Ông không muốn theo dõi người yêu. Không phải ông lo lắng cho hắn, mà vì ông cảm giác theo dõi điều tra hoài nghi người yêu của mình là không tin tưởng và không tôn trọng hắn. Với cả vấn đề là ông và Lam Thiếu Bằng có xem như người yêu của nhau không? Có lẽ hắn có cảm tình với ông, ông dám khẳng định, bằng không hắn sẽ không để cho ông “phang” hắn. Nhưng cảm tình có thể duy trì bao lâu thì vẫn là một vấn đề. Coi đi coi lại thì thời gian ông và hắn bên nhau tính ra chỉ được mấy tháng, còn Chu Nghệ Thông và hắn thì tính bằng mấy năm. Ông đã không chiếm ưu thế thời gian, vậy thì mấy khoản khác phải làm sao đây? Giờ mới biết được cái gì gọi là u buồn, ông rốt cục cũng nếm mùi u buồn rồi.

Nhưng thời gian dài ngắn cũng không thể nói lên tình cảm sâu hay cạn. Chu Nghệ Thông hôm nay tác oai tác quái khiến Lam Thiếu Bằng thất vọng cực kỳ. Nhưng lỡ về sau thằng diễm hường đó quay đầu là bờ, mà Lam Thiếu Bằng cũng trâu về chốn cũ, vậy ông đây chẳng phải là gà bay trứng vỡ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng hay sao? Căn cứ vào các thể loại lo lắng, ông quyết định ngồi chổm hổm chờ bên ngoài giao lộ trước công ty nhà đất trong lúc Lam Thiếu Bằng chưa tan làm. Ông biết chiếc Mercesdes của Chu Nghệ Thông, chỉ cần nhìn thấy là ông bám đuôi nó ngay.

Ông ngồi dưới tán cây ngẩng đầu nhìn bảng điện quảng cáo. Mô tô ông dựng một bên, tắt loa. Ông ngậm điếu thuốc cuốn nhả vòng khói chơi.

Không đầy một lát, một chiếc xe hơi hiệu Honda chợt ngừng trước mặt ông. Cửa sổ xe mở ra, người đàn ông trung niên trên xe hỏi ông, “Chú đang ngồi đây tìm việc đó hả? Một ngày hai trăm làm ô sin ô kê hôn?”

Ặc, mày mới là ô sin ấy! Ông trợn trắng mắt không còn chút máu mà hút thuốc, không thèm đáp lời.

“Đang hỏi chú đấy! Tại sao không trả lời? Hai trăm là nhiều rồi đấy.” Lão trung niên nói tiếp.

“Tôi hỏi ông nhìn chỗ nào ra tôi làm ô sin đó? Bố đây vẫn còn muốn tìm bảo mẫu nấu cơm giữ con cho bố đây này!” Ông trợn trắng liếc lão bitch kia lần nữa.

“…” Lão trung niên quê xệ, nổ máy ô tô: “Thời nay dân công thằng nào thằng nấy dữ như cờ-hó vậy.”

“Mày nói ai là dân công!” Ông nổi giận ném đầu thuốc lá mặt đất, bộc phát toàn bộ khí chất lưu manh. Lão trung niên nhân gặp sự tình không tốt bèn lái xe dong thẳng.

“Vãi luyện~ Đừng chạy chứ! Mày mới bái kiến một thằng dân công thứ thiệt đấy! Có gan thì xuống đây ông đập chết mợ mày luôn!” Ông giơ chân chửi bậy. Bỗng nghĩ lại thấy không đúng, bây giờ ông đang giám sát Lam Thiếu Bằng mà, lỡ làm lớn chuyện Lam Thiếu Bằng bắt gặp được thì biết xử lý thế nào? Vì vậy ông lại ngồi xổm xuống đóng vai dân công. Đậu má dân công thì dân công chứ, tổ tiên tám đời nhà ai không phải từ dưới quê lên? Người chú họ của ông bây giờ còn đang ở trong thôn dưới quê nè.

Ông nhìn thấy Lam Thiếu Bằng đi ra khỏi công ty. Hắn nhìn quanh như là đang tìm ai, đoán chừng là đang tìm ông đón hắn về nhà đây mà. Thì ra Lam Thiếu Bằng vẫn để ý ông cơ đấy. Với trái tim xao xuyến rạo rực, ông đứng lên vừa định cưỡi motor đi qua thì một chiếc Buick dừng lại trước mặt Lam Thiếu Bằng. Một người phụ nữ mang thai xuống xe.

Bà bầu ấy chính là vợ của Chu Nghệ Thông. Vợ của Chu Nghệ Thông đến tìm Lam Thiếu Bằng hẳn là biết chuyện giữa Lam Thiếu Bằng và Chu Nghệ Thông rồi, chắc tìmLam Thiếu Bằng để gây sự đây mà. Ông chợt nhớ chuyện lần trước về thằng chồng và con vợ khóc lóc om sòm nhục mạ Lam Thiếu Bằng, sao có thể để cho chuyện như vậy phát sinh một lần nữa ở ngay cửa công ty của Lam Thiếu Bằng được chứ?

Ông lái mô tô đến sau lưng Lam Thiếu Bằng rồi thắng gấp một cái, lốp xe hằn lên mặt đường xi măng một lằn đen dài.

“Mỹ Vân, sao chị lại đến đây?”

Mỹ Vân vô cùng bình tĩnh, chị nhìn ông rồi nhìn sang Lam Thiếu Bằng và nói, “Tôi không đến để gây sự đâu. Chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện đi, hai vị thấy có được hay không?”

Lam Thiếu Bằng gật gật đầu, ông lập tức đáp, “Không thành vấn đề.”

Cá nhân ông không thích uống cà phê. Ông cảm giác như thứ này có hoa mà không có quả. Hương vị đắng chát còn mang theo mùi khen khét, rồi thêm sữa thêm đường thêm kẹo gì đấy ông lại càng không thích, tóm lại là không thích mấy món đắng. Thế nhưng Mỹ Vân lại mời bọn ông đến quán café mới khai trương gần đấy. Mỹ Vân, chị cố tình muốn tôi khó xử đúng không?

Mỹ Vân chọn loại cà phê ưa thích của mình. Lam Thiếu Bằng cũng chọn một cốc như thế. Ông thì ông rất thực tế, bèn nói thẳng với nhân viên phục vụ, “Tôi muốn Cocacola.”

Lời vừa nói ra Mỹ Vân liền mỉm cười, còn Lam Thiếu Bằng quay qua tát ông một cái. Ông vô tội mà, ông thích uống Cocacola không được sao?

Kỳ thật ông cũng có chút hứng thú với quán café nhỏ này đấy. Không biết cookie và sandwich có đóng gói mang về nhà cho Tiểu Mễ ăn được không nhỉ? Dù sao cũng là Mỹ Vân mời khách mà.

Mỹ Vân đi thẳng vào vấn đề, “Tôi và Chu Nghệ Thông ly hôn rồi.”

“Chúc mừng chị thoát khỏi bể khổ!” Ông đưa tay định nắm tay chúc mừng Mỹ Vân, nhưng lại bị Lam Thiếu Bằng đánh một cái.

“Quản lý Lam, anh không cần lo cho anh Tôn đâu. Anh Tôn là người thẳng thắn, vui vẻ giận hờn gì cũng thể hiện lên mặt hết. Tôi rất thích tính cách này của anh Tôn đấy.” Mỹ Vân cười nói rồi nâng cốc cà phê uống một hớp.

“Chị chớ khen hắn, mắc công hắn lại được nước lấn tới.” Lam Thiếu Bằng trừng ông, cơ mà tự nhiên ông lại cảm thấy ánh mắt hắn cứ thật quyến rũ làm sao ấy. Ông sa đọa rồi.

“Tôi cũng không biết Chu Nghệ Thông là gay, nếu biết thì tôi đã không kết hôn với hắn rồi. Tôi hiện tại chẳng những biết rõ hắn là gay mà còn biết hắn và anh đã từng qua lại với nhau thời đại học nữa cơ.” Mỹ Vân nhìn thẳng vào Lam Thiếu Bằng, nhưng sự bình tĩnh của chị ta khiến ông không thể nào đoán ra chị ta sẽ làm gì tiếp theo.

Lam Thiếu Bằng rất thản nhiên, “Đúng vậy, chúng tôi đã có một thời bồng bột, nhưng đã kết thúc từ lâu rồi.”

“Ôi, Quản lí Lam, lúc tôi và Chu Nghệ Thông kết hôn, anh đã rời đi cùng với anh Tôn. Tôi biết anh đối xử tốt với tôi, anh Tôn cũng là vì tốt cho tôi. Thật ra hai anh đều là người tốt, chỉ là do tôi xui xẻo mà thôi. Nhiều khi tôi nghĩ nếu anh Lam không phải gay thì tốt quá rồi.” Mỹ Vân lắc đầu thở dài.

“Cái này không thể nào được, Mỹ Vân à. Nếu Lam Lam không cong, tôi cũng sẽ bẻ em ấy cong queo thôi.” Ông uống một hớp lớn Cocacola, thứ này với hạp khẩu vị của ông nhất.

Mỹ Vân cũng không kỳ thị bọn ông, chị cười nói, “Tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu về đồng tính, con đường của hai người không dễ đi, cũng như con đường làm vợ bi kịch của tôi nữa. Nhưng tôi bây giờ không còn là tôi của ngày hôm qua nữa, tôi phải tìm hạnh phúc thuộc về mình.”

“Tôi rất vui vì chị đã nhìn thấy con đường cho riêng mình.” Lam Thiếu Bằng thở dài một hơi rồi cười.

“Không nhìn vào cánh cửa đã tự mở sẵn thì chỉ có tự chuốc khổ vào mình mà thôi. Chuyện này không có ai đúng ai sai ai tổn thương ai. Kỳ thật ai cũng không muốn tổn thương người vô tội nào, nhưng vì hoàn cảnh xã hội, tất cả mọi người đều đành chịu.” Mỹ Vân sờ lên bụng, trong ánh mắt của chị tràn đầy yêu thương. Sức mạnh tình yêu bao dung này có thể đồng hoá người khác, khiến người đàn ông nào cũng không khỏi mê muội vì chị.

“Con của chị làm sao bây giờ?” Ông nhìn Mỹ Vân liền nhớ lại năm đó khi chị ông mang thai, những người làm mẹ trên thế gian đều có chung một dáng vẻ này.

“Cha mẹ tôi muốn tôi sinh nó ra. Họ bảo sẽ giao nó cho anh tôi nuôi dưỡng vì anh tôi không có con. Cha mẹ tôi bảo như thế thì tôi sẽ dễ tìm được một người đàn tốt hơn.” Mỹ Vân bất đắc dĩ thở dài, “Đến lúc đó rồi nói sau, đứa nhỏ trong bụng tôi giờ đã không còn quan hệ gì với Chu Nghệ Thông nữa rồi.”

“Tôi tin chị nhất định sẽ tìm được người đàn ông của đời mình.” Ông an ủi Mỹ Vân.

“Ha ha, thật ra anh Tôn cho tôi biết chuyện Chu Nghệ Thông đồng tính vốn cũng là có mục đích chứ bộ.” Mỹ Vân nháy mắt gian xảo, hai tay nhau đặt trên bàn. Chị ta đang muốn tìm đáp án từ ông.

“Hắc hắc hắc, chị cứ nói đi.” Ông giao vấn đề này cho Mỹ Vân luôn. Chị đã điều tra rồi thì còn gì để nói nữa.

“Tôi biết rõ Chu Nghệ Thông uy hiếp các anh. Tôi nghĩ nếu không phải do Chu Nghệ Thông đe doạ hai người, anh Tôn nhất định sẽ không cho tôi biết chuyện hắn là gay. Anh Tôn, anh bảo rằng anh rất lưu manh, nhưng tôi thấy anh không hề lưu manh chút nào. Anh chỉ rất ích kỷ thôi ——” Mỹ Vân cố ý kéo giọng. Lam Thiếu Bằng giận tái mặt liếc ông, ông giả bộ như không phát hiện.

“Tục ngữ nói con giun xéo lắm cũng oằn, tôi không muốn chia rẽ một gia đình, chỉ tại Chu Nghệ Thông khinh người quá đáng nên tôi mới làm như vậy thôi.” Ông gác chéo chân, cười hì hì phân bua cho mình.

“Hừ, anh là đồ chết tiệt, là tên đại lưu manh.” Mỹ Vân cố ý châm ngòi Lam Thiếu Bằng, “Quản lí Lam, anh thấy rõ rồi chứ? Tôn Anh Hùng người này bằng mặt không bằng lòng, tiểu nhân vô cùng. Anh phải cẩn thận đấy. Đừng để bị anh ta bán đi còn thay ảnh kiếm tiền đấy.”

Lam Thiếu Bằng gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Tôi và hắn ta chỉ là quan hệ giữa người bán nhà và người mua nhà mà thôi. Đối với khách hàng như vậy dĩ nhiên là tôi sẽ cẩn thận ngàn lần rồi.”

Ông té. Lam Thiếu Bằng, em tàn nhẫn quá. Chúng ta đã thân mật như vậy rồi mà sao em nỡ nói với người ta rằng anh là khách hàng của em vậy? Em em em… ông cũng không biết nên an ủi mình như thế nào nữa.

“Nhưng tôi là người tốt mà, tốt vờ lờ ra ấy!!” Ông lại nguỵ biện lần nữa.

Mỹ Vân mỉm cười đưa ông một tấm danh thiếp rồi nói, “Tôi ở thành phố B. Đây là thông tin liên lạc của tôi, có dịp nhớ ghé chơi nhé.”

“Cảm chị. Chị ở Bắc Kinh, tôi thường xuyên đến đó nhập hàng. Đại ca của tôi cũng ở đó, nếu chị có việc thì cứ tìm đến Giang Thụ Phong, đó là đại ca tôi, anh ấy sẽ bảo kê chị.”

Ông vừa nói xong, Lam Thiếu Bằng liền thọt ông, nhỏ giọng nói, “Cha mẹ Mỹ Vân đều quan lớn ở Bắc Kinh đó. Chị ấy không còng đầu anh là may cho anh rồi đó.”

Đúng ha, người ta là thiên kim tiểu thư, sao ông lại quên mất cơ chứ? Ủa vậy Mỹ Vân đưa địa chỉ cho ông chi vậy?

“Ha ha ha, tôi biết ngay anh Tôn sẽ nói như vậy mà. Thật ra tôi rất ưa thích tính trượng nghĩa của anh Tôn đấy. Tôi rất muốn được kết bạn với hai người.”

“Không thành vấn đề, tôi với bạn bè là nhất trượng nghĩa nhất giang hồ đấy. Về sau có việc gì thì hãy nhớ đến nhau nhé.” Đậu xanh rau má, ông mày vừa được gái khen là lập tức lâng lâng tìm không thấy đông tây nam bắc đâu nữa.

Sau đó gái nói với nhân viên phục vụ, “Phục vụ ơi, anh Tôn ảnh sẽ trả tiền. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?”

Ông té, đờ mờ bà bầu. Bà mời khách nhưng tôi phải trả tiền hả?! Bà được lắm!

Để cứu vãn sĩ diện đờn ông, ông móc túi tiền ra, đau khổ đáp: “Trả tiền không có vấn đề. Làm ơn đóng gói giùm mấy cái bánh cho tôi mang về với.”

Trên bàn còn lèo tèo chưa tới hai cái bánh mà đóng gói hả? Lần này đến phiên gương mặt nhân viên phục vụ biến thành như vầy 囧, còn Lam Thiếu Bằng thì quay mặt đi, giả bộ như không biết ông.

“Ha ha ha ha, anh Tôn vui tính quá. Thôi tôi đi trước đây nhé.” Bà bầu cười đến mất hình tượng, đứng lên đi ra quán cafe.

Lam Thiếu Bằng cũng đi theo sau chị ta, còn ông ở lại tính tiền trong quán.

Một chiếc Buick dừng lại trước mặt Mỹ Vân. Lúc lên xe, chị nói với Lam Thiếu Bằng, “Anh Tôn dù hơi tục một chút, hơi du côn một chút, nhưng anh ấy là một người tốt để bầu bạn, tiếc là anh ấy không thích phụ nữ. Quản lí Lam gặp may mắn đấy, hãy luôn quý trọng anh ấy nhé. Quản lí Lam, thật ra anh cũng rất tốt, có bằng cấp có công việc, biết lượng sức mình mà phấn đấu tiến lên. Các anh đều là đàn ông tốt, vì cái gì mà đàn ông tốt yêu nhau hết vậy trời? Thế này là thế nào?”

“Ấy…” Lam Thiếu Bằng cũng không biết trả lời ra sao cả, cuối cùng hắn chỉ biết chúc Mỹ Vân một tương lai tốt đẹp.

Lúc ông ra thì Mỹ Vân đã đi rồi. Con mụ chết tiệt, dám châm ngòi ly gián! Mụ nhất định là nhìn trúng Lam Thiếu Bằng nên muốn tranh với ông đây mà. Hừ, đừng có mơ.

Ông không nói hai lời mà kéo Lam Thiếu Bằng rời đi. Hắn khó hiểu, “Anh đi nhanh như vậy làm gì?”

“Đừng cho là anh không biết bà bầu kia thích em. Không được! Giờ anh phải đem em về nhà, anh phải khiến cho em cả đời không thể rời anh được, không thể để cho con mụ với cái bụng bầu kia có bất cứ một chút cơ hội cỏn con nào được.”

“Anh dẫn tôi về nhà làm gì? Tôi còn chưa có ăn cơm chiều, mà anh cũng có nấu cơm đâu.”

“Yêu trước cái đã. Yêu xong rồi ăn cơm. Em thích bao cao su màu gì hương gì? Để anh mua thêm vài cái.”

“… Tôn Anh Hùng, sao anh không chết luôn đi!!!”

Bất kể Lam Thiếu Bằng có đồng ý hay không, ông vẫn lôi hắn về nhà. Một đường chạy như điên, cuối cùng bọn ông cũng về đến nhà. Ông đẩy cửa, cửa không khóa. Ông nghe thấy tiếng thằng nhóc thối đang ngân nga hát, hát đến là vui.

Ông và Lam Thiếu Bằng nhìn nhau, hắn nói, “Tiểu Mễ ở nhà chơi một mình mà trông rất vui nhỉ?”

“Chắc là A Triết bận bịu gì đó nên rước nó về nhà trước, để anh vào xem thử xem.” Ông rón ra rón rén đi vào phòng Tiểu Mễ. Phòng thằng bé không có khoá, ông đẩy cửa ra xem mà trợn tròn hai cái con mắt.

Trong phòng Tiểu Mễ, đám bao cao su năm màu ông mới mua vương vãi đầy đất, bị thằng nhóc thối thổi lên thành hình dưa con mẹ nó chuột. Đã thế, nó còn đang thổi một cái màu hồng phấn nữa. Thằng ngu trông thấy ông đang đứng ngay cửa bèn hồn nhiên phất phất “quả bóng” mà khoe, “Ba, con tìm thấy quá trời bong bóng đủ màu ở phòng qua nè, ba thấy con thổi đẹp không?”

Ông… Ông… Ông kéo Lam Thiếu Bằng cũng đang ngây người đi ra ngoài khóa của lại. Bọn ông quyết định ở bên ngoài qua đêm không trở về nhà nữa. Trong nhà có một con ác ma ngây thơ vô số tội!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện