Lâm Viễn dưới sự hộ tống của lái xe cùng hai men in the black cuối cùng cũng đến tòa nhà tập đoàn Hạ thị. Xuống xe, Lâm Viễn ngửa mặt nhìn nhìn, ngửa đến đau cổ, chóng mặt còn không thấy nóc ở đâu. Tưởng tượng một chút, Hạ Vũ Thiên không phải tự nhiên là xã hội đen mà là xã hội đen xuất thân từ một gia tộc lâu đời. Lâm Viễn lắc đầu, đầu năm nay xã hội đen đều giỏi cải trang, lưu mạnh mặc vàng, đeo ngọc, mang giày da đen, ngược lại một số ít phần tử tri thức, đặc biệt là những người theo phong cách hiện tại lại ăn mặc không khác tên ăn mày là bao, còn để tóc dài nữa chứ.Lâm Viễn lắc đầu, tâm nói: Hạ Vũ Thiên ngươi thần kì cái gì a, cho dù có bản lĩnh thăng thiên cũng là cái lưu manh! Nghĩ nghĩ lại chắp tay đi vào cửa.
Lâm Viễn theo thói quen của bác sĩ xỏ tay vào túi áo, giống như đang xỏ tay vaò túi áo blouse trắng, bất quá thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ. Hắn còn chưa đi đến cửa, di động đã vang lên, Lâm Viễn liếc mắt một cái chỉ thấy một tin nhắn ngắn ngủi, là Hạ Vũ Thiên gửi, gỏn gọn hai chữ –hình tượng!
Lâm Viễn trong lòng lộp bộp một tiếng, tâm nói Hạ Vũ Thiên có dị năng đặc biệt a? Bất đắc dĩ đến trước cửa kính soi soi, rút tay ra khỏi túi áo, cảm thấy gần như phù hợp với bốn chữ “Dáng vẻ đoan trang”, nhìn đến chính hắn còn nhịn không được run lên một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cảm thấy mình hiện tại hẳn là giống một con vịt ăn no ưỡn diều.
Cửa cảm ứng tự động mở ra, Lâm Viễn đi vào, nhìn thấy ba tiểu thư xinh đẹp ngồi ở quầy tiếp tân. Lâm Viễn nhịn không được tấm tắc hai tiếng trong lòng, tâm nói: nha đầu đẹp như vậy như thế nào lại đến tô điểm cho xã hội đen a?
“Xin chào, xin hỏi tiên sinh tìm ai?” Một nàng tiếp tân tóc xoăn lọn lớn đứng lên hỏi Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhìn thoáng qua quầy tiếp tân, một nàng tóc xoăn vàng cực kì gợi cảm, một nàng tóc đen suôn dài cực kỳ thanh thuần, còn lại là một nàng tóc nâu cắt ngắn nhìn cực kì giỏi giang, cái này gọi là gì nhỉ? đúng rồi, thích hợp với mọi loại người!
“Tiên sinh?” thấy Lâm Viễn thất thần, nàng tóc vàng lại hỏi một tiếng, vốn dĩ Lâm Viễn trẻ tuổi một mình xông vào sẽ có chút khả nghi, nhưng quần áo hắn bất phàm, hơn nữa người cũng thật sự đẹp nên nàng không có chút cảnh giác.
“Ách, xin chào” Lâm Viễn gật gật đầu nói “Tôi tìm Hạ Vũ Thiên”
Ba nàng tiếp tân sửng sốt liếc nhìn nhau, cô gái tóc nâu ngắn gõ vài chữ trên máy tính, hỏi Lâm Viễn “Xin hỏi tiên sinh họ gì? Có hẹn trước không?”

“Ách, tôi tên là……”
“Lâm Viễn”
Lâm Viễn chưa nói dứt câu chợt nghe một giọng nói quen thuộc gọi hắn, ngẩng đầu, trên lầu có hai người đang đi đến, Hạ Vũ Thiên cùng một thanh niên, còn có mấy men in the black chuẩn bị xuống lầu.
Lâm Viễn nhìn thấy Hạ Vũ Thiên cười với hắn, ánh mắt lại mị lên, tư thế kia là uy hiếp hắn—cậu thức thời một chút!
Thấy dáng vẻ Hạ Vũ Thiên như vậy, Lâm Viễn ngốc lăng, nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm đi đến, gọi một tiếng “Vũ Thiên”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, nhìn dáng vẻ của gã Lâm Viễn rất muốn cười nhưng không lên tiếng, đứng dưới lầu đợi gã.
Người trên thang cuốn rất nhanh đã đứng trước mặt, Lâm Viễn thấy rõ ràng người bên cạnh Hạ Vũ Thiên là một một người còn rất trẻ, tóc ngắn màu rám nắng, mặc trang phục rất mốt, tươi cười, đúng tiêu chuẩn diện mạo hoa đào, vừa nhìn đã biết là cái hoa hoa công tử.Lâm Viễn tâm nói, diện mạo này quá thất bại rồi, giống như viết lên mặt — ta là sắc lang, ta rất háo sắc.
Người nọ có chút tò mò đánh giá Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lúc này cũng hồi phục tinh thần, bàn tay thuần thục khoác vai Lâm Viễn, cười nói “Ăn cơm không?“
Lâm Viễn tâm nói :ngươi nha, rất có thiên phú, không có tình cảm còn có thể giả vờ nhiệt tình như vậy, không làm ngưu lang rất đáng tiếc! Trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không có cách nào nói ra, chỉ nói “Không, chờ anh cùng đi”
“Vũ Thiên, vị này chính là?” Người trẻ tuổi đi theo Hạ Vũ Thiên nhịn không được hỏi.
“Nga, Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên cũng không nhiều lời nói tên Lâm Viễn, đưa một ngón tay chỉ người nọ nói với Lâm Viễn “Đây là Âu Dương Mậu”
Lâm Viễn trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ đến buổi sáng lão tam có nói Hạ gia cùng Âu Dương gia và Tôn gia phải bàn chuyện làm ăn, xem ra đây là đối thủ cạnh tranh của Hạ Vũ Thiên, bất quá Hạ Vũ Thiên tựa hồ cố ý mang hắn đến đây chạm mặt người này, không biết tột cùng xuất phát từ mục đích nào.
“Xin chào” Âu Dương Mậu còn thân tình chào hỏi, bắt tay với Lâm Viễn, hỏi “Lâm tiên sinh cũng là người làm ăn?”
Lâm Viễn bắt tay với hắn, cười cười, nói “Tôi là bác sĩ”
“Nga……bác sĩ” Âu Dương Mậu gật gật đầu, rút tay về, nói “Nếu chưa ăn cơm, không bằng đi cùng nhau, nhà hàng Pháp ở phía trước không tồi”
“Ăn đồ Pháp không?” Hạ Vũ Thiên cúi đầu hỏi Lâm Viễn, nhưng chân đã muốn theo Âu Dương Mậu đi ra ngoài, Lâm Viễn chỉ phải thức thời gật đầu, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, ngươi muốn tìm xui xẻo! Lão tử lần đầu ăn đồ Pháp a, tay nào cầm dao, tay nào cầm nĩa cũng không biết, chốc nữa ông nội sẽ trực tiếp lấy tay bốc tôm hùm, cáp!
Lâm Viễn nghĩ đến đã ghiền, nhưng chung quy không có gan làm kẻ trộm, đối phó Hạ Vũ Thiên phải dùng kế, tuyệt đối không được đối đầu trực diện, quên đi, Hạ Vũ Thiên làm thế nào hắn cũng làm thế ấy là được….ai, vẫn là ở nhà thoải mái.
Ba người đi giữa mấy men in the back đi đến một nhà hàng mà theo Lâm Viễn thì thực xa hoa, thực có thể diện, vừa nhìn thấy đồ sang quý đã thấy khó ăn, hơn nữa tuyệt đối không có mì xào.
Phục vụ mặc áo may-ô đen, phía dưới quấn tạp dề, trên tay áo sơmi treo một chiếc khăn, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, rất đàn ông….Lâm Viễn líu lưỡi.
Tay Hạ Vũ Thiên hơi siết chặt, Lâm Viễn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không ngó Đông ngó Tây.

Hạ Vũ Thiên thừa dịp Âu Dương Mậu đi phía trước không nhìn, trừng mắt liếc Lâm Viễn một cái − −cậu chuyên tâm làm việc theo kế hoạch không được sao? Sẽ ăn a!
Lâm Viễn tức giận, tâm nói: ngươi chọc ta lần nữa, tin lão tử ăn cho ngươi xem không?!
Ba người ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn đến, Lâm Viễn mở thực đơn nhìn nhìn, ngoan ngoãn, kia một đống chữ cái nhận biết hắn, còn hắn không nhận biết chúng, liếc Hạ Vũ Thiên, gã tùy ý order vài món ăn với phục vụ, tâm nói không phải chứ, xã hội đen còn biết nhiều ngoại ngữ, lưu manh cũng có văn hóa!
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Viễn, chờ hắn gọi món ăn, Lâm Viễn chĩa chĩa Hạ Vũ Thiên “Giống anh ấy là tốt rồi”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức Lâm Viễn đại khái lần đầu trong đời vào nhà hàng cao cấp, cái này tốt lắm, thật rất dọa người.
Âu Dương Mậu nhìn nhìn, hỏi Lâm Viễn “Lần đầu ăn đồ Pháp?”
Lâm Viễn cũng không giả vở, cười tủm tỉm gật gật đầu, “Ân”
Âu Dương Mậu cười cười, lên tiếng “Cậu có thể ăn hải sản không? Tôi đề cử vài món với cậu?”
Lâm Viễn gật đầu một chút “Được a, tôi thích ăn hải sản”
Âu Dương Mậu gọi món ăn cho hắn, Lâm Viễn nơm nớp lo sợ quay đầu liếc Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên cũng trắng mắt liếc hắn − −Cậu không phải bác sĩ sao? Như thế nào chưa lần nào vào nhà hàng?
Lâm Viễn trắng mắt liếc, dựng thẳng ngón giữa ở dưới bàn, tâm nói: ngươi là lão đại xã hội đen, vậy có nếm quán ăn ven đường chưa?
Các món ăn giống nhau được đưa lên rất nhanh, Âu Dương Mậu thật nhiệt tình chỉ dẫn Lâm Viễn chú ý một chút đến lễ tiết cùng thói quen khi ăn món Pháp, Lâm Viễn tuy nghèo nhưng dù sao cũng tiếp nhận giáo dục bậc đại học, năng lực học tập rất cao, nghe nhìn qua một lần, tựa hồ làm lại y đúc. Âu Dương Mậu ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, nói “Vũ Thiên, chuyện này sao lại để tôi phải làm? Anh yêu thì ôn nhu dạy cậu ấy một chút”
Lâm Viễn ngắm Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên mỉm cười, sửa lại khăn ăn cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn cảm thấy Hạ Vũ Thiên tựa hồ cũng không quá tức giận, tâm nói: hắn không làm nhiều chuyện sai đi? Hơn nữa đây cũng không thể tự trách bản thân hắn đúng không? Là Hạ Vũ Thiên muốn dẫn hắn đến!
Trong quá trình ăn cơm, thật ra Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên không nói chuyện nhiều, chủ yếu hàn huyên với Âu Dương Mậu. Bất quá vì tỏ vẻ thân mật với Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn đưa hải sản cho gã, để gã bóc vỏ, bỏ những thứ có thể ăn vào chén cho hắn ăn, đỡ phải ăn những thứ không thể ăn, cũng đỡ phải lấy tay bốc tôm hùm. Bất quá, như vậy thật ra lại có vẻ thân mật một chút, không có xa lạ.
Lúc Âu Dương Mậu vào đại học cũng là học y, cho nên có chút tiếng nói chung với Lâm Viễn, hắn có chút giật mình khi nhìn thấy hành động của Hạ Vũ Thiên, nói với Lâm Viễn “Tôi lần đầu nhìn thấy Vũ Thiên ôn nhu với người yêu như vậy”
Lâm Viễn tận lực nhếch môi cười, tâm nói : đó là gặp dịp thì chơi!
Một chút cơm ăn xong rất nhanh, Hạ Vũ Thiên nói một chút chuyện làm ăn với Âu Dương Mậu, Lâm Viễn nghe trong chốc lát cũng hiểu được bọn hạ đang cò kè mặc cả giá nhiều mảnh đất. Hắn cảm thấy không thú vị, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt thì nghĩ khi nào mới xong a, buổi chiều có thể về thì tốt rồi, hắn còn muốn đến chỗ Lí Cố đi dạo một vòng.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên Lâm Viễn nhìn thấy trên cà vạt Hạ Vũ Thiên có một chút màu trắng……hẳn là lúc ăn cơm không cẩn thận bị vấy bẩn, Lâm Viễn rất buồn bực, rõ ràng còn mang khăn ăn, chẳng lẽ là món điểm tâm ngọt? Hắn đưa tay qua nhẹ nhàng dùng khăn tay lau chùi một chút.
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, đến gần nói “Cảm ơn”, hôn lên trán Lâm Viễn.

Lâm Viễn cứng người tại chỗ, trên mặt còn tươi cười, bất quá lỗ tai không tự giác đỏ lên…..ngượng ngùng thế này không phải là giả vờ, bên trong nhà ăn rất đông người, trước mặt công chúng, Lâm Viễn hắn bị một người đàn ông hôn……không phải, đầy đủ là hắn lau quần áo cho một tên lưu manh, sau đó, bị tên lưu manh hôn!
Âu Dương Mậu nhìn thấy hành động của hai người, hơi hơi cười, lúc này, một men in the black mà Hạ Vũ Thiên thường mang theo bên người đi đến, thấp giọng nói vài câu bên tai gã, Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói với Âu Dương Mậu “Tôn bá phụ đến đây, ra giá cụ thể, quyết định vào buổi họp chiều nay đi, chúng ta về công ty trước”
“Được” Âu Dương Mậu gật đầu, một tên thủ hạ đã thanh toán tiền, Hạ Vũ Thiên cũng không để ý, Lâm Viễn liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy có đàn em thật tốt, thực tiện lợi.
Sau đó, mọi người ra khỏi nhà hàng, quay về công ty Hạ Vũ Thiên.
Lúc đến cầu thang, Hạ Vũ Thiên nói với Âu Dương Mậu “Cậu đến phòng họp trước đi, tôi về văn phòng lấy vài thứ” Nói xong kéo tay Lâm Viễn vào thang máy trong suốt ở giữa tòa nhà.
Thang máy chậm rãi đi lên, Lâm Viễn có chút choáng váng, cho nên cũng không nhìn Đông nhìn Tây, chỉ nhìn lên trên.
Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói “Biểu hiện của cậu khá ổn, bất quá về sau ít xem truyện tranh, tôi sẽ bảo Chung bá tìm cho cậu một vài cuốn sách để xem”
Lâm Viễn nhíu mày, vừa định nói không cần đã thấy Hạ Vũ Thiên đến gần, ôm hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên.
Lâm Viễn mở to hai mắt, cảm giác Hạ Vũ Thiên dán môi lên môi hắn, mấp máymôi “Nhắm mắt, phối hợp một chút!”
Lâm Viễn hồ nghi nhắm hai mắt lại, dư quang thoáng nhìn thấy Âu Dương Mậu ở cửa phòng họp trên lầu hai, nghiêm mặt, nhìn bọn họ.
Chờ thang máy dừng lại trước cửa văn phòng Hạ Vũ Thiên ở tầng cao nhất, Lâm Viễn bị gã túm đi ra.
“Uy” Lâm Viễn tò mò hỏi “Hai người có phải cãi nhau hay giận dỗi hay không? sau đó anh lấy tôi trêu tức hắn a?”
Hạ Vũ Thiên có chút chán ghét chau mày, hỏi Lâm Viễn “Tôi là loại người không biết nặng nhẹ mà đi coi trọng hắn hay sao?”
Lâm Viễn bĩu môi, hỏi “Vậy anh biểu hiện thật tốt với tôi trước mặt hắn làm gì?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Lâm Viễn, nói “Không chỉ hắn, là mọi người……cậu nhớ kỹ, nhiệm vụ của cậu là làm cho tất cả mọi người cảm thấy tôi mê luyến cậu đến điên đảo thần hồn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện