Dạ vũ nhà Norbury được tổ chức ở Belgravia, một quận của sự yên ổn và tĩnh lặng ở trái tim của London. Một người có thể bị chôn vùi trong sự hối hả và tiếng gầm rống của giao thông và các hoạt động ở phố Knightsbridge hoặc phố Sloanne, rẽ qua Quảng trường Belgrave, và tìm thấy bản thân ở một ốc đảo của sự thanh thản êm dịu. Đó là một khu vực của những toà đại sứ quán bẳng cẩm thạch to lớn và những dinh thự màu trắng rộng rãi, của những toà biệt thự uy nghiêm với những người hầu cao lớn được phủ bột[20] , và những người quản gia to khoẻ, và những cỗ ngựa chuyên chở những quý cô trẻ tuổi yếu đuối và những chú chó nhỏ xíu bị cho ăn quá nhiều của họ. Những quận xung quanh đó của London chỉ giữ được chút ít sự thú vị đối với những người đủ may mắn để được sống ở Belgravia. Những cuộc đối thoại chủ yếu là về những vấn đề gần gũi - ai đó vừa mới chọn được một ngôi nhà cụ thể nào đó, hay những sự kiện gì vừa mới xảy ra ở một khu vực dân cư lân cận. Trước sự lo ngại của Poppy, Cam và Amelia đã đồng ý với nhận định của Leo về tình huống. Một sự phô bày của vẻ tự hào và tính lạnh nhạt đã được yêu cầu nếu Poppy còn muốn ngăn chặn cơn thuỷ triều của những tin đồn liên quan đến sự từ chối của Michael Bayning. “Gadje có trí nhớ rất lâu với những vấn đề thế này,” Cam mỉa mai nói.

“Có Chúa mới biết tại sao họ lại gán tầm quan trọng tới mức đó lên những thứ chả có ý nghĩa gì. Nhưng họ lại làm thế.”

“Đó chỉ là một buổi tối thôi,” Amelia đã nói với Poppy trong sự quan tâm. “Liệu em có thể xoay xở được một lần trình diễn chứ, em yêu?” (Ý là chị Poppy phải trình ra vẻ bình thường trước mọi người trong buổi dạ vũ ý ah)

“Vâng,” Poppy ảm đạm nói. “Nếu chị ở đó, em có thể xoay xở được ạ.”

Mặc dù vậy, khi nàng bước những bước tiến về phía trước để lên mái vòm của dinh thự, Poppy ngập trong sự ân hận và nỗi khiếp sợ. Ly rượu nho nàng uống để gia tăng sự can đảm tích lại như axít trong dạ dày nàng, và áo lót của nàng thì được buộc quá chặt.

Nàng đã mặc một bộ váy trắng, những tầng satanh và vải mỏng màu xanh nhạt xếp nếp. Eo của nàng được thắt chặt bằng một cái đai có những nếp gấp bằng satanh, vạt trên của chiếc áo dày và được khoét hở và viền bằng một lớp vải như bọt xanh tinh tế khác[21] . Sau khi đã chỉnh trang mái tóc của nàng thành một cuộn gồm những lọn xoăn kết lại với nhau, Amelia đã buộc một sợi ruy-băng mỏng màu xanh dương qua nó.

Leo đến, như đã hứa, để tháp tùng cả gia đình tới buổi dạ vũ. Anh đưa cánh tay anh ra cho Poppy và đưa nàng đi lên những bậc thang, trong khi cả gia đình cùng đi theo sau. Họ bước vào ngôi nhà được sưởi ấm quá mức, với đầy những bông hoa, âm nhạc, và tiếng ồn ào của hàng trăm cuộc đối thoại cùng lúc diễn ra. Những cánh cửa được dời xa ra khỏi bản lề của chúng để cho phép sự di chuyển của những người khách từ phòng dạ vũ sang phòng ăn và phòng chơi bài.

Những người nhà Hathaway đợi ở trong một hàng những vị khách ở tiền sảnh lối vào.

“Nhìn xem tất cả bọn họ thật lịch sự và đáng tôn trọng thế nào,” Leo nói, khi đang quan sát đám đông. “Anh không thể ở lại lâu được. Ai đó có thể sẽ ảnh hưởng lên anh mất.”

“Anh đã hứa rằng anh sẽ ở đây cho đến sau điệu nhảy đầu tiên mà,” Poppy nhắc nhở anh. Anh trai cô thở dài. “Vì em, anh sẽ. Nhưng anh không thích những vụ thế này.”

“Giống tôi,” Miss Marks làm tất cả bọn họ ngạc nhiên bằng việc nói một cách nghiêm túc, đánh giá việc tiệc tùng tụ hội như thể nó là vùng lãnh thổ của kẻ thù vậy.

“Chúa tôi. Một thứ khác mà chúng ta cùng đồng ý.” Leo trao cho người nữ gia sư một cái nhìn liếc qua nửa mỉa mai, nửa lo ngại. “Chúng ta phải ngừng làm vậy, Marks à. Ruột của tôi đang bắt đầu đảo lộn.”

“Làm ơn đừng có nói từ đó,” cô ngắt ngang.

“Ruột á? Tại sao không?”

“Thật không tế nhị khi đề cập đến cơ thể anh.” Cô trao cho cái dáng cao lớn của anh một cái liếc khinh bỉ. “Và tôi đảm bảo với anh, không ai có bất kì chút hứng thú nào với nó đâu.”

“Cô nghĩ là không à? Tôi sẽ chỉ cô biết, Marks à, rằng rất nhiều phụ nữ đã đánh giá về-”

“Ramsay,” Cam xen vào, trao anh một cái liếc mắt cảnh cáo.

Khi họ đã đi qua tiền sảnh lối vào, cả gia đình tản ra để đi đến các nơi. Leo và Cam tới các phòng đánh bài, trong khi những người phụ nữ tiến về những bàn ăn tối. Amelia tạm thời bị giữ lại bởi một nhóm nhỏ những vị mệnh phụ.

“Chị không thể ăn được,” Poppy nhận xét, liếc qua với sự khiếp sợ vào dãy bàn buffet dài của những miếng thịt đông lạnh, thịt bò, thịt lợn muối và salát tôm hùm.

“Em chết đói rồi,” Beatrix hối tiếc nói. “Chị có phiền không nếu em ăn gì đó?”

“Không một chút nào, chúng ta sẽ đợi em.”

“Lấy một thìa đầy salát đi,” Miss Marks nói thầm với Poppy. “Vì lợi ích của buổi trình diễn. Và mỉm cười nào.”

“Như thế này ạ?” Poppy cố gắng chuyển hai khoé miệng hướng lên. Beatrix đánh giá nàng một cách không chắc chắn. “Không, thế chẳng xinh đẹp chút nào. Chị trông như một con cá hồi ấy.”

“Chị cảm thấy giống như một con cá hồi vậy,” Poppy nói. “Một con cá đã bị luộc, xắt miếng và bỏ vào hũ.”

Khi những người khách xếp hàng ở bàn buffet, những người hầu làm đầy đĩa của họ và mang chúng đến những cái bàn gần đó. Poppy vẫn đang đợi ở trong hàng người khi nàng bị tiếp cận bởi Quý cô Belinda Wallscourt, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp mà nàng đã kết thân trong suốt mùa vũ hội. Ngay khi Belinda ra mắt xã hội, cô ấy đã được theo đuổi bởi một số quý ông đủ tư cách, và nhanh chóng được đính ước.

“Poppy,” Quý cô Belinda thân thiện nói, “thật vui thấy bạn ở dây. Đã có sự không chắc chắn rằng liệu bạn có đến.”

“Dạ vũ cuối cùng của mùa vũ hội hả?” Poppy nói với một nụ cười miễn cưỡng. “Mình sẽ không bỏ lỡ nó đâu.”

“Mình rất vui.” Quý cô Belinda trao cho nàng một cái nhìn nhanh đồng cảm. Giọng cô nhỏ dần. “Thật kinh khủng, cái chuyện đã xảy ra với bạn ấy. Mình cực kì hối tiếc.”

“Oh, không có gì để hối tiếc cả,” Poppy tươi tỉnh nói. “Mình vô cùng ổn mà.”

“Cậu rất dũng cảm đấy,” Belinda đáp lại. “Và Poppy này, hãy nhớ rằng một ngày nào đó cậu sẽ gặp một chú cóc người mà sẽ biến thành một chàng hoàng tử đẹp trai nhé.”

“Tốt,” Beatrix nói. “Bởi vì tất cả những người chị ấy đã gặp tới bây giờ là những vị hoàng tử đã thành những con cóc mất rồi.”

Trông đầy bối rối, Belinda xoay xở được một nụ cười và rời khỏi họ.

“Mr. Bayning không phải một con cóc,” Poppy phản đối.

“Chị nói đúng,” Beatrix nói. “Thật không công bằng cho những con cóc, những sinh vật đáng yêu.”

Khi Poppy mở miệng để phản đối, nàng nghe Miss Marks khúc khích cười. Và nàng cũng bắt đầu bật cười, cho đến khi họ thu hút những cái liếc nhìn tò mò từ hàng người ở bàn buffet. Sau khi Beatrix hoàn thành việc ăn uống, họ đi dạo đến phòng dạ vũ. m nhạc vẳng xuống trong những giai điệu chậm rãi liên tục từ dàn nhạc giao hưởng đang chơi ở phòng tranh phía trên. Căn phòng rộng lớn rực rỡ trong ánh sáng của tám chùm đèn trên cao, trong khi hương ngọt ngào của số lượng lớn những bông hoa hồng và cây xanh dày đặc trong không khí. Bị giữ trong sự bó buộc không khoan dung của chiếc áo lót, Poppy làm đầy buồng phổi nàng với những hơi thở căng thẳng. “Ở đây quá ấm,” nàng nói.

Miss Marks nhìn nhanh qua khuôn mặt đẫm mồ hôi của nàng, nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay, và dẫn nàng vào một trong những chiếc ghế mây có khoảng trống giữa các thanh đặt ở một bên của căn phòng. “Khá là ấm,” cô nói. “Trong chốc lát, chị sẽ tìm anh trai em hoặc Mr. Rohan để đưa em ra ngoài cho có thêm không khí. Nhưng đầu tiên để chị xem Beatrix đã.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ,” Poppy gắng gượng, thấy rằng hai người đàn ông đã tiếp cận Beatrix với hi vọng thêm tên của họ vào tấm thiệp khiêu vũ của cô. Em gái nhỏ của nàng đang tỏ ra thoải mái tự tin với những người đàn ông theo một cách mà Poppy không bao giờ có thể xoay sở được. Họ dường như yêu quý Beatrix bởi vì cô đối xử với họ như thể cô đang làm với những loài động vật hoang dã, hài hước nhẹ nhàng, thể hiện sự thích thú kiên nhẫn.

Trong khi Miss Marks kiểm tra tấm thiệp khiêu vũ của Beatrix, Poppy hạ lưng vào chiếc ghế của nàng và tập trung vào việc hít thở quanh cái nhà tù bằng sắt của cái áo lót. Thật không may rằng trong chiếc ghế này, nàng có thể nghe thấy một cuộc đối thoại từ phía kia của cây cột trang trí. Một nhóm ba người phụ nữ trẻ nói bằng những tông giọng nhỏ toát ra sự hài lòng tự mãn.

“Dĩ nhiên Bayning sẽ không có cô ta rồi,” một trong số họ nói. “Cô ta xinh đẹp, tôi sẽ cho phép, nhưng quá vụng về, về mặt trí tuệ xã hội. Mội quý ông tôi biết đã nói rằng ông ta cố để nói chuyện với cô ta ở phòng mỹ thuật cá nhân nhìn vào Học viện Hoàng gia, và cô ta luyên thuyên về một vài chủ đề vô nghĩa… cái gì đó về thí nghiệm khinh khí cầu xưa lơ xưa lắc ở Pháp khi họ gửi một con cừu lên bầu trời trước mặt Vua Louis gì gì đó… cô có thể tưởng tượng được không?”

“Louis XVI,” Poppy nói thầm.

“Nhưng mà cô sẽ trông đợi gì chứ?” một giọng khác tiếp. “Gia đình kì cục kiểu đó. Chỉ có duy nhất một người đủ tốt cho xã hội là Lord Ramsay, và anh ấy khá xấu xa.”

“Một kẻ vô liêm sỉ,” một người khác đồng ý.

Poppy đi từ nóng bức đến lạnh run. Nàng nhắm mắt mệt mỏi, ước rằng mình có thể biến mất. Thật là một sai lầm khi đến dạ vũ. Nàng đã cố chứng minh gì đó với mọi người… rằng nàng không quan tâm đến Michael Bayning, trong khi nàng có. Rằng trái tim nàng không tan nát, trong khi nó đã. Mọi thứ ở London về những sự diễn trò, những sự giả vờ… liệu có phải quá là không thể tha thứ được khi chân thực với cảm xúc của chính mình không? Rõ ràng là vậy rồi.

Nàng ngồi im lặng, đan những ngón tay đeo găng vào với nhau cho đến khi những ý nghĩ của nàng bị làm xao lãng bởi một sự huyên náo ở gần lối vào chính của phòng khiêu vũ. Dường như một vài người quan trọng mới xuất hiện, có thể là người của hoàng gia, hoặc một nhân vật nổi tiếng trong quân đội, hay một vị chính trị gia có thế lực.

“Anh ta là ai?” một trong những người phụ nữ trẻ hỏi.

“Ai đó mới mẻ,” người khác nói.

“Và đẹp trai.”

“Kỳ lạ thật,” người đi kèm của cô ta nói. “Anh ta hẳn phải là người có địa vị quan trọng- nếu không thì đã chẳng phải làm rối rít lên như thế.”

Một tiếng cười nhẹ. “Và Lady Norbury cũng sẽ không run rẩy vì kích động thế. Nhìn xem cô ấy đỏ mặt ngượng ngùng thế nào kìa.”

Cũng tò mò dù nàng không chủ định như thế, Poppy nghiêng người về trước để có được cái nhìn thoáng qua với người mới đến. Tất cả những gì nàng có thể thấy là một mái đầu đen, cao hơn hẳn những người khác xung quanh anh ta. Anh đi sâu vào phòng khiêu vũ, nói chuyện nhẹ nhàng với những người đi theo anh trong khi Lady Norbury đeo đầy nữ trang mỉm cười toe toét dũng cảm bám dính lấy cánh tay anh ta.

Nhận ra anh ta, Poppy ngồi lại trên ghế của nàng.

Harry Rutledge.

Nàng không thể lí giải được tại sao anh ta lại ở đây, hay tại sao điều đó làm nàng mỉm cười. Có thể là bởi vì nàng không thể không nhớ lại lần cuối cùng nàng gặp anh, mặc bộ trang phục đấu kiếm màu trắng, cố gắng xiên một con khỉ hỗn xược. Tối nay Harry đẹp trai ghê gớm trong cả bộ trang phục buổi tối và một chiếc cra-vat trắng là thẳng thớm. Và anh di chuyển và nói chuyện với cùng sự dễ chịu đầy sức lôi cuốn mà anh tỏ ra để làm mọi việc.

Miss Marks quay trở lại với Poppy, trong khi Beatrix và một người đàn ông tóc vàng biến mất vào vòng xoay của những cặp đôi đang nhảy van-xơ. “Em thế nào -” nàng bắt đầu, nhưng ngưng lại với một hơi thở gấp gáp đột ngột. “Chết tiệt, tức chết đi mất,” cô thì thầm. “Anh ta ở đây.”

Đó là lần đầu tiên Poppy từng nghe người nữ gia sư của nàng chửi thề. Bị ngạc nhiên bởi phản ứng của Miss Marks với sự hiện diện của Harry Rutledge ở buổi dạ vũ, Poppy cau mày. “Em có chú ý thấy. Nhưng tại sao chị lại -”

Nàng ngừng lại đột ngột khi nàng hướng theo cái nhìn chằm chằm của người nữ gia sư của mình. Miss Marks không phải đang nhìn vào Harry Rutledge.

Cô ấy đang nhìn Michael Bayning.

Một sự nổ bùng lên của nỗi đau đã chiếm trọn lồng ngực nàng khi nàng nhìn thấy người đàn ông từng theo đuổi nàng trước đây băng qua căn phòng, trông thật mảnh khảnh và đẹp trai, ánh nhìn chăm chú của anh gắn chặt vào nàng. Anh đã từ chối nàng, phơi bày nàng cho sự chế giễu của xã hội, và sau đó anh ta lại đi tới một buổi dạ vũ ư? Có phải lúc này anh ta đang tìm kiếm một người con gái mới để tán tỉnh không? Hay anh ta đã cho rằng trong khi anh ta khiêu vũ với những người phụ nữ trẻ đầy đam mê ở Belgravia này, thì Poppy sẽ giấu mình ở trong dãy phòng khách sạn của nàng, đang khóc than đau khổ trong chiếc gối của mình.

Đó chính xác là cái điều mà nàng muốn làm ngay đây.

“Oh, Chúa ơi,” Poppy lẩm bẩm, nhìn chăm chú khuôn mặt lo lắng của Miss Marks. “Đừng để anh ta nói chuyện với em nhé.”

“Anh ta sẽ không tạo ra một cuộc cãi vã to tiếng đáng xấu hổ đâu,” người nữ gia sư của nàng dịu dàng nói. “Ngược lại - một hay hai lời nhận xét lịch sự sẽ làm dịu đi tình huống này cho cả hai người bọn em đấy.”

“Chị không hiểu đâu,” Poppy khàn khàn nói. “Em không thể nói được những lời nhận xét lịch sự ngay bây giờ được. Em không thể đối mặt với anh ta. Làm ơn đi, Miss Marks-”

“Chị sẽ đuổi anh ta đi vậy,” người nữ gia sư của nàng dịu dàng nói, làm thẳng bờ vai nhỏ nhắn của cô. “Đừng lo lắng. Hãy cố kiểm soát cảm xúc của mình nào, em yêu.” Cô tiến lên trước Poppy, chắn mất tầm nhìn của Michael, và đi lên để nói chuyện với anh ta.

“Cảm ơn chị,” Poppy thì thầm, mặc dù Miss Marks có thể không nghe được. Bị làm cho choáng váng để cảm nhận được sự chua chát của những giọt nước mắt tuyệt vọng, nàng tập trung một cách mù quáng vào một phần kiến trúc của bề mặt căn phòng ở ngay phía trước nàng. Không được khóc. Không được khóc. Không được-

“Miss Hathaway.” Giọng nói vui vẻ của Lady Norbury làm nhiễu loạn những ý nghĩ điên cuồng không kiểm soát được của nàng. “Quý ông đây đã yêu cầu một sự giới thiệu, cô là cô gái may mắn đấy! Là lòng tôn trọng và sự vui mừng của tôi được giới thiệu Mr. Harry Rutledge, một ông chủ khách sạn.”

Một đôi giày đen được đánh đến mức bóng loáng lên bước vào tầm mắt của nàng. Poppy nhìn nhanh một cách khổ sở vào đôi mắt màu xanh lá sinh động của anh.

Harry nghiêng đầu chào, giữ lấy cái nhìn chăm chú của nàng. “Miss Hathaway, cô thế nào -”

“Tôi rất thích khiêu vũ điệu van-xơ,” Poppy nói, thực tế là đã nhảy khỏi ghế của nàng và chộp lấy tay anh. Cổ họng nàng sít chặt lại, nàng gần như không thể nói được. “Chúng ta đi thôi nào.”

Lady Norbury bật ra một tiếng cười khó hiểu. “Thật là một sự nhiệt tình thú vị.”

Poppy giữ chặt lấy cánh tay của Harry như thể nó là một sợi dây giải cứu. Ánh nhìn chăm chú của anh rơi xuống cái siết chặt của những ngón tay nàng lên phần len màu đen cầu kì của ống tay áo anh. Anh bao phủ lên những ngón tay nàng bằng áp lực nhẹ nhàng xoa dịu của bàn tay còn tự do của anh, ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên phần viền cổ tay nàng. Và mặc dù cách hai lớp vải của những chiếc găng tay trắng, nàng vẫn cảm thấy sự dễ chịu trong cái chạm của anh.

Ở khoảnh khắc đó Miss Marks đã trở lại, chỉ vừa mới đẩy Michael Bayning đi khỏi. Cặp lông mày của cô hạ thấp xuống trong cái quắc mắt giận dữ khi cô nhìn lên Harry. “Không,” cô nói ngắn gọn.

“Không à?” Đôi môi anh giật giật với sự thích thú. “Tôi còn chưa hỏi xin bất kì điều gì đâu đấy.”

Miss Marks trao cho anh một cái nhìn chằm chằm lạnh lùng. “Rõ ràng anh muốn khiêu vũ với Miss Hathaway.”

“Cô có những sự phản đối à?” anh hỏi một cách ngây thơ.

“Một vài,” Miss Marks nói, cung cách của cô quá thô lỗ đến nỗi mà cả Lady Norbury và Poppy đều trông rất nghi ngờ.

“Miss Marks,” Lady Norbury nói, “Tôi có thể bảo đảm cho nhân cách của quý ông này với tất cả sự chắc chắn.”

Người gia sư mím chặt đôi môi của cô thành một đường thẳng. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh sáng và khuôn mặt đỏ bừng của Poppy, dường như hiểu được nàng đã đến gần với sự mất bình tĩnh đến đâu. “Khi điệu vũ kết thúc,” cô nghiêm túc nói với Poppy, “em sẽ giữ lấy cánh tay trái của anh ta, khăng khăng yêu cầu anh ta đưa em trở lại ngay với chị, ở đây, và sau đó anh ta sẽ rời đi. Hiểu chứ?”

“Vâng,” Poppy thì thầm, nhìn thoáng qua bờ vai rộng của Harry.

Michael đang nhìn chằm chằm vào nàng xuyên qua căn phòng, khuôn mặt anh tái nhợt. Tình huống này thật khó chịu. Poppy muốn chạy trốn khỏi phòng dạ vũ. Thay vào đó, nàng sẽ phải khiêu vũ.

Harry dẫn nàng tiến về đám đông các cặp đôi đang khiêu vũ và đặt cánh tay đeo găng của anh lên eo nàng. Nàng vươn tới anh, đặt một lòng bàn tay nhè nhẹ và run run lên vai anh, tay kia của nàng ôm siết chắc chắn lấy tay anh. Trong một cái nhìn thoáng qua sắc sảo, Harry đã hiểu được toàn bộ khung cảnh: những giọt nước mắt chưa rơi của Poppy, khuôn mặt thiếu tự nhiên của Michael Bayning, và một số lượng lớn những cái nhìn chằm chằm đầy tọc mạch đang bao vây lấy họ.

“Tôi có thể giúp như thế nào?” anh dịu dàng hỏi.

“Đưa tôi đi khỏi,” nàng nói. “Càng xa khỏi đây càng tốt. Timbuktu[22] .”

Harry trông nhiệt tình và thích thú. “Tôi không nghĩ họ cho phép những người châu Âu đến vào những ngày này đâu.” Anh kéo Poppy vào dòng người đang khiêu vũ, những vòng xoay ngược chiều kim đồng hồ nhanh chóng trong một đường cong theo chiều kim đồng hồ, và cách duy nhất để tránh khỏi mắc lỗi là theo sát anh không chần chừ. Poppy hoàn toàn vui mừng khi có điều gì đó để mà tập trung vào ngoài Michael ra. Như nàng có thể trông đợi, Harry Rutledge là một người khiêu vũ tài tình. Poppy thư giãn trong sự dẫn dắt dịu dàng, mạnh mẽ của anh.

“Cảm ơn anh,” nàng nói. “Anh có lẽ đang tự hỏi tại sao tôi -”

“Không. Tôi không phân vân tự hỏi. Nó đã được viết trên khuôn mặt của em rồi, và cả của Bayning nữa, cho mọi người đều nhìn được. Em không quá giỏi việc lừa gạt lẩn tránh, phải không?”

“Tôi chưa bao giờ cần phải thế cả.” Trước sự chán ghét của Poppy, cổ họng nàng thít chặt lại và đôi mắt nàng cay cay. Nàng gần như đã oà khóc trước mọi người. Khi nàng cố để hít một hơi thở ổn định, chiếc áo lót siết chặt phổi nàng, và nàng cảm thấy choáng váng. “Mr. Rutledge,” nàng thở hổn hển, “Anh có thể đưa tôi ra ngoài mái hiên để có thêm chút không khí không?”

“Chắc chắn rồi.” Giọng anh bình tĩnh đến yên lòng. “Thêm một vòng quay quanh căn phòng, và chúng ta sẽ thoát ra ngoài.”

Ở trong những hoàn cảnh khác, Poppy có thể đã vui vẻ trong sự vững vàng của sự dẫn dắt của anh, trong nền nhạc đang tô điểm cho không khí. Nàng nhìn chăm chú một cách cố định vào gương mặt tối sẫm của người giải cứu khó tin của mình. Anh quá ấn tượng trong bộ trang phục tinh tế, mái tóc đen dày của anh được chải ra sau trong những lớp tóc gọn gàng. Nhưng đôi mắt anh lại được củng cố bởi dấu vết vẫn luôn tồn tại của những bóng tối. Những cánh cửa sổ để vào một tâm hồn không nghỉ ngơi. Anh không ngủ đủ, nàng nghĩ, và tự hỏi liệu có bất kì ai từng dám đề cập đến điều đó với anh. Cho dù đã qua được tình trạng hoang mang của cảm giác cô đơn và buồn khổ đến tê cóng, điều đã nảy ra với Poppy rằng bằng cách đề nghị nàng khiêu vũ, Harry Rutledge đã đặc biệt chú

ý tới nàng trong một cách mà có thể được cắt nghĩa bởi nhiều người khác như một tuyên bố thể hiện sự hứng thú vậy.

Nhưng điều đó không thể đúng được.

“Tại sao vậy?” nàng yếu ớt hỏi mà không nghĩ ngợi gì.

“Tại sao gì cơ?”

“Tại sao anh lại đề nghị được khiêu vũ với tôi?”

Harry ngần ngừ như thể bị giằng xé giữa nhu cầu cần thiết của sự tế nhị và khuynh hướng hướng tới sự chân thành. Anh đã chọn cái sau. “Bởi vì tôi muốn ôm em.”

Bị đẩy vào sự bối rối, Poppy tập trung vào điểm nút đơn giản trên chiếc cravat trắng của anh. Ở một thời điểm khác, ở một hoàn cảnh khác, nàng hẳn sẽ hài lòng một cách khác thường vì được coi trọng. Tại thời điểm này, tuy nhiên, nàng lại đã bị hút mất hồn vào nỗi tuyệt vọng đối với Michael quá rồi.

Với sự khéo léo tài tình của một tên trộm lén lút, Harry đã đưa nàng trốn khỏi nhóm những người đang khiêu vũ và dẫn nàng đến dãy cửa sổ kiểu Pháp mở ra hàng hiên. Nàng theo sau một cách mù quáng, chẳng bận tâm liệu họ có bị nhìn thấy không.

Không khí bên ngoài là một vòng kìm kẹp của sự lạnh giá, khô ráo và sắc nhọn trong buồng phổi của nàng. Poppy hít vào những hơi thở nhanh gấp gáp, vui mừng vì đã trốn thoát khỏi không khí ngột ngạt của phòng dạ vũ. Những giọt nước mắt nóng hổi trượt ra từ khoé mắt nàng.

“Đây,” Harry nói, đưa nàng đến góc khuất của ban công, nơi đã kéo dài gần như toàn bộ chiều rộng của toà biệt thự. Bãi cỏ bên dưới là một đại dương tĩnh lặng. Harry mang Poppy tới một góc tối. Đưa tay vào trong túi áo khoác, anh tìm thấy một chiếc khăn tay vuông vải lanh mịn được ủi phẳng và đưa nó cho nàng. Poppy thấm lên mắt nàng. “Tôi không thể bắt đầu nói với anh,” nàng run rẩy nói, “rằng tôi hối tiếc như thế nào. Anh qua tốt bụng khi đề nghị tôi khiêu vũ, và bây giờ anh lại bầu bạn với một cái ấm đang d-dò nước.” (Ý chị là chị đang khóc không kìm lại được như cái ấm bị dò nước).

Trông đầy thích thú và nhiệt tình, Harry dựa khuỷu tay lên thanh rào chắn của ban công khi anh đối diện với nàng. Sự im lặng của anh làm nàng yên lòng. Anh kiên nhẫn đợi, như thể anh hiểu rằng không từ ngữ nào có thể là một phương thuốc phù hợp cho tâm hồn đang bị tổn thương của nàng.

Poppy để thoát ra một hơi thở chậm, cảm thấy bình tâm hơn bởi cái lạnh giá của buổi đêm và sự thiếu đi một cách đầy sung sướng của những tiếng ồn ào. “Mr. Bayning đã định cầu hôn tôi,” nàng nói với Harry. Nàng khịt mũi bằng một luồng khí mạnh như của một đứa trẻ. “Nhưng anh ấy đã thay đổi ý định của mình.”

Harry nghiên cứu nàng, đôi mắt anh giống như mắt mèo trong bóng tối. “Lí do mà anh ta đã đưa ra là gì thế?”

“Cha anh ấy không đồng ý cuộc hôn nhân.”

“Và điều đó làm em ngạc nhiên à?”

“Vâng,” nàng nói một cách phòng thủ. “Bởi vì anh ấy đã hứa với tôi.”

“Những người đàn ông ở vị trí của Bayning hiếm khi, nếu có từng, được cho phép kết hôn với bất kì ai mà họ muốn. Có nhiều thứ phải cân nhắc hơn là tình yêu cá nhân của họ.”

“Quan trọng hơn cả tình yêu ư?” Poppy hỏi với sự dữ dội gay gắt.

“Dĩ nhiên rồi.”

“Điều quan trọng nhất của tình huống này là, hôn nhân là một sự kết nối của hai con người được tạo ra bởi cùng một vị Chúa. Không hơn, không kém. Điều đó nghe có vẻ ngây thơ thế à?”

“Đúng vậy,” anh ta nói một cách thẳng thừng.

Đôi môi của Poppy cong lên mặc dù nàng chẳng cảm thấy có cái gì gần với sự thích thú thực sự cả. “Tôi chắc chắn tôi đã đọc quá nhiều truyện cổ tích rồi. Hoàng tử được trông đợi là sẽ tiêu diệt con rồng, tấn công kẻ xấu, và cưới người hầu gái, và mang cô ấy về lâu đài của anh ta.”

“Truyện cổ tích là loại sách tốt nhất để giải trí,” Harry nói. “Không phải là một sự chỉ dẫn cho cuộc đời.” Anh tháo đôi găng tay của mình một cách cẩn thận và nhét chúng vào một trong những cái túi áo khoác của mình. Đặt cả cẳng tay lên thanh rào chắn, anh gửi cho nàng một cái nhìn thoáng qua một bên mặt. “Người hầu gái làm gì khi hoàng tử bỏ rơi cô ấy?”

“Cô ấy về nhà.” Những ngón tay của Poppy nắm chặt lên cuộn khăn tay đã ẩm ướt. “Tôi không phù hợp với London và tất cả những ảo ảnh của nó. Tôi muốn trở về Hampshire, nơi mà tôi có thể sống trong sự yên bình.”

“Trong bao lâu cơ?”

“Mãi mãi.”

“Và kết hôn với một người nông dân à?” anh ngờ vực hỏi.

“Có thể.” Poppy lau khô một vài giọt nước mắt của nàng còn sót lại. “Tôi sẽ làm một người vợ nông dân rất tuyệt đấy. Tôi thành thạo với những con bò. Tôi biết cách làm món súp hỗn hợp. Và tôi sẽ cảm kích sự yên tĩnh và thanh bình dành cho việc đọc sách của mình.”

“Món súp hỗn hợp à? Đó là cái gì?” Harry dường như có sự hứng thú quá mức với chủ đề này, mái đầu anh cúi nghiêng về phía nàng.

“Một loại nước hầm thịt rau từ việc gặt hái.”

“Em đã học cách làm nó như thế nào?”

“Mẹ của tôi.” Poppy hạ thấp giọng như thể đang truyền đi một thông tin có tính tuyệt mật cao. “Bí mật,” nàng thận trọng nói, “là một lượng nhỏ bia được thêm vào.”

Họ đang đứng quá gần nhau. Poppy biết rằng nàng nên rời đi. Nhưng sự gần gũi của anh có cảm giác như sự che chở, và mùi hương của anh tươi mát và lôi cuốn. Không khí ban đêm làm nàng sởn gai ốc trên phần cánh tay để trần. Anh thật cao lớn và ấm áp làm sao. Nàng muốn áp mình vào anh và rúc vào trong chỗ trú ẩn của chiếc áo khoác của anh như thể nàng là một trong những loài vật nuôi nhỏ bé của Beatrix vậy.

“Em không được hầu hết mọi người cân nhắc để làm một người vợ nông dân đâu,” Harry nói.

Poppy trao cho anh một cái nhìn lướt qua buồn bã. “Anh nghĩ rằng không người nông dân nào sẽ lấy tôi à?”

“Tôi nghĩ,” anh nói chậm rãi, “rằng em nên kết hôn với một người đàn ông coi trọng mình.”

Nàng làm vẻ mặt nhạo báng. “Những người như thế thuộc diện cung cấp có hạn thôi.”

Anh mỉm cười. “Em không cần một nguồn cung cấp. Em chỉ cần một thôi.” Anh ôm lấy vai Poppy, tay anh vòng qua tay áo được viền vải thưa của chiếc áo dài của nàng cho đến khi nàng cảm thấy sự ấm áp của nó xuyên qua lớp vải lụa mỏng manh. Ngón tay cái của anh lướt trên phần riềm mỏng của vải vóc, chạm nhẹ lên làn da nàng theo cái cách làm cho dạ dày nàng thít chặt lại. “Poppy,” anh dịu dàng nói, “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hỏi xin sự cho phép được tìm hiểu em?”

Nàng trở nên trống rỗng khi sự ngạc nhiên sững sờ quét nhanh qua nàng.

Cuối cùng, cũng có ai đó đã xin phép được tìm hiểu nàng.

Và đó không phải là Michael, hay bất kì ai thuộc tầng lớp quý tộc thận trọng, trịnh thượng mà nàng đã gặp gỡ trong suốt ba mùa vũ hội đã thất bại. Đó là Harry Rutledge, một người đàn ông khó hiểu, bí ẩn mà nàng chỉ mới biết được vài ngày.

“Tại sao lại là tôi?” là tất cả những gì nàng có thể xoay xở được.

“Bởi vì em thú vị và xinh đẹp. Bởi vì nói đến tên của em làm tôi mỉm cười. Phần lớn là bởi vì đó có thể là hi vọng duy nhất của tôi để được ăn món súp hỗn hợp.”

“Tôi xin lỗi, nhưng… không. Nó không phải là một ý tưởng hay một chút nào.”

“Tôi nghĩ đó là ý tưởng tuyệt nhất mình từng có. Tại sao chúng ta lại không thể?”

Đầu óc của Poppy đang quay mòng mòng. Nàng khó có thể lắp bắp được một lời đáp lại. “T-tôi không thích sự tìm hiểu nhau. Nó quá áp lực. Và chán ngấy.”

Ngón tay cái của anh tìm thấy chỏm mềm xương đòn của nàng và lần theo nó một cách chậm rãi. “Điều đáng tranh cãi là em đã từng có một quá trình tìm hiểu nhau thực sự. Nhưng nếu điều đó làm em hài lòng, chúng ta sẽ cùng bỏ qua nó. Điều này sẽ tiết kiệm được thời gian đấy.”

“Tôi không muốn bỏ qua nó,” Poppy nói, càng bị bối rối hơn. Nàng run rẩy khi nàng cảm thấy những đầu ngón tay anh di chuyển nhẹ nhàng dọc theo một bên cổ nàng. “Tôi hàm ý là… Mr. Rutledge, tôi chỉ vừa mới vượt qua một trải nghiệm rất khó khăn. Điều này quá sớm.”

“Em đã được tán tỉnh bởi một cậu bé, người phải làm theo như những gì cậu ta được bảo.” Hơi thở nóng hổi của anh lướt nhẹ như lông vũ lên môi nàng khi anh thì thầm, “Em sẽ thử điều đó với một người đàn ông, người chẳng cần đến sự cho phép của bất kì ai cả.”

Một người đàn ông. Oh, anh chắc chắn là thế rồi.

“Tôi không có ham muốn trong việc đợi chờ,” Harry tiếp tục. “Không khi mà em quá kiên định chuyện trở về Hampshire. Em là lí do tôi ở đây tối nay, Poppy ạ. Tin tôi đi, nếu không thì tôi đã chẳng đến rồi.” (Hixhix, a nói ngọt vậy ^^)

“Anh không thích những vũ hội à?”

“Tôi thích. Nhưng những buổi mà tôi tham dự lại được tổ chức bởi một nhóm người khác xa thế này.”

Poppy không thể tưởng tượng được nhóm người nào mà anh đang đề cập đến, hay loại người nào mà anh thường kết giao với. Harry Rutledge là rất nhiều những bí ẩn. Quá từng trải, quá mạnh mẽ theo mọi cách. Anh ta có thể không bao giờ mang đến cuộc sống đúng mực, bình thường, tĩnh lặng mà nàng mong ước.

“Mr. Rutledge, làm ơn đừng coi điều này như một sự sỉ nhục, nhưng anh không có những phẩm chất mà tôi tìm kiếm ở một người chồng.”

“Làm sao em biết được? Tôi có một vài phẩm chất xuất sắc mà em thậm chí còn chưa được thấy.”

Poppy bật ra một tiếng cười run rẩy. “Tôi nghĩ anh có thể nói hết sức thuyết phục,” nàng nói với anh. “Nhưng mặc dù vậy, tôi không -” Nàng ngừng lại với một hơi thở hổn hển khi anh cúi đầu xuống và đánh cắp một nụ hôn hơi lệch khỏi phần chính giữa môi nàng, như thể nụ cười của nàng là thứ gì đó mà anh có thể nếm được. Nàng cảm thấy dấu vết của khuôn miệng anh thậm chí sau khi anh đã lùi lại, những dây thần kinh phấn khích của nàng miễn cưỡng thoát khỏi cảm giác đó.

“Dành ra một buổi chiều với anh nhé,” anh nài nỉ. “Ngày mai.”

“Không, Mr. Rutledge. Tôi -”

“Harry.”

“Harry, em không thể -”

“Một giờ?” anh thì thầm. Anh lại nghiêng về phía nàng, và nàng quay mặt đi trong sự bối rối. Anh tìm kiếm cổ nàng để thay thế, môi anh lướt qua vùng da dễ tổn thương với những nụ hôn khép hờ. Không ai từng làm một điều như vậy, thậm chí là Michael. Ai sẽ nghĩ rằng điều này cảm giác thật quá ngọt ngào chứ? Bị làm cho mụ mẫm, Poppy để đầu mình lùi ra sau, cơ thể nàng chấp nhận sự nâng đỡ vững chắc của cánh tay anh. Anh tìm kiếm phần họng nàng với sự cẩn trọng gây bối rối, chạm lưỡi anh lên mạch đập của nàng. Tay anh dịu dàng ôm lấy gáy nàng, cùi ngón tay trỏ của anh lần theo đường viền mềm mại như xatanh của ngọn tóc nàng. Khi sự thăng bằng của nàng trở nên yếu đi, nàng vươn tay vòng quanh cổ anh.

Anh quá dịu dàng, chòng ghẹo màu sắc lên bề mặt da nàng, đuổi theo một vài cơn run rẩy nhẹ bằng miệng anh. Một cách mù quáng, nàng theo sau, ham muốn mùi vị của anh. Khi nàng hướng khuôn mặt mình về phía anh, đôi môi nàng lướt nhẹ lên vùng bề mặt được cạo nhẵn thín của quai hàm anh. Hơi thở của anh mắc kẹt lại. “Em không bao giờ nên khóc trước một người đàn ông,” anh nói vào má nàng. Giọng anh nhẹ, mơ hồ, giống như mật ong hun khói. “Không ai xứng đáng với những giọt nước mắt của em cả.”

Trước khi nàng có thể trả lời, anh đã bắt lấy miệng nàng trong một nụ hôn mở miệng, trọn vẹn. Poppy trở nên yếu đuối, tan chảy vào anh khi anh chậm rãi hôn nàng. Đầu lưỡi anh xâm nhập vào, đùa giỡn nhẹ nhàng, và cảm giác của nó quá lạ lẫm và thân mật và mang đầy mộng tưởng đến mức một cơn run rẩy dữ dội đã chạy qua nàng. Miệng anh nhấc lên ngay lập tức.

“Anh xin lỗi. Anh có làm em sợ không?”

Poppy dường như không thể nghĩ về một câu trả lời. Đó không phải là sự thật rằng anh đã làm nàng hoảng sợ, mà nhiều hơn thế là anh đã trao cho nàng một trải nghiệm ngắn ngủi về một vùng lãnh thổ gợi tình rộng lớn mà nàng chưa bao giờ thấy qua trước đó. Dù trong sự thiếu kinh nghiệm của mình, nàng cũng hiểu rằng người đàn ông này có sức mạnh để sẵn lòng làm nàng thay đổi hoàn toàn. Và đó không phải là thứ gì đó nàng từng cân nhắc đến hay trông đợi nó xảy ra. Nàng cố đè nén sự xúc động đã dâng lên đến cổ họng mình. Đôi môi nàng cảm giác đau nhói và sưng phồng. Cơ thể nàng rung động ở những vị trí xa lạ.

Harry khum lấy khuôn mặt nàng trong hai bàn tay anh, ngón tay cái của anh vuốt ve đôi gò má đỏ bừng của nàng. “Đến giờ thì điệu van đã kết thúc rồi. Người đi kèm của em sẽ chỉ trích anh như một chú chó rat terrier[23] vì mang em quay lại muộn đấy.”

“Chị ấy quá bảo bọc,” Poppy xoay xở để nói.

“Cô ấy nên thế.” Harry hạ hai bàn tay anh xuống, để cho nàng được tự do.

Poppy sảy chân, hai đầu gối nàng yếu ớt một cách đáng kinh ngạc. Harry giữ lấy nàng trong một phản xạ nhanh chóng, kéo nàng sát vào lại với anh. “Từ từ nào.” Nàng nghe anh bật cười dịu dàng. “Lỗi của anh. Anh đáng lẽ không nên hôn em như thế.”

“Anh nói đúng,” nàng nói, óc hài hước của nàng đang tự xác nhận lại một cách thiếu chắc chắn. “Em nên thể hiện với anh một vẻ thiếu tự trọng… tát anh hay gì đó… phản ứng thông thường từ các quý cô mà anh đã sỗ sàng đàng điếm với họ là gì?”

“Họ khuyến khích anh làm thế lần nữa chăng?” Harry gợi ý bằng một cung cách hữu ích đến nỗi mà Poppy không thể không mỉm cười.

“Không,” nàng nói. “Em sẽ không khuyến khích anh đâu.”

Họ đối diện với nhau trong bóng tối vốn chỉ được làm dịu đi bởi những tia sáng nhỏ toả ra ngoài từ cửa sổ tầng trên. Cuộc sống thật là đầy biến động, Poppy nghĩ. Nàng đáng lẽ phải đang khiêu vũ cùng Michael tối nay. Nhưng giờ đây nàng chỉ là một mảnh phục trang không còn được mong muốn nữa của Michael mà thôi, và nàng đang đứng ở bên ngoài phòng khiêu vũ, trong bóng tối với một người xa lạ.

Thú vị làm sao, rằng nàng lại có thể quá yêu một người đàn ông nhưng lại thấy một người khác quá hấp dẫn. Nhưng Harry Rutledge là một trong những người quyến rũ nhất mà nàng từng gặp, với tầng tầng lớp lớp của sự lôi cuốn và khao khát mãnh liệt và sự nhẫn tâm khiến nàng không thể lí giải được anh thực sự là loại người nào. Nàng tự hỏi liệu anh sẽ giống như thế nào khi chìm trong những khoảnh khắc riêng tư của chính anh.

Nàng gần như hối tiếc rằng nàng sẽ chẳng bao giờ tìm ra được.

“Trao cho anh một hình phạt đi,” Harry khẩn khoản. “Anh sẽ làm bất kì điều gì em yêu cầu.”

Khi ánh mắt thoáng qua của họ bắt giữ lấy nhau trong bóng tối, Poppy nhận ra rằng anh thực sự có ý đó. “Hình phạt lớn chừng nào?” nàng hỏi.

Harry khẽ nghiêng đầu, nghiên cứu nàng một cách có chủ đích. “Đòi hỏi bất kì điều gì.”

“Thế nếu em muốn một toà lâu đài thì sao?”

“Xong,” anh nói ngay lập tức.

“Thực ra, em không muốn một toà lâu đài. Quá lạnh lẽo. Thế còn một chiếc vương miện kim cương?”

“Tất nhiên là được. Một cái nhỏ nhắn phù hợp cho trang phục ban ngày, hay cái gì đó công phu hơn?”

Poppy bắt đầu mỉm cười, khi chỉ vài phút trước, nàng đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể mỉm cười trở lại. Nàng cảm thấy một sự dâng trào của niềm thích thú và sự biết ơn. Nàng không thể nghĩ đến bất kì ai khác sẽ có thể an ủi được nàng trong những tình huống thế này. Nhưng nụ cười lại trở nên buồn vui lẫn lộn khi nàng nhìn vào anh một lần nữa.

“Cảm ơn anh,” nàng nói. “Nhưng em sợ rằng không ai có thể mang lại cho em một thứ mà em thực sự muốn cả.”

Dướn người trên những ngón chân, nàng ấn môi mình một cách duyên dáng lên má anh. Đó là một nụ hôn thân thiện. Một nụ hôn tạm biệt.

Harry nhìn xuống nàng một cách có chủ đích. Ánh nhìn của anh di chuyển tới thứ gì đó mà nàng không thể hiểu được, trước khi miệng anh rơi xuống miệng nàng với nhu cầu âm ỉ thiêu đốt. BỊ bối rối bởi sự giận dữ bất ngờ của anh, bị mất đi sự thăng bằng, nàng theo phản xạ vươn tới anh. Đó là một phản ứng sai lầm, thời gian và địa điểm sai lầm… sai lầm khi cảm thấy một sự dâng lên của niềm vui thích khi anh nếm trải và ngọt ngào tìm kiếm ở bên trong miệng nàng… nhưng, như nàng đang khám phá ra, có một vài sự ham muốn không thể nào cưỡng lại được. Và những nụ hôn của anh dường như đã moi ra một sự phản ứng không thể kiểm soát được từ mọi phần trong nàng, một ngọn lửa dữ dội của cảm xúc. Nàng không thể bắt kịp được với mạch đập của chính nàng, hơi thở của chính nàng. Những sợi dây thần kinh của nàng bùng cháy với những tia lửa của sự kích động, trong khi những ngôi sao lấp lánh khắp xung quanh nàng, một vài sự bùng lên của tia lửa đập vào lớp ngói sàn sân hiên với âm thanh của tiếng pha lê vỡ… Cố gắng lờ đi tiếng ồn khó chịu đó, Poppy dựa chắc vào anh. Nhưng Harry dịch nàng ra với một tiếng thì thầm kín đáo, và hướng đầu nàng vào vòng ngực anh như thể anh đang cố để bảo vệ nàng. Lông mi của nàng nâng lên, và nàng trở nên nguội lạnh và lặng đi khi nàng thấy rằng người nào đó… một vài người nào đó… đã bước ra ngoài ban công này.

Lady Norbury, người vừa đánh rơi chiếc ly sâm-panh trong sự ngạc nhiên. Và Lady Norbury, và một cặp đôi trung niên khác.

Và Michael, với một người phụ nữ tóc hoe vàng trong vòng tay anh.

Tất cả họ nhìn chằm chằm trong Poppy và Harry trong cơn sốc.

Nếu có thiên thần của tử thần xuất hiện vào giờ khắc ấy, trọn vẹn với đôi cánh đen và lưỡi hái răng cưa sáng bóng, Poppy sẽ chạy ngay về phía anh ta với vòng tay rộng mở[24] . Bởi vì bị bắt gặp ở ngoài ban công khi đang hôn Harry Rutledge không chỉ là một xì-căng-đan… nó sẽ là chất liệu để làm ra một truyền thuyết. Nàng tan nát. Cuộc sống của nàng sụp đổ. Gia đình của nàng bị huỷ hoại. Cho đến lúc bình minh thì mọi người ở London sẽ biết. Chết lặng bởi sự kinh khủng tuyệt đối của tình huống này, Poppy nhìn một cách bất lực vào Harry. Và trong một khoảnh khắc bối rối, nàng nghĩ nàng đã thấy một sự thoáng qua của vẻ hài lòng đầy vụ lợi trong đôi mắt anh (Chẹp, anh hơi tàn nhẫn thì phải lol). Nhưng rồi vẻ mặt của anh thay đổi.

“Việc này có vẻ như sẽ khó khăn cho chúng ta để giải thích đây,” anh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện