, cương quyết học hỏi một chút kiến thức làm vợ đó. Nàng cảm thấy bụng anh áp vào những khớp ngón tay nàng, chắc như một tấm ván. Tìm lấy cái nút đang lảng tránh đó, nàng tiếp tục công việc bằng cả hai tay trong khi Harry ép bản thân phải đợi. Họ cùng run lên khi những ngón tay tìm tòi của nàng tình cờ lướt qua chỗ cương cứng của anh.
Anh phát ra một âm thanh rầu rĩ, thứ gì đó vừa như một tiếng rên rỉ vừa như một tiếng cười. “Poppy.” Anh đang nín thở.
“Chết tiệt, làm ơn để cho em làm điều này.”
“Nó sẽ không quá khó khăn -” nàng phản kháng, cuối cùng cũng xoay xở để tháo được cái khuy ra, “- nếu quần của anh không quá chật.”
“Nó không như mọi khi.”
Hiểu ý trong lời nói của anh, nàng ngừng lại và bắt lấy ánh mắt anh, và một nụ cười ngượng nghịu, rầu rĩ làm cong khuôn miệng nàng. Anh giữ lấy đầu nàng trong tay mình, nhìn đăm đăm vào nàng với một sự ham muốn mãnh liệt đến mức khiến tóc gáy nàng phải dựng cả lên.
“Poppy,” anh nói bằng giọng thô ráp, “Anh nghĩ về em mỗi giây phút trong chuyến hành trình dài mười hai tiếng đấy. Về việc làm cách nào để khiến em trở về với anh. Anh sẽ làm mọi thứ. Anh sẽ mua cho em cả một nửa thành phố London chết tiệt đó, nếu điều đó mới đủ.”
“Em không muốn một nửa London,” nàng uể oải nói. Những ngón tay nàng siết chặt thắt lưng quần anh. Đó là Harry mà nàng chưa bao giờ gặp trước đây, tất cả mọi sự phòng thủ được rỡ xuống, nói với nàng bằng sự chân thành thuần tuý.
“Anh biết anh nên xin lỗi vì đã xen vào giữa em và Bayning.”
“Phải, anh nên làm,” nàng nói.
“Anh không thể. Anh sẽ không bao giờ xin lỗi vì điều đó. Bởi vì nếu anh không làm điều đó thì bây giờ em sẽ là của anh ta. Và anh ta chỉ muốn em nếu việc đó dễ dàng cho anh ta. Nhưng anh muốn em dù anh có phải giành lấy em theo bất cứ cách nào. Không phải bởi vì em xinh đẹp hay thông minh hay tốt bụng hay đáng yêu, mặc dù có quỷ biết rằng em là tất cả những điều đó. Anh muốn em bởi vì không ai khác giống được em, và anh không muốn bắt đầu một ngày mà không được nhìn thấy em.”
Khi Poppy mở miệng để đáp lại, anh rà ngón cái dọc theo môi dưới của nàng, thuyết phục nàng đợi cho đến khi anh kết thúc. “Em có biết một bánh xe cân bằng là cái gì không?”
Nàng nhẹ lắc đầu.
“Có một bánh xe đó trong mỗi chiếc đồng hồ treo tường hoặc bỏ túi. Nó quay tới quay lui không ngừng. Nó là cái tạo ra âm thanh tích tắc… cái làm cho những chiếc kim di chuyển về phía trước để tính thời gian. Không có nó, chiếc đồng hồ sẽ không hoạt động. Em là bánh xe cân bằng của anh, Poppy ạ.” (Ôi, ngọt như mật J) Anh ngưng lại, những ngón tay anh di chuyển dọc theo đường cong thanh tú của quai hàm nàng lên đến thuỳ tai. “Anh đã dành cả ngày hôm nay để cố gắng nghĩ xem anh có thể xin lỗi vì cái gì và có thể nghe ít nhất thì cũng chân thành một chút. Và anh cuối cùng cũng nghĩ ra vài điều.”
“Đó là gì?” nàng thì thầm.
“Anh xin lỗi vì anh không phải là người chồng mà em từng muốn.” Giọng của anh trở nên sàn sạn. “Nhưng anh thề trên cuộc sống của anh, nếu em nói với anh rằng em cần gì, anh sẽ lắng nghe. Anh sẽ làm mọi thứ em bảo. Chỉ đừng rời bỏ anh lần nữa.”
Poppy nhìn chằm chằm vào anh trong sự ngỡ ngàng. Có lẽ phần lớn những người phụ nữ sẽ không thấy cuộc nói chuyện về cơ cấu của đồng hồ lãng mạn kinh khủng, nhưng nàng lại thấy thế. Nàng hiểu những gì Harry đang cố gắng noi, có lẽ còn nhiều hơn chính bản thân anh hiểu.
“Harry,” nàng êm ái nói, đủ can đảm để vươn tay lên và vuốt ve quai hàm anh, “em sẽ làm gì với anh đây?”
“Bất cứ điều gì,” anh nói với một sự mãnh liệt thành tâm gần như đã khiến cho nàng bật cười. Nghiêng người về phía trước, Harry ấn mặt mình vào mớ tóc mềm như lụa của nàng.
Nàng tiếp tục xử lý chiếc quần của anh, đẩy hai chiếc cúc cuối cùng ra khỏi lỗ của chúng. Những ngón tay nàng run lên khi nàng ngập ngừng ôm lấy anh. Anh để thoát ra một tiếng gầm gừ hài lòng, hai bàn tay anh lướt quanh lưng nàng. Không chắc chắn nên chạm vào anh như thế nào, nàng giữ lấy anh, siết nhẹ, rà ngón tay mình dọc theo chiều dài nóng hổi. Nàng bị mê hoặc bởi anh, sự mềm mại và cứng rắn và sức mạnh ẩn chứa bên trong của anh, cái cách cả cơ thể anh run lên khi nàng vuốt ve anh.
Miệng anh tìm kiếm miệng nàng trong một nụ hôn mở miệng hoàn toàn, tẩy sạch mọi ý nghĩ. Anh nâng người phía trên nàng, mạnh mẽ và cướp đoạt, thèm khát những niềm khoái cảm vẫn còn quá mới lạ đối với nàng. Khi anh hạ nàng xuống tấm thảm, anh nhận ra rằng anh sẽ chiếm lấy nàng, ngay bây giờ, ngay tại đây, thay vì tìm kiếm sự tiện nghi văn minh hơn của phòng ngủ. Nhưng anh dường như khó có thể nhận thức được họ đang ở đâu, đôi mắt anh chỉ tập trung vào nàng, khuôn mặt anh rừng rực đỏ, hai lá phổi anh bơm khí như chiếc ống bễ nhà máy.
Thầm thì tên anh, nàng nâng tay mình chạm vào anh. Anh vật lộn để thoát ra khỏi phần còn lại của đống quần áo và ngả xuống để nhấm nháp bầu ngực nàng… khuôn miệng nóng ẩm… cái lưỡi không ngừng nghỉ. Nàng liên tục cố gắng kéo anh trùm lên mình, tìm kiếm sức nặng của cơ thể anh, cần được níu chặt. Nàng mò mẫm tìm kiếm chiều dài cứng rắn, nhức nhối của anh, và thúc giục anh áp vào nàng.
“Không,” anh khó khăn nói. “Đợi đã… Anh phải chắc chắn rằng em sẵn sàng.”
Nhưng nàng quá kiên định, cái siết của nàng cương quyết, và chỗ nào đó giữa tiếng gầm gừ và hổn hển của anh, một nụ cười khàn khàn bật ra. Anh ở phía trên nàng, điều chỉnh hông nàng, và ngừng lại khi anh đấu tranh để giữ trong giới hạn của sự tự kiềm chế. Poppy vặn vẹo người một cách vô ích khi nàng cảm thấy áp lực dần dần từ sự đi vào của anh… chậm chạp đến mức giày vò… muốn phát cáu, nặng nề, ngọt ngào.
“Nó có làm đau em không?” Harry hổn hển nói, treo người phía trên nàng, lấp đầy nàng với hơi ấm. Hai cánh tay nàng trượt quanh cổ anh, và nàng ấn những nụ hôn lên má anh, cổ, tại, mọi nơi nàng có thể vươn tới được. Cơ thể nàng siết chặt lấy anh ở bên dưới. “Em muốn thêm nữa của anh, Harry,” nàng thì thầm. “Tất cả của anh.”
Anh rên rỉ tên nàng và đẩy vào trong nàng, chú ý tới mọi phản ứng nhạy cảm… nấn ná khi nó làm nàng thoải mái, ấn vào sâu hơn khi nàng nâng lên, mỗi lần đâm vào chậm rãi lại làm tăng thêm sự kích động bên trong nàng. Nàng để hai bàn tay mình rà dọc trên tấm lưng bóng và uốn cong của anh, sự mượt mà cháy bỏng của làn da anh, yêu thương cảm giác về anh. Chạy theo những đường cơ bắp dài, nàng đi xuống thấp hơn cho đến khi lòng bàn tay nàng vuốt lên những vòng tròn trên khắp những đường cong căng tràn của mông anh. Phản ứng của anh mạnh mẽ, những cú đẩy của anh trở nên mãnh liệt hơn, một tiếng rên khẽ thích thú thoát ra khỏi cổ họng anh. Anh thích điều đó, nàng nghĩ với một nụ cười, hoặc hẳn sẽ mỉm cười nếu miệng của nàng không quá mải mê giữ lấy miệng anh. Nàng muốn khám phá nhiều hơn về anh, tất cả những cách làm anh hài lòng, nhưng niềm khoái cảm đang tích tụ lại đã đạt tới đỉnh điểm và bắt đầu tràn ra rất mạnh, làm nàng đắm chìm, tiêu tan hết mọi ý nghĩ.
Cơ thể nàng siết chặt anh trong những cơn co thắt mạnh, moi ra sự giải phóng, kéo nó ra từ anh. Anh để thoát ra một tiếng kêu khàn khàn và đắm chìm bên trong nàng với cú đẩy cuối cùng, run bắn lên kịch liệt. Thật thoả mãn đến khó tả khi cảm nhận anh đạt đến cao trào bên trong nàng, cơ thể anh mạnh mẽ nhưng dễ tổn thương trong khoảnh khắc cuối cùng đó. Và hơn cả là vẫn có anh nằm ngả xuống trong vòng tay nàng, mái đầu anh rơi bên bờ vai mịn màng của nàng. Đây là sự gần gũi mà nàng đã luôn khao khát.
Nàng ôm lấy đầu anh, mái tóc anh như một cái cù nhẹ bằng lụa lên bên trong cổ tay nàng, hơi thở của anh ùa tới khắp mặt nàng trong những luồng hơi nóng ấm. Vùng râu chưa cạo của anh làm xước làn da mềm mại trên ngực nàng, nhưng nàng sẽ không di chuyển anh dù dưới bất cứ tình huống nào.
Nhịp thở của họ chậm lại, và sức nặng của Harry trở nên nặng trĩu một cách khác lạ. Poppy nhận ra rằng anh đã chìm vào giấc ngủ. Nàng đẩy vào người anh. “Harry,”
Anh lảo đảo nâng người lên, chớp mắt, ánh mắt anh mất phương hướng.
“Đến giường đi,” Poppy lẩm bẩm, ngồi dậy. “Phòng ngủ chỉ ở ngay kia.” Nàng thì thầm một vài lời khuyến khích, thúc giục anh đi theo. “Anh có mang một cái túi đi du hành không?” nàng hỏi. “Hay một cái hòm dành cho quý ông?”
Harry liếc nàng như thể nàng vừa nói một ngôn ngữ nước ngoài. “Hòm á?”
“Vâng, kèm quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân, những thứ khác…” Hiểu rằng anh đã hoàn toàn kiệt sức như thế nào, nàng mỉm cười và lắc đầu. “Đừng bận tâm. Chúng ta sẽ giải quyết nó vào buổi sáng.” Nàng kéo anh tới phòng ngủ. “Đến đây… chúng ta sẽ đi ngủ… chúng ta sẽ nói chuyện sau. Một vài bước nữa…”
Chiếc giường gỗ rất tiện lợi, nhưng rõ ràng là chỉ rộng đủ cho hai người, và nó được trải những tấm chăn và vải lanh trắng sạch sẽ. Harry bước tới nó mà không hề chần chừ, trèo vào bên dưới lớp khăn trải giường- ngã gục xuống, thực sự là thế - và anh chìm vào giấc ngủ bằng một sự nhanh chóng đến giật mình.
Poppy ngưng lại để nhìn xuống người đàn ông cao lớn, chưa cạo râu ở trên giường của nàng. Cho dù trong tình trạng rối bù, vẻ đẹp trai kiểu thiên thần bóng tối của anh vẫn rất hấp dẫn. Lông mi của anh run lên đôi chút khi anh không thể kháng lại được những giấc mơ đang chiếm lĩnh. Người đàn ông phức tạp, khác thường, đầy nghị lực. Không có khả năng yêu thương… không một chút nào. Anh chỉ cần được bày cho làm thế nào.
Và cũng như nàng đã biết vài ngày trước đây, Poppy nghĩ, đó là người đàn ông mà tôi đã kết hôn với. Ngoại trừ rằng lúc này đây, nàng đã cảm thấy sự khởi đầu của niềm hạnh phúc.
Danh sách chương