Lâm Viễn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo, nhưng Hạ Vũ Thiên còn khoang thai đứng yên nói chuyện, xỏ một tay vào túi quần rất thong dong a, bình tĩnh a, khí phách a…….
Tiếc rằng hiện tại Lâm Viễn hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức, hai mắt hắn còn đang ngắm Triệu Nhân, đi theo sau hắn, tâm nói không bằng tố giác hắn? Chỉ cần gào lên tiểu tử này có súng là được. Nhưng Lâm Viễn cũng có ý tưởng khác, vừa mới rồi ở trong WC tựa hồ nghe Triệu Nhân muốn hạ thủ với Hạ Vũ Thiên là vì muốn báo thù, Lâm Viễn không muốn Hạ Vũ Thiên chết hoàn toàn xuất phát từ tư tâm, dù sao hiện tại hắn cùng Hạ Vũ Thiên giống như hai con châu chấu bị trói vào nhau, gã còn sống mới có lợi cho hắn.Nhưng hắn cùng Hạ Vũ Thiên vô oán, cùng Triệu Nhân cũng vô hận, nếu hắn nói ra, Hạ Vũ Thiên là ai chứ? Gã là xã hội đen a, là lưu manh có văn hóa a, chắc chắn gã sẽ không bỏ qua Triệu Nhân kia, vậy bản thân hắn chẳng phải gián tiếp hại chết người kia sao, Triệu Nhân thoạt nhìn còn trẻ tuổi, không tránh khỏi dễ xúc động, tốt nhất là nên khuyên nhủ hắn đánh mất ý niệm này trong đầu.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn gắt gao đi theo sau Triệu Nhân.
Hạ Vũ Thiên bắt đầu diễn thuyết, vốn muốn liếc mắt nhìn Lâm Viễn ở dưới đài một chút, nhưng lại thấy Lâm Viễn lén lút theo sát Triệu Nhân, khẽ nhíu mày, có chút buồn bực, lại nhìn Triệu Nhân, thấy hắn cúi đầu nhìn dưới mặt đất, tay cắm trong túi áo, không biết suy nghĩ cái gì.
Tâm Hạ Vũ Thiên vừa động, Triệu Nhân chính là mặc một bộ âu phục mới, loại quần áo này coi trọng đường cắt khéo léo, Triệu Nhân từ nhỏ xuất thân nhà giàu có, như thế nào lúc mặc quần áo còn xỏ tay vào túi trước, hắn cũng không phải Lâm Viễn!
Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Thiên không khỏi nhíu mày………việc kinh doanh trước kia của cha Triệu Nhân bị gã nuốt hết, lão nhân hình như qua đời vì bệnh tim phát tác, để lại không ít nợ nần, sau đó người mẹ vì trả nợ phải bán nhà đi. Hai mẹ con vinh hoa phú quý trong một đêm biến thành nghèo rớt mồng tơi, nghe nói mẹ hắn cũng vì hậm hực mà tự sát, Triệu Nhân lẻ loi một mình, hiện tại ở trong nhà anh họ, hẳn là Triệu Dực kia.
Kỳ thật nói đến nói đi, Triệu gia suy sụp cũng không thể trách Hạ Vũ Thiên gã, Triệu Quảng đầu tư chứng khoán, phỏng chừng không dự đoán được khủng hoảng kinh tế nên mới thua nợ, ông thiếu tập đoàn Hạ thị không ít tiền, không có tiền, tự nhiên gán nợ công ty……Hơn nữa Hạ thị giữ công ty của ông, còn người theo chân hai mẹ con bọn họ đòi tiền, kỳ thật lại là bạn bè thân thích của Triệu Quảng khi còn sống. Cái này gọi là cây đổ bầy khỉ tan, lão nhân vừa chết, còn lại cô nhi quả phụ tự nhiên phải chịu khi dễ. Mặt khác theo Hạ Vũ Thiên thấy Triệu Nhân cũng là kẻ gan nhuyễn, khúm núm, cũng không phải mới bảy tám tuổi mà không có chút năng lực phản kháng, đều đã là người hơn hai mươi tuổi, còn ra nước ngoài học nhiều như vậy nhưng sản nghiệp của cha hắn lại không bảo trụ được.
Hạ Vũ Thiên nghĩ trong đầu, vừa chú ý một chút động tác Triệu Nhân, vừa bắt đầu nói chuyện.
Loại chuyện này, Hạ Vũ Thiên sớm đã nói không biết bao nhiêu lần, đọc thuộc làu làu, gã lấy ngữ điệu tao nhã nói chuyện, dư quang lại không tự chủ liếc Lâm Viễn, thấy hắn mở to hai mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm bàn tay đặt trong túi Triệu Nhân, trong lòng Hạ Vũ Thiên đột nhiên muốn cười………….Hệt như mèo bắt chuột!
Mà mấy vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên đã sớm quen thuộc với ánh mắt gã, thấy gã chú ý tới Lâm Viễn cùng Triệu Nhân nên cũng nhìn thoáng qua nơi đó, Triệu Nhân hai tay cần vật gì đó trong túi, xuyên thấu qua lớp vải dệt tây trang hơi mỏng, đám vệ sĩ nhìn thấy hình dáng một cây súng.

Cùng lúc đó, Lâm Viễn cũng chú ý tới Triệu Nhân dường như là phải rút súng.
Mấy vệ sĩ rất nhanh đến gần Triệu Nhân, Lâm Viễn chỉ thấy Triệu Nhân hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên, trong mắt tràn đầy hận ý, bàn tay trong túi trước cũng chậm rãi hướng lên trên, đã có thể nhắm đến mục tiêu.
“Oa!” Lâm Viễn đột nhiên kêu một tiếng, tuy rằng không lớn tiếng nhưng hội trường lúc này đang yên lặng không tiếng động, mọi người đang nghe Hạ Vũ Thiên diễn thuyết, bởi vậy một tiếng kêu của Lâm Viễn thu hút mọi người xoay mặt nhìn hắn, Triệu Nhân cũng bị hoảng sợ, quay đầu không biết Lâm Viễn khi nào đứng bên cạnh mình, còn chú ý đến đám vệ sĩ Hạ Vũ Thiên cách đó không xa đang đi đến, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lâm Viễn đột nhiên hai tay bắt lấy hai tay Triệu Nhân trong túi, nói “Thứ này cũng mang đến đây, loại đồ vật này chẳng phải dùng xong phải giấu kĩ sao!”
Triệu Nhân sửng sốt, người chung quanh cũng có chút tò mò nhìn túi áo hắn.
Triệu Nhân khẩn trương lên, Lâm Viễn giúp hắn che lại túi áo, nói “Có táo bón thì ăn nhiều hương tiêu, không cần dùng khai tắc lộ, không tốt cho thân thể còn dễ dàng bị trĩ”
“Phốc……….”Nhiều người nhịn không được nở nụ cười, còn có một vài đứa trẻ hỏi người lớn “Khai tắc lộ là cái gì?” *ờ, đó là cái dùng để thông đường khi bị táo bón đó*
Sắc mặt Triệu Nhân xanh mét, Triệu Dực bên cạnh đột nhiên kéo hắn, nói “Đi thôi!” Nói xong kéo Triệu Nhân chạy bộ ra đại sảnh, đóng cửa lại, phóng vào thang máy, lên xe về nhà.
“Hô………..”Thẳng đến khi mở cửa xe, Triệu Dực mới nhẹ nhàng thở ra, nói “Vừa mới may mắn có tiểu tử kia, bằng không hai ta hiện tại nói không chừng đã thành cái sàng”
Triệu Nhân mặc dù có chút nén giận Lâm Viễn nói hưu nói vượn nhưng biết nếu vừa rồi không có hắn, bản thân phỏng chừng cũng không tìm về cái mạng này, khẽ nhíu mày, hỏi “Ca, tiểu tử kia không phải người của Hạ Vũ Thiên sao? Giúp em làm gì?”
Triệu Dực lắc đầu, nói “Mặc kệ thế nào, cậu lần này coi như đã làm Hạ Vũ Thiên hoài nghi, trong thời gian này ngoan ngoãn một chút”
Triệu Nhân gật gật đầu “Tôi biết”
Triệu Nhân, Triệu Dực chạy đi, Lâm Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại thấy không ít người nhìn hắn cười. Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, lập tức ý thức bản thân phỏng chừng đã làm ra chuyện dọa người, ngẩng đầu, quả nhiên Hạ Vũ Thiên cuối cùng nói xong mấy câu, đồng thời xuống đài hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Lâm Viễn chợt cảm giác lạnh gáy − −Chết chắc rồi.
Sau khi Hạ Vũ Thiên khai mạc, buổi đấu giá bắt đầu, người điều khiển chương trình chủ trì buổi bán đấu giá, nhóm người mua giơ thẻ ra giá.
“Lâm Viễn, anh vừa mới làm gì?” Hạ Vũ Khải đến bên cạnh Lâm Viễn, có chút khó hiểu hỏi hắn “Đại ca giống như rất không cao hứng?”
“Ách……..”Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, nói “Tôi có lúc không quản được miệng mình………..”
Hạ Vũ Khải gật đầu, nhìn hắn có chút đồng tình, nói “Tất cả tình nhân của đại ca đều không dám làm đại ca mất mặt……đây là chuyện đại ca ghét nhất”
“Là……….Thật không?” Lâm Viễn nhếch miệng cười, tâm nói: Hoàn hảo ta không phải tình nhân của hắn a, chỉ là gặp dịp thì chơi, gặp thời thì đến, Hạ Vũ Thiên hẳn là sẽ không đến mức nhỏ mọn như vậy đi?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Hạ Vũ Thiên đi tới cách đó không xa, tựa hồ chuẩn bị rời đi, quay đầu nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn cũng đang cẩn thận quan sát gã, khi ánh mắt chạm nhau, Lâm Viễn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi nheo mắt đứng bất động tại chỗ, Hạ Vũ Khải đẩy đẩy Lâm Viễn nói “Đại ca đang nhìn anh đó”
Lâm Viễn tâm nói: Ngươi là tiểu tử ngốc, ngươi không thể làm bộ không phát hiên a, sợ thiên hạ bất loạn sao? Bất đắc dĩ, Lâm Viễn đành phải nhìn thoáng qua phía Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên đưa tay, cụp lại bốn ngón chỉ để tại một ngón tay ngoắc ngoắc Lâm Viễn……như kêu con chó nhỏ.
Trong lòng Lâm Viễn hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn nhấc chân đi đến, ai bảo Hạ Vũ Thiên có súng? Lâm Viễn hắn từ trước đến nay luôn khuất phục bá quyền! Tuy rằng chân đi không được thong thả như bình thường.
“Cậu không phải muốn nhanh trở về sao?” Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, nói “Hiện tại có thể đi rồi”
“Ách……“Lâm Viễn vẻ mặt thành khẩn nói “Tôi lần đầu tiên đến buổi đấu giá, tôi muốn ở lại xem…….hình như rất thú vị! Anh đi trước đi, tôi có thể đi nhờ xe hoặc là……..ai nha”
Lâm Viễn còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên tóm cổ áo kéo đi ra ngoài.
“Tôi tự đi, như vậy thực dọa người a!” Lâm Viễn chụp cánh tay Hạ Vũ Thiên, chợt nghe Hạ Vũ Thiên lạnh băng băng nói “Cậu còn biết dọa người a?”
Lâm Viễn nhỏ giọng thì thầm hai câu, nói “Tôi không biết là không thể nói chuyện……cũng không phải cố ý”
Hạ Vũ Thiên túm Lâm Viễn vào thang máy, nhấn một cái, nói “Cậu đừng khinh tôi không biết………Cậu a, Lâm Viễn, ăn của tôi, dùng của tôi, còn che chở người ngoài?”
Lâm Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt giả vờ vô tội hỏi “Không có a, tôi lấy danh nghĩa Mao Chủ Tịch thề tôi không có!”
Thang máy đến tầng trệt, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn ra bên ngoài.
Lâm Viễn không có biện pháp đành để mặc Hạ Vũ Thiên tha ra ngoài nhét vào trong xe, trong lòng thầm muốn “Triệu Nhân, ngươi xui xẻo rồi, lão tử nếu thành quỷ, người đầu tiên bị dọa chính là ngươi! Không phải……trước làm thịt Hạ Vũ Thiên, sau đó lại đi dọa ngươi!
Lâm Viễn cẩn thận ngồi lui vào trong góc tối, bảo trì khoảng cách với Hạ Vũ Thiên, khoang xe dù lớn hơn xe bình thường cũng vẫn tính còn bé lắm, Lâm Viễn bắt đầu nghĩ, Hạ Vũ Thiên có nhiều tiền sao không mua tàu hỏa? Như vậy gã sẽ ở toa một, còn hắn có thể ngồi toa cuối cùng!
Hạ Vũ Thiên kỳ thật cũng không làm gì, châm một điếu thuốc, hỏi “Sao lại thế này?”
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, nói “Hắn táo bón……..”
Lời còn chưa dứt đã thấy Hạ Vũ Thiên phả một ngụm khói trên mặt Lâm Viễn.
“Khụ khụ” Lâm Viễn nhịn không được ho khan, Hạ Vũ Thiên đến gần, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói “Lâm Viễn, cậu đại khái không biết con người tôi cho nên mới lớn mật như vậy…..cậu tin tôi chặt đứt xương cốt toàn thân cậu, sau đó bảo Lí Cố chữa trị cho cậu trở lại bình thường hay không?”
Lâm Viễn nuốt một ngụm nước bọt, thật lâu sau mới nói “Cái kia………anh uy hiếp tôi, tôi rất là sợ…………nhưng tôi là bác sĩ, điều anh vừa uy hiếp không quá khoa học”
Còn chưa dứt lời Hạ Vũ Thiên đã kéo áo Lâm Viễn.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Lâm Viễn lui nhanh về sau, nói “Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, anh giữ khoảng cách với tôi a!”
Hạ Vũ Thiên đời này cũng chưa quá lo lắng cho ai, Lâm Viễn này căn bản không biết xã hội đen là như thế nào, hơn nửa ỷ vào một năm này gã sẽ không giết hắn cho nên lá gan rất lớn, tùy tiện nói lung tung, đợi đến ngày nào đó phải thực sự giáo huấn hắn một chút.
“Nói!” Hung hăng trừng mắt liếc một cái.
Lâm Viễn mím môi, từ đầu chí cuối kể lại chuyện nghe được trong WC, còn cả chuyện lúc Hạ Vũ Thiên đang diễn thuyết.

Hạ Vũ Thiên nghe xong, khẽ nhíu mày, hỏi “Sao lúc nãy không nói cho tôi biết?”
Lâm Viễn có chút khẩn trương, nói năng hàm hồ “…….Tôi làm sao dám nói lung tung a, hắn có súng!”
Hạ Vũ Thiên nhích đến gần Lâm Viễn, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, cười hỏi “Vẫn là nói, cậu cảm thấy tôi bị giết cũng tốt?”
“Oa!” Lâm Viễn mở to hai mắt vô tội nhìn gã “Anh đừng lo, lúc nãy nếu tôi không nói sớm, anh đã bị bắn trúng, thật sự là chó cùng cắn dậu!”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, ngữ khí đột nhiên trở nên đen tối, cười nói “Nói như vậy, cũng là cậu đã cứu mạng tôi, cậu muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”
Lâm Viễn nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, hỏi “Anh nói thật hay nói giỡn a?”
“Cậu muốn cái gì?” Hạ Vũ Thiên mỉm cười, nói “Nói đi, cái gì tôi cũng có thể cho cậu!”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, chớp mi hỏi “Thật sao?”
“Tất nhiên” Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Lâm Viễn sờ sờ cằm nghĩ nghĩ, nhìn vòng tay trên tay, lại nghe Hạ vũ Thiên nói “Chuyện trái với khế ước là không được”
Lâm Viễn có chút bất đắc dĩ bĩu môi, lại nghĩ, đột nhiên nói “Ân, tôi muốn truyện “đảo hải tặc” số đặc biệt có tác giả kí tên trên bìa”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt thật lâu, nhíu mày “Đảo hải tặc là cái gì? Là truyện tranh cậu xem?”
“Ân” Lâm Viễn cười tủm tỉm.
Hạ Vũ Thiên trầm mặc trong chốc lát, nắm cằm Lâm Viễn hung tợn nói “Cậu thật giỏi a, mệnh của tôi theo cậu chỉ đáng giá bằng một bộ truyện tranh sao?!”
Lâm Viễn trừng mắt nhìn, nói “Cái kia………Tôi cũng không muốn gì hơn thứ đó!”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên thoáng giãn ra một chút, lại nghe Lâm Viễn không sợ chết bổ sung một câu “Anh có chỗ nào so được với truyện tranh”
Hạ Vũ Thiên liền cảm giác “Ba” một tiếng, dây thần kinh não…..bị đứt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện